Chương 13.2: Nhà giàu mới nổi là cái thứ gì?
Anh ta đã muốn nói điều này từ lâu nhưng tính tình Âu Dương Thịnh cực kì tệ hại nên anh ta không dám đưa ra ý kiến trước.
"Người phụ nữ đó thì không được." Âu Dương Thịnh lập tức gạt bỏ ý định này: "Bò lên trên giường của tôi, còn muốn nhờ con trai của tôi để trèo cao, không có cửa đâu."
"Vậy… tôi đây chịu đói ba ngày cũng được." Đầu Cảnh Hạo Nhiên cúi thấp xuống.
Người đàn ông này thà nhịn đói ba ngày cũng không muốn đối đầu với đứa nhóc đó, phải không?
"Ngoại trừ người phụ nữ đó thì không ai có thể khuyên răn nó được nữa sao?" Anh không tin vào đứa nhóc kia sẽ làm ầm ĩ mãi, chẳng lẽ người ba ruột này lại không dạy dỗ được con trai mình sao.
"Có, nhưng mà lão phu nhân không có ở đây, nước xa không cứu được lửa gần."
Âu Dương Thịnh lại trầm ngâm một lát, tiếng khóc của Âu Dương Nhạc vang vọng bên tai anh giống như ma chú, anh thật sự không nhịn được nữa.
Hai tháng trước, lẽ ra anh không nên đồng ý với lão phu nhân là sẽ nhận đứa nhóc này về.
Nói cái gì mà con cái lớn lên thì nên ở với ba, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm.
Âu Dương Thịnh thỏa hiệp: "Còn đứng đó làm gì? Còn không đi đón người phụ nữ kia đi lại đây?"
"Vâng, tôi lập tức đi ngay." Cảnh Hạo Nhiên thấy Âu Dương Thịnh cuối cùng cũng thoả hiệp, thở ra một hơi thật dài.
Bạch Tiểu Thi đi theo Hạo Cảnh Nhiên, đi vào nhà ăn.
Một màn trước mặt cùng với tình cảnh ngày hôm qua đều vô cùng giống nhau.
Nếu không phải đã trải qua một màn như vậy rồi, chắc chắn cô sẽ khẳng định rằng nơi này vừa có người đuổi bắt cướp xong.
Đảo mắt nhìn sang, thân hình Âu Dương Thịnh cao lớn bệ vệ đứng giữa nhà ăn, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, ba cúc trên ngực được cởi lỏng lẻo để lộ bộ ngực rắn chắc và gợi cảm bên trong.
Vì tức giận trong lòng mà hơi thở của anh hơi gấp gáp, nét mặt thanh tú lại lộ ra vẻ tức giận, cau có.
Trên chiếc ghế trước bàn ăn, tuy Âu Dương Nhạc ngoan ngoãn ngồi đó nhưng vẫn không ngừng khóc, dùng đôi tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt.
Không cần hỏi, không cần nghĩ cũng biết, nhất định cặp ba con này vừa có mâu thuẫn.
Tiếng khóc của Âu Dương Nhạc hung hăng bóp chặt trái tim Bạch Tiểu Thi.
Cảm giác đau lòng giống y hệt như sáu năm trước, nỗi đau khi cô sinh cậu bé ra vậy.
Họ cũng là con của cô, vậy tại sao số phận của họ lại khác nhau đến vậy?
"Tại sao con lại khóc? Bọn họ bắt nạt con sao?" Bạch Tiểu Thi bước nhanh đến bên cạnh người Âu Dương Nhạc, cơ thể ngồi xổm xuống, đau lòng ôm cậu, cố gắng để cho cậu cảm nhận tình mẫu tử dịu dàng nhất.
"Không khóc." Cô lau nước mắt trên mặt cậu bằng những ngón tay trắng nõn của mình.
Nhìn cậu ở khoảng cách gần càng làm cô đau lòng hơn.
"Cô mau làm cho nó im miệng lại đi." Âu Dương Thịnh dùng giọng điệu ra lệnh, lạnh giọng nói với Bạch Tiểu Thi.
"Thằng bé là con của anh, sao anh có thể đối xử với thằng bé như vậy chứ?" Bạch Tiểu Thi đứng dậy, quay đầu lại đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Âu Dương Thịnh.
"Nếu anh đối xử với con trai mình tốt hơn một chút thì thằng bé cũng sẽ không khóc lóc thảm thiết tới như vậy." Bạch Tiểu Thi tức giận nói.
Cô không bao giờ có thể nghĩ rằng ông chủ đã thuê cô từ sáu năm trước sẽ là người đàn ông này, hóa ra lại là cô sinh con cho anh.
Một màn trước mặt này khiến Bạch Tiểu Thi đưa ra kết luận, không phải cô sinh con giúp cho anh mà là cô đã giúp anh hại người, hại đứa nhỏ vô tội này.
Âu Dương Thịnh tức giận: "Còn không tới lượt cô dạy đời tôi, cô muốn vào ngục lần nữa có phải không?"
Anh không nói suông ngoài miệng chỉ để uy hiếp cô mà anh quả thật xác định nếu cô không làm theo lời anh nói, cô cũng chỉ có thể vào ngục tự sinh tự diệt.
/1091
|