‘Triệu Tiền Tôn Lý’ ‘Vương Trương Lưu Trần’ là các dòng họ thường thấy nhất.
Đây là câu hỏi cuối cùng, khoảng cách giữa Lâm Tùy Ý và tân lang không cho phép cậu hỏi thêm nửa câu, nhưng chỉ cần vấn đề này nhận được câu trả lời, thì cũng đủ cho Lâm Tùy Ý nắm được thông tin quan trọng.
Tân lang chết đuối hướng nam, một người giấy tên ‘Thượng Úc’, sinh thần bát tự, hiện tại nếu biết họ tân lang, chẳng sợ chỉ khoanh vùng dòng họ, Lâm Tùy Ý cảm thấy đã đủ để Lâu Lệ tìm được Tà Ám, giống như Lâu Lệ tìm được Người Trụy Mộng Chu Nguyệt.
Cậu nhìn chằm chằm hai tay tân lang, không để sót bất cứ động tác nào.
Câu hỏi này xét từ góc độ nào cũng mang ý nghĩa quan trọng, Lâm Tùy Ý lặp lại lần nữa.
Theo lời cậu lặp lại, tân lang chậm rãi nâng cánh tay trái cứng còng.
Lâm Tùy Ý thoáng chốc thở ra nhẹ nhàng.
Câu hỏi cậu đưa ra có phạm vi nhất định. Nếu đáp án không nằm bên trong, xem như phí một lần hỏi.
Cũng may tân lang giơ tay trái, nghĩa là họ của tân lang nằm trong bốn chữ ‘Triệu Tiền Tôn Lý’, tuy không thể xác nhận, nhưng đủ rồi, việc còn lại là chớp mắt và bị tân lang bắt được.
Lâm Tùy Ý chống mí mắt. Thời gian dài không có chớp mắt, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt khô khốc đối diện với ánh mắt hưng phấn của tân lang.
Tân lang đang chờ cậu chớp mắt.
Nhưng sao có thể chớp mắt.
Tuy rằng Lâu Lệ không nói hậu quả của việc kết âm hôn, Lâm Tùy Ý ít có thể đoán ra ít nhiều. Một khi có quan hệ hôn nhân cùng Tà Ám, đến bản thân Lâu Lệ cũng khó xử lý, bằng không Lâu Lệ sẽ không dặn cậu giấu sinh thần bát tự và bảo vệ tóc tai máu thịt.
Lúc nãy cậu nghĩ tới việc kết hôn với lệ quỷ, vì cậu thiếu manh mối. Hiện tại lấy được rồi, tất nhiên không đời nào chịu kết hôn.
Lâm Tùy Ý phải làm kẻ thất hứa.
Tân lang còn đang chờ cậu chớp mắt, gấp không chờ nổi, cơ thể đang run rẩy.
Lâm Tùy Ý dùng dư quang liếc hướng cửa sổ. Cửa sổ cách cậu không xa, đây cũng là tuyến đường cậu vạch sẵn từ lúc nhặt khung ảnh lên.
Tối hôm qua cậu ngủ qua đêm dưới cửa sổ, túi đồ ăn cậu mang từ nhân gian cũng đặt dưới cửa sổ. Trong túi đồ ăn có Ước Định Thanh Tỉnh do Trương Tường Y tự tay viết.
Từ lúc Lâm Tùy Ý theo Lâu Lệ vào mộng tới nay, thái độ của Lâu Lệ đối với Ước Định Thanh Tỉnh là: Có còn hơn không. Số lần cậu theo Lâu Lệ nhập mộng quá ít, trong mộng Ứng Triều Hà, Ước Định Thanh Tỉnh không đánh thức chủ mộng, ngược lại làm Mộng nhận ra có người ngoài đến. Ước Định Thanh Tỉnh trong mộng Ngô A Vĩ thì có tác dụng.
Tính ra, xác suất Ước Định Thanh Tỉnh phát huy hiệu quả là 50%, mà lúc này, cậu còn không thấy chủ mộng, xác suất Ước Định Thanh Tỉnh có hiệu lực càng thấp hơn.
