Nhận được lệnh, mọi người nhanh chóng tản ra lui về nghỉ ngơi. Thời tiết ở đây rất khắc nghiệt, đêm đến, sương xuống rất dày khiến Đường Hinh Duyệt thoáng rùng mình trước thời tiết ở nơi này.
Trằn trọc mãi cả hai vẫn chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ được. Đường Hinh Duyệt cứ xoay tới xoay lui.
“Em sao thế? Khó ngủ à?”
“Một chút.”
“Anh vẫn chưa ngủ ạ?”
“Em xoay tới xoay lui làm sao anh ngủ được.”
“Em xin lỗi.”
“Ngoan, mau ngủ đi. Không sao đâu, em đừng lo lắng. Ngủ đi cho bảo bối còn ngủ.”
“Anh là đang lo em không ngủ được hay là lo cho con anh không ngủ được đây?”
“Cả hai.”
Phó Dịch Thần đưa tay xoa xoa phần bụng của cô, khẽ cất giọng: “Ngoan, anh ôm em ngủ.”
“Dạ.”
Bên phía Lạc Thiên cũng nhanh chóng nhận được tin tức Phó Dịch Thần đem người sang biên giới.
Hắn ta không lấy một chút sợ hãi mà kiêu ngạo nhìn về phía Ân Tố Nhi: “Người cô muốn tìm đã sang tận đây tìm cô. Cô định như nào?”
“Còn như nào nữa. Có thù tất nhiên phải báo, đây cũng là lẽ thường tình cơ mà, có gì đáng để hỏi chứ?”
“Khá lắm.”
“Chuẩn bị đi, bọn chúng đã cất công sang đây, chúng ta thân là chủ nhà cũng nên chuẩn bị một chút.”
“Chờ đợi chi bằng ngay bây giờ, tặng cho một chúng một bất ngờ khiến chúng trở tay không kịp, như vậy chẳng phải có lợi hơn cho chúng ta sao.”
“Cô chắc chắn?”
“Đương nhiên, tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Tùy cô, muốn bao nhiêu người Lạc Thiên này đều có thể cho cô, miễn là cái tên Phó Dịch Thần đó biến mất là được.”
Ân Tố Nhi chẳng thèm bận tâm đến những lời Lạc Thiên nói, trong đầu của cô ta lúc này chỉ chăm chăm nghĩ đến làm sao để tiêu diệt được Đường Hinh Duyệt.
Nói là làm, ngay trong đêm, đám người của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi đã nhanh chóng tập trung lực lượng tiến về nơi Phó Dịch Thần ở để đánh úp bất ngờ.
Trời càng về khuya nhiệt độ càng xuống thấp, Đường Hinh Duyệt lại càng không thể vào giấc được. Cô không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một vòng nhưng sợ Phó Dịch Thần tỉnh giấc nên đành ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
Bỗng một tiếng súng vang lên khiến mọi người giật mình tỉnh giấc, tất cả đều nhanh chóng trang bị vũ khí bên người, tập trung cao độ.
Phó Dịch Thần nghe tiếng súng nổ lên, anh cũng tỉnh giấc và cũng chẳng cần phải vắt óc suy nghĩ anh cũng đoán được người bên ngoài là ai.
“Hinh Duyệt, em cẩn thận đó.”
“Dịch Dương, cậu theo sát thiếu phu nhân cho tôi.”
“Rõ.”
“Mọi người nâng cao cảnh giác, chuẩn bị tấn công.”
“Rõ.”
Đám người Lạc Thiên nổ súng vang động cả một góc trời, bọn chúng ngang nhiên xông vào bên trong. Vừa nhìn thấy Đường Hinh Duyệt cũng có mặt ở đây, Ân Tố Nhi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta hất mặt nhìn về phía Đường Hinh Duyệt, kiêu căng lên tiếng: “Cô mà cũng có lá gan để đến nơi này sao?”
“Sao? Bất ngờ lắm à? Tôi có gan hay không thì cô cũng chỉ là một kẻ bại trận dưới tay tôi mà thôi.” Đường Hinh Duyệt điềm tĩnh lên tiếng.
“Có bại trận hay không, qua đêm nay sẽ rõ.”
Lạc Thiên nhìn Ân Tố Nhi cứ mãi đôi co với Đường Hinh Duyệt, hắn ta mất kiên nhẫn lên tiếng: “Nói nhiều như vậy làm gì, xông lên.”
“Để Đường Hinh Duyệt lại cho tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Người của hai bên trực tiếp xông lên. Phó Dịch Thần trực tiếp đối đầu với Lạc Thiên, những người khác đều một kèm một cứ như vậy mà xông lên. Hoàng Dịch Dương theo lệnh của Phó Dịch Thần, anh theo sát Đường Hinh Duyệt, yểm trợ cho cô.
