Mọi người trong phòng phẩu thuật đều lo lắng. Yến Giang tập trung cao độ xử lý, cố găng khâu vết thương của anh lại nhanh nhất có thể.
Bên ngoài phòng phẩu thuật, Đường Hinh Duyệt và ông bà Phó đều đứng ngồi không yên, mọi người đều chìm trong lo âu. Đường Hinh Duyệt không ngừng cầu nguyện cho anh. Phó phu nhân nắm chặt tay cô, cố gắng động viên cô.
Phó Dịch Thần mất khá nhiều máu, vết thương được xử lý, các y bác sĩ cũng nhanh chóng truyền máu cho anh. Sau hơn ba tiếng đồng hồ căng thẳng, ca phẩu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Bác sĩ Trần và Yến Giang bước ra khỏi phòng phẩu thuật, mồ hôi nhễ nhại nhưng khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
“Ca phẩu thuật đã thành công.” Bác sĩ Trần thông báo.
Yến Giang ôm chầm lấy bạn mình, cô vỗ nhẹ vào vai Đường Hinh Duyệt nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, cậu yên tâm nhé.”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Nhiệm vụ của tớ mà.”
“Không sao nữa rồi, đợi Phó tổng được đưa về phòng hồi sức thì mọi người có thể vào thăm.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Cảm ơn bác sĩ Trần, bác sĩ Yến nhé.”
Phó Dịch Thần được đưa về phòng hồi sức sau phẩu thuật. Anh đi mất khá nhiều máu, cả người nhợt nhạt đến đáng thương.
Đường Hinh Duyệt đã thẳng tay lấy mạng của Ân Tố Nhi, Lạc Thiên cũng đã bị tiêu diệt, trật tự ở khu biên giới cũng đã được thiết lập lại. Tất cả mọi thứ dần quay trở lại quỹ đạo cũ của nó, duy chỉ Phó Dịch Thần là vẫn nằm mê man trong phòng hồi sức.
Phải mất một ngày sau đó Phó Dịch Thần mới tỉnh sau ca phẩu thuật. Anh vẫn phải ở bệnh viện để theo dõi một thời gian, dù sao vết thương của anh cũng khá sâu, mất khá nhiều máu.
Phó Dịch Thần ở bệnh viện bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu ngày đó Đường Hinh Duyệt luôn túc trực bên cạnh anh.
Dù Phó Dịch Thần đã tỉnh nhưng sức khỏe vẫn còn khá yếu nên được các bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian nữa.
Đường Hinh Duyệt nhìn vết thương trên người anh, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa: “Anh thấy trong người sao rồi? Có đau lắm không anh?”
Được Đường Hinh Duyệt quan tâm, Phó Dịch Thần lại được đà làm nũng với cô một phen: “Đau lắm đấy, đau chết đi được.”
“Đạn bắn sâu lại mất máu nhiều như vậy, anh còn giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi, không đau sao được.”
“Thế vợ có cách nào giúp anh hết đau được không?”
“Em là bác sĩ chứ không phải thần tiên. Anh đừng có cử động nhiều kẻo lại ảnh hưởng đến vết thương bây giờ.”
“Anh đang là bệnh nhân đấy, em có thể nào dịu dàng với anh một chút được không?”
“Ý anh là đang chê em hung dữ có phải không?”
“Không có.”
“Còn dám bảo không, anh có tin em bỏ anh ở đây một mình không hả.”
“Vợ nỡ à?”
“Đương nhiên.”
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy phần thức ăn của Phó Dịch Thần vẫn còn y nguyên, liền nhíu mày: “Anh vẫn chưa ăn ạ?”
“Vợ đút anh đi.”
“Tay anh đâu?”
“Anh đang bị thương mà.”
Phó Dịch Thần có vẻ ngày càng biết cách mè nheo vợ rồi, sơ hở lại làm ra vẻ nũng nịu với Đường Hinh Duyệt làm cô nhiều lúc còn tưởng đây là ai chứ không phải chồng cô, chồng cô đâu có cái vẻ mặt này đâu cơ chứ.
“Tay đâu có bị thương? Ba mấy tuổi đầu mà vẫn phải cần em đút mới ăn được cơ à?”
“Em đang chê anh già? Ba mấy tuổi thì sao? Không phải anh vẫn đủ sức để làm cho em mang thai à.”