Cũng không có biện pháp nào khác, Lâm Tùy Ý phải thử.
Cậu cần tìm cách mang thông tin ra ngoài, giao cho Lâu Lệ giải mộng.
Lâm Tùy Ý chuẩn bị sẵn sàng. Cậu dùng hết sức bú mẹ khống chế bản thân không chớp mắt, nhảy phắt đến bên cửa sổ, không rảnh lo tân lang phản ứng thế nào, nhanh chóng rút ra Ước Định Thanh Tỉnh từ trong túi.
Không có chủ mộng, Lâm Tùy Ý chỉ có thể giơ cao Ước Định Thanh Tỉnh, cao giọng đọc nội dung Ước Định Thanh Tỉnh: “Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh lại sẽ không kết âm hôn với người ta!”
Lúc đọc to nội dung Ước Định Thanh Tỉnh, Lâm Tùy Ý mới nhìn tân lang. Tân lang nhìn cậu, không nổi giận vì cậu thất hứa, như cũ liệt miệng, lần này nhếch miệng không chỉ có nụ cười giả tạo. Lâm Tùy Ý thấy hắn mấp máy miệng rộng trắng bợt, như nói cái gì đó.
Tân lang chết đuối, cả khuôn mặt bị trương phình, miệng cũng không ngoại lệ, cũng bởi vậy Lâm Tùy Ý không thể nhìn khẩu hình đoán hắn đang nói cái gì, chỉ mơ hồ biết là: …Tìm em… Không thoát được đâu.
Lâm Tùy Ý không dư sức giải đọc một câu đứt quãng. Cậu cảm giác được mặt đất dưới chân chấn động quen thuộc, là sự run rẩy khi giấc mơ vỡ vụn, chủ mộng ý thức được mình đang nằm mơ và sắp sửa tỉnh lại,
Thành công?
Lâm Tùy Ý có hơi ngoài ý muốn, nhưng cậu vẫn hô lớn: “Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh lại sẽ không kết âm hôn với người ta!”
–
Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh lại sẽ không kết âm hôn với người ta.
Cậu này được Trương Tường Y viết xuống sau khi đọc lại ba lần, như dấu vết khắc vào thần kinh nhạy cảm đã sụp đổ. Lúc này chợt nghe thấy, cô mở mắt ngồi dậy bật trên giường.
Xung quanh xa lạ, nhưng không hoàn toàn xa lạ.
Trước khi Trương Tường Y đi ngủ, cô đã nhìn bốn phía chung quanh. Cô nhớ mình đi xin giúp đỡ, Thái Ngân Quan cho cô một địa chỉ, nói là chủ địa chỉ này có thể giải mộng cho cô.
Vì thế cô cùng cha mẹ tới đây.
Trương Tường Y nghe từ Thái Ngân Quan một ít đồn đãi về chủ địa chỉ. Bậc thầy giải mộng hàng đầu, rất nhiều giấc mộng nan giải chủ địa chủ đều có thể giải, giải nghĩa cực kỳ chuẩn.
Nhưng Trương Tường Y đi vào cửa hàng vẫn không bớt sợ hãi chút nào. Nơi này so với Thái Ngân Quan thật sự quá kỳ lạ. Sau cửa không có đèn, chỉ một mình cô được phép vào, cha mẹ chỉ có thể ở bên ngoài chờ, không có châm chước.
Trương Tường Y cố chịu đựng kể lại nội dung giấc mơ với chủ địa chỉ, sau đó cô được dẫn vào một phòng để ngủ.
Hiện tại cô tỉnh mộng, mộng đó…
Giải được chưa?
Trương Tường Y xuống giường. Cô đi đến cạnh cửa, đang muốn mở cửa, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa ‘đông’ một tiếng.
