“Nếu như mày không muốn có quan hệ với Thiên Vương vậy tại sao không tránh ra, qua nhà tao ở?”
Mạc Đổng Quyên hỏi.
“Qua nhà mày ở?”
Phương Vy trợn tròn mắt nhìn cô như nghe thấy điều gì lạ lắm vậy.
“Ừ!”
“Thôi khỏi! Tao thà làm gối ôm chứ không muốn bị lủng màng nhĩ nhé! Có môn mày bán con Lamborghini của mày mua cho tao căn nhà ở chung cư thì được, chứ Tiểu Mai(*) của mày… Tao sợ rồi!”
Phương Vy nhắc tới cái tên đó không hỏi phải rùng mình mấy cái. Đúng là ác mộng!
(*) Tiểu Mai: chị giúp việc nhà Mạc Đổng Quyên.
“Ha! Đã trở thành người vô gia cư rồi mà còn kén cá chọn canh! Thế thì tao cho mày ở đó luôn! Để con Dương Mịch Ân giáo huấn mày một chút, rồi mày sẽ cảm thấy Tiểu Mai của tao còn đỡ hơn con dở người đó nhiều!”
“Dương Mịch Ân? Con đó như thế nào?”
Phương Vy thắc mắc, hỏi.
“Thì chính là cái kiểu yêu quá hoá khùng ấy! Bất cứ con nào tiếp cận Thiên Vương thì nó liền cho người đi cảnh cáo. Cứng đầu quá thì huỷ nhan. Có con mặt dày hơn mặt đường cứ bám thằng nhóc đó mãi thì nó cho một phát thành ngọn đuốc sống luôn! Tao nghĩ cái tình trạng là vị hôn thê của mày thì chắc nó lăng trì mày luôn đó!”
“Thật sao?”
Nói rồi Phương Vy và Mạc Đổng Quyên đều cười phá lên, những nụ cười của tình bạn, của sự tin tưởng lẫn nhau. Chính những nụ cười của họ đã làm cho những nam sinh đi ngang qua cũng phải ngơ ngẩn. Bọn họ ở bên cạnh nhau, không ngờ lại toả sáng đến như vậy. Không phải kiểu ánh sáng chói loá, mà chính là kiểu ánh sáng của sự ấm áp, hạnh phúc rất nhỏ nhoi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lý Kiều Ân nhìn thấy màn bạn bè thân thiết gặp nhau, lại còn cười nói vui vẻ, trong lòng không khỏi có một chút lo lắng. Mạc Đổng Quyên và Phan Ngọc Phương Vy tình như bằng hữu như vậy, có khi nào cũng sẽ chấp nhận nhau, phá vỡ những quy tắc mà họ đã áp đặt lên người khác từ trước hay không? Hay thực tế mà nói, Mạc Đổng Quyên đối với chuyện Phương Vy ngồi kế mình cũng sẽ dễ dàng bỏ qua mà chấp nhận cô ta. Nếu như vậy thì không được, cô phải đề phòng bất trắc! Phan Ngọc Phương Vy đó tốt nhất nên biến mất đi! Cô ta càng lúc càng làm cho cô cảm thấy bất an. Thân phận cô ta, cô lại có cảm giác nó không thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Phương Vy cùng Mạc Đổng Quyên đi mất, để lại Thiên Vương và Dương Mịch Ân vô cùng ảm đạm. Hai người bọn họ ngay cả mở miệng cũng lười, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Đám đông sau khi không còn kịch vui để xem cũng tản đi bớt, chỉ còn lại lác đác vài người tò mò muốn biết việc mà Thiên Vương và Dương Mịch Ân sẽ làm. Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không những không biết được gì mà còn xém nữa bị trễ lễ khai giảng.
Sau nửa ngày im lặng, cuối cùng, Thiên Vương quyết định lên tiếng trước, phá tan sự im lặng.
“Cô điều tra về cô gái Mạc Đổng Quyên kia giùm tôi. Điều tra luôn cả mối quan hệ giữa cô ta và Phương Vy nữa!”
