“Phương Vy!”
Rose ở phía sau gọi với theo, khuông mặt hớt ha hớt hải vì phải đuổi theo cô ra đến tận bãi xe.
“Cô… có quan hệ như thế với Mai thiếu thật à?”
Không chỉ riêng Rose, mà cả những người xung quanh cũng thắc mắc. Theo như bọn họ được biết, Phương Vy đã không còn tham gia những hoạt động của thế giới ngầm một thời gian rồi. Chỉ có mỗi tháng xuất hiện một lần để ăn chơi một đêm rồi lại biết mất, không có bất cứ giấu vết gì. Ngay cả khi bọn họ muốn tìm cô cũng không thể tra ra thông tin gì về cô, ngoại trừ cái tên V mà cô đã giới thiệu. Thế mà bây giờ cô xuất hiện, gặp rắc rối, Mai thiếu lại đứng ra bảo vệ. Anh ta còn khẳng định cô là bạn gái của anh ta và gọi cô bằng chính cái tên mà cô muốn giấu bọn họ. Chuyện này là thế nào? Cô là ai?
“Tôi không quen anh ta!”
Phương Vy lại lập lại câu nói lúc nãy, kèm theo ánh mắt lạnh lùng và đầy giận dữ.
“Nhưng anh ta nói cô là bạn gái của anh ta!”
Ron lớn tiếng.
“Anh tin lời anh ta nói sao?”
Phương Vy bức xúc.
“Nhưng…”
“Được rồi!”
Mạc Đổng Quyên chặn Ron lại, không muốn cho anh ta nói tiếp. Việc Phương Vy đến quán bar và gặp sự cố rùm beng lên như vậy đã đủ phiền phức lắm rồi. Nếu lỡ như ai đó nhìn thấy bọn cô xuất hiện ở đây, sau đó đem vô trường bàn tán thì… Thồi rồi! Bọn tiểu thư công tử đó được cái truyền miệng rất hay, rất biết lợi dụng nhược điểm của người khác. Đặc biệt Phương Vy lại là món đồ chơi của bọn họ mấy ngày nay, nên việc bọn cô xuất hiện ở đây sẽ là một lí do, một trò chơi mới cho bọn họ giải trí. Như thế thì không hay một chút nào! Bọn cô cần phải ngăn chặn cái tin này lại hơn bao giờ hết. Cô tin là Phương Vy cũng nghĩ như thế!
“Cô ấy nói sao thì chính là như vậy. Tin hay không thì tuỳ các người!”
Nói rồi, Mạc Đổng Quyên kéo tay Phương Vy lên xe của mình, đạp ga lái đi. Nhóm của Rose ở lại, dù có cố đuổi theo thì cũng không thể nào thắng nổi con siêu xe đó, nên bọn họ đành phải nuối tiếc nhìn theo. Cứ đến rồi đi bất ngờ như thế, cũng chỉ có V của bọn họ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến trước cửa nhà xe, Mạc Đổng Quyên bắt gặp thuộc hạ của Mai Tuấn Khôi đã đợi sẵn ở đó. Dùng đến cả cách này sao? Vô dụng! Đạp mạnh ga, cô dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi đám người đó, sẵn phá luôn cái hàng rào đáng ghét sau lưng bọn họ.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong vòng vài giây. Thuộc hạ của Mai Tuấn Khôi và cái hàng rào kia đều bị đâm đến thảm thương, không còn nhìn ra được nữa. Sau khi đã thoát khỏi bọn người đó, Mạc Đổng Quyên nhanh chóng bật chế độ lái tự động, lấy điện thoại ra, hì hục dùng nó để liên lạc cho thuộc hạ, bảo bọn họ dàn xếp chuyện ở quán bar.
“Bọn họ biết thì đã sao? Tao cũng không có ý giấu!”
Phương Vy lạnh lùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một thảm trời màu đen đầy ánh sao lấp lánh. Lại một đêm trăng đẹp!
“Nhưng tao muốn giấu. Nếu để thằng chồng nhỏ của mày phát hiện ra, sau này tao với mày sẽ bị nó chia cắt.”
“Mày sợ nó?”
Phương Vy quay đầu sang Mạc Đổng Quyên, hỏi.
“Không sợ! Tao chỉ sợ mày mất danh hiệu dâu hiền vợ đảm thôi!”
Mạc Đổng Quyên trêu chọc.
“Tào lào!”
Phương Vy mắng. Mạc Đổng Quyên cũng chỉ nhìn cô rồi cười rất tươi, xem như chuyện xảy ra vừa nãy chỉ là một vở kịch, kết thúc rồi thì cũng không nên quá để tâm.
“Về thẳng nhà luôn không?”
Mạc Đổng Quyên quay trở lại cầm lái, hỏi.
“Ghé trung tâm thương mại đi.”
Phương Vy chuyển ánh mắt lên nhìn con đường thẳng tắp phía trước. Nó dường như không có điểm dừng. Sự nối tiếp đó càng thêm nhàm chán khi trên đường chẳng có bất kì ai hay bất kì cái gì để cản trở bọn cô. Cứ thế, chiếc xe đi thẳng về phía trước, mở ra những khung cảnh mới, hoàn toàn giống với những khung cảnh trước. Mặc dù đơn điệu, nhưng Phương Vy lại nhìn nó rất chăm chú, cố tìm ra bóng dáng của một chiếc xe nào đó, dù là rất nhỏ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhận được tin thuộc hạ đã bị Mạc Đổng Quyên dễ dàng tiêu diệt, Mai Tuấn Khôi ngược lại không tức giận, mà chỉ nhàn nhạt nhếch mếp cười. Đây hoàn toàn là điều mà anh có thể đoán trước được. Hai cô gái đó, không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
Nếu như lúc nãy anh không xuất hiện kịp thời, thì không chừng Di Cửu thật sự sẽ bị móc mắt ra, sau đó làm gì nữa thì anh cũng không chắc. Nhưng anh biết rõ những điều đó sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cam, có thể là cụt tay, cụt chân hay… ‘mất khả năng làm cha’ chẳng hạn. Ôi, không dám nghĩ đến! Nhưng anh cũng phải thừa nhận một rằng, nếu không có Di Cửu, có lẽ anh sẽ không nói ra được mấy lời đó, như vậy sẽ chẳng có sau này cho anh. Cho nên, nhìn theo gốc độ nào đó thì hắn có công, còn nhìn theo gốc độ của anh thì hắn có tội. Vì sao ư? Vì hắn đã dám động đến cô – thứ mà hắn vốn dĩ phải phục tùng hơn một con chó!
8.56 p.m
Phương Vy tạm biệt Mạc Đổng Quyên sau khi đã xuống xe và đứng trước cổng biệt thự. Bọn họ trao cho nhau những nụ cười và những câu đùa giỡn rất đổi bình thường. Nhưng như thế cũng đã đủ để bọn họ có thể xác định đối phương vẫn bình thường.
Sau khi con Lamborghini khuất bóng sau con đường vắng vẻ, Phương Vy quay mặt vào cổng, ngước nhìn lên ngôi biệt xa hoa, lộng lẫy ở bên trong. Đẹp!
Phương Vy bước lên ấn chuông cửa, lập tức hình ảnh bác quản gia liền hiện ra trên màn hình. Ông ấy mừng quýnh lên.
“Cô Phương Vy, cô về rồi! A! Để tôi mở cửa cho cô.”
Nói rồi, ông ấy cúi xuống ấn nút mở cửa, sau đó tức tốc chạy ra bên ngoài, kéo theo vài người hầu, trong đó có cả Phương Nghi, để đón cô.
“Cậu chủ rất lo lắng cho cô, cô mau vào trong đi!”
Bác quản gia vừa mừng vừa lo, nói.
“Dạ!”
Phương Vy trả lời cho có sau đó đi vào bên trong. Thằng nhóc đó mà lo lắng cho cô? Khó tin!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cô đi từ trưa đến giờ, là đi đâu?”
Thiên Vương ngồi chễnh chệ trên ghế sofa ở phòng khách, lạnh lùng hỏi.
“Mới sống cuộc sống sung sướng có mấy ngày mà đã muốn nổi loạn. Đúng là thứ con gái hư hỏng!”
Dương Mịch Ân ở bên ngoài thêm dầu vào lửa. Cô ta vừa nói vừa cười đầy bỡn cợt. Có lẽ việc cô đi chơi nửa ngày như vậy khiến cô ta rất vui. Đặc biệt lí do chính có lẽ chính là việc Thiên Vương đã nổi giận, đồng nghĩa rằng cô sẽ chẳng thể sống nổi. Nhưng cô ta lầm rồi! Thoát được thằng nhóc đó, cô còn mừng nữa là!
