Cứ là thế cả hai liên tục tấn công không ai chịu thua ai, nhóm người Ưng Vệ cũng chả rảnh rỗi gì liên tục đánh nhau với bọn họ, có mấy lần còn bị dị năng nhóm người tổ chức này đánh chúng, trong lòng bắt đầu có chút nặng nề hẳn.
Hóa ra thực lực của tổ chức Thiên Hạ này lại mạnh hơn trước rất nhiều, không biết bọn chúng làm cách nào, mà hiện giờ trên người bọn chúng đều mang cảm giác giết chóc ác liệt. Khiến nhóm người Ưng Vệ chả mấy dễ chịu.
Đùng … một tiếp sau một hồi chiến đấu nhóm người Tề Lạc sắp không chống đỡ nổi, sức mạnh của tổ chức Thiên Hạ này quá mức khủng khiếp, Tề Lạc nhìn đôi mắt âm trầm vì không muốn kéo dài thời gian.
Tề Lạc cứ thế lấy từ không gian đưa lá bùa cho Hộ Hùng, Hộ Hùng nhận lấy mỉm cười nhìn nhóm người Thiên Hạ này, cứ thế trực tiếp đốt cháy.
Cả nhóm người Phi Mộ thấy thế lúc đầu còn cảnh giác nhưng khi mãi không thấy có chuyện gì liền cười nhạo bọn họ, tiếp tục tấn công nhưng chưa được bao lâu thì trên trời đột nhiên xuất một cỗ sấm sét đánh xuống cực mạnh.
Mà nhóm này Tề Lạc đã chuẩn bị từ trước nhanh chóng cách xa đám người này. Thế là đùng … một tiếng, nhóm người Phi Mộ chưa kịp phản ứng đã bị sấm sét đánh chúng như muốn nát xương.
Cảm nhận được đau đớn truyền tới Phi Mộ mới thầm chửi thề, hắn không ngờ tới uy lực của cỗ sấm sét này lại mạnh đến vậy, mạnh hơn gấp 5 lần số với hắn tạo ra. Nếu không phải hắn có bảo vật bảo mệnh có lẽ sẽ sớm ngỏm mất.
Phi Mộ biết cứ như thế này e rằng không thể chống đỡ được bao lâu, hắn nhanh chóng sử dụng chiêu bài của mình, chạy trốn khỏi bọn họ. Trước đó hắn đến kiêu ngạo bao nhiêu thì trở về chật vật bấy nhiên, tuy có chút khó coi nhưng Phi Mộ là người thông minh, hắn sẽ không ngu ngốc tiếp tục chiến đấu khi mình đã bị thương nặng.
Hắn phải chạy trốn khỏi nơi này trước đã, đợi đến lúc trở về chữa xong vết thương lúc đó sẽ quay lại giết chết đám người Tề Lạc này.
Nhìn bóng dáng của nhóm người chạy trốn Tề Lạc không có đuổi theo vì có đuổi theo đựng được đâu, tốc độ chạy trốn của nhóm người Thiên Hạ này cũng quá nhanh rồi đi. Hộ Hùng thấy khinh bỉ nhìn đáng người kia:“ Anh chúng ta có nên đuổi theo không, sau đó giết chết đám người đó “.
Tề Lạc lắc đầu:“ Không cần trước hết chúng ta quay trở về căn cứ đã rồi nói xong “.
Hộ Hùng nghe vậy có chút tiếc hận không hiểu sao Tề Lạc không bọn chúng luôn, nếu không đợi bọn chúng chữa xong vết thương rồi quay lại đánh bọn họ sao, đến lúc đó có khi họ chả còn đánh chả được, tuy có chút khó hiểu nhưng Hộ Hùng vẫn ngoan nghe theo Tề Lạc cùng mọi người trở về căn cứ.
Thật ra Tề Lạc cũng muốn lắm nhưng anh biết e rằng không thể, đừng nhìn bọn Phi Mộ chạy trốn như thế mà khinh thường bọn chúng, trước đây Tề Lạc từng tiếp xúc với Phi Mộ rất nhiều này, hiểu rõ tính cách và năng lực của hắn. Tuy lúc chiến đấu hắn có thể dồi hết sức mình, còn lúc chạy trốn thì cực kỳ nhanh, nếu người khác nhìn còn khinh thường, có khi sẽ đuổi theo đổi giết.
