Chắc chắn là vậy, không thể sai.
Vết đỏ trên vai Lâu Lệ là chứng minh tốt nhất.
Lâu Lệ dừng động tác, rũ mắt nhìn chăm chú.
Anh không nói một lời, không cách nào ngăn cản Lâm Tùy Ý thiên ngôn vạn ngữ.
“Vì sao hả, Lâu tiên sinh?” Ngữ khí Lâm Tùy Ý tràn ngập nghi hoặc và khổ sở: “Hình ảnh trong mơ là Lâu tiên sinh muốn cho tôi thấy, đúng không, là 22 năm cuộc đời đã phát sinh. Chỉ có hiện tại mới là mộng, lúc này mới là mộng. Nhưng ở trong mộng, tôi và Lâu tiên sinh… xảy ra quan hệ thân xác thật sự.”
“Lâu tiên sinh là chú.”
“Lâu tiên sinh biết về tôi còn sớm hơn tôi biết về Lâu tiên sinh. Lâu tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn cái gì? Ngài muốn nói cho tôi biết cái gì?”
Quá nhiều, Lâm Tùy Ý muốn nói quá nhiều.
Cậu nói: “Ngài đợi 22 năm, từ lúc nhặt được tôi đã chuẩn bị dẫn dắt tôi, nhưng vì sao ngài không rên một tiếng mà bỏ đi?”
Cậu nói: “Vì sao gặp tôi ở trong mộng.”
Cậu nói: “Lâu tiên sinh, có thể hỏi không? Ngài… rốt cuộc ngài là ai?”
Trong lòng cậu khổ sở, gấp gáp dùng lời nói truyền đạt tất cả. Hai tay Lâm Tùy Ý nắm chặt tay Lâu Lệ như bám vào cọng rơm cứu mạng, cấp bách khát cầu.
“Tất cả là mộng, chỉ là một giấc mơ, đúng không?!” Bởi vì sợ hãi, thanh âm cậu run rẩy: “Tôi là chủ mộng. Lâu tiên sinh, tôi là chủ mộng, tôi sẽ… Tôi sẽ giết anh ư?”
Lâu Lệ nhìn cậu, rốt cuộc, anh mở miệng: “Tùy Ý.”
Nhẹ nhàng, thân mật, dĩ vãng vẫn luôn khắc chế.
Lâu Lệ nhìn người gần trong gang tấc. Anh nắm ngược lấy tay Lâm Tùy Ý, đưa tay cậu đến gần chóp mũi mình.
Lâm Tùy Ý theo bản năng rụt về, nhưng Lâu Lệ nắm chặt tay cậu, không cho cậu trốn tránh.
“Đừng…” Lâm Tùy Ý thống khổ, nhưng Lâu Lệ nhất quyết làm như vậy.
Lâm Tùy Ý sờ đến chóp mũi Lâu Lệ. Trước đây cậu chủ động muốn kiểm tra hơi thở, Lâu Lệ đều từ chối, lúc này Lâu Lệ lại chủ động làm.
Không có hơi thở.
Lâm Tùy Ý sửng sốt.
“Tùy Ý, tôi không có năng lực che giấu hơi thở.” Lâu Lệ ở bên tai thấp giọng: “Tôi vốn không có hô hấp.”
Lâm Tùy Ý hoảng hốt, trái tim bởi vì sợ hãi run rẩy liên hồi: “Cái gì?”
“Cậu ý thức được, đây không phải nhân gian chân chính.” Lâu Lệ ôm chặt cậu: “Lúc này không phải, thế giới cậu sinh sống cũng không phải.”
Lâm Tùy Ý sợ hãi đến mức run rẩy cả người: “Là… Là cái gì…”
“Đèn kéo quân.”
“Đèn… kéo quân?”
“Người chết đèn kéo quân.” Lâu Lệ cuộn chặt hai tay, càng dùng sức ôm Lâm Tùy Ý trong ngực: “Người sắp chết sẽ thấy đèn kéo quân, nhìn lại cả đời. Đèn kéo quân ngừng, hết đời.”
Cảm nhận được Lâm Tùy Ý sợ hãi, Lâu Lệ cúi đầu hôn cậu: “Đừng sợ, tôi sẽ cùng cậu đi xem, nhân sinh chân thật…”
Lâm Tùy Ý mở to mắt, một ít ký ức xa lạ lẫn quen thuộc xoay tròn trong đầu cậu.
Đầu rất đau.
Cậu thấy trắng xoá phía sau hai người họ thay đổi, các sắc thái nhanh chóng nhuộm đẫm, hình ảnh mới xuất hiện…
Đó mới là cuộc đời thật của cậu.