Âm thanh vang giữa đêm yên tĩnh không khác gì bẻ gãy thần kinh cô. Trái tim Trương Tường Y cũng bị bóp nghẹt theo tiếng vang. Dạo gần đây cô nghe thấy quá nhiều âm thanh lạ, chờ cô tìm được nơi phát ra âm thanh lạ đều thấy một phong thư, không có ngoại lệ.
Nội dung bức thư, Trương Tường Y không dám nhớ lại.
Bức thư thế mà đuổi tới nơi này. Trái tim Trương Tường Y thắt lại, cô nhớ Thái Ngân Quan từng nói với mình, nếu chủ địa chỉ không thể giải quyết, chỉ sợ thế gian này không ai có thể giải mộng cho cô.
Trương Tường Y lo lắng kết quả này.
Cô mở cửa, muốn tìm chủ địa chỉ.
Nào biết vừa mở cửa ra suýt chút nữa đã bị dọa ngất xỉu.
Bên ngoài có người!
Bò sấp dưới đất!
Rầm…
Trương Tường Y đóng sập cửa lại, lưng dán lên cửa, trái tim sợ hãi đập muốn nổ tung.
Mà người quỳ rạp trên mặt đất ngoài cửa là Lâm Tùy Ý đau khinh khủng.
Lần đầu tiên cậu bị vứt ra khỏi mộng, ngã mạnh xuống đất, căn bản không có phòng bị, cú ngã làm cậu thất điên bát đảo không thấy đông nam tây bắc.
Chờ đỡ đau một chút, Lâm Tùy Ý mới chống tay đứng lên.
Cậu nghe được tiếng mở cửa đóng cửa, cũng biết mình dọa Trương Tường Y, nhưng lại nhìn về phía bàn trà thác nước. Cậu muốn tìm Lâu Lệ trước.
Sau bàn trống trơn, không có Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý trong cửa hàng 108 nhỏ giọng gọi: “Lâu tiên sinh?”
Cậu đi tìm ở các phòng khác, đều không thấy Lâu Lệ.
Không chỉ không thấy Lâu Lệ, Lâu Lê cũng không thấy.
Lâm Tùy Ý cảm thấy kỳ lạ. Ngày thường không thấy Lâu Lê trong cửa hàng 108 không tính, lúc này tại sao lại không thấy Lâu Lê đâu? Trương Tường Y ngủ trong phòng, Lâu Lệ dặn Lâu Lê canh chừng Trương Tường Y. Lâu Lê luôn luôn nghe lời Lâu Lệ, Trương Tường Y còn ở trong phòng, Lâu Lê sao lại bỏ bê nhiệm vụ?
Tìm một vòng không thấy Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý bỏ cuộc.
Tuy rằng cậu mang theo di động, nhưng cậu không có số điện thoại Lâu Lệ, ngày thường liên lạc toàn gọi máy bàn cửa hàng 108 hoặc liên hệ Lâu Lê.
Lâm Tùy Ý đoán sau khi bùa chú hoa trong gương trăng trong nước mất hiệu lực, Lâu Lệ đi ra ngoài tìm người.
Cậu không thấy Lâu Lệ, đành phải chờ ở cửa hàng 108, như vậy lát nữa Lâu Lệ quay về, cậu có thể nói tình huống trong mộng cho Lâu Lệ trước tiên.
Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý mới đưa mắt tới phòng trong.
Cậu vừa mới dọa người ta, muốn đi xin lỗi giải thích.
Sợ lại lần nữa dọa Trương Tường Y, Lâm Tùy Ý không đứng gần cửa, cũng không gõ cửa, chỉ nói: “Ngại quá, dọa cô rồi.”
“Tôi là người, không phải mấy thứ đó.” Lâm Tùy Ý nói: “Tiếng động vừa rồi là do tôi bị ngã.”
Lâm Tùy Ý không ôm hy vọng hỏi: “Cô tỉnh bao lâu rồi? Có biết Lâu tiên sinh đi đâu không?”
Cậu thật sự không ôm hy vọng, thời gian cậu rời khỏi giấc mơ đại khái cũng là lúc Trương Tường Y tỉnh lại.