Ánh mắt Thiên Vương sâu thẳm nhìn không ra suy nghĩ của cậu. Dương Mịch Ân cũng chỉ biết đau lòng tuân theo lời cậu, ai bảo cô là tôi tớ của cậu làm gì!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quả thật sau khi gặp nhau thì Mạc Đổng Quyên và Phương Vy dính với nhau như sam. Bất cứ đi đâu người ta cũng thấy họ đi với nhau, dáng vẻ lại vô cùng thân thiết. Bây giờ họ lại ngồi bên cạnh nhau trong lễ khai giảng. Mặt hai người đều chăm chú nhìn lên sân khấu nghe hiệu trưởng phát biểu – cái màn mà học sinh sợ nhất!
Bỗng, chiếc điện thoại trong tay Phương Vy run lên. Cô dùng vài thao tác mở khoá điện thoại rồi xem tin nhắn vừa mới được gửi đến, miệng liền phát thảo thành một nụ cười mỉa mai. Cô khều nhẹ Mạc Đổng Quyên ở bên cạnh sau đó chìa điện thoại ra cho cô coi.
<>
Mạc Đổng Quyên sau khi đọc xong tin nhắn cũng nhếch môi cười. Phương Vy đã cảm thấy mối quan hệ giữa cô với Thiên Vương là rắc rối lắm rồi, mắc cái mớ gì mà quan tâm xem nó đưa cái gì cho cô ấy. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, đây là một cái bẫy!
“Mày có muốn đến đó không?”
Mạc Đổng Quyên hỏi, ý cười của Phương Vy càng đậm.
“Đồ là muốn đưa cho tao, đương nhiên tao phải đến đó rồi!”
“Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Mày phải chia sẻ cho tao với chứ!”
“Được!”
Nói rồi 2 cô gái không hẹn mà cùng nở một nụ cười, nụ cười của sự chế giễu.
Nhà kho khối 12, khu D
Nhà kho? Đây là cái nhà hoang bị ếm bùa thì đúng hơn! Nhìn xem! Dây trường xuân bám đầy cả tường và cửa, rong rêu mọc lên ở khắp nơi, đã vậy mùi ẩm mốc còn bốc lên rất dày đặc. Cây cối mọc um tùm không một ai dọn dẹp, cánh cửa sắt khổng lồ gỉ sét với một sợi dây xích to đùng nằm vắt vẻo một bên cửa, cộng thêm tiếng kêu của côn trùng phát ra từ dưới mặt đất. Thử hỏi có ai dám đến đây để giao đồ không? Có ma mới đi!
Phương Vy và Mạc Đổng Quyên mặt mày nhăn nhó vì phải hít lấy mùi ẩm mốc nơi đây, còn có sự ẩm ướt dưới chân tạo cho người ta cảm giác rất rùng rợn, như có một tầng sương mỏng bao trùm bên dưới. Hai cô gái mặc dù không sợ hãi nhưng lại rất khó chịu khi phải ở môi trường như thế này. Nó đánh thức mọi giác quan trong cơ thể các cô. Nhờ đó mà họ nghe được rất rõ mùi mồ hôi của một gã đàn ông to con nào đó vẫn còn lãng vãng đâu đây, cây cỏ bên dưới cũng bị bàn chân bẩn thỉu của hắn giẫm cho đổ rạm, tạo thành những lỗ lớn dẫn đến trước cửa nhà kho.
Nếu như là người bình thường đến đây, thể nào cũng bị cái không khí này doạ cho sợ hãi rồi chẳng đề phòng gì, đến lúc hắn giết chết bọn họ, bọn họ cũng sẽ nghĩ đó là ma làm chứ không phải người! Đây chính là dụng ý của kẻ chủ mưu!
Phương Vy đến bên cánh cửa sắt khổng lồ, đẩy nhẹ một cái. Tiếng kêu cót két đinh tai từ cánh cửa phát ra làm cho màng nhĩ của cô xém nữa thì lủng mất. Cánh cửa này quá cũ kĩ rồi!
Sau khi nhà kho đã được khai thông, 2 cô gái nhìn nhau rồi một người tiến lên phía trước, lớn tiếng gọi.
“Có ai ở đây không? Tôi đến lấy đồ!”
