Edit: Vô Tình
Beta: Linh
Dưới chân núi một mảnh hòa thuận vui vẻ, mà ở trên núi lại là một quang cảnh náo nhiệt khác.
Năm trăm tinh binh Hạ Uyên lựa chọn cũng tụ lại một chỗ cùng nhau uống rượu. Bọn họ trời sinh dũng cảm, giọng nói cũng không nhỏ, tiếng cười đùa vang vọng rất xa khiến cho núi Ngọc Sơn ban đêm càng thêm ồn ào náo nhiệt.
Mà một bên khác, đám người Tiết Vân Chu cũng ngồi lại chung một bàn. Bởi vì thế giới này nam hay nữ cũng có thể sinh con nên không cần phân biệt quá khắc nghiệt, hơn nữa đang ở bên ngoài nên không cần chú ý nhiều như vậy. Vì thế Cố thị và Khang thị cũng ngồi vào bàn, hai người một mất chồng một bị chồng bỏ nhưng đều là người một nhà, ngồi chung một bàn ăn bữa cơm đoàn viên, tuy rằng ít người nhưng cực kỳ ấm áp.
Hạ Uyên không mở miệng nhưng sắc mặt ôn hòa, chỉ chú ý đến Tiết Vân Chu, nhìn từ đầu đến chân không thấy một điểm bạo ngược nào, nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ sợ rớt cằm xuống đất.
Tất nhiên là ở đây đích thực có người ngoài, chính là Nghiêm Quan Ngọc. Hiện giờ hắn xem như bị giam lỏng trên núi, không được đi đâu cả. Có điều ngày nào cũng được ăn no ngủ say, Nghiêm Quan Ngọc cũng không muốn rời khỏi nơi này. Hiện giờ tới giao thừa, hắn rất tự giác lại đây, hai mắt phát sáng nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị.
Tiết Vân Thanh ghét bỏ liếc hắn một cái, không nói gì.
Nghiêm Quan Ngọc không để bụng, vui sướng thử từng món một, đôi mắt càng trừng càng lớn, cuối cùng kinh ngạc nói: "Sao hương vị hôm nay không giống ngày thường vậy? Trên núi có đầu bếp mới à?"
Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên một cái, tay đỡ trán cười như được mùa.
Hạ Uyên nhìn cậu, khó được một lần lộ ra vẻ dịu dàng trước mặt người ngoài.
Nghiêm Quan Ngọc cắn một cái đùi gà nhìn về phía hai người họ, không hiểu ra sao: "Các ngươi cười bí hiểm cái gì đó?"
Tiết Vân Thanh lạnh lùng nói: "Ngươi lo ăn của ngươi đi! Quản nhiều như vậy làm gì?"
Nghiêm Quan Ngọc chuyển ánh mắt sang nhìn hắn, bám riết không tha hỏi: "Đổi đầu bếp mới à?"
Tiết Vân Thanh nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: "Không đổi, là Vân Chu làm."
Nghiêm Quan Ngọc kinh hãi, trừng Tiết Vân Thanh: "Đường đường là Vương phi thân phận tôn quý thế mà còn biết nấu ăn sao? Hơn nữa bụng hắn đã lớn như vậy rồi!"
Khang thị cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Vân Chu, con học được những thứ này từ khi nào vậy?"
Tiết Vân Chu cười hì hì: "Thật ra con không biết nấu ăn, chỉ là dựa theo khẩu vị của Vương gia xuống bếp nhắc nhở một chút thôi."
Đời trước Tiết Vân Chu biết nấu ăn, đời này nguyên chủ là một con mọt sách, lấy cớ như vậy cũng rất hợp lý, mọi người nghe xong ai cũng lộ vẻ mặt thoải mái.
Nghiêm Quan Ngọc không nói quá chút nào, một bàn đồ ăn này hương vị cực kì ngon. Lúc mấy người bọn họ rời khỏi kinh thành cũng không mang theo đầu bếp của Vương phủ, cho nên món ăn mỗi ngày chỉ miễn cưỡng coi như có thể bỏ bụng. Hiện giờ phải đón năm mới trên núi, Tiết Vân Chu muốn cho Hạ Uyên một bất ngờ nên mới trổ tài xuống bếp, so với ngày thường tất nhiên là ngon hơn nhiều.