Ân Tố Nhi thấy Hoàng Dịch Dương cứ mãi ngán đường khiến cô không thể tiếp cận được Đường Hinh Duyệt, sự bực bội trong người cô ta ngày một dâng cao.
“Dịch Dương, tôi không muốn làm anh bị thương. Mau tránh ra.”
“Muốn đụng tới thiếu phu nhân? Bước qua được xác tôi đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện đó.”
“Anh… Được lắm. Vậy thì đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa của chúng ta trước đây.”
Hoàng Dịch Dương cười khuẩy: “Tình nghĩa? Tình nghĩa giữa tôi và cô đã chấm dứt từ lúc cô đầu quân về Lạc Thiên rồi. Loại người như cô tốt nhất đừng có nhắc hai chứ tình nghĩa ở đây. Tôi khinh.”
“Được, vậy tôi cũng chẳng cần khách sáo với anh nữa. Xông lên đi.”
Dứt câu, Ân Tố Nhi trực tiếp xông lên tấn công Hoàng Dịch Dương, chỉ khi đánh bại được Hoàng Dịch Dương thì cô mới có khả năng tiêu diệt được Đường Hinh Duyệt.
Thân thủ của Ân Tố Nhi thời gian gần đây cũng trở nên nhanh nhẹn không kém, các cú đánh của cô ta đều như muốn một phát lấy mạng Hoàng Dịch Dương.
“Dịch Dương. Cẩn thận.”
Đường Hinh Duyệt thấy tình hình không ổn, cô không thể đứng ngoài nhìn được nữa, cô trực tiếp xông lên yểm trợ cho Hoàng Dịch Dương.
Đương nhiên, Ân Tố Nhi không phải là đối thủ của cô, với sự trợ giúp của Hoàng Dịch Dương, rất nhanh cả hai đã khống chế được Ân Tố Nhi.
Bên kia, Phó Dịch Thần và Lạc Thiên cũng đang rất gay go, cả hai đều muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến nhưng đến cuối cùng vẫn chưa ai chịu thua ai.
Hoàng Dịch Dương nhìn thấy Lạc Thiên đang định rút con gao găm trong người để tấn công Phó Dịch Thần, anh hất tay đẩy mạnh Ân Tố Nhi về phía sau, trực tiếp xông lên yểm trợ cho Phó Dịch Thần, con dao găm của hắn ta nhanh chóng bị đá bay xuống đất. Lạc Thiên nhất thời không tập trung liền bị đòn tấn công của Hoàng Dịch Dương đánh trúng khiến hắn ta ngã nhào trên mặt đất. Phó Dịch Thần nhân cơ hội đó, anh rút súng chỉa về phía Lạc Thiên, bóp còn tiễn hắn ta lên đường.
Ân Tố Nhi nhân cơ hôi đó liền xông lên tấn công Đường Hinh Duyệt, tất cả mọi người đều có đối thủ riêng cho mình, trong lúc hỗn loạn đã không nhìn thấy bóng dáng Đường Hinh Duyệt và Ân Tố Nhi đâu.
Đường Hinh Duyệt theo sát cô ta đến bên một con đường nhỏ bên bìa rừng. Cả hai vẫn tiếp tục giao đấu, đương nhiên lần này chỉ có cô và Ân Tố Nhi.
Phó Dịch Thần giải quyết xong đám người của Lạc Thiên xong, quay ra đã không nhìn thấy bóng dáng Đường Hinh Duyệt đâu. Mọi người nhanh chóng tản ra đi tìm.
Phó Dịch Thần đi men theo con đường mòn bên cánh rừng, hình ảnh Đường Hinh Duyệt và Ân Tố Nhi liên tục lao vào nhau ập vào mắt anh. Phó Dịch Thần chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, anh trực tiếp xông lên.
Đường Hinh Duyệt đang mang thai nên điểm yếu của cô chính là phần bụng nên mỗi đòn tấn công của Ân Tố Nhi đều nhắm vào điểm yếu này của cô.
Phó Dịch Thần chế ngự Ân Tố Nhi nhưng rất nhanh đã bị cô ta đánh trả. Phó Dịch Thần lo xem Đường Hinh Duyệt có bị thương ở đâu không không may đã bị cô ta dùng súng bắn trúng vào phần bụng của anh.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh bị thương liền không kiềm chế được cảm xúc của mình, ánh mắt căm hận của cô ghim thẳng vào người Ân Tố Nhi. Cô bất chấp mọi thứ lao đến tấn công Ân Tố Nhi, khẩu súng trong tay Ân Tố Nhi nhanh chóng bị Đường Hinh Duyệt cướp lấy, cô tìm thời cô nhắm thẳng vào tim Ân Tố Nhi, trực tiếp bóp cò.
