Dubai
Phan Bảo Thành sau khi nhận được thông báo của Mạc Đổng Quyên, ruột gan của anh dường như muốn lộn ra hết bên ngoài. Phương Vy bị tai nạn trong lúc đua xe, hiện tại sống chết như thế nào vẫn chưa rõ! Hay lắm, bình thường con bé cho dù có lái ẩu cỡ nào cũng không gặp bất cứ tai nạn gì. Nó đã là tay đua số một thế giới, nếu không phải có người cố ý hãm hại nó thì còn lâu nó mới gặp chuyện. Đây rõ ràng là một âm mưu! Đợi anh về nước, cả gia đình kẻ đó đừng mong sống yên ổn với anh!
Bảo thuộc hạ chuẩn bị máy bay, Phan Bảo Thành nhanh chóng lái phi cơ riêng quay trở về nước. Anh không thể nào chậm trễ thêm bất kì giây phút nào nữa! Con bé chính là người mà anh thương yêu nhất!
Ngay khi hạ cánh xuống mặt đất, Phan Bảo Thành liền leo lên một con xe màu đen đã đợi sẵn ở đó, đi thẳng đến bệnh viện – nơi Phương Vy đang được chữa trị. Do quãng đường từ Dubai về nước cũng khá lâu nên Phương Vy đã sớm phẫu thuật xong.
Khi anh đến bệnh viện, Mạc Đổng Quyên và mọi người đang đứng đợi trước phòng hồi sức. Sau tấm kính trong suốt đó, anh nhìn thấy Phương Vy với các máy móc thiết bị được đặt xung quanh con bé. Mắt cô nhắm nghiền, đầu được băng kín mít, không còn thấy mái tóc đen mượt mà anh thường nghịch đâu nữa. Cô phải thở bằng bình ôxi, toàn thân cô bất động, không hề có bất cứ biểu hiện gì, ngoài trừ máy đo nhịp tim báo hiệu cô còn sống.
“Con bé như thế nào?”
“Chấn thương khá nghiêm trọng, có lẽ phải hôn mê vài ngày, lâu nhất là một tuần mới có thể tỉnh lại.”
Kelvin – người đích thân đứng mổ chính trong ca phẫu thuật của Phương Vy lên tiếng. Cậu có trách nhiệm đối với sức khoẻ của các thành viên trong tổ chức.
Vậy là ca phẫu thuật đã thành công, coi như Phương Vy may mắn, nếu con bé mà có mệnh hệ gì, anh sẽ chẳng biết phải nói sao với ba mẹ, rồi còn Diệp Cẩn nơi chín suối, cậu chắn chắc sẽ rất thật vọng về anh. Đúng là may mắn, thật sự rất may mắn!
“Khả năng hồi phục?”
Phan Bảo Thành tiếp.
“Bảy mươi phần trăm.”
Kelvin chắc chắn. Anh cũng tin tưởng tuyệt đối vào cậu.
Sau khi đã nghe xong câu trả lời từ Kelvin, ánh mắt Phan Bảo Thành nhắm lại, như để ổn định tâm trạng rối bời của cậu trong suốt từ chuyến đi đến giờ, rồi khi anh mở mắt, không ai có thể đoán được suy nghĩ của anh. Anh nhìn về phía Mạc Đổng Quyên và Lâm Nhất Kiến, lạnh lùng hỏi.
“Ai làm ra chuyện này?”
Mạc Đổng Quyên cũng hiểu được ý của anh. Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, không có một chút sợ hãi mà trả lời.
“Rose, một người bạn mà Phương Vy thường hay đua cùng.”
“Đã điều tra thân phận của cô ta chưa?”
“Một tay đua chuyện nghiệp, không phải là thành viên của tổ chức nào, chuyên vận chuyển ma tuý hoặc vũ khí để kiếm tiền.”
“Người đâu?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm được.”
Phan Bảo Thành suy nghĩ vài giây, anh lại tiếp.
“Trước hết cứ tìm cô ta, về phía Thiên Vương tôi sẽ giải quyết sau.”
“Ừm.”
Phan Bảo Thành lại nhìn vào bên trong phòng hồi sức. Cô bé tinh nghịch, đanh đá của anh giờ còn đâu. Người đã gây ra chuyện này, chắc chắn cũng phải lường trước được kết quả, hay cho dù cô ta không biết Phương Vy là ai, cô ta cũng nhất định phải chịu hình phạt thích đáng. Anh chắc chắn là như thế!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo lời hẹn của Phan Bảo Thành, Thiên Vương ngồi sẵn trong quán cà phê của khách sạn để đợi anh. Đây là người thứ hai mà cậu chấp nhận chờ đợi họ, thường thường thì công việc này sẽ không dành cho cậu.