Hạ Uyên gấp đồ ăn cho Tiết Vân Chu, thấp giọng nói: "Sau này không cho phép xuống bếp nữa."
Tiết Vân Chu liên tục gật đầu: "Dạ!"
"Hiện tại em không nôn nghén, ăn được thì ăn nhiều một chút, nếu không ban đêm sẽ đói bụng."
Tiết Vân Chu lại gật đầu: "Dạ!"
Nghiêm Quan Ngọc vừa ăn vừa nhìn bọn họ, nhịn không được cười ha hả: "Tiểu Vân Chu à, ngày thường ngươi không phải như thế này, sao ở trước mặt Vương gia lại ngoan ngoãn giống con trai của hắn vậy? Ha ha ha ha!"
Gương mặt của Hạ Uyên cứng lại trong chớp mắt, ngẩng đầu không mặn không nhạt liếc Nghiêm Quan Ngọc một cái.
Tiết Vân Chu cười "Phụt" một tiếng, phun hết canh trong miệng ra ngoài, cảm thấy Hạ Uyên lại chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội vàng lau miệng, lời lẽ chính đáng nói: "Cái này gọi là phu cương! Phu cương đó ngươi có hiểu không?"
Nói xong run rẩy một chút, thầm nghĩ: Vì an ủi anh hai ngay cả lời này mình cũng dám nói.
Nghiêm Quan Ngọc còn muốn trêu chọc hai người thêm vài câu thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Tiết Vân Thanh cười rất tươi, không khỏi ngây người một chút. Lên núi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiết Vân Thanh cười tự nhiên như thế. Trước kia tuy rằng cũng có cười nhưng toàn là cười lạnh hoặc cười trào phúng, khác xa với nụ cười đêm nay.
Tiết Vân Thanh cảm nhận được tầm mắt của Nghiêm Quan Ngọc cũng giương mắt nhìn hắn, thu lại nụ cười lạnh nhạt nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Nghiêm Quan Ngọc vươn tay niết mặt Tiết Vân Thanh: "Xem ra hôm nay ngươi rất vui nha!"
Tiết Vân Thanh gỡ móng vuốt của hắn ra, nhíu mày nói: "Ngươi có bệnh à!"
Nghiêm Quan Ngọc không để bụng, tùy tiện gắp một miếng thịt cho vào miệng, hàm hồ nói: "Cả ngày đau khổ vì thù hận làm cái gì! Ai mà không có thù hận chứ? Ta mà như ngươi thì đã nhảy vực từ lâu rồi."
Tiết Vân Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ từng nghe Tiết Vân Chu nói về chuyện của Nghiêm Quan Ngọc, nghe nói cả nhà hắn bị Tấn Vương hại chết.
Nghiêm Quan Ngọc nuốt thịt xuống, lại uống thêm một ngụm rượu, lau miệng: "Tấn Vương hắn sống rất tốt, xuất nhập phủ đều có hộ vệ đi theo, ta chẳng có cách nào để bắt được hắn. Cũng may ta nghĩ thoáng, nếu không ngoại trừ nhảy vực ta còn có thể làm gì?"
Tiết Vân Thanh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ thoáng mà còn nuôi dưỡng nhiều thổ phỉ như vậy à?" Nói xong có chút mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Nghiêm Quan Ngọc cười ha ha, gắp thêm cho hắn một đũa đồ ăn: "Ăn đi, no bụng mới là quan trọng nhất!"
Tiết Vân Thanh nhìn đồ ăn trong bát, lần nữa lộ ra ánh mắt ghét bỏ, vừa định gọi người đổi bát khác đã nghe Nghiêm Quan Ngọc ở bên cạnh kỳ quái nói: "Đại nam nhân cùng uống một chén rượu còn chẳng là gì, chỉ là ăn đồ ăn được gắp chung đũa thôi mà, nữ nhân mới để ý nhiều như vậy."
Tiết Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi, tay cầm đũa cũng hơi run rẩy.
Nghiêm Quan Ngọc rất là nhiệt tình gắp cho hắn thêm một chút nữa: "Nào nào nào, ăn nhiều một chút, tay nghề của Tiểu Vân Chu rất tốt, không ăn sẽ thiệt thòi."
Tiết Vân Thanh hít sâu một hơi, nội tâm đấu tranh một hồi cuối cùng vẫn chậm rì rì ăn, trong lòng hận không thể lăng trì Nghiêm Quan Ngọc trăm lần.