Phương Vy vừa dứt lời, âm thanh theo đó từ trong nhà kho vọng lại lời nói của cô. Do ở đây không có ánh sáng mặt trời chiếu đến nên cô chỉ có thể thấy lờ mờ khói bụi bay lên và sự di chuyển tức thời của chuột và gián ở trong không gian tối mịch kia. Thật khủng khiếp!
“Một mình cô bước vào đây thôi! Cô gái kia ở ngoài!”
Một giọng nữ đều đều vang lên. Phương Vy nghe ra giọng nói này rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, nhưng nhất thời cô lại không thể nhớ ra đó là ai.
“Tôi có thể biết cô là ai không?”
“Đừng nhiều lời! Nếu muốn lấy món đồ này thì mau làm theo lời tôi!”
Giọng nói kia giận dữ cất lên. Giờ thì Phương Vy có thể nhớ ra đó là ai rồi!
“Được! Nhưng tôi rất sợ bóng tối, có thể ra dẫn tôi vào không?”
“Đừng làm mất thời gian của tôi! Không muốn lấy thì tôi ném nó đi vậy!”
Đối phương đe doạ.
“Ấy! Đừng! Tôi vào!”
Đoạn, Phương Vy nhìn ám hiệu cho Mạc Đổng Quyên một cái, sau đó dáng vẻ sợ hãi đi vào sâu trong nhà kho. Khi cô vừa đi được ba mét, lập tức từ bên phải truyền đến tiếng chạy nặng nề nhắm hướng cô mà đi đến. Hắn cầm một thứ gì đó giơ lên cao tính giáng thẳng vào sau cổ cô mà đánh. Nhưng Phương Vy lại nhanh hơi một bước, cô cúi người về phía trước, chân theo đà đó cũng đá lên chiếc gậy, làm cho nó văng đi rất xa khỏi tầm mắt hắn. Mạc Đổng Quyên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nở một nụ cười đắc thắng, chạy vào góp vui.
Cô gái đầu sỏ ngồi bên trong nhà kho nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội, nghĩ thầm cô gái bên ngoài đã chạy vào tiếp ứng, rất nhanh người của cô sẽ bị cô ta hạ gục, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây để tránh phải gặp phiền phức. Nghĩ là làm, cô gái kia liền bỏ lại đồng bọn, đi đến một lỗ hỏng bên hông nhà kho đã được giấu kĩ mà chạy thoát. Trong trường không thể hành động, cô sẽ kiếm cơ hội khác!
Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, Mạc Đổng Quyên và Phương Vy đã hạ gục 5 gã đàn ông to con, vạm vỡ. Cả 5 người đều đã nằm rạp xuống dưới đất, không bất cứ ai có thể động đậy. Mạc Đổng Quyên thấy vậy liền tiên phong đi vào trong tìm kẻ chủ mưu trước, vì cô biết những gã này không ai có thù oán gì với cô và Phương Vy, trừ phi bọn họ được người khác sai khiến nên mới gây chuyện như vậy. Với cả, vừa nãy bọn cô đều nghe thấy rõ ràng giọng nữ vọng ra từ bên trong, tại sao bây giờ lại không thấy ai là nữ xuất hiện?
Mạc Đổng Quyên cầm điện thoại đi vào sâu bên trong, quét mắt hết một vòng nhà kho liền nhìn thấy cái lỗ hỏng ở bên hông được những thùng gỗ lớn che lắp. Chắc chắn là cô gái kia đã trốn thoát bằng đường đó! Thông minh lắm! Nhưng mà… Hình như cô nghe thấy mùi hương hoa hồng vẫn còn thoang thoảng ở đây thì phải! Mùi này rất quen, buổi sáng cô đã nghe thấy rồi!
Mạc Đổng Quyên nhắm mắt cố nhớ lại xem ai là người đã dùng loại nước hoa đặc biệt này. Nó không quá gắt như những loại khác, nhưng cũng không quá nhẹ khiến cho người ta không cảm nhận thấy, mà nó chính là kiểu đi đến đâu thì toả hương đến đó, một mùi hương nhẹ nhàng, lưu luyến. Chợt, hình ánh cô gái có mái tóc đỏ chói nhưng dịu dàng, đôi mắt lạnh lùng, tức giận, mùi hoa hồng nhè nhẹ toả ra từ người cô ta. Đúng rồi! Chính là cô gái đó!
