Thành phố Giang Lương là nơi có thể nói xinh đẹp phồn hoa nhất trong nước, nơi đây hội tụ đầy đủ cả núi và biển, có nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, là thành phố du lịch.
Tống Hải Thành tay kéo hai chiếc vali tay còn lại vẫn nắm lấy tay cô, cả hai đang đi trên hành lang khách sạn ba sao của thành phố Giang Lương. Lâm Ý Hân cầm chiếc thẻ phòng phẩy phẩy trên tay, cô vui vẻ nhìn khắp mọi nơi.
Phòng của anh và cô ở tận tầng mười hai, một bên là các phòng cùng dãy, bên còn lại được thiết kế tường kính, từ bên này, với độ cao này có thể nhìn thấy toàn cảnh núi biển của thành phố Giang Lương này.
“Đẹp quá!” Lâm Ý Hân vui vẻ nhìn toàn cảnh mà thốt lên.
“Uhm, thích không?” giọng anh có chút cưng chiều nói.
“Thích lắm, chưa bao giờ em được thấy cảnh đẹp như thế này” Lâm Ý Hân mãi mê ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Đợi cô ngắm cảnh một chút cả hai đi tiếp, lần này quẹo sang khúc cua Lâm Ý Hân một lần nữa nán lại tiếp tục ngắm cảnh.
Thật ra kiếp trước cô cũng đi đây đi đó rất nhiều, nhưng chỉ là khi cô đi ký kết hợp đồng, đi công tác… Chưa một lần cô được thả lỏng, thảnh thơi đi chơi ngắm cảnh. Đến nơi là làm việc, làm việc xong rồi cũng thu xếp chuẩn bị trả phòng ra về, chẳng có chút thời gian rảnh.
Chợt con ngươi anh như tối sầm lại, đầu đau như búa bổ, Tống Hải Thành tựa người vào tường, mắt nhắm lại vờ như đang hưởng thụ từng đợt gió mát luồng từ khe cửa sổ đối diện nơi anh đứng, nhưng nào ai biết anh đang phải chịu đựng cơn đau như thế nào bên trong.
Lâm Ý Hân mãi ngắm cảnh, thi thoảng ngoái đầu nhìn anh, thấy anh yên ổn đứng nơi đó, lo anh mệt mỏi nên cũng muốn về phòng nhanh hơn một chút.
“Phòng phía trước là phòng chúng ta rồi, ta về phòng thôi” giọng Lâm Ý Hân ôn nhu nhìn anh đầy thâm tình.
“Uhm!” cơn đau anh dần được dịu xuống, anh mở mắt ra nhìn lấy cô yêu thương cười gật đầu.
Anh kéo hai chiếc vali, tiến tới nắm lấy tay cô cả hai cùng hướng về phòng.
Cạch…
Cửa phòng 1205 được mở ra, Tống Hải Thành ngăn không cho cô vào trước mở đèn, anh chen chân vào trước, xoay người lấy tay che lấy đôi mắt cô lại, cẩn thận diều dắt cô tiến vào bên trong, anh chậm rãi mở tay ra để cô có thể thấy được toàn cảnh bên trong phòng mà anh đã cho người chuẩn bị trước.
“Woww… Đẹp quá, tất cả là anh làm cho em sao?” đôi mắt cô như sáng lên, miệng há to, cô đưa tay lên che miệng như bản năng, sau vài giây cô nhảy cững lên ôm lấy cổ anh mà thốt lên.
Khắp trần nhà đều được bong bóng màu hồng bao phủ, dưới sàn được trải thảm lông êm ái, một chú gấu bông cao bằng một thân người trưởng thành đang ngồi ôm bó hoa hồng đỏ được bao bọc giấy đen to tướng chễm chệ trên chiếc giường ngủ trãi đầy cánh hoa hồng.
Nến thơm được thắp ở nhiều góc phòng, mùi hương vô cùng dễ chịu, có một ít mùi hoa oải hương, một ít mùi hương bạc hà mà cô cực kỳ yêu thích.
