Dây thừng bên chân, vết nước và bóng đổ cho Lâm Tùy Ý biết đáp án tân lang biến mất khỏi ảnh chụp. Lâm Tùy Ý biết tân lang đang đứng sau lưng mình, nhưng cậu không định quay đầu lại xem.
Không phải không dám nhìn, đương nhiên cậu muốn thấy diện mạo tân lang. Nhưng cậu đứng quá gần tân lang, khoảng cách này không đủ để hít thở chạy thoát, cậu phải cách dài khoảng cách với tân lang.
Cũng may sau khi nhặt khung ảnh dưới đất lên, Lâm Tùy Ý sớm đã chuẩn bị chạm mặt lệ quỷ. Trước đó cậu đã vạch sẵn tuyến đường chạy trốn, vì thế giờ phút này, cậu chống tay lên bàn cao mượn lực nhảy lên, rồi dán người vào mặt tường sau bàn cao.
Cậu kéo dài khoảng cách với tân lang phía sau, đồng thời xoay người lại.
Tân lang vẫn đứng tại chỗ.
Giống trong ảnh chụp, đầu hắn vô lực rũ xuống, cổ cong vòng quái dị. Càng quỷ dị hơn là, tân lang tuy rằng không nhấc nổi đầu, nhưng đôi mắt trợn lên hết cỡ, đồng tử lồi ra khỏi hốc mắt… Hắn đang nhìn Lâm Tùy Ý.
Hai tay giống cổ cũng mềm nhũn rũ dài giữa hai chân, tay trái úng nước phồng to cầm một sợi dây thừng.
Nhân lúc tân lang chui ra ngoài ảnh chụp, Lâm Tùy Ý tìm đầu còn lại của dây thừng. Cậu lia mắt theo sợi dây thừng, từ bàn tay trái tân lang dẫn đến bàn tay phải đang duỗi ra của tân lang.
Đầu còn lại của dây thừng cũng nằm trong tay tân lang, tay phải tân lang.
Lâm Tùy Ý nhìn ra tân lang tính nhét đầu dây thừng này cho mình. Tân lang nâng cánh tay phải cứng còng, hướng về phía Lâm Tùy Ý.
Phát hiện Lâm Tùy Ý không muốn nhận dây thừng, Lâm Tùy Ý chớp mắt một cái, hắn đã dịch lên phía trước mười phân hướng Lâm Tùy Ý.
Mỗi một Lâm Tùy Ý chớp mắt tự nhiên, tân lang liền dịch lên mười phân. Lâm Tùy Ý không biết tân lang di chuyển như thế nào, không dám chớp mắt.
Cậu không chớp mắt, tân lang sẽ không tới gần.
Nhưng chớp mắt giống như nín thở, con người không thể duy trì trạng thái mở mắt trong thời gian dài. Lâm Tùy Ý biết tân lang sớm hay muộn sẽ tới gần mình, thực tế cậu cũng chờ tân lang tới gần, không có con đường lấy manh mối nào nhanh hơn kết âm hôn với tân lang.
Nhưng trước khi âm hôn, Lâm Tùy Ý muốn lấy được càng nhiều manh mối càng tốt.
Cậu há miệng hỏi đối tân lang: “Xin chào, tôi có thể hỏi anh mấy câu không?”
Tân lang vẫn dùng tư thế quỷ dị nhìn chằm chằm cậu. Lâm Tùy Ý chỉ có thể miễn cưỡng thấy tân lang đảo mắt.
Lâm Tùy Ý tận lực giữ bình tĩnh: “Tôi không hỏi không, nếu anh chịu đáp, để trao đổi, tôi có thể chớp một lần mắt, đủ để anh tới gần tôi.”
Cậu mặc kệ tân lang đồng ý hay không, mở miệng hỏi: “Anh chết đuối?”
Tân lang nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Tùy Ý căng mí mắt, nghĩ nói: “Nếu đúng, anh hãy thu tay phải về.”
Sau khi nói xong, cậu đối mắt với tân lang, trên mặt không biểu hiện cảm xúc sợ hãi dư thừa, giống như cậu chỉ đơn thuần hỏi một vấn đề, không có dụng ý nào khác.
Đơn thuần dò hỏi mang theo chút quan tâm.