Nhưng chỉ có Tề Lạc biết Phi Mộ hành động rất thông minh, nếu là người khác cứ cố gắng chống đỡ đa phần sẽ chỉ chờ chết là nhanh. Còn cách chạy trốn này của Phi Mộ không những giúp hắn rất nhiều, nếu kẻ nào đuổi theo e là sẽ phải nộp mạng với bọn chúng.
Tại sao Tề Lạc lại nói vậy bởi Tề Lạc đã từng trải qua rồi, thật đằng sau hắn không chỉ có một số người mà còn rất nhiều người khác đang chờ đợi, mỗi lần chạy trốn là một lần khinh nghiệm, một khi hắn trở lại hắn ta sẽ trở nên mạnh hơn lập tức có thể giết chết đối thủ còn thành công rất lần, cho nên mới nói một kẻ có thể nghĩ ra như thế thì không nguy hiểm mới là chuyện lạ.
Bên này Phi Mộ chạy trốn ra khỏi nơi đó, nghiến răng nghiến lợi rồi lại mỉm cười một cách quỷ dị.
Khi màn đem buông xuống Phi Mộ không có trở về căn cứ vẫn tiếp xúc đi thăm dò, cũng không biết hắn ta đã làm gì ngày hôm sau vết thương trên người của hắn đã hồi phục hoàn toàn, sức mạnh theo đó dần tăng lên.
Không để nhóm người Tề Lạc chờ lâu quả nhiên Phi Mộ đã quay trở lại lần nữa, lần này số lượt người hắn đưa tới không hề ít.
Tề Lạc sớm đã biết trước anh cũng mang theo rất nhiều người chuẩn bị đối phó với nhóm người Phi Mộ, lần này địa chỉ họ giao chiến không còn ở khu vực căn cứ của Tề Lạc. Mà Tề Lạc chủ động đi ra ngoài đánh nhau với họ, hai bên cứ thế lao vào đánh nhau điên cuồng, Phi Mộ ra tay một cách tàn nhẫn liên tục sử dụng dị năng phóng về phía Tề Lạc.
Tề Lạc cũng không chịu thua anh bắt đầu phòng thủ trước sau đó nhân cơ hội Phi Mộ để lộ sở rồi nhanh chóng tấn công, trải qua kiếp trước Tề Lạc biết rõ chiêu Phi Mộ sử dụng ra sao. Anh hết sức quen thuộc với đòn tấn công của hắn, tuy năng lực hiện giờ của Phi Mộ mạnh hơn so với trước nhưng kĩ năng không quá thay đổi.
Vì vậy Tề Lạc mới có thể đối phó được Phi Mộ này, tiếc là Tề Lạc không thể duy trì được lâu, lần này anh không có sử dụng lá bùa của Lưu Uyển đưa, vì anh biết mình lá bùa này phải dùng đối phó cho trận áp liệt hơn.
Vì thế lá bùa của Uy Lan cứ thế được sử dụng, tuy năng lực hiện giờ của Uy Lan còn hạn chế chưa thế tạo ra nhiều lá bùa, uy lực cũng không mạnh bằng lá bùa Lưu Uyển tạo ra nhưng với trí thông minh của Uy Lan, hắn vẫn biết lợi dụng kĩ năng của nó gây ra sức ép cho Phi Mộ.
Phi Mộ bị một dòng nước hướng tới cố gắng tránh né đi, sau đó bắt đầu sử dụng dị năng của mình tấn công về phía Uy Lan. Tần Duệ nhanh chóng chạy qua yển trợ cho Uy Lan mà Uy Lan cùng với Tề Lạc tiếp tục tấn công hắn ta. Bụp một tiếp do 3 người gây sức ép quá lớn Phi Mộ bất ngờ trúng chiêu, hắn lập tức cảm nhận được một sự đau đớn khó tả như hàng nghìn cây kim liên tục đây vào người hắn.
Lần này Phi Mộ học khôn hơn trước nhanh chóng sử dụng dị năng của mình chống đỡ, lúc đau đớn ngày càng dâng lên Phi biết tình hình không ổn, thế là nhanh chóng tìm cách đối phó nhóm người Tề Lạc, rồi nhân cơ hội chạy trốn lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại ngày nào hai bên cũng xảy ra chiến đấu, cơ thể cứ thế bắt đầu mệt mỏi, còn Phi Mộ hắn không những không mệt mà sức mạnh càng tăng lên dần dần.
