Di Cửu cất tiếng hỏi khi Rose vừa đi đến gần chỗ hắn, ánh mắt hắn hướng về phía Phương Vy và Mạc Đổng Quyên đầy thú tính. Hai cô nàng cũng đáp lại ánh mắt của hắn bằng ánh mắt lạnh lùng và uy lực, như thể là người mà hắn vạn kiếp cũng không thể động đến.
“Không được rồi, đại ca à! Hai cô đó không phải là người của tôi, tôi không quản được! Hay là anh chọn hai cô khác đi!”
Nhận ra hai cô nàng mà Di Cửu nói, Rose không khỏi giật mình, vội vàng từ chối, nhưng cũng không quên vuốt đuôi hắn.
“Sao lại không phải là người của cô? Chẳng phải các người ngồi cùng bàn sao?”
“Cùng bàn tức là bạn, không phải người của tôi!”
“Bạn chứ gì? Được thôi!”
Di Cửu bị từ chối, tức giận gạt Rose sang một bên, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Phương Vy và Mạc Đổng Quyên. Rose bị đẩy xém nữa té nhào xuống đất. Vội ổn định lại thăng bằng, cô liền chạy đến chỗ Phương Vy nhưng không kịp nữa. Di Cửu nâng chiếc cằm thon nhọn của cô lên, hai ánh mắt giao nhau. Một thú tính, một lạnh lùng.
“Người đẹp lạnh lùng, em có giá bao nhiêu?”
Vừa hỏi, hắn vừa liếc nhìn từ trên xuống dưới của Phương Vy, không chừa một chỗ nào. Phương Vy không trả lời. Đối với loại người này, cô không muốn so đo.
“Hay là như thế này, anh ra giá, em chịu cái nào thì gật đầu nhé!”
Hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục ép buộc cô.
Phương Vy ngược lại càng lạnh lùng, không hé răng nửa lời. Nhưng Mạc Đổng Quyên ở bên cạnh đã sôi máu đến nơi. Cô cầm ly rượu trong tay, hất mạnh lên mặt tên Di Cửu. Hắn dám động đến bạn cô, hắn muốn chết rồi!
Di Cửu bị tạt rượu, trong mắt liền long lên tức giận, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng đã thử thế trước, chờ hắn ra lệnh.
“Mẹ kiếp! Con đỉ! Mày tưởng mày là ai hả?”
“Q! Cô làm gì vậy?”
Rose tá hoả, vội chạy đến chỗ Mạc Đổng Quyên. Mạc Đổng Quyên nhìn hắn, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Câu đó là tao hỏi mày mới phải! Có tin tao móc mắt mày ra không?”
Mạc Đổng Quyên lạnh lùng nói, mang theo mùi sát khí dày đặc, tạo cho người ta cảm giác cô thật sự sẽ làm như vậy. Nhưng họ đâu biết, không chỉ có thể móc mắt, cô còn có thể phanh thay hắn ra, hoặc thậm chí là hơn thế nữa.
“Được! Mạnh miệng lắm! Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?”
Vừa nói, Di Cửu vừa đưa ánh mắt hung hăn của hắn nhìn cô.
“Một con chó!”
Mạc Đổng Quyên nhếch mép, lời bật ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy khinh bỉ.
“Q!”
Rose trợn mắt nhìn cô. Cô thật sự không còn tin vào tai mình nữa. Cô ấy đang tự tìm đường chết!
“Cô điên rồi à? Cô có biết mình vừa nói gì không?”
Di Cửu nghe thấy lời Mạc Đổng Quyên nói, mặt liền tối sầm lại. Đây là lần đầu tiên có một cô gái dám nói chuyện với hắn như vậy. Cô ta thật sự quá gan rồi! Hôm nay hắn không giết cô ta để làm gương, hắn không phải là Di Cửu!
Phương Vy ở một bên cũng cảm thấy tình hình bắt đầu không ổn. Cô vội kéo tay Mạc Đổng Quyên, muốn bảo cô đừng gây chuyện nữa, nhưng hình như đã muộn rồi. Tên Di Cửu ấy từ từ tiến về phía Mạc Đổng Quyên. Nhanh như cắt, hắn túm lấy chiếc cổ thon dài của cô, dùng sức. Trong tình huống như vậy, Phương Vy đương nhiên không thể đứng yên, cô với tay lấy chai rượu ở trên bàn, nện một cái thật mạnh vào đầu hắn ta. Máu từ đó chảy ra như suối, một thứ chất lỏng tanh hôi đến rợn người.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho những người xung quanh không kịp phản ứng. Họ chỉ thấy được kết quả là Di Cửu bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ, nay lại bị thương chỉ vì hai cô gái xa lạ. Hắn đối với việc vừa bị thương lại còn bị mất mặt, tay liền nắm thành quyền, gân xanh theo đó lần lượt nổi lên. Ánh mắt dã thú của hắn trong làn máy đỏ càng thêm rõ ràng và đáng sợ, làm cho cả căn phòng rộng lớn bỗng chốc im lặng, không ai dám hé môi nữa lời.
