Chú là Lâu Lệ, Lâu Lệ là chú.
Lâm Tùy Ý bóp chặt di động, cậu không tin bấm nhận cuộc trò chuyện.
Hai màn hình di động xuất hiện dòng chữ mới:
【 Chú 】
【 Đang trò chuyện…】
【 Tùy Ý 】
【 Đang trò chuyện…】
Lâm Tùy Ý bấm mở loa di động Lâu Lệ, cầm di động của mình đặt bên tai, nhẹ giọng: “Chú.”
“Chú…” Loa điện thoại phóng đại giọng cậu.
Đúng rồi, không sai được, cuộc gọi kết nối với chú là điện thoại của Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý buông di động, cánh tay vô lực rũ xuống.
Qua một hồi lâu, cậu mới bấm tắt cuộc gọi vớ vẩn trên di động Lâu Lệ. Cậu nhìn chăm chú di động Lâu Lệ, biết Lâu Lệ cố ý dùng di động báo cho cậu sự thật này.
Di động Lâu Lệ không có mật mã khóa màn hình, Lâm Tùy Ý dễ dàng mở ra.
Danh sách liên lạc không có ai khác, chỉ có【 Tùy Ý 】. Tất cả tin nhắn gửi đến đều từ【 Tùy Ý 】.
Tin nhắn mới nhất là【 Tùy Ý 】gửi tới.
– Tùy Ý: Chào chú ạ. Gần đây cháu hơi bận, lâu rồi không hỏi thăm chú. Dạo này chú khỏe không ạ? Thời tiết chuyển lạnh, chú nhớ mặc thêm áo. Chúc chú sinh hoạt vui vẻ.
Lâm Tùy Ý nhớ tin nhắn này được chú trả lời, mỗi một chữ Lâm Tùy Ý đều nhớ rõ.
– Mọi thứ đều ổn, mong cháu cũng vậy.
Lừa đảo!
Lâm Tùy Ý nháy mắt tức giận. Nếu thật sự mong cậu ổn, vì sao không trực tiếp nói mọi thứ với cậu, tại sao phải dùng biện pháp này?
Hiện tại người đâu? Người đi nơi nào?
Dẫn dắt cậu, rồi lại biến mất không thấy. Tiếp theo cậu nên làm gì? Biết chạy đi đâu tìm người?
Mờ mịt, sợ hãi, thất vọng, khổ sở…
Đủ loại cảm xúc tiêu cực hóa thành mây đen dày nặng. Mây đen chồng chất trong lòng Lâm Tùy Ý kín không kẽ hở, trắng trợn không kiêng nể gì trù bị cơn bão táp.
Bản thân về nhà như thế nào, Lâm Tùy Ý không biết.
Cậu đặt giấy chứng nhận bất động sản trên bàn, nhìn chằm chằm đến đờ người. Trong lúc đó bác Vương có tới một lần, Lâm Tùy Ý nhìn bông tuyết trên vai bác Vương chưa tan, hỏi: “Bác Vương, bác nói, trên thế giới này có thuật bất lão hay không?”
Bác Vương bị Lâm Tùy Ý dọa hú hồn, đòi kéo cậu đi bệnh viện.
Lâm Tùy Ý không phản bác. Ngồi trong xe bác Vương, cậu lại hỏi: “Bác Vương, người có thuật bất lão không phải người đúng không.”
Bác Vương quay đầu nhìn cậu, đạp mạnh chân ga: “Sắp đến bệnh viện rồi, Tùy Ý à, cháu kiên trì một chút nhé.”
Lâm Tùy Ý: “À vâng.”
Ở bệnh viện kiểm tra một lượt, Lâm Tùy Ý rất khỏe bị mệt người thôi.
Bác sĩ dặn dò Lâm Tùy Ý phải nghỉ ngơi đầy đủ, suy nghĩ thoáng lên, đừng để áp lực quá lớn. Lâm Tùy Ý vâng dạ răm rắp, nhưng thật sự không có biện pháp, cậu rất muốn suy nghĩ thoáng hơn, nhưng không đơn giản như vậy, bởi vì thế giới quan, à không, thế giới của cậu sụp đổ rồi.
Bác Vương kéo Lâm Tùy Ý đi về, Lâm Tùy Ý lại không chịu đi, nghĩ không ra lý do muốn nán lại bệnh viện. Lâm Tùy Ý chỉ bảo bác Vương về trước, mình ngồi ở bậc thang cửa bệnh viện.
Bác Vương không yên lòng Lâm Tùy Ý, ai có mắt đều thấy trạng thái Lâm Tùy Ý không ổn.
Lâm Tùy Ý nói: “Bác Vương, bác về xem chị Đình Đình đi. Cháu không giữ bác nữa.”
Nói cứ như bệnh viện là nhà mình vậy. Biết tính cách bác Vương, Lâm Tùy Ý cố ý nói: “Bác lôi cháu về, cháu cũng sẽ trở về bệnh viện. Bác cứ để cháu một mình, nói không chừng nghĩ thông cháu sẽ tự về nhà.”
Bác Vương bó tay. Bác không thể đợi Lâm Tùy Ý ở bệnh viện lâu, đành nhờ vả hộ sĩ bệnh viện chăm sóc Lâm Tùy Ý, dặn dò Lâm Tùy Ý có việc thì gọi cho bác, mới không yên tâm mà rời đi.
Sau khi bác Vương rời đi, Lâm Tùy Ý vẫn ở bệnh viện. Cậu vào WC, ở WC suốt một đêm.
