Nhưng Thương Nghiên Sơ chỉ như có điều suy nghĩ đứng một lúc, lại xác nhận một lần, “Thẩm Niệm Ngữ?”
Thương Ngu một bên cân nhắc sự khác thường của hắn một bên mở miệng, “Là em đây, anh làm sao vậy hả A Nghiên, có phải là do em vẫn không đến thăm anh, cho nên anh mới tức giận hay không?”
Cô học bộ dáng của Thẩm Niệm Ngữ lắc lắc cánh tay của hắn làm nũng, “Em không phải là cố ý đâu mà, chẳng qua là mấy nay vẫn luôn dưỡng bệnh, hôm nay vừa ra khỏi cửa em đã lập tức tới tìm anh ngay đấy.”
“Em xin lỗi mà, anh đừng giận em nữa nha.”
Thương Ngu tâm tình phức tạp diễn kịch, nửa tựa vào vai của người đàn ông ngửa đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn, đường nét xương quai hàm vừa rõ ràng lại vừa sắc bén, sớm đã không còn là đứa bé mặt đầy thịt ú nu ở tɾong trí nhớ của cô nữa rồi.
Thương Ngu từ nhỏ đã có kỹ năng bắt chước giọng nói của người khác, khi còn bé thường xuyên làm bộ như bà nội hoặc là mẹ dọa cho Thương Nghiên Sơ sợ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, không nghĩ tới cô vẫn còn có cơ hội dùng chiêu này trên người của Thương Nghiên Sơ, chỉ là vật đổi sao dời, cuối cùng cũng chẳng thể tìm lại tâm trạng vui đùa lúc ấy được nữa.
Thương Ngu nhận thấy được hô hấp của Thương Nghiên Sơ có hơi gấp gáp, bàn tay đưa về phía cô còn có chút run rẩy, cô the0 phản xạ có điều kiện vươn tay cầm lấy tay của hắn, giây tiếp the0 đã bị bàn tay rộng lớn của Thương Nghiên Sơ nắm chặt.
Hắn dùng sức kéo cô về phía trước, Thương Ngu hiểm trở ổn định trọng tâm, hốt hoảng giương mắt.
“Sao em lại. . .” Thương Nghiên Sơ thì thào, chậm rãi vuốt ve cánh tay của cô.
Phản ứng này, phảng phất như người đang đứng ở trước mặt hắn không phải là bạn gái mà hắn luôn nhớ thương tɾong lòng, rõ là h0àn toàn không nghĩ tới.
Thương Ngu ỷ vào việc hắn nhìn không thấy, gan lớn cẩn thận quan sát biểu tình của hắn, tɾong sắc mặt của hắn trộn lẫn sự khó có thể tin cùng với vui sướng không ngừng được, nếu như hắn nhận ra mình, giờ phút này tuyệt đối sẽ không thể bình thản như vậy.
Nghĩ tới đây, Thương Ngu thoáng an tâm lại.
Thương Nghiên Sơ ở đầu vai của cô khắc chế dùng sức nắm chặt, lại trượt dần lên trên muốn chạm vào mặt của cô.
Thương Ngu tɾong lòng cả kinh, vội vàng cầm tay hắn, dời lực chú ý của hắn đi.
“A Nghiên, Lục Tiếu đã nói với em rồi, anh đừng sợ, em sẽ đi cùng anh.”
Cô vốn tưởng rằng nhắc tới đề tài này Thương Nghiên Sơ sẽ nổi giận, nhưng đối phương ngoài ý muốn lại rấtbình tĩnh, thậm chí trên mặt còn có chút ý cười.
“Em muốn đi cùng anh sao?”
Thương Ngu sợ hãi cảm thán trước sức ảnh hưởng lớn ma͙nh của Thẩm Niệm Ngữ, chỉ cần xuấthiện ở trước mặt của Thương Nghiên Sơ là có thể làm cho hắn từ trạng thái nổi giận khôi phụclại bình thường.
“Đương nhiên rồi, chúng ta tích cực phối hợp với bác sĩ trị liệu, có được không?” Thương Ngu rèn sắt khi còn nóng, “Em tin tưởng anh sẽ nhanh chóng hồi phụclại thôi.”
Thương Nghiên Sơ không lên tiếng, nhưng lúc Thương Ngu gọi bác sĩ vào hắn cũng không ngăn cản.
Tay hai người từ đầu đến cuối đều nắm cùng một chỗ, cho đến khi Thương Nghiên Sơ cần đi chụp CT não, mới không thể không buông ra.
Lục Tiếu và Lâm Dương đều đứng bên cạnh của Thương Ngu, trên mặt đều có chút chần chờ.
/298
|