Quả nhiên, trong phòng không động tĩnh gì.
Lâm Tùy Ý lấy di động, nhìn thời gian. Mới 23 giờ 16 phút tối.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến cha mẹ Trương Tường Y ở bên ngoài, trời lạnh như vậy, hai người lớn tuổi chắc chắn chịu không nổi. Cậu nói: “Chú dì chắc là còn ở bên ngoài? Tôi đi lấy áo khoác cho họ.”
Đương nhiên cậu không có quyền cho cha mẹ Trương Tường Y vào, việc có thể làm là về nhà lấy hai cái áo khoác.
Cậu hỏi xong, vẫn không được Trương Tường Y đáp lời. Lâm Tùy Ý định ra ngoài xem tình huống như thế nào.
Mới vừa xoay người muốn đi, cửa phòng ‘cành cạch’ mở ra. Cửa phòng xuất hiện một khe hở, Trương Tường Y vẫn còn sợ cậu, vì thế nhìn qua khe hẹ trông cậu.
“Cảm ơn.”
Trương Tường Y nhỏ giọng nói, cảm ơn Lâm Tùy Ý lấy áo khoác cho cha mẹ mình.
Lâm Tùy Ý đang muốn nói ‘Đừng khách khí ’, Trương Tường Y nói tiếp: “‘Lâu tiên sinh’ mà cậu nói là chủ nơi này à? Tôi không thấy anh ấy, sau khi tỉnh lại liền nghe thấy… Tiếng cậu bị ngã.”
Lâm Tùy Ý đáp ‘Ừ’, nói: “Cha mẹ cô còn ở bên ngoài không?”
Trương Tường Y dừng một chút, ánh mắt nhìn Lâm Tùy Ý mang theo đánh giá phức tạp.
“Tôi sẽ sớm quay lại.” Lúc này đều không có Lâu Lệ và Lâu Lê, lo Trương Tường Y sẽ đi ra ngoài, Lâm Tùy Ý nói: “Cô có tiện ở đây chờ một lát không?”
Trương Tường Y vẫn nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu gật đầu.
Lâm Tùy Ý xoay người đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua bàn trà thác nước, cậu nhìn thoáng qua.
Bỗng nhiên.
Lâm Tùy Ý dừng chân.
Cậu nhìn nước bàn trà thác nước.
Trên bàn trà có mấy con cá nhỏ màu vàng kim, Lâm Tùy Ý nhớ rất rõ, tổng cộng bảy con. Trong đó có một con yếu ớt, thường xuyên nấp ở chỗ tối không ra, cho nên rất nhiều người tưởng bàn tra thác chảy của Lâu Lệ chỉ có sáu con cá.
Lâm Tùy Ý nhìn kỹ lại, chỉ có sáu con.
Cậu lại nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện cửa hàng 108 có rất nhiều chi tiết khác biệt.
Ví dụ như không thấy bức tượng Tôn Ngọc, trước bàn trà thác chảy chỉ có một chiếc ghế dựa.
Cậu lại móc di động ra xem đồng hồ.
Vẫn là buổi tối 23 giờ 16 phút.
Lâm Tùy Ý thất kinh trong lòng, click mở số giây.
Cậu đợi thật lâu, 23:16:21 mới thong thả nhảy lên 23:16:22.
Mới qua một giây đồng hồ.
Máu toàn thân Lâm Tùy Ý đọng lại.
Cậu biết vì sao người Thái Ngân Quan tìm không thấy Tà Ám rồi, bởi vì… Mộng trong mộng.
Tà Ám trốn ở mộng trong mộng, Thái Ngân Quan đi vào tầng thứ nhất sao có thể tìm được Tà Ám.
Lâm Tùy Ý đột nhiên nhớ tới ánh mắt Trương Tường Y đánh giá cậu. Cậu cứng đờ quay đầu lại, Trương Tường Y đã mở cửa, đứng sau khung cửa, nhìn chằm chặp vào cậu.
Thấy Lâm Tùy Ý quay đầu lại, Trương Tường Y hỏi.