Khi gân xanh trên tay gần như bị căng đến mức sắp đứt đến nơi thì hắn mới lao đến chỗ hai cô gái, tay dùng sức vung thẳng về phía bọn họ.
<
>
<>
Hai âm thanh liên tiếp nhau vang lên, làm cho những người xung quanh cả kinh.
“Mày đang làm gì vậy?”
Người đàn ông mặc vest trắng đưa ánh mắt lạng lùng nhìn Di Cửu, lời nói ra lạnh như hơi thở của thần chết, khiến cho cả Rose và những người xung quanh đều ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Lúc nãy bọn họ đều nhìn thấy, là anh ta đã nhanh tay đỡ lấy cú đấm của Di Cửu và tặng lại cho hắn một cú với lực đạo mạnh gấp đôi, làm cho hắn phải ngã xuống dưới đất, máu từ miệng chảy ra. Thật lợi hại! Nhưng làm sao anh ta lại cứu Phương Vy và Mạc Đổng Quyên? Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?
Nghe thấy giọng nói thân quen, Di Cửu vội lồm cồm bò dậy, mặc cho cơn đau ê ẩm ở đầu và miệng đang dày vò, hắn vẫn gập người chín mươi độ lễ phép.
“Mai thiếu!”
Giọng nói kiên định của Di Cửu vang lên, bên trong đó là sự lo lắng xen lẫn sợ hãi. Tại sao Mai thiếu lại xuất hiện ở đây? Anh ta còn đỡ đòn cho hai con kia nữa, bình thường anh ta đâu có làm như vậy! Chuyện này thật khó hiểu!
“Em chỉ đang dạy cho bọn họ một số điều thôi ạ!”
“Điều gì?”
Mai Tuấn Khôi nhẹ nhàng nói. Đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Di Cửu, sau đó cụp xuống, chăm chú nhìn vào thứ chất lỏng sóng sánh trong ly của Phương Vy mà anh đã lấy được. Một thứ chất lỏng long lanh xinh đẹp, khiến cho người ta đê mê mỗi khi nếm phải nó, dù rất nhẹ nhưng lại rất quyến rũ.
“Lớn – nhỏ.”
Di Cửu đáp gọn. Ý hắn nói, hắn muốn dạy dỗ Phương Vy về cách hành xử khi gặp hắn – một người mà cô nên phục tùng hơn là phản kháng. Nhưng hắn không biết, đối với Phương Vy, hắn chẳng khác gì một con chó hoang thích sủa bậy, chỉ khác ở chỗ là cô cho hắn làm càng một chút, sau đó sẽ đuổi sau. Nhưng không nhờ con bạn thân của cô lại nhanh chóng tức giận như vậy, liền muốn ăn thịt nó. Thật là một con chó xui xẻo!
“Điều đó như thế nào?”
Mai Tuấn Khôi lại hỏi, trên tay vẫn mân mê ly thuỷ tinh, động tác rất nhẹ nhàng.
“Hỗn láo đối với người của mình tại địa bàn của mình coi như muốn chết, phải lập tức toại nguyện kẻ đó.”
Hắn lập lại điều mà Mai Tuấn Khôi đã nói từ rất lâu về trước, khi mà hắn vừa mới gia nhập tổ chức.
Rose ở một bên quan sát tình hình. Khuôn mặt theo lời nói của Di Cửu mà càng tỏ ra lo lắng. Cô sợ mình đã hại Phương Vy, khiến cho mọi chuyện thành ra thế này. Nhưng… Cô rất sợ chết. Nếu cô lên tiếng bảo vệ Phương Vy, không chừng Mai thiếu sẽ cho cô một phát đi chầu ông vải luôn. Cô không muốn điều đó xảy ra một chút nào! Còn nhiều việc cô chưa làm xong, cô phải sống!
Rose khẽ đưa mắt sang Phương Vy. Tôi không có bản lĩnh để cứu cô, tôi biết tôi hèn, nhưng hãy hiểu cho tôi, V.
“Là áp dụng với người lạ?”
Lúc này Mai Tuấn Khôi mới đưa mắt lên nhìn Di Cửu, ánh mắt sâu thẩm như nhìn thấu tâm can hắn.