Mạc Đổng Quyên hỏi.
“Qua nhà mày ở?”
Phương Vy trợn tròn mắt nhìn cô như nghe thấy điều gì lạ lắm vậy.
“Ừ!”
“Thôi khỏi! Tao thà làm gối ôm chứ không muốn bị lủng màng nhĩ nhé! Có môn mày bán con Lamborghini của mày mua cho tao căn nhà ở chung cư thì được, chứ Tiểu Mai(*) của mày… Tao sợ rồi!”
Phương Vy nhắc tới cái tên đó không hỏi phải rùng mình mấy cái. Đúng là ác mộng!
(*) Tiểu Mai: chị giúp việc nhà Mạc Đổng Quyên.
“Ha! Đã trở thành người vô gia cư rồi mà còn kén cá chọn canh! Thế thì tao cho mày ở đó luôn! Để con Dương Mịch Ân giáo huấn mày một chút, rồi mày sẽ cảm thấy Tiểu Mai của tao còn đỡ hơn con dở người đó nhiều!”
“Dương Mịch Ân? Con đó như thế nào?”
Phương Vy thắc mắc, hỏi.
“Thì chính là cái kiểu yêu quá hoá khùng ấy! Bất cứ con nào tiếp cận Thiên Vương thì nó liền cho người đi cảnh cáo. Cứng đầu quá thì huỷ nhan. Có con mặt dày hơn mặt đường cứ bám thằng nhóc đó mãi thì nó cho một phát thành ngọn đuốc sống luôn! Tao nghĩ cái tình trạng là vị hôn thê của mày thì chắc nó lăng trì mày luôn đó!”
“Thật sao?”
Nói rồi Phương Vy và Mạc Đổng Quyên đều cười phá lên, những nụ cười của tình bạn, của sự tin tưởng lẫn nhau. Chính những nụ cười của họ đã làm cho những nam sinh đi ngang qua cũng phải ngơ ngẩn. Bọn họ ở bên cạnh nhau, không ngờ lại toả sáng đến như vậy. Không phải kiểu ánh sáng chói loá, mà chính là kiểu ánh sáng của sự ấm áp, hạnh phúc rất nhỏ nhoi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lý Kiều Ân nhìn thấy màn bạn bè thân thiết gặp nhau, lại còn cười nói vui vẻ, trong lòng không khỏi có một chút lo lắng. Mạc Đổng Quyên và Phan Ngọc Phương Vy tình như bằng hữu như vậy, có khi nào cũng sẽ chấp nhận nhau, phá vỡ những quy tắc mà họ đã áp đặt lên người khác từ trước hay không? Hay thực tế mà nói, Mạc Đổng Quyên đối với chuyện Phương Vy ngồi kế mình cũng sẽ dễ dàng bỏ qua mà chấp nhận cô ta. Nếu như vậy thì không được, cô phải đề phòng bất trắc! Phan Ngọc Phương Vy đó tốt nhất nên biến mất đi! Cô ta càng lúc càng làm cho cô cảm thấy bất an. Thân phận cô ta, cô lại có cảm giác nó không thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Phương Vy cùng Mạc Đổng Quyên đi mất, để lại Thiên Vương và Dương Mịch Ân vô cùng ảm đạm. Hai người bọn họ ngay cả mở miệng cũng lười, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Đám đông sau khi không còn kịch vui để xem cũng tản đi bớt, chỉ còn lại lác đác vài người tò mò muốn biết việc mà Thiên Vương và Dương Mịch Ân sẽ làm. Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không những không biết được gì mà còn xém nữa bị trễ lễ khai giảng.
Sau nửa ngày im lặng, cuối cùng, Thiên Vương quyết định lên tiếng trước, phá tan sự im lặng.
“Cô điều tra về cô gái Mạc Đổng Quyên kia giùm tôi. Điều tra luôn cả mối quan hệ giữa cô ta và Phương Vy nữa!”
