Với tâm lý của một người vợ như Đường Hinh Duyệt đương nhiên cô không mong anh xảy ra bất cứ điều gì, và hơn hết là cô muốn mình luôn được đồng hành cùng với anh.
“Chuyện này anh không tự ý quyết định được.”
“Ý anh như vậy là sao chứ?”
“Anh sẽ bàn bạc lại chuyện này với ba mẹ.”
Vừa hay lúc đó ông Phó gọi điện thoại đến cho Đường Hinh Duyệt. Cô cầm điện thoại giơ về phía Phó Dịch Thần, giọng lí nhí: “Ba gọi.”
“Em nghe đi.”
Đường Hinh Duyệt nhấn nút nhận cuộc gọi: “Con nghe ạ.”
“Ừ, ba có chuyện muốn nói với con một chút.”
“Dạ, ba nói đi ạ. Con vẫn đang nghe đây ạ.”
“Chắc Dịch Thần cũng đã nói qua với con về chuyện của Ân Tố Nhi rồi. Thời gian tới Phó Dịch Thần không ở nhà nên tạm thời con về Phó gia ở vài ngày nhé. Có như vậy mọi người mới yên tâm.”
“Dạ con có nghe anh ấy nói qua rồi ạ.”
“Ừ, thế ý của con như nào?”
Phó Dịch Thần nhìn thấy vẻ mặt kia của Đường Hinh Duyệt là anh biết chắc chắn cô sẽ đòi đi theo anh sang biên giới cho bằng được.
“Nếu em muốn thì em hỏi ý kiến của ba đi. Nếu ba đồng ý thì anh cũng sẽ không ngăn cản.” Phó Dịch Thần khẽ lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt ngập ngừng, bởi cô biết chắc ông sẽ không để cô đi cùng Phó Dịch Thần huống hồ gì cô còn đang mang thai, chuyện đó lại càng không thể xảy ra.
Chần chừ hồi lâu, Đường Hinh Duyệt khẽ lên tiếng: “Ba ơi… Con có thể cùng Dịch Thần sang biên giới được không ạ?”
Ông Phó cũng không mấy bất ngờ trước lời đề nghị của Đường Hinh Duyệt, bởi bất kỳ người vợ nào cũng muốn đồng hành cùng người đàn ông của mình vượt qua khó khăn, bà Phó lúc trước cũng vậy.
“Ba biết con rất muốn cùng Dịch Thần sang biên giới nhưng mà nơi đó rất phức tạp. Vì sự an toàn của con, ba không đồng ý để con đi cùng Dịch Thần.”
“Con là bác sĩ, con cũng biết võ. Con có thể tự chăm sóc mình mà ba. Hơn nữa, mọi người cứ bắt ép con ở nhà đợi, con không chịu được.”
Cả ông Phó và Phó Dịch Thần đều trầm ngâm suy nghĩ về những gì Đường Hinh Duyệt nói, đương nhiên mọi người đều hiểu cảm giác chờ đợi nó bí bách và khó chịu đến mức nào.
Phó Dịch Thần cũng không yên lòng khi thấy cô như vậy, anh cầm lấy điện thoại trong tay Đường Hinh Duyệt, mở loa ngoài, khẽ cất giọng hỏi ý kiến của ông Phó: “Hay là ba cho em ấy đi cùng nhé?”
Cả hai đều nghe thấy tiếng thở dài của ông Phó ở đầu dây bên kia: “Nếu hai đứa đã quyết định như vậy thì ba cũng không xen vào nữa. Ba sẽ cử thêm người đi cùng hai đứa.”
“Con cảm ơn ba.”
“Chú ý an toàn.”
“Dạ.”
Đường Hinh Duyệt cùng Phó Dịch Thần trở về Hắc Long cùng mọi người để lên kế hoạch chủ bị sang biên giới. Nếu đánh trực diện thì chắc chắn Phó Dịch Thần sẽ không có gì để lo lắng nhưng Lạc Thiên là một kẻ mưu mô, nếu hắn ta muốn chơi xấu thì thật khó cho anh.
Mọi người cùng bàn bạc kế hoạch và lên đường ngay sau đó. Trên xe, tâm trạng của Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần chia làm hai thái cực khác nhau. Một bên thì căng thẳng một bên thì có vẻ khá bình thản.
“Đã xác định được vị trí của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi chưa?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
Hoàng Dịch Dương nhìn vào màn hình máy tính, các thao tác cũng trở nên gấp gáp hơn ngày thường. Hồi lâu vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Hoàng Dịch Dương khẽ thở dài, lên tiếng: “Vẫn chưa thưa lão đại.”
“Không cần gấp. Tìm nơi để nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta sẽ đến tìm hắn ta.”
“Rõ.”
Hoàng Dịch Dương suốt dọc đường vẫn đang tìm kiếm tin tức về hang ổ của Lạc Thiên ở biên giới. Muốn triệt phá bang phái của hắn ta thì cách duy nhất là vào tận hang ổ của bọn chúng, tiêu diệt tận gốc.
Nhưng nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Hoàng Dịch Dương vẫn chưa tìm ra chỗ ở của đám người Lạc Thiên.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang đau đầu về việc tìm kiếm Ân Tố Nhi và Lạc Thiên thì bất ngