Vừa bước đến trước cửa nhà bếp, cô đã nghe thấy mùi thức ăn thơm phức từ trong phòng bay ra, xông thẳng vào mũi. Thì ra mới sáng sớm năm vị đầu bếp đã đi chuẩn bị bữa sáng rồi, thế thì cô đỡ tốn công, nhưng cũng phải vào giúp một chút coi như có làm chứ nhỉ? Nghĩ rồi cô đẩy cửa nhà bếp bước vào, nhưng người cô nhìn thấy đầu tiên không phải là năm vị đầu bếp, mà chính là Dương Mịch Ân. Cô ta đang cầm chảo và đảo rất đều tay, dáng vẻ chuyên nghiệp vô cùng.
“Cô xuống đây làm gì?”
Dương Mịch Ân không nhìn Phương Vy, hỏi.
“Tôi xuống chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy có người trong bếp nên muốn vào giúp một chút!”
Phương Vy đi đến tủ chén, tính lấy ra vài cái chén thì bị giọng nói lạnh lùng của Dương Mịch Ân ngăn lại.
“Đừng đụng vào! Cô mau ra ngoài đi! Ở đây không cần cô giúp!”
“Cô chắc chứ?”
Phương Vy hỏi lại, ánh mắt cũng đã trở nên ảm đạm hơn.
“Mau đi!”
Dương Mịch Ân giọng điệu khó chịu ra lệnh cho Phương Vy. Phương Vy đặt chén lại vào tủ, im lặng đi ra khỏi nhà bếp. Cô ta có ghét cô thì cũng không cần phải ghét ra mặt như vậy. Lời nào lời nấy nói ra đều không có một chút lịch sự. Chẳng lẽ cô là người có dịch bệnh cần tránh xa? Sức đề kháng của cô rất tốt mà! Cô hoàn toàn khoẻ mạnh mà! Chỉ đụng vào có mấy cái chén mà đã như vậy! Được! Không muốn cô giúp thì thôi! Cô cũng không ham!
Nhìn thấy Phương Vy mặt tức giận từ trong nhà bếp đi ra, trên tay cũng không có bưng theo đồ ăn, Thiên Vương thắc mắc hỏi.
“Đồ ăn đâu?”
“Đang làm.”
Cô trả lời cộc lốc, sau đó kéo ghế ngồi vào, mặt hướng đi nơi khác.
“Ai làm?”
“Mịch Ân.”
Nghe thấy câu trả lời này chắc Thiên Vương vui lắm nhỉ? Phải rồi! Người thương nấu cho ăn mà sao không vui được! Khi không lại lồi ra một Mịch Ân, à, không, khi không cô lại chuyển đến đây làm bóng đèn làm gì không biết!
Thiên Vương thở dài. Lại như lúc trước, bất cứ cô gái nào vô tình hay cố ý gần cậu, Dương Mịch Ân đều tìm đủ mọi cách để loại bỏ, nếu không thì cũng tỏ thái độ khó chịu với người đó. Mà Phương Vy lại có tính tình nóng nảy như vậy, việc bị thái độ của Dương Mịch Ân chọc tức cũng là chuyện bình thường.
Không khí buổi sáng không như mong đợi thật sự bị người ta đạp đổ. Hai con người một nam một nữ ngồi ở trên cùng một bàn nhưng lại không nhìn nhau lấy nửa con mắt.
Lát sau, Dương Mịch Ân từ dưới nhà bếp bưng lên đồ ăn sáng, bày đầy cả bàn. Cô ta múc cho mỗi người một chén cháo sau đó vui vẻ ngồi xuống, gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Thiên Vương.
“Vương, đây đều là những món cậu thích, mau ăn đi!”
Thiên Vương chỉ “ừm” một tiếng rồi cầm muỗng từ tốn ăn, dáng vẻ không có gì là hứng thú.
Phương Vy nhìn thấy màn đó cũng chỉ biết cúi đầu xuống lặng lẽ ăn. Biết làm sao được! Người ta là tình cảm thắm thiết, cô không thể nào đã là bóng đèn lại còn phát sáng, không thôi lại tự chuốc hoạ vào thân.