Hóa ra thực lực của tổ chức Thiên Hạ này lại mạnh hơn trước rất nhiều, không biết bọn chúng làm cách nào, mà hiện giờ trên người bọn chúng đều mang cảm giác giết chóc ác liệt. Khiến nhóm người Ưng Vệ chả mấy dễ chịu.
Đùng … một tiếp sau một hồi chiến đấu nhóm người Tề Lạc sắp không chống đỡ nổi, sức mạnh của tổ chức Thiên Hạ này quá mức khủng khiếp, Tề Lạc nhìn đôi mắt âm trầm vì không muốn kéo dài thời gian.
Tề Lạc cứ thế lấy từ không gian đưa lá bùa cho Hộ Hùng, Hộ Hùng nhận lấy mỉm cười nhìn nhóm người Thiên Hạ này, cứ thế trực tiếp đốt cháy.
Cả nhóm người Phi Mộ thấy thế lúc đầu còn cảnh giác nhưng khi mãi không thấy có chuyện gì liền cười nhạo bọn họ, tiếp tục tấn công nhưng chưa được bao lâu thì trên trời đột nhiên xuất một cỗ sấm sét đánh xuống cực mạnh.
Mà nhóm này Tề Lạc đã chuẩn bị từ trước nhanh chóng cách xa đám người này. Thế là đùng … một tiếng, nhóm người Phi Mộ chưa kịp phản ứng đã bị sấm sét đánh chúng như muốn nát xương.
Cảm nhận được đau đớn truyền tới Phi Mộ mới thầm chửi thề, hắn không ngờ tới uy lực của cỗ sấm sét này lại mạnh đến vậy, mạnh hơn gấp 5 lần số với hắn tạo ra. Nếu không phải hắn có bảo vật bảo mệnh có lẽ sẽ sớm ngỏm mất.
Phi Mộ biết cứ như thế này e rằng không thể chống đỡ được bao lâu, hắn nhanh chóng sử dụng chiêu bài của mình, chạy trốn khỏi bọn họ. Trước đó hắn đến kiêu ngạo bao nhiêu thì trở về chật vật bấy nhiên, tuy có chút khó coi nhưng Phi Mộ là người thông minh, hắn sẽ không ngu ngốc tiếp tục chiến đấu khi mình đã bị thương nặng.
Hắn phải chạy trốn khỏi nơi này trước đã, đợi đến lúc trở về chữa xong vết thương lúc đó sẽ quay lại giết chết đám người Tề Lạc này.
Nhìn bóng dáng của nhóm người chạy trốn Tề Lạc không có đuổi theo vì có đuổi theo đựng được đâu, tốc độ chạy trốn của nhóm người Thiên Hạ này cũng quá nhanh rồi đi. Hộ Hùng thấy khinh bỉ nhìn đáng người kia:“ Anh chúng ta có nên đuổi theo không, sau đó giết chết đám người đó “.
Tề Lạc lắc đầu:“ Không cần trước hết chúng ta quay trở về căn cứ đã rồi nói xong “.
Hộ Hùng nghe vậy có chút tiếc hận không hiểu sao Tề Lạc không bọn chúng luôn, nếu không đợi bọn chúng chữa xong vết thương rồi quay lại đánh bọn họ sao, đến lúc đó có khi họ chả còn đánh chả được, tuy có chút khó hiểu nhưng Hộ Hùng vẫn ngoan nghe theo Tề Lạc cùng mọi người trở về căn cứ.
Thật ra Tề Lạc cũng muốn lắm nhưng anh biết e rằng không thể, đừng nhìn bọn Phi Mộ chạy trốn như thế mà khinh thường bọn chúng, trước đây Tề Lạc từng tiếp xúc với Phi Mộ rất nhiều này, hiểu rõ tính cách và năng lực của hắn. Tuy lúc chiến đấu hắn có thể dồi hết sức mình, còn lúc chạy trốn thì cực kỳ nhanh, nếu người khác nhìn còn khinh thường, có khi sẽ đuổi theo đổi giết.