“Chẳng phải trước khi đi chị đã nói rồi sao?”
“Chị đã đi những đâu?”
Thiên Vương nhấn mạnh từ ‘đã’.
Nó còn hỏi cô câu đó? Không phải nó đã cho người theo dõi cô rồi sao?
“Những chỗ mà chị có thể đi đến.”
“Bao gồm cả pub và bar?”
Dương Mịch Ân lại chen miệng vào. Lúc này bác quản gia mới nhăn mặt chặn cô con gái lại.
“Con không thể im lặng được à?”
“Ba…”
“Suỵt!”
Bác Dương đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý bảo cô im đi. Dương Mịch Ân cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, hậm hực im miệng ngay.
Thiên Vương biết cậu không thể ép Phương Vy nói ra được gì nên quyết định đứng dậy, đi lại phía cô, nhìn tổng quát từ trên xuống dưới. Hên mà lúc nãy cô đã ghé trung tâm thương thay trang phục, tẩy trang và sửa lại đầu tóc trước khi về, chứ nếu không nó mà phát giện ra được gì thì nhất định sẽ truy hỏi đến cùng. Đến lúc đó cô cũng không thể giấu được nữa. Giấu được ai thì cứ giấu, nhưng cũng không hẳn là giấu mà là không muốn chia sẻ ra thôi.
“Cô không đến những nơi đó chứ?”
Thiên Vương vẫn cò nghi ngờ.
“Nơi nào?”
Phương Vy giả ngốc hỏi lại.
“Quán bar.”
“Không! Tại sao chị phải đến đó chứ?”
Thiên Vương nghe thấy câu trả lời của cô, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu nhìn thẳng vào mắt cô, cố kiếm tra một chút giả dối trong đó, nhưng lại không thấy. Có lẽ cô đang nói thật!
“Được rồi! Lên phòng nghỉ đi! Lần sau đừng đi nhiều như vậy!”
Thiên Vương tháo bỏ ánh mắt lạnh lùng, quay trở lại sự dịu dàng hiếm có nơi cậu.
Phương Vy “ừm” một cái sau đó đi thẳng lên lầu. Cô diễn quá đạt!
Dương Mịch Ân nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, trong lòng dâng lên mấy cổ tức giận. Cô ta lên phòng Thiên Vương! Cô ta ngủ cùng Thiên Vương! Và Thiên Vương chấp nhận điều đó! Thật không thể tin được! Cô không bằng cô ta!
Để tránh nghĩ thêm điều đau lòng, Dương Mịch Ân cúi mặt đi thẳng vào phòng của mình. Cậu không mắng cũng không phạt cô ta. Thái độ cậu dù lạnh lùng, đáng sợ nhưng lại chứa một sự yêu thương vô bờ bến. Cô biết chứ! Biết cậu yêu cô ta! Nhưng phi lí! Tại sao cô ta lại thắng cô?
Chuyện của Phương Vy và Thiên Vương cứ như thế hết lần này đến lần khác dày vò và khiến cho Dương Mịch Ân tức giận. Những khi như vậy, cô ta đều mạo nhận rằng, đó chỉ là hôn nhân sắp đặt, Thiên Vương chỉ đang cố tỏ ra tốt với Phương Vy trước khi cậu và cô chia tay mà thôi. Cứ như thế, nó nuôi dưỡng trong lòng Dượng Mịch Ân một sự thù hận đến mù quán, khiến cho cô trở nên độc ác hơn bao giờ hết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Những ngày tháng tiếp theo đối với Phương Vy trôi qua rất nhẹ nhàng và nhàm chán. Đi học – bị lấy ra làm trò chơi cho bọn nhà giàu – được Mạc Đổng Quyên bảo vệ – đi về – bị Dương Mịch Ân mỉa mai – ăn cơm – đi ngủ. Và mặc nhiên là không có bất kì sự thay đổi nào khác, kể cả Mai Tuấn Khôi. Từ đêm hôm đó, anh ta không đến tìm cô, cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, biến mất một cách kì bí mà cô vĩnh viễn cũng không muốn biết lí do.
Thậm chí khi cô biết có người đang cố ý bỏ những thứ kinh tởm vào tủ của cô thì cô cũng không mảy may quan tâm đến. Vì cô không dùng đến cái tủ đó. Cô cũng không có gì để bỏ vào chiếc tủ đó, quan trọng hơn là cô còn không biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi Lý Kiều Ân mỉa mai cô. Thật kì diệu!
