Tôi và Thiên Thiên vốn là thanh mai trúc mã, hồi đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, chẳng phân biệt được thích và yêu. Cứ nhìn thấy đối phương là vui sướng hết thảy, cứ nghĩ rằng sau này mình sẽ lấy đối phương làm vợ, làm chồng. Cuộc sống trôi qua trong bình yên cho đến năm tôi 13 tuổi, Thiên Thiên 12 tuổi.
Thiên Thiên chuyển nhà, chỉ để lại cho tôi một mảnh giấy nhỏ, cô ấy viết: ''Tú Long, sau này nếu có gặp lại, em nhất định sẽ lấy anh làm chồng. Tạm biệt, hẹn gặp anh ở tương lai''.
Lúc ấy tôi đã lặng người đi, thoáng thấy bản thân đang mất mát một điều gì đó rất quan trọng. Đúng, đó là một cô gái gắn liền với tuổi thơ êm đềm của tôi. Tôi sẽ không để vụt mất cô ấy, sẽ gặp lại cô ấy nhanh thôi.
Hai năm sau, tôi cũng chuyển nhà đi nơi khác, đó là một nơi rất yên bình, khác xa thành thị ồn ào. Ở đây rất hợp để trồng hoa lưu ly - một loài hoa mà Thiên Thiên yêu thích.
Đang lang thang trên đường phố, bỗng tôi nhìn thấy một bé gái trông rất giống Thiên Thiên. Vậy là tôi liền lân la tới bắt chuyện với cô ấy bằng việc hỏi đường. Bé gái ấy tên là Tử Di, năm nay 12 tuổi.
Nhìn gần, lại không có nét nào giống Thiên Thiên cả. Cô ấy rất thuần khiết, tuy nhiên đôi mắt lại quá u buồn, tôi cảm thấy mình như rơi vào vực thẳm trong đôi mắt ấy, không có cách nào thoát ra nổi. Ban đầu, tôi cảm thấy Tử Di thật khó gần vì cô ấy thật ít nói và trầm tính. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với cô bé, bản chất thật sự của cô ấy đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi.
Tôi biết, mỗi người ai ai cũng mang trong mình một thương tổn nào đó mà không thể nói ra, như Tử Di này, em ấy chỉ đơn độc một mình, chẳng có ai chăm sóc, quan tâm. Tôi cảm thấy em đáng thương, cơ nhỡ không nơi nương tựa tự nhiên lại nảy sinh ham muốn được chở che cho em.
''Tử Di à, đồng ý làm em gái của anh nhé? Kiếp này anh sẽ bảo vệ em. ''
Tôi đã tự nhủ với mình như thế, đã nghĩ là sẽ làm được thế.
Ngày Tử Di và Ngọc Bích xô xát với nhau, em bỏ học, mất tích. Tôi rất đau lòng khi thấy em nằm ngất cạnh bia mộ mẹ em, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt nhắm nghiền, vệt máu khô chảy dài từ đỉnh đầu xuống tận cổ càng khiến tôi thương em nhiều hơn.
Tôi đã hôn lên đôi môi không chút sinh khí ấy với hi vọng là sẽ xóa tan phần nào đó nỗi đau đớn đang ngự trị trong trái tim em. Tôi thật đáng trách vì đã không bảo vệ em thật chu toàn.
Rồi bất chợt một ngày, ông trời lại mang em đi xa tôi, ngày ấy tôi chẳng hoang mang hay lo âu mà là sợ hãi, sợ hãi tột độ. Em lại biến mất, cõi lòng tôi lạnh ngắt tái tê. Xưa này tôi chưa từng thế, dù là khi Thiên Thiên chuyển đi.
Tử Di, Tử Di. Cái tên này cứ vang mãi trong tiềm thức.
Tôi lặng lẽ ở bên em trong từng ấy năm, sống hạnh phúc trong từng ấy năm. Nhưng lại chẳng nhận ra trái tim mình đã có em. Vẫn đinh ninh rằng trái tim này chỉ có mỗi Thiên Thiên mà thôi.