Trằn trọc mãi cả hai vẫn chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ được. Đường Hinh Duyệt cứ xoay tới xoay lui.
“Em sao thế? Khó ngủ à?”
“Một chút.”
“Anh vẫn chưa ngủ ạ?”
“Em xoay tới xoay lui làm sao anh ngủ được.”
“Em xin lỗi.”
“Ngoan, mau ngủ đi. Không sao đâu, em đừng lo lắng. Ngủ đi cho bảo bối còn ngủ.”
“Anh là đang lo em không ngủ được hay là lo cho con anh không ngủ được đây?”
“Cả hai.”
Phó Dịch Thần đưa tay xoa xoa phần bụng của cô, khẽ cất giọng: “Ngoan, anh ôm em ngủ.”
“Dạ.”
Bên phía Lạc Thiên cũng nhanh chóng nhận được tin tức Phó Dịch Thần đem người sang biên giới.
Hắn ta không lấy một chút sợ hãi mà kiêu ngạo nhìn về phía Ân Tố Nhi: “Người cô muốn tìm đã sang tận đây tìm cô. Cô định như nào?”
“Còn như nào nữa. Có thù tất nhiên phải báo, đây cũng là lẽ thường tình cơ mà, có gì đáng để hỏi chứ?”
“Khá lắm.”
“Chuẩn bị đi, bọn chúng đã cất công sang đây, chúng ta thân là chủ nhà cũng nên chuẩn bị một chút.”
“Chờ đợi chi bằng ngay bây giờ, tặng cho một chúng một bất ngờ khiến chúng trở tay không kịp, như vậy chẳng phải có lợi hơn cho chúng ta sao.”
“Cô chắc chắn?”
“Đương nhiên, tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Tùy cô, muốn bao nhiêu người Lạc Thiên này đều có thể cho cô, miễn là cái tên Phó Dịch Thần đó biến mất là được.”
Ân Tố Nhi chẳng thèm bận tâm đến những lời Lạc Thiên nói, trong đầu của cô ta lúc này chỉ chăm chăm nghĩ đến làm sao để tiêu diệt được Đường Hinh Duyệt.
Nói là làm, ngay trong đêm, đám người của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi đã nhanh chóng tập trung lực lượng tiến về nơi Phó Dịch Thần ở để đánh úp bất ngờ.
Trời càng về khuya nhiệt độ càng xuống thấp, Đường Hinh Duyệt lại càng không thể vào giấc được. Cô không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một vòng nhưng sợ Phó Dịch Thần tỉnh giấc nên đành ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
Bỗng một tiếng súng vang lên khiến mọi người giật mình tỉnh giấc, tất cả đều nhanh chóng trang bị vũ khí bên người, tập trung cao độ.
Phó Dịch Thần nghe tiếng súng nổ lên, anh cũng tỉnh giấc và cũng chẳng cần phải vắt óc suy nghĩ anh cũng đoán được người bên ngoài là ai.
“Hinh Duyệt, em cẩn thận đó.”
“Dịch Dương, cậu theo sát thiếu phu nhân cho tôi.”
“Rõ.”
“Mọi người nâng cao cảnh giác, chuẩn bị tấn công.”
“Rõ.”
Đám người Lạc Thiên nổ súng vang động cả một góc trời, bọn chúng ngang nhiên xông vào bên trong. Vừa nhìn thấy Đường Hinh Duyệt cũng có mặt ở đây, Ân Tố Nhi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta hất mặt nhìn về phía Đường Hinh Duyệt, kiêu căng lên tiếng: “Cô mà cũng có lá gan để đến nơi này sao?”
“Sao? Bất ngờ lắm à? Tôi có gan hay không thì cô cũng chỉ là một kẻ bại trận dưới tay tôi mà thôi.” Đường Hinh Duyệt điềm tĩnh lên tiếng.
“Có bại trận hay không, qua đêm nay sẽ rõ.”
Lạc Thiên nhìn Ân Tố Nhi cứ mãi đôi co với Đường Hinh Duyệt, hắn ta mất kiên nhẫn lên tiếng: “Nói nhiều như vậy làm gì, xông lên.”
“Để Đường Hinh Duyệt lại cho tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Người của hai bên trực tiếp xông lên. Phó Dịch Thần trực tiếp đối đầu với Lạc Thiên, những người khác đều một kèm một cứ như vậy mà xông lên. Hoàng Dịch Dương theo lệnh của Phó Dịch Thần, anh theo sát Đường Hinh Duyệt, yểm trợ cho cô.
