Trời sập tối, Triệu Lan Chi về đến nhà, Xuân Hạnh vội vàng theo vào phòng.
Hắn không có thói quen được hầu hạ, nha hoàn này nhìn cũng lạ, chắc là do mẫu thân hắn cất nhắc tới, hắn khoác khoác tay một cách không kiên nhẫn để nàng ta đi ra ngoài rồi bước nhanh vào trong phòng.
Tiện tay ném trường kiếm lên giường, Triệu Lan Chi cởi áo, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, tay hắn khựng lại, đột ngột xoay người.
Xuân Hạnh đang bưng một chén canh gừng còn bốc khói, tiến đến trước mặt hắn: Chủ tử, uống chén canh gừng cho ấm áp thân thể!
Canh gừng còn bốc hơi nóng, đúng thật có lòng.
Chỉ có điều, sắc mặt hắn không đổi, rõ ràng rất không thích: Sao ngươi còn ở đây? Đi ra ngoài!
Xuân Hạnh vội vàng đặt chén canh gừng xuống bàn: Chủ tử nhớ uống, có việc gì thì gọi Xuân Hạnh, nô tì ở bên sát vách.
Hắn không biết từ lúc nào mà nha hoàn đã đến hầu hạ bên cạnh hắn?
Dù sao đi nữa bên này còn có khuê nữ của hắn ở, để cho con bé nhìn thấy còn ra thể thống gì.
Đây đều là sự quan tâm của mẫu thân, Triệu Lan Chi lần nữa khoác tay, ý bảo nàng đi ra ngoài.
Canh gừng như thế này, hắn cũng không dám uống bậy.
Trời mới biết trong đó có thứ gì, chú ý một chút thì hơn.
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, Xuân Hạnh vội vàng cúi đầu cáo lui, thấy nàng ta đi ra ngoài rồi hắn mới d’đ/l/q’d đóng cửa phòng, Triệu Lan Chi xoay người vào, chỉ có điều cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Hắn đang cơn nổi giận thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại của nữ nhi: Phụ thân, người mới về ạ?
Hắn liền bật cười, cài lại áo rồi bước nhanh tới mở cửa cho nàng.
Từ Oản ló đầu vào, mỉm cười: Tiểu nữ mới nghe có động tĩnh, nên nghĩ phụ thân về rồi!
Triệu Lan Chi đón nàng vào, đóng cửa phòng lại.
Từ Oản đi nhanh vào, chạy thẳng đến ngồi xuống bên bàn.
Nàng đặt thứ gì đó trong tay lên bàn, nàng vừa xoay vóc dáng nhỏ nhắn lại vừa lắc lắc cặp chân nói với hắn: Phụ thân người nếm thử bánh này đi, ngon lắm đó.
Mới sai người hâm nóng lại, bánh nóng càng dính và mềm hơn, nàng tự tay lấy đưa cho phụ thân.
Triệu Lan Chi cũng đến ngồi xuống, cầm bánh lên hỏi: Bánh ở đâu vậy?
Nàng nói là Cố Thanh Thành cho, nhân tiện lại thử hỏi dò hắn: Sao cho tiểu nữ đi Đông cung vậy, có thể chơi với tiểu điện hạ cũng tốt.
Từ Phượng Bạch không có ở đây, chỉ bằng sức một mình Triệu Lan Chi, e là không tranh được cho thư đồng này đi Đông cung.
Hơn nữa nàng còn là một hài tử, nếu không phải vì mục đích gì, người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.
Cho nên nàng cố ý tới hỏi.
Dĩ nhiên, Triệu Lan Chi đối với nàng không hề phòng bị: Đây cũng là cơ hội tốt ngàn năm có một, Cố đại công tử vừa nhận con làm muội muội nên muốn con có thể đi lại trong cung, sau này cũng có lợi cho bản thân, tránh mặc người chém giết.
Nàng ồ lên một tiếng rồi im lặng.