Hồi nhỏ, Thiên Thiên rất thích nghe tôi hát. Cô ấy nói tôi hát rất hay, sau này nhất định phải làm ca sĩ. Và sau này lớn lên, tôi vẫn ấp ủ lời Thiên Thiên nói, sẽ trở thành ca sĩ, sẽ dùng giọng hát của mình để tìm ra cô ấy.
Ngày tôi rời bỏ Tử Di, em tỉ tê khóc trong lòng tôi, sao tôi thấy trái tim mình nghẹn ngào không thở nổi. Vì lí do gì đây? Tôi đang hối hận vì quyết định của mình ư? Không, Thiên Thiên đang đợi tôi ở nơi nào đó. Tôi phải đi tìm cô ấy, Tử Di không thể quan trọng bằng Thiên Thiên. Nghĩ thế, tôi tàn nhẫn dứt áo ra đi.
Trong màn mưa trắng xóa, tiếng khóc của Tử Di cứ xa dần, tan biến vào không trung, tôi đã bỏ quên nỗi đau của em, bỏ quên những gì chúng tôi đã từng có với nhau. Em chỉ là một phần nhỏ bé nào đó trong kí ức của tôi, hình ảnh của Thiên Thiên vẫn choán đầy trong tâm trí. Đến một lúc nào đó tôi sẽ quên Tử Di thôi, nhất định là thế.
Khi tôi lấy nghệ danh là Liễu Y Thần và trở nên nổi tiếng, tôi đã tìm được Thiên Thiên. Cô ấy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt biết nói và nụ cười tươi rói như ánh mặt trời đã làm tôi thức tỉnh. Người con gái tôi yêu đây rồi, không cần phải tìm đâu nữa. Cô ấy sẽ là người sưởi ấm trái tim tôi trong những ngày tháng tới, cuộc sống màu hồng dường như đang trải ra trước mắt.
Thiên Thiên không còn yêu hoa lưu ly, loài hoa cô ấy thích chính là loài hoa hồng đỏ thắm kiêu sa. Cô ấy nói vẻ đẹp của lưu ly trông thật tẻ nhạt, không có sức sống. Từ bỏ tôi đã tạm bỏ quên những kí ức ngọt ngào nhất về loài hoa lưu ly.
Thiên Thiên và tôi ngày đêm ở bên nhau, không phút nào rời xa, tuy là thế nhưng càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi. Thấy trái tim mình bỗng ủ rũ, héo mòn. Cô ấy không phải người con gái tôi yêu. Sự nồng nhiệt của cô ấy, chất giọng nũng nịu nhõng nhẽo đều khiến tôi đau đầu. Tôi còn chưa kể đến bản tính trẻ con của cô ấy, tất cả gộp lại đều làm tôi muốn trốn tránh tất cả.
* * *
Hai năm sau, Tử Di tới thành phố Bạch Lăng học, chẳng cần mẹ thông báo tôi cũng đã biết rõ. Cũng lâu rồi không được thấy em, Tử Di nhỏ bé đáng thương của tôi...
Tôi cải trang đi tìm em vào một ngày nắng gắt rồi thấy em lang thang dưới tán bằng lăng tím ngắt. Cô bé nhỏ nhắn tinh nghịch ngày nào đã trở thành thiếu nữ thật sự. Mái tóc dài đen nhánh khiến cho khuôn mặt trắng ngần của em càng thêm nổi bật, đứng từ xa vẫn thấy được tia sáng long lanh trong đôi mắt em khiến tôi bồn chồn đến lạ.
Em không trang điểm, ăn mặc giản dị nhưng vẫn thu hút được vô số ánh nhìn. Vẻ đẹp của em thật trong lành và dịu dàng, lúc nào cũng là làn suối êm dịu chảy nhẹ qua trái tim tôi.
