Sau khi từ bệnh viện trở ra, Tống Hải Thành đi lang thang khắp những con đường, phải đến tối muộn mới về đến nhà.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy, em chờ anh lâu lắm rồi đấy!” Lâm Ý Hân vừa thấy anh mở cửa bước vào nhà liền nhanh chân chạy đến bên anh hôn lên má anh rồi nói.
“Công việc có chút khó giải quyết!” anh mệt mỏi nói với cô.
“Hôm nay anh hơi lạ, mệt lắm sao, em pha nước cho anh tắm nhé, nấu mì cho anh ăn nha!” cô giúp anh cởi chiếc áo khoác ngoài, cầm giúp anh chiếc cặp xách ân cần nói.
“Không cần đâu, anh phải làm việc, em cứ nghĩ ngơi trước đi, khi nào cần anh sẽ tự làm!” Tống Hải Thành nới lỏng chiếc cà vạt ra, mệt mỏi xoay người vào nhà vệ sinh.
Thấy anh hướng về nhà vệ sinh, Lâm Ý Hân vội vội vàng vàng chạy vào phòng cất chiếc cặp cùng áo khoác ngoài của anh, nhanh chóng chọn cho anh một bộ quần áo mặc nhà cùng chiếc khăn tắm, lại nhanh chân chạy đến trước cửa phòng vệ sinh cẩn thận gõ cửa.
Bên trong phòng vệ sinh, anh nhìn toàn cảnh bên trong, nhìn đâu đâu cũng thấy toàn những hình ảnh vui vẻ của cả hai, Tống Hải Thành đã cởi bỏ toàn bộ quần áo của mình, thân trần trụi đứng trước gương nhà tắm, nhìn lấy khuôn mặt mình trong gương, anh mở vòi nước, dùng tay hất mạnh từng đợt nước lên mặt, khuôn mặt anh hiện đã ướt đẫm, những dòng nước chảy vội trên khuôn mặt anh, hai con mắt đã đỏ ngầu, có những giọt nước không biết là nước hay là nước mắt cũng từ đôi mắt đỏ ngầu của anh chảy xuống.
Nghe tiếng gõ cửa Tống Hải Thành lấy lại cảm xúc bình thường, lấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo rồi nhanh chóng mở cửa ra.
“Quần áo của anh đây, nhớ pha nước nóng vào mà tắm không là bệnh đó!” nói rồi tay cô như cố ý chạm vào đầu ngực anh, cô cười rồi mới quay người rời đi.
“Uhm! Anh biết rồi!” Tống Hải Thành gật đầu, nhìn bóng lưng cô vui vẻ rời đi, lòng anh đau như cắt, cuối cùng rồi anh cũng đóng cửa nhà vệ sinh bước vào trong.
Tống Hải Thành cởi chiếc khăn tắm duy nhất trên người ra, đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh phả xuống người anh.
Một lúc sau anh tắt đi vòi hoa sen, xoay người mở tràn đầy nước trong bồn tắm. Tay Tống Hải Thành nắm thành quyền, dùng hết lực đấm mạnh vào mặt nước đang cố tràn ra của bồn tắm. Tiếng vòi nước chảy, tiếng nước tràn ra sàn những âm thanh lớn đó thuận lợi che đi âm thanh đấm vào nước của anh. Anh cần được ‘xã’ ra cảm xúc trong người mình, Tống Hải Thành ngồi phịch xuống sàn, lưng tựa vào bồn tắm, nước mắt anh đã rơi thành hàng từ lúc nào.
Phải gần ba mươi phút sau, Tống Hải Thành mới ra khỏi nhà vệ sinh, anh vào phòng ngủ của hai vợ chồng, nhìn thấy thân ảnh người con gái anh yêu thương đang an yên ngồi trên giường mà đọc sách.
Tống Hải Thành lúc này cảm xúc đã hoàn toàn bình ổn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi cẩn thận về phía cô, đứng từ phía sau cô, hai tay choàng qua vai, nghiêng đầu hôn lên má cô.
“Em yêu ngủ sớm đi, anh bận làm đồ án rồi một chút anh ngủ sau nha!”
Lâm Ý Hân xoay đầu sang bên anh, môi chạm môi cả hai chìm vào nụ hôn sâu.
“Đừng thức khuya quá đó!” phải một lúc sau cả hai mới chậm rãi buông nhau ra, môi cả hai vẫn còn luyến tiếc chẳng muốn rời, Lâm Ý Hân phải cố gắng kiềm chế lắm mới thành công dứt khỏi nụ hôn với anh.