Triệu Lan Chi ăn thử miếng bánh, thấy mùi vị cũng không tệ lắm: Con đã ăn chưa? Thích bánh lắm sao?
Từ Oản cười ha ha, ngẩng mặt: Con không ăn, con thích bánh ngọt hơn.
Thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của khuê nữ chồm đến, hắn giơ tay vỗ lên trán nàng một cái: Ừ, sau này sẽ cho A Man ăn thật nhiều bánh ngọt, để A Man ngày ngày vui vẻ như ở trong bình mật ngọt vậy!
Từ Oản cười đến mặt mày cong cong: Vậy thì ta cũng kéo phụ thân vào trong đó để chúng ta cùng ngọt.
Triệu Lan Chi ngớ ra, ngay sau đó nghiêng người, xoa nhẹ mặt nàng: Ừ, cùng nhau, con sống vui vẻ phụ thân cũng vui vẻ, tốt nhất là con cứ sống tốt đến khi trưởng thành bên cạnh phụ thân. . . Đến lúc con thành thân. . . . . . A Man nhất định đừng giống mẫu thân con, con phải lấy một người mình thích, có một cuộc sống gia đình thoải mái và yên ổn nhé.
Vẻ mặt hắn đầy phiền muộn, trong đáy mắt toàn là thất vọng.
Từ Oản nhận thấy ánh mắt phụ thân, trong lòng sớm có chủ ý, nàng nghĩ đến chuyện đúng sai ở kiếp trước, còn có hai người kia không thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ. May thay kiếp này nàng có phụ thân, dĩ nhiên sẽ không mắc sai lầm như thế nữa.
Có phụ thân ở đây, A Man rất mãn nguyện.
Được, phụ thân nhất định sẽ làm cho A Man của ta được mãn nguyện.
Bốn mắt nhìn nhau, toàn là ý cười, Từ Oản nhân cơ hội mở lời khách sáo: Kể con nghe về mẫu thân đi, con muốn biết thêm đôi chút.
Có lẽ là vì nỗi đau khổ, mất mát quá sức nặng nề, có những thứ để ở trong lòng quá lâu,
Hắn không có thói quen được hầu hạ, nha hoàn này nhìn cũng lạ, chắc là do mẫu thân hắn cất nhắc tới, hắn khoác khoác tay một cách không kiên nhẫn để nàng ta đi ra ngoài rồi bước nhanh vào trong phòng.
Tiện tay ném trường kiếm lên giường, Triệu Lan Chi cởi áo, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, tay hắn khựng lại, đột ngột xoay người.
Xuân Hạnh đang bưng một chén canh gừng còn bốc khói, tiến đến trước mặt hắn: Chủ tử, uống chén canh gừng cho ấm áp thân thể!
Canh gừng còn bốc hơi nóng, đúng thật có lòng.
Chỉ có điều, sắc mặt hắn không đổi, rõ ràng rất không thích: Sao ngươi còn ở đây? Đi ra ngoài!
Xuân Hạnh vội vàng đặt chén canh gừng xuống bàn: Chủ tử nhớ uống, có việc gì thì gọi Xuân Hạnh, nô tì ở bên sát vách.
Hắn không biết từ lúc nào mà nha hoàn đã đến hầu hạ bên cạnh hắn?
Dù sao đi nữa bên này còn có khuê nữ của hắn ở, để cho con bé nhìn thấy còn ra thể thống gì.
Đây đều là sự quan tâm của mẫu thân, Triệu Lan Chi lần nữa khoác tay, ý bảo nàng đi ra ngoài.
Canh gừng như thế này, hắn cũng không dám uống bậy.
Trời mới biết trong đó có thứ gì, chú ý một chút thì hơn.
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, Xuân Hạnh vội vàng cúi đầu cáo lui, thấy nàng ta đi ra ngoài rồi hắn mới d’đ/l/q’d đóng cửa phòng, Triệu Lan Chi xoay người vào, chỉ có điều cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Hắn đang cơn nổi giận thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại của nữ nhi: Phụ thân, người mới về ạ?