Sau khi ăn sáng xong, cả 3 người cùng ra ngoài chiếc Ferrari đã đậu sẵn trước sân để đi học. Phương Vy bị Thiên Vương lôi ra ghế sau ngồi cùng với cậu, còn Dương Mịch Ân thì lại ngồi ở ghế phụ phía trước. Khuôn mặt cô ta không mấy vui vẻ khi bị đẩy đi như vậy, Phương Vy cũng có thể hiểu!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Đổng Quyên lại lái con Lamborghini đi học. Khi cô vừa lái xe vào sân trước của trường liền nhìn thấy từ trong một chiếc Ferrari có ba người bước ra. Nếu như đó là những vị tiểu thư, công tử bình thường khác thì cô không nói, mà lần này người bước ra cuối cùng lại là người có vị trí rất quan trọng với cô. Mạc Đổng Quyên nhanh chóng hạ kính xe xuống để nhìn cho rõ. Quả thật không sai! Đó chính là Phan Ngọc Phương Vy – cô bạn thân của cô!
Mạc Đổng Quyên mắt như sao sáng vui vẻ mở cửa xe, quăng chiếc chìa khoá cho người bảo vệ gần đó rồi nhanh chóng chạy lại chỗ Phương Vy. Những nam sinh xung quanh bị cô làm cho bất ngờ, lần đầu tiên họ thấy Mạc tiểu thư bước ra khỏi chiếc xe của mình trước khi đưa nó vào bãi, tâm trạng lại còn tốt như thế. Không chừng hôm nay trời sẽ có bão a!
Mạc Đổng Quyên đứng sau lưng vỗ mạnh vào vai Phương Vy, miệng cũng không kiềm được vui mừng mà lớn tiếng.
“Phương Vy!”
Phương Vy bị làm cho giật mình, quay lại.
“Đúng là mày rồi!”
Nói rồi Mạc Đổng Quyên mặt mày hớn hở dang tay ôm choàng lấy Phương Vy, siết chặt. Cuối cùng cô và cô bạn thân cũng gặp nhau. Thật vui mừng! Thiên Vương, Dương Mịch Ân và những học sinh khác đã bất ngờ nay lại còn bất ngờ hơn khi nhìn thấy Mạc Đổng Quyên chủ động ôm Phương Vy. Chẳng phải Mạc Đổng Quyên rất không thích người khác chạm vào mình sao? Thế đây là gì?
Phương Vy cảm nhận được những ánh mắt ngạc nhiên đang hướng về mình liền gỡ tay cô bạn thân ra, mặt nhăn nhó.
“Không phải tao thì là ai?”
Mạc Đổng Quyên vẫn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, tiếp tục vui mừng nói.
“Sao mày lại chuyển đến đây? Không phải mày rất ghét hay sao?”
Phương Vy liếc mắt đến xung quanh. Nơi này chính là không thuận tiện để nói a!
“Lát tao sẽ kể sau! Đi!”
Phương Vy nắm tay Mạc Đổng Quyên tính kéo đi thì cô liền bị kéo ngược lại.
“Mày học 12A1?”
“Ừ!”
Đối thoại nhanh của Phương Vy và Mạc Đổng Quyên chính là minh chứng cho tình bạn vĩnh cửa. Chỉ cần hỏi nhau mấy câu đơn giản như vậy, những vấn đề khác cũng không cần hỏi, tự khắc bọn họ đều có câu trả lời.
Lần này thì đổi lại là Mạc Đổng Quyên kéo Phương Vy đi, tâm trạng của cô nhìn ra rất tốt. Bỗng, Thiên Vương dang tay chặn Phương Vy lại, lúc này Mạc Đổng Quyên mới để ý đến sự xuất hiện của cậu và Dương Mịch Ân ở bên cạnh. Tại sao Phương Vy của cô lại đi chung xe với họ?
“Cô quen cô ta?”
Phương Vy nhìn Thiên Vương, tay vẫn nắm lấy tay Mạc Đổng Quyên.
“Phải!”
“Hai người có quan hệ gì?”
“Nè, nhóc! Em có quyền gì mà hỏi quan hệ giữa chúng tôi? Với lại em nhỏ tuổi hơn Phương Vy đó, tại sao lại gọi cô này cô nọ? Em không biết kính trên nhường dưới à?”