Vẫn tại giao lộ kia, đứa trẻ bị vứt bỏ khóc nỉ non, nhưng bầu trời không có tuyết rơi tán loạn, mà sáng sủa sau giờ trưa.
Người nhặt được đứa trẻ cũng không phải Lâu Lệ, mà là Nguyên Dĩ đạo nhân của Nguyên Thanh Quan. Ông mới vừa hoàn thành công việc muốn dẹp đường hồi phủ, nào biết vừa qua khúc cua thì thấy đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nguyên Dĩ vội bảo tài xế dừng xe, xuống xe bế đứa bé nhỏ xíu lên.
Nhìn đông nhìn tây không thấy người vứt bỏ đứa bé, đang định bấm tay tính toán, tài xế thò ra nửa cái đầu từ cửa sổ, nói: “Đạo trưởng, cha mẹ chắc chắn chạy mất rồi, đang yên đang lành ai mà để trẻ con ở đây. Không chừng đứa nhỏ này bị bệnh.”
Nguyên Dĩ mở tã lót, vốn muốn kiểm tra đứa bé có bệnh tật gì không, lại thấy một tấm card, card ghi ngày tháng năm sinh đứa bé kèm một dòng: Xin hãy chăm sóc đứa bé.
Nguyên Dĩ nhịn không được cười nhạo: “Làm cha mẹ không thèm nuôi, lại yêu cầu người khác chăm sóc.”
Tài xế nói: “Ít ra người làm cha mẹ còn chút lương tâm.”
Nguyên Dĩ thở dài một tiếng.
Tài xế hỏi: “Đạo trưởng, cũng là duyên phận, hay là ngài nhận nuôi đi, về sau có người dưỡng lão cho ngài!”
Nguyên Dĩ lại lần nữa thở dài, ôm đứa bé lên xe: “Không trông cậy nó dưỡng lão, tóm lại là một mạng người, tôi mang về quan trước, xem có tìm được ai nhận nuôi không.”
Tài xế: “Cũng được.”
Ô tô tiếp tục chạy, thẳng đường hướng bắc.
Đường phố xuất hiện hai bóng người. Lâm Tùy Ý nhìn theo chiếc ô tô đi xa, Lâu Lệ đứng bên cạnh.
“Thực tế là người khác nhặt được tôi.” Lâm Tùy Ý nói.
“Ừ.” Lâu Lệ đồng ý, anh theo ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn cùng hướng xa xa: “Ông ấy nuôi cậu ba bốn tháng, luyến tiếc để cậu đi. Nên đặt tên cho cậu, dốc lòng nuôi dạy.”
Lâm Tùy Ý nhìn về phía Lâu Lệ: “Vì sao đèn kéo quân là anh…”
“Tôi mang cậu đi trước khi Nguyên Dĩ đạo nhân tới.” Lâu Lệ rũ mắt, thấp giọng: “Tôi phá rối.”
Là phá rối thật sao? Lâm Tùy Ý buồn bã nhìn chăm chú Lâu Lệ.
–
Nguyên Dĩ ôm đứa bé trở về Nguyên Thanh Quan. Không thể không nói, đứa bé rất ngoan, bằng không lấy tính cách thích yêu tĩnh của Nguyên Dĩ đã sớm ném đứa bé ra ngoài.
Đút sữa liền ngoan ngoãn ăn, chọt chọt liền cười ha ha.
Trong khoảng thời gian tìm kiếm người nhận nuôi, số lần Nguyên Dĩ bế đứa bé tăng theo mỗi ngày. Thẳng đến một ngày, có người đi lên đạo quan tỏ ý muốn nhận nuôi đứa bé.
Nguyên Dĩ luyến tiếc.
Nguyên Dĩ không có bạn đời, càng không có con, tính cách ngại phiền toái, không thu nhận đồ đệ chính thức, chỉ có một đám đồ chất. Có đôi khi, Nguyên Dĩ cảm thấy cô đơn.
Ngẫm nghĩ, Nguyên Dĩ bịa một lý do buồn cười đuổi người nhận nuôi, tự tay nuôi đứa nhỏ này.
“Đặt tên là gì ta!” Nguyên Dĩ ôm đứa bé buồn bực suy tư. Đứa bé được ông – Nguyên Dĩ đạo nhân – nhận nuôi tất nhiên cần có một cái tên nội hàm. Nhưng tên nội hàm không dễ đặt tí nào.
Ông xin giúp đỡ từ các tiểu đạo sĩ trong quan, không một ai đặt tên vừa ý ông.
Mãi đến ngày nào đó sau giờ trưa, một quả cây chín rục từ trên cây rơi trúng đầu ông. Nguyên Dĩ nảy ra linh cảm.
Tùy Ý đi.
