Edit: Vô Tình
Beta: Linh
Lúc Nghiêm Quan Ngọc tiếp nhận nhiệm vụ mua đồ đón năm mới tinh thần tốt hơn khi dạy học gấp mấy lần. Bận rộn liên tục hai ba ngày mới mua đầy đủ tất cả vật phẩm cần dùng.
Hắn cầm danh sách hóa đơn đến tìm Tiết Vân Chu báo cáo kết quả, thỏa mãn ngồi xuống uống một ngụm trà, ánh mắt liếc bụng Tiết Vân Chu: "Bụng của ngươi lớn hơn chút rồi, vì mang thai nên mới muốn làm việc tốt hả? Mua cho ta nhiều thịt như vậy, đủ ăn nguyên một năm lận. Cơ mà ngươi cũng nhỏ nhen thật, nhường cho ta vị trí chẳng tốt chút nào!"
"Ngươi nằm mơ giữa ban ngày đấy à?" Tiết Vân Chu theo bản năng sờ bụng, mắt nhìn danh sách và sổ sách trên bàn không rời, miệng cắn bút hàm hồ nói: "Thịt mua cho hơn hai vạn người đấy! Cho ngươi hết tất cả á hả? Nghĩ cũng đẹp thật ha!"
"Hơn hai vạn người?" Nghiêm Quan Ngọc kinh ngạc trừng Tiết Vân Chu: "Ý của ngươi là thịt này chuẩn bị cho lưu dân?"
Tiết Vân Chu gật đầu: "Dù sao cũng không phải cho ngươi." Nói xong dừng một chút, ngẩng đầu nhếch mép với hắn: "Cũng không phải là không thể cho ngươi, mang những người trên núi của ngươi về Thanh Châu với chúng ta, sau này tất cả các ngươi đều được Yến Vương phủ bao ăn."
Nghiêm Quan Ngọc lập tức nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn Tiết Vân Chu: "Lần trước các ngươi không nói như thế! Đừng hòng có ý định gì với người của ta!"
Tiết Vân Chu vẻ mặt không sao cả mà cúi đầu tiếp tục xem sổ sách trong tay.
Nghiêm Quan Ngọc ngồi xuống lần nữa, vừa uống trà vừa cảm khái: "Sao không giống với những gì ta nghe được nhỉ? Nhiếp chính vương không phải xem mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không đặt sống chết của dân chúng vào mắt à? Tại sao hiện tại lại bắt đầu lôi kéo nhân tâm rồi?" Nói xong lại nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh: "Chẳng lẽ sau khi bị đuổi khỏi kinh thành hắn cuối cùng cũng nhận ra được sai lầm của bản thân mình rồi sao?"
Tiết Vân Chu nghe Nghiêm Quan Ngọc tự hỏi tự trả lời, lười giải thích với hắn, cũng không biết giải thích thế nào nên im lặng không nói gì cả.
Nghiêm Quan Ngọc uống xong hai chén trà thì Tiết Vân Chu cũng xem xong sổ sách, ngẩng đầu cười hì hì với hắn: "Không ngờ bên ngoài thô lỗ quê mùa như ngươi thế mà cũng có một mặt tinh tế tỉ mỉ như vậy, đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Nghiêm Quan Ngọc hưởng thụ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu: "Không, bề ngoài của ta cũng rất tinh tế mà!"
Tiết Vân Chu không biết nói gì cho phải, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn trong lòng rất không thoải mái. Đang định hạ lệnh đuổi khách thì bên ngoài truyền đến tiếng Dư Khánh thông báo Tiết Vân Thanh tới.
Ngày nào Tiết Vân Thanh cũng đúng giờ đến kiểm tra thân thể cho Tiết Vân Chu, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi vào phòng thì tự đẩy xe lăn đến cạnh bàn, ý bảo Tiết Vân Chu vén tay áo lên để lộ ra cổ tay, sau đó mới đặt ngón tay lên bắt mạch.
Nghiêm Quan Ngọc ở một bên hứng thú nhìn.
Tiết Vân Thanh xem mạch xong lại sờ bụng Tiết Vân Chu một lượt, sau đó hơi nhíu mày.
Tiết Vân Chu chớp mắt: "Sao thế? Thai nhi có vấn đề gì à?"
Tiết Vân Thanh lắc đầu, nói: "Mạch tượng bình thường, đứa bé trong bụng khỏe mạnh. Nhưng chưa tới ba tháng mà bụng ngươi lại lộ rõ như vậy, ngày thường có uống thuốc bổ gì không?"
Tiết Vân Chu mê mang: "Không có, ta uống thuốc bổ làm gì?"
"Hay là ngươi ăn ngon quá?"