“Cậu vừa mới thở?”
Đây là câu hỏi cuối cùng, khoảng cách giữa Lâm Tùy Ý và tân lang không cho phép cậu hỏi thêm nửa câu, nhưng chỉ cần vấn đề này nhận được câu trả lời, thì cũng đủ cho Lâm Tùy Ý nắm được thông tin quan trọng.
Tân lang chết đuối hướng nam, một người giấy tên ‘Thượng Úc’, sinh thần bát tự, hiện tại nếu biết họ tân lang, chẳng sợ chỉ khoanh vùng dòng họ, Lâm Tùy Ý cảm thấy đã đủ để Lâu Lệ tìm được Tà Ám, giống như Lâu Lệ tìm được Người Trụy Mộng Chu Nguyệt.
Cậu nhìn chằm chằm hai tay tân lang, không để sót bất cứ động tác nào.
Câu hỏi này xét từ góc độ nào cũng mang ý nghĩa quan trọng, Lâm Tùy Ý lặp lại lần nữa.
Theo lời cậu lặp lại, tân lang chậm rãi nâng cánh tay trái cứng còng.
Lâm Tùy Ý thoáng chốc thở ra nhẹ nhàng.
Câu hỏi cậu đưa ra có phạm vi nhất định. Nếu đáp án không nằm bên trong, xem như phí một lần hỏi.
Cũng may tân lang giơ tay trái, nghĩa là họ của tân lang nằm trong bốn chữ ‘Triệu Tiền Tôn Lý’, tuy không thể xác nhận, nhưng đủ rồi, việc còn lại là chớp mắt và bị tân lang bắt được.
Lâm Tùy Ý chống mí mắt. Thời gian dài không có chớp mắt, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt khô khốc đối diện với ánh mắt hưng phấn của tân lang.
Tân lang đang chờ cậu chớp mắt.
Nhưng sao có thể chớp mắt.
Tuy rằng Lâu Lệ không nói hậu quả của việc kết âm hôn, Lâm Tùy Ý ít có thể đoán ra ít nhiều. Một khi có quan hệ hôn nhân cùng Tà Ám, đến bản thân Lâu Lệ cũng khó xử lý, bằng không Lâu Lệ sẽ không dặn cậu giấu sinh thần bát tự và bảo vệ tóc tai máu thịt.
Lúc nãy cậu nghĩ tới việc kết hôn với lệ quỷ, vì cậu thiếu manh mối. Hiện tại lấy được rồi, tất nhiên không đời nào chịu kết hôn.
Lâm Tùy Ý phải làm kẻ thất hứa.
Tân lang còn đang chờ cậu chớp mắt, gấp không chờ nổi, cơ thể đang run rẩy.
Lâm Tùy Ý dùng dư quang liếc hướng cửa sổ. Cửa sổ cách cậu không xa, đây cũng là tuyến đường cậu vạch sẵn từ lúc nhặt khung ảnh lên.
Tối hôm qua cậu ngủ qua đêm dưới cửa sổ, túi đồ ăn cậu mang từ nhân gian cũng đặt dưới cửa sổ. Trong túi đồ ăn có Ước Định Thanh Tỉnh do Trương Tường Y tự tay viết.
Từ lúc Lâm Tùy Ý theo Lâu Lệ vào mộng tới nay, thái độ của Lâu Lệ đối với Ước Định Thanh Tỉnh là: Có còn hơn không. Số lần cậu theo Lâu Lệ nhập mộng quá ít, trong mộng Ứng Triều Hà, Ước Định Thanh Tỉnh không đánh thức chủ mộng, ngược lại làm Mộng nhận ra có người ngoài đến. Ước Định Thanh Tỉnh trong mộng Ngô A Vĩ thì có tác dụng.
Tính ra, xác suất Ước Định Thanh Tỉnh phát huy hiệu quả là 50%, mà lúc này, cậu còn không thấy chủ mộng, xác suất Ước Định Thanh Tỉnh có hiệu lực càng thấp hơn.