Tùy Ý mới có thể tùy tâm.
Hy vọng tương lai đứa bé tùy tâm sở dục.
Có ý tưởng liền chốt. Nguyên Dĩ họ Lâm, đặt tên Lâm Tùy Ý.
Mới đầu Nguyên Dĩ coi Lâm Tùy Ý như con trai mà nuôi. Nhưng không ngờ Lâm Tùy Ý cực kỳ có thiên phú giải mộng, Ẩn Tức và thuật làm người giấy người khác học mười năm mới biết được chút da lông. Lâm Tùy Ý năm sáu tuổi đã biết vận dụng thuật làm người giấy, sản phẩm rất sống động.
Nguyên Dĩ mừng húp, cho rằng Tổ sư gia đưa cục vàng này cho mình.
Thật ra, không phải ông không muốn thu đệ tử, vấn đề là ông chuyên giải mộng khó nhất – giải mộng yểm chi mộng. Người không có thiên phú, ông thu một trăm đệ tử, thì cả trăm đệ tử có thể sẽ chết trong mộng yểm chi mộng.
Nguyên Dĩ có người truyền thừa.
Ông biết Lâm Tùy Ý là miếng ngọc tốt, cực kỳ dụng tâm tạo hình. Lâm Tùy Ý nhỏ tuổi đã đi theo Nguyên Dĩ đạo nhân nhập giấc mộng hung nhất rèn luyện. Có Nguyên Dĩ đạo nhân dốc lòng dạy dỗ, Lâm Tùy Ý 13-14 tuổi đã đủ sức một mình nhập mộng tiêu tai.
Cậu liên tiếp giải mấy giấc mộng, mộng rắn đen quấn minh tinh, mộng chìm thuyền, mộng âm hôn, thai mộng.
Thanh danh truyền xa, danh hào Nguyên Ý đạo nhân gần như không ai không biết.
Hình ảnh chuyển liên tục. Chứng kiến hết thảy, Lâm Tùy Ý lấy góc độ người đứng xem nhịn không được lẩm bẩm: “Đây đều là…”
“Đúng vậy.” Lâu Lệ nói: “Là cuộc đời cậu đã trải qua.”
“Nhưng thời gian đèn kéo quân…”
“Bởi vì, bị tôi phá rối.” Lâu Lệ vẫn nói như vậy.
Lâm Tùy Ý liếc nhìn Lâu Lệ một cái thật sâu.
Lâu Lệ phá rối từ lúc đèn kéo quân bắt đầu. Nhưng đèn kéo quân là cả một đời người, một số ký ức khắc sâu đối với Lâm Tùy Ý, tuy bị Lâu Lệ quấy rối sửa đổi, vẫn bị tàn lưu ảnh hưởng.
Lâu Lệ thay đổi cuộc đời Lâm Tùy Ý ở đèn kéo quân, nhưng đèn kéo quân nguyên bản có Lâm Tùy Ý niên thiếu thành danh.
Vì thế trong thế giới đèn kéo quân có một Lâm Tùy Ý phổ phông, và Nguyên Ý đạo nhân danh hào nguyên bản, xuất thế ngang trời ai ai cũng biết.
Nhưng thật ra, trong thế giới đèn kéo quân nào có Nguyên Ý đạo nhân, đó chỉ là một danh hào. Người trong thế giới đèn kéo quân bị sửa đổi chưa bao giờ gặp Nguyên Ý đạo nhân, nên cho rằng Nguyên Ý đạo nhân quy ẩn, sửa đổi xưng hô, từ Nguyên Ý đạo nhân biến thành Nguyên Ý sơn nhân.
Trong thế giới đèn kéo quân, chân thật và giả dối trở thành mâu thuẫn logic lớn nhất.
Lâu Lệ làm một thứ, chỉ để cậu nhận thấy điều bất thường.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý gấp gáp chụp lấy cánh tay Lâu Lệ: “Chúng ta…”
“Chúng ta là gì của nhau?” Trong lòng Lâm Tùy Ý tràn ngập đau thương, nắm tay Lâu Lệ không chịu buông.
Lâu Lệ không tránh thoát. Anh chưa bao giờ bài xích Lâm Tùy Ý thân cận: “Tôi không lừa cậu.”
“Sư phụ.”
–
Giải quyết mấy giấc mơ liên tiếp, Nguyên Dĩ đạo nhân rất là vừa lòng.
Danh sư xuất cao đồ sao, Nguyên Dĩ rất rõ ràng Lâm Tùy Ý còn có thể làm tốt hơn, vì thế ông bắt đầu dạy Lâm Tùy Ý cách giải mộng yểm chi mộng.