Từng ngày, từng ngày theo dõi em như thế lại khiến trong tôi nổi lên một ham muốn mãnh liệt: Mang em về bên tôi, yêu em và cưới em làm vợ.
Tôi chụp trộm Tử Di lúc em cười, lúc em ngồi ngẩn thơ một mình, lúc đi dạo trên phố hay những lúc em chống tay ngồi cạnh cửa sổ. Cuốn album tôi dành riêng cho em ngày một dày lên, tôi đã đặt mật khẩu cho cuốn album thật cẩn thận.
Tôi tạm xa em vào những ngày nắng và trở về nhà sau một tuần dài. Ngay sau đó lại nhận được tin, em bị người ta đánh phải nhập viện. Ai dám động vào em? Nhưng em hiền lành chân chất như thế, ắt phải có khuất tất nào đó. Tử Di, đừng sợ, anh sẽ đến bên em đây.
Nhưng... tôi đang làm gì thế? Bắt cá hai tay sao? Yêu Thiên Thiên trên danh nghĩa và yêu đơn phương Tử Di ư?
Tôi quả là một kẻ tồi tệ, đem đến hi vọng cho người này và reo rắc nỗi đau khổ cho người kia. Trái tim tôi vô cùng rối bời, hai người con gái, hai khoảng kí ức đều khiến tôi nhầm lẫn. Thuở nhỏ tôi thích Thiên Thiên, nhưng lớn lên tôi lại yêu Tử Di. Tôi đã sai, sai thật rồi.
Yêu và thích là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thích bằng mắt, còn yêu bằng tim. Tôi đã để trái tim mình trôi dạt lênh đênh không bến đỗ, để lỡ rất nhiều thời gian ở bên em, để lỡ duyên phận trời cho, để lỡ rất nhiều thứ vô giá... Mọi thứ tất nhiên không thể quay lại, nhưng tôi sẽ tự mình sửa chữa tất cả.
* * *
Tối hôm ấy, tôi có đi ngang qua một quán bar nổi tiếng gần nơi em ở. Đã hơn 10 giờ đêm rồi nhưng sao nhác thấy bóng người giống em thế kia? Tôi chột dạ lại gần, đúng là em rồi.
Hình như em và cô bạn bên cạnh đang lén lút làm chuyện gì rất mờ ám, cứ thấy chốc chốc lại ngó ngó vào bên trong quán bar. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhỉ? Cứ ngồi đợi ở đây xem, nghĩ thế tôi liền tìm một chỗ ngồi sạch sẽ, nấp sau bụi cây ven đường.
Ba mươi phút trôi qua, em vào đó vẫn chưa thấy ra. Tim tôi chợt đập liên hồi trong lồng ngực, linh tính của tôi mách bảo em gặp chuyện chẳng lành.
Tôi kéo mũ trùm kín đầu cùng chiếc khẩu trang đen bịt kín mặt và dắt theo mấy tên vệ sĩ đi vào quán bar. Nhìn quanh ngó ngược cũng chẳng thấy bóng dáng em, em đâu rồi?
Bỗng nghe thấy tiếng lộn xộn cuối hành lang, tôi xông thẳng đến, cánh cửa căn phòng đó đóng chặt, chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt. Tôi lùi ra sau để đám vệ sĩ phá cửa mặc cho bảo vệ quán bar đang kéo đến.
Chiếc lắc chân nhỏ xíu lóng lánh được đeo trên cổ chân em đã khiến tôi phát hiện ra em, nó vang lên từng tiếng như khẩn cầu tôi cứu chủ nhân nó. Em nằm bệt dưới đất, xung quanh là lũ đàn ông ô nhược, quần áo của em đã bị chúng xé gần hết, chỉ còn thân hình nhỏ bé run rẩy, sợ sệt không ngừng. Tôi đau đớn khôn cùng, lao đến và ôm lấy em, hôn lên trán, mắt em. Thầm nói: ''Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi''.
