Tiểu An Bình bị người mang đi, thẳng chân đá đá.
Nhưng nàng ta vẫn bị đưa đi, đằng sau là hai ma ma một bước không dám rời, vội vàng đuổi theo.
Từ Oản cúi đầu, nói có chuyện phải đi, nếu Vệ Hành không nhanh tay lẹ mắt kéo bím tóc nàng thì đoán chừng nàng đã bỏ chạy. Nàng nhìn Hoa Quế cầu cứu, tim đập như đánh trống.
Vệ Hành cầm cái trống đại, đập nhẹ vào trán nàng bộp một tiếng: Ngươi chạy cái gì?
Tuy Hoa Quế không hiểu sao Vệ Hành lại không thả A Man đi nhưng thấy tình hình vậy liền tiến lên: Tiểu thư có chuyện gấp phải đi, mong công tử lượng thứ.
Từ Oản một tay che trán, mắt nhìn Vệ Hành.
Mặc dù là dung mạo của mười năm trước, nếu như có thể gặp nàng có thể nhận ra phần nào.
Nàng cũng không thể khẳng định hoàn toàn bởi vì sau khi thành thân, mỗi ngày nàng sống ung dung tự tại, những vấn đề khác đa phần là qua loa.
Nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt Vệ Hành, cố gắng tìm ra một mối liên hệ, vậy mà, gương mặt tuấn tú anh khí mười phần này, rất ưa nhìn nhưng lại không hề có cảm giác quen thuộc nào.
Lúc này, nàng có nói gì cũng không thể xác minh được, tuy không có cảm giác nhưng lại có một mối nghi khác.
Không ai khác chính là An Bình thích quấn người nào thì người đó liền có khả năng.
Cái người là phu quân đó, sau đêm viên phòng đầu tiên, cơ hồ mỗi đêm đều muốn làm, giống như việc này trở thành cách họ trở nên gần gũi nhau hơn, sau đó nàng nhận ra hắn cao hơn nàng rất nhiều, khí lực cũng mạnh hơn nhiều.
Thỉnh thoảng dậy sớm, hắn vẫn chưa đi làm, nàng nằm dài trên giường đọc sách.
Hắn sẽ đoạt lấy rồi đem sách để tít trên xà nhà, nàng có bắt ghế đứng lên cũng với không tới.
Nàng thích nằm trên ghế dựa phơi nắng, có lúc hắn trở về, hắn đứng trước mặt nàng, che hết ánh mặt trời, nàng tự giác đứng lên hành lễ rồi vào trong, người này sẽ ngang nhiên chiếm đoạt ghế nằm, không cho nàng cơ hội phản bác.
Buổi tối trước khi đi ngủ nàng còn thích ăn vặt, may là có lúc hắn không có trong phủ, một khi có hắn ở đó, phàm là thấy nàng vừa ăn uống vui vẻ vừa đọc sách là hắn chỉ thích khi dễ nàng, kiểu gì cũng phải làm nàng khóc mới thôi.
Nàng không dám nghĩ đến người nào lại thích khi dễ nàng, người nào cũng có khả năng.
Nàng quên thời điểm lúc nàng bảy tám tuổi ở kiếp trước, lần đầu tiên gặp An Bình chỉ cảm thấy chán ghét cùng thất vọng, cuối cùng như thế nào lại quên mất đi, nhớ lúc đó mắt mình ngấn nước, Từ Oản nhìn chằm chằm vào tay phải của Vệ Hành, hận không thể vén tay áo hắn lên xem thử có nốt ruồi đen nhỏ hay không.
Vệ Hành cao hơn nàng rất nhiều, hắn cúi xuống nhìn thấy mắt nàng long lanh như thanh tuyền, hẳn là sắp khóc, lập tức buông đuôi sam của nàng ra, khom người xuống: Đau à? Không phải là ngươi muốn khóc chứ? Ngàn vạn lần đừng có khóc, nghe không?
Nàng lại soi xét, lông mày của hắn lại có điểm giống.