Gọi trước một tách trà nóng, cậu muốn thư giãn sau khoảng thời gian dài căng não tìm kiếm Phương Vy. Cô cũng trốn hay thật, trốn một lần tận năm ngày không về. Rốt cuộc cô có thể đi đâu chứ? Không có tiền cũng không ở nhà Mạc Đổng Quyên, vậy năm ngày qua cô sống như thế nào? Đúng là trẻ con mà! Giận một cái liền đi luôn như vậy. Cô cũng phải biết vẫn có người đang từng ngày tìm kiếm cô ở đây chứ.
Mãi suy nghĩ, Thiên Vương không để ý Phan Bảo Thành đã đến ngồi trước mặt mình từ khi nào. Không mấy bất ngờ, cậu đưa mắt lên nhìn anh, lãnh đạm nói.
“Lâu rồi không gặp!”
Phan Bảo Thành nhìn thấy cậu em rể hờ đã phai tàn nhan sắc biết bao nhiêu, trong lòng cũng có chút tội nghiệp. Chắc mấy ngày qua nó cũng lội ngược lội xuôi đi tìm Phương Vy như đám Mạc Đổng Quyên, tiếc rằng lại chẳng tìm thấy tung tích. Nếu như nó biết được tình trạng hiện tại của Phương Vy, chắc sẽ điên loạn lắm đây.
“Thôi nào, vui vẻ chút đi, em rể à!”
Phan Bảo Thành đưa ra thái độ tươi cười, hoàn toàn trái ngược với anh của vài tiếng trước. Rõ ràng là anh che giấu rất tốt, giống hệt như Phương Vy vậy.
Thiên Vương vẫn lạnh lùng nhìn anh.
“Chắc mấy ngày qua cậu mệt mỏi lắm hả? Nhìn khuôn mặt kìa, già đi tận mấy tuổi rồi!”
“Anh vào vấn đề chính đi!”
Thiên Vương lạnh lùng.
“Đúng là chả thú vị gì cả!”
Phan Bảo Thành thở dài. Loại người này làm sao mà Phương Vy nó chịu được nhỉ? Suốt ngày cứ mặt mày vô cảm, nếu đến cả ăn cũng như vậy sao ngon miệng? À mà không, con bé kia đối với người lạ cũng chính là thế này, vậy tính ra tụi nó lạnh với lạnh, chắc chắn là sống rất thoải mái nhỉ? Đây có phải là dấu hiệu tốt cho hôn sự của tụi nó không?
Anh tiếp.
“Phương Vy nó nói…”
Vừa nghe đến cái tên đó, Thiên Vương liền chăm chú nhìn anh, như nghe được cái gì có giá trị lắm. Phan Bảo Thành cũng khá bất ngờ trước thái độ của cậu. Có lẽ thằng nhóc quan tâm đến Phương Vy nhà anh. Nhìn phản ứng của nó kìa, đúng là không sai đi đâu được!
“… Nó không muốn gặp cậu, vì nó giận. Nên tôi thấy, cậu tốt nhất đừng tìm nó, đợi khi nào nó nguôi giận rồi hãy đến gặp. Hiện tại nó đang ở với tôi, ăn uống sung sướng lắm. Cậu có thể yên tâm!”
Phan Bảo Thành đưa ra một số tin tốt để Thiên Vương an tâm.
“Cô ta nghĩ cô ta đang làm gì vậy chứ?”
Thái độ Thiên Vương bất chợt thay đổi, trở nên giận dữ vô cùng. Điều này đã nằm trong dự tính của Phan Bảo Thành.
“Bình tĩnh đi! Con bé nói cậu đập vỡ con marimo của nó, đó là thứ nó quí nhất, dù gì nó cũng chăm sóc thứ đó từng li từng tí, tôi là anh trai nên rất rõ, việc này có thể nói là cậu sai một phần vì tự tiện phá hư đồ của người khác, mặt khác, cậu lại vô tội vì không biết tầm quan trọng của con marimo. Nói chung là do con bé trẻ con nên như vậy, cậu để nó ở lại nhà tôi, tôi sẽ khuyên nó giúp cậu. Đừng đến tìm nó, mắc công nó lại nổi giận, lúc đó mấy lời khuyên giải của tôi lại công cóc.”