Em nằm gọn trong lòng tôi, mặt hơi ngửng lên, đôi mắt đang khép hờ khẽ chảy ra hai hàng lệ dài, em nheo mắt nhìn tôi, miệng thì thào yếu ớt: ''Anh... ''
Thiên Thiên chuyển nhà, chỉ để lại cho tôi một mảnh giấy nhỏ, cô ấy viết: ''Tú Long, sau này nếu có gặp lại, em nhất định sẽ lấy anh làm chồng. Tạm biệt, hẹn gặp anh ở tương lai''.
Lúc ấy tôi đã lặng người đi, thoáng thấy bản thân đang mất mát một điều gì đó rất quan trọng. Đúng, đó là một cô gái gắn liền với tuổi thơ êm đềm của tôi. Tôi sẽ không để vụt mất cô ấy, sẽ gặp lại cô ấy nhanh thôi.
Hai năm sau, tôi cũng chuyển nhà đi nơi khác, đó là một nơi rất yên bình, khác xa thành thị ồn ào. Ở đây rất hợp để trồng hoa lưu ly - một loài hoa mà Thiên Thiên yêu thích.
Đang lang thang trên đường phố, bỗng tôi nhìn thấy một bé gái trông rất giống Thiên Thiên. Vậy là tôi liền lân la tới bắt chuyện với cô ấy bằng việc hỏi đường. Bé gái ấy tên là Tử Di, năm nay 12 tuổi.
Nhìn gần, lại không có nét nào giống Thiên Thiên cả. Cô ấy rất thuần khiết, tuy nhiên đôi mắt lại quá u buồn, tôi cảm thấy mình như rơi vào vực thẳm trong đôi mắt ấy, không có cách nào thoát ra nổi. Ban đầu, tôi cảm thấy Tử Di thật khó gần vì cô ấy thật ít nói và trầm tính. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với cô bé, bản chất thật sự của cô ấy đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi.
Tôi biết, mỗi người ai ai cũng mang trong mình một thương tổn nào đó mà không thể nói ra, như Tử Di này, em ấy chỉ đơn độc một mình, chẳng có ai chăm sóc, quan tâm. Tôi cảm thấy em đáng thương, cơ nhỡ không nơi nương tựa tự nhiên lại nảy sinh ham muốn được chở che cho em.
''Tử Di à, đồng ý làm em gái của anh nhé? Kiếp này anh sẽ bảo vệ em. ''
Tôi đã tự nhủ với mình như thế, đã nghĩ là sẽ làm được thế.
Ngày Tử Di và Ngọc Bích xô xát với nhau, em bỏ học, mất tích. Tôi rất đau lòng khi thấy em nằm ngất cạnh bia mộ mẹ em, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt nhắm nghiền, vệt máu khô chảy dài từ đỉnh đầu xuống tận cổ càng khiến tôi thương em nhiều hơn.
Tôi đã hôn lên đôi môi không chút sinh khí ấy với hi vọng là sẽ xóa tan phần nào đó nỗi đau đớn đang ngự trị trong trái tim em. Tôi thật đáng trách vì đã không bảo vệ em thật chu toàn.
Rồi bất chợt một ngày, ông trời lại mang em đi xa tôi, ngày ấy tôi chẳng hoang mang hay lo âu mà là sợ hãi, sợ hãi tột độ. Em lại biến mất, cõi lòng tôi lạnh ngắt tái tê. Xưa này tôi chưa từng thế, dù là khi Thiên Thiên chuyển đi.
Tử Di, Tử Di. Cái tên này cứ vang mãi trong tiềm thức.
Tôi lặng lẽ ở bên em trong từng ấy năm, sống hạnh phúc trong từng ấy năm. Nhưng lại chẳng nhận ra trái tim mình đã có em. Vẫn đinh ninh rằng trái tim này chỉ có mỗi Thiên Thiên mà thôi.