Nói xong, Phó Dịch Thần đưa tay kéo cô ngồi sát lại gần anh. Đường Hinh Duyệt sợ đụng trúng vết thương của anh liền la lên: “Này, cẩn thận. Kẻo lại đụng trúng vết thương của anh bây giờ.”
“Yên tâm, không trúng được.”
“Đang ở bệnh viện anh làm gì đấy?”
Một tay Phó Dịch Thần ôm eo cô, tay còn lại đang xoa xoa lên bụng cô, giọng thủ thỉ: “Mẹ con lại chê ba già con ạ. Con phải nhanh nhanh lớn để cùng ba bảo vợ mẹ con nhé, chứ không khéo ba già mẹ bỏ ba mất con ạ.”
“Anh lại luyên thuyên cái gì đấy? Em bỏ anh bao giờ chứ?”
“Không phải vừa có người bảo sẽ bỏ anh lại bệnh viện một mình à?”
Đường Hinh Duyệt: “…”
Phó Dịch Thần cầm lấy khay cơm đưa cho Đường Hinh Duyệt: “Vợ, anh đói bụng rồi.”
Phó Dịch Thần đang là bệnh nhân nên Đường Hinh Duyệt luôn chiều theo ý anh một cách vô điều kiện, miễn là nó tốt cho quá trình hồi phục của anh.
Đường Hinh Duyệt đưa tay nhận lấy khay cơm nhưng bị Phó Dịch Thần giữ lại: “Để đấy anh cầm cho, nặng lắm.”
“Thế sao anh không tự ăn đi, còn mè nheo đòi em phải đút cơ.”
“Tại anh thích vậy.”
Đường Hinh Duyệt lấy một thìa cơm đầy: “Nào, há miệng.”
Phó Dịch Thần rất tận hưởng cảm giác được Đường Hinh Duyệt chăm sóc. Cứ như vậy một loáng đã xong một khay cơm đầy.
“Nước đây, anh uống đi rồi nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn em.”
Phó Dịch Thần nằm dịch người sang một bên chừa chỗ cho Đường Hinh Duyệt nằm bên cạnh. Anh ôm trọn hai mẹ con cô vào lòng nhưng Đường Hinh Duyệt sợ bản thân sơ ý mà đụng trúng vết thương của cô nên luôn nằm nhích người ra một bên.
“Nằm yên nào. Em là con sâu à, sao cứ ngọ nguậy mãi thế?”
“Sao lại nhích người sang bên ấy? Em ghét bỏ anh rồi à?”
“Vớ vẩn. Em chỉ sợ đụng phải vết thương của anh thôi.”
“Em đụng vết thương anh cũng không sao nhưng em nằm xa anh như vậy là có sao đấy.” Phó Dịch Thần lại bắt đầu bày ra vẻ mặt hờn dỗi với cô.
Và tất nhiên Đường Hinh Duyệt chắc chắn sẽ mủi lòng với anh, cô nằm sát vào bên cạnh anh, tay vòng qua ôm lấy người đàn ông của mình.
“Dạo này con có ngoan không, có quấy gì em không?”
“Con rất ngoan không hề quấy rầy gì em nhưng người quấy rầy là anh đấy.”
“Anh còn quấy rầy em cả đời.”
Buổi chiều, có ông bà Phó và ông bà Đường vào thăm Đường Hinh Duyệt. Trải qua lần này, tất cả mọi người đều rất lo lắng, người hiểu rõ cảm giác này nhất vẫn chính là ông Phó. Thời điểm ông nhìn thấy ca phẩu thuật của Phó Dịch Thần thành công, sự lo lắng trong lòng ông mới được gỡ bỏ.
Ông nhìn Phó Dịch Thần trên giường bệnh, lại nhìn sang Đường Hinh Duyệt xong ân cần lên tiếng: “Con cũng hạn chế nhúng tay vào việc của Hắc Long đi. Nhà chúng ta không cần phải nhờ vào những việc ấy để sống. Con cũng có vợ có con rồi, làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình nhỏ của mình, không phải lúc một thân một mình mà muốn làm gì làm.”
“Con biết rồi ạ.”
Phó Dịch Thần ở lại bệnh viện theo dõi gần nửa tháng trời, vết thương của anh được chăm sóc rất kỹ. Bệnh viện này được Phó Dịch Thần rót vốn đầu tư nên đương nhiên anh sẽ được hưởng tất cả những dịch vụ chăm sóc tốt nhất ở đây.