Hắn liền bật cười, cài lại áo rồi bước nhanh tới mở cửa cho nàng.
Từ Oản ló đầu vào, mỉm cười: Tiểu nữ mới nghe có động tĩnh, nên nghĩ phụ thân về rồi!
Triệu Lan Chi đón nàng vào, đóng cửa phòng lại.
Từ Oản đi nhanh vào, chạy thẳng đến ngồi xuống bên bàn.
Nàng đặt thứ gì đó trong tay lên bàn, nàng vừa xoay vóc dáng nhỏ nhắn lại vừa lắc lắc cặp chân nói với hắn: Phụ thân người nếm thử bánh này đi, ngon lắm đó.
Mới sai người hâm nóng lại, bánh nóng càng dính và mềm hơn, nàng tự tay lấy đưa cho phụ thân.
Triệu Lan Chi cũng đến ngồi xuống, cầm bánh lên hỏi: Bánh ở đâu vậy?
Nàng nói là Cố Thanh Thành cho, nhân tiện lại thử hỏi dò hắn: Sao cho tiểu nữ đi Đông cung vậy, có thể chơi với tiểu điện hạ cũng tốt.
Từ Phượng Bạch không có ở đây, chỉ bằng sức một mình Triệu Lan Chi, e là không tranh được cho thư đồng này đi Đông cung.
Hơn nữa nàng còn là một hài tử, nếu không phải vì mục đích gì, người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.
Cho nên nàng cố ý tới hỏi.
Dĩ nhiên, Triệu Lan Chi đối với nàng không hề phòng bị: Đây cũng là cơ hội tốt ngàn năm có một, Cố đại công tử vừa nhận con làm muội muội nên muốn con có thể đi lại trong cung, sau này cũng có lợi cho bản thân, tránh mặc người chém giết.
Nàng ồ lên một tiếng rồi im lặng.
Triệu Lan Chi ăn thử miếng bánh, thấy mùi vị cũng không tệ lắm: Con đã ăn chưa? Thích bánh lắm sao?
Từ Oản cười ha ha, ngẩng mặt: Con không ăn, con thích bánh ngọt hơn.
Thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của khuê nữ chồm đến, hắn giơ tay vỗ lên trán nàng một cái: Ừ, sau này sẽ cho A Man ăn thật nhiều bánh ngọt, để A Man ngày ngày vui vẻ như ở trong bình mật ngọt vậy!
Từ Oản cười đến mặt mày cong cong: Vậy thì ta cũng kéo phụ thân vào trong đó để chúng ta cùng ngọt.
Triệu Lan Chi ngớ ra, ngay sau đó nghiêng người, xoa nhẹ mặt nàng: Ừ, cùng nhau, con sống vui vẻ phụ thân cũng vui vẻ, tốt nhất là con cứ sống tốt đến khi trưởng thành bên cạnh phụ thân. . . Đến lúc con thành thân. . . . . . A Man nhất định đừng giống mẫu thân con, con phải lấy một người mình thích, có một cuộc sống gia đình thoải mái và yên ổn nhé.
Vẻ mặt hắn đầy phiền muộn, trong đáy mắt toàn là thất vọng.
Từ Oản nhận thấy ánh mắt phụ thân, trong lòng sớm có chủ ý, nàng nghĩ đến chuyện đúng sai ở kiếp trước, còn có hai người kia không thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ. May thay kiếp này nàng có phụ thân, dĩ nhiên sẽ không mắc sai lầm như thế nữa.
Có phụ thân ở đây, A Man rất mãn nguyện.
Được, phụ thân nhất định sẽ làm cho A Man của ta được mãn nguyện.
Bốn mắt nhìn nhau, toàn là ý cười, Từ Oản nhân cơ hội mở lời khách sáo: Kể con nghe về mẫu thân đi, con muốn biết thêm đôi chút.
Có lẽ là vì nỗi đau khổ, mất mát quá sức nặng nề, có những thứ để ở trong lòng quá lâu,
/77
|