Vệ Hành vươn tới, một viên đường rơi vào lòng bàn tay.
Thấy Từ Oản cứ như nhìn chằm chằm vào viên đường, hắn giơ tay bắn lên trán nàng một cái rồi cầm lấy viên đường vui vẻ nói: Cái gì đây, cho ta ăn đường? Ngươi nghĩ ta là con nít sao?
Từ Oản liếc hắn, mày cong cong: Đa tạ Vệ Hành ca ca đã cho ta quả đào, đa ta huynh hôm nay còn cho ta đồ.
Nói xong, nàng lại hướng sang một người khác, tay duỗi ra phía trước, nháy mắt.
Nam tử ấy cũng với ánh nhìn nhàn nhạt, chỉ nhướng nhướng mày, không nhận lấy, cũng không để ý đến nàng.
Từ Oản cố gắng dùng ánh mắt thành khẩn nhất với khuôn mặt tươi cười hướng về phía hắn, nháy mắt: Ca ca ~
Triệu Lan Chi tới chỗ Từ Phượng Bạch sau lưng vẫn đang cõng Từ Vân, vì tiểu tử này mà trời đất u ám, lúc này vẫn đang khó chịu rên hừ hừ, Hoa Quế tới kéo Từ Oản bảo nàng đi về.
Vệ Hành tiến lên nói mấy lời với Từ Phượng, tay Từ Oản vẫn còn đang giơ lên, nàng chợt thấy không vui.
Hoa Quế thuận thế tới dắt tay nàng đi: Đi thôi, chúng ta phải về rồi, lần này về không biết đại tiểu thư còn đòi đi cỡi ngựa không.
Từ Oản vâng rồi quay đầu lại.
Mới đi được hai bước, thình lình gáy nàng bị ai khẽ đẩy, người lảo đảo.
Cố Thanh Thành lướt ngang qua nàng, cứ như là không có chuyện gì.
Từ Oản trợn mắt nhìn bóng lưng hắn, thật không thể hiểu nổi.
Từ trường ngựa về đến phủ, Từ Vân đã gục xuống.
Nàng ta không chịu được giày vò, Vương phu nhân tới thấy thế, không dám nói Từ Phượng Bạch nên đóng cửa mắng Từ Cẩn Du một trận, việc trong nhà của phu thê người ta, người ngoài dĩ nhiên không thể nhúng tay vào, chỉ tội đứa bé, cũng không thể trách người khác, xảy ra chuyện như vậy, sau này tất nhiên sẽ bị nghiêm khắc dạy dỗ hơn nữa.
Tâm tình Từ Oản lại rất tốt, nàng mới phát hiện ra mình rất thích những hoạt động ngoài trời.
Trừ đọc sách ra, sau này có thể thường xuyên ra ngoài hơn.
Lúc trở về, Triệu Lan Chi nói trong phủ hắn đã dọn dẹp xong, chờ hắn hai ngày nữa sẽ tới đón nàng qua đó, nàng nghĩ nên nói trước với Tiểu Cữu Cữu, nhưng lại nghĩ hắn chỉ hứa suông d’đ/l/q’d nên không để ý lắm, cứ như vậy đồng ý luôn.
Ban đêm gió bắc càng thổi mạnh, hẳn đã có tuyết rơi.
Chỉ một trận tuyết nhỏ, hậu viện Từ gia bao nhiêu người bị bệnh.
Từ Vân ngủ liền hai ngày thì dậy ăn uống vui vẻ, ngược lại Từ Oản một thân mồ hôi, vì trúng gió lạnh nên bị cảm nhẹ, đại phu kê cho toa thuốc, lão phu tử cũng nghỉ dạy nên mấy ngày liền rảnh rỗi không ra khỏi cửa.
Nghe Hoa Quế nói Từ Họa và Từ Xúc đều ốm, còn cả người ở phía bắc lầu cũng nhiễm phong hàn. Dưỡng bệnh mấy ngày, sức khỏe đã không có gì đáng ngại, đám tiểu tỷ muội còn lại đã ra ngoài chơi, chỉ có Từ Họa còn bệnh nên không ra ngoài.
Trên mặt đất tuyết đã sớm tan, ngày hôm đó trời nắng tươi, Từ Oản mới dậy, Từ Phượng Bạch đã tới rồi.
Hai ngày nay hắn đều lui tới, thăm nom nàng rất ân cần.
Tóc dài xõa xuống vai, Hoa Quế chải đầu cho Từ Oản, nàng ngồi trước gương, nhìn cữu cữu đang đến gần, cười cười.
Từ Phượng Bạch đứng sau lưng nàng, Hoa Quế ngẩng mặt, đưa nắm tóc của Từ Oản cho hắn, mặt rạng ngời: Người hãy thử xem?
Từ Phượng Bạch tiện tay nhận lấy: Thử thì thử.
Nói xong, làm liền.
Phải nói tay của hắn rất khéo léo, búi tóc cũng rất có thần thái.