“Phải!”
Di Cửu toát mồ hôi hột. Hắn làm theo lời Mai Tuấn Khôi nói, chả lẽ lại sai? Hắn thật không hiểu mình đã chọc giận anh ta khi nào! Biểu hiện của anh ta rất lạ, như thể đang dẫn dụ hắn nói ra điều gì đó.
“Nếu người trong bang cư xử không đúng với cấp trên, thì sẽ như thế nào?”
“Xử tội gấp đôi.”
Di Cửu run rẩy trả lời. Khi nào thì hắn cư xử không đúng với anh?
“Thế thì tao phải thực hành cái luật đó rồi!”
Mai Tuấn Khôi đặt môi lên vị trí mà Phương Vy đã uống, một hơi dốc cạn rượu trong ly. Di Cửu sợ hãi ngước lên nhìn anh, ngay cả Rose và những người xung quanh cũng vậy, đều bất ngờ trước câu nói của Mai Tuấn Khôi. Cái quái gì thế? Chẳng phải Phương Vy mới đáng phạt sao?
“Em đã làm gì sai?”
Di Cửu bắt đầu khẩn trương.
“Phương Vy…”
Mai Tuấn Khôi nhìn Phương Vy bằng ánh mắt ôn nhu đầy yêu thương, tay cũng không quên nắm lấy tay cô, khẳng định chủ quyền.
“Là bạn gái của tao.”
Di Cửu trợn tròn mắt. Điều này hắn không hề nghĩ đến. Phương Vy… là bạn gái của Mai Tuấn Khôi sao? Từ khi nào? Tại sao hắn không biết?
Phương Vy cũng bị câu nói của Mai Tuấn Khôi làm cho bất ngờ. Cô là bạn gái hắn? Có hả?
“Em không biết cô ấy là… người của anh.”
Hắn vẫn còn quá lạ với điều này, không thể nào gọi là “bạn gái” được. Không quen miệng!
Thì ra đây là cách mà hắn muốn cứu cô – đổ lỗi cho đàn em của hắn. Cô cứ nghĩ rằng tên Di Cửu đó là cánh tay phải của hắn chứ! Thế mà hắn cũng có thể lấy ra để hy sinh. Hà cớ gì phải làm như vậy? Chẳng phải còn rất nhiều cách khác hay sao? Hay hắn… muốn áp đặt thân phận “bạn gái” đó lên cô? Phiền phức!
“Tôi không quen anh ta!”
Phương Vy lạnh lùng nói rồi rút tay ra khỏi tay Mai Tuấn Khôi, nắm lấy tay Mạc Đổng Quyên, kéo đi trong sự ngơ ngác của mọi người. Một bên bảo là bạn gái của mình, bên kia lại lạnh lùng phủ nhận. Hai người bọn họ muốn xoay mọi người như chong chóng sao?
Phương Vy vừa đi được mấy bước, Mai Tuấn Khôi liền rất nhanh nắm lấy tay cô, níu lại.
“Em đi đâu đó?”
“Chạy! Tôi rất sợ chết, anh biết không?”
Phương Vy lạnh lùng nói, sau đó giật mạnh tay cô lại, bỏ đi. Cả Rose và nhóm bạn của cô cũng tức tốc chạy theo sau. Bọn họ cần lời giải đáp cho việc này!
“Cho người đuổi theo!”
Mai Tuấn Khôi nhìn bóng lưng Phương Vy khuất dần, lạnh lùng ra lệnh. Những tên thuộc hạ xung quanh liền cất tiếng “dạ” vững chắc. Sau đó là tất cả cùng đuổi theo Phương Vy.
Phút chốc, vũ trường chỉ còn lại Mai Tuấn Khôi và vài tên thuộc hạ của anh. Những đám đông xung quanh vẫn xì xào bàn tán, nhưng bọn họ lại chả thể nào đá động gì đến những con người đứng ở đó. Nên đành phải giải tán, tiếp tục với cuộc vui còn đang dang dở của bọn họ, trả lại sự đông vui náo nhiệt như bản tính của Glamor.
“Đi!”
Mai Tuấn Khôi châm điếu thuốc, sau đó rít một hơi, sải bước ra khỏi chốn u mê đầy cám dỗ này.
Những tên thuộc hạ của anh nhận được lệnh chỉ biết trao đổi với nhau bằng ánh mắt, sau đó vẫn phải đưa Di Cửu về thi hành luật. Tại hắn hám gái nên mới bị như vậy. Chọc ai không chọc, lại chọc ngay bồ của Mai thiếu. Đúng là ăn gan hùm!
/52
|