Lâm Tùy Ý không phụ kỳ vọng, danh hào của cậu đến người ngoài nghề cũng nghe qua vài lần, vì thế người đến tìm cậu xin giải mộng nhiều lên. Ngạch cửa Nguyên Thanh Quan suýt bị đạp vỡ.
Chú trọng âm dương điều hòa, ngũ hành cân bằng.
Nguyên Dĩ biết đạo lý thịnh cực tất suy, mang theo tư tâm bói một quẻ cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý vừa lúc giải mộng xong, thấy sắc trời không muộn, tới phòng Nguyên Dĩ tìm người.
“Sư phụ.” Lâm Tùy Ý 16 tuổi chưa vào cửa đã gân cổ hét: “Đói bụng, đi ăn cơm.”
Nguyên Dĩ trừng mắt liếc mắt một cái, “Cả ngày chỉ biết ăn.”
Lâm Tùy Ý dựa vào cửa, nói: “Con đang ở tuổi ăn tuổi lớn, ăn một phát mười chén cũng không thành vấn đề.”
Nguyên Dĩ không để ý đến cậu.
Lâm Tùy Ý nhìn Nguyên Dĩ, nhìn thấy ba đồng tiền trong tay Nguyên Dĩ, nói: “Sư phụ, bói toán cho ai thế?”
Nguyên Dĩ tức giận: “Con.”
Lâm Tùy Ý nở nụ cười: “Ngài rảnh đến mức bói cho con hả? Đừng, họ hàng gần không thể bói toán, nếu ngài rảnh quá thì cùng xuống núi ăn ngon. Trong quan ăn chay cả ngày, con cần ăn thức ăn mặn, bằng không cao không nổi.”
“Ai họ hàng gần với con.” Nguyên Dĩ không để ý đến cậu, ném ba đồng tiền trong tay.
Dù sao cũng là bói cho mình, Lâm Tùy Ý ngồi xổm ghé sát vào xem quẻ tượng, “Uầy… Quẻ tượng tệ quá.”
Nguyên Dĩ cau mày, lập tức nhặt đồng tiền, bấm tay suy tính.
Lâm Tùy Ý như cũ cà lơ phất phơ, nói: “Quẻ tệ như vậy, sau này con không dám tìm vợ đâu.”
Quẻ tượng có quan hệ với tình, một đường nhấp nhô, vạn kiếp bất phục.
“Đi đi đi.” Lâm Tùy Ý không coi trọng, Nguyên Dĩ lại không dám thiếu cảnh giác.
Lâm Tùy Ý là ông nuôi lớn, không có huyết thống cha con. Nguyên Dĩ không muốn Lâm Tùy Ý xảy ra chuyện.
Ông có tư tâm. Ông muốn nghịch thiên sửa mệnh vì Lâm Tùy Ý, không khéo là, Lâm Tùy Ý nhìn ra ý tưởng của ông.
Người tiết lộ thiên cơ tránh không khỏi ngũ tệ tam khuyết. Năm tệ: Góa, quả, cô, độc, tàn. Tam thiếu: Tài, mệnh, quyền.
Lâm Tùy Ý cũng có tư tâm, không muốn Nguyên Dĩ vì mình chôn vùi cả đời.
Vì thế cậu tính toán tự đi giải quyết tình kiếp.
Với năng lực Nguyên Ý đạo nhân, cậu dễ dàng biết tình kiếp nằm ở đâu. Tại nhà số 1 tầng 2 đơn vị ba tòa nhà 7 đường Kim Hoa trong thành phố.
Tên là, Lâu Lệ.
Năm nay 8 tuổi, nhỏ hơn cậu nửa số tuổi.
Chậc. Một bé gái mà có tên hung quá vậy!
Lâm Tùy Ý suốt đêm xuống núi. Thành phố gì mà nghèo dữ, không sân bay, cũng chả hiểu vì sao Nguyên Ý đạo nhân tiết kiệm mua vé xe lửa, bởi vì muốn lên chuyến tàu sớm nhất, cậu mua vé đứng.
Chen chúc trong đám người trên xe lửa, cậu dựa vào cửa xe, mắng: “Mẹ kiếp đừng đẩy.”
Trên xe lửa sặc mùi thúi chân. Lâm Tùy Ý có cảm giác mình sắp quy tiên tại chỗ.
Hành trình xe lửa tận 21 tiếng đồng hồ. Lâm Tùy Ý đau nhức cả người, chỉ cần nhìn thấy nhân viên tàu liền nói ẩu nói tả.
“Có vé dư không? Ghế ngồi, giường nằm gì đó… Chỉ cần không phải đứng đều được. Tôi trả gấp mười lần giá vé, không, một trăm lần cũng được.”
Nhân viên tàu tàn nhẫn nói: “Không có.”