Ánh mắt Thiên Vương sâu thẳm nhìn không ra suy nghĩ của cậu. Dương Mịch Ân cũng chỉ biết đau lòng tuân theo lời cậu, ai bảo cô là tôi tớ của cậu làm gì!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quả thật sau khi gặp nhau thì Mạc Đổng Quyên và Phương Vy dính với nhau như sam. Bất cứ đi đâu người ta cũng thấy họ đi với nhau, dáng vẻ lại vô cùng thân thiết. Bây giờ họ lại ngồi bên cạnh nhau trong lễ khai giảng. Mặt hai người đều chăm chú nhìn lên sân khấu nghe hiệu trưởng phát biểu – cái màn mà học sinh sợ nhất!
Bỗng, chiếc điện thoại trong tay Phương Vy run lên. Cô dùng vài thao tác mở khoá điện thoại rồi xem tin nhắn vừa mới được gửi đến, miệng liền phát thảo thành một nụ cười mỉa mai. Cô khều nhẹ Mạc Đổng Quyên ở bên cạnh sau đó chìa điện thoại ra cho cô coi.
<
Mạc Đổng Quyên sau khi đọc xong tin nhắn cũng nhếch môi cười. Phương Vy đã cảm thấy mối quan hệ giữa cô với Thiên Vương là rắc rối lắm rồi, mắc cái mớ gì mà quan tâm xem nó đưa cái gì cho cô ấy. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, đây là một cái bẫy!
“Mày có muốn đến đó không?”
Mạc Đổng Quyên hỏi, ý cười của Phương Vy càng đậm.
“Đồ là muốn đưa cho tao, đương nhiên tao phải đến đó rồi!”
“Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Mày phải chia sẻ cho tao với chứ!”
“Được!”
Nói rồi 2 cô gái không hẹn mà cùng nở một nụ cười, nụ cười của sự chế giễu.
Nhà kho khối 12, khu D
Nhà kho? Đây là cái nhà hoang bị ếm bùa thì đúng hơn! Nhìn xem! Dây trường xuân bám đầy cả tường và cửa, rong rêu mọc lên ở khắp nơi, đã vậy mùi ẩm mốc còn bốc lên rất dày đặc. Cây cối mọc um tùm không một ai dọn dẹp, cánh cửa sắt khổng lồ gỉ sét với một sợi dây xích to đùng nằm vắt vẻo một bên cửa, cộng thêm tiếng kêu của côn trùng phát ra từ dưới mặt đất. Thử hỏi có ai dám đến đây để giao đồ không? Có ma mới đi!
Phương Vy và Mạc Đổng Quyên mặt mày nhăn nhó vì phải hít lấy mùi ẩm mốc nơi đây, còn có sự ẩm ướt dưới chân tạo cho người ta cảm giác rất rùng rợn, như có một tầng sương mỏng bao trùm bên dưới. Hai cô gái mặc dù không sợ hãi nhưng lại rất khó chịu khi phải ở môi trường như thế này. Nó đánh thức mọi giác quan trong cơ thể các cô. Nhờ đó mà họ nghe được rất rõ mùi mồ hôi của một gã đàn ông to con nào đó vẫn còn lãng vãng đâu đây, cây cỏ bên dưới cũng bị bàn chân bẩn thỉu của hắn giẫm cho đổ rạm, tạo thành những lỗ lớn dẫn đến trước cửa nhà kho.
Nếu như là người bình thường đến đây, thể nào cũng bị cái không khí này doạ cho sợ hãi rồi chẳng đề phòng gì, đến lúc hắn giết chết bọn họ, bọn họ cũng sẽ nghĩ đó là ma làm chứ không phải người! Đây chính là dụng ý của kẻ chủ mưu!
Phương Vy đến bên cánh cửa sắt khổng lồ, đẩy nhẹ một cái. Tiếng kêu cót két đinh tai từ cánh cửa phát ra làm cho màng nhĩ của cô xém nữa thì lủng mất. Cánh cửa này quá cũ kĩ rồi!
Sau khi nhà kho đã được khai thông, 2 cô gái nhìn nhau rồi một người tiến lên phía trước, lớn tiếng gọi.
“Có ai ở đây không? Tôi đến lấy đồ!”
Phương Vy vừa dứt lời, âm thanh theo đó từ trong nhà kho vọng lại lời nói của cô. Do ở đây không có ánh sáng mặt trời chiếu đến nên cô chỉ có thể thấy lờ mờ khói bụi bay lên và sự di chuyển tức thời của chuột và gián ở trong không gian tối mịch kia. Thật khủng khiếp!
