Vì Lý Hiển học hành lơ là nên Chu thái phó kêu hai người lại gần.
Hắn trầm mặt, chỉ bảo đưa tay ra.
Từ Oản nhìn sắc mặt hắn mới biết là muốn phạt nàng, nên ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Lão thái phó giơ thước lên, Lý Hiển liền đẩy tay Từ Oản ra, nhưng không ngờ thước đã đi xuống, quật thật mạnh vào cánh tay hắn, đau đến mức la lên một tiếng.
Chu thái phó mặt lạnh liếc hắn, rồi lại chỉ vào Từ Oản: Từ Oản, ngươi biết tội chưa?
Mới đầu, chỉ là đúng sai không thành vấn đề, không đánh được tiểu điện hạ dĩ nhiên là biến thành có tội, nàng nhìn vẻ mặt Thái Phó, lờ mờ đoán được tâm tư của hắn, lập tức tiến lên, lần nữa duỗi tay ra: Từ Oản biết tội.
Lời vừa dứt, bộp một tiếng, Chu thái phó nâng thước đánh vào tay nàng.
Đau không tưởng nhưng Từ Oản vẫn không rút tay về.
Có điều da thịt nàng trắng nõn nên lòng bàn tay lúc này hằn đỏ lên, lão thái phó lại giơ thước lên: Biết sai rồi?
Lần này không đợi nàng mở miệng, tiểu Lý bên cạnh vừa xoa cánh tay vừa quỳ phịch xuống trước mặt Chu thái phó, hắn cũng giơ hai tay ra, cúi đầu nói: Biết sai rồi, Hiển nhi biết sai rồi! Thái Phó đừng đánh A Man, Hiển nhi biết sai rồi.
Từ Oản cũng vội quỳ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt Chu thái phó hơi tươi tỉnh lại, xoay người lại ngồi xuống: Đã biết sai rồi thì ta không phạt nữa, hôm qua chưa xong thì hôm nay học bù, về sau nếu tái phạm nữa sẽ phạt nặng hơn!
Lý Hiển vội đa tạ rồi kéo Từ Oản đứng lên.
Chu thái phó cầm cuốn sách, bảo hai người ngồi xuống, tiếp tục giảng đạo trị quốc, hiếm khi Lý Hiển học hành nghiêm túc nên cho hắn viết đạo trị quốc an dân chi luận, sau một canh giờ mới để lại thư xác nhận rồi về trước nghỉ ngơi.
Chu thái phó vừa đi, Lý Hiển lập tức chạy lại chỗ Từ Oản.
Lòng bàn tay của nàng ửng một vết xanh hồng, đang dùng tay trái xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ, Thục Nhàn cô cô đã mang thuốc cao tới, hai chủ tớ đến trước mặt nàng. Từ Oản nắm tay, cười không ngớt: Không có việc gì, ta không đau.
Lý Hiển gấp gáp: Sao không đau được, cánh tay ta bây giờ vẫn còn đau rát nè, mau đưa ta xem thử!
Nói xong vội kéo cánh tay nàng ra, mở lòng bàn tay ra nhìn thấy còn dấu đỏ, dáng vẻ càng thêm đau lòng, Thục Nhàn vội bôi thuốc vào, trong chốc lát, lòng bàn tay như tỏa ra gió mát.
Từ Oản thấy dáng vẻ khẩn trương di@en*dyan(lee^qu.donnn) của hắn, ngược lại mình lại không cảm thấy có gì: Không sao thật mà.
Lý Hiển ngồi xuống chỗ nàng, kéo tay nàng cúi đầu thổi thổi: Đừng cho biểu ca ta biết nhé, biểu ca cứ dặn dò ta làm cái gì cũng không được liên lụy đến ngươi, huynh ấy mà biết là sẽ không cho ngươi đến đây nữa.
Biểu ca mà hắn vừa nhắc tới chính là Cố Thanh Thành.
Từ Oản mím môi, sực việc hôm nay có thể xem là nhẹ, chỉ vì Chu thái phó muốn phạt Lý Hiển. Cũng may là, dù Lý Hiển học hành không tốt nhưng là người lương thiện, không đành lòng để nàng chịu phạt thay hắn, nếu không ở Đông Cung này, có bị đánh đến chết cũng sẽ không một ai mảy may chớp mắt. Lòng bàn tay bị hắn thổi đến ngứa, có lẽ hắn cũng không phải hoàn toàn vì nàng, nhưng nàng vẫn thấy ấm áp.
Lý Hiển lại sai người mang vải băng tới.