Lâu Lệ từng nói bệnh viện dơ bẩn, người có bát tự nhẹ sẽ nhiễm âm khí, mà mộng liền âm, sẽ nhớ được nhiều nội dung giấc mơ hơn.
Đợi đến hừng đông ngày hôm sau, Lâm Tùy Ý mới trở về nhà.
Về đến nhà, cậu nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Nếu mọi thứ đều là dẫn dắt sắp đặt, việc cậu liên tục mơ thấy mộng xuân tất nhiên có kỳ quặc. Rốt cuộc kỳ quặc chỗ nào, cậu đi gặp sẽ biết.
Nắm bút trong tay, Lâm Tùy Ý ủ cơn buồn ngủ. Cậu tưởng mình sẽ tương đối khó ngủ, tuy nhiên ở trong thai mộng không thể nghỉ ngơi, cậu chỉ phí chút thời gian.
Dần chìm vào mộng đẹp, giấc mơ bấy lâu nay liên tục không ngừng lại được khởi động.
Mở đầu giấc mơ không có gì thay đổi, Lâm Tùy Ý thấy góc đường quen thuộc kia. Tuyết lớn bay tán loạn đầy trời, một đứa trẻ bị bỏ rơi ở đầu đường.
Sau đó người đàn ông xuất hiện, bế đứa trẻ con lên quay đầu lại, lộ ra gương mặt.
Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ, thấy Lâu Lệ đi tới đường Kim Hoa. Đến đường Kim Hoa anh lập tức bước vào căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu.
Trong nhà chuẩn bị sẵn đồ dùng trẻ con, dường như Lâu Lệ sớm biết mình sẽ nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Lâu Lệ pha sữa bột, đút cho đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ánh mắt vẫn luôn dính chặt vào đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ánh mắt Lâm Tùy Ý dính chặt trên người Lâu Lệ. Cậu nhớ không bao lâu sau sẽ có người gõ cửa.
Quả nhiên, không bao lâu, cửa nhà truyền đến động tĩnh.
Rầm rầm rầm, có người gõ cửa.
Giống nhật ký Lâm Tùy Ý ghi lại được, Lâu Lệ đi mở cửa, vẻ mặt chán ghét.
Lâm Tùy Ý đi theo.
Ngoài cửa là một đôi vợ chồng. Người vợ cười làm lành: “Ngại quá quấy rầy cậu rồi, là thế này, không phải tôi muốn đòi thêm tiền thuê. Bởi vì cậu một hai đòi thuê nhà chúng tôi, chúng tôi dọn đi vội quá, tiền cậu đưa chỉ đủ dùng để chúng tôi thuê nhà, nhưng đồ dùng sinh hoạt phải…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Lâu Lệ cắt ngang: “Nhiêu đây đủ chưa?”
Lâu Lệ ném một sấp tiền.
Hai vợ chồng sáng mắt: “Đủ đủ đủ.”
Lúc này đứa trẻ bị bỏ rơi trong nhà khóc òa lên, Lâu Lệ quay đầu liếc mắt một cái, mất kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ mua căn hộ này, về sau đừng tới nữa.”
Người vợ nói: “Ơ, cậu muốn mua nhà chúng tôi. Cái này…” Cô nhìn chồng mình, “Nhưng chúng tôi không tính bán.”
“Đúng vậy, chúng tôi sống ở đây nhiều năm lắm rồi.” Người chồng đổi lời: “Cậu định trả bao nhiêu tiền?”
“Hai người chọn một căn cách xa nơi này.” Thần sắc mất kiên nhẫn tràn đầy giữa mày Lâu Lệ: “Chọn căn nào, tôi trả gấp đôi.”
Người vợ nói lia lịa: “À được được được được.”
Người chồng hỏi: “Khi nào sang tên?”
Lâu Lệ nói: “Tôi sẽ liên hệ sau.”
Có tiền, hai vợ chồng đương nhiên không thèm để ý bị Lâu Lệ chán ghét, vội gật đầu. Người vợ còn nịnh hót: “Là con cậu hả, tiếng khóc to khỏe ghê, về sau chắc chắn là…”
“Không phải.” ánh mắt Lâu Lệ càng ngày càng lạnh, người vợ bị nhìn không dám nói thêm. Lâu Lệ uy hiếp: “Trước khi tôi liên hệ hai người không được tới đây, bằng không hai người đừng hòng lấy một xu một cắc nào.”
Người vợ: “Được được được, không thành vấn đề.”
Đóng cửa lại, Lâu Lệ ngồi xuống, nhìn chằm chằm đứa trẻ khóc nháo, hơi hoảng.
“Tùy Ý…” Anh dỗ dành: “Đừng khóc.”
Đối với Lâu Lệ dùng biện pháp thương lượng dỗ trẻ sơ sinh, Lâm Tùy Ý không dám gật bừa. Cảnh tượng như vậy cậu đã chứng kiến mấy lần trong mộng, biết lúc sau Lâu Lệ bận dỗ trẻ, Lâm Tùy Ý rời nhà, đuổi theo đôi vợ chồng.
“Lâu Hải.” Phương Toa Toa nói: “Người đàn ông đó có lai lịch thế nào? Vì sao một hai phải ở nhà chúng ta.”
Lâu Hải nói: “Úi xời, quản làm gì.”
Phương Toa Toa nói: “Tại tôi sợ người ta làm gì mờ ám, liên lụy chúng ta mà.”
Lâu Hải nói: “Có liên lụy hay không liên lụy, mau mau đi kiếm nhà, chờ thằng đó chuyển tiền cho chúng ta, sang tên nhà cửa, dù có giết người trong nhà cũng chả liên quan đến chúng ta.”