Hồi nhỏ, Thiên Thiên rất thích nghe tôi hát. Cô ấy nói tôi hát rất hay, sau này nhất định phải làm ca sĩ. Và sau này lớn lên, tôi vẫn ấp ủ lời Thiên Thiên nói, sẽ trở thành ca sĩ, sẽ dùng giọng hát của mình để tìm ra cô ấy.
Ngày tôi rời bỏ Tử Di, em tỉ tê khóc trong lòng tôi, sao tôi thấy trái tim mình nghẹn ngào không thở nổi. Vì lí do gì đây? Tôi đang hối hận vì quyết định của mình ư? Không, Thiên Thiên đang đợi tôi ở nơi nào đó. Tôi phải đi tìm cô ấy, Tử Di không thể quan trọng bằng Thiên Thiên. Nghĩ thế, tôi tàn nhẫn dứt áo ra đi.
Trong màn mưa trắng xóa, tiếng khóc của Tử Di cứ xa dần, tan biến vào không trung, tôi đã bỏ quên nỗi đau của em, bỏ quên những gì chúng tôi đã từng có với nhau. Em chỉ là một phần nhỏ bé nào đó trong kí ức của tôi, hình ảnh của Thiên Thiên vẫn choán đầy trong tâm trí. Đến một lúc nào đó tôi sẽ quên Tử Di thôi, nhất định là thế.
Khi tôi lấy nghệ danh là Liễu Y Thần và trở nên nổi tiếng, tôi đã tìm được Thiên Thiên. Cô ấy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt biết nói và nụ cười tươi rói như ánh mặt trời đã làm tôi thức tỉnh. Người con gái tôi yêu đây rồi, không cần phải tìm đâu nữa. Cô ấy sẽ là người sưởi ấm trái tim tôi trong những ngày tháng tới, cuộc sống màu hồng dường như đang trải ra trước mắt.
Thiên Thiên không còn yêu hoa lưu ly, loài hoa cô ấy thích chính là loài hoa hồng đỏ thắm kiêu sa. Cô ấy nói vẻ đẹp của lưu ly trông thật tẻ nhạt, không có sức sống. Từ bỏ tôi đã tạm bỏ quên những kí ức ngọt ngào nhất về loài hoa lưu ly.
Thiên Thiên và tôi ngày đêm ở bên nhau, không phút nào rời xa, tuy là thế nhưng càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi. Thấy trái tim mình bỗng ủ rũ, héo mòn. Cô ấy không phải người con gái tôi yêu. Sự nồng nhiệt của cô ấy, chất giọng nũng nịu nhõng nhẽo đều khiến tôi đau đầu. Tôi còn chưa kể đến bản tính trẻ con của cô ấy, tất cả gộp lại đều làm tôi muốn trốn tránh tất cả.
* * *
Hai năm sau, Tử Di tới thành phố Bạch Lăng học, chẳng cần mẹ thông báo tôi cũng đã biết rõ. Cũng lâu rồi không được thấy em, Tử Di nhỏ bé đáng thương của tôi...
Tôi cải trang đi tìm em vào một ngày nắng gắt rồi thấy em lang thang dưới tán bằng lăng tím ngắt. Cô bé nhỏ nhắn tinh nghịch ngày nào đã trở thành thiếu nữ thật sự. Mái tóc dài đen nhánh khiến cho khuôn mặt trắng ngần của em càng thêm nổi bật, đứng từ xa vẫn thấy được tia sáng long lanh trong đôi mắt em khiến tôi bồn chồn đến lạ.
Em không trang điểm, ăn mặc giản dị nhưng vẫn thu hút được vô số ánh nhìn. Vẻ đẹp của em thật trong lành và dịu dàng, lúc nào cũng là làn suối êm dịu chảy nhẹ qua trái tim tôi.
Từng ngày, từng ngày theo dõi em như thế lại khiến trong tôi nổi lên một ham muốn mãnh liệt: Mang em về bên tôi, yêu em và cưới em làm vợ.