Beta: Linh
Dưới chân núi một mảnh hòa thuận vui vẻ, mà ở trên núi lại là một quang cảnh náo nhiệt khác.
Năm trăm tinh binh Hạ Uyên lựa chọn cũng tụ lại một chỗ cùng nhau uống rượu. Bọn họ trời sinh dũng cảm, giọng nói cũng không nhỏ, tiếng cười đùa vang vọng rất xa khiến cho núi Ngọc Sơn ban đêm càng thêm ồn ào náo nhiệt.
Mà một bên khác, đám người Tiết Vân Chu cũng ngồi lại chung một bàn. Bởi vì thế giới này nam hay nữ cũng có thể sinh con nên không cần phân biệt quá khắc nghiệt, hơn nữa đang ở bên ngoài nên không cần chú ý nhiều như vậy. Vì thế Cố thị và Khang thị cũng ngồi vào bàn, hai người một mất chồng một bị chồng bỏ nhưng đều là người một nhà, ngồi chung một bàn ăn bữa cơm đoàn viên, tuy rằng ít người nhưng cực kỳ ấm áp.
Hạ Uyên không mở miệng nhưng sắc mặt ôn hòa, chỉ chú ý đến Tiết Vân Chu, nhìn từ đầu đến chân không thấy một điểm bạo ngược nào, nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ sợ rớt cằm xuống đất.
Tất nhiên là ở đây đích thực có người ngoài, chính là Nghiêm Quan Ngọc. Hiện giờ hắn xem như bị giam lỏng trên núi, không được đi đâu cả. Có điều ngày nào cũng được ăn no ngủ say, Nghiêm Quan Ngọc cũng không muốn rời khỏi nơi này. Hiện giờ tới giao thừa, hắn rất tự giác lại đây, hai mắt phát sáng nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị.
Tiết Vân Thanh ghét bỏ liếc hắn một cái, không nói gì.
Nghiêm Quan Ngọc không để bụng, vui sướng thử từng món một, đôi mắt càng trừng càng lớn, cuối cùng kinh ngạc nói: "Sao hương vị hôm nay không giống ngày thường vậy? Trên núi có đầu bếp mới à?"
Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên một cái, tay đỡ trán cười như được mùa.
Hạ Uyên nhìn cậu, khó được một lần lộ ra vẻ dịu dàng trước mặt người ngoài.
Nghiêm Quan Ngọc cắn một cái đùi gà nhìn về phía hai người họ, không hiểu ra sao: "Các ngươi cười bí hiểm cái gì đó?"
Tiết Vân Thanh lạnh lùng nói: "Ngươi lo ăn của ngươi đi! Quản nhiều như vậy làm gì?"
Nghiêm Quan Ngọc chuyển ánh mắt sang nhìn hắn, bám riết không tha hỏi: "Đổi đầu bếp mới à?"
Tiết Vân Thanh nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: "Không đổi, là Vân Chu làm."
Nghiêm Quan Ngọc kinh hãi, trừng Tiết Vân Thanh: "Đường đường là Vương phi thân phận tôn quý thế mà còn biết nấu ăn sao? Hơn nữa bụng hắn đã lớn như vậy rồi!"
Khang thị cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Vân Chu, con học được những thứ này từ khi nào vậy?"
Tiết Vân Chu cười hì hì: "Thật ra con không biết nấu ăn, chỉ là dựa theo khẩu vị của Vương gia xuống bếp nhắc nhở một chút thôi."
Đời trước Tiết Vân Chu biết nấu ăn, đời này nguyên chủ là một con mọt sách, lấy cớ như vậy cũng rất hợp lý, mọi người nghe xong ai cũng lộ vẻ mặt thoải mái.
Nghiêm Quan Ngọc không nói quá chút nào, một bàn đồ ăn này hương vị cực kì ngon. Lúc mấy người bọn họ rời khỏi kinh thành cũng không mang theo đầu bếp của Vương phủ, cho nên món ăn mỗi ngày chỉ miễn cưỡng coi như có thể bỏ bụng. Hiện giờ phải đón năm mới trên núi, Tiết Vân Chu muốn cho Hạ Uyên một bất ngờ nên mới trổ tài xuống bếp, so với ngày thường tất nhiên là ngon hơn nhiều.
Hạ Uyên gấp đồ ăn cho Tiết Vân Chu, thấp giọng nói: "Sau này không cho phép xuống bếp nữa."