Phương Toa Toa nói: “Cũng đúng.”
Lâm Tùy Ý đã đoán được thân phận hai người, chỉ là cậu không ngờ, nếu giấc mơ là sự việc thật đã phát sinh, Lâm Tùy Ý không ngờ nhà là do Lâu Lệ ép mua ép bán.
Vì sao? Vì sao phải chọn ở chỗ này?
Cậu đi theo Lâu Hải và Phương Toa Toa, hai người đi ra đường Kim Hoa, thương lượng đi đâu xem nhà. Phương Toa Toa nói: “Không phải người ta nói chúng ta chọn căn nào cũng trả gấp đôi hả? Biệt thự thì sao? Vừa rộng rãi vừa nhiều.”
Trước cửa hàng 108, bà lão nghe thấy hai người nói chuyện, liền hỏi: “Muốn mua biệt thự à?”
Phương Toa Toa xấu hổ nói: “Nói chơi chơi thôi.”
Bà lão không tin: “Tôi thấy hai vợ chồng mấy ngày hôm trước bao lớn bao nhỏ, muốn mua biệt thự chứ gì.” Bà làm nghề buôn bán đá, ra đi từ sau tủ lạnh, hỏi: “Hai vợ chồng mới kiếm được tiền? Kiếm thế nào vậy?”
Lúc này bà lão bất hạnh có đứa con không nên thân, muốn kiếm thêm tiền, thay con trai trả tiền nợ.
Lâu Hải không kiên nhẫn nói: “Chúng tôi ở biệt thự hay không, kiếm được tiền hay không liên quan gì đến bà!”
Đều là hàng xóm láng giềng, Phương Toa Toa không muốn làm căng, kéo Lâu Hải đi.
Bà lão phun: “Giấu tiền ghê gớm thật, còn mua biệt thự! Tao biết thừa tiền chúng mày kiếm được không sạch sẽ.”
Người ở đường Kim Hoa đều nghèo, bà lão không cảm thấy người sống trên đường này có thể ở biệt thự. Nghĩ như vậy, bà lão càng thêm tò mò, dứt khoát đóng cửa hàng, đi tới tòa nhà số 7.
Tới cửa nhà Lâu Hải, bà lão ở cửa nghe lén.
Nghe thấy trong nhà có tiếng trẻ con khóc nỉ non không ngừng, bà nhịn không được gõ gõ cửa.
Lâu Lệ mở cửa, nhìn chằm chằm bà lão.
Bà lão nói: “Để trẻ con khóc hoài không tốt đâu. chắc là đói bụng hoặc…”
Lâu Lệ lãnh đạm nói: “Tôi đang cho ăn.”
Bà lão tự ý di vào nhà. Lâm Tùy Ý thấy bà bế đứa bé lên đung đưa, sờ độ ấm bình sữa, nói: “Quá lạnh, không được đâu!”
Mặt mũi Lâu Lệ vốn khó ở, nhưng thấy đứa trẻ trong lòng bà lão dần ngừng khóc, nét mặt bớt cáu đi không ít.
Bà lão quay đầu nhìn anh: “Không cần pha lại, ngâm bình sữa trong nước ấm một lúc, không cần lâu, rồi cậu nhỏ sữa trên tay thử lại độ ấm đi.”
Lâu Lệ làm theo, cuối cùng cũng cho đứa trẻ ăn no.
Bà lão tới để thăm dò vợ chồng Lâu Hải, bèn hỏi Lâu Lệ: “Cậu là họ hàng của Lâu Hải hả? Nhìn không giống.”
Khí chất của Lâu Lệ không tương xứng người ở đường Kim Hoa.
Lâu Lệ nói: “Không phải.”
Bà lão: “Vậy?”
Nể mặt bà lão hỗ trợ, Lâu Lệ nói: “Tôi mua nhà.”
Bà lão nghĩ thông suốt, biết vợ chồng Lâu Hải kiếm được tiền mua biệt thự từ đâu. Bà vội nói: “Hay là xem nhà tôi không?”
Lâu Lệ liếc bà một cái.
Bà lão chưa từ bỏ ý định: “Tôi kèm thêm cửa hàng cho cậu, bán cả nhà lẫn cửa hàng. Cậu cho bọn nó bao nhiêu tiền, thêm tôi vào…”
Lâu Lệ đuổi người: “Em ấy ngủ rồi.”
Lâu Lệ quá lạnh lùng, dù cho da mặt dày, bà lão vẫn đỡ không nổi. Nhưng bà còn tới lần thứ hai lần thứ ba, mỗi một lần đều nhắc đến vấn đề này, còn chỉ hướng cửa hàng số 108 cho Lâu Lệ xem.
Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ liếc nhìn cửa hàng 108.
Cậu có hơi kinh hãi. Có lẽ từ lúc này Lâu Lệ đã dự định 22 năm sau sẽ thuê cửa hàng số 108.
Ngay khi Lâm Tùy Ý nghĩ như vậy, hình ảnh đột nhiên biến hóa. Không đợi Lâm Tùy Ý phản ứng lạ, trước mắt không còn là căn hộ số tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7, mà là một nơi quen thuộc khác: Viện phúc lợi.
Trời vẫn đổ tuyết.
Thời điểm viện trưởng già viện phúc lợi Lâu Lệ, Lâu Lệ như một người tuyết, tuyết rơi đầy người anh.
Đây là hình ảnh Lâm Tùy Ý không nhớ, nhưng cậu đã nghe viện trưởng già kể lại.