Phan Bảo Thành ân cần giải thích, như người anh trai đối với đứa em không hiểu chuyện của mình.
Thiên Vương nửa tin nửa không nhăn mặt.
“Liệu có ổn?”
“Tập tin tưởng nhau đi em rể à!”
Phan Bảo Thành cười niềm nở.
Không đợi Thiên Vương trả lời, anh trực tiếp đứng dậy, bảo rằng mình có việc ở công ty cần phải giải quyết, liền đi ra khỏi khách sạn, không quên thanh toán tiền nước nãy giờ anh và Thiên Vương dùng. Coi như anh xin lỗi đã lừa cậu ta.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, khuôn mặt Phan Bảo Thành đã quay trở về trạng thái lãnh đạm như trước. Ít khi anh niềm nở như khi nãy, có chăng cũng chỉ là đối với Phương Vy và những khi cần thiết.
“Tôi đây.”
Nhận tín hiệu liên lạc nội bộ của Mạc Đổng Quyên, Thiên Vương nhanh chóng sải chân bước đến chiếc xe đen bóng đã đậu trước khách sạn từ bao giờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Vương vẫn còn ngồi lại suy nghĩ về những lời nói của Phan Bảo Thành khi nãy. Anh ta rất vui vẻ, nhưng cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta đang cố diễn kịch chăng? Không hẳn. Cả ánh mắt, lời nói và nụ cười của anh ta đều chân thật như vậy, cậu không nhìn thấy sự giả dối trong đó. Vậy thì cảm giác này là gì? Anh ta là ai?
Để biết thêm thông tin, Thiên Vương sai thuộc điều tra về thân phận của Phan Bảo Thành. Cậu muốn biết lịch sự tường tận từ lúc anh ta sinh ra cho đến hiện tại. Ngoài trừ khi cậu gặp anh ta lúc nhỏ, biết được ba mẹ và em gái anh ta ra, thì cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp lại hay biết thêm gì về anh ta. Nhớ lúc nhỏ anh ta cũng có thái độ giống như vậy, đùa giỡn, cười nói rất vui vẻ. Anh ta rất biết cách làm cho người ta cảm thấy có thiện cảm với mình, nhờ vậy mà bạn bè của mẹ cậu cũng như mẹ Phương Vy đều rất yêu quí anh ta, xem anh ta như là con cháu trong nhà. Cậu lúc đó, cũng cảm thấy cảm giác tương tự lúc nãy, vẫn có gì đó không đúng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phan Bảo Thành thừa biết Thiên Vương nhất định sẽ cho người theo dõi anh, chắc chắn còn muốn điều tra xem anh là ai. Cậu nhóc khi xưa luôn tách biệt với bạn bè quả thật sẽ không ai ngờ được nó có thể làm những gì. Như hiện tại, đâu ai biết được một mình nó đã thay ba mình điều hành cả một tập đoàn lớn, đúng là rất ấn tượng! Nhưng như thế đã sao? Đối với anh cũng chỉ như hạng tầm thường có thể dễ dàng tìm thấy, chỉ khác một điều, cậu ta có lẽ rất quan tâm đến Phương Vy, một dấu hiệu đáng mừng.
Sau khi cắt đuôi được bọn thuộc hạ của Thiên Vương, Phan Bảo Thành nhanh chóng liên lạc cho Mạc Đổng Quyên, tiếp tục trò chuyện với cô về vấn đề của Rose.
“Đã bắt được cô ta, nhưng em nghĩ cô ta không phải tự mình làm ra những chuyện này mà có người phía sau sai khiến.”
“Sao em dám chắc?”
“Vì… cô ta đối với Phương Vy rất tốt.”
“Đó không phải lí do. Đợi tôi về rồi tính tiếp.”
Phan Bảo Thành tắt liên lạc, bắt đầu tăng tốc xe, lao nhanh về phía trước. Chiếc xe đen bóng bỗng chốc thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành điểm nổi bật trên con phố buồn tẻ đông đúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Đổng Quyên biết anh sẽ không đồng ý với suy nghĩ của cô, nên cũng không mấy khó chịu vì câu trả lời của anh. Cô xoay lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Rose, như đang muốn moi ruột gan cô ta ra mà ngấu nghiến.