Bên ngoài phòng phẩu thuật, Đường Hinh Duyệt và ông bà Phó đều đứng ngồi không yên, mọi người đều chìm trong lo âu. Đường Hinh Duyệt không ngừng cầu nguyện cho anh. Phó phu nhân nắm chặt tay cô, cố gắng động viên cô.
Phó Dịch Thần mất khá nhiều máu, vết thương được xử lý, các y bác sĩ cũng nhanh chóng truyền máu cho anh. Sau hơn ba tiếng đồng hồ căng thẳng, ca phẩu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Bác sĩ Trần và Yến Giang bước ra khỏi phòng phẩu thuật, mồ hôi nhễ nhại nhưng khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
“Ca phẩu thuật đã thành công.” Bác sĩ Trần thông báo.
Yến Giang ôm chầm lấy bạn mình, cô vỗ nhẹ vào vai Đường Hinh Duyệt nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, cậu yên tâm nhé.”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Nhiệm vụ của tớ mà.”
“Không sao nữa rồi, đợi Phó tổng được đưa về phòng hồi sức thì mọi người có thể vào thăm.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Cảm ơn bác sĩ Trần, bác sĩ Yến nhé.”
Phó Dịch Thần được đưa về phòng hồi sức sau phẩu thuật. Anh đi mất khá nhiều máu, cả người nhợt nhạt đến đáng thương.
Đường Hinh Duyệt đã thẳng tay lấy mạng của Ân Tố Nhi, Lạc Thiên cũng đã bị tiêu diệt, trật tự ở khu biên giới cũng đã được thiết lập lại. Tất cả mọi thứ dần quay trở lại quỹ đạo cũ của nó, duy chỉ Phó Dịch Thần là vẫn nằm mê man trong phòng hồi sức.
Phải mất một ngày sau đó Phó Dịch Thần mới tỉnh sau ca phẩu thuật. Anh vẫn phải ở bệnh viện để theo dõi một thời gian, dù sao vết thương của anh cũng khá sâu, mất khá nhiều máu.
Phó Dịch Thần ở bệnh viện bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu ngày đó Đường Hinh Duyệt luôn túc trực bên cạnh anh.
Dù Phó Dịch Thần đã tỉnh nhưng sức khỏe vẫn còn khá yếu nên được các bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian nữa.
Đường Hinh Duyệt nhìn vết thương trên người anh, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa: “Anh thấy trong người sao rồi? Có đau lắm không anh?”
Được Đường Hinh Duyệt quan tâm, Phó Dịch Thần lại được đà làm nũng với cô một phen: “Đau lắm đấy, đau chết đi được.”
“Đạn bắn sâu lại mất máu nhiều như vậy, anh còn giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi, không đau sao được.”
“Thế vợ có cách nào giúp anh hết đau được không?”
“Em là bác sĩ chứ không phải thần tiên. Anh đừng có cử động nhiều kẻo lại ảnh hưởng đến vết thương bây giờ.”
“Anh đang là bệnh nhân đấy, em có thể nào dịu dàng với anh một chút được không?”
“Ý anh là đang chê em hung dữ có phải không?”
“Không có.”
“Còn dám bảo không, anh có tin em bỏ anh ở đây một mình không hả.”
“Vợ nỡ à?”
“Đương nhiên.”
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy phần thức ăn của Phó Dịch Thần vẫn còn y nguyên, liền nhíu mày: “Anh vẫn chưa ăn ạ?”
“Vợ đút anh đi.”
“Tay anh đâu?”
“Anh đang bị thương mà.”
Phó Dịch Thần có vẻ ngày càng biết cách mè nheo vợ rồi, sơ hở lại làm ra vẻ nũng nịu với Đường Hinh Duyệt làm cô nhiều lúc còn tưởng đây là ai chứ không phải chồng cô, chồng cô đâu có cái vẻ mặt này đâu cơ chứ.
“Tay đâu có bị thương? Ba mấy tuổi đầu mà vẫn phải cần em đút mới ăn được cơ à?”
“Em đang chê anh già? Ba mấy tuổi thì sao? Không phải anh vẫn đủ sức để làm cho em mang thai à.”