Vết đỏ trên vai Lâu Lệ là chứng minh tốt nhất.
Lâu Lệ dừng động tác, rũ mắt nhìn chăm chú.
Anh không nói một lời, không cách nào ngăn cản Lâm Tùy Ý thiên ngôn vạn ngữ.
“Vì sao hả, Lâu tiên sinh?” Ngữ khí Lâm Tùy Ý tràn ngập nghi hoặc và khổ sở: “Hình ảnh trong mơ là Lâu tiên sinh muốn cho tôi thấy, đúng không, là 22 năm cuộc đời đã phát sinh. Chỉ có hiện tại mới là mộng, lúc này mới là mộng. Nhưng ở trong mộng, tôi và Lâu tiên sinh… xảy ra quan hệ thân xác thật sự.”
“Lâu tiên sinh là chú.”
“Lâu tiên sinh biết về tôi còn sớm hơn tôi biết về Lâu tiên sinh. Lâu tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn cái gì? Ngài muốn nói cho tôi biết cái gì?”
Quá nhiều, Lâm Tùy Ý muốn nói quá nhiều.
Cậu nói: “Ngài đợi 22 năm, từ lúc nhặt được tôi đã chuẩn bị dẫn dắt tôi, nhưng vì sao ngài không rên một tiếng mà bỏ đi?”
Cậu nói: “Vì sao gặp tôi ở trong mộng.”
Cậu nói: “Lâu tiên sinh, có thể hỏi không? Ngài… rốt cuộc ngài là ai?”
Trong lòng cậu khổ sở, gấp gáp dùng lời nói truyền đạt tất cả. Hai tay Lâm Tùy Ý nắm chặt tay Lâu Lệ như bám vào cọng rơm cứu mạng, cấp bách khát cầu.
“Tất cả là mộng, chỉ là một giấc mơ, đúng không?!” Bởi vì sợ hãi, thanh âm cậu run rẩy: “Tôi là chủ mộng. Lâu tiên sinh, tôi là chủ mộng, tôi sẽ… Tôi sẽ giết anh ư?”
Lâu Lệ nhìn cậu, rốt cuộc, anh mở miệng: “Tùy Ý.”
Nhẹ nhàng, thân mật, dĩ vãng vẫn luôn khắc chế.
Lâu Lệ nhìn người gần trong gang tấc. Anh nắm ngược lấy tay Lâm Tùy Ý, đưa tay cậu đến gần chóp mũi mình.
Lâm Tùy Ý theo bản năng rụt về, nhưng Lâu Lệ nắm chặt tay cậu, không cho cậu trốn tránh.
“Đừng…” Lâm Tùy Ý thống khổ, nhưng Lâu Lệ nhất quyết làm như vậy.
Lâm Tùy Ý sờ đến chóp mũi Lâu Lệ. Trước đây cậu chủ động muốn kiểm tra hơi thở, Lâu Lệ đều từ chối, lúc này Lâu Lệ lại chủ động làm.
Không có hơi thở.
Lâm Tùy Ý sửng sốt.
“Tùy Ý, tôi không có năng lực che giấu hơi thở.” Lâu Lệ ở bên tai thấp giọng: “Tôi vốn không có hô hấp.”
Lâm Tùy Ý hoảng hốt, trái tim bởi vì sợ hãi run rẩy liên hồi: “Cái gì?”
“Cậu ý thức được, đây không phải nhân gian chân chính.” Lâu Lệ ôm chặt cậu: “Lúc này không phải, thế giới cậu sinh sống cũng không phải.”
Lâm Tùy Ý sợ hãi đến mức run rẩy cả người: “Là… Là cái gì…”
“Đèn kéo quân.”
“Đèn… kéo quân?”
“Người chết đèn kéo quân.” Lâu Lệ cuộn chặt hai tay, càng dùng sức ôm Lâm Tùy Ý trong ngực: “Người sắp chết sẽ thấy đèn kéo quân, nhìn lại cả đời. Đèn kéo quân ngừng, hết đời.”
Cảm nhận được Lâm Tùy Ý sợ hãi, Lâu Lệ cúi đầu hôn cậu: “Đừng sợ, tôi sẽ cùng cậu đi xem, nhân sinh chân thật…”
Lâm Tùy Ý mở to mắt, một ít ký ức xa lạ lẫn quen thuộc xoay tròn trong đầu cậu.
Đầu rất đau.
Cậu thấy trắng xoá phía sau hai người họ thay đổi, các sắc thái nhanh chóng nhuộm đẫm, hình ảnh mới xuất hiện…
Đó mới là cuộc đời thật của cậu.