Mạc Đổng Quyên bất bình chen ngang. Thiên Vương lạnh lùng quay sang nhìn cô, cô cũng không kiên nể nhìn lại.
“Tôi là vị hôn phu của cô ấy! Đủ quyền chưa?”
Không chỉ Phương Vy, Mạc Đổng Quyên và Dương Mịch Ân mà còn có tất cả các học sinh của học viện đã tự tập dưới sân trước từ khi nào để xem kịch hay, đều trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên trước câu phát ngôn của Thiên Vương. Thật không ngờ nha! Đây chính là lí do vì sao Phương Vy và Thiên Vương lại đi chung với nhau mấy ngày qua sao? Thế còn Dương Mịch Ân thì sao? Không phải Thiên Vương với cô ta là thanh mai chúc mã à? Mạc Đổng Quyên cùng những học sinh khác đều có chung một suy nghĩ, riêng Phương Vy và Dương Mịch Ân thì có những suy nghĩ khác.
Phương Vy tức giận khi Thiên Vương nói ra việc hôn ước giữa 2 người dễ dàng như vậy. Cô đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi! Tại sao cậu không nghe? Bộ cậu không nói thì sợ người ta không biết à? Cô không cần người ta biết mà!
Còn Dương Mịch Ân đương nhiên không tránh khỏi đau lòng. Cô sợ nhất chính là từ trong miệng cậu nghe được điều này. Tại sao cậu không để cô mơ mộng một chút? Tại sao lại xát muối vào tim cô như vậy? Chẳng lẽ tình cảm 8 năm qua không đủ để cậu xem trọng cô hơn sao?
Và đặc biệt người tỉnh nhất chính là người phát ngôn – Thiên Vương! Cậu hầu như không thay đổi sắc mặt, điềm tỉnh nhìn Mạc Đổng Quyên vẫn còn đang ngạc nhiên, không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.
“Vị hôn phu? Chuyện này là thế nào? Vy, mày nói tao nghe!”
Phương Vy bị Mạc Đổng Quyên lay tay liền chuyển ánh mắt giận dữ về phía cô.
“Chẳng phải đã nói là lát tao sẽ kể sau à? Hỏi lắm thế!”
Mạc Đổng Quyên mặt ngơ ngát.
“Ơ hay cái con này! Tự dưng lại nổi giận! Lên cơn à?”
“Đi!”
Phương Vy giận cá chém thớt đổ hết giận dữ lên người Mạc Đổng Quyên. Không thèm trả lời câu hỏi của Thiên Vương, liền kéo cô bạn mình đi mất. Mạc tiểu thư uất ức, tội nghiệp cũng chỉ biết cúi đầu đi theo Phương Vy. Cô khổ quá mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Vy đem tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cô và Thiên Vương nói cho Mạc Đổng Quyên nghe không thiếu một chữ. Mạc Đổng Quyên sau khi nghe xong ngược lại lại rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn như trên mạng hay nói: bạn thân sẽ cười khi bạn gặp xui xẻo, mà cô lại tặng cho Phương Vy một lời khuyên.
“Tao thấy mày nên quên chuyện cũ rồi mở lòng với Thiên Vương đi! Nó cũng rất tốt với mày mà!”
Phương Vy quay sang nhìn Mạc Đổng Quyên, nhìn thật chăm chú.
“Tao có gì để quên? Tại sao lại phải mở lòng?”
Một câu hỏi nghe thì có vẻ rất bình thương nhưng thật chất bên trong lại là sự phủ nhận của quá khứ. Mạc Đổng Quyên đối với thái độ này của Phương Vy cũng đã biết từ trước. Cô chỉ biết im lặng thở dài. Cô bạn thân này của cô nhìn bề ngoài thì trẻ con như thế nhưng bên trong lại là không biết bao nhiêu tâm sự được chôn giấu. Nó chỉ biết cất vào để buồn, để suy nghĩ một mình chứ chưa hề có ý định nói cho người khác nghe nửa lời, trừ phi người ta hỏi đến. Nó mạnh mẽ là thế nhưng cũng rất yếu đuối. Nhiều lúc cô hận không thể đem lòng của nó xé ra mà đọc hết xem nó cất cái gì trong đó, chứ có cậy miệng nó ra cũng chưa chắc nó sẽ hé răng nửa lời chứ nói gì đến chuyện chia sẻ cảm xúc của nó với mình. Một con khoái ngược đãi bản thân!
