' Phong Tùng công ty của anh sao rồi công việc sắp xong chưa' Linh Đan gọi điện cho anh
' chưa anh cũng ko biết bao giờ mới hết việc nữa'
' em nhớ anh '
' anh nghe chán rồi'
' giờ anh muốn sao'
' thôi ko nói vs em nữa anh buồn ngủ rồi , anh đã thức 2 đêm rồi'
' vậy sao , thế thì đi ngủ đi đừng thức nữa cẩn thận sức khỏe , anh đi ngủ đi em cúp máy đây'
' Đan , Người mẫu e định làm thế nào đây 'Anh Ngô Dương hỏi
' người mẫu hả , xuýt chút nữa thì em quên may anh nhắc'
' em định làm thế nào'
' em định sẽ nhờ 1 số bạn ở trường đại học nào đó, hoặc là 1 số người mẫu nghiệp dư chẳng hạn học ko có nhiều kinh nghiệm nhưng học rất tận vs công việc mà họ làm'
' liệu đc ko, quan trọng là có phù hợp vs chủ đề thiết kế hay ko '
‘anh yên tâm sẽ phù hợp bởi vì lần này em sẽ cho ra bộ thiết kế đơn giản phù hợp vs những người như thế nếu đc thì chúng ta có thể kí hợp đồng vs họ. Hơn nữa bộ sưu tập này em còn muốn cho người khuyết tật, người già lên nữa’
‘em định phá anh đấy hả’
‘Trên thế giới này, chỉ cho ra những bộ đồ đẹp để cho người bình thường mặc được hay sao , còn họ họ cũng là con người tại sao họ ko đc mặc những bộ đồ đẹp chứ. Em nghĩ chính điều này sẽ khiến bộ sưu tập của chúng ta đc thu hút hơn đấy’
‘Được tùy em, phần người mẫu và thiết kế giao cho em còn chi phí anh sẽ lo liệu’ ông anh trai này cũng bất lực trước 1 ý tưởng táo bạo của cô em gái
‘ Linh Đan bà đang ở đâu vậy’ Hiểu Đồng gọi điện
‘tôi đang ở công ty có chuyện j vậy’
‘tôi sang đến nơi rồi bà ra trước cổng công ty đón tôi vs tôi ko biết nơi nào cả . Xuống nhanh lên tôi sắp đến nơi rồi’
‘ừ đến thì cũng đợi ở đấy , tôi xuống ngay’. Nói xong Linh Đan chạy xuống sảnh công ty.
Vừa bước ra khỏi của thang máy, cô đã mơ màng nhìn thấy 1 bóng hình đang xuất hiện ở sảnh. 1 người mặc áo sơ mi đen khoác ngoài, mặc quần bò rách đàu gối, đeo kính đen , bên cạnh cạnh còn có 1 chiếc va li.
‘không thể nào ko thể là anh , anh vừa nói là buồn ngủ mà… ko thể nào’ cô cứ lặp đi lặp lại câu nói này ở trong đầu. Đúng là anh có hóa trang thế nào cô cũng nhận ra đc. Anh quay người lại nhìn cô, rồi tháo mắt kính ra và nở 1 nụ cười , nụ cười này sẽ làm điên đảo hàng loạt các thiếu nữ.