Từ một góc tường có một sợi dây vải kéo ngang sang gần chỗ cô đang đứng từ lúc nào, đến bây giờ cô mới để ý thấy, trên sợi dây đó được kẹp những tấm ảnh kỷ niệm của cả hai.
“Em thích không?” Tống Hải Thành ôm lấy cô, hôn lên cổ cô ôn nhu nói.
“Thích, em rất thích, cảm ơn anh yêu nhiều lắm!” Lâm Ý Hân xúc động lại xoay người ôm lấy thân hình anh.
Lâm Ý Hân nhướng người hôn lên môi anh, tay cẩn thận cởi từng thứ vướng víu trên người anh ra vứt tất cả xuống đất. Trên người cô tự lúc nào dần cũng chẳng còn một mảnh che thân.
Hai cơ thể quấn lấy nhau không một kẽ hở, chiếc giường trãi đầy cánh hoa hồng đã bị hai cơ thể trần trụi làm nhăn nhúm một mảng, cánh hoa rơi đầy ra đất. Chú gấu bông cùng bó hoa cũng trở thành vật cản, nhanh chóng cũng bị đá vắng ra, nằm lăn lộn xấp mặt xuống dưới đất.
Đang lúc cả hai cao trào, cơn hưng phấn đã đạt đến đỉnh điểm, thiếu đều chỉ chờ anh lắp súng vào nồng nã liên tục vào chiếc hang động đỏ hồng của cô.
Tống Hải Thành nằm đè trên thân cô, đôi mắt khát tình nhìn cô đầy dục vọng, anh thực sự rất muốn, rất muốn nuốt lấy cô hoặc giả dán cô dính chặt bên mình không bao giờ buông.
Đôi mắt Lâm Ý Hân nhìn anh cũng vô cùng mãnh liệt, môi cô mấp máy như muốn nói lên đều gì đó nhưng rồi chỉ thốt lên được hai chữ " Thành Thành" đầy mị hoặc.
Môi anh mãnh liệt hạ xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, cẩn thận nhu hòa quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, cả hai như trao đổi nước bọt cho nhau, anh truyền sang cô, cô truyền sang anh, miệng cả hai chứa đầy vị ngọt.
Bất chợt cơn đau đầu của anh lại kéo đến, mọi hành động đang diễn ra của anh đều khựng lại, môi anh đột ngột rời xa môi cô, cánh tay đang mơn trớn sắp luồn vào trong chiếc váy màu xanh lam của Lâm Ý Hân cũng im bặt, chỉ một giây sau tay ôn nhu vừa rồi bất chợt rút lui hẳn.
Tống Hải Thành ngồi hẳn dậy, hai tay ôm lấy chiếc đầu đau nhức khủng khiếp của mình liên tục vỗ vỗ mạnh lên hai bên thái dương, mặt mày anh cau lại nhăn nhó vô cùng đau khổ.
“Thành Thành, Thành Thành anh làm sao vậy?” Lâm Ý Hân thấy anh vô cùng khó chịu lo lắng hỏi.
“Anh… Anh không sao” sau một lúc im lặng, cơn đau không còn hành hạ anh nữa, Tống Hải Thành mới lên tiếng.
Nhìn lại hành động và cảm xúc vừa rồi của mình, anh thầm trách tại sao anh lại có thể làm như thế, cô chỉ mới mị hoặc anh một chút mà anh đã không kiềm chế được, chẳng may ngày nào đó cô có thai, anh làm sao có đủ quyết tâm rời đi, hoặc giả anh đi rồi một mình cô nuôi con cực khổ biết nhường nào.
Tống Hải Thành ngồi bật dậy, nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào, đôi mắt Lâm Ý Hân lun dõi theo từng hành động của anh. Sau khi quần áo chỉnh trang, anh mở một chiếc vali lấy trong đó một chiếc áo thun màu hồng, chiếc quần jean ngắn cùng một bộ đồ lót tiến về chỗ cô.
“Anh xin lỗi, anh hơi mệt hôm khác nhé!” anh cố cười nói với cô.