“Uhm anh biết rồi!” nói rồi anh cũng xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, anh cầm chiếc laptop tiến đến bàn ở phòng khách, ngồi trên ghế, đặt chiếc laptop lên bàn. Tống Hải Thành chậm rãi đánh máy văn bản ‘thôi việc’ rồi gửi cho bên phía tập đoàn anh đang làm việc.
Thoắt cái đã qua hơn một tháng, hôm nay là ngày anh chính thức thôi việc, bàn giao tất cả mọi hồ sơ công việc cho người khác, anh gom tất cả mọi vật dụng của riêng mình bỏ hết tất thảy vào một chiếc thùng rồi rời khỏi tập đoàn.
"Anh Thành, thôi việc rồi anh tính làm gì " một đồng nghiệp anh chạy đến gần anh nói.
“Chưa biết trước mắt là dẫn vợ đi du lịch một thời gian, sau này tính tiếp!” Tống Hải Thành cười nói.
“Anh sao phải nghĩ việc, có chuyện gì sao?” một cô đồng nghiệp nữ khác cũng đến hỏi thăm.
“Chán việc rồi nên nghĩ, thôi chào mọi người tôi về đây, có dịp sẽ gặp lại!” nói rồi Tống Hải Thành cũng quay lưng rời đi.
Anh ôm chiếc thùng về nhà, giờ là buổi trưa nên cũng chẳng có ai ở nhà, ba mẹ Lâm vẫn đang đi làm, Hân Hân của anh cũng đã mở được một phòng trưng bày nhỏ của riêng mình, cô cùng hai người bạn của mình thành lập một thương hiệu riêng cũng được gần một năm, tuy nhỏ nhưng việc kinh doanh cũng đã được đi vào lề lối, đã có sinh lợi nhuận được vài tháng nay rồi.
Tống Hải Thành tìm một góc trong nhà kho cất chiếc thùng đi, anh dọn dẹp nhà cửa, đi chợ để buổi tối nấu cơm cho cả nhà.
Trước đó một tuần anh đã bàn với cô về chuyến đi du lịch coi như hưởng tuần trăng mật, anh muốn cô được trải qua tất cả những hạnh phúc mà mọi cô gái đều mong ước có được trong thời thanh xuân. Chuyến du lịch này anh đã sắp xếp hoàn tất, nào là lên núi cắm trại, lặn xuống biển khám phá những rặng san hô, cùng cô theo hội từ thiện phát quà cho các bạn nhỏ khó khăn,… Theo dự định của anh chuyến du lịch này sẽ kéo dài một tháng, sau chuyến đi này mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chỉ mới nghĩ phải mãi mãi rời xa Hân Hân yêu dấu của mình lòng anh đã quặn thắt như ai đó đang mạnh tay bóp chặt trái tim mình.
Mọi chuyện trong nhà đã được anh làm hết gọn gàng, trời vẫn còn khá sớm, anh lôi chiếc laptop ra, bắt đầu soạn ra một phần văn bản, cùng một phong thư dài đặt riêng vào một phần thư mục đặc biệt có khóa mật khẩu mà anh mới tạo.
Trời đã chuyển sang chiều tối ba mẹ Lâm về đến nhà, thấy trong nhà đã được mở đèn, hai ông bà mở cửa bước vào nhìn thấy chàng con rể yêu quý đang trong bếp nấu đồ ăn.
"Ây Thành Thành, nay con về sớm thế, còn đi chợ nấu cả cơm nữa " mẹ Lâm lên tiếng trước.
“Dạ từ hôm nay con đã được nghĩ phép rồi ạ, dự là ngày mốt bọn con sẽ tiến hành kế hoạch hưởng tuần trăng mật muộn ạ” Tống Hải Thành nở nụ cười hiền lành nhìn hai người.
“Thế cũng tốt, chuyện hưởng tuần trăng mật này trì hoãn cũng đã lâu lắm rồi, cố mà bù đắp cho con bé, tuy không thấy nó nói gì chuyện này, nhưng con gái mà, ai mà không thích được đi du lịch đây đó cùng người mình thương yêu, với cả biết đâu sau này lại không thể có được không gian của hai người, sau chuyến đi này lại về ba người chẳng hạn haha!” mẹ Lâm vừa cười đùa vừa nói.
“Dạ!” miệng Tống Hải Thành nở nụ cười nhưng lòng anh lại đau thắt.
“Ba mẹ, sao hai người cũng vừa về đến à!” giọng Lâm Ý Hân bất chợt vang lên.