Ngày Lâu Lệ đem đứa trẻ tới viện phúc lợi, viện trưởng già báo cảnh sát, náo loạn um xùm. Sau khi bỏ lại đứa trẻ ở viện phúc lợi, Lâu Lệ lưu luyến mỗi bước rời đi.
Hình ảnh lại lần nữa chuyển động, như cũ là những hình ảnh Lâm Tùy Ý không nhớ, nhưng cậu từng nghe viện trưởng già kể lại kết hợp vài mảnh vụn ký ức vụn vặt.
Ngày vợ chồng Lâu Hải đến nhận nuôi cậu.
Lâu Lệ đầy mặt tức giận, muốn mang Lâm Tùy Ý đi.
Viện trưởng già vội vã giải thích, gia đình nhận nuôi Lâm Tùy Ý không tồi. Lâu Lệ nói, ai cũng có thể, nhưng bọn họ không được.
Viện trưởng già nôn nóng, Lâu Lệ kiên trì, và bé Lâm Tùy Ý mờ mịt dừng trong mắt Lâm Tùy Ý. Đến tận đây, Lâm Tùy Ý mới dám xác định, thì ra đoạn “dạo đầu” mộng xuân là chuyện đã phát sinh ngoài thế giới thật.
Cậu đi theo Lâu Lệ, nhìn Lâu Lệ nắm tay bé Lâm Tùy Ý đi công viên giải trí, chụp ảnh.
Bé Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: “Chú không chụp ảnh cùng cháu ạ?”
Lâu Lệ nói: “Tôi không thể.”
Lâm Tùy Ý nghe được rất rõ ràng, Lâu Lệ nói ‘không thể’ chứ không phải ‘không muốn’.
Vì sao không thể chụp ảnh chung? Lâm Tùy Ý bị thắc mắc nhét đầy đầu.
Lúc sau hình ảnh bị dứt quãng liên tục, mộng xuân không phải là một giấc mơ hoàn chỉnh, mà giống như chiếu một bộ phim nhựa, có người hy vọng cậu xem nó.
Lâm Tùy Ý nhìn bé Lâm Tùy Ý chậm rãi lớn lên, nhìn Lâu Lệ thường xuyên đứng ngoài viện phúc lợi nhìn từ xa xa, lại không đi vào.
Bé Lâm Tùy Ý từ trẻ con trưởng thành thiếu niên. Một ngày nào đó, đang ngồi ở lớp học cậu đột nhiên đi tới văn phòng giáo viên, nói muốn thôi học.
Bé Lâm Tùy Ý đi đến đường Kim Hoa, đi vào căn nhà Lâu Lệ đã mua sẵn. Dùng số tiền không nhiều lắm tích cóp từ phí sinh hoạt Lâu Lệ cho, thuê một mặt tiền ở đường Kim Hoa, mở quán ăn Tùy Ý.
Khi cậu mở quán ăn, hình ảnh Lâu Lệ luôn xuất hiện, chẳng qua anh vĩnh viễn đứng ở góc tối không bị phát hiện, ánh mắt đầu đến cuối đều đặt trên người Lâm Tùy Ý trong mộng.
Theo hình ảnh luân phiên, cậu nhìn tóc Lâu Lệ từ ngắn cũn dần mọc dài đến eo.
Không hiểu vì sao, điều này khiến Lâm Tùy Ý khổ sở.
Cuối cùng hình ảnh trắng trơn, phim nhựa đã chiếu đến kết cục, tan cuộc.
Lâm Tùy Ý hiểu lại như cái gì cũng không hiểu. Cậu không nhịn được, gọi tên giữa không gian trắng xóa: “Lâu tiên sinh…”
“Lâu tiên sinh…”
“Lâu Lệ…”
“Tùy Ý.” Phía sau xuất hiện giọng nói.
Lâm Tùy Ý quay đầu lại, chợt lọt vào cái ôm lạnh băng.
Sau đó là cái hôn như vũ bão. Lâm Tùy Ý bị hôn đến khó thở, đầu óc phình to, chờ cậu vất vả lấy lại tinh thần, giấc mộng xuân đã vào phân đoạn cậu quen thuộc nhất.
Trên giường lớn, Lâu Lệ duỗi tay về phía cậu: “Tùy Ý, tôi lạnh quá, em ngủ với tôi đi.”
Giống những lần nằm mơ dĩ vãng, Lâm Tùy Ý không thể cưỡng lại, bản thân bị mê hoặc. Cậu bám lấy bả vai Lâu Lệ, khi cơ thể đẩy lên cao trào, bỗng nhìn thấy bả vai Lâu Lệ có vết đỏ.
Cậu nhớ trong các giấc mơ trước, trên vai Lâu Lệ không có vết đỏ.
Trong cơn xóc nảy, Lâm Tùy Ý duỗi tay, đặt ngón tay lên vết đỏ, vừa khớp.
Lâm Tùy Ý sửng sốt, cậu há miệng thở dốc: “Lâu tiên sinh, vết đỏ trên vai ngài, có lúc ở trong thai mộng.”
Cậu nhắc nhở Lâu Lệ: “Lúc nhảy xướng từ ban công nhà Vương Đình Đình, ngài đỡ lấy tôi, tôi vì cân bằng thân thể, dùng sức nắm bả vai ngài. Vết đỏ có từ lúc đó, đúng không?”
Dù cho Lâu Lệ trước sau im lặng, Lâm Tùy Ý phản ứng lại, cậu nói: “Căn bản không phải tôi… Không phải tôi mơ thấy Lâu tiên sinh, không phải tôi ở trong mộng khinh nhờn Lâu tiên sinh, là Lâu tiên sinh…”
“Vào mộng của tôi.”
“Mỗi một đêm, đều là thật…” Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh.”