Vẫn tại giao lộ kia, đứa trẻ bị vứt bỏ khóc nỉ non, nhưng bầu trời không có tuyết rơi tán loạn, mà sáng sủa sau giờ trưa.
Người nhặt được đứa trẻ cũng không phải Lâu Lệ, mà là Nguyên Dĩ đạo nhân của Nguyên Thanh Quan. Ông mới vừa hoàn thành công việc muốn dẹp đường hồi phủ, nào biết vừa qua khúc cua thì thấy đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nguyên Dĩ vội bảo tài xế dừng xe, xuống xe bế đứa bé nhỏ xíu lên.
Nhìn đông nhìn tây không thấy người vứt bỏ đứa bé, đang định bấm tay tính toán, tài xế thò ra nửa cái đầu từ cửa sổ, nói: “Đạo trưởng, cha mẹ chắc chắn chạy mất rồi, đang yên đang lành ai mà để trẻ con ở đây. Không chừng đứa nhỏ này bị bệnh.”
Nguyên Dĩ mở tã lót, vốn muốn kiểm tra đứa bé có bệnh tật gì không, lại thấy một tấm card, card ghi ngày tháng năm sinh đứa bé kèm một dòng: Xin hãy chăm sóc đứa bé.
Nguyên Dĩ nhịn không được cười nhạo: “Làm cha mẹ không thèm nuôi, lại yêu cầu người khác chăm sóc.”
Tài xế nói: “Ít ra người làm cha mẹ còn chút lương tâm.”
Nguyên Dĩ thở dài một tiếng.
Tài xế hỏi: “Đạo trưởng, cũng là duyên phận, hay là ngài nhận nuôi đi, về sau có người dưỡng lão cho ngài!”
Nguyên Dĩ lại lần nữa thở dài, ôm đứa bé lên xe: “Không trông cậy nó dưỡng lão, tóm lại là một mạng người, tôi mang về quan trước, xem có tìm được ai nhận nuôi không.”
Tài xế: “Cũng được.”
Ô tô tiếp tục chạy, thẳng đường hướng bắc.
Đường phố xuất hiện hai bóng người. Lâm Tùy Ý nhìn theo chiếc ô tô đi xa, Lâu Lệ đứng bên cạnh.
“Thực tế là người khác nhặt được tôi.” Lâm Tùy Ý nói.
“Ừ.” Lâu Lệ đồng ý, anh theo ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn cùng hướng xa xa: “Ông ấy nuôi cậu ba bốn tháng, luyến tiếc để cậu đi. Nên đặt tên cho cậu, dốc lòng nuôi dạy.”
Lâm Tùy Ý nhìn về phía Lâu Lệ: “Vì sao đèn kéo quân là anh…”
“Tôi mang cậu đi trước khi Nguyên Dĩ đạo nhân tới.” Lâu Lệ rũ mắt, thấp giọng: “Tôi phá rối.”
Là phá rối thật sao? Lâm Tùy Ý buồn bã nhìn chăm chú Lâu Lệ.
–
Nguyên Dĩ ôm đứa bé trở về Nguyên Thanh Quan. Không thể không nói, đứa bé rất ngoan, bằng không lấy tính cách thích yêu tĩnh của Nguyên Dĩ đã sớm ném đứa bé ra ngoài.
Đút sữa liền ngoan ngoãn ăn, chọt chọt liền cười ha ha.
Trong khoảng thời gian tìm kiếm người nhận nuôi, số lần Nguyên Dĩ bế đứa bé tăng theo mỗi ngày. Thẳng đến một ngày, có người đi lên đạo quan tỏ ý muốn nhận nuôi đứa bé.
Nguyên Dĩ luyến tiếc.
Nguyên Dĩ không có bạn đời, càng không có con, tính cách ngại phiền toái, không thu nhận đồ đệ chính thức, chỉ có một đám đồ chất. Có đôi khi, Nguyên Dĩ cảm thấy cô đơn.
Ngẫm nghĩ, Nguyên Dĩ bịa một lý do buồn cười đuổi người nhận nuôi, tự tay nuôi đứa nhỏ này.
“Đặt tên là gì ta!” Nguyên Dĩ ôm đứa bé buồn bực suy tư. Đứa bé được ông – Nguyên Dĩ đạo nhân – nhận nuôi tất nhiên cần có một cái tên nội hàm. Nhưng tên nội hàm không dễ đặt tí nào.
Ông xin giúp đỡ từ các tiểu đạo sĩ trong quan, không một ai đặt tên vừa ý ông.
Mãi đến ngày nào đó sau giờ trưa, một quả cây chín rục từ trên cây rơi trúng đầu ông. Nguyên Dĩ nảy ra linh cảm.
Tùy Ý đi.
Tùy Ý mới có thể tùy tâm.