“Ba mẹ vừa về đến, mọi người vào nhà rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi ạ, con nấu sắp xong hết rồi!” Tống Hải Thành vừa nói tay bắt đầu tháo tạp dề, xoay người quay lại bồn rửa mà rửa tay.
“Được, được chúng ta đi rửa tay rồi quay vào ăn cơm” ba mẹ Lâm cười nói.
“Thành Thành à chuyện hôn lễ ba mẹ đi xem ngày rồi, ba tháng tới vẫn chưa có ngày hợp, chắc phải đơi đến cuối năm rồi!” mẹ Lâm vừa ngồi vào bàn ăn nói.
“Dạ!” nghe lời mẹ Lâm nói, lòng anh có chút chột dạ, anh rất muốn cho cô có được một hôn lễ thật đẹp, lưu lại cho Hân Hân của anh thật nhiều kỷ niệm đẹp.
Nhưng phải làm sao dù anh rất muốn cho cô một hôn lễ, nhưng nếu sau này khi anh kp còn nữa Hân Hân của anh phải làm sao? Thật ra chưa có ngày đối với cô vẫn còn khá tốt.
Bữa cơm nhanh chóng cũng kết thúc, cả nhà quây quần trên salon xem tivi một chút rồi từng người theo thứ tự rời đi tắm.
" Em đã báo nghĩ phép chưa, ngày mốt chúng ta đi du lịch rồi!" Tống Hải Thành đặt tay lên mu bàn tay cô mà hỏi.
“Em báo rồi, mình nghĩ đến một tháng công việc cũng phải bàn giao một chút” Lâm Ý Hân nhìn anh nói.
“Uhm anh biết rồi, anh chỉ còn có chút thời gian này thôi đấy!” anh có chút lo lắng, anh biết anh không có nhiều thời gian.
Thấy sự lo lắng của anh, Lâm Ý Hân lại nghĩ anh đã chuẩn bị cho chuyến đi này hơn một tháng nay rồi, Lâm Ý Hân không hề biết anh đã thôi việc ở tập đoàn, nghĩ anh lo lắng như vậy chắc có lẽ do lần này anh dùng hết phép năm của mình trong tập đoàn rồi, anh không muốn phí phạm một tháng này.
“Ngày mai em sẽ sắp xếp xong mà, yên tâm nha!” giọng cô cười ôn nhu, cô muốn trấn tĩnh anh một chút.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy, em chờ anh lâu lắm rồi đấy!” Lâm Ý Hân vừa thấy anh mở cửa bước vào nhà liền nhanh chân chạy đến bên anh hôn lên má anh rồi nói.
“Công việc có chút khó giải quyết!” anh mệt mỏi nói với cô.
“Hôm nay anh hơi lạ, mệt lắm sao, em pha nước cho anh tắm nhé, nấu mì cho anh ăn nha!” cô giúp anh cởi chiếc áo khoác ngoài, cầm giúp anh chiếc cặp xách ân cần nói.
“Không cần đâu, anh phải làm việc, em cứ nghĩ ngơi trước đi, khi nào cần anh sẽ tự làm!” Tống Hải Thành nới lỏng chiếc cà vạt ra, mệt mỏi xoay người vào nhà vệ sinh.
Thấy anh hướng về nhà vệ sinh, Lâm Ý Hân vội vội vàng vàng chạy vào phòng cất chiếc cặp cùng áo khoác ngoài của anh, nhanh chóng chọn cho anh một bộ quần áo mặc nhà cùng chiếc khăn tắm, lại nhanh chân chạy đến trước cửa phòng vệ sinh cẩn thận gõ cửa.
Bên trong phòng vệ sinh, anh nhìn toàn cảnh bên trong, nhìn đâu đâu cũng thấy toàn những hình ảnh vui vẻ của cả hai, Tống Hải Thành đã cởi bỏ toàn bộ quần áo của mình, thân trần trụi đứng trước gương nhà tắm, nhìn lấy khuôn mặt mình trong gương, anh mở vòi nước, dùng tay hất mạnh từng đợt nước lên mặt, khuôn mặt anh hiện đã ướt đẫm, những dòng nước chảy vội trên khuôn mặt anh, hai con mắt đã đỏ ngầu, có những giọt nước không biết là nước hay là nước mắt cũng từ đôi mắt đỏ ngầu của anh chảy xuống.
Nghe tiếng gõ cửa Tống Hải Thành lấy lại cảm xúc bình thường, lấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo rồi nhanh chóng mở cửa ra.