"Ở trên núi làm gì có đồ ngon để ăn? Đơn giản là có gì ăn nấy thôi." Tuy rằng ngày thường Tiết Vân Chu hay tùy tiện nhưng rất coi trọng đứa bé này, không tránh khỏi có chút lo lắng, cúi đầu sờ bụng hỏi: "Ngươi nói bụng của ta quá lớn hả? Sao ta không nhìn ra?"
Tiết Vân Thanh liếc cậu một cái: "Ngươi cũng không phải đại phu."
"Bụng lớn cỡ nào? Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Cũng không có trở ngại gì lớn, dù sao ngươi cũng không phải nữ tử nên không cần lo lắng lúc sinh sản gặp khó khăn gì. Bụng của nam tử rắn chắc hơn nữ tử, cấu tạo bên trong cũng không giống nhau, nhưng bụng càng lớn sau này sẽ càng mệt."
Tiết Vân Chu nghe nói đứa nhỏ không bị gì hết mới yên lòng. Cậu sống hơn hai mươi năm chưa gặp chuyện đàn ông sinh con bao giờ, ông trời lại bất ngờ cho cậu mang thai một lần như thế này, Tiết Vân Chu đã sớm chuẩn bị tinh thần chịu mệt chịu khổ, nên vấn đề mệt nhiều hay ít cậu cũng không để ở trong lòng.
Tiết Vân Thanh đang muốn hỏi gần đây Tiết Vân Chu ăn uống thế nào thì Nghiêm Quan Ngọc đã vội vàng đưa tay mình qua: "Tới tới tới, ta cũng muốn được bắt mạch."
Tiết Vân Thanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi không khỏe chỗ nào?"
Nghiêm Quan Ngọc liếm môi, một bộ nghiêm túc nói: "Từ lúc gặp nạn đói ta đã mắc bệnh thèm ăn, một ngày không được ăn thịt thì cả người khó chịu, ngươi mau xem giúp ta bệnh này có thể trị được không?"
Sắc mặt Tiết Vân Thanh cứng đờ, sau đó lạnh mặt nhíu mày: "Có thể trị."
Nghiêm Quan Ngọc vội vàng đi tới trước mặt Tiết Vân Thanh, tràn ngập chờ mong hỏi: "Trị như thế nào?"
"Cách xa ta một chút." Sắc mặt Tiết Vân Thanh lạnh hơn, trừng mắt nhìn hắn: "Ba tháng không đụng vào thức ăn mặn, bảo đảm ngươi không cần thuốc cũng hết bệnh."
Nghiêm Quan Ngọc đang tính hỏi lại thì Tiết Vân Thanh nhanh chóng quay mặt đi, định hỏi Tiết Vân Chu việc ăn uống mỗi ngày thế nào thì giọng của Dư Khánh bên ngoài lại vang lên lần nữa.
"Vân Thanh công tử, có vài người ở dưới chân núi đến, nói bọn họ là người của ngài phái đi, đã bắt được Cao Tử Minh mang tới đây, đang chờ ngài đi xem."
Hai mắt Tiết Vân Thanh bỗng sáng lên, tay nắm chặt thành quyền rồi buông ra, trầm giọng mở miệng: "Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay."
Tiết Vân Chu vô cùng ngạc nhiên, tuy rằng người của Tiết Vân Thanh và Cao Tử Minh đều đi tìm Tiết Trùng, nhưng với con đường lưu đày dân cư thưa thớt nhìn mỏi mắt cũng không thấy được mấy người thế này thì tỉ lệ hai bên gặp nhau đã thấp lại càng thấp, không ngờ Tiết Vân Thanh thật sự bắt được người, không biết nên nói Tiết Vân Thanh may mắn hay là Cao Tử Minh bất hạnh nữa.
Tuy chưa bắt được Tiết Trùng nhưng bắt được Cao Tử Minh cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất cũng có thể an ủi được Tiết Vân Thanh trước khi đón năm mới. Mà Tiết Vân Chu cũng cảm thấy bớt áy náy với Tiết Vân Thanh hơn, lúc ấy cậu chỉ lo cho an nguy của Hạ Uyên, chưa suy nghĩ nhiều đã thả Cao Tử Minh đi.
Tiết Vân Thanh tương đối trầm ổn, biết rõ kẻ thù gϊếŧ cha ở cách đó không xa nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục khám thai như cũ, đến lúc xác nhận Tiết Vân Chu ăn uống bình thường mới thu tay lại, nói: "Ta đi trước, ngày mai lại tới."
Tiết Vân Chu lập tức đứng lên, nói: "Ta cũng đi xem."
Tiết Vân Thanh không có dị nghị, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Nghiêm Quan Ngọc thích ồn ào náo nhiệt không chê chuyện lớn cũng đi theo.
Trước phòng của Tiết Vân Thanh có bốn người, trong đó có ba người là người của hắn, người còn lại chính là Cao Tử Minh đầu tóc bù xù quần áo tơi tả, vừa nhìn liền biết hắn phải chịu không ít khổ trên đường tới đây.