Từ Oản cúi đầu trên bàn để đồ trang sức: Tiểu Cữu Cữu, hôm nay người không thiết triều sao?
Từ Phượng Bạch đáp, đẩy nhẹ gáy nàng: Đừng động, ta rảnh được hai ngày.
Trông mèo vẽ hổ, rốt cuộc hai bím tóc rối nùi.
Hoa Quế cứu vãn, búi hai đuôi sam của nàng lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rất đáng yêu. Tiểu Bạch đang cọ cọ vào chân nàng, kêu meo meo, Từ Oản chỉ vào cái đầu bánh bao rồi ôm lấy Miêu nhi .
Con mèo nhỏ liền rụt vào ngực nàng.
Từ Oản ôm nó, giống như ôm ấp một đứa bé, khẽ vuốt ve nắm lông trắng, xoay người đến bên cửa sổ: Tiểu Bạch hôm nay thật ngoan, một lát cho ngươi ăn cá lòng tong khô nhé!
Hoa Quế cùng Từ Phượng ở một bên nói chuyện, cả hai đều dán mắt vào tiểu nữ.
Từ Oản vừa đùa với Miêu nhi, vừa gióng tai nghe.
Hoa Quế ca thán: Không phải đã nói năm sau mới đi sao, sao giờ lại đi sớm như vậy?
Từ Phượng Bạch tựa hồ đang cười: Đội vận lương gặp chuyện lớn như vậy, không thể làm ngơ, ta phải tự mình đi mới được, chỉ là không yên lòng với A Man, ngươi giúp phụ thân con bé chú ý một chút.
Hoa Quế dĩ nhiên là một mực đồng ý: Yên tâm đi, lần này ta nhất định một tấc cũng không rời, nhất định bảo vệ A Man cẩn thận chu toàn.
Từ Phượng Bạch đáp: Bên hậu viện đó xem ra cũng có để ý, hắn biết ta sắp rời kinh, mới bảo muốn nhận kết nghĩa, A Man có thêm người chăm sóc cũng tốt, Cố Thanh Thành tuyệt đối không phải vật trong ao. . . . . .
Nói đến đây, Hoa Quế có vẻ thấp thỏm: Nói đến việc kết nghĩa, ta nghĩ cuối cùng cũng đến lúc…
Lời còn chưa dứt, Từ Phượng Bạch đã bật cười: Ngươi tin cái đó? Chẳng qua cái tên điên Lý Thăng kia tự mình sắp đặt thôi, ở phủ này của ta, không ai có thể tùy tiện
Thấy Từ Oản cứ như nhìn chằm chằm vào viên đường, hắn giơ tay bắn lên trán nàng một cái rồi cầm lấy viên đường vui vẻ nói: Cái gì đây, cho ta ăn đường? Ngươi nghĩ ta là con nít sao?
Từ Oản liếc hắn, mày cong cong: Đa tạ Vệ Hành ca ca đã cho ta quả đào, đa ta huynh hôm nay còn cho ta đồ.
Nói xong, nàng lại hướng sang một người khác, tay duỗi ra phía trước, nháy mắt.
Nam tử ấy cũng với ánh nhìn nhàn nhạt, chỉ nhướng nhướng mày, không nhận lấy, cũng không để ý đến nàng.
Từ Oản cố gắng dùng ánh mắt thành khẩn nhất với khuôn mặt tươi cười hướng về phía hắn, nháy mắt: Ca ca ~
Triệu Lan Chi tới chỗ Từ Phượng Bạch sau lưng vẫn đang cõng Từ Vân, vì tiểu tử này mà trời đất u ám, lúc này vẫn đang khó chịu rên hừ hừ, Hoa Quế tới kéo Từ Oản bảo nàng đi về.
Vệ Hành tiến lên nói mấy lời với Từ Phượng, tay Từ Oản vẫn còn đang giơ lên, nàng chợt thấy không vui.
Hoa Quế thuận thế tới dắt tay nàng đi: Đi thôi, chúng ta phải về rồi, lần này về không biết đại tiểu thư còn đòi đi cỡi ngựa không.
Từ Oản vâng rồi quay đầu lại.
Mới đi được hai bước, thình lình gáy nàng bị ai khẽ đẩy, người lảo đảo.
Cố Thanh Thành lướt ngang qua nàng, cứ như là không có chuyện gì.
Từ Oản trợn mắt nhìn bóng lưng hắn, thật không thể hiểu nổi.
Từ trường ngựa về đến phủ, Từ Vân đã gục xuống.
Nàng ta không chịu được giày vò, Vương phu nhân tới thấy thế, không dám nói Từ Phượng Bạch nên đóng cửa mắng Từ Cẩn Du một trận, việc trong nhà của phu thê người ta, người ngoài dĩ nhiên không thể nhúng tay vào, chỉ tội đứa bé, cũng không thể trách người khác, xảy ra chuyện như vậy, sau này tất nhiên sẽ bị nghiêm khắc dạy dỗ hơn nữa.