Tôi chụp trộm Tử Di lúc em cười, lúc em ngồi ngẩn thơ một mình, lúc đi dạo trên phố hay những lúc em chống tay ngồi cạnh cửa sổ. Cuốn album tôi dành riêng cho em ngày một dày lên, tôi đã đặt mật khẩu cho cuốn album thật cẩn thận.
Tôi tạm xa em vào những ngày nắng và trở về nhà sau một tuần dài. Ngay sau đó lại nhận được tin, em bị người ta đánh phải nhập viện. Ai dám động vào em? Nhưng em hiền lành chân chất như thế, ắt phải có khuất tất nào đó. Tử Di, đừng sợ, anh sẽ đến bên em đây.
Nhưng... tôi đang làm gì thế? Bắt cá hai tay sao? Yêu Thiên Thiên trên danh nghĩa và yêu đơn phương Tử Di ư?
Tôi quả là một kẻ tồi tệ, đem đến hi vọng cho người này và reo rắc nỗi đau khổ cho người kia. Trái tim tôi vô cùng rối bời, hai người con gái, hai khoảng kí ức đều khiến tôi nhầm lẫn. Thuở nhỏ tôi thích Thiên Thiên, nhưng lớn lên tôi lại yêu Tử Di. Tôi đã sai, sai thật rồi.
Yêu và thích là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thích bằng mắt, còn yêu bằng tim. Tôi đã để trái tim mình trôi dạt lênh đênh không bến đỗ, để lỡ rất nhiều thời gian ở bên em, để lỡ duyên phận trời cho, để lỡ rất nhiều thứ vô giá... Mọi thứ tất nhiên không thể quay lại, nhưng tôi sẽ tự mình sửa chữa tất cả.
* * *
Tối hôm ấy, tôi có đi ngang qua một quán bar nổi tiếng gần nơi em ở. Đã hơn 10 giờ đêm rồi nhưng sao nhác thấy bóng người giống em thế kia? Tôi chột dạ lại gần, đúng là em rồi.
Hình như em và cô bạn bên cạnh đang lén lút làm chuyện gì rất mờ ám, cứ thấy chốc chốc lại ngó ngó vào bên trong quán bar. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhỉ? Cứ ngồi đợi ở đây xem, nghĩ thế tôi liền tìm một chỗ ngồi sạch sẽ, nấp sau bụi cây ven đường.
Ba mươi phút trôi qua, em vào đó vẫn chưa thấy ra. Tim tôi chợt đập liên hồi trong lồng ngực, linh tính của tôi mách bảo em gặp chuyện chẳng lành.
Tôi kéo mũ trùm kín đầu cùng chiếc khẩu trang đen bịt kín mặt và dắt theo mấy tên vệ sĩ đi vào quán bar. Nhìn quanh ngó ngược cũng chẳng thấy bóng dáng em, em đâu rồi?
Bỗng nghe thấy tiếng lộn xộn cuối hành lang, tôi xông thẳng đến, cánh cửa căn phòng đó đóng chặt, chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt. Tôi lùi ra sau để đám vệ sĩ phá cửa mặc cho bảo vệ quán bar đang kéo đến.
Chiếc lắc chân nhỏ xíu lóng lánh được đeo trên cổ chân em đã khiến tôi phát hiện ra em, nó vang lên từng tiếng như khẩn cầu tôi cứu chủ nhân nó. Em nằm bệt dưới đất, xung quanh là lũ đàn ông ô nhược, quần áo của em đã bị chúng xé gần hết, chỉ còn thân hình nhỏ bé run rẩy, sợ sệt không ngừng. Tôi đau đớn khôn cùng, lao đến và ôm lấy em, hôn lên trán, mắt em. Thầm nói: ''Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi''.
Em nằm gọn trong lòng tôi, mặt hơi ngửng lên, đôi mắt đang khép hờ khẽ chảy ra hai hàng lệ dài, em nheo mắt nhìn tôi, miệng thì thào yếu ớt: ''Anh... ''
/48
|