Tiết Vân Thanh dừng lại ở phía xa, nhìn chằm chằm Cao Tử Minh, hận ý trong mắt không che giấu, giống như có thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù bất cứ lúc nào, hắn hít sâu một hơi, cười lạnh: "Nghiêm Quan Ngọc, nơi này của ngươi có chỗ nào có thể giam giữ người không?"
"Dĩ nhiên là có rồi." Nghiêm Quan Ngọc rất tự hào, "Ở phía sau có một sơn động, trước cửa sơn động có gắn thêm một cánh cửa sắt, hắn có ba đầu sáu tay cũng không chạy được."
Tiết Vân Thanh vừa nghe là sơn động, ý cười bên khóe miệng càng sâu, ánh mắt cũng càng lạnh lẽo: "Sơn động à, vừa hay một mạng đổi một mạng! Cao Tử Minh, ngày đó phụ thân của ta chịu khổ thế nào, hôm nay ta hoàn trả lại ngươi thế đó, một phần cũng không thiếu!"
Cao Tử Minh hừ một tiếng: "Phụ thân ngươi bị Tiết Trùng hại chết, không phải ta. Dù sao cũng bị ngươi bắt được rồi, muốn đánh muốn gϊếŧ tùy ngươi."
Tiết Vân Thanh cắn chặt răng: "Ngươi giúp người ác làm chuyện xấu, còn dám nói bản thân vô tội? Khỏi cần tốn nước bọt với loại người như ngươi, động dao động kiếm trên người ngươi ta còn sợ bẩn đao kiếm của ta!" Ngực Tiết Vân Thanh phập phồng kịch liệt, giọng đầy căm hận: "Nhốt hắn lại cho ta!"
Nghiêm Quan Ngọc tò mò hỏi: "Hắn là kẻ thù gϊếŧ cha của ngươi?"
Tiết Vân Thanh không để ý đến hắn.
Nghiêm Quan Ngọc lại hỏi: "Ngươi định xử trí hắn thế nào?"
Tiết Vân Thanh nhìn bóng dáng Cao Tử Minh, gằn từng chữ một: "Nhốt hắn trong sơn động, không nhìn thấy mặt trời, không nghe được tiếng người, mỗi ngày uống hai ngụm nước, không cho ăn cơm, ta muốn hắn chết dần chết mòn!"
Nháy mắt thân ảnh của Cao Tử Minh cứng đờ.
Nghiêm Quan Ngọc líu lưỡi, hắn nhìn ra được loại người rất kiên cường như Cao Tử Minh sẽ không sợ khổ hình, dụng hình trên người hắn cũng vô dụng. Còn biện pháp của Tiết Vân Thanh thoạt nhìn như ôn hòa nhưng đối với Cao Tử Minh mới thực sự là một loại tra tấn.
Huống chi đang sống sờ sờ bị chết đói dù là ai cũng không chịu nổi. Nghiêm Quan Ngọc thấy nhiều dân chúng cũng như thế, nhưng những người này bệnh tật quấn thân, lại phải chịu đói chịu rét, thời gian phải chịu dày vò không lâu. Còn Cao Tử Minh thân thể cường tráng không ốm không đau, mỗi ngày uống hai ngụm nước lại không được ăn cơm chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà sống. Như vậy càng để lâu thì đau khổ phải chịu càng lớn, hơn nữa còn trong sơn động không nghe được âm thanh không thấy được ánh sáng, quả thực có thể ép một người phát điên.
"Ngươi thật là ngoan độc." Trong lòng Nghiêm Quan Ngọc vẫn còn sợ hãi: "Cũng may ta không phải kẻ thù của ngươi."
Tiết Vân Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái: "Sơn động ở đâu, ngươi còn không mau dẫn đường?"
Nghiêm Quan Ngọc hậm hực dẫn đường.
Tiết Vân Chu cảm nhận được cả người Tiết Vân Thanh đầy hận ý, không khỏi có chút lo lắng: "Người nhà Cao Tử Minh ở đâu? Tại sao chỉ thấy một mình hắn?"
Tiết Vân Thanh nghe được lời này dần dần khôi phục lý trí, nhìn sang một người trong số các thủ hạ của mình.
Người nọ vội vàng trả lời: "Lúc ấy thuộc hạ đuổi tới chỉ thấy một mình Cao Tử Minh, không thấy người nhà của hắn."
Tiết Vân Thanh hỏi: "Ngươi xác định mình không nhìn lầm?"
"Thuộc hạ chắc chắn."
Tiết Vân Thanh gật đầu, thần sắc cũng thả lỏng, hắn cũng không phải là người tàn bạo, không muốn đối phó với thê nhi vô tội của Cao Tử Minh, nhưng cũng không muốn mình lại có thêm kẻ thù, rước thêm phiền toái.