‘ Phong Tùng’ Linh Đan hét to, cô chạy lại phía anh rồi dừng khi mũi giày của hai người chạm nhau. Cô vươn tay lên ôm lấy cổ anh mùi hương bạc hà quen thuộc phả vào mũi cô ‘ Đây ko phải mơ đúng ko, là sự thật đúng ko anh đến đây vì em đúng ko’
‘Ngốc ạ ở đây chỉ có em thu hút anh thôi’ anh vòng tay qua eo cô
‘hình như dạo này em gầy đi rồi’ .Khoảng cách của đỉnh mũi hai người là 10cm
‘gầy nhưng có đẹp ko’
‘có đẹp . Em lúc nào cũng đẹo hết’
Mọi hành động của cô và anh đều đc m.n ở đại sảnh và những người ngòi xem camera nhìn thấy. Bao nhiêu cô gái phải thốt lên những lời ghen tị
‘trời ơi cô ta là cái j chứ sao lại cướp đi toàn bộ trai đẹp trên thế giớ vậy’
‘ ghen quá đi có giám đốc rồi mà còn ko tha cho người khác’ vô tình câu nói này lọt vào tai của Phong Tùng
‘Giám đóc là ai vậy’Phong Tùng hỏi
‘anh trai em’ Linh Đan trả lời. Giờ thì m.n trong công ty mới thấy có 1 chút hy vọng
‘ ê cái bà kia. Bảo ra đón người ta mà đứng đấy a ôm ms chả ấp à, bà đúng đọi mỏi chân lắm rồi đấy’ Hiểu Đồng thở hổn hển đi từ ngoài vào kéo chiếc va li có dáng vẻ mệt mỏi
‘ ờ xin lỗi nha’ Linh Đan rời khỏi vòng tay của Phong Tùng ‘ Xin lỗi mà ai bảo bà ko đến sớm’
‘ bây giờ bà còn đổ lỗi cho ôi à’. ‘ tôi đánh chết bà’ ‘ định giơ tay đánh nhưng mà bị Phong Tùng dữ lại
‘ Đừng đánh cô ấy nếu em đánh cô ấy nữa thì chắc cô ấy sẽ tan biến mất’
‘anh là ai’ ‘sao lại…’ mắt Hiểu Đồng mở to ‘ Đại Thần’ ‘sao anh lại ở đây’
‘ anh còn tưởng em ko nhận ra anh nữa’
‘ko có chuyện đó em chỉ vô tình ko để ý thôi’
‘Thôi , chúng ta đi lên văn phòng thôi. Anh trai em đang đợi’ Linh Đan kéo tay Hiểu Đồng đi còn vali để cho Phong Tùng kéo. Sau một hồi giới thiệu, Linh Đan dẫn Phong Tùng ra khỏi văn phòng
‘Ý thôi chết em quên mất điện thoại rồi anh đợi em chút nhé’ Vừa đến cửa thang máy Linh Đan phải quay lại.
‘A…A….A A A’ lại tiếng hét của Linh Đan Phong Tùng vội vàng chạy vào Nhưng bị Linh Đan đẩy ra ‘ em ko cố ý , hai người cứ tự nhiên nhé, em đi đây’
‘có chuyện j vậy’ Phong Tùng hỏi
‘hai người đó ….’Linh Đan nói với vẻ mặt đầy biểu cảm
‘ anh hiểu rồi , liệu em có muốn như vậy ko’ánh mắt của anh thật lag ko chịu nổi
‘ anh háo sắc’
' chưa anh cũng ko biết bao giờ mới hết việc nữa'
' em nhớ anh '
' anh nghe chán rồi'
' giờ anh muốn sao'
' thôi ko nói vs em nữa anh buồn ngủ rồi , anh đã thức 2 đêm rồi'
' vậy sao , thế thì đi ngủ đi đừng thức nữa cẩn thận sức khỏe , anh đi ngủ đi em cúp máy đây'
' Đan , Người mẫu e định làm thế nào đây 'Anh Ngô Dương hỏi
' người mẫu hả , xuýt chút nữa thì em quên may anh nhắc'
' em định làm thế nào'
' em định sẽ nhờ 1 số bạn ở trường đại học nào đó, hoặc là 1 số người mẫu nghiệp dư chẳng hạn học ko có nhiều kinh nghiệm nhưng học rất tận vs công việc mà họ làm'
' liệu đc ko, quan trọng là có phù hợp vs chủ đề thiết kế hay ko '
‘anh yên tâm sẽ phù hợp bởi vì lần này em sẽ cho ra bộ thiết kế đơn giản phù hợp vs những người như thế nếu đc thì chúng ta có thể kí hợp đồng vs họ. Hơn nữa bộ sưu tập này em còn muốn cho người khuyết tật, người già lên nữa’
‘em định phá anh đấy hả’
‘Trên thế giới này, chỉ cho ra những bộ đồ đẹp để cho người bình thường mặc được hay sao , còn họ họ cũng là con người tại sao họ ko đc mặc những bộ đồ đẹp chứ. Em nghĩ chính điều này sẽ khiến bộ sưu tập của chúng ta đc thu hút hơn đấy’
‘Được tùy em, phần người mẫu và thiết kế giao cho em còn chi phí anh sẽ lo liệu’ ông anh trai này cũng bất lực trước 1 ý tưởng táo bạo của cô em gái
‘ Linh Đan bà đang ở đâu vậy’ Hiểu Đồng gọi điện
‘tôi đang ở công ty có chuyện j vậy’
‘tôi sang đến nơi rồi bà ra trước cổng công ty đón tôi vs tôi ko biết nơi nào cả . Xuống nhanh lên tôi sắp đến nơi rồi’
‘ừ đến thì cũng đợi ở đấy , tôi xuống ngay’. Nói xong Linh Đan chạy xuống sảnh công ty.