“Một mình cô bước vào đây thôi! Cô gái kia ở ngoài!”
Một giọng nữ đều đều vang lên. Phương Vy nghe ra giọng nói này rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, nhưng nhất thời cô lại không thể nhớ ra đó là ai.
“Tôi có thể biết cô là ai không?”
“Đừng nhiều lời! Nếu muốn lấy món đồ này thì mau làm theo lời tôi!”
Giọng nói kia giận dữ cất lên. Giờ thì Phương Vy có thể nhớ ra đó là ai rồi!
“Được! Nhưng tôi rất sợ bóng tối, có thể ra dẫn tôi vào không?”
“Đừng làm mất thời gian của tôi! Không muốn lấy thì tôi ném nó đi vậy!”
Đối phương đe doạ.
“Ấy! Đừng! Tôi vào!”
Đoạn, Phương Vy nhìn ám hiệu cho Mạc Đổng Quyên một cái, sau đó dáng vẻ sợ hãi đi vào sâu trong nhà kho. Khi cô vừa đi được ba mét, lập tức từ bên phải truyền đến tiếng chạy nặng nề nhắm hướng cô mà đi đến. Hắn cầm một thứ gì đó giơ lên cao tính giáng thẳng vào sau cổ cô mà đánh. Nhưng Phương Vy lại nhanh hơi một bước, cô cúi người về phía trước, chân theo đà đó cũng đá lên chiếc gậy, làm cho nó văng đi rất xa khỏi tầm mắt hắn. Mạc Đổng Quyên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nở một nụ cười đắc thắng, chạy vào góp vui.
Cô gái đầu sỏ ngồi bên trong nhà kho nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội, nghĩ thầm cô gái bên ngoài đã chạy vào tiếp ứng, rất nhanh người của cô sẽ bị cô ta hạ gục, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây để tránh phải gặp phiền phức. Nghĩ là làm, cô gái kia liền bỏ lại đồng bọn, đi đến một lỗ hỏng bên hông nhà kho đã được giấu kĩ mà chạy thoát. Trong trường không thể hành động, cô sẽ kiếm cơ hội khác!
Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, Mạc Đổng Quyên và Phương Vy đã hạ gục 5 gã đàn ông to con, vạm vỡ. Cả 5 người đều đã nằm rạp xuống dưới đất, không bất cứ ai có thể động đậy. Mạc Đổng Quyên thấy vậy liền tiên phong đi vào trong tìm kẻ chủ mưu trước, vì cô biết những gã này không ai có thù oán gì với cô và Phương Vy, trừ phi bọn họ được người khác sai khiến nên mới gây chuyện như vậy. Với cả, vừa nãy bọn cô đều nghe thấy rõ ràng giọng nữ vọng ra từ bên trong, tại sao bây giờ lại không thấy ai là nữ xuất hiện?
Mạc Đổng Quyên cầm điện thoại đi vào sâu bên trong, quét mắt hết một vòng nhà kho liền nhìn thấy cái lỗ hỏng ở bên hông được những thùng gỗ lớn che lắp. Chắc chắn là cô gái kia đã trốn thoát bằng đường đó! Thông minh lắm! Nhưng mà… Hình như cô nghe thấy mùi hương hoa hồng vẫn còn thoang thoảng ở đây thì phải! Mùi này rất quen, buổi sáng cô đã nghe thấy rồi!
Mạc Đổng Quyên nhắm mắt cố nhớ lại xem ai là người đã dùng loại nước hoa đặc biệt này. Nó không quá gắt như những loại khác, nhưng cũng không quá nhẹ khiến cho người ta không cảm nhận thấy, mà nó chính là kiểu đi đến đâu thì toả hương đến đó, một mùi hương nhẹ nhàng, lưu luyến. Chợt, hình ánh cô gái có mái tóc đỏ chói nhưng dịu dàng, đôi mắt lạnh lùng, tức giận, mùi hoa hồng nhè nhẹ toả ra từ người cô ta. Đúng rồi! Chính là cô gái đó!
/52
|