Tiết Vân Chu cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn ra dáng vẻ vừa rồi của Tiết Vân Thanh là lo sau này nhi tử của Cao Tử Minh sẽ trở thành một Tiết Vân Thanh thứ hai, nếu cứ như vậy không biết bao giờ chuyện này mới chấm dứt, sau này sẽ có thêm nhiều phiền phức hơn nữa. Hiện giờ nghe được lời này, có lẽ Cao Tử Minh đã sắp xếp thê nhi chu đáo rồi mới đi tìm Tiết Trùng, như thế lý do Cao Tử Minh mất tích sẽ trở thành một ẩn số, con trai của hắn cũng không biết mình có thêm một kẻ thù gϊếŧ cha.
Cao Tử Minh bị bắt, tâm trạng của Tiết Vân Thanh tốt hơn nhiều, lo liệu những việc này xong liền đi tìm mẫu thân Cố thị của hắn, hai mẹ con cũng buông được tảng đá lớn trong lòng.
Cố thị thở dài: "Hi vọng có thể bắt được Tiết Trùng, như vậy ta sống mới không uổng phí."
Tiết Vân Thanh kiên định nói: "Sẽ bắt được, nhất định sẽ bắt được hắn."
Đêm nay bầu trời có rất nhiều tuyết bay, tuyết rơi càng lúc càng lớn, kéo dài suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, tuyết trắng bao trùm cả ngọn núi, vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy phong cảnh tuyết phủ trắng xóa tuyệt đẹp. Hơn nữa ngày mai sẽ đón giao thừa, mọi người ai cũng cảm thấy hân hoan vui sướng.
Hạ Uyên cho lưu dân được nghỉ một ngày. Ngày này không ai phải làm gì, chỉ cần đoàn tụ bên gia đình, những ai không có người thân thì tụ tập lại một chỗ cũng xem như là đoàn viên.
Từ trên xuống dưới núi Ngọc Sơn đắm chìm vào vui vẻ náo nhiệt cả ngày, nhà cửa trên núi hay dưới núi đều được dán câu đối đỏ thẫm lên cửa, hương vị đồ ăn bay đi rất xa.
Lưu dân trước đây ăn bữa nay lo bữa mai hiện tại không chỉ có cơm ăn áo mặc mà còn có nhà ở che mưa chắn gió, hơn nữa còn có thêm mấy chục văn tiền tuy không nhiều nhưng cũng vô cùng quý giá, quả thật là nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Trai tráng đi sửa đường cũng trở về đoàn tụ với người nhà, thấy già trẻ trong nhà đều được đối xử tử tế càng cảm kích Yến Vương và Yến Vương phủ, tự nhủ năm sau phải càng thêm ra sức làm việc.
Ở một bên khác, lưu dân không có người thân cùng nhau tụ lại một chỗ vô cùng hâm mộ cha mẹ người khác ngồi ở cửa đợi, con cái thì ngâm thơ đọc văn cho cha mẹ chúng nghe. Nhưng khi sờ đến mấy chục văn tiền được giấu trong lồng ngực thì mấy phần hâm mộ người khác gì đó đều bị vứt ra sau đầu.
Đang lúc mọi người vui vẻ ăn Tết thì Đinh Dũng lại mang thêm một tin tức phấn chấn lòng người đến: Vương phủ sẽ phát gạo thịt, nam nữ già trẻ ai cũng có phần!
Theo lời của Đinh Dũng, mỗi một tổ lớn cử ra hai người đại diện đi lĩnh gạo thịt, lĩnh xong về phân phát cho từng tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ lại chia xuống cho từng người. Vì điều kiện và thời gian có hạn nên có lẽ sẽ chia không đều, nhưng đa số lưu dân đều là người thành thật, được phát thịt là niềm vui bất ngờ, không có ai so đo mình được nhiều hay ít cả.
Tuy rằng ngày thường bọn họ đều được ăn no, nhưng cũng chỉ là ăn no mà thôi. Thỉnh thoảng trong nồi cũng có thịt, nhưng đến bát của từng người thì chẳng còn bao nhiêu, chỉ coi như là nếm được vị thịt. Không ai ngờ lần đón năm mới này không chỉ được tạm nghỉ một ngày, được đoàn viên với gia đình mà còn được phát thêm thịt, tuy thịt không nhiều lắm nhưng cũng làm cho mọi người thỏa mãn.
Đêm đó, rất nhiều người ngủ tới nửa đêm lại tỉnh dậy, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, đến khi sờ tới thịt vẫn còn mới an tâm mà nằm xuống lần nữa, đồng thời còn vui tươi hớn hở mà tính toán: Mỗi ngày không phải lo ăn lo uống, chỗ thịt được phát xuống này có thể đổi muối, đổi muối xong sẽ có thể ướp thịt, cách vài ngày lại cắt một miếng nhỏ cho vào nồi, có thể sẽ ăn được vài tháng...