Lâm Tùy Ý bóp chặt di động, cậu không tin bấm nhận cuộc trò chuyện.
Hai màn hình di động xuất hiện dòng chữ mới:
【 Chú 】
【 Đang trò chuyện…】
【 Tùy Ý 】
【 Đang trò chuyện…】
Lâm Tùy Ý bấm mở loa di động Lâu Lệ, cầm di động của mình đặt bên tai, nhẹ giọng: “Chú.”
“Chú…” Loa điện thoại phóng đại giọng cậu.
Đúng rồi, không sai được, cuộc gọi kết nối với chú là điện thoại của Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý buông di động, cánh tay vô lực rũ xuống.
Qua một hồi lâu, cậu mới bấm tắt cuộc gọi vớ vẩn trên di động Lâu Lệ. Cậu nhìn chăm chú di động Lâu Lệ, biết Lâu Lệ cố ý dùng di động báo cho cậu sự thật này.
Di động Lâu Lệ không có mật mã khóa màn hình, Lâm Tùy Ý dễ dàng mở ra.
Danh sách liên lạc không có ai khác, chỉ có【 Tùy Ý 】. Tất cả tin nhắn gửi đến đều từ【 Tùy Ý 】.
Tin nhắn mới nhất là【 Tùy Ý 】gửi tới.
– Tùy Ý: Chào chú ạ. Gần đây cháu hơi bận, lâu rồi không hỏi thăm chú. Dạo này chú khỏe không ạ? Thời tiết chuyển lạnh, chú nhớ mặc thêm áo. Chúc chú sinh hoạt vui vẻ.
Lâm Tùy Ý nhớ tin nhắn này được chú trả lời, mỗi một chữ Lâm Tùy Ý đều nhớ rõ.
– Mọi thứ đều ổn, mong cháu cũng vậy.
Lừa đảo!
Lâm Tùy Ý nháy mắt tức giận. Nếu thật sự mong cậu ổn, vì sao không trực tiếp nói mọi thứ với cậu, tại sao phải dùng biện pháp này?
Hiện tại người đâu? Người đi nơi nào?
Dẫn dắt cậu, rồi lại biến mất không thấy. Tiếp theo cậu nên làm gì? Biết chạy đi đâu tìm người?
Mờ mịt, sợ hãi, thất vọng, khổ sở…
Đủ loại cảm xúc tiêu cực hóa thành mây đen dày nặng. Mây đen chồng chất trong lòng Lâm Tùy Ý kín không kẽ hở, trắng trợn không kiêng nể gì trù bị cơn bão táp.
Bản thân về nhà như thế nào, Lâm Tùy Ý không biết.
Cậu đặt giấy chứng nhận bất động sản trên bàn, nhìn chằm chằm đến đờ người. Trong lúc đó bác Vương có tới một lần, Lâm Tùy Ý nhìn bông tuyết trên vai bác Vương chưa tan, hỏi: “Bác Vương, bác nói, trên thế giới này có thuật bất lão hay không?”
Bác Vương bị Lâm Tùy Ý dọa hú hồn, đòi kéo cậu đi bệnh viện.
Lâm Tùy Ý không phản bác. Ngồi trong xe bác Vương, cậu lại hỏi: “Bác Vương, người có thuật bất lão không phải người đúng không.”
Bác Vương quay đầu nhìn cậu, đạp mạnh chân ga: “Sắp đến bệnh viện rồi, Tùy Ý à, cháu kiên trì một chút nhé.”
Lâm Tùy Ý: “À vâng.”
Ở bệnh viện kiểm tra một lượt, Lâm Tùy Ý rất khỏe bị mệt người thôi.
Bác sĩ dặn dò Lâm Tùy Ý phải nghỉ ngơi đầy đủ, suy nghĩ thoáng lên, đừng để áp lực quá lớn. Lâm Tùy Ý vâng dạ răm rắp, nhưng thật sự không có biện pháp, cậu rất muốn suy nghĩ thoáng hơn, nhưng không đơn giản như vậy, bởi vì thế giới quan, à không, thế giới của cậu sụp đổ rồi.
Bác Vương kéo Lâm Tùy Ý đi về, Lâm Tùy Ý lại không chịu đi, nghĩ không ra lý do muốn nán lại bệnh viện. Lâm Tùy Ý chỉ bảo bác Vương về trước, mình ngồi ở bậc thang cửa bệnh viện.
Bác Vương không yên lòng Lâm Tùy Ý, ai có mắt đều thấy trạng thái Lâm Tùy Ý không ổn.
Lâm Tùy Ý nói: “Bác Vương, bác về xem chị Đình Đình đi. Cháu không giữ bác nữa.”
Nói cứ như bệnh viện là nhà mình vậy. Biết tính cách bác Vương, Lâm Tùy Ý cố ý nói: “Bác lôi cháu về, cháu cũng sẽ trở về bệnh viện. Bác cứ để cháu một mình, nói không chừng nghĩ thông cháu sẽ tự về nhà.”
Bác Vương bó tay. Bác không thể đợi Lâm Tùy Ý ở bệnh viện lâu, đành nhờ vả hộ sĩ bệnh viện chăm sóc Lâm Tùy Ý, dặn dò Lâm Tùy Ý có việc thì gọi cho bác, mới không yên tâm mà rời đi.
Sau khi bác Vương rời đi, Lâm Tùy Ý vẫn ở bệnh viện. Cậu vào WC, ở WC suốt một đêm.
Lâu Lệ từng nói bệnh viện dơ bẩn, người có bát tự nhẹ sẽ nhiễm âm khí, mà mộng liền âm, sẽ nhớ được nhiều nội dung giấc mơ hơn.