(Còn tiếp)
Phan Bảo Thành sau khi nhận được thông báo của Mạc Đổng Quyên, ruột gan của anh dường như muốn lộn ra hết bên ngoài. Phương Vy bị tai nạn trong lúc đua xe, hiện tại sống chết như thế nào vẫn chưa rõ! Hay lắm, bình thường con bé cho dù có lái ẩu cỡ nào cũng không gặp bất cứ tai nạn gì. Nó đã là tay đua số một thế giới, nếu không phải có người cố ý hãm hại nó thì còn lâu nó mới gặp chuyện. Đây rõ ràng là một âm mưu! Đợi anh về nước, cả gia đình kẻ đó đừng mong sống yên ổn với anh!
Bảo thuộc hạ chuẩn bị máy bay, Phan Bảo Thành nhanh chóng lái phi cơ riêng quay trở về nước. Anh không thể nào chậm trễ thêm bất kì giây phút nào nữa! Con bé chính là người mà anh thương yêu nhất!
Ngay khi hạ cánh xuống mặt đất, Phan Bảo Thành liền leo lên một con xe màu đen đã đợi sẵn ở đó, đi thẳng đến bệnh viện – nơi Phương Vy đang được chữa trị. Do quãng đường từ Dubai về nước cũng khá lâu nên Phương Vy đã sớm phẫu thuật xong.
Khi anh đến bệnh viện, Mạc Đổng Quyên và mọi người đang đứng đợi trước phòng hồi sức. Sau tấm kính trong suốt đó, anh nhìn thấy Phương Vy với các máy móc thiết bị được đặt xung quanh con bé. Mắt cô nhắm nghiền, đầu được băng kín mít, không còn thấy mái tóc đen mượt mà anh thường nghịch đâu nữa. Cô phải thở bằng bình ôxi, toàn thân cô bất động, không hề có bất cứ biểu hiện gì, ngoài trừ máy đo nhịp tim báo hiệu cô còn sống.
“Con bé như thế nào?”
“Chấn thương khá nghiêm trọng, có lẽ phải hôn mê vài ngày, lâu nhất là một tuần mới có thể tỉnh lại.”
Kelvin – người đích thân đứng mổ chính trong ca phẫu thuật của Phương Vy lên tiếng. Cậu có trách nhiệm đối với sức khoẻ của các thành viên trong tổ chức.
Vậy là ca phẫu thuật đã thành công, coi như Phương Vy may mắn, nếu con bé mà có mệnh hệ gì, anh sẽ chẳng biết phải nói sao với ba mẹ, rồi còn Diệp Cẩn nơi chín suối, cậu chắn chắc sẽ rất thật vọng về anh. Đúng là may mắn, thật sự rất may mắn!
“Khả năng hồi phục?”
Phan Bảo Thành tiếp.
“Bảy mươi phần trăm.”
Kelvin chắc chắn. Anh cũng tin tưởng tuyệt đối vào cậu.
Sau khi đã nghe xong câu trả lời từ Kelvin, ánh mắt Phan Bảo Thành nhắm lại, như để ổn định tâm trạng rối bời của cậu trong suốt từ chuyến đi đến giờ, rồi khi anh mở mắt, không ai có thể đoán được suy nghĩ của anh. Anh nhìn về phía Mạc Đổng Quyên và Lâm Nhất Kiến, lạnh lùng hỏi.
“Ai làm ra chuyện này?”
Mạc Đổng Quyên cũng hiểu được ý của anh. Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, không có một chút sợ hãi mà trả lời.
“Rose, một người bạn mà Phương Vy thường hay đua cùng.”
“Đã điều tra thân phận của cô ta chưa?”
“Một tay đua chuyện nghiệp, không phải là thành viên của tổ chức nào, chuyên vận chuyển ma tuý hoặc vũ khí để kiếm tiền.”
“Người đâu?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm được.”
Phan Bảo Thành suy nghĩ vài giây, anh lại tiếp.
“Trước hết cứ tìm cô ta, về phía Thiên Vương tôi sẽ giải quyết sau.”
“Ừm.”
Phan Bảo Thành lại nhìn vào bên trong phòng hồi sức. Cô bé tinh nghịch, đanh đá của anh giờ còn đâu. Người đã gây ra chuyện này, chắc chắn cũng phải lường trước được kết quả, hay cho dù cô ta không biết Phương Vy là ai, cô ta cũng nhất định phải chịu hình phạt thích đáng. Anh chắc chắn là như thế!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo lời hẹn của Phan Bảo Thành, Thiên Vương ngồi sẵn trong quán cà phê của khách sạn để đợi anh. Đây là người thứ hai mà cậu chấp nhận chờ đợi họ, thường thường thì công việc này sẽ không dành cho cậu.