Beta: Linh
Lúc Nghiêm Quan Ngọc tiếp nhận nhiệm vụ mua đồ đón năm mới tinh thần tốt hơn khi dạy học gấp mấy lần. Bận rộn liên tục hai ba ngày mới mua đầy đủ tất cả vật phẩm cần dùng.
Hắn cầm danh sách hóa đơn đến tìm Tiết Vân Chu báo cáo kết quả, thỏa mãn ngồi xuống uống một ngụm trà, ánh mắt liếc bụng Tiết Vân Chu: "Bụng của ngươi lớn hơn chút rồi, vì mang thai nên mới muốn làm việc tốt hả? Mua cho ta nhiều thịt như vậy, đủ ăn nguyên một năm lận. Cơ mà ngươi cũng nhỏ nhen thật, nhường cho ta vị trí chẳng tốt chút nào!"
"Ngươi nằm mơ giữa ban ngày đấy à?" Tiết Vân Chu theo bản năng sờ bụng, mắt nhìn danh sách và sổ sách trên bàn không rời, miệng cắn bút hàm hồ nói: "Thịt mua cho hơn hai vạn người đấy! Cho ngươi hết tất cả á hả? Nghĩ cũng đẹp thật ha!"
"Hơn hai vạn người?" Nghiêm Quan Ngọc kinh ngạc trừng Tiết Vân Chu: "Ý của ngươi là thịt này chuẩn bị cho lưu dân?"
Tiết Vân Chu gật đầu: "Dù sao cũng không phải cho ngươi." Nói xong dừng một chút, ngẩng đầu nhếch mép với hắn: "Cũng không phải là không thể cho ngươi, mang những người trên núi của ngươi về Thanh Châu với chúng ta, sau này tất cả các ngươi đều được Yến Vương phủ bao ăn."
Nghiêm Quan Ngọc lập tức nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn Tiết Vân Chu: "Lần trước các ngươi không nói như thế! Đừng hòng có ý định gì với người của ta!"
Tiết Vân Chu vẻ mặt không sao cả mà cúi đầu tiếp tục xem sổ sách trong tay.
Nghiêm Quan Ngọc ngồi xuống lần nữa, vừa uống trà vừa cảm khái: "Sao không giống với những gì ta nghe được nhỉ? Nhiếp chính vương không phải xem mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không đặt sống chết của dân chúng vào mắt à? Tại sao hiện tại lại bắt đầu lôi kéo nhân tâm rồi?" Nói xong lại nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh: "Chẳng lẽ sau khi bị đuổi khỏi kinh thành hắn cuối cùng cũng nhận ra được sai lầm của bản thân mình rồi sao?"
Tiết Vân Chu nghe Nghiêm Quan Ngọc tự hỏi tự trả lời, lười giải thích với hắn, cũng không biết giải thích thế nào nên im lặng không nói gì cả.
Nghiêm Quan Ngọc uống xong hai chén trà thì Tiết Vân Chu cũng xem xong sổ sách, ngẩng đầu cười hì hì với hắn: "Không ngờ bên ngoài thô lỗ quê mùa như ngươi thế mà cũng có một mặt tinh tế tỉ mỉ như vậy, đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Nghiêm Quan Ngọc hưởng thụ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu: "Không, bề ngoài của ta cũng rất tinh tế mà!"
Tiết Vân Chu không biết nói gì cho phải, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn trong lòng rất không thoải mái. Đang định hạ lệnh đuổi khách thì bên ngoài truyền đến tiếng Dư Khánh thông báo Tiết Vân Thanh tới.
Ngày nào Tiết Vân Thanh cũng đúng giờ đến kiểm tra thân thể cho Tiết Vân Chu, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi vào phòng thì tự đẩy xe lăn đến cạnh bàn, ý bảo Tiết Vân Chu vén tay áo lên để lộ ra cổ tay, sau đó mới đặt ngón tay lên bắt mạch.
Nghiêm Quan Ngọc ở một bên hứng thú nhìn.
Tiết Vân Thanh xem mạch xong lại sờ bụng Tiết Vân Chu một lượt, sau đó hơi nhíu mày.
Tiết Vân Chu chớp mắt: "Sao thế? Thai nhi có vấn đề gì à?"
Tiết Vân Thanh lắc đầu, nói: "Mạch tượng bình thường, đứa bé trong bụng khỏe mạnh. Nhưng chưa tới ba tháng mà bụng ngươi lại lộ rõ như vậy, ngày thường có uống thuốc bổ gì không?"
Tiết Vân Chu mê mang: "Không có, ta uống thuốc bổ làm gì?"
"Hay là ngươi ăn ngon quá?"