Nói xong, Phó Dịch Thần đưa tay kéo cô ngồi sát lại gần anh. Đường Hinh Duyệt sợ đụng trúng vết thương của anh liền la lên: “Này, cẩn thận. Kẻo lại đụng trúng vết thương của anh bây giờ.”
“Yên tâm, không trúng được.”
“Đang ở bệnh viện anh làm gì đấy?”
Một tay Phó Dịch Thần ôm eo cô, tay còn lại đang xoa xoa lên bụng cô, giọng thủ thỉ: “Mẹ con lại chê ba già con ạ. Con phải nhanh nhanh lớn để cùng ba bảo vợ mẹ con nhé, chứ không khéo ba già mẹ bỏ ba mất con ạ.”
“Anh lại luyên thuyên cái gì đấy? Em bỏ anh bao giờ chứ?”
“Không phải vừa có người bảo sẽ bỏ anh lại bệnh viện một mình à?”
Đường Hinh Duyệt: “…”
Phó Dịch Thần cầm lấy khay cơm đưa cho Đường Hinh Duyệt: “Vợ, anh đói bụng rồi.”
Phó Dịch Thần đang là bệnh nhân nên Đường Hinh Duyệt luôn chiều theo ý anh một cách vô điều kiện, miễn là nó tốt cho quá trình hồi phục của anh.
Đường Hinh Duyệt đưa tay nhận lấy khay cơm nhưng bị Phó Dịch Thần giữ lại: “Để đấy anh cầm cho, nặng lắm.”
“Thế sao anh không tự ăn đi, còn mè nheo đòi em phải đút cơ.”
“Tại anh thích vậy.”
Đường Hinh Duyệt lấy một thìa cơm đầy: “Nào, há miệng.”
Phó Dịch Thần rất tận hưởng cảm giác được Đường Hinh Duyệt chăm sóc. Cứ như vậy một loáng đã xong một khay cơm đầy.
“Nước đây, anh uống đi rồi nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn em.”
Phó Dịch Thần nằm dịch người sang một bên chừa chỗ cho Đường Hinh Duyệt nằm bên cạnh. Anh ôm trọn hai mẹ con cô vào lòng nhưng Đường Hinh Duyệt sợ bản thân sơ ý mà đụng trúng vết thương của cô nên luôn nằm nhích người ra một bên.
“Nằm yên nào. Em là con sâu à, sao cứ ngọ nguậy mãi thế?”
“Sao lại nhích người sang bên ấy? Em ghét bỏ anh rồi à?”
“Vớ vẩn. Em chỉ sợ đụng phải vết thương của anh thôi.”
“Em đụng vết thương anh cũng không sao nhưng em nằm xa anh như vậy là có sao đấy.” Phó Dịch Thần lại bắt đầu bày ra vẻ mặt hờn dỗi với cô.
Và tất nhiên Đường Hinh Duyệt chắc chắn sẽ mủi lòng với anh, cô nằm sát vào bên cạnh anh, tay vòng qua ôm lấy người đàn ông của mình.
“Dạo này con có ngoan không, có quấy gì em không?”
“Con rất ngoan không hề quấy rầy gì em nhưng người quấy rầy là anh đấy.”
“Anh còn quấy rầy em cả đời.”
Buổi chiều, có ông bà Phó và ông bà Đường vào thăm Đường Hinh Duyệt. Trải qua lần này, tất cả mọi người đều rất lo lắng, người hiểu rõ cảm giác này nhất vẫn chính là ông Phó. Thời điểm ông nhìn thấy ca phẩu thuật của Phó Dịch Thần thành công, sự lo lắng trong lòng ông mới được gỡ bỏ.
Ông nhìn Phó Dịch Thần trên giường bệnh, lại nhìn sang Đường Hinh Duyệt xong ân cần lên tiếng: “Con cũng hạn chế nhúng tay vào việc của Hắc Long đi. Nhà chúng ta không cần phải nhờ vào những việc ấy để sống. Con cũng có vợ có con rồi, làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình nhỏ của mình, không phải lúc một thân một mình mà muốn làm gì làm.”
“Con biết rồi ạ.”
Phó Dịch Thần ở lại bệnh viện theo dõi gần nửa tháng trời, vết thương của anh được chăm sóc rất kỹ. Bệnh viện này được Phó Dịch Thần rót vốn đầu tư nên đương nhiên anh sẽ được hưởng tất cả những dịch vụ chăm sóc tốt nhất ở đây.
/64
|