Từ Oản rơi nước mắt: Vệ Hành, ngươi tên là Vệ Hành?
Là sao đây, vớ vẩn thật, Vệ Hành nhìn nàng rơi nước mắt, tay chân luống cuống lên: Đừng khóc mà, ta là Vệ Hành, sao vậy?
Nói xong, hắn dúi cái trống đại vào tay nàng, hắn còn lui về sau hai bước, chứng tỏ mình vô hại.
Từ Oản nắm chặt cái trống đại, rất muốn gõ đầu hắn một cái nhưng không dám.
Nàng chỉ cúi đầu nói có chuyện phải đi.
Lần này, không ai ngăn nàng nữa, chỉ có Hoa Quế đuổi theo nàng, hỏi nàng có chuyện gì, nói gì Từ Oản cũng không dừng lại, cứ thế một hơi đi đến Triệu gia, cầm trống gõ cửa thùng thùng.
Rất nhanh, có người ra mở cửa, thấy nàng liền vội vã mời vào.
Triệu Lan Chi quả nhiên không có ở nhà, lão thái thái bảo nàng qua chỗ bà, Từ Oản thất vọng đầy mình nhưng dù sao cũng là tổ mẫu nên vội vàng đi ngay.
Thật trùng hợp, Lý tiểu thư cũng tới.
Từ Oản bảo Hoa Quế đi về trước còn mình đi theo tiểu nha hoàn đến hậu viện.
Thật ra thì dáng dấp của Triệu lão phu nhân vẫn dịu dàng hiền thục, thấy Từ Oản liền kéo nàng vào lòng.
Tay vừa vuốt tóc nàng vừa nói chuyện với Lý Thanh: Trông A Man của chúng ta này, càng ngày càng xinh xắn, đứa nhỏ này không có người đứng đắn trông nom, thật là không được, trong nhà không có đương gia phụ mẫu, phụ thân con bé rất lo lắng!
Mới có mấy ngày không gặp, Lý Thanh nhìn nàng
Nhưng nàng ta vẫn bị đưa đi, đằng sau là hai ma ma một bước không dám rời, vội vàng đuổi theo.
Từ Oản cúi đầu, nói có chuyện phải đi, nếu Vệ Hành không nhanh tay lẹ mắt kéo bím tóc nàng thì đoán chừng nàng đã bỏ chạy. Nàng nhìn Hoa Quế cầu cứu, tim đập như đánh trống.
Vệ Hành cầm cái trống đại, đập nhẹ vào trán nàng bộp một tiếng: Ngươi chạy cái gì?
Tuy Hoa Quế không hiểu sao Vệ Hành lại không thả A Man đi nhưng thấy tình hình vậy liền tiến lên: Tiểu thư có chuyện gấp phải đi, mong công tử lượng thứ.
Từ Oản một tay che trán, mắt nhìn Vệ Hành.
Mặc dù là dung mạo của mười năm trước, nếu như có thể gặp nàng có thể nhận ra phần nào.
Nàng cũng không thể khẳng định hoàn toàn bởi vì sau khi thành thân, mỗi ngày nàng sống ung dung tự tại, những vấn đề khác đa phần là qua loa.
Nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt Vệ Hành, cố gắng tìm ra một mối liên hệ, vậy mà, gương mặt tuấn tú anh khí mười phần này, rất ưa nhìn nhưng lại không hề có cảm giác quen thuộc nào.
Lúc này, nàng có nói gì cũng không thể xác minh được, tuy không có cảm giác nhưng lại có một mối nghi khác.
Không ai khác chính là An Bình thích quấn người nào thì người đó liền có khả năng.
Cái người là phu quân đó, sau đêm viên phòng đầu tiên, cơ hồ mỗi đêm đều muốn làm, giống như việc này trở thành cách họ trở nên gần gũi nhau hơn, sau đó nàng nhận ra hắn cao hơn nàng rất nhiều, khí lực cũng mạnh hơn nhiều.