Lâm Tùy Ý bình tĩnh giằng co cùng tân lang, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh mặt ngoài.
Lâm Tùy Ý không dám chớp mắt, nếu cậu chớp mắt, tân lang sẽ biết, không cần trả lời Lâm Tùy Ý cũng có thể tới gần.
Lâm Tùy Ý cố gắng chống mí mắt nặng như rót chì. Ngay khi cậu sắp thất bại, tân lang cuối cùng cũng động đậy.
Hắn hạ cánh tay phải xuống.
Tân lang chết đuối.
Lâm Tùy Ý chớp mắt, tân lang kéo gần khoảng cách thêm mười phân.
Lâm Tùy Ý dùng ánh mắt đo đạc vị trí của mình và tân lang, lấy tốc độ mỗi lần di chuyển của tân lang, cậu còn có thể hỏi bốn, năm vấn đề.
Tân lang chết đuối, dựa vào việc phải dùng âm hôn mới có thể bình ổn oán khí, chắc chắn không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là bị người ta hại chết.
Nhưng Lâm Tùy Ý không tính hỏi rõ ràng, số lần hỏi hữu hạn, mỗi một lần đặt câu hỏi đặc biệt quan trọng.
Cậu cần phải hỏi đúng trọng tâm để giải mộng.
Lâm Tùy Ý suy nghĩ vấn đề thứ hai, cậu hỏi tân lang: “Anh chết ở hướng nào?”
Lâu Lệ từng nói với cậu, quỷ sẽ không cách thi thể quá xa. Nếu cậu biết được địa điểm tân lang tử vong, như vậy Lâu Lệ ở nhân gian sẽ dễ dàng tìm được Tà Ám.
Tuy nhiên bảo tân lang nói địa điểm tử vong không khỏi quá làm khó quỷ, Lâm Tùy Ý chỉ có thể hỏi tân lang phương hướng đại khái. Lâm Tùy Ý hỏi: “Đông nam tây bắc hướng nào? Hướng đông anh giơ tay trái, hướng tây anh giơ tay phải. Hướng nam anh giơ hai tay, hướng bắc anh hạ cả hai tay.”
Sau khi nói xong Lâm Tùy Ý nhìn chăm chú vào tân lang. Cậu nói hơi lòng vòng, không biết tân lang có hiểu hay không.
Lâm Tùy Ý chỉ có thể hy vọng tân lang sẽ hiểu, vì thế lặp lại: “Anh chết ở hướng nào? Hướng đông anh giơ tay trái, hướng tây anh giơ tay phải. Hướng nam anh giơ hai tay, hướng bắc anh giữ nguyên hai tay.”
Sau mười mấy giây lặp lại, tân lang chậm rãi giơ hai tay cứng còng.
Tân lang chết đuối ở hướng nam.
Theo ước định, Lâm Tùy Ý chớp mắt một cái.
Lúc này cậu nhắm mắt mở mắt, tân lang cách cậu càng gần. Lâm Tùy Ý một lần nữa áng chừng, lúc nãy cậu dự đoán còn có thể hỏi bốn, năm vấn đề, hiện tại khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai vấn đề.
Lâm Tùy Ý muốn lui về sau một chút, nhưng người đã dán sát vách tường, cậu không thể lui được nữa.
Thôi, Lâm Tùy Ý nghĩ, hai thì hai.
Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý mở miệng: “Họ tên anh…”
Biết họ tên tân lang chính là thu hoạch lớn nhất. Chỉ cần biết họ tên, Lâm Tùy Ý liền có thể rời mộng, tất cả nghi vấn có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng vấn đề này quá khó, cậu không nghĩ tân lang có thể mở miệng, cũng cảm thấy tân lang không thể viết tên của mình.
“Họ của anh…” Lâm Tùy Ý đành phải hỏi: “Là Bách Gia Tính hả? Nếu đúng, anh hãy hạ hai tay.”
Hỏi xong, Lâm Tùy Ý lại cảm thấy mình quá nóng vội. Câu hỏi ‘Họ có thuộc nhóm Bách Gia Tính không’ quá bao la. Có hơn bốn trăm dòng họ nằm trong Bách Gia Tính, về sau tăng đến 500, trừ phi là dòng họ cực kỳ cực kỳ không tầm thường, bằng không tất cả họ đều có thể thuộc Bách Gia Tính.