“Cô xuống đây làm gì?”
Dương Mịch Ân không nhìn Phương Vy, hỏi.
“Tôi xuống chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy có người trong bếp nên muốn vào giúp một chút!”
Phương Vy đi đến tủ chén, tính lấy ra vài cái chén thì bị giọng nói lạnh lùng của Dương Mịch Ân ngăn lại.
“Đừng đụng vào! Cô mau ra ngoài đi! Ở đây không cần cô giúp!”
“Cô chắc chứ?”
Phương Vy hỏi lại, ánh mắt cũng đã trở nên ảm đạm hơn.
“Mau đi!”
Dương Mịch Ân giọng điệu khó chịu ra lệnh cho Phương Vy. Phương Vy đặt chén lại vào tủ, im lặng đi ra khỏi nhà bếp. Cô ta có ghét cô thì cũng không cần phải ghét ra mặt như vậy. Lời nào lời nấy nói ra đều không có một chút lịch sự. Chẳng lẽ cô là người có dịch bệnh cần tránh xa? Sức đề kháng của cô rất tốt mà! Cô hoàn toàn khoẻ mạnh mà! Chỉ đụng vào có mấy cái chén mà đã như vậy! Được! Không muốn cô giúp thì thôi! Cô cũng không ham!
Nhìn thấy Phương Vy mặt tức giận từ trong nhà bếp đi ra, trên tay cũng không có bưng theo đồ ăn, Thiên Vương thắc mắc hỏi.
“Đồ ăn đâu?”
“Đang làm.”
Cô trả lời cộc lốc, sau đó kéo ghế ngồi vào, mặt hướng đi nơi khác.
“Ai làm?”
“Mịch Ân.”
Nghe thấy câu trả lời này chắc Thiên Vương vui lắm nhỉ? Phải rồi! Người thương nấu cho ăn mà sao không vui được! Khi không lại lồi ra một Mịch Ân, à, không, khi không cô lại chuyển đến đây làm bóng đèn làm gì không biết!
Thiên Vương thở dài. Lại như lúc trước, bất cứ cô gái nào vô tình hay cố ý gần cậu, Dương Mịch Ân đều tìm đủ mọi cách để loại bỏ, nếu không thì cũng tỏ thái độ khó chịu với người đó. Mà Phương Vy lại có tính tình nóng nảy như vậy, việc bị thái độ của Dương Mịch Ân chọc tức cũng là chuyện bình thường.
Không khí buổi sáng không như mong đợi thật sự bị người ta đạp đổ. Hai con người một nam một nữ ngồi ở trên cùng một bàn nhưng lại không nhìn nhau lấy nửa con mắt.
Lát sau, Dương Mịch Ân từ dưới nhà bếp bưng lên đồ ăn sáng, bày đầy cả bàn. Cô ta múc cho mỗi người một chén cháo sau đó vui vẻ ngồi xuống, gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Thiên Vương.
“Vương, đây đều là những món cậu thích, mau ăn đi!”
Thiên Vương chỉ “ừm” một tiếng rồi cầm muỗng từ tốn ăn, dáng vẻ không có gì là hứng thú.
Phương Vy nhìn thấy màn đó cũng chỉ biết cúi đầu xuống lặng lẽ ăn. Biết làm sao được! Người ta là tình cảm thắm thiết, cô không thể nào đã là bóng đèn lại còn phát sáng, không thôi lại tự chuốc hoạ vào thân.