Tâm tình Từ Oản lại rất tốt, nàng mới phát hiện ra mình rất thích những hoạt động ngoài trời.
Trừ đọc sách ra, sau này có thể thường xuyên ra ngoài hơn.
Lúc trở về, Triệu Lan Chi nói trong phủ hắn đã dọn dẹp xong, chờ hắn hai ngày nữa sẽ tới đón nàng qua đó, nàng nghĩ nên nói trước với Tiểu Cữu Cữu, nhưng lại nghĩ hắn chỉ hứa suông d’đ/l/q’d nên không để ý lắm, cứ như vậy đồng ý luôn.
Ban đêm gió bắc càng thổi mạnh, hẳn đã có tuyết rơi.
Chỉ một trận tuyết nhỏ, hậu viện Từ gia bao nhiêu người bị bệnh.
Từ Vân ngủ liền hai ngày thì dậy ăn uống vui vẻ, ngược lại Từ Oản một thân mồ hôi, vì trúng gió lạnh nên bị cảm nhẹ, đại phu kê cho toa thuốc, lão phu tử cũng nghỉ dạy nên mấy ngày liền rảnh rỗi không ra khỏi cửa.
Nghe Hoa Quế nói Từ Họa và Từ Xúc đều ốm, còn cả người ở phía bắc lầu cũng nhiễm phong hàn. Dưỡng bệnh mấy ngày, sức khỏe đã không có gì đáng ngại, đám tiểu tỷ muội còn lại đã ra ngoài chơi, chỉ có Từ Họa còn bệnh nên không ra ngoài.
Trên mặt đất tuyết đã sớm tan, ngày hôm đó trời nắng tươi, Từ Oản mới dậy, Từ Phượng Bạch đã tới rồi.
Hai ngày nay hắn đều lui tới, thăm nom nàng rất ân cần.
Tóc dài xõa xuống vai, Hoa Quế chải đầu cho Từ Oản, nàng ngồi trước gương, nhìn cữu cữu đang đến gần, cười cười.
Từ Phượng Bạch đứng sau lưng nàng, Hoa Quế ngẩng mặt, đưa nắm tóc của Từ Oản cho hắn, mặt rạng ngời: Người hãy thử xem?
Từ Phượng Bạch tiện tay nhận lấy: Thử thì thử.
Nói xong, làm liền.
Phải nói tay của hắn rất khéo léo, búi tóc cũng rất có thần thái.
Từ Oản cúi đầu trên bàn để đồ trang sức: Tiểu Cữu Cữu, hôm nay người không thiết triều sao?
Từ Phượng Bạch đáp, đẩy nhẹ gáy nàng: Đừng động, ta rảnh được hai ngày.
Trông mèo vẽ hổ, rốt cuộc hai bím tóc rối nùi.
Hoa Quế cứu vãn, búi hai đuôi sam của nàng lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rất đáng yêu. Tiểu Bạch đang cọ cọ vào chân nàng, kêu meo meo, Từ Oản chỉ vào cái đầu bánh bao rồi ôm lấy Miêu nhi .
Con mèo nhỏ liền rụt vào ngực nàng.
Từ Oản ôm nó, giống như ôm ấp một đứa bé, khẽ vuốt ve nắm lông trắng, xoay người đến bên cửa sổ: Tiểu Bạch hôm nay thật ngoan, một lát cho ngươi ăn cá lòng tong khô nhé!
Hoa Quế cùng Từ Phượng ở một bên nói chuyện, cả hai đều dán mắt vào tiểu nữ.
Từ Oản vừa đùa với Miêu nhi, vừa gióng tai nghe.
Hoa Quế ca thán: Không phải đã nói năm sau mới đi sao, sao giờ lại đi sớm như vậy?
Từ Phượng Bạch tựa hồ đang cười: Đội vận lương gặp chuyện lớn như vậy, không thể làm ngơ, ta phải tự mình đi mới được, chỉ là không yên lòng với A Man, ngươi giúp phụ thân con bé chú ý một chút.
Hoa Quế dĩ nhiên là một mực đồng ý: Yên tâm đi, lần này ta nhất định một tấc cũng không rời, nhất định bảo vệ A Man cẩn thận chu toàn.
Từ Phượng Bạch đáp: Bên hậu viện đó xem ra cũng có để ý, hắn biết ta sắp rời kinh, mới bảo muốn nhận kết nghĩa, A Man có thêm người chăm sóc cũng tốt, Cố Thanh Thành tuyệt đối không phải vật trong ao. . . . . .
Nói đến đây, Hoa Quế có vẻ thấp thỏm: Nói đến việc kết nghĩa, ta nghĩ cuối cùng cũng đến lúc…
Lời còn chưa dứt, Từ Phượng Bạch đã bật cười: Ngươi tin cái đó? Chẳng qua cái tên điên Lý Thăng kia tự mình sắp đặt thôi, ở phủ này của ta, không ai có thể tùy tiện
/77
|