Lâm Tùy Ý vội bổ sung: “Là ‘Triệu Tiền Tôn Lý’…”
‘Triệu Tiền Tôn Lý’ xếp hạng hàng đầu trong Bách Gia Tính, chứng minh dòng họ này thường thấy và phổ biến. Thường thấy và phổ biến đồng nghĩa với việc họ tên tân lang có xác xuất cao ở trong đó.
Nhưng Lâm Tùy Ý bổ sung quá chậm, cậu còn chưa hỏi xong, tân lang đã hạ hai tay xuống.
Tân lang có họ trong Bách Gia Tính, theo ước định, đến lượt Lâm Tùy Ý chớp mắt.
Không có biện pháp, Lâm Tùy Ý đành phải chớp mắt lần nữa.
Mà lúc này nhắm mắt mở mắt ra, tân lang đã tới gần.
Chỉ kém một bước nữa thôi, một bước nữa là tân lang có thể tóm được cậu, dùng dây thừng trói cậu lại.
Khoảng cách quá gần, cảm giác áp bách tăng theo.
Không chỉ có cảm giác áp bách mà còn mùi hôi thối trên người tân lang, chúng đều kích thích thần kinh Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý quan sát tân lang, ở khoảng cách gần, rốt cuộc cũng có thể thấy mặt tân lang.
Không hề ngoài ý muốn không có thu hoạch, mặt tân lang cũng bị trương phềnh, cặp đồng tử phồng lên dưới da, mà mắt tân lang vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Tùy Ý còn thấy tân lang hơi hé miệng, tựa hồ hưng phấn vì chỉ còn một vấn đề là sẽ tới gần cậu.
Lâm Tùy Ý cuộn bàn tay lại, nuốt nước bọt, hỏi: “Họ của anh là ‘Triệu Tiền Tôn Lý’ hay ‘Vương Trương Lưu Trần’?”
Cậu dừng lại một chút, nói: “Nếu là ‘Triệu Tiền Tôn Lý’ thì giơ tay trái, là ‘Vương Trương Lưu Trần’ thì giơ tay phải.”
Không phải không dám nhìn, đương nhiên cậu muốn thấy diện mạo tân lang. Nhưng cậu đứng quá gần tân lang, khoảng cách này không đủ để hít thở chạy thoát, cậu phải cách dài khoảng cách với tân lang.
Cũng may sau khi nhặt khung ảnh dưới đất lên, Lâm Tùy Ý sớm đã chuẩn bị chạm mặt lệ quỷ. Trước đó cậu đã vạch sẵn tuyến đường chạy trốn, vì thế giờ phút này, cậu chống tay lên bàn cao mượn lực nhảy lên, rồi dán người vào mặt tường sau bàn cao.
Cậu kéo dài khoảng cách với tân lang phía sau, đồng thời xoay người lại.
Tân lang vẫn đứng tại chỗ.
Giống trong ảnh chụp, đầu hắn vô lực rũ xuống, cổ cong vòng quái dị. Càng quỷ dị hơn là, tân lang tuy rằng không nhấc nổi đầu, nhưng đôi mắt trợn lên hết cỡ, đồng tử lồi ra khỏi hốc mắt… Hắn đang nhìn Lâm Tùy Ý.
Hai tay giống cổ cũng mềm nhũn rũ dài giữa hai chân, tay trái úng nước phồng to cầm một sợi dây thừng.
Nhân lúc tân lang chui ra ngoài ảnh chụp, Lâm Tùy Ý tìm đầu còn lại của dây thừng. Cậu lia mắt theo sợi dây thừng, từ bàn tay trái tân lang dẫn đến bàn tay phải đang duỗi ra của tân lang.
Đầu còn lại của dây thừng cũng nằm trong tay tân lang, tay phải tân lang.
Lâm Tùy Ý nhìn ra tân lang tính nhét đầu dây thừng này cho mình. Tân lang nâng cánh tay phải cứng còng, hướng về phía Lâm Tùy Ý.