Đợi đến hừng đông ngày hôm sau, Lâm Tùy Ý mới trở về nhà.
Về đến nhà, cậu nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Nếu mọi thứ đều là dẫn dắt sắp đặt, việc cậu liên tục mơ thấy mộng xuân tất nhiên có kỳ quặc. Rốt cuộc kỳ quặc chỗ nào, cậu đi gặp sẽ biết.
Nắm bút trong tay, Lâm Tùy Ý ủ cơn buồn ngủ. Cậu tưởng mình sẽ tương đối khó ngủ, tuy nhiên ở trong thai mộng không thể nghỉ ngơi, cậu chỉ phí chút thời gian.
Dần chìm vào mộng đẹp, giấc mơ bấy lâu nay liên tục không ngừng lại được khởi động.
Mở đầu giấc mơ không có gì thay đổi, Lâm Tùy Ý thấy góc đường quen thuộc kia. Tuyết lớn bay tán loạn đầy trời, một đứa trẻ bị bỏ rơi ở đầu đường.
Sau đó người đàn ông xuất hiện, bế đứa trẻ con lên quay đầu lại, lộ ra gương mặt.
Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ, thấy Lâu Lệ đi tới đường Kim Hoa. Đến đường Kim Hoa anh lập tức bước vào căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu.
Trong nhà chuẩn bị sẵn đồ dùng trẻ con, dường như Lâu Lệ sớm biết mình sẽ nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Lâu Lệ pha sữa bột, đút cho đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ánh mắt vẫn luôn dính chặt vào đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ánh mắt Lâm Tùy Ý dính chặt trên người Lâu Lệ. Cậu nhớ không bao lâu sau sẽ có người gõ cửa.
Quả nhiên, không bao lâu, cửa nhà truyền đến động tĩnh.
Rầm rầm rầm, có người gõ cửa.
Giống nhật ký Lâm Tùy Ý ghi lại được, Lâu Lệ đi mở cửa, vẻ mặt chán ghét.
Lâm Tùy Ý đi theo.
Ngoài cửa là một đôi vợ chồng. Người vợ cười làm lành: “Ngại quá quấy rầy cậu rồi, là thế này, không phải tôi muốn đòi thêm tiền thuê. Bởi vì cậu một hai đòi thuê nhà chúng tôi, chúng tôi dọn đi vội quá, tiền cậu đưa chỉ đủ dùng để chúng tôi thuê nhà, nhưng đồ dùng sinh hoạt phải…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Lâu Lệ cắt ngang: “Nhiêu đây đủ chưa?”
Lâu Lệ ném một sấp tiền.
Hai vợ chồng sáng mắt: “Đủ đủ đủ.”
Lúc này đứa trẻ bị bỏ rơi trong nhà khóc òa lên, Lâu Lệ quay đầu liếc mắt một cái, mất kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ mua căn hộ này, về sau đừng tới nữa.”
Người vợ nói: “Ơ, cậu muốn mua nhà chúng tôi. Cái này…” Cô nhìn chồng mình, “Nhưng chúng tôi không tính bán.”
“Đúng vậy, chúng tôi sống ở đây nhiều năm lắm rồi.” Người chồng đổi lời: “Cậu định trả bao nhiêu tiền?”
“Hai người chọn một căn cách xa nơi này.” Thần sắc mất kiên nhẫn tràn đầy giữa mày Lâu Lệ: “Chọn căn nào, tôi trả gấp đôi.”
Người vợ nói lia lịa: “À được được được được.”
Người chồng hỏi: “Khi nào sang tên?”
Lâu Lệ nói: “Tôi sẽ liên hệ sau.”
Có tiền, hai vợ chồng đương nhiên không thèm để ý bị Lâu Lệ chán ghét, vội gật đầu. Người vợ còn nịnh hót: “Là con cậu hả, tiếng khóc to khỏe ghê, về sau chắc chắn là…”
“Không phải.” ánh mắt Lâu Lệ càng ngày càng lạnh, người vợ bị nhìn không dám nói thêm. Lâu Lệ uy hiếp: “Trước khi tôi liên hệ hai người không được tới đây, bằng không hai người đừng hòng lấy một xu một cắc nào.”
Người vợ: “Được được được, không thành vấn đề.”
Đóng cửa lại, Lâu Lệ ngồi xuống, nhìn chằm chằm đứa trẻ khóc nháo, hơi hoảng.
“Tùy Ý…” Anh dỗ dành: “Đừng khóc.”
Đối với Lâu Lệ dùng biện pháp thương lượng dỗ trẻ sơ sinh, Lâm Tùy Ý không dám gật bừa. Cảnh tượng như vậy cậu đã chứng kiến mấy lần trong mộng, biết lúc sau Lâu Lệ bận dỗ trẻ, Lâm Tùy Ý rời nhà, đuổi theo đôi vợ chồng.
“Lâu Hải.” Phương Toa Toa nói: “Người đàn ông đó có lai lịch thế nào? Vì sao một hai phải ở nhà chúng ta.”
Lâu Hải nói: “Úi xời, quản làm gì.”
Phương Toa Toa nói: “Tại tôi sợ người ta làm gì mờ ám, liên lụy chúng ta mà.”
Lâu Hải nói: “Có liên lụy hay không liên lụy, mau mau đi kiếm nhà, chờ thằng đó chuyển tiền cho chúng ta, sang tên nhà cửa, dù có giết người trong nhà cũng chả liên quan đến chúng ta.”
Phương Toa Toa nói: “Cũng đúng.”
