Chương 13.1: Nhà giàu mới nổi là cái thứ gì?
Cơn giận trong lòng cứ bị đè nén hết lần này đến lần khác, rồi sẽ đến một lúc nào đó, người ta sẽ không thể kìm nén được nữa.
"Con lại đây cho ba." Giọng nói tức giận của Âu Dương Thịnh vang vọng toàn bộ nhà ăn, vô cùng đinh tai nhức óc.
Trong khi vẻ mặt Âu Dương Nhạc vẫn bất động, tiếp tục đập chén đĩa như cũ, anh bước một bước lớn đến ôm cậu từ trên bàn ăn xuống dưới, đặt lên trên đùi mình.
Anh giơ tay lên, đánh thật mạnh vào mông nhỏ của Âu Dương Nhạc.
Âu Dương Thịnh tức giận nói: "Ba cho con đập đồ, cho con không nghe lời, cho con nóng nảy này…"
Sau một lúc đánh loạn lên mông nhỏ, đột nhiên trong không khí vang lên một tiếng khóc rống lên của trẻ con, tiếng khóc kia đau lòng khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.
"Ô… Oa…"
Bàn tay đang chuẩn bị đánh tiếp của Âu Dương Thịnh tự nhiên dừng lại giữ nguyên ở trên không.
Sau khi định thần lại, anh đặt cậu bé ở trên đùi, ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Mặt Âu Dương Nhạc đầy nước mắt, mũi đỏ bừng vì khóc, đôi mắt cũng giống như vậy, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, trong suốt như kim cương quý giá.
Tiếng khóc đau lòng này giống như một chiếc móng sắt, hung hăng tóm lấy trái tim Âu Dương Thịnh, đến mức gần như ngừng đập.
Trong tức khắc, anh thấy hành vi vừa rồi của mình rất quá khích, hiện tại đã hối hận không thôi nhưng lại không biết phải an ủi cậu như thế nào.
Cái loại an ủi người khác này, Âu Dương Thịnh anh lại không biết.
Đã sống ba mươi năm, đây cũng là chuyện lần đầu tiên anh gặp phải.
"Đừng khóc nữa." Anh kìm nén cơn tức giận, cố gắng giữ giọng nói dịu dàng nhất có thể.
Thật không may, đối với những đứa trẻ khóc đặc biệt nhiều thì nó hoàn toàn không có tác dụng.
Bàn tay bên hông của Âu Dương Thịnh nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng nóng nảy có cảm giác muốn đánh người.
Anh lùi lại vài bước, cách xa đứa trẻ này một chút. Để không vì sự bốc đồng của mình lại làm cậu bị thương.
"Đập vỡ đồ vật? Ai sẽ không như vậy chứ?" Âu Dương Thịnh chắp hai tay ra sau lưng, tức giận đi một vòng quanh nhà ăn lớn.
"Âu Dương Thịnh này cái gì cũng không thiếu, tiền càng không thiếu. Đập! Đập hết rồi mua lại."
Vừa dứt lời, đôi giày da ở dưới chân đã đá văng một chiếc ghế.
Tiếp theo đó là những chiếc bình hoa bên cạnh, những bức tranh sơn dầu trang trí trên tường, chiếc điều hòa nằm dọc…
Mặc kệ Âu Dương Thịnh có đập thế nào cũng không thể lấn át được tiếng khóc đau lòng của Âu Dương Nhạc.
"Tổ tông của tôi ơi, tổ tông yêu quý của tôi ơi! Không có việc gì cho tôi làm là cậu định bày chuyện ra để hành hạ tôi sao."
Âu Dương Thịnh đi loanh quanh, vô tình đứng trước mặt Cảnh Hạo Nhiên.
"…" Cảnh Hạo Nhiên chỉ ngẩng đầu, khiếp sợ liếc nhìn anh chằm chằm một cái, một chữ cũng không dám nói.
"Anh còn nói thế nữa." Âu Dương Thịnh dùng tay chỉ vào Âu Dương Nhạc đang khóc thút thít. "Đứa nhóc đó giống ai vậy? Lúc nào thằng bé cũng luôn nóng nảy, đập phá đồ đạc, nhe răng rồi giơ móng vuốt ra, chưa từng thấy ai có tính khí xấu như vậy."
"Ách…" Trên đầu Cảnh Hạo Nhiên xuất hiện một vạch đen, miệng hơi há ra phát ra một tiếng rên rỉ.
Kỳ thật anh ta rất muốn nói, tính tình của tiểu thiếu gia chính là bản sao hoàn chỉnh của thiếu gia, thậm chí khi so với thiếu gia thì tính tình tiểu thiếu gia còn xấu hơn, còn không phải là truyền thừa gien tốt đẹp của anh sao?
"Anh nghĩ cách giúp tôi, làm nó im miệng cho tôi." Âu Dương Thịnh giơ tay phải, dùng sức nắm chặt cổ áo trước ngực Cảnh Hạo Nhiên.
Anh bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần nó có thể im miệng, ăn cơm. Anh… anh sẽ không bị đói ba ngày nữa."
Cảnh Hạo Nhiên vô tội nhìn chằm chằm Âu Dương Thịnh, có Âu Dương Nhạc ở đây thì cuối cùng anh ta vẫn sẽ bại trận.
Anh ta rụt rè nói: "Thật ra nếu chúng ta muốn dỗ cậu chủ nhỏ ngừng khóc ăn cơm, chúng ta có thể nhờ cô Bạch thử một chút, dù gì hôm qua cô Bạch cũng đã thành công."
/1091
|