Phát hiện Lâm Tùy Ý không muốn nhận dây thừng, Lâm Tùy Ý chớp mắt một cái, hắn đã dịch lên phía trước mười phân hướng Lâm Tùy Ý.
Mỗi một Lâm Tùy Ý chớp mắt tự nhiên, tân lang liền dịch lên mười phân. Lâm Tùy Ý không biết tân lang di chuyển như thế nào, không dám chớp mắt.
Cậu không chớp mắt, tân lang sẽ không tới gần.
Nhưng chớp mắt giống như nín thở, con người không thể duy trì trạng thái mở mắt trong thời gian dài. Lâm Tùy Ý biết tân lang sớm hay muộn sẽ tới gần mình, thực tế cậu cũng chờ tân lang tới gần, không có con đường lấy manh mối nào nhanh hơn kết âm hôn với tân lang.
Nhưng trước khi âm hôn, Lâm Tùy Ý muốn lấy được càng nhiều manh mối càng tốt.
Cậu há miệng hỏi đối tân lang: “Xin chào, tôi có thể hỏi anh mấy câu không?”
Tân lang vẫn dùng tư thế quỷ dị nhìn chằm chằm cậu. Lâm Tùy Ý chỉ có thể miễn cưỡng thấy tân lang đảo mắt.
Lâm Tùy Ý tận lực giữ bình tĩnh: “Tôi không hỏi không, nếu anh chịu đáp, để trao đổi, tôi có thể chớp một lần mắt, đủ để anh tới gần tôi.”
Cậu mặc kệ tân lang đồng ý hay không, mở miệng hỏi: “Anh chết đuối?”
Tân lang nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Tùy Ý căng mí mắt, nghĩ nói: “Nếu đúng, anh hãy thu tay phải về.”
Sau khi nói xong, cậu đối mắt với tân lang, trên mặt không biểu hiện cảm xúc sợ hãi dư thừa, giống như cậu chỉ đơn thuần hỏi một vấn đề, không có dụng ý nào khác.
Đơn thuần dò hỏi mang theo chút quan tâm.
Lâm Tùy Ý bình tĩnh giằng co cùng tân lang, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh mặt ngoài.
Lâm Tùy Ý không dám chớp mắt, nếu cậu chớp mắt, tân lang sẽ biết, không cần trả lời Lâm Tùy Ý cũng có thể tới gần.
Lâm Tùy Ý cố gắng chống mí mắt nặng như rót chì. Ngay khi cậu sắp thất bại, tân lang cuối cùng cũng động đậy.
Hắn hạ cánh tay phải xuống.
Tân lang chết đuối.
Lâm Tùy Ý chớp mắt, tân lang kéo gần khoảng cách thêm mười phân.
Lâm Tùy Ý dùng ánh mắt đo đạc vị trí của mình và tân lang, lấy tốc độ mỗi lần di chuyển của tân lang, cậu còn có thể hỏi bốn, năm vấn đề.
Tân lang chết đuối, dựa vào việc phải dùng âm hôn mới có thể bình ổn oán khí, chắc chắn không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là bị người ta hại chết.
Nhưng Lâm Tùy Ý không tính hỏi rõ ràng, số lần hỏi hữu hạn, mỗi một lần đặt câu hỏi đặc biệt quan trọng.
Cậu cần phải hỏi đúng trọng tâm để giải mộng.
Lâm Tùy Ý suy nghĩ vấn đề thứ hai, cậu hỏi tân lang: “Anh chết ở hướng nào?”
Lâu Lệ từng nói với cậu, quỷ sẽ không cách thi thể quá xa. Nếu cậu biết được địa điểm tân lang tử vong, như vậy Lâu Lệ ở nhân gian sẽ dễ dàng tìm được Tà Ám.
Tuy nhiên bảo tân lang nói địa điểm tử vong không khỏi quá làm khó quỷ, Lâm Tùy Ý chỉ có thể hỏi tân lang phương hướng đại khái. Lâm Tùy Ý hỏi: “Đông nam tây bắc hướng nào? Hướng đông anh giơ tay trái, hướng tây anh giơ tay phải. Hướng nam anh giơ hai tay, hướng bắc anh hạ cả hai tay.”
Sau khi nói xong Lâm Tùy Ý nhìn chăm chú vào tân lang. Cậu nói hơi lòng vòng, không biết tân lang có hiểu hay không.