Tiểu tử này chắc là chưa từng làm việc này, hắn cứ quấn rất nhiều vòng đến nỗi
Hắn trầm mặt, chỉ bảo đưa tay ra.
Từ Oản nhìn sắc mặt hắn mới biết là muốn phạt nàng, nên ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Lão thái phó giơ thước lên, Lý Hiển liền đẩy tay Từ Oản ra, nhưng không ngờ thước đã đi xuống, quật thật mạnh vào cánh tay hắn, đau đến mức la lên một tiếng.
Chu thái phó mặt lạnh liếc hắn, rồi lại chỉ vào Từ Oản: Từ Oản, ngươi biết tội chưa?
Mới đầu, chỉ là đúng sai không thành vấn đề, không đánh được tiểu điện hạ dĩ nhiên là biến thành có tội, nàng nhìn vẻ mặt Thái Phó, lờ mờ đoán được tâm tư của hắn, lập tức tiến lên, lần nữa duỗi tay ra: Từ Oản biết tội.
Lời vừa dứt, bộp một tiếng, Chu thái phó nâng thước đánh vào tay nàng.
Đau không tưởng nhưng Từ Oản vẫn không rút tay về.
Có điều da thịt nàng trắng nõn nên lòng bàn tay lúc này hằn đỏ lên, lão thái phó lại giơ thước lên: Biết sai rồi?
Lần này không đợi nàng mở miệng, tiểu Lý bên cạnh vừa xoa cánh tay vừa quỳ phịch xuống trước mặt Chu thái phó, hắn cũng giơ hai tay ra, cúi đầu nói: Biết sai rồi, Hiển nhi biết sai rồi! Thái Phó đừng đánh A Man, Hiển nhi biết sai rồi.
Từ Oản cũng vội quỳ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt Chu thái phó hơi tươi tỉnh lại, xoay người lại ngồi xuống: Đã biết sai rồi thì ta không phạt nữa, hôm qua chưa xong thì hôm nay học bù, về sau nếu tái phạm nữa sẽ phạt nặng hơn!
Lý Hiển vội đa tạ rồi kéo Từ Oản đứng lên.
Chu thái phó cầm cuốn sách, bảo hai người ngồi xuống, tiếp tục giảng đạo trị quốc, hiếm khi Lý Hiển học hành nghiêm túc nên cho hắn viết đạo trị quốc an dân chi luận, sau một canh giờ mới để lại thư xác nhận rồi về trước nghỉ ngơi.
Chu thái phó vừa đi, Lý Hiển lập tức chạy lại chỗ Từ Oản.
Lòng bàn tay của nàng ửng một vết xanh hồng, đang dùng tay trái xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ, Thục Nhàn cô cô đã mang thuốc cao tới, hai chủ tớ đến trước mặt nàng. Từ Oản nắm tay, cười không ngớt: Không có việc gì, ta không đau.
Lý Hiển gấp gáp: Sao không đau được, cánh tay ta bây giờ vẫn còn đau rát nè, mau đưa ta xem thử!
Nói xong vội kéo cánh tay nàng ra, mở lòng bàn tay ra nhìn thấy còn dấu đỏ, dáng vẻ càng thêm đau lòng, Thục Nhàn vội bôi thuốc vào, trong chốc lát, lòng bàn tay như tỏa ra gió mát.
Từ Oản thấy dáng vẻ khẩn trương di@en*dyan(lee^qu.donnn) của hắn, ngược lại mình lại không cảm thấy có gì: Không sao thật mà.
Lý Hiển ngồi xuống chỗ nàng, kéo tay nàng cúi đầu thổi thổi: Đừng cho biểu ca ta biết nhé, biểu ca cứ dặn dò ta làm cái gì cũng không được liên lụy đến ngươi, huynh ấy mà biết là sẽ không cho ngươi đến đây nữa.
Biểu ca mà hắn vừa nhắc tới chính là Cố Thanh Thành.
Từ Oản mím môi, sực việc hôm nay có thể xem là nhẹ, chỉ vì Chu thái phó muốn phạt Lý Hiển. Cũng may là, dù Lý Hiển học hành không tốt nhưng là người lương thiện, không đành lòng để nàng chịu phạt thay hắn, nếu không ở Đông Cung này, có bị đánh đến chết cũng sẽ không một ai mảy may chớp mắt. Lòng bàn tay bị hắn thổi đến ngứa, có lẽ hắn cũng không phải hoàn toàn vì nàng, nhưng nàng vẫn thấy ấm áp.
Lý Hiển lại sai người mang vải băng tới.
Tiểu tử này chắc là chưa từng làm việc này, hắn cứ quấn rất nhiều vòng đến nỗi
/77
|