Cũng không có biện pháp nào khác, Lâm Tùy Ý phải thử.
Cậu cần tìm cách mang thông tin ra ngoài, giao cho Lâu Lệ giải mộng.
Lâm Tùy Ý chuẩn bị sẵn sàng. Cậu dùng hết sức bú mẹ khống chế bản thân không chớp mắt, nhảy phắt đến bên cửa sổ, không rảnh lo tân lang phản ứng thế nào, nhanh chóng rút ra Ước Định Thanh Tỉnh từ trong túi.
Không có chủ mộng, Lâm Tùy Ý chỉ có thể giơ cao Ước Định Thanh Tỉnh, cao giọng đọc nội dung Ước Định Thanh Tỉnh: “Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh lại sẽ không kết âm hôn với người ta!”
Lúc đọc to nội dung Ước Định Thanh Tỉnh, Lâm Tùy Ý mới nhìn tân lang. Tân lang nhìn cậu, không nổi giận vì cậu thất hứa, như cũ liệt miệng, lần này nhếch miệng không chỉ có nụ cười giả tạo. Lâm Tùy Ý thấy hắn mấp máy miệng rộng trắng bợt, như nói cái gì đó.
Tân lang chết đuối, cả khuôn mặt bị trương phình, miệng cũng không ngoại lệ, cũng bởi vậy Lâm Tùy Ý không thể nhìn khẩu hình đoán hắn đang nói cái gì, chỉ mơ hồ biết là: …Tìm em… Không thoát được đâu.
Lâm Tùy Ý không dư sức giải đọc một câu đứt quãng. Cậu cảm giác được mặt đất dưới chân chấn động quen thuộc, là sự run rẩy khi giấc mơ vỡ vụn, chủ mộng ý thức được mình đang nằm mơ và sắp sửa tỉnh lại,
Thành công?
Lâm Tùy Ý có hơi ngoài ý muốn, nhưng cậu vẫn hô lớn: “Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh lại sẽ không kết âm hôn với người ta!”
–
Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh lại sẽ không kết âm hôn với người ta.
Cậu này được Trương Tường Y viết xuống sau khi đọc lại ba lần, như dấu vết khắc vào thần kinh nhạy cảm đã sụp đổ. Lúc này chợt nghe thấy, cô mở mắt ngồi dậy bật trên giường.
Xung quanh xa lạ, nhưng không hoàn toàn xa lạ.
Trước khi Trương Tường Y đi ngủ, cô đã nhìn bốn phía chung quanh. Cô nhớ mình đi xin giúp đỡ, Thái Ngân Quan cho cô một địa chỉ, nói là chủ địa chỉ này có thể giải mộng cho cô.
Vì thế cô cùng cha mẹ tới đây.
Trương Tường Y nghe từ Thái Ngân Quan một ít đồn đãi về chủ địa chỉ. Bậc thầy giải mộng hàng đầu, rất nhiều giấc mộng nan giải chủ địa chủ đều có thể giải, giải nghĩa cực kỳ chuẩn.
Nhưng Trương Tường Y đi vào cửa hàng vẫn không bớt sợ hãi chút nào. Nơi này so với Thái Ngân Quan thật sự quá kỳ lạ. Sau cửa không có đèn, chỉ một mình cô được phép vào, cha mẹ chỉ có thể ở bên ngoài chờ, không có châm chước.
Trương Tường Y cố chịu đựng kể lại nội dung giấc mơ với chủ địa chỉ, sau đó cô được dẫn vào một phòng để ngủ.
Hiện tại cô tỉnh mộng, mộng đó…
Giải được chưa?
Trương Tường Y xuống giường. Cô đi đến cạnh cửa, đang muốn mở cửa, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa ‘đông’ một tiếng.
Âm thanh vang giữa đêm yên tĩnh không khác gì bẻ gãy thần kinh cô. Trái tim Trương Tường Y cũng bị bóp nghẹt theo tiếng vang. Dạo gần đây cô nghe thấy quá nhiều âm thanh lạ, chờ cô tìm được nơi phát ra âm thanh lạ đều thấy một phong thư, không có ngoại lệ.