Rose ở phía sau gọi với theo, khuông mặt hớt ha hớt hải vì phải đuổi theo cô ra đến tận bãi xe.
“Cô… có quan hệ như thế với Mai thiếu thật à?”
Không chỉ riêng Rose, mà cả những người xung quanh cũng thắc mắc. Theo như bọn họ được biết, Phương Vy đã không còn tham gia những hoạt động của thế giới ngầm một thời gian rồi. Chỉ có mỗi tháng xuất hiện một lần để ăn chơi một đêm rồi lại biết mất, không có bất cứ giấu vết gì. Ngay cả khi bọn họ muốn tìm cô cũng không thể tra ra thông tin gì về cô, ngoại trừ cái tên V mà cô đã giới thiệu. Thế mà bây giờ cô xuất hiện, gặp rắc rối, Mai thiếu lại đứng ra bảo vệ. Anh ta còn khẳng định cô là bạn gái của anh ta và gọi cô bằng chính cái tên mà cô muốn giấu bọn họ. Chuyện này là thế nào? Cô là ai?
“Tôi không quen anh ta!”
Phương Vy lại lập lại câu nói lúc nãy, kèm theo ánh mắt lạnh lùng và đầy giận dữ.
“Nhưng anh ta nói cô là bạn gái của anh ta!”
Ron lớn tiếng.
“Anh tin lời anh ta nói sao?”
Phương Vy bức xúc.
“Nhưng…”
“Được rồi!”
Mạc Đổng Quyên chặn Ron lại, không muốn cho anh ta nói tiếp. Việc Phương Vy đến quán bar và gặp sự cố rùm beng lên như vậy đã đủ phiền phức lắm rồi. Nếu lỡ như ai đó nhìn thấy bọn cô xuất hiện ở đây, sau đó đem vô trường bàn tán thì… Thồi rồi! Bọn tiểu thư công tử đó được cái truyền miệng rất hay, rất biết lợi dụng nhược điểm của người khác. Đặc biệt Phương Vy lại là món đồ chơi của bọn họ mấy ngày nay, nên việc bọn cô xuất hiện ở đây sẽ là một lí do, một trò chơi mới cho bọn họ giải trí. Như thế thì không hay một chút nào! Bọn cô cần phải ngăn chặn cái tin này lại hơn bao giờ hết. Cô tin là Phương Vy cũng nghĩ như thế!
“Cô ấy nói sao thì chính là như vậy. Tin hay không thì tuỳ các người!”
Nói rồi, Mạc Đổng Quyên kéo tay Phương Vy lên xe của mình, đạp ga lái đi. Nhóm của Rose ở lại, dù có cố đuổi theo thì cũng không thể nào thắng nổi con siêu xe đó, nên bọn họ đành phải nuối tiếc nhìn theo. Cứ đến rồi đi bất ngờ như thế, cũng chỉ có V của bọn họ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến trước cửa nhà xe, Mạc Đổng Quyên bắt gặp thuộc hạ của Mai Tuấn Khôi đã đợi sẵn ở đó. Dùng đến cả cách này sao? Vô dụng! Đạp mạnh ga, cô dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi đám người đó, sẵn phá luôn cái hàng rào đáng ghét sau lưng bọn họ.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong vòng vài giây. Thuộc hạ của Mai Tuấn Khôi và cái hàng rào kia đều bị đâm đến thảm thương, không còn nhìn ra được nữa. Sau khi đã thoát khỏi bọn người đó, Mạc Đổng Quyên nhanh chóng bật chế độ lái tự động, lấy điện thoại ra, hì hục dùng nó để liên lạc cho thuộc hạ, bảo bọn họ dàn xếp chuyện ở quán bar.
“Bọn họ biết thì đã sao? Tao cũng không có ý giấu!”
Phương Vy lạnh lùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một thảm trời màu đen đầy ánh sao lấp lánh. Lại một đêm trăng đẹp!
“Nhưng tao muốn giấu. Nếu để thằng chồng nhỏ của mày phát hiện ra, sau này tao với mày sẽ bị nó chia cắt.”
“Mày sợ nó?”
Phương Vy quay đầu sang Mạc Đổng Quyên, hỏi.
“Không sợ! Tao chỉ sợ mày mất danh hiệu dâu hiền vợ đảm thôi!”
Mạc Đổng Quyên trêu chọc.
“Tào lào!”