Sau khi ăn sáng xong, cả 3 người cùng ra ngoài chiếc Ferrari đã đậu sẵn trước sân để đi học. Phương Vy bị Thiên Vương lôi ra ghế sau ngồi cùng với cậu, còn Dương Mịch Ân thì lại ngồi ở ghế phụ phía trước. Khuôn mặt cô ta không mấy vui vẻ khi bị đẩy đi như vậy, Phương Vy cũng có thể hiểu!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Đổng Quyên lại lái con Lamborghini đi học. Khi cô vừa lái xe vào sân trước của trường liền nhìn thấy từ trong một chiếc Ferrari có ba người bước ra. Nếu như đó là những vị tiểu thư, công tử bình thường khác thì cô không nói, mà lần này người bước ra cuối cùng lại là người có vị trí rất quan trọng với cô. Mạc Đổng Quyên nhanh chóng hạ kính xe xuống để nhìn cho rõ. Quả thật không sai! Đó chính là Phan Ngọc Phương Vy – cô bạn thân của cô!
Mạc Đổng Quyên mắt như sao sáng vui vẻ mở cửa xe, quăng chiếc chìa khoá cho người bảo vệ gần đó rồi nhanh chóng chạy lại chỗ Phương Vy. Những nam sinh xung quanh bị cô làm cho bất ngờ, lần đầu tiên họ thấy Mạc tiểu thư bước ra khỏi chiếc xe của mình trước khi đưa nó vào bãi, tâm trạng lại còn tốt như thế. Không chừng hôm nay trời sẽ có bão a!
Mạc Đổng Quyên đứng sau lưng vỗ mạnh vào vai Phương Vy, miệng cũng không kiềm được vui mừng mà lớn tiếng.
“Phương Vy!”
Phương Vy bị làm cho giật mình, quay lại.
“Đúng là mày rồi!”
Nói rồi Mạc Đổng Quyên mặt mày hớn hở dang tay ôm choàng lấy Phương Vy, siết chặt. Cuối cùng cô và cô bạn thân cũng gặp nhau. Thật vui mừng! Thiên Vương, Dương Mịch Ân và những học sinh khác đã bất ngờ nay lại còn bất ngờ hơn khi nhìn thấy Mạc Đổng Quyên chủ động ôm Phương Vy. Chẳng phải Mạc Đổng Quyên rất không thích người khác chạm vào mình sao? Thế đây là gì?
Phương Vy cảm nhận được những ánh mắt ngạc nhiên đang hướng về mình liền gỡ tay cô bạn thân ra, mặt nhăn nhó.
“Không phải tao thì là ai?”
Mạc Đổng Quyên vẫn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, tiếp tục vui mừng nói.
“Sao mày lại chuyển đến đây? Không phải mày rất ghét hay sao?”
Phương Vy liếc mắt đến xung quanh. Nơi này chính là không thuận tiện để nói a!
“Lát tao sẽ kể sau! Đi!”
Phương Vy nắm tay Mạc Đổng Quyên tính kéo đi thì cô liền bị kéo ngược lại.
“Mày học 12A1?”
“Ừ!”
Đối thoại nhanh của Phương Vy và Mạc Đổng Quyên chính là minh chứng cho tình bạn vĩnh cửa. Chỉ cần hỏi nhau mấy câu đơn giản như vậy, những vấn đề khác cũng không cần hỏi, tự khắc bọn họ đều có câu trả lời.
Lần này thì đổi lại là Mạc Đổng Quyên kéo Phương Vy đi, tâm trạng của cô nhìn ra rất tốt. Bỗng, Thiên Vương dang tay chặn Phương Vy lại, lúc này Mạc Đổng Quyên mới để ý đến sự xuất hiện của cậu và Dương Mịch Ân ở bên cạnh. Tại sao Phương Vy của cô lại đi chung xe với họ?
“Cô quen cô ta?”
Phương Vy nhìn Thiên Vương, tay vẫn nắm lấy tay Mạc Đổng Quyên.
“Phải!”
“Hai người có quan hệ gì?”
“Nè, nhóc! Em có quyền gì mà hỏi quan hệ giữa chúng tôi? Với lại em nhỏ tuổi hơn Phương Vy đó, tại sao lại gọi cô này cô nọ? Em không biết kính trên nhường dưới à?”
Mạc Đổng Quyên bất bình chen ngang. Thiên Vương lạnh lùng quay sang nhìn cô, cô cũng không kiên nể nhìn lại.
“Tôi là vị hôn phu của cô ấy! Đủ quyền chưa?”