Nói xong anh giúp cô bận lại quần áo, không quên cúi người hôn xuống môi cô một nụ hôn nhẹ, anh thật không dám bạo gan mãnh liệt với cô nữa. Anh sợ, anh rất sợ…
“Chúng ta đi ăn trước, chiều chúng ta ra biển tắm rồi nghĩ ngơi ở đây một một đêm cho lại sức, ngày mai ta lên núi Phang cắm trại” Tống Hải Thành kéo tay cô, cô ngã ngồi lên đùi anh nói.
“Uhm” tuy có chút hụt hẫng, nhưng lo lắng cho sức khỏe của anh nên cô cũng đành cười mà cho qua.
Buổi trưa hôm sau, cả hai đã đặt chân lên ngọn núi Phang theo kế hoạch, Tống Hải Thành chịu trách nhiệm căng và dựng lều, còn Lâm Ý Hân ở một bên chịu trách chuẩn bị củi để nhóm lửa.
Phải hơn ba mươi phút cuối cùng Tống Hải Thành cũng dựng hoàn tất chiếc lều, anh sắp xếp mọi vật dụng vào lều, cả hai cùng vào trong lều nằm hưởng thụ cái không khí trong lành đầy mới lạ.
“Sáng mai em muốn ngắm cả mặt trời mọc nữa như thế mới đủ bộ nha” Cả hai cùng ngồi ngắm mặt trời lặn, đột nhiên cô nói với anh.
“Được” anh cũng chẳng phản đối.
Trời bắt đầu sụp tối, anh ôm lấy một ít củi cô nhặt lúc trưa đến gần trước cửa lều, dùng xẻng xúc đất đào một cái hố nhỏ, chọn hai cành cây có dáng chữ y gim làm giá, xong lại tiếp tục dùng xẻng đào vòng tròn nhỏ quanh hố, rồi mới bắt đầu chất củi khô nhóm lửa.
“Sao phải đào như vậy?” Lâm Ý Hân ngạc nhiên nhìn anh nói.
" Cho cháy được lâu, thêm cả an toàn phòng chống cháy lan, nếu sau này em vào những nơi như này thì phải nhớ kỹ nhé!" Tống Hải Thành thản nhiên nói.
“Ohh!” Lâm Ý Hân gật gù nhưng cũng không để tâm lắm, vì dù sao, sau này cũng sẽ luôn có anh bên cạnh cô mà.
Sau khi nhóm bếp xong, anh cùng cô hai người vui vẻ cùng nhau nướng thịt, uống một chút bia.
Khi cô và anh cũng ngà ngà say thì trời cũng đã gần khuya, sợ sương đêm lạnh dễ bị bệnh nên anh đưa cô vào trong lều, cẩn thận đóng kín cửa cả hai ôm nhau ngủ đến sáng.
“Thành Thành, dậy cùng xem bình minh với em đi!” Lâm Ý Hân đêm qua trong lúc nướng thịt cô đã cố ý hẹn giờ để được ngắm bình mình trên núi với anh.
“Uhm anh dậy rồi!” Tống Hải Thành dù vẫn còn đang rất muốn ngủ thêm, nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới, anh muốn cho cô thật nhiều kỷ niệm đẹp sau này chắc gì còn được thực hiện cùng cô nữa.
Nói rồi Tống Hải Thành cũng ngồi dậy, lồm cồm mở màn che cửa lều, cùng cô ngồi ngắm mặt trời mọc.
Trời vẫn có chút tối, từng tia nắng đỏ nho nhỏ dần xuất hiện, giữa nơi núi non trùng điệp, xa xa có thể nhìn thấy được biển, một điểm tròn màu đỏ lớn đã trồi lên.
“Thật là đẹp!” Cô phấn khích ôm lấy cánh tay anh mà kích động.
“Có em ở đây mới thật là hoàn mỹ” giọng anh nhỏ đủ hai người nghe thấy, giọng nói anh ôn nhu khiến tim cô như chỉ muốn đập vì anh.
“Anh thật biết thả thính nha, cái miệng sao lại ngọt như vậy!” nói rồi cô đưa môi mình chiếm lấy môi anh, hai chiếc lưỡi xoắn lấy nhau, đôi tay chẳng biết của ai nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo của cả hai, anh nằm đè trên thân cô, với tay kéo chiếc màn cửa lều lại, hai cơ thể trần như nhộng lại áp chặt lấy nhau quấn quýt mãi không dứt.