Thỉnh thoảng dậy sớm, hắn vẫn chưa đi làm, nàng nằm dài trên giường đọc sách.
Hắn sẽ đoạt lấy rồi đem sách để tít trên xà nhà, nàng có bắt ghế đứng lên cũng với không tới.
Nàng thích nằm trên ghế dựa phơi nắng, có lúc hắn trở về, hắn đứng trước mặt nàng, che hết ánh mặt trời, nàng tự giác đứng lên hành lễ rồi vào trong, người này sẽ ngang nhiên chiếm đoạt ghế nằm, không cho nàng cơ hội phản bác.
Buổi tối trước khi đi ngủ nàng còn thích ăn vặt, may là có lúc hắn không có trong phủ, một khi có hắn ở đó, phàm là thấy nàng vừa ăn uống vui vẻ vừa đọc sách là hắn chỉ thích khi dễ nàng, kiểu gì cũng phải làm nàng khóc mới thôi.
Nàng không dám nghĩ đến người nào lại thích khi dễ nàng, người nào cũng có khả năng.
Nàng quên thời điểm lúc nàng bảy tám tuổi ở kiếp trước, lần đầu tiên gặp An Bình chỉ cảm thấy chán ghét cùng thất vọng, cuối cùng như thế nào lại quên mất đi, nhớ lúc đó mắt mình ngấn nước, Từ Oản nhìn chằm chằm vào tay phải của Vệ Hành, hận không thể vén tay áo hắn lên xem thử có nốt ruồi đen nhỏ hay không.
Vệ Hành cao hơn nàng rất nhiều, hắn cúi xuống nhìn thấy mắt nàng long lanh như thanh tuyền, hẳn là sắp khóc, lập tức buông đuôi sam của nàng ra, khom người xuống: Đau à? Không phải là ngươi muốn khóc chứ? Ngàn vạn lần đừng có khóc, nghe không?
Nàng lại soi xét, lông mày của hắn lại có điểm giống.
Từ Oản rơi nước mắt: Vệ Hành, ngươi tên là Vệ Hành?
Là sao đây, vớ vẩn thật, Vệ Hành nhìn nàng rơi nước mắt, tay chân luống cuống lên: Đừng khóc mà, ta là Vệ Hành, sao vậy?
Nói xong, hắn dúi cái trống đại vào tay nàng, hắn còn lui về sau hai bước, chứng tỏ mình vô hại.
Từ Oản nắm chặt cái trống đại, rất muốn gõ đầu hắn một cái nhưng không dám.
Nàng chỉ cúi đầu nói có chuyện phải đi.
Lần này, không ai ngăn nàng nữa, chỉ có Hoa Quế đuổi theo nàng, hỏi nàng có chuyện gì, nói gì Từ Oản cũng không dừng lại, cứ thế một hơi đi đến Triệu gia, cầm trống gõ cửa thùng thùng.
Rất nhanh, có người ra mở cửa, thấy nàng liền vội vã mời vào.
Triệu Lan Chi quả nhiên không có ở nhà, lão thái thái bảo nàng qua chỗ bà, Từ Oản thất vọng đầy mình nhưng dù sao cũng là tổ mẫu nên vội vàng đi ngay.
Thật trùng hợp, Lý tiểu thư cũng tới.
Từ Oản bảo Hoa Quế đi về trước còn mình đi theo tiểu nha hoàn đến hậu viện.
Thật ra thì dáng dấp của Triệu lão phu nhân vẫn dịu dàng hiền thục, thấy Từ Oản liền kéo nàng vào lòng.
Tay vừa vuốt tóc nàng vừa nói chuyện với Lý Thanh: Trông A Man của chúng ta này, càng ngày càng xinh xắn, đứa nhỏ này không có người đứng đắn trông nom, thật là không được, trong nhà không có đương gia phụ mẫu, phụ thân con bé rất lo lắng!
Mới có mấy ngày không gặp, Lý Thanh nhìn nàng
/77
|