"Ở trên núi làm gì có đồ ngon để ăn? Đơn giản là có gì ăn nấy thôi." Tuy rằng ngày thường Tiết Vân Chu hay tùy tiện nhưng rất coi trọng đứa bé này, không tránh khỏi có chút lo lắng, cúi đầu sờ bụng hỏi: "Ngươi nói bụng của ta quá lớn hả? Sao ta không nhìn ra?"
Tiết Vân Thanh liếc cậu một cái: "Ngươi cũng không phải đại phu."
"Bụng lớn cỡ nào? Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Cũng không có trở ngại gì lớn, dù sao ngươi cũng không phải nữ tử nên không cần lo lắng lúc sinh sản gặp khó khăn gì. Bụng của nam tử rắn chắc hơn nữ tử, cấu tạo bên trong cũng không giống nhau, nhưng bụng càng lớn sau này sẽ càng mệt."
Tiết Vân Chu nghe nói đứa nhỏ không bị gì hết mới yên lòng. Cậu sống hơn hai mươi năm chưa gặp chuyện đàn ông sinh con bao giờ, ông trời lại bất ngờ cho cậu mang thai một lần như thế này, Tiết Vân Chu đã sớm chuẩn bị tinh thần chịu mệt chịu khổ, nên vấn đề mệt nhiều hay ít cậu cũng không để ở trong lòng.
Tiết Vân Thanh đang muốn hỏi gần đây Tiết Vân Chu ăn uống thế nào thì Nghiêm Quan Ngọc đã vội vàng đưa tay mình qua: "Tới tới tới, ta cũng muốn được bắt mạch."
Tiết Vân Thanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi không khỏe chỗ nào?"
Nghiêm Quan Ngọc liếm môi, một bộ nghiêm túc nói: "Từ lúc gặp nạn đói ta đã mắc bệnh thèm ăn, một ngày không được ăn thịt thì cả người khó chịu, ngươi mau xem giúp ta bệnh này có thể trị được không?"
Sắc mặt Tiết Vân Thanh cứng đờ, sau đó lạnh mặt nhíu mày: "Có thể trị."
Nghiêm Quan Ngọc vội vàng đi tới trước mặt Tiết Vân Thanh, tràn ngập chờ mong hỏi: "Trị như thế nào?"
"Cách xa ta một chút." Sắc mặt Tiết Vân Thanh lạnh hơn, trừng mắt nhìn hắn: "Ba tháng không đụng vào thức ăn mặn, bảo đảm ngươi không cần thuốc cũng hết bệnh."
Nghiêm Quan Ngọc đang tính hỏi lại thì Tiết Vân Thanh nhanh chóng quay mặt đi, định hỏi Tiết Vân Chu việc ăn uống mỗi ngày thế nào thì giọng của Dư Khánh bên ngoài lại vang lên lần nữa.
"Vân Thanh công tử, có vài người ở dưới chân núi đến, nói bọn họ là người của ngài phái đi, đã bắt được Cao Tử Minh mang tới đây, đang chờ ngài đi xem."
Hai mắt Tiết Vân Thanh bỗng sáng lên, tay nắm chặt thành quyền rồi buông ra, trầm giọng mở miệng: "Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay."
Tiết Vân Chu vô cùng ngạc nhiên, tuy rằng người của Tiết Vân Thanh và Cao Tử Minh đều đi tìm Tiết Trùng, nhưng với con đường lưu đày dân cư thưa thớt nhìn mỏi mắt cũng không thấy được mấy người thế này thì tỉ lệ hai bên gặp nhau đã thấp lại càng thấp, không ngờ Tiết Vân Thanh thật sự bắt được người, không biết nên nói Tiết Vân Thanh may mắn hay là Cao Tử Minh bất hạnh nữa.
Tuy chưa bắt được Tiết Trùng nhưng bắt được Cao Tử Minh cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất cũng có thể an ủi được Tiết Vân Thanh trước khi đón năm mới. Mà Tiết Vân Chu cũng cảm thấy bớt áy náy với Tiết Vân Thanh hơn, lúc ấy cậu chỉ lo cho an nguy của Hạ Uyên, chưa suy nghĩ nhiều đã thả Cao Tử Minh đi.
Tiết Vân Thanh tương đối trầm ổn, biết rõ kẻ thù gϊếŧ cha ở cách đó không xa nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục khám thai như cũ, đến lúc xác nhận Tiết Vân Chu ăn uống bình thường mới thu tay lại, nói: "Ta đi trước, ngày mai lại tới."
Tiết Vân Chu lập tức đứng lên, nói: "Ta cũng đi xem."
Tiết Vân Thanh không có dị nghị, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Nghiêm Quan Ngọc thích ồn ào náo nhiệt không chê chuyện lớn cũng đi theo.
Trước phòng của Tiết Vân Thanh có bốn người, trong đó có ba người là người của hắn, người còn lại chính là Cao Tử Minh đầu tóc bù xù quần áo tơi tả, vừa nhìn liền biết hắn phải chịu không ít khổ trên đường tới đây.