Nội dung bức thư, Trương Tường Y không dám nhớ lại.
Bức thư thế mà đuổi tới nơi này. Trái tim Trương Tường Y thắt lại, cô nhớ Thái Ngân Quan từng nói với mình, nếu chủ địa chỉ không thể giải quyết, chỉ sợ thế gian này không ai có thể giải mộng cho cô.
Trương Tường Y lo lắng kết quả này.
Cô mở cửa, muốn tìm chủ địa chỉ.
Nào biết vừa mở cửa ra suýt chút nữa đã bị dọa ngất xỉu.
Bên ngoài có người!
Bò sấp dưới đất!
Rầm…
Trương Tường Y đóng sập cửa lại, lưng dán lên cửa, trái tim sợ hãi đập muốn nổ tung.
Mà người quỳ rạp trên mặt đất ngoài cửa là Lâm Tùy Ý đau khinh khủng.
Lần đầu tiên cậu bị vứt ra khỏi mộng, ngã mạnh xuống đất, căn bản không có phòng bị, cú ngã làm cậu thất điên bát đảo không thấy đông nam tây bắc.
Chờ đỡ đau một chút, Lâm Tùy Ý mới chống tay đứng lên.
Cậu nghe được tiếng mở cửa đóng cửa, cũng biết mình dọa Trương Tường Y, nhưng lại nhìn về phía bàn trà thác nước. Cậu muốn tìm Lâu Lệ trước.
Sau bàn trống trơn, không có Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý trong cửa hàng 108 nhỏ giọng gọi: “Lâu tiên sinh?”
Cậu đi tìm ở các phòng khác, đều không thấy Lâu Lệ.
Không chỉ không thấy Lâu Lệ, Lâu Lê cũng không thấy.
Lâm Tùy Ý cảm thấy kỳ lạ. Ngày thường không thấy Lâu Lê trong cửa hàng 108 không tính, lúc này tại sao lại không thấy Lâu Lê đâu? Trương Tường Y ngủ trong phòng, Lâu Lệ dặn Lâu Lê canh chừng Trương Tường Y. Lâu Lê luôn luôn nghe lời Lâu Lệ, Trương Tường Y còn ở trong phòng, Lâu Lê sao lại bỏ bê nhiệm vụ?
Tìm một vòng không thấy Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý bỏ cuộc.
Tuy rằng cậu mang theo di động, nhưng cậu không có số điện thoại Lâu Lệ, ngày thường liên lạc toàn gọi máy bàn cửa hàng 108 hoặc liên hệ Lâu Lê.
Lâm Tùy Ý đoán sau khi bùa chú hoa trong gương trăng trong nước mất hiệu lực, Lâu Lệ đi ra ngoài tìm người.
Cậu không thấy Lâu Lệ, đành phải chờ ở cửa hàng 108, như vậy lát nữa Lâu Lệ quay về, cậu có thể nói tình huống trong mộng cho Lâu Lệ trước tiên.
Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý mới đưa mắt tới phòng trong.
Cậu vừa mới dọa người ta, muốn đi xin lỗi giải thích.
Sợ lại lần nữa dọa Trương Tường Y, Lâm Tùy Ý không đứng gần cửa, cũng không gõ cửa, chỉ nói: “Ngại quá, dọa cô rồi.”
“Tôi là người, không phải mấy thứ đó.” Lâm Tùy Ý nói: “Tiếng động vừa rồi là do tôi bị ngã.”
Lâm Tùy Ý không ôm hy vọng hỏi: “Cô tỉnh bao lâu rồi? Có biết Lâu tiên sinh đi đâu không?”
Cậu thật sự không ôm hy vọng, thời gian cậu rời khỏi giấc mơ đại khái cũng là lúc Trương Tường Y tỉnh lại.
Quả nhiên, trong phòng không động tĩnh gì.