Gọi trước một tách trà nóng, cậu muốn thư giãn sau khoảng thời gian dài căng não tìm kiếm Phương Vy. Cô cũng trốn hay thật, trốn một lần tận năm ngày không về. Rốt cuộc cô có thể đi đâu chứ? Không có tiền cũng không ở nhà Mạc Đổng Quyên, vậy năm ngày qua cô sống như thế nào? Đúng là trẻ con mà! Giận một cái liền đi luôn như vậy. Cô cũng phải biết vẫn có người đang từng ngày tìm kiếm cô ở đây chứ.
Mãi suy nghĩ, Thiên Vương không để ý Phan Bảo Thành đã đến ngồi trước mặt mình từ khi nào. Không mấy bất ngờ, cậu đưa mắt lên nhìn anh, lãnh đạm nói.
“Lâu rồi không gặp!”
Phan Bảo Thành nhìn thấy cậu em rể hờ đã phai tàn nhan sắc biết bao nhiêu, trong lòng cũng có chút tội nghiệp. Chắc mấy ngày qua nó cũng lội ngược lội xuôi đi tìm Phương Vy như đám Mạc Đổng Quyên, tiếc rằng lại chẳng tìm thấy tung tích. Nếu như nó biết được tình trạng hiện tại của Phương Vy, chắc sẽ điên loạn lắm đây.
“Thôi nào, vui vẻ chút đi, em rể à!”
Phan Bảo Thành đưa ra thái độ tươi cười, hoàn toàn trái ngược với anh của vài tiếng trước. Rõ ràng là anh che giấu rất tốt, giống hệt như Phương Vy vậy.
Thiên Vương vẫn lạnh lùng nhìn anh.
“Chắc mấy ngày qua cậu mệt mỏi lắm hả? Nhìn khuôn mặt kìa, già đi tận mấy tuổi rồi!”
“Anh vào vấn đề chính đi!”
Thiên Vương lạnh lùng.
“Đúng là chả thú vị gì cả!”
Phan Bảo Thành thở dài. Loại người này làm sao mà Phương Vy nó chịu được nhỉ? Suốt ngày cứ mặt mày vô cảm, nếu đến cả ăn cũng như vậy sao ngon miệng? À mà không, con bé kia đối với người lạ cũng chính là thế này, vậy tính ra tụi nó lạnh với lạnh, chắc chắn là sống rất thoải mái nhỉ? Đây có phải là dấu hiệu tốt cho hôn sự của tụi nó không?
Anh tiếp.
“Phương Vy nó nói…”
Vừa nghe đến cái tên đó, Thiên Vương liền chăm chú nhìn anh, như nghe được cái gì có giá trị lắm. Phan Bảo Thành cũng khá bất ngờ trước thái độ của cậu. Có lẽ thằng nhóc quan tâm đến Phương Vy nhà anh. Nhìn phản ứng của nó kìa, đúng là không sai đi đâu được!
“… Nó không muốn gặp cậu, vì nó giận. Nên tôi thấy, cậu tốt nhất đừng tìm nó, đợi khi nào nó nguôi giận rồi hãy đến gặp. Hiện tại nó đang ở với tôi, ăn uống sung sướng lắm. Cậu có thể yên tâm!”
Phan Bảo Thành đưa ra một số tin tốt để Thiên Vương an tâm.
“Cô ta nghĩ cô ta đang làm gì vậy chứ?”
Thái độ Thiên Vương bất chợt thay đổi, trở nên giận dữ vô cùng. Điều này đã nằm trong dự tính của Phan Bảo Thành.
“Bình tĩnh đi! Con bé nói cậu đập vỡ con marimo của nó, đó là thứ nó quí nhất, dù gì nó cũng chăm sóc thứ đó từng li từng tí, tôi là anh trai nên rất rõ, việc này có thể nói là cậu sai một phần vì tự tiện phá hư đồ của người khác, mặt khác, cậu lại vô tội vì không biết tầm quan trọng của con marimo. Nói chung là do con bé trẻ con nên như vậy, cậu để nó ở lại nhà tôi, tôi sẽ khuyên nó giúp cậu. Đừng đến tìm nó, mắc công nó lại nổi giận, lúc đó mấy lời khuyên giải của tôi lại công cóc.”