Lâm Tùy Ý đã đoán được thân phận hai người, chỉ là cậu không ngờ, nếu giấc mơ là sự việc thật đã phát sinh, Lâm Tùy Ý không ngờ nhà là do Lâu Lệ ép mua ép bán.
Vì sao? Vì sao phải chọn ở chỗ này?
Cậu đi theo Lâu Hải và Phương Toa Toa, hai người đi ra đường Kim Hoa, thương lượng đi đâu xem nhà. Phương Toa Toa nói: “Không phải người ta nói chúng ta chọn căn nào cũng trả gấp đôi hả? Biệt thự thì sao? Vừa rộng rãi vừa nhiều.”
Trước cửa hàng 108, bà lão nghe thấy hai người nói chuyện, liền hỏi: “Muốn mua biệt thự à?”
Phương Toa Toa xấu hổ nói: “Nói chơi chơi thôi.”
Bà lão không tin: “Tôi thấy hai vợ chồng mấy ngày hôm trước bao lớn bao nhỏ, muốn mua biệt thự chứ gì.” Bà làm nghề buôn bán đá, ra đi từ sau tủ lạnh, hỏi: “Hai vợ chồng mới kiếm được tiền? Kiếm thế nào vậy?”
Lúc này bà lão bất hạnh có đứa con không nên thân, muốn kiếm thêm tiền, thay con trai trả tiền nợ.
Lâu Hải không kiên nhẫn nói: “Chúng tôi ở biệt thự hay không, kiếm được tiền hay không liên quan gì đến bà!”
Đều là hàng xóm láng giềng, Phương Toa Toa không muốn làm căng, kéo Lâu Hải đi.
Bà lão phun: “Giấu tiền ghê gớm thật, còn mua biệt thự! Tao biết thừa tiền chúng mày kiếm được không sạch sẽ.”
Người ở đường Kim Hoa đều nghèo, bà lão không cảm thấy người sống trên đường này có thể ở biệt thự. Nghĩ như vậy, bà lão càng thêm tò mò, dứt khoát đóng cửa hàng, đi tới tòa nhà số 7.
Tới cửa nhà Lâu Hải, bà lão ở cửa nghe lén.
Nghe thấy trong nhà có tiếng trẻ con khóc nỉ non không ngừng, bà nhịn không được gõ gõ cửa.
Lâu Lệ mở cửa, nhìn chằm chằm bà lão.
Bà lão nói: “Để trẻ con khóc hoài không tốt đâu. chắc là đói bụng hoặc…”
Lâu Lệ lãnh đạm nói: “Tôi đang cho ăn.”
Bà lão tự ý di vào nhà. Lâm Tùy Ý thấy bà bế đứa bé lên đung đưa, sờ độ ấm bình sữa, nói: “Quá lạnh, không được đâu!”
Mặt mũi Lâu Lệ vốn khó ở, nhưng thấy đứa trẻ trong lòng bà lão dần ngừng khóc, nét mặt bớt cáu đi không ít.
Bà lão quay đầu nhìn anh: “Không cần pha lại, ngâm bình sữa trong nước ấm một lúc, không cần lâu, rồi cậu nhỏ sữa trên tay thử lại độ ấm đi.”
Lâu Lệ làm theo, cuối cùng cũng cho đứa trẻ ăn no.
Bà lão tới để thăm dò vợ chồng Lâu Hải, bèn hỏi Lâu Lệ: “Cậu là họ hàng của Lâu Hải hả? Nhìn không giống.”
Khí chất của Lâu Lệ không tương xứng người ở đường Kim Hoa.
Lâu Lệ nói: “Không phải.”
Bà lão: “Vậy?”
Nể mặt bà lão hỗ trợ, Lâu Lệ nói: “Tôi mua nhà.”
Bà lão nghĩ thông suốt, biết vợ chồng Lâu Hải kiếm được tiền mua biệt thự từ đâu. Bà vội nói: “Hay là xem nhà tôi không?”
Lâu Lệ liếc bà một cái.
Bà lão chưa từ bỏ ý định: “Tôi kèm thêm cửa hàng cho cậu, bán cả nhà lẫn cửa hàng. Cậu cho bọn nó bao nhiêu tiền, thêm tôi vào…”
Lâu Lệ đuổi người: “Em ấy ngủ rồi.”
Lâu Lệ quá lạnh lùng, dù cho da mặt dày, bà lão vẫn đỡ không nổi. Nhưng bà còn tới lần thứ hai lần thứ ba, mỗi một lần đều nhắc đến vấn đề này, còn chỉ hướng cửa hàng số 108 cho Lâu Lệ xem.
Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ liếc nhìn cửa hàng 108.
Cậu có hơi kinh hãi. Có lẽ từ lúc này Lâu Lệ đã dự định 22 năm sau sẽ thuê cửa hàng số 108.
Ngay khi Lâm Tùy Ý nghĩ như vậy, hình ảnh đột nhiên biến hóa. Không đợi Lâm Tùy Ý phản ứng lạ, trước mắt không còn là căn hộ số tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7, mà là một nơi quen thuộc khác: Viện phúc lợi.
Trời vẫn đổ tuyết.
Thời điểm viện trưởng già viện phúc lợi Lâu Lệ, Lâu Lệ như một người tuyết, tuyết rơi đầy người anh.
Đây là hình ảnh Lâm Tùy Ý không nhớ, nhưng cậu đã nghe viện trưởng già kể lại.
Ngày Lâu Lệ đem đứa trẻ tới viện phúc lợi, viện trưởng già báo cảnh sát, náo loạn um xùm. Sau khi bỏ lại đứa trẻ ở viện phúc lợi, Lâu Lệ lưu luyến mỗi bước rời đi.