Vừa bước ra khỏi của thang máy, cô đã mơ màng nhìn thấy 1 bóng hình đang xuất hiện ở sảnh. 1 người mặc áo sơ mi đen khoác ngoài, mặc quần bò rách đàu gối, đeo kính đen , bên cạnh cạnh còn có 1 chiếc va li.
‘không thể nào ko thể là anh , anh vừa nói là buồn ngủ mà… ko thể nào’ cô cứ lặp đi lặp lại câu nói này ở trong đầu. Đúng là anh có hóa trang thế nào cô cũng nhận ra đc. Anh quay người lại nhìn cô, rồi tháo mắt kính ra và nở 1 nụ cười , nụ cười này sẽ làm điên đảo hàng loạt các thiếu nữ.
‘ Phong Tùng’ Linh Đan hét to, cô chạy lại phía anh rồi dừng khi mũi giày của hai người chạm nhau. Cô vươn tay lên ôm lấy cổ anh mùi hương bạc hà quen thuộc phả vào mũi cô ‘ Đây ko phải mơ đúng ko, là sự thật đúng ko anh đến đây vì em đúng ko’
‘Ngốc ạ ở đây chỉ có em thu hút anh thôi’ anh vòng tay qua eo cô
‘hình như dạo này em gầy đi rồi’ .Khoảng cách của đỉnh mũi hai người là 10cm
‘gầy nhưng có đẹp ko’
‘có đẹp . Em lúc nào cũng đẹo hết’
Mọi hành động của cô và anh đều đc m.n ở đại sảnh và những người ngòi xem camera nhìn thấy. Bao nhiêu cô gái phải thốt lên những lời ghen tị
‘trời ơi cô ta là cái j chứ sao lại cướp đi toàn bộ trai đẹp trên thế giớ vậy’
‘ ghen quá đi có giám đốc rồi mà còn ko tha cho người khác’ vô tình câu nói này lọt vào tai của Phong Tùng
‘Giám đóc là ai vậy’Phong Tùng hỏi
‘anh trai em’ Linh Đan trả lời. Giờ thì m.n trong công ty mới thấy có 1 chút hy vọng
‘ ê cái bà kia. Bảo ra đón người ta mà đứng đấy a ôm ms chả ấp à, bà đúng đọi mỏi chân lắm rồi đấy’ Hiểu Đồng thở hổn hển đi từ ngoài vào kéo chiếc va li có dáng vẻ mệt mỏi
‘ ờ xin lỗi nha’ Linh Đan rời khỏi vòng tay của Phong Tùng ‘ Xin lỗi mà ai bảo bà ko đến sớm’
‘ bây giờ bà còn đổ lỗi cho ôi à’. ‘ tôi đánh chết bà’ ‘ định giơ tay đánh nhưng mà bị Phong Tùng dữ lại
‘ Đừng đánh cô ấy nếu em đánh cô ấy nữa thì chắc cô ấy sẽ tan biến mất’
‘anh là ai’ ‘sao lại…’ mắt Hiểu Đồng mở to ‘ Đại Thần’ ‘sao anh lại ở đây’
‘ anh còn tưởng em ko nhận ra anh nữa’
‘ko có chuyện đó em chỉ vô tình ko để ý thôi’
‘Thôi , chúng ta đi lên văn phòng thôi. Anh trai em đang đợi’ Linh Đan kéo tay Hiểu Đồng đi còn vali để cho Phong Tùng kéo. Sau một hồi giới thiệu, Linh Đan dẫn Phong Tùng ra khỏi văn phòng
‘Ý thôi chết em quên mất điện thoại rồi anh đợi em chút nhé’ Vừa đến cửa thang máy Linh Đan phải quay lại.
‘A…A….A A A’ lại tiếng hét của Linh Đan Phong Tùng vội vàng chạy vào Nhưng bị Linh Đan đẩy ra ‘ em ko cố ý , hai người cứ tự nhiên nhé, em đi đây’
‘có chuyện j vậy’ Phong Tùng hỏi
‘hai người đó ….’Linh Đan nói với vẻ mặt đầy biểu cảm
‘ anh hiểu rồi , liệu em có muốn như vậy ko’ánh mắt của anh thật lag ko chịu nổi
‘ anh háo sắc’
/24
|