Tống Hải Thành tay kéo hai chiếc vali tay còn lại vẫn nắm lấy tay cô, cả hai đang đi trên hành lang khách sạn ba sao của thành phố Giang Lương. Lâm Ý Hân cầm chiếc thẻ phòng phẩy phẩy trên tay, cô vui vẻ nhìn khắp mọi nơi.
Phòng của anh và cô ở tận tầng mười hai, một bên là các phòng cùng dãy, bên còn lại được thiết kế tường kính, từ bên này, với độ cao này có thể nhìn thấy toàn cảnh núi biển của thành phố Giang Lương này.
“Đẹp quá!” Lâm Ý Hân vui vẻ nhìn toàn cảnh mà thốt lên.
“Uhm, thích không?” giọng anh có chút cưng chiều nói.
“Thích lắm, chưa bao giờ em được thấy cảnh đẹp như thế này” Lâm Ý Hân mãi mê ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Đợi cô ngắm cảnh một chút cả hai đi tiếp, lần này quẹo sang khúc cua Lâm Ý Hân một lần nữa nán lại tiếp tục ngắm cảnh.
Thật ra kiếp trước cô cũng đi đây đi đó rất nhiều, nhưng chỉ là khi cô đi ký kết hợp đồng, đi công tác… Chưa một lần cô được thả lỏng, thảnh thơi đi chơi ngắm cảnh. Đến nơi là làm việc, làm việc xong rồi cũng thu xếp chuẩn bị trả phòng ra về, chẳng có chút thời gian rảnh.
Chợt con ngươi anh như tối sầm lại, đầu đau như búa bổ, Tống Hải Thành tựa người vào tường, mắt nhắm lại vờ như đang hưởng thụ từng đợt gió mát luồng từ khe cửa sổ đối diện nơi anh đứng, nhưng nào ai biết anh đang phải chịu đựng cơn đau như thế nào bên trong.
Lâm Ý Hân mãi ngắm cảnh, thi thoảng ngoái đầu nhìn anh, thấy anh yên ổn đứng nơi đó, lo anh mệt mỏi nên cũng muốn về phòng nhanh hơn một chút.
“Phòng phía trước là phòng chúng ta rồi, ta về phòng thôi” giọng Lâm Ý Hân ôn nhu nhìn anh đầy thâm tình.
“Uhm!” cơn đau anh dần được dịu xuống, anh mở mắt ra nhìn lấy cô yêu thương cười gật đầu.
Anh kéo hai chiếc vali, tiến tới nắm lấy tay cô cả hai cùng hướng về phòng.
Cạch…
Cửa phòng 1205 được mở ra, Tống Hải Thành ngăn không cho cô vào trước mở đèn, anh chen chân vào trước, xoay người lấy tay che lấy đôi mắt cô lại, cẩn thận diều dắt cô tiến vào bên trong, anh chậm rãi mở tay ra để cô có thể thấy được toàn cảnh bên trong phòng mà anh đã cho người chuẩn bị trước.
“Woww… Đẹp quá, tất cả là anh làm cho em sao?” đôi mắt cô như sáng lên, miệng há to, cô đưa tay lên che miệng như bản năng, sau vài giây cô nhảy cững lên ôm lấy cổ anh mà thốt lên.
Khắp trần nhà đều được bong bóng màu hồng bao phủ, dưới sàn được trải thảm lông êm ái, một chú gấu bông cao bằng một thân người trưởng thành đang ngồi ôm bó hoa hồng đỏ được bao bọc giấy đen to tướng chễm chệ trên chiếc giường ngủ trãi đầy cánh hoa hồng.
Nến thơm được thắp ở nhiều góc phòng, mùi hương vô cùng dễ chịu, có một ít mùi hoa oải hương, một ít mùi hương bạc hà mà cô cực kỳ yêu thích.
Từ một góc tường có một sợi dây vải kéo ngang sang gần chỗ cô đang đứng từ lúc nào, đến bây giờ cô mới để ý thấy, trên sợi dây đó được kẹp những tấm ảnh kỷ niệm của cả hai.