“Quần áo của anh đây, nhớ pha nước nóng vào mà tắm không là bệnh đó!” nói rồi tay cô như cố ý chạm vào đầu ngực anh, cô cười rồi mới quay người rời đi.
“Uhm! Anh biết rồi!” Tống Hải Thành gật đầu, nhìn bóng lưng cô vui vẻ rời đi, lòng anh đau như cắt, cuối cùng rồi anh cũng đóng cửa nhà vệ sinh bước vào trong.
Tống Hải Thành cởi chiếc khăn tắm duy nhất trên người ra, đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh phả xuống người anh.
Một lúc sau anh tắt đi vòi hoa sen, xoay người mở tràn đầy nước trong bồn tắm. Tay Tống Hải Thành nắm thành quyền, dùng hết lực đấm mạnh vào mặt nước đang cố tràn ra của bồn tắm. Tiếng vòi nước chảy, tiếng nước tràn ra sàn những âm thanh lớn đó thuận lợi che đi âm thanh đấm vào nước của anh. Anh cần được ‘xã’ ra cảm xúc trong người mình, Tống Hải Thành ngồi phịch xuống sàn, lưng tựa vào bồn tắm, nước mắt anh đã rơi thành hàng từ lúc nào.
Phải gần ba mươi phút sau, Tống Hải Thành mới ra khỏi nhà vệ sinh, anh vào phòng ngủ của hai vợ chồng, nhìn thấy thân ảnh người con gái anh yêu thương đang an yên ngồi trên giường mà đọc sách.
Tống Hải Thành lúc này cảm xúc đã hoàn toàn bình ổn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi cẩn thận về phía cô, đứng từ phía sau cô, hai tay choàng qua vai, nghiêng đầu hôn lên má cô.
“Em yêu ngủ sớm đi, anh bận làm đồ án rồi một chút anh ngủ sau nha!”
Lâm Ý Hân xoay đầu sang bên anh, môi chạm môi cả hai chìm vào nụ hôn sâu.
“Đừng thức khuya quá đó!” phải một lúc sau cả hai mới chậm rãi buông nhau ra, môi cả hai vẫn còn luyến tiếc chẳng muốn rời, Lâm Ý Hân phải cố gắng kiềm chế lắm mới thành công dứt khỏi nụ hôn với anh.
“Uhm anh biết rồi!” nói rồi anh cũng xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, anh cầm chiếc laptop tiến đến bàn ở phòng khách, ngồi trên ghế, đặt chiếc laptop lên bàn. Tống Hải Thành chậm rãi đánh máy văn bản ‘thôi việc’ rồi gửi cho bên phía tập đoàn anh đang làm việc.
Thoắt cái đã qua hơn một tháng, hôm nay là ngày anh chính thức thôi việc, bàn giao tất cả mọi hồ sơ công việc cho người khác, anh gom tất cả mọi vật dụng của riêng mình bỏ hết tất thảy vào một chiếc thùng rồi rời khỏi tập đoàn.
"Anh Thành, thôi việc rồi anh tính làm gì " một đồng nghiệp anh chạy đến gần anh nói.
“Chưa biết trước mắt là dẫn vợ đi du lịch một thời gian, sau này tính tiếp!” Tống Hải Thành cười nói.
“Anh sao phải nghĩ việc, có chuyện gì sao?” một cô đồng nghiệp nữ khác cũng đến hỏi thăm.
“Chán việc rồi nên nghĩ, thôi chào mọi người tôi về đây, có dịp sẽ gặp lại!” nói rồi Tống Hải Thành cũng quay lưng rời đi.
Anh ôm chiếc thùng về nhà, giờ là buổi trưa nên cũng chẳng có ai ở nhà, ba mẹ Lâm vẫn đang đi làm, Hân Hân của anh cũng đã mở được một phòng trưng bày nhỏ của riêng mình, cô cùng hai người bạn của mình thành lập một thương hiệu riêng cũng được gần một năm, tuy nhỏ nhưng việc kinh doanh cũng đã được đi vào lề lối, đã có sinh lợi nhuận được vài tháng nay rồi.
Tống Hải Thành tìm một góc trong nhà kho cất chiếc thùng đi, anh dọn dẹp nhà cửa, đi chợ để buổi tối nấu cơm cho cả nhà.