Lâm Tùy Ý chỉ có thể hy vọng tân lang sẽ hiểu, vì thế lặp lại: “Anh chết ở hướng nào? Hướng đông anh giơ tay trái, hướng tây anh giơ tay phải. Hướng nam anh giơ hai tay, hướng bắc anh giữ nguyên hai tay.”
Sau mười mấy giây lặp lại, tân lang chậm rãi giơ hai tay cứng còng.
Tân lang chết đuối ở hướng nam.
Theo ước định, Lâm Tùy Ý chớp mắt một cái.
Lúc này cậu nhắm mắt mở mắt, tân lang cách cậu càng gần. Lâm Tùy Ý một lần nữa áng chừng, lúc nãy cậu dự đoán còn có thể hỏi bốn, năm vấn đề, hiện tại khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai vấn đề.
Lâm Tùy Ý muốn lui về sau một chút, nhưng người đã dán sát vách tường, cậu không thể lui được nữa.
Thôi, Lâm Tùy Ý nghĩ, hai thì hai.
Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý mở miệng: “Họ tên anh…”
Biết họ tên tân lang chính là thu hoạch lớn nhất. Chỉ cần biết họ tên, Lâm Tùy Ý liền có thể rời mộng, tất cả nghi vấn có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng vấn đề này quá khó, cậu không nghĩ tân lang có thể mở miệng, cũng cảm thấy tân lang không thể viết tên của mình.
“Họ của anh…” Lâm Tùy Ý đành phải hỏi: “Là Bách Gia Tính hả? Nếu đúng, anh hãy hạ hai tay.”
Hỏi xong, Lâm Tùy Ý lại cảm thấy mình quá nóng vội. Câu hỏi ‘Họ có thuộc nhóm Bách Gia Tính không’ quá bao la. Có hơn bốn trăm dòng họ nằm trong Bách Gia Tính, về sau tăng đến 500, trừ phi là dòng họ cực kỳ cực kỳ không tầm thường, bằng không tất cả họ đều có thể thuộc Bách Gia Tính.
Lâm Tùy Ý vội bổ sung: “Là ‘Triệu Tiền Tôn Lý’…”
‘Triệu Tiền Tôn Lý’ xếp hạng hàng đầu trong Bách Gia Tính, chứng minh dòng họ này thường thấy và phổ biến. Thường thấy và phổ biến đồng nghĩa với việc họ tên tân lang có xác xuất cao ở trong đó.
Nhưng Lâm Tùy Ý bổ sung quá chậm, cậu còn chưa hỏi xong, tân lang đã hạ hai tay xuống.
Tân lang có họ trong Bách Gia Tính, theo ước định, đến lượt Lâm Tùy Ý chớp mắt.
Không có biện pháp, Lâm Tùy Ý đành phải chớp mắt lần nữa.
Mà lúc này nhắm mắt mở mắt ra, tân lang đã tới gần.
Chỉ kém một bước nữa thôi, một bước nữa là tân lang có thể tóm được cậu, dùng dây thừng trói cậu lại.
Khoảng cách quá gần, cảm giác áp bách tăng theo.
Không chỉ có cảm giác áp bách mà còn mùi hôi thối trên người tân lang, chúng đều kích thích thần kinh Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý quan sát tân lang, ở khoảng cách gần, rốt cuộc cũng có thể thấy mặt tân lang.
Không hề ngoài ý muốn không có thu hoạch, mặt tân lang cũng bị trương phềnh, cặp đồng tử phồng lên dưới da, mà mắt tân lang vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Tùy Ý còn thấy tân lang hơi hé miệng, tựa hồ hưng phấn vì chỉ còn một vấn đề là sẽ tới gần cậu.
Lâm Tùy Ý cuộn bàn tay lại, nuốt nước bọt, hỏi: “Họ của anh là ‘Triệu Tiền Tôn Lý’ hay ‘Vương Trương Lưu Trần’?”
Cậu dừng lại một chút, nói: “Nếu là ‘Triệu Tiền Tôn Lý’ thì giơ tay trái, là ‘Vương Trương Lưu Trần’ thì giơ tay phải.”
/110
|