Tiết Vân Chu liên tục gật đầu: "Dạ!"
"Hiện tại em không nôn nghén, ăn được thì ăn nhiều một chút, nếu không ban đêm sẽ đói bụng."
Tiết Vân Chu lại gật đầu: "Dạ!"
Nghiêm Quan Ngọc vừa ăn vừa nhìn bọn họ, nhịn không được cười ha hả: "Tiểu Vân Chu à, ngày thường ngươi không phải như thế này, sao ở trước mặt Vương gia lại ngoan ngoãn giống con trai của hắn vậy? Ha ha ha ha!"
Gương mặt của Hạ Uyên cứng lại trong chớp mắt, ngẩng đầu không mặn không nhạt liếc Nghiêm Quan Ngọc một cái.
Tiết Vân Chu cười "Phụt" một tiếng, phun hết canh trong miệng ra ngoài, cảm thấy Hạ Uyên lại chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội vàng lau miệng, lời lẽ chính đáng nói: "Cái này gọi là phu cương! Phu cương đó ngươi có hiểu không?"
Nói xong run rẩy một chút, thầm nghĩ: Vì an ủi anh hai ngay cả lời này mình cũng dám nói.
Nghiêm Quan Ngọc còn muốn trêu chọc hai người thêm vài câu thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Tiết Vân Thanh cười rất tươi, không khỏi ngây người một chút. Lên núi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiết Vân Thanh cười tự nhiên như thế. Trước kia tuy rằng cũng có cười nhưng toàn là cười lạnh hoặc cười trào phúng, khác xa với nụ cười đêm nay.
Tiết Vân Thanh cảm nhận được tầm mắt của Nghiêm Quan Ngọc cũng giương mắt nhìn hắn, thu lại nụ cười lạnh nhạt nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Nghiêm Quan Ngọc vươn tay niết mặt Tiết Vân Thanh: "Xem ra hôm nay ngươi rất vui nha!"
Tiết Vân Thanh gỡ móng vuốt của hắn ra, nhíu mày nói: "Ngươi có bệnh à!"
Nghiêm Quan Ngọc không để bụng, tùy tiện gắp một miếng thịt cho vào miệng, hàm hồ nói: "Cả ngày đau khổ vì thù hận làm cái gì! Ai mà không có thù hận chứ? Ta mà như ngươi thì đã nhảy vực từ lâu rồi."
Tiết Vân Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ từng nghe Tiết Vân Chu nói về chuyện của Nghiêm Quan Ngọc, nghe nói cả nhà hắn bị Tấn Vương hại chết.
Nghiêm Quan Ngọc nuốt thịt xuống, lại uống thêm một ngụm rượu, lau miệng: "Tấn Vương hắn sống rất tốt, xuất nhập phủ đều có hộ vệ đi theo, ta chẳng có cách nào để bắt được hắn. Cũng may ta nghĩ thoáng, nếu không ngoại trừ nhảy vực ta còn có thể làm gì?"
Tiết Vân Thanh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ thoáng mà còn nuôi dưỡng nhiều thổ phỉ như vậy à?" Nói xong có chút mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Nghiêm Quan Ngọc cười ha ha, gắp thêm cho hắn một đũa đồ ăn: "Ăn đi, no bụng mới là quan trọng nhất!"
Tiết Vân Thanh nhìn đồ ăn trong bát, lần nữa lộ ra ánh mắt ghét bỏ, vừa định gọi người đổi bát khác đã nghe Nghiêm Quan Ngọc ở bên cạnh kỳ quái nói: "Đại nam nhân cùng uống một chén rượu còn chẳng là gì, chỉ là ăn đồ ăn được gắp chung đũa thôi mà, nữ nhân mới để ý nhiều như vậy."
Tiết Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi, tay cầm đũa cũng hơi run rẩy.
Nghiêm Quan Ngọc rất là nhiệt tình gắp cho hắn thêm một chút nữa: "Nào nào nào, ăn nhiều một chút, tay nghề của Tiểu Vân Chu rất tốt, không ăn sẽ thiệt thòi."
Tiết Vân Thanh hít sâu một hơi, nội tâm đấu tranh một hồi cuối cùng vẫn chậm rì rì ăn, trong lòng hận không thể lăng trì Nghiêm Quan Ngọc trăm lần.
/101
|