Tiết Vân Thanh dừng lại ở phía xa, nhìn chằm chằm Cao Tử Minh, hận ý trong mắt không che giấu, giống như có thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù bất cứ lúc nào, hắn hít sâu một hơi, cười lạnh: "Nghiêm Quan Ngọc, nơi này của ngươi có chỗ nào có thể giam giữ người không?"
"Dĩ nhiên là có rồi." Nghiêm Quan Ngọc rất tự hào, "Ở phía sau có một sơn động, trước cửa sơn động có gắn thêm một cánh cửa sắt, hắn có ba đầu sáu tay cũng không chạy được."
Tiết Vân Thanh vừa nghe là sơn động, ý cười bên khóe miệng càng sâu, ánh mắt cũng càng lạnh lẽo: "Sơn động à, vừa hay một mạng đổi một mạng! Cao Tử Minh, ngày đó phụ thân của ta chịu khổ thế nào, hôm nay ta hoàn trả lại ngươi thế đó, một phần cũng không thiếu!"
Cao Tử Minh hừ một tiếng: "Phụ thân ngươi bị Tiết Trùng hại chết, không phải ta. Dù sao cũng bị ngươi bắt được rồi, muốn đánh muốn gϊếŧ tùy ngươi."
Tiết Vân Thanh cắn chặt răng: "Ngươi giúp người ác làm chuyện xấu, còn dám nói bản thân vô tội? Khỏi cần tốn nước bọt với loại người như ngươi, động dao động kiếm trên người ngươi ta còn sợ bẩn đao kiếm của ta!" Ngực Tiết Vân Thanh phập phồng kịch liệt, giọng đầy căm hận: "Nhốt hắn lại cho ta!"
Nghiêm Quan Ngọc tò mò hỏi: "Hắn là kẻ thù gϊếŧ cha của ngươi?"
Tiết Vân Thanh không để ý đến hắn.
Nghiêm Quan Ngọc lại hỏi: "Ngươi định xử trí hắn thế nào?"
Tiết Vân Thanh nhìn bóng dáng Cao Tử Minh, gằn từng chữ một: "Nhốt hắn trong sơn động, không nhìn thấy mặt trời, không nghe được tiếng người, mỗi ngày uống hai ngụm nước, không cho ăn cơm, ta muốn hắn chết dần chết mòn!"
Nháy mắt thân ảnh của Cao Tử Minh cứng đờ.
Nghiêm Quan Ngọc líu lưỡi, hắn nhìn ra được loại người rất kiên cường như Cao Tử Minh sẽ không sợ khổ hình, dụng hình trên người hắn cũng vô dụng. Còn biện pháp của Tiết Vân Thanh thoạt nhìn như ôn hòa nhưng đối với Cao Tử Minh mới thực sự là một loại tra tấn.
Huống chi đang sống sờ sờ bị chết đói dù là ai cũng không chịu nổi. Nghiêm Quan Ngọc thấy nhiều dân chúng cũng như thế, nhưng những người này bệnh tật quấn thân, lại phải chịu đói chịu rét, thời gian phải chịu dày vò không lâu. Còn Cao Tử Minh thân thể cường tráng không ốm không đau, mỗi ngày uống hai ngụm nước lại không được ăn cơm chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà sống. Như vậy càng để lâu thì đau khổ phải chịu càng lớn, hơn nữa còn trong sơn động không nghe được âm thanh không thấy được ánh sáng, quả thực có thể ép một người phát điên.
"Ngươi thật là ngoan độc." Trong lòng Nghiêm Quan Ngọc vẫn còn sợ hãi: "Cũng may ta không phải kẻ thù của ngươi."
Tiết Vân Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái: "Sơn động ở đâu, ngươi còn không mau dẫn đường?"
Nghiêm Quan Ngọc hậm hực dẫn đường.
Tiết Vân Chu cảm nhận được cả người Tiết Vân Thanh đầy hận ý, không khỏi có chút lo lắng: "Người nhà Cao Tử Minh ở đâu? Tại sao chỉ thấy một mình hắn?"
Tiết Vân Thanh nghe được lời này dần dần khôi phục lý trí, nhìn sang một người trong số các thủ hạ của mình.
Người nọ vội vàng trả lời: "Lúc ấy thuộc hạ đuổi tới chỉ thấy một mình Cao Tử Minh, không thấy người nhà của hắn."
Tiết Vân Thanh hỏi: "Ngươi xác định mình không nhìn lầm?"
"Thuộc hạ chắc chắn."
Tiết Vân Thanh gật đầu, thần sắc cũng thả lỏng, hắn cũng không phải là người tàn bạo, không muốn đối phó với thê nhi vô tội của Cao Tử Minh, nhưng cũng không muốn mình lại có thêm kẻ thù, rước thêm phiền toái.