Không chỉ Phương Vy, Mạc Đổng Quyên và Dương Mịch Ân mà còn có tất cả các học sinh của học viện đã tự tập dưới sân trước từ khi nào để xem kịch hay, đều trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên trước câu phát ngôn của Thiên Vương. Thật không ngờ nha! Đây chính là lí do vì sao Phương Vy và Thiên Vương lại đi chung với nhau mấy ngày qua sao? Thế còn Dương Mịch Ân thì sao? Không phải Thiên Vương với cô ta là thanh mai chúc mã à? Mạc Đổng Quyên cùng những học sinh khác đều có chung một suy nghĩ, riêng Phương Vy và Dương Mịch Ân thì có những suy nghĩ khác.
Phương Vy tức giận khi Thiên Vương nói ra việc hôn ước giữa 2 người dễ dàng như vậy. Cô đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi! Tại sao cậu không nghe? Bộ cậu không nói thì sợ người ta không biết à? Cô không cần người ta biết mà!
Còn Dương Mịch Ân đương nhiên không tránh khỏi đau lòng. Cô sợ nhất chính là từ trong miệng cậu nghe được điều này. Tại sao cậu không để cô mơ mộng một chút? Tại sao lại xát muối vào tim cô như vậy? Chẳng lẽ tình cảm 8 năm qua không đủ để cậu xem trọng cô hơn sao?
Và đặc biệt người tỉnh nhất chính là người phát ngôn – Thiên Vương! Cậu hầu như không thay đổi sắc mặt, điềm tỉnh nhìn Mạc Đổng Quyên vẫn còn đang ngạc nhiên, không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.
“Vị hôn phu? Chuyện này là thế nào? Vy, mày nói tao nghe!”
Phương Vy bị Mạc Đổng Quyên lay tay liền chuyển ánh mắt giận dữ về phía cô.
“Chẳng phải đã nói là lát tao sẽ kể sau à? Hỏi lắm thế!”
Mạc Đổng Quyên mặt ngơ ngát.
“Ơ hay cái con này! Tự dưng lại nổi giận! Lên cơn à?”
“Đi!”
Phương Vy giận cá chém thớt đổ hết giận dữ lên người Mạc Đổng Quyên. Không thèm trả lời câu hỏi của Thiên Vương, liền kéo cô bạn mình đi mất. Mạc tiểu thư uất ức, tội nghiệp cũng chỉ biết cúi đầu đi theo Phương Vy. Cô khổ quá mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Vy đem tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cô và Thiên Vương nói cho Mạc Đổng Quyên nghe không thiếu một chữ. Mạc Đổng Quyên sau khi nghe xong ngược lại lại rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn như trên mạng hay nói: bạn thân sẽ cười khi bạn gặp xui xẻo, mà cô lại tặng cho Phương Vy một lời khuyên.
“Tao thấy mày nên quên chuyện cũ rồi mở lòng với Thiên Vương đi! Nó cũng rất tốt với mày mà!”
Phương Vy quay sang nhìn Mạc Đổng Quyên, nhìn thật chăm chú.
“Tao có gì để quên? Tại sao lại phải mở lòng?”
Một câu hỏi nghe thì có vẻ rất bình thương nhưng thật chất bên trong lại là sự phủ nhận của quá khứ. Mạc Đổng Quyên đối với thái độ này của Phương Vy cũng đã biết từ trước. Cô chỉ biết im lặng thở dài. Cô bạn thân này của cô nhìn bề ngoài thì trẻ con như thế nhưng bên trong lại là không biết bao nhiêu tâm sự được chôn giấu. Nó chỉ biết cất vào để buồn, để suy nghĩ một mình chứ chưa hề có ý định nói cho người khác nghe nửa lời, trừ phi người ta hỏi đến. Nó mạnh mẽ là thế nhưng cũng rất yếu đuối. Nhiều lúc cô hận không thể đem lòng của nó xé ra mà đọc hết xem nó cất cái gì trong đó, chứ có cậy miệng nó ra cũng chưa chắc nó sẽ hé răng nửa lời chứ nói gì đến chuyện chia sẻ cảm xúc của nó với mình. Một con khoái ngược đãi bản thân!
/52
|