Hàm dưới người đàn ông căng thẳng, cổ họng lăn lộn kịch liệt mấy lần, một giọt mồ hôi nóng bỏng lăn xuống từ trên trán.
“Đừng trêu tôi, tôi không thể trêu chọc chị được”, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi.
Thương Ngu lắc đầu lung tung, cố hết sức ưỡn ngực “Chạm vào tôi đi.”
Thanh âm vừa yêu kiều vừa mê hoặc, mềm đến tận xương tủy.
Hô hấp của người đàn ông ngưng trệ, cúi đầu mắng một tiếng thô tục.
Động tác nơi chỗ bàn tay cũng đột nhiên mất khống chế.
Điều đầu tiên mà Thương Ngu làm sau khi tỉnh lại là ngẩn ngơ một lát.
Cô đang nằm nghiêng bên giường, đập vào mắt là vết sữa khô trên nệm.
Trong tay nắm một chiếc máy hút sữa đã hút được nửa bình, cái bị hỏng kia đang ném ở phía cuối bên kia giường.
Cô lại cúi đầu nhìn trước ngực, hai bầu ngực đã không còn bất kỳ khó chịu nào nữa, đầu ti hơi sưng, là hiện tượng bình thường sau khi được hút sữa qua.
Trên bầu ngực thịt có một ít vết đỏ cào cấu, chắc là lúc ấy cô vội vã vắt sữa, dùng sức có hơi ma͙nh một chút.
Nhớ lại cảnh tượng làm cho người ta mặt đỏ tim đập tɾong mơ kia, cô lại như có điều suy nghĩ mà nhìn quanh phòng một vòng.
Máy hút sữa hẳn là do Lâm Dương đưa vô, nhưng từ sau khi hôn mê cô không hề có bất cứ ấn tượng gì đối với việc mình hút sữa như thế nào.
Chỉ nhớ là mơ thấy người đàn ông kia, sau đó hai bầu ngực được chăm sóc cực kỳ sảng khoái.
Nghĩ tới đây, bên tai cô lại đỏ lên.
Rõ ràng là tự tay cô hút sữa, sao lại còn nằm mơ mộng xuân ảo tưởng ra một người đàn ông cơ chứ.
Cô đứng dậy xuống giường thay quần áo, lúc này mới phát hiện sau lưng áo sơ mi cũng tất cả đều là vết sữa, hẳn là do lúc nằm chảy xuống.
Thương Ngu nhìn một mảnh hỗn độn trên giường, tɾong chốc lát im lặng không biết nói gì, lúc này đây tuy rằng lung tung lộn xộn, chẳng qua tốt xấu gì cũng là chuyện đã qua.
Khoảng cách từ lúc cô trở về đã qua một giờ rưỡi, vượt xa thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, chẳng qua là cũng không thấy Lâm Dương gọi đïện thoại tới thúc giục.
Thương Ngu nhanh chóng thu dọn xong, ra khỏi phòng nghỉ ngơi, đến trước bàn làm việc bấm số đïện thoại tư nhân.
Chẳng bao lâu Lâm Dương đã đi vào.
“Sếp Thương.”
“Hội nghị kết thúc rồi à?”
“Vâng, cô và sếp Thương nhỏ vẫn chưa xuấthiện, nửa giờ trước sếp Thương nhỏ mới chậm chạp đi qua, bỏ lại một câu “Hội nghị này chẳng có ý nghĩa gì cả, dẹp đi” rồi đi mất.”
Thương Ngu kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, Lâm Dương giải thích tiếp “Tôi thấy sếp Thương nhỏ vẫn chưa xuấthiện, nên cũng không quấy rầy cô.”
Lâm Dương đi the0 cô đã rấtnhiều năm, làm việc trầm ổn tác phong cũng rấtnghiêm túc, Thương Ngu không nghi ngờ gì cả.
“Không coi ai ra gì, đúng là tác phong của tên nhóc kia không sai đi đâu được.” Cô lắc đầu, “Không có chuyện gì khác xảy ra chứ?”
“Không có, chỉ là lúc tổng giám đốc Lý bọn họ rời đi vô cùng tức giận thôi.”
Tổng giám đốc Lý chính là vị lúc trước cãi nhau với Thương Nghiên Sơ kia, là nhân vật cấp nguyên lão của Cẩm Hoa, từ lúc mới thành lập đã ở đây, ông ấy luôn luôn nhìn không quen bộ mặt giả dối của Thương Nghiên Sơ, lúc trước cũng xảy ra không ít xung đột.
Chẳng qua là do bên phía Thương Ngu bị thua, ông ấy mới thu liễm lại một ít, nếu không thì kiểu gì cũng làm ầm làm ĩ lên cho mà xem.
/298
|