“Em thích không?” Tống Hải Thành ôm lấy cô, hôn lên cổ cô ôn nhu nói.
“Thích, em rất thích, cảm ơn anh yêu nhiều lắm!” Lâm Ý Hân xúc động lại xoay người ôm lấy thân hình anh.
Lâm Ý Hân nhướng người hôn lên môi anh, tay cẩn thận cởi từng thứ vướng víu trên người anh ra vứt tất cả xuống đất. Trên người cô tự lúc nào dần cũng chẳng còn một mảnh che thân.
Hai cơ thể quấn lấy nhau không một kẽ hở, chiếc giường trãi đầy cánh hoa hồng đã bị hai cơ thể trần trụi làm nhăn nhúm một mảng, cánh hoa rơi đầy ra đất. Chú gấu bông cùng bó hoa cũng trở thành vật cản, nhanh chóng cũng bị đá vắng ra, nằm lăn lộn xấp mặt xuống dưới đất.
Đang lúc cả hai cao trào, cơn hưng phấn đã đạt đến đỉnh điểm, thiếu đều chỉ chờ anh lắp súng vào nồng nã liên tục vào chiếc hang động đỏ hồng của cô.
Tống Hải Thành nằm đè trên thân cô, đôi mắt khát tình nhìn cô đầy dục vọng, anh thực sự rất muốn, rất muốn nuốt lấy cô hoặc giả dán cô dính chặt bên mình không bao giờ buông.
Đôi mắt Lâm Ý Hân nhìn anh cũng vô cùng mãnh liệt, môi cô mấp máy như muốn nói lên đều gì đó nhưng rồi chỉ thốt lên được hai chữ " Thành Thành" đầy mị hoặc.
Môi anh mãnh liệt hạ xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, cẩn thận nhu hòa quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, cả hai như trao đổi nước bọt cho nhau, anh truyền sang cô, cô truyền sang anh, miệng cả hai chứa đầy vị ngọt.
Bất chợt cơn đau đầu của anh lại kéo đến, mọi hành động đang diễn ra của anh đều khựng lại, môi anh đột ngột rời xa môi cô, cánh tay đang mơn trớn sắp luồn vào trong chiếc váy màu xanh lam của Lâm Ý Hân cũng im bặt, chỉ một giây sau tay ôn nhu vừa rồi bất chợt rút lui hẳn.
Tống Hải Thành ngồi hẳn dậy, hai tay ôm lấy chiếc đầu đau nhức khủng khiếp của mình liên tục vỗ vỗ mạnh lên hai bên thái dương, mặt mày anh cau lại nhăn nhó vô cùng đau khổ.
“Thành Thành, Thành Thành anh làm sao vậy?” Lâm Ý Hân thấy anh vô cùng khó chịu lo lắng hỏi.
“Anh… Anh không sao” sau một lúc im lặng, cơn đau không còn hành hạ anh nữa, Tống Hải Thành mới lên tiếng.
Nhìn lại hành động và cảm xúc vừa rồi của mình, anh thầm trách tại sao anh lại có thể làm như thế, cô chỉ mới mị hoặc anh một chút mà anh đã không kiềm chế được, chẳng may ngày nào đó cô có thai, anh làm sao có đủ quyết tâm rời đi, hoặc giả anh đi rồi một mình cô nuôi con cực khổ biết nhường nào.
Tống Hải Thành ngồi bật dậy, nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào, đôi mắt Lâm Ý Hân lun dõi theo từng hành động của anh. Sau khi quần áo chỉnh trang, anh mở một chiếc vali lấy trong đó một chiếc áo thun màu hồng, chiếc quần jean ngắn cùng một bộ đồ lót tiến về chỗ cô.
“Anh xin lỗi, anh hơi mệt hôm khác nhé!” anh cố cười nói với cô.
Nói xong anh giúp cô bận lại quần áo, không quên cúi người hôn xuống môi cô một nụ hôn nhẹ, anh thật không dám bạo gan mãnh liệt với cô nữa. Anh sợ, anh rất sợ…
“Chúng ta đi ăn trước, chiều chúng ta ra biển tắm rồi nghĩ ngơi ở đây một một đêm cho lại sức, ngày mai ta lên núi Phang cắm trại” Tống Hải Thành kéo tay cô, cô ngã ngồi lên đùi anh nói.