Hình ảnh lại lần nữa chuyển động, như cũ là những hình ảnh Lâm Tùy Ý không nhớ, nhưng cậu từng nghe viện trưởng già kể lại kết hợp vài mảnh vụn ký ức vụn vặt.
Ngày vợ chồng Lâu Hải đến nhận nuôi cậu.
Lâu Lệ đầy mặt tức giận, muốn mang Lâm Tùy Ý đi.
Viện trưởng già vội vã giải thích, gia đình nhận nuôi Lâm Tùy Ý không tồi. Lâu Lệ nói, ai cũng có thể, nhưng bọn họ không được.
Viện trưởng già nôn nóng, Lâu Lệ kiên trì, và bé Lâm Tùy Ý mờ mịt dừng trong mắt Lâm Tùy Ý. Đến tận đây, Lâm Tùy Ý mới dám xác định, thì ra đoạn “dạo đầu” mộng xuân là chuyện đã phát sinh ngoài thế giới thật.
Cậu đi theo Lâu Lệ, nhìn Lâu Lệ nắm tay bé Lâm Tùy Ý đi công viên giải trí, chụp ảnh.
Bé Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: “Chú không chụp ảnh cùng cháu ạ?”
Lâu Lệ nói: “Tôi không thể.”
Lâm Tùy Ý nghe được rất rõ ràng, Lâu Lệ nói ‘không thể’ chứ không phải ‘không muốn’.
Vì sao không thể chụp ảnh chung? Lâm Tùy Ý bị thắc mắc nhét đầy đầu.
Lúc sau hình ảnh bị dứt quãng liên tục, mộng xuân không phải là một giấc mơ hoàn chỉnh, mà giống như chiếu một bộ phim nhựa, có người hy vọng cậu xem nó.
Lâm Tùy Ý nhìn bé Lâm Tùy Ý chậm rãi lớn lên, nhìn Lâu Lệ thường xuyên đứng ngoài viện phúc lợi nhìn từ xa xa, lại không đi vào.
Bé Lâm Tùy Ý từ trẻ con trưởng thành thiếu niên. Một ngày nào đó, đang ngồi ở lớp học cậu đột nhiên đi tới văn phòng giáo viên, nói muốn thôi học.
Bé Lâm Tùy Ý đi đến đường Kim Hoa, đi vào căn nhà Lâu Lệ đã mua sẵn. Dùng số tiền không nhiều lắm tích cóp từ phí sinh hoạt Lâu Lệ cho, thuê một mặt tiền ở đường Kim Hoa, mở quán ăn Tùy Ý.
Khi cậu mở quán ăn, hình ảnh Lâu Lệ luôn xuất hiện, chẳng qua anh vĩnh viễn đứng ở góc tối không bị phát hiện, ánh mắt đầu đến cuối đều đặt trên người Lâm Tùy Ý trong mộng.
Theo hình ảnh luân phiên, cậu nhìn tóc Lâu Lệ từ ngắn cũn dần mọc dài đến eo.
Không hiểu vì sao, điều này khiến Lâm Tùy Ý khổ sở.
Cuối cùng hình ảnh trắng trơn, phim nhựa đã chiếu đến kết cục, tan cuộc.
Lâm Tùy Ý hiểu lại như cái gì cũng không hiểu. Cậu không nhịn được, gọi tên giữa không gian trắng xóa: “Lâu tiên sinh…”
“Lâu tiên sinh…”
“Lâu Lệ…”
“Tùy Ý.” Phía sau xuất hiện giọng nói.
Lâm Tùy Ý quay đầu lại, chợt lọt vào cái ôm lạnh băng.
Sau đó là cái hôn như vũ bão. Lâm Tùy Ý bị hôn đến khó thở, đầu óc phình to, chờ cậu vất vả lấy lại tinh thần, giấc mộng xuân đã vào phân đoạn cậu quen thuộc nhất.
Trên giường lớn, Lâu Lệ duỗi tay về phía cậu: “Tùy Ý, tôi lạnh quá, em ngủ với tôi đi.”
Giống những lần nằm mơ dĩ vãng, Lâm Tùy Ý không thể cưỡng lại, bản thân bị mê hoặc. Cậu bám lấy bả vai Lâu Lệ, khi cơ thể đẩy lên cao trào, bỗng nhìn thấy bả vai Lâu Lệ có vết đỏ.
Cậu nhớ trong các giấc mơ trước, trên vai Lâu Lệ không có vết đỏ.
Trong cơn xóc nảy, Lâm Tùy Ý duỗi tay, đặt ngón tay lên vết đỏ, vừa khớp.
Lâm Tùy Ý sửng sốt, cậu há miệng thở dốc: “Lâu tiên sinh, vết đỏ trên vai ngài, có lúc ở trong thai mộng.”
Cậu nhắc nhở Lâu Lệ: “Lúc nhảy xướng từ ban công nhà Vương Đình Đình, ngài đỡ lấy tôi, tôi vì cân bằng thân thể, dùng sức nắm bả vai ngài. Vết đỏ có từ lúc đó, đúng không?”
Dù cho Lâu Lệ trước sau im lặng, Lâm Tùy Ý phản ứng lại, cậu nói: “Căn bản không phải tôi… Không phải tôi mơ thấy Lâu tiên sinh, không phải tôi ở trong mộng khinh nhờn Lâu tiên sinh, là Lâu tiên sinh…”
“Vào mộng của tôi.”
“Mỗi một đêm, đều là thật…” Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh.”
/110
|