Tiết Vân Chu cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn ra dáng vẻ vừa rồi của Tiết Vân Thanh là lo sau này nhi tử của Cao Tử Minh sẽ trở thành một Tiết Vân Thanh thứ hai, nếu cứ như vậy không biết bao giờ chuyện này mới chấm dứt, sau này sẽ có thêm nhiều phiền phức hơn nữa. Hiện giờ nghe được lời này, có lẽ Cao Tử Minh đã sắp xếp thê nhi chu đáo rồi mới đi tìm Tiết Trùng, như thế lý do Cao Tử Minh mất tích sẽ trở thành một ẩn số, con trai của hắn cũng không biết mình có thêm một kẻ thù gϊếŧ cha.
Cao Tử Minh bị bắt, tâm trạng của Tiết Vân Thanh tốt hơn nhiều, lo liệu những việc này xong liền đi tìm mẫu thân Cố thị của hắn, hai mẹ con cũng buông được tảng đá lớn trong lòng.
Cố thị thở dài: "Hi vọng có thể bắt được Tiết Trùng, như vậy ta sống mới không uổng phí."
Tiết Vân Thanh kiên định nói: "Sẽ bắt được, nhất định sẽ bắt được hắn."
Đêm nay bầu trời có rất nhiều tuyết bay, tuyết rơi càng lúc càng lớn, kéo dài suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, tuyết trắng bao trùm cả ngọn núi, vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy phong cảnh tuyết phủ trắng xóa tuyệt đẹp. Hơn nữa ngày mai sẽ đón giao thừa, mọi người ai cũng cảm thấy hân hoan vui sướng.
Hạ Uyên cho lưu dân được nghỉ một ngày. Ngày này không ai phải làm gì, chỉ cần đoàn tụ bên gia đình, những ai không có người thân thì tụ tập lại một chỗ cũng xem như là đoàn viên.
Từ trên xuống dưới núi Ngọc Sơn đắm chìm vào vui vẻ náo nhiệt cả ngày, nhà cửa trên núi hay dưới núi đều được dán câu đối đỏ thẫm lên cửa, hương vị đồ ăn bay đi rất xa.
Lưu dân trước đây ăn bữa nay lo bữa mai hiện tại không chỉ có cơm ăn áo mặc mà còn có nhà ở che mưa chắn gió, hơn nữa còn có thêm mấy chục văn tiền tuy không nhiều nhưng cũng vô cùng quý giá, quả thật là nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Trai tráng đi sửa đường cũng trở về đoàn tụ với người nhà, thấy già trẻ trong nhà đều được đối xử tử tế càng cảm kích Yến Vương và Yến Vương phủ, tự nhủ năm sau phải càng thêm ra sức làm việc.
Ở một bên khác, lưu dân không có người thân cùng nhau tụ lại một chỗ vô cùng hâm mộ cha mẹ người khác ngồi ở cửa đợi, con cái thì ngâm thơ đọc văn cho cha mẹ chúng nghe. Nhưng khi sờ đến mấy chục văn tiền được giấu trong lồng ngực thì mấy phần hâm mộ người khác gì đó đều bị vứt ra sau đầu.
Đang lúc mọi người vui vẻ ăn Tết thì Đinh Dũng lại mang thêm một tin tức phấn chấn lòng người đến: Vương phủ sẽ phát gạo thịt, nam nữ già trẻ ai cũng có phần!
Theo lời của Đinh Dũng, mỗi một tổ lớn cử ra hai người đại diện đi lĩnh gạo thịt, lĩnh xong về phân phát cho từng tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ lại chia xuống cho từng người. Vì điều kiện và thời gian có hạn nên có lẽ sẽ chia không đều, nhưng đa số lưu dân đều là người thành thật, được phát thịt là niềm vui bất ngờ, không có ai so đo mình được nhiều hay ít cả.
Tuy rằng ngày thường bọn họ đều được ăn no, nhưng cũng chỉ là ăn no mà thôi. Thỉnh thoảng trong nồi cũng có thịt, nhưng đến bát của từng người thì chẳng còn bao nhiêu, chỉ coi như là nếm được vị thịt. Không ai ngờ lần đón năm mới này không chỉ được tạm nghỉ một ngày, được đoàn viên với gia đình mà còn được phát thêm thịt, tuy thịt không nhiều lắm nhưng cũng làm cho mọi người thỏa mãn.
Đêm đó, rất nhiều người ngủ tới nửa đêm lại tỉnh dậy, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, đến khi sờ tới thịt vẫn còn mới an tâm mà nằm xuống lần nữa, đồng thời còn vui tươi hớn hở mà tính toán: Mỗi ngày không phải lo ăn lo uống, chỗ thịt được phát xuống này có thể đổi muối, đổi muối xong sẽ có thể ướp thịt, cách vài ngày lại cắt một miếng nhỏ cho vào nồi, có thể sẽ ăn được vài tháng...
/101
|