Phương Vy mắng. Mạc Đổng Quyên cũng chỉ nhìn cô rồi cười rất tươi, xem như chuyện xảy ra vừa nãy chỉ là một vở kịch, kết thúc rồi thì cũng không nên quá để tâm.
“Về thẳng nhà luôn không?”
Mạc Đổng Quyên quay trở lại cầm lái, hỏi.
“Ghé trung tâm thương mại đi.”
Phương Vy chuyển ánh mắt lên nhìn con đường thẳng tắp phía trước. Nó dường như không có điểm dừng. Sự nối tiếp đó càng thêm nhàm chán khi trên đường chẳng có bất kì ai hay bất kì cái gì để cản trở bọn cô. Cứ thế, chiếc xe đi thẳng về phía trước, mở ra những khung cảnh mới, hoàn toàn giống với những khung cảnh trước. Mặc dù đơn điệu, nhưng Phương Vy lại nhìn nó rất chăm chú, cố tìm ra bóng dáng của một chiếc xe nào đó, dù là rất nhỏ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhận được tin thuộc hạ đã bị Mạc Đổng Quyên dễ dàng tiêu diệt, Mai Tuấn Khôi ngược lại không tức giận, mà chỉ nhàn nhạt nhếch mếp cười. Đây hoàn toàn là điều mà anh có thể đoán trước được. Hai cô gái đó, không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
Nếu như lúc nãy anh không xuất hiện kịp thời, thì không chừng Di Cửu thật sự sẽ bị móc mắt ra, sau đó làm gì nữa thì anh cũng không chắc. Nhưng anh biết rõ những điều đó sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cam, có thể là cụt tay, cụt chân hay… ‘mất khả năng làm cha’ chẳng hạn. Ôi, không dám nghĩ đến! Nhưng anh cũng phải thừa nhận một rằng, nếu không có Di Cửu, có lẽ anh sẽ không nói ra được mấy lời đó, như vậy sẽ chẳng có sau này cho anh. Cho nên, nhìn theo gốc độ nào đó thì hắn có công, còn nhìn theo gốc độ của anh thì hắn có tội. Vì sao ư? Vì hắn đã dám động đến cô – thứ mà hắn vốn dĩ phải phục tùng hơn một con chó!
8.56 p.m
Phương Vy tạm biệt Mạc Đổng Quyên sau khi đã xuống xe và đứng trước cổng biệt thự. Bọn họ trao cho nhau những nụ cười và những câu đùa giỡn rất đổi bình thường. Nhưng như thế cũng đã đủ để bọn họ có thể xác định đối phương vẫn bình thường.
Sau khi con Lamborghini khuất bóng sau con đường vắng vẻ, Phương Vy quay mặt vào cổng, ngước nhìn lên ngôi biệt xa hoa, lộng lẫy ở bên trong. Đẹp!
Phương Vy bước lên ấn chuông cửa, lập tức hình ảnh bác quản gia liền hiện ra trên màn hình. Ông ấy mừng quýnh lên.
“Cô Phương Vy, cô về rồi! A! Để tôi mở cửa cho cô.”
Nói rồi, ông ấy cúi xuống ấn nút mở cửa, sau đó tức tốc chạy ra bên ngoài, kéo theo vài người hầu, trong đó có cả Phương Nghi, để đón cô.
“Cậu chủ rất lo lắng cho cô, cô mau vào trong đi!”
Bác quản gia vừa mừng vừa lo, nói.
“Dạ!”
Phương Vy trả lời cho có sau đó đi vào bên trong. Thằng nhóc đó mà lo lắng cho cô? Khó tin!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cô đi từ trưa đến giờ, là đi đâu?”
Thiên Vương ngồi chễnh chệ trên ghế sofa ở phòng khách, lạnh lùng hỏi.
“Mới sống cuộc sống sung sướng có mấy ngày mà đã muốn nổi loạn. Đúng là thứ con gái hư hỏng!”
Dương Mịch Ân ở bên ngoài thêm dầu vào lửa. Cô ta vừa nói vừa cười đầy bỡn cợt. Có lẽ việc cô đi chơi nửa ngày như vậy khiến cô ta rất vui. Đặc biệt lí do chính có lẽ chính là việc Thiên Vương đã nổi giận, đồng nghĩa rằng cô sẽ chẳng thể sống nổi. Nhưng cô ta lầm rồi! Thoát được thằng nhóc đó, cô còn mừng nữa là!
“Chẳng phải trước khi đi chị đã nói rồi sao?”