Hy vọng tương lai đứa bé tùy tâm sở dục.
Có ý tưởng liền chốt. Nguyên Dĩ họ Lâm, đặt tên Lâm Tùy Ý.
Mới đầu Nguyên Dĩ coi Lâm Tùy Ý như con trai mà nuôi. Nhưng không ngờ Lâm Tùy Ý cực kỳ có thiên phú giải mộng, Ẩn Tức và thuật làm người giấy người khác học mười năm mới biết được chút da lông. Lâm Tùy Ý năm sáu tuổi đã biết vận dụng thuật làm người giấy, sản phẩm rất sống động.
Nguyên Dĩ mừng húp, cho rằng Tổ sư gia đưa cục vàng này cho mình.
Thật ra, không phải ông không muốn thu đệ tử, vấn đề là ông chuyên giải mộng khó nhất – giải mộng yểm chi mộng. Người không có thiên phú, ông thu một trăm đệ tử, thì cả trăm đệ tử có thể sẽ chết trong mộng yểm chi mộng.
Nguyên Dĩ có người truyền thừa.
Ông biết Lâm Tùy Ý là miếng ngọc tốt, cực kỳ dụng tâm tạo hình. Lâm Tùy Ý nhỏ tuổi đã đi theo Nguyên Dĩ đạo nhân nhập giấc mộng hung nhất rèn luyện. Có Nguyên Dĩ đạo nhân dốc lòng dạy dỗ, Lâm Tùy Ý 13-14 tuổi đã đủ sức một mình nhập mộng tiêu tai.
Cậu liên tiếp giải mấy giấc mộng, mộng rắn đen quấn minh tinh, mộng chìm thuyền, mộng âm hôn, thai mộng.
Thanh danh truyền xa, danh hào Nguyên Ý đạo nhân gần như không ai không biết.
Hình ảnh chuyển liên tục. Chứng kiến hết thảy, Lâm Tùy Ý lấy góc độ người đứng xem nhịn không được lẩm bẩm: “Đây đều là…”
“Đúng vậy.” Lâu Lệ nói: “Là cuộc đời cậu đã trải qua.”
“Nhưng thời gian đèn kéo quân…”
“Bởi vì, bị tôi phá rối.” Lâu Lệ vẫn nói như vậy.
Lâm Tùy Ý liếc nhìn Lâu Lệ một cái thật sâu.
Lâu Lệ phá rối từ lúc đèn kéo quân bắt đầu. Nhưng đèn kéo quân là cả một đời người, một số ký ức khắc sâu đối với Lâm Tùy Ý, tuy bị Lâu Lệ quấy rối sửa đổi, vẫn bị tàn lưu ảnh hưởng.
Lâu Lệ thay đổi cuộc đời Lâm Tùy Ý ở đèn kéo quân, nhưng đèn kéo quân nguyên bản có Lâm Tùy Ý niên thiếu thành danh.
Vì thế trong thế giới đèn kéo quân có một Lâm Tùy Ý phổ phông, và Nguyên Ý đạo nhân danh hào nguyên bản, xuất thế ngang trời ai ai cũng biết.
Nhưng thật ra, trong thế giới đèn kéo quân nào có Nguyên Ý đạo nhân, đó chỉ là một danh hào. Người trong thế giới đèn kéo quân bị sửa đổi chưa bao giờ gặp Nguyên Ý đạo nhân, nên cho rằng Nguyên Ý đạo nhân quy ẩn, sửa đổi xưng hô, từ Nguyên Ý đạo nhân biến thành Nguyên Ý sơn nhân.
Trong thế giới đèn kéo quân, chân thật và giả dối trở thành mâu thuẫn logic lớn nhất.
Lâu Lệ làm một thứ, chỉ để cậu nhận thấy điều bất thường.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý gấp gáp chụp lấy cánh tay Lâu Lệ: “Chúng ta…”
“Chúng ta là gì của nhau?” Trong lòng Lâm Tùy Ý tràn ngập đau thương, nắm tay Lâu Lệ không chịu buông.
Lâu Lệ không tránh thoát. Anh chưa bao giờ bài xích Lâm Tùy Ý thân cận: “Tôi không lừa cậu.”
“Sư phụ.”
–
Giải quyết mấy giấc mơ liên tiếp, Nguyên Dĩ đạo nhân rất là vừa lòng.
Danh sư xuất cao đồ sao, Nguyên Dĩ rất rõ ràng Lâm Tùy Ý còn có thể làm tốt hơn, vì thế ông bắt đầu dạy Lâm Tùy Ý cách giải mộng yểm chi mộng.