Nhưng chỉ có Tề Lạc biết Phi Mộ hành động rất thông minh, nếu là người khác cứ cố gắng chống đỡ đa phần sẽ chỉ chờ chết là nhanh. Còn cách chạy trốn này của Phi Mộ không những giúp hắn rất nhiều, nếu kẻ nào đuổi theo e là sẽ phải nộp mạng với bọn chúng.
Tại sao Tề Lạc lại nói vậy bởi Tề Lạc đã từng trải qua rồi, thật đằng sau hắn không chỉ có một số người mà còn rất nhiều người khác đang chờ đợi, mỗi lần chạy trốn là một lần khinh nghiệm, một khi hắn trở lại hắn ta sẽ trở nên mạnh hơn lập tức có thể giết chết đối thủ còn thành công rất lần, cho nên mới nói một kẻ có thể nghĩ ra như thế thì không nguy hiểm mới là chuyện lạ.
Bên này Phi Mộ chạy trốn ra khỏi nơi đó, nghiến răng nghiến lợi rồi lại mỉm cười một cách quỷ dị.
Khi màn đem buông xuống Phi Mộ không có trở về căn cứ vẫn tiếp xúc đi thăm dò, cũng không biết hắn ta đã làm gì ngày hôm sau vết thương trên người của hắn đã hồi phục hoàn toàn, sức mạnh theo đó dần tăng lên.
Không để nhóm người Tề Lạc chờ lâu quả nhiên Phi Mộ đã quay trở lại lần nữa, lần này số lượt người hắn đưa tới không hề ít.
Tề Lạc sớm đã biết trước anh cũng mang theo rất nhiều người chuẩn bị đối phó với nhóm người Phi Mộ, lần này địa chỉ họ giao chiến không còn ở khu vực căn cứ của Tề Lạc. Mà Tề Lạc chủ động đi ra ngoài đánh nhau với họ, hai bên cứ thế lao vào đánh nhau điên cuồng, Phi Mộ ra tay một cách tàn nhẫn liên tục sử dụng dị năng phóng về phía Tề Lạc.
Tề Lạc cũng không chịu thua anh bắt đầu phòng thủ trước sau đó nhân cơ hội Phi Mộ để lộ sở rồi nhanh chóng tấn công, trải qua kiếp trước Tề Lạc biết rõ chiêu Phi Mộ sử dụng ra sao. Anh hết sức quen thuộc với đòn tấn công của hắn, tuy năng lực hiện giờ của Phi Mộ mạnh hơn so với trước nhưng kĩ năng không quá thay đổi.
Vì vậy Tề Lạc mới có thể đối phó được Phi Mộ này, tiếc là Tề Lạc không thể duy trì được lâu, lần này anh không có sử dụng lá bùa của Lưu Uyển đưa, vì anh biết mình lá bùa này phải dùng đối phó cho trận áp liệt hơn.
Vì thế lá bùa của Uy Lan cứ thế được sử dụng, tuy năng lực hiện giờ của Uy Lan còn hạn chế chưa thế tạo ra nhiều lá bùa, uy lực cũng không mạnh bằng lá bùa Lưu Uyển tạo ra nhưng với trí thông minh của Uy Lan, hắn vẫn biết lợi dụng kĩ năng của nó gây ra sức ép cho Phi Mộ.
Phi Mộ bị một dòng nước hướng tới cố gắng tránh né đi, sau đó bắt đầu sử dụng dị năng của mình tấn công về phía Uy Lan. Tần Duệ nhanh chóng chạy qua yển trợ cho Uy Lan mà Uy Lan cùng với Tề Lạc tiếp tục tấn công hắn ta. Bụp một tiếp do 3 người gây sức ép quá lớn Phi Mộ bất ngờ trúng chiêu, hắn lập tức cảm nhận được một sự đau đớn khó tả như hàng nghìn cây kim liên tục đây vào người hắn.
Lần này Phi Mộ học khôn hơn trước nhanh chóng sử dụng dị năng của mình chống đỡ, lúc đau đớn ngày càng dâng lên Phi biết tình hình không ổn, thế là nhanh chóng tìm cách đối phó nhóm người Tề Lạc, rồi nhân cơ hội chạy trốn lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại ngày nào hai bên cũng xảy ra chiến đấu, cơ thể cứ thế bắt đầu mệt mỏi, còn Phi Mộ hắn không những không mệt mà sức mạnh càng tăng lên dần dần.
/64
|