Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 26 - Chân Ngắn Phản Kích

/77


Mặt trời lên cao, bọn trẻ cũng bắt đầu lên nộp bài.

Từ Xúc và Từ Họa vốn đã được mẫu thân mình dạy viết nên chữ đã có chút tiến bộ, Từ Chỉ thì còn quá bé, Từ Oản thì không cần phải nói, chỉ có chữ của Từ Vân là thê thảm không muốn nhìn, Từ Cẩn Du cho tất cả ra ngoài chơi, bắt nàng ở lại tiếp tục viết chữ.

Từ Vân có làm nũng cũng vô ích, cuối cùng nhào vào lòng phụ thân của mình túm lấy râu mép của hắn, chọc cho Từ Cẩn Du cười ha ha, nói nàng bướng quá, cuối cùng nắm lấy tay của nàng dạy viết, không cho nàng ra ngoài chơi.

Từ Oản đứng ở cửa chờ, nhìn họ thầm thở dài.

Không bao lâu, Từ Vân đi ra, tiểu cô nương này từ trước tới nay luôn là người muốn làm cái gì thì làm cái đó, hỏi thằng nàng: Sao rồi, ta nghe có người rủ muội đi chơi ở trường săn phải không? Còn nói muốn cỡi ngựa? Tại sao muội không đi? Đi đi!

Hai người cùng đi ra, Từ Oản nhìn bộ dạng gấp gáp của Từ Vân mà mắc cười: Người ta không muốn đưa ta đi, đi làm cái gì.

Từ Vân hùng hổ lắc tay nàng: Ta muốn đi ta muốn đi, A Man muội nghĩ cách đi, thúc phụ thương muội nhất, muội đi cầu xin thúc phụ đưa chúng ta đi được không? Ta muốn cởi ngựa a a a, không phải muội cũng thích sao? Ta nghe nói có Tiểu Mã rất ngoan!

Chẳng trách nàng đứng ngồi không yên, thì ra là nghe lời của Vệ Hành.

Từ Oản bật cười, bị nàng nắm kéo, vội đứng vững: Hôm qua người của quan phủ đến, Tiểu Cữu Cữu đã đi ra ngoài rồi, chắc là vì chuyện đó, ta thấy hai ngày nay cữu cữu không rảnh nên đừng gây thêm chuyện.

Từ Vân càng dậm chân: A Man này! Muội còn nhỏ hơn ta mà lại nói như vậy, ta nghĩ muội chỉ giỏi giả bộ thôi, muội muốn gì mà không nói ra thì làm sao người ta biết được!

Từ Oản sững lại, giật mình.

Không ngờ lại bị một đứa bé nói trúng tim đen đến nỗi không phản bác được.

Nàng hỏi lại: Sao tỉ không xin đại cữu cữu?

Thật ra Từ Vân chỉ là muốn đi chơi mà thôi: Phụ thân ta rất cổ hủ, nghe ta nói muốn đi cỡi ngựa đằng nào cũng sẽ đánh mắng ta, làm sao cho ta đi được, muội cứ nói muội phải đi, khóc toáng lên bảo muốn đi, ta phải trông cậy vào muội rồi!

Từ Oản mắc cười: Có tác dụng không? Ta sẽ không khóc rống đâu, sao tỉ không thử xem? Tỉ cứ bảo ta vừa khóc vừa gào muốn đi săn bắn cỡi ngựa thử xem.

Từ Vân chỉnh đốn lại vóc dáng, bảo nàng đứng ngoài vườn chờ rồi chạy ù đi, Hoa Quế và Bão Cầm cũng ở một bên dở khóc dở cười, chuyện thế này cũng không phải là lần một lần hai, lúc nào cũng mắc cười lộn ruột.

Trong vườn cây cũng sắp rụng hết lá, trời sắp vào đông, chỗ nào cũng toàn lá rụng xào xạc.

Từ Oản quay lại nhìn quanh, trong lòng thầm đếm mười mấy tiếng, quả nhiên, cửa phòng đã mở ra, Từ Cẩn Cu xách Từ Vân đi ra, tiểu nữ này còn đạp chân, phụ thân nàng đặt nàng xuống thềm đá rồi quay đầu đóng cửa lại, mặc kệ nàng.

Từ Vân không cam lòng, lại nhào tới trước cửa phòng, đập cửa: Phụ thân! Thật sự là A Man muốn đi cỡi ngựa mà không dám nói đó!

Từ Cẩn Du từ đầu đến cuối không hề mở cửa, cũng không biết ở trong đó quát nàng cái gì, Từ Vân hậm hực dậm chân, thất thểu quay lại. Bão Cầm tiến lên kéo tay nàng dắt đi: Đi thôi, tiểu tổ tông, phu nhân biết được không chừng sẽ phạt người đấy.

Từ Vân than thở, đi chầm chậm: Ta muốn cỡi ngựa, ta muốn cỡi ngựa ~

Từ Oản cười cười, đi mau hai bước, đụng bả vai của nàng: Tỉ tìm người làm một con ngựa giả mà cưỡi sẽ nhanh hơn đó, đại cữu cữu sao có thể dễ dàng cho tỉ chơi cái đó, lần trước ta còn nghe cữu cữu khoe với ai đó, nào là khen tỉ thích đánh đàn, tính tình điềm tĩnh khéo léo cái gì. . . . . .

Từ Vân im lặng nhìn trời: Đây là phụ thân của ta ư.

Đi tới chỗ rẽ, cả hai khoác tay rồi tách ra.

Từ Oản cùng Hoa Quế về phòng của mình, Hồng Châu đang cho Tiểu Bạch ăn, mèo con vừa thấy chủ tử liền ngoắc ngoắc đuôi chạy vút qua tại bình thường nàng cứ ôm nó nằm phơi nắng, thấy nó liền vuốt ve mấy cái.

Hôm qua sợ thế, hôm nay nàng thấy mệt mỏi, không có tinh thần nên vào giường đi ngủ.

Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu thì Hoa Quế kêu nàng dậy.

Từ Oản không muốn nhúc nhích, miệng hừ hừ hỏi làm gì.

Hoa Quế ghé sát lỗ tai nàng, hỏi nàng có muốn đi cỡi ngựa không, tưởng mình vẫn còn đang nằm mơ, Từ Oản nhích vai, nổi giận nói: Không phụ không mẫu cưỡi ngựa cái gì, ai dạy ta cưỡi ngựa.

Hoa Quế dựng nàng ngồi dậy: Hồ đồ vừa thôi, sao lại không phụ không mẫu rồi hả?

Nói đoạn lấy khăn lau mặt cho nàng rồi lại đẩy nàng: Muốn đi cỡi ngựa thì dậy nhanh, cữu cữu đang ở Tiền viện chờ tiểu thư đấy!

Cỡi ngựa?

Ôi chao?

Từ Oản liền bừng tỉnh, vội vàng mang giày: Lúc nào? Sao cữu cữu biết?

Hoa Quế hì hì cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: Cữu cữu có Thuận Phong Nhĩ, Thiên lý nhãn, có thể nhìn thấu lòng người, nhanh lên, không chừng ra


/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status