Lâm Tùy Ý không phụ kỳ vọng, danh hào của cậu đến người ngoài nghề cũng nghe qua vài lần, vì thế người đến tìm cậu xin giải mộng nhiều lên. Ngạch cửa Nguyên Thanh Quan suýt bị đạp vỡ.
Chú trọng âm dương điều hòa, ngũ hành cân bằng.
Nguyên Dĩ biết đạo lý thịnh cực tất suy, mang theo tư tâm bói một quẻ cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý vừa lúc giải mộng xong, thấy sắc trời không muộn, tới phòng Nguyên Dĩ tìm người.
“Sư phụ.” Lâm Tùy Ý 16 tuổi chưa vào cửa đã gân cổ hét: “Đói bụng, đi ăn cơm.”
Nguyên Dĩ trừng mắt liếc mắt một cái, “Cả ngày chỉ biết ăn.”
Lâm Tùy Ý dựa vào cửa, nói: “Con đang ở tuổi ăn tuổi lớn, ăn một phát mười chén cũng không thành vấn đề.”
Nguyên Dĩ không để ý đến cậu.
Lâm Tùy Ý nhìn Nguyên Dĩ, nhìn thấy ba đồng tiền trong tay Nguyên Dĩ, nói: “Sư phụ, bói toán cho ai thế?”
Nguyên Dĩ tức giận: “Con.”
Lâm Tùy Ý nở nụ cười: “Ngài rảnh đến mức bói cho con hả? Đừng, họ hàng gần không thể bói toán, nếu ngài rảnh quá thì cùng xuống núi ăn ngon. Trong quan ăn chay cả ngày, con cần ăn thức ăn mặn, bằng không cao không nổi.”
“Ai họ hàng gần với con.” Nguyên Dĩ không để ý đến cậu, ném ba đồng tiền trong tay.
Dù sao cũng là bói cho mình, Lâm Tùy Ý ngồi xổm ghé sát vào xem quẻ tượng, “Uầy… Quẻ tượng tệ quá.”
Nguyên Dĩ cau mày, lập tức nhặt đồng tiền, bấm tay suy tính.
Lâm Tùy Ý như cũ cà lơ phất phơ, nói: “Quẻ tệ như vậy, sau này con không dám tìm vợ đâu.”
Quẻ tượng có quan hệ với tình, một đường nhấp nhô, vạn kiếp bất phục.
“Đi đi đi.” Lâm Tùy Ý không coi trọng, Nguyên Dĩ lại không dám thiếu cảnh giác.
Lâm Tùy Ý là ông nuôi lớn, không có huyết thống cha con. Nguyên Dĩ không muốn Lâm Tùy Ý xảy ra chuyện.
Ông có tư tâm. Ông muốn nghịch thiên sửa mệnh vì Lâm Tùy Ý, không khéo là, Lâm Tùy Ý nhìn ra ý tưởng của ông.
Người tiết lộ thiên cơ tránh không khỏi ngũ tệ tam khuyết. Năm tệ: Góa, quả, cô, độc, tàn. Tam thiếu: Tài, mệnh, quyền.
Lâm Tùy Ý cũng có tư tâm, không muốn Nguyên Dĩ vì mình chôn vùi cả đời.
Vì thế cậu tính toán tự đi giải quyết tình kiếp.
Với năng lực Nguyên Ý đạo nhân, cậu dễ dàng biết tình kiếp nằm ở đâu. Tại nhà số 1 tầng 2 đơn vị ba tòa nhà 7 đường Kim Hoa trong thành phố.
Tên là, Lâu Lệ.
Năm nay 8 tuổi, nhỏ hơn cậu nửa số tuổi.
Chậc. Một bé gái mà có tên hung quá vậy!
Lâm Tùy Ý suốt đêm xuống núi. Thành phố gì mà nghèo dữ, không sân bay, cũng chả hiểu vì sao Nguyên Ý đạo nhân tiết kiệm mua vé xe lửa, bởi vì muốn lên chuyến tàu sớm nhất, cậu mua vé đứng.
Chen chúc trong đám người trên xe lửa, cậu dựa vào cửa xe, mắng: “Mẹ kiếp đừng đẩy.”
Trên xe lửa sặc mùi thúi chân. Lâm Tùy Ý có cảm giác mình sắp quy tiên tại chỗ.
Hành trình xe lửa tận 21 tiếng đồng hồ. Lâm Tùy Ý đau nhức cả người, chỉ cần nhìn thấy nhân viên tàu liền nói ẩu nói tả.
“Có vé dư không? Ghế ngồi, giường nằm gì đó… Chỉ cần không phải đứng đều được. Tôi trả gấp mười lần giá vé, không, một trăm lần cũng được.”
Nhân viên tàu tàn nhẫn nói: “Không có.”
/110
|