Phan Bảo Thành ân cần giải thích, như người anh trai đối với đứa em không hiểu chuyện của mình.
Thiên Vương nửa tin nửa không nhăn mặt.
“Liệu có ổn?”
“Tập tin tưởng nhau đi em rể à!”
Phan Bảo Thành cười niềm nở.
Không đợi Thiên Vương trả lời, anh trực tiếp đứng dậy, bảo rằng mình có việc ở công ty cần phải giải quyết, liền đi ra khỏi khách sạn, không quên thanh toán tiền nước nãy giờ anh và Thiên Vương dùng. Coi như anh xin lỗi đã lừa cậu ta.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, khuôn mặt Phan Bảo Thành đã quay trở về trạng thái lãnh đạm như trước. Ít khi anh niềm nở như khi nãy, có chăng cũng chỉ là đối với Phương Vy và những khi cần thiết.
“Tôi đây.”
Nhận tín hiệu liên lạc nội bộ của Mạc Đổng Quyên, Thiên Vương nhanh chóng sải chân bước đến chiếc xe đen bóng đã đậu trước khách sạn từ bao giờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Vương vẫn còn ngồi lại suy nghĩ về những lời nói của Phan Bảo Thành khi nãy. Anh ta rất vui vẻ, nhưng cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta đang cố diễn kịch chăng? Không hẳn. Cả ánh mắt, lời nói và nụ cười của anh ta đều chân thật như vậy, cậu không nhìn thấy sự giả dối trong đó. Vậy thì cảm giác này là gì? Anh ta là ai?
Để biết thêm thông tin, Thiên Vương sai thuộc điều tra về thân phận của Phan Bảo Thành. Cậu muốn biết lịch sự tường tận từ lúc anh ta sinh ra cho đến hiện tại. Ngoài trừ khi cậu gặp anh ta lúc nhỏ, biết được ba mẹ và em gái anh ta ra, thì cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp lại hay biết thêm gì về anh ta. Nhớ lúc nhỏ anh ta cũng có thái độ giống như vậy, đùa giỡn, cười nói rất vui vẻ. Anh ta rất biết cách làm cho người ta cảm thấy có thiện cảm với mình, nhờ vậy mà bạn bè của mẹ cậu cũng như mẹ Phương Vy đều rất yêu quí anh ta, xem anh ta như là con cháu trong nhà. Cậu lúc đó, cũng cảm thấy cảm giác tương tự lúc nãy, vẫn có gì đó không đúng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phan Bảo Thành thừa biết Thiên Vương nhất định sẽ cho người theo dõi anh, chắc chắn còn muốn điều tra xem anh là ai. Cậu nhóc khi xưa luôn tách biệt với bạn bè quả thật sẽ không ai ngờ được nó có thể làm những gì. Như hiện tại, đâu ai biết được một mình nó đã thay ba mình điều hành cả một tập đoàn lớn, đúng là rất ấn tượng! Nhưng như thế đã sao? Đối với anh cũng chỉ như hạng tầm thường có thể dễ dàng tìm thấy, chỉ khác một điều, cậu ta có lẽ rất quan tâm đến Phương Vy, một dấu hiệu đáng mừng.
Sau khi cắt đuôi được bọn thuộc hạ của Thiên Vương, Phan Bảo Thành nhanh chóng liên lạc cho Mạc Đổng Quyên, tiếp tục trò chuyện với cô về vấn đề của Rose.
“Đã bắt được cô ta, nhưng em nghĩ cô ta không phải tự mình làm ra những chuyện này mà có người phía sau sai khiến.”
“Sao em dám chắc?”
“Vì… cô ta đối với Phương Vy rất tốt.”
“Đó không phải lí do. Đợi tôi về rồi tính tiếp.”
Phan Bảo Thành tắt liên lạc, bắt đầu tăng tốc xe, lao nhanh về phía trước. Chiếc xe đen bóng bỗng chốc thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành điểm nổi bật trên con phố buồn tẻ đông đúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Đổng Quyên biết anh sẽ không đồng ý với suy nghĩ của cô, nên cũng không mấy khó chịu vì câu trả lời của anh. Cô xoay lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Rose, như đang muốn moi ruột gan cô ta ra mà ngấu nghiến.
(Còn tiếp)
/52
|