“Uhm” tuy có chút hụt hẫng, nhưng lo lắng cho sức khỏe của anh nên cô cũng đành cười mà cho qua.
Buổi trưa hôm sau, cả hai đã đặt chân lên ngọn núi Phang theo kế hoạch, Tống Hải Thành chịu trách nhiệm căng và dựng lều, còn Lâm Ý Hân ở một bên chịu trách chuẩn bị củi để nhóm lửa.
Phải hơn ba mươi phút cuối cùng Tống Hải Thành cũng dựng hoàn tất chiếc lều, anh sắp xếp mọi vật dụng vào lều, cả hai cùng vào trong lều nằm hưởng thụ cái không khí trong lành đầy mới lạ.
“Sáng mai em muốn ngắm cả mặt trời mọc nữa như thế mới đủ bộ nha” Cả hai cùng ngồi ngắm mặt trời lặn, đột nhiên cô nói với anh.
“Được” anh cũng chẳng phản đối.
Trời bắt đầu sụp tối, anh ôm lấy một ít củi cô nhặt lúc trưa đến gần trước cửa lều, dùng xẻng xúc đất đào một cái hố nhỏ, chọn hai cành cây có dáng chữ y gim làm giá, xong lại tiếp tục dùng xẻng đào vòng tròn nhỏ quanh hố, rồi mới bắt đầu chất củi khô nhóm lửa.
“Sao phải đào như vậy?” Lâm Ý Hân ngạc nhiên nhìn anh nói.
" Cho cháy được lâu, thêm cả an toàn phòng chống cháy lan, nếu sau này em vào những nơi như này thì phải nhớ kỹ nhé!" Tống Hải Thành thản nhiên nói.
“Ohh!” Lâm Ý Hân gật gù nhưng cũng không để tâm lắm, vì dù sao, sau này cũng sẽ luôn có anh bên cạnh cô mà.
Sau khi nhóm bếp xong, anh cùng cô hai người vui vẻ cùng nhau nướng thịt, uống một chút bia.
Khi cô và anh cũng ngà ngà say thì trời cũng đã gần khuya, sợ sương đêm lạnh dễ bị bệnh nên anh đưa cô vào trong lều, cẩn thận đóng kín cửa cả hai ôm nhau ngủ đến sáng.
“Thành Thành, dậy cùng xem bình minh với em đi!” Lâm Ý Hân đêm qua trong lúc nướng thịt cô đã cố ý hẹn giờ để được ngắm bình mình trên núi với anh.
“Uhm anh dậy rồi!” Tống Hải Thành dù vẫn còn đang rất muốn ngủ thêm, nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới, anh muốn cho cô thật nhiều kỷ niệm đẹp sau này chắc gì còn được thực hiện cùng cô nữa.
Nói rồi Tống Hải Thành cũng ngồi dậy, lồm cồm mở màn che cửa lều, cùng cô ngồi ngắm mặt trời mọc.
Trời vẫn có chút tối, từng tia nắng đỏ nho nhỏ dần xuất hiện, giữa nơi núi non trùng điệp, xa xa có thể nhìn thấy được biển, một điểm tròn màu đỏ lớn đã trồi lên.
“Thật là đẹp!” Cô phấn khích ôm lấy cánh tay anh mà kích động.
“Có em ở đây mới thật là hoàn mỹ” giọng anh nhỏ đủ hai người nghe thấy, giọng nói anh ôn nhu khiến tim cô như chỉ muốn đập vì anh.
“Anh thật biết thả thính nha, cái miệng sao lại ngọt như vậy!” nói rồi cô đưa môi mình chiếm lấy môi anh, hai chiếc lưỡi xoắn lấy nhau, đôi tay chẳng biết của ai nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo của cả hai, anh nằm đè trên thân cô, với tay kéo chiếc màn cửa lều lại, hai cơ thể trần như nhộng lại áp chặt lấy nhau quấn quýt mãi không dứt.
/42
|