Ân Tố Nhi thấy Hoàng Dịch Dương cứ mãi ngán đường khiến cô không thể tiếp cận được Đường Hinh Duyệt, sự bực bội trong người cô ta ngày một dâng cao.
“Dịch Dương, tôi không muốn làm anh bị thương. Mau tránh ra.”
“Muốn đụng tới thiếu phu nhân? Bước qua được xác tôi đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện đó.”
“Anh… Được lắm. Vậy thì đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa của chúng ta trước đây.”
Hoàng Dịch Dương cười khuẩy: “Tình nghĩa? Tình nghĩa giữa tôi và cô đã chấm dứt từ lúc cô đầu quân về Lạc Thiên rồi. Loại người như cô tốt nhất đừng có nhắc hai chứ tình nghĩa ở đây. Tôi khinh.”
“Được, vậy tôi cũng chẳng cần khách sáo với anh nữa. Xông lên đi.”
Dứt câu, Ân Tố Nhi trực tiếp xông lên tấn công Hoàng Dịch Dương, chỉ khi đánh bại được Hoàng Dịch Dương thì cô mới có khả năng tiêu diệt được Đường Hinh Duyệt.
Thân thủ của Ân Tố Nhi thời gian gần đây cũng trở nên nhanh nhẹn không kém, các cú đánh của cô ta đều như muốn một phát lấy mạng Hoàng Dịch Dương.
“Dịch Dương. Cẩn thận.”
Đường Hinh Duyệt thấy tình hình không ổn, cô không thể đứng ngoài nhìn được nữa, cô trực tiếp xông lên yểm trợ cho Hoàng Dịch Dương.
Đương nhiên, Ân Tố Nhi không phải là đối thủ của cô, với sự trợ giúp của Hoàng Dịch Dương, rất nhanh cả hai đã khống chế được Ân Tố Nhi.
Bên kia, Phó Dịch Thần và Lạc Thiên cũng đang rất gay go, cả hai đều muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến nhưng đến cuối cùng vẫn chưa ai chịu thua ai.
Hoàng Dịch Dương nhìn thấy Lạc Thiên đang định rút con gao găm trong người để tấn công Phó Dịch Thần, anh hất tay đẩy mạnh Ân Tố Nhi về phía sau, trực tiếp xông lên yểm trợ cho Phó Dịch Thần, con dao găm của hắn ta nhanh chóng bị đá bay xuống đất. Lạc Thiên nhất thời không tập trung liền bị đòn tấn công của Hoàng Dịch Dương đánh trúng khiến hắn ta ngã nhào trên mặt đất. Phó Dịch Thần nhân cơ hội đó, anh rút súng chỉa về phía Lạc Thiên, bóp còn tiễn hắn ta lên đường.
Ân Tố Nhi nhân cơ hôi đó liền xông lên tấn công Đường Hinh Duyệt, tất cả mọi người đều có đối thủ riêng cho mình, trong lúc hỗn loạn đã không nhìn thấy bóng dáng Đường Hinh Duyệt và Ân Tố Nhi đâu.
Đường Hinh Duyệt theo sát cô ta đến bên một con đường nhỏ bên bìa rừng. Cả hai vẫn tiếp tục giao đấu, đương nhiên lần này chỉ có cô và Ân Tố Nhi.
Phó Dịch Thần giải quyết xong đám người của Lạc Thiên xong, quay ra đã không nhìn thấy bóng dáng Đường Hinh Duyệt đâu. Mọi người nhanh chóng tản ra đi tìm.
Phó Dịch Thần đi men theo con đường mòn bên cánh rừng, hình ảnh Đường Hinh Duyệt và Ân Tố Nhi liên tục lao vào nhau ập vào mắt anh. Phó Dịch Thần chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, anh trực tiếp xông lên.
Đường Hinh Duyệt đang mang thai nên điểm yếu của cô chính là phần bụng nên mỗi đòn tấn công của Ân Tố Nhi đều nhắm vào điểm yếu này của cô.
Phó Dịch Thần chế ngự Ân Tố Nhi nhưng rất nhanh đã bị cô ta đánh trả. Phó Dịch Thần lo xem Đường Hinh Duyệt có bị thương ở đâu không không may đã bị cô ta dùng súng bắn trúng vào phần bụng của anh.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh bị thương liền không kiềm chế được cảm xúc của mình, ánh mắt căm hận của cô ghim thẳng vào người Ân Tố Nhi. Cô bất chấp mọi thứ lao đến tấn công Ân Tố Nhi, khẩu súng trong tay Ân Tố Nhi nhanh chóng bị Đường Hinh Duyệt cướp lấy, cô tìm thời cô nhắm thẳng vào tim Ân Tố Nhi, trực tiếp bóp cò.
/64
|