Trước đó một tuần anh đã bàn với cô về chuyến đi du lịch coi như hưởng tuần trăng mật, anh muốn cô được trải qua tất cả những hạnh phúc mà mọi cô gái đều mong ước có được trong thời thanh xuân. Chuyến du lịch này anh đã sắp xếp hoàn tất, nào là lên núi cắm trại, lặn xuống biển khám phá những rặng san hô, cùng cô theo hội từ thiện phát quà cho các bạn nhỏ khó khăn,… Theo dự định của anh chuyến du lịch này sẽ kéo dài một tháng, sau chuyến đi này mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chỉ mới nghĩ phải mãi mãi rời xa Hân Hân yêu dấu của mình lòng anh đã quặn thắt như ai đó đang mạnh tay bóp chặt trái tim mình.
Mọi chuyện trong nhà đã được anh làm hết gọn gàng, trời vẫn còn khá sớm, anh lôi chiếc laptop ra, bắt đầu soạn ra một phần văn bản, cùng một phong thư dài đặt riêng vào một phần thư mục đặc biệt có khóa mật khẩu mà anh mới tạo.
Trời đã chuyển sang chiều tối ba mẹ Lâm về đến nhà, thấy trong nhà đã được mở đèn, hai ông bà mở cửa bước vào nhìn thấy chàng con rể yêu quý đang trong bếp nấu đồ ăn.
"Ây Thành Thành, nay con về sớm thế, còn đi chợ nấu cả cơm nữa " mẹ Lâm lên tiếng trước.
“Dạ từ hôm nay con đã được nghĩ phép rồi ạ, dự là ngày mốt bọn con sẽ tiến hành kế hoạch hưởng tuần trăng mật muộn ạ” Tống Hải Thành nở nụ cười hiền lành nhìn hai người.
“Thế cũng tốt, chuyện hưởng tuần trăng mật này trì hoãn cũng đã lâu lắm rồi, cố mà bù đắp cho con bé, tuy không thấy nó nói gì chuyện này, nhưng con gái mà, ai mà không thích được đi du lịch đây đó cùng người mình thương yêu, với cả biết đâu sau này lại không thể có được không gian của hai người, sau chuyến đi này lại về ba người chẳng hạn haha!” mẹ Lâm vừa cười đùa vừa nói.
“Dạ!” miệng Tống Hải Thành nở nụ cười nhưng lòng anh lại đau thắt.
“Ba mẹ, sao hai người cũng vừa về đến à!” giọng Lâm Ý Hân bất chợt vang lên.
“Ba mẹ vừa về đến, mọi người vào nhà rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi ạ, con nấu sắp xong hết rồi!” Tống Hải Thành vừa nói tay bắt đầu tháo tạp dề, xoay người quay lại bồn rửa mà rửa tay.
“Được, được chúng ta đi rửa tay rồi quay vào ăn cơm” ba mẹ Lâm cười nói.
“Thành Thành à chuyện hôn lễ ba mẹ đi xem ngày rồi, ba tháng tới vẫn chưa có ngày hợp, chắc phải đơi đến cuối năm rồi!” mẹ Lâm vừa ngồi vào bàn ăn nói.
“Dạ!” nghe lời mẹ Lâm nói, lòng anh có chút chột dạ, anh rất muốn cho cô có được một hôn lễ thật đẹp, lưu lại cho Hân Hân của anh thật nhiều kỷ niệm đẹp.
Nhưng phải làm sao dù anh rất muốn cho cô một hôn lễ, nhưng nếu sau này khi anh kp còn nữa Hân Hân của anh phải làm sao? Thật ra chưa có ngày đối với cô vẫn còn khá tốt.
Bữa cơm nhanh chóng cũng kết thúc, cả nhà quây quần trên salon xem tivi một chút rồi từng người theo thứ tự rời đi tắm.
" Em đã báo nghĩ phép chưa, ngày mốt chúng ta đi du lịch rồi!" Tống Hải Thành đặt tay lên mu bàn tay cô mà hỏi.
“Em báo rồi, mình nghĩ đến một tháng công việc cũng phải bàn giao một chút” Lâm Ý Hân nhìn anh nói.
“Uhm anh biết rồi, anh chỉ còn có chút thời gian này thôi đấy!” anh có chút lo lắng, anh biết anh không có nhiều thời gian.
Thấy sự lo lắng của anh, Lâm Ý Hân lại nghĩ anh đã chuẩn bị cho chuyến đi này hơn một tháng nay rồi, Lâm Ý Hân không hề biết anh đã thôi việc ở tập đoàn, nghĩ anh lo lắng như vậy chắc có lẽ do lần này anh dùng hết phép năm của mình trong tập đoàn rồi, anh không muốn phí phạm một tháng này.
“Ngày mai em sẽ sắp xếp xong mà, yên tâm nha!” giọng cô cười ôn nhu, cô muốn trấn tĩnh anh một chút.
/42
|