Có lẽ là bởi vì như vậy, tiếp xúc giữa Thương Nghiên Sơ và Thẩm Niệm Ngữ mới nhiều lên, ở chung lâu ngày rồi dần dần nảy sinh tình cảm.
“Nếu phía nhà họ Thẩm bên kia cần cái gì, chúng ta dùng hết sức phối hợp, còn cả hậu sự của lão Hà nữa, cậu cũng để bụng một chút, an ủi người nhà của ông ấy.”
“Vâng.” Trong mắt Lục Tiếu ẩn chứa đau thương, trịnh trọng đáp.
Thương Ngu đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Dương đang chờ ở cửa, Thương Ngu vỗ vỗ vai cô ấy.
“Vốn nghĩ chỉ cần một thời gian ngắn là có thể cho cô nghỉ phép dài hạn, lại phải ngâm nước nóng rồi.”
Lâm Dương tɾong nháy mắt giật mình, sau đó khẽ cười rộ lên, “Không sao.”
So với cô ấy, Thương Ngu mới là người gánh vác nhiều nhất.
Thương Nghiên Sơ hôn mê bất tỉnh, Thương Ngu bị ép phải gánh vác trọng trách, cũng may văn kiện chính thức vẫn còn chưa truyền ra, quyền lên tiếng của cô vẫn còn.
Bởi vì bất cứ lúc nào cô cũng có thể tự mình căng sữa, phần lớn thời gian đều ở phía sau màn điều khiển Lâm Dương và Lục Tiếu đi h0àn thành mọi việc.
Tuy rằng như thế, vẫn có rấtnhiều trường hợp cô phải đích thân tham dự, nhất là lúc Thương Nghiên Sơ không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Nội bộ Cẩm Hoa vốn bởi vì lần biến động lớn này mà có chút làm lòng người hoảng sợ, nếu như lúc này xảy ra sự cố, vậy thì kế hoạch và sự cố gắng mấy năm qua của Thương Ngu đều sẽ thất bại tɾong gang tấc.
Cô hết lòng lo lắng, liên tục xoay chuyển một tháng, cả người gầy đi một vòng.
Mặc dù vậy, cô vẫn kiên trì mỗi ngày đều đến bệnh viện một chuyến, ngồi trước giường bệnh của Thương Nghiên Sơ một lát, cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy thôi.
Cách thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ đã hai tháng, Thương Nghiên Sơ vẫn không chịu tỉnh lại.
Thương Ngu từng nghĩ tới việc, có thể nào mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy hay không, cô vĩnh viễn bị đặt ở địa vị cao, trông coi một người không tỉnh lại.
Chẳng qua có thể là do nội tâm thành kính cầu nguyện của cô có tác dụng͟͟, vào một buổi chiều ấm áp, Thương Nghiên Sơ tỉnh lại.
Lần đầu tiên Thương Ngu vung tay rời đi ở tɾong hội nghị tập thể, để lại người tɾong phòng họp mắt to trừng mắt nhỏ.
Đến bệnh viện, càng tới gần phòng bệnh, tim của cô càng đập nhanh hơn, nhưng khi đứng ở cửa, lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Cô âm thầm thở sâu
Lục Tiếu vội vàng lui sang một bên, một vật thể màu xanh sẫm the0 sát mà ra, bay qua bên cạnh cậu ấy, đập xuống đất.
Thương Ngu lúc này mới thấy rõ, đó là một hộp khăn giấy chế từ dây Mây.
Trong phòng truyền đến tiếng rống nóng nảy phát cuồng của Thương Nghiên Sơ, “Cút Cút hết đi cho tôi ”
Bác sĩ y tá và hộ lý ưở tɾong phòng đều hoang mang rối loạn nối đuôi nhau đi ra, Thương Ngu một tay bắt lấy Lục Tiếu, sốt ruột nói “Chuyện gì xảy ra?”
Cô nhìn thấy Thương Nghiên Sơ trút giận đập lung tung bất cứ thứ gì có thể đụng tới, lại lảo đảo mấy lần suýt nữa té ngã.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, h0àn toàn dựa vào hai tay để sờ soạng, giống như là. . .
Lòng Thương Ngu chìm xuống đáy vực.
“Mắt của sếp Thương nhỏ. . . không nhìn thấy.” Lục Tiếu khàn giọng nói.
Thương Ngu buông lỏng tay, kinh ngạc lui lại hai bước.
/298
|