“Chị đã đi những đâu?”
Thiên Vương nhấn mạnh từ ‘đã’.
Nó còn hỏi cô câu đó? Không phải nó đã cho người theo dõi cô rồi sao?
“Những chỗ mà chị có thể đi đến.”
“Bao gồm cả pub và bar?”
Dương Mịch Ân lại chen miệng vào. Lúc này bác quản gia mới nhăn mặt chặn cô con gái lại.
“Con không thể im lặng được à?”
“Ba…”
“Suỵt!”
Bác Dương đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý bảo cô im đi. Dương Mịch Ân cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, hậm hực im miệng ngay.
Thiên Vương biết cậu không thể ép Phương Vy nói ra được gì nên quyết định đứng dậy, đi lại phía cô, nhìn tổng quát từ trên xuống dưới. Hên mà lúc nãy cô đã ghé trung tâm thương thay trang phục, tẩy trang và sửa lại đầu tóc trước khi về, chứ nếu không nó mà phát giện ra được gì thì nhất định sẽ truy hỏi đến cùng. Đến lúc đó cô cũng không thể giấu được nữa. Giấu được ai thì cứ giấu, nhưng cũng không hẳn là giấu mà là không muốn chia sẻ ra thôi.
“Cô không đến những nơi đó chứ?”
Thiên Vương vẫn cò nghi ngờ.
“Nơi nào?”
Phương Vy giả ngốc hỏi lại.
“Quán bar.”
“Không! Tại sao chị phải đến đó chứ?”
Thiên Vương nghe thấy câu trả lời của cô, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu nhìn thẳng vào mắt cô, cố kiếm tra một chút giả dối trong đó, nhưng lại không thấy. Có lẽ cô đang nói thật!
“Được rồi! Lên phòng nghỉ đi! Lần sau đừng đi nhiều như vậy!”
Thiên Vương tháo bỏ ánh mắt lạnh lùng, quay trở lại sự dịu dàng hiếm có nơi cậu.
Phương Vy “ừm” một cái sau đó đi thẳng lên lầu. Cô diễn quá đạt!
Dương Mịch Ân nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, trong lòng dâng lên mấy cổ tức giận. Cô ta lên phòng Thiên Vương! Cô ta ngủ cùng Thiên Vương! Và Thiên Vương chấp nhận điều đó! Thật không thể tin được! Cô không bằng cô ta!
Để tránh nghĩ thêm điều đau lòng, Dương Mịch Ân cúi mặt đi thẳng vào phòng của mình. Cậu không mắng cũng không phạt cô ta. Thái độ cậu dù lạnh lùng, đáng sợ nhưng lại chứa một sự yêu thương vô bờ bến. Cô biết chứ! Biết cậu yêu cô ta! Nhưng phi lí! Tại sao cô ta lại thắng cô?
Chuyện của Phương Vy và Thiên Vương cứ như thế hết lần này đến lần khác dày vò và khiến cho Dương Mịch Ân tức giận. Những khi như vậy, cô ta đều mạo nhận rằng, đó chỉ là hôn nhân sắp đặt, Thiên Vương chỉ đang cố tỏ ra tốt với Phương Vy trước khi cậu và cô chia tay mà thôi. Cứ như thế, nó nuôi dưỡng trong lòng Dượng Mịch Ân một sự thù hận đến mù quán, khiến cho cô trở nên độc ác hơn bao giờ hết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Những ngày tháng tiếp theo đối với Phương Vy trôi qua rất nhẹ nhàng và nhàm chán. Đi học – bị lấy ra làm trò chơi cho bọn nhà giàu – được Mạc Đổng Quyên bảo vệ – đi về – bị Dương Mịch Ân mỉa mai – ăn cơm – đi ngủ. Và mặc nhiên là không có bất kì sự thay đổi nào khác, kể cả Mai Tuấn Khôi. Từ đêm hôm đó, anh ta không đến tìm cô, cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, biến mất một cách kì bí mà cô vĩnh viễn cũng không muốn biết lí do.
Thậm chí khi cô biết có người đang cố ý bỏ những thứ kinh tởm vào tủ của cô thì cô cũng không mảy may quan tâm đến. Vì cô không dùng đến cái tủ đó. Cô cũng không có gì để bỏ vào chiếc tủ đó, quan trọng hơn là cô còn không biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi Lý Kiều Ân mỉa mai cô. Thật kì diệu!
/52
|