Lâm Tùy Ý lấy di động, nhìn thời gian. Mới 23 giờ 16 phút tối.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến cha mẹ Trương Tường Y ở bên ngoài, trời lạnh như vậy, hai người lớn tuổi chắc chắn chịu không nổi. Cậu nói: “Chú dì chắc là còn ở bên ngoài? Tôi đi lấy áo khoác cho họ.”
Đương nhiên cậu không có quyền cho cha mẹ Trương Tường Y vào, việc có thể làm là về nhà lấy hai cái áo khoác.
Cậu hỏi xong, vẫn không được Trương Tường Y đáp lời. Lâm Tùy Ý định ra ngoài xem tình huống như thế nào.
Mới vừa xoay người muốn đi, cửa phòng ‘cành cạch’ mở ra. Cửa phòng xuất hiện một khe hở, Trương Tường Y vẫn còn sợ cậu, vì thế nhìn qua khe hẹ trông cậu.
“Cảm ơn.”
Trương Tường Y nhỏ giọng nói, cảm ơn Lâm Tùy Ý lấy áo khoác cho cha mẹ mình.
Lâm Tùy Ý đang muốn nói ‘Đừng khách khí ’, Trương Tường Y nói tiếp: “‘Lâu tiên sinh’ mà cậu nói là chủ nơi này à? Tôi không thấy anh ấy, sau khi tỉnh lại liền nghe thấy… Tiếng cậu bị ngã.”
Lâm Tùy Ý đáp ‘Ừ’, nói: “Cha mẹ cô còn ở bên ngoài không?”
Trương Tường Y dừng một chút, ánh mắt nhìn Lâm Tùy Ý mang theo đánh giá phức tạp.
“Tôi sẽ sớm quay lại.” Lúc này đều không có Lâu Lệ và Lâu Lê, lo Trương Tường Y sẽ đi ra ngoài, Lâm Tùy Ý nói: “Cô có tiện ở đây chờ một lát không?”
Trương Tường Y vẫn nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu gật đầu.
Lâm Tùy Ý xoay người đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua bàn trà thác nước, cậu nhìn thoáng qua.
Bỗng nhiên.
Lâm Tùy Ý dừng chân.
Cậu nhìn nước bàn trà thác nước.
Trên bàn trà có mấy con cá nhỏ màu vàng kim, Lâm Tùy Ý nhớ rất rõ, tổng cộng bảy con. Trong đó có một con yếu ớt, thường xuyên nấp ở chỗ tối không ra, cho nên rất nhiều người tưởng bàn tra thác chảy của Lâu Lệ chỉ có sáu con cá.
Lâm Tùy Ý nhìn kỹ lại, chỉ có sáu con.
Cậu lại nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện cửa hàng 108 có rất nhiều chi tiết khác biệt.
Ví dụ như không thấy bức tượng Tôn Ngọc, trước bàn trà thác chảy chỉ có một chiếc ghế dựa.
Cậu lại móc di động ra xem đồng hồ.
Vẫn là buổi tối 23 giờ 16 phút.
Lâm Tùy Ý thất kinh trong lòng, click mở số giây.
Cậu đợi thật lâu, 23:16:21 mới thong thả nhảy lên 23:16:22.
Mới qua một giây đồng hồ.
Máu toàn thân Lâm Tùy Ý đọng lại.
Cậu biết vì sao người Thái Ngân Quan tìm không thấy Tà Ám rồi, bởi vì… Mộng trong mộng.
Tà Ám trốn ở mộng trong mộng, Thái Ngân Quan đi vào tầng thứ nhất sao có thể tìm được Tà Ám.
Lâm Tùy Ý đột nhiên nhớ tới ánh mắt Trương Tường Y đánh giá cậu. Cậu cứng đờ quay đầu lại, Trương Tường Y đã mở cửa, đứng sau khung cửa, nhìn chằm chặp vào cậu.
Thấy Lâm Tùy Ý quay đầu lại, Trương Tường Y hỏi.
“Cậu vừa mới thở?”
/110
|