Cầm túi hạt dẻ trong tay, Từ Phượng Bạch xoay người đi vào, thình lình người phía sau cũng đi theo sát, nàng quay đầu lại thì thấy một cái thiết quải ngoặt ở trước ngực hắn, liền ngăn hắn lại.
Vào làm gì?
Không làm gì cả. . . Chỉ là muốn cùng nàng ôn chuyện cũ một chút.
Cái gì mà chuyện cũ, về nhanh đi.
Ta vào uống tách trà. . . . . .
Triệu Lan Chi trong tay còn cầm kiếm, đi Đông cung chi bằng cứ mang theo bên người.
Lúc hắn nói uống tách trà hơi cao giọng, tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
Từ Phượng còn xa lạ gì cái thể loại vô lại này, lúc nào cũng thừa cơ mà làm tới, nàng nhướng mày: Nhớ là nói gì thì làm đó, đừng có lộn xộn.
Nói xong lại xoay người đi, người sau lưng liền bám theo.
Từ Phượng vào đến cửa, đưa tay sờ soạng mở cửa, dĩ nhiên là chậm một bước.
Triệu Lan Chi chen người đi vào, trường kiếm đưa lên phía trước, ra vẻ đứng đắn: Hoàng phi trở dạ đã hơn nửa ngày, ước chừng là sắp lâm bồn, Lý Thăng không để ý tới ta đâu, yên tâm đi, ta vào uống tách trà rồi đi liền, nếu như có dã tâm, nàng cứ dùng kiếm này chém ta!
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến chói mắt của hắn, Từ Phượng Bạch rốt cuộc cũng cho hắn vào.
Vào từ cửa sau, hai người một trước một sau im lặng không một tiếng động, về đến phòng của nàng, bảo Hồng Vân rót trà.
Ngồi xuống bàn, Triệu Lan Chi đặt trường kiếm dieendaanleequuydonn xuống dưới, nâng ly trà lên miệng, mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Vân. Hồng Vân vờ như không nhìn thấy, đứng sang một bên, tay xách bình trà cười ha hả: Nô tì rót thêm cho công tử một chén?
Từ Phượng Bạch như không thấy, trước mặt nàng cũng để một chén trà nhưng vẫn chưa đụng tới, chỉ đem túi hạt dẻ ra để trước mặt rồi từ tốn ăn.
Triệu Lan Chi khẽ nhấp một ngụm, khụ khụ nói: Hồng Vân, ngươi lui xuống trước đi, ta có việc muốn bàn với chủ tử ngươi.
Mặt phớt tỉnh, Hồng Vân lập tức nhìn về phía chủ tử của mình.
Như bình thường thì Từ Phượng Bạch đã sớm cầm gậy đuổi đi rồi, nên Hồng Vân sợ lại xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Từ gia khó mà yên ổn, ba người nhìn nhau, cái người không ăn hạt dẻ kia chỉ muốn gào thét.
Từ Phượng Bạch nhướng mắt: Ngươi lui xuống đi.
Hồng Vân đem bình trà đặt trên bàn rồi cúi đầu cáo lui.
Ánh đèn mờ mờ, Hoa Quế ra mở cửa.
Từ xa đã thấy một nữ tử chừng mười sáu mười bảy duyên dáng yêu kiều, đến gần mới nhìn rõ mặt nàng ta, Từ Oản tiến đến, cô nương kia khom người, cười ha hả đón nàng đi vào trong nhà: Tiểu thư đã về, chúng ta đợi người lâu rồi ~
Từ Oản nhìn lên nhìn xuống đánh giá tình hình rồi đi ngang qua nàng ta: Bão Cầm? Chờ ta làm gì?
Nữ tì đi theo phía sau nàng, che miệng cười gượng hai tiếng: Nô tỳ là Cầm Thư, Bão Cầm cao hơn ta một chút, gầy hơn một chút.
Từ Oản a lên một tiếng, cũng không để ý, cười nói nhớ rồi đi vào trong.
Vào trong nhà, Từ Vân nghe động tĩnh liền từ trên án nhảy xuống, cầm trong tay một quả đào vừa gặm vừa nói: A Man, muội về rồi, ta bắt biểu ca mang cho ta ít nho rừng, nghe nói là giống ngoại lai rất hiếm, rốt cuộc lại nhận được nho bản địa trái nhỏ, dù sao chua chua ngọt ngọt ăn cũng tốt, mẫu thân bảo ta mang một ít đến cho muội, còn quả đào này cũng không tệ, ta chờ muội lâu rồi!
Quả nhiên, trên bàn có một cái giỏ lam, Từ Oản ngồi xuống: Tỷ thích thì lấy cả hai đi, cho ta một ít được rồi, biểu ca tỷ có ý như vậy thì tỷ cứ nhận đi!
Từ Vân cười đến nhăn mặt, vỗ vỗ cái giỏ: Ta mà muốn ăn thì biểu ca sẽ mang cho ta
Vào làm gì?
Không làm gì cả. . . Chỉ là muốn cùng nàng ôn chuyện cũ một chút.
Cái gì mà chuyện cũ, về nhanh đi.
Ta vào uống tách trà. . . . . .
Triệu Lan Chi trong tay còn cầm kiếm, đi Đông cung chi bằng cứ mang theo bên người.
Lúc hắn nói uống tách trà hơi cao giọng, tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
Từ Phượng còn xa lạ gì cái thể loại vô lại này, lúc nào cũng thừa cơ mà làm tới, nàng nhướng mày: Nhớ là nói gì thì làm đó, đừng có lộn xộn.
Nói xong lại xoay người đi, người sau lưng liền bám theo.
Từ Phượng vào đến cửa, đưa tay sờ soạng mở cửa, dĩ nhiên là chậm một bước.
Triệu Lan Chi chen người đi vào, trường kiếm đưa lên phía trước, ra vẻ đứng đắn: Hoàng phi trở dạ đã hơn nửa ngày, ước chừng là sắp lâm bồn, Lý Thăng không để ý tới ta đâu, yên tâm đi, ta vào uống tách trà rồi đi liền, nếu như có dã tâm, nàng cứ dùng kiếm này chém ta!
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến chói mắt của hắn, Từ Phượng Bạch rốt cuộc cũng cho hắn vào.
Vào từ cửa sau, hai người một trước một sau im lặng không một tiếng động, về đến phòng của nàng, bảo Hồng Vân rót trà.
Ngồi xuống bàn, Triệu Lan Chi đặt trường kiếm dieendaanleequuydonn xuống dưới, nâng ly trà lên miệng, mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Vân. Hồng Vân vờ như không nhìn thấy, đứng sang một bên, tay xách bình trà cười ha hả: Nô tì rót thêm cho công tử một chén?
Từ Phượng Bạch như không thấy, trước mặt nàng cũng để một chén trà nhưng vẫn chưa đụng tới, chỉ đem túi hạt dẻ ra để trước mặt rồi từ tốn ăn.
Triệu Lan Chi khẽ nhấp một ngụm, khụ khụ nói: Hồng Vân, ngươi lui xuống trước đi, ta có việc muốn bàn với chủ tử ngươi.
Mặt phớt tỉnh, Hồng Vân lập tức nhìn về phía chủ tử của mình.
Như bình thường thì Từ Phượng Bạch đã sớm cầm gậy đuổi đi rồi, nên Hồng Vân sợ lại xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Từ gia khó mà yên ổn, ba người nhìn nhau, cái người không ăn hạt dẻ kia chỉ muốn gào thét.
Từ Phượng Bạch nhướng mắt: Ngươi lui xuống đi.
Hồng Vân đem bình trà đặt trên bàn rồi cúi đầu cáo lui.
Ánh đèn mờ mờ, Hoa Quế ra mở cửa.
Từ xa đã thấy một nữ tử chừng mười sáu mười bảy duyên dáng yêu kiều, đến gần mới nhìn rõ mặt nàng ta, Từ Oản tiến đến, cô nương kia khom người, cười ha hả đón nàng đi vào trong nhà: Tiểu thư đã về, chúng ta đợi người lâu rồi ~
Từ Oản nhìn lên nhìn xuống đánh giá tình hình rồi đi ngang qua nàng ta: Bão Cầm? Chờ ta làm gì?
Nữ tì đi theo phía sau nàng, che miệng cười gượng hai tiếng: Nô tỳ là Cầm Thư, Bão Cầm cao hơn ta một chút, gầy hơn một chút.
Từ Oản a lên một tiếng, cũng không để ý, cười nói nhớ rồi đi vào trong.
Vào trong nhà, Từ Vân nghe động tĩnh liền từ trên án nhảy xuống, cầm trong tay một quả đào vừa gặm vừa nói: A Man, muội về rồi, ta bắt biểu ca mang cho ta ít nho rừng, nghe nói là giống ngoại lai rất hiếm, rốt cuộc lại nhận được nho bản địa trái nhỏ, dù sao chua chua ngọt ngọt ăn cũng tốt, mẫu thân bảo ta mang một ít đến cho muội, còn quả đào này cũng không tệ, ta chờ muội lâu rồi!
Quả nhiên, trên bàn có một cái giỏ lam, Từ Oản ngồi xuống: Tỷ thích thì lấy cả hai đi, cho ta một ít được rồi, biểu ca tỷ có ý như vậy thì tỷ cứ nhận đi!
Từ Vân cười đến nhăn mặt, vỗ vỗ cái giỏ: Ta mà muốn ăn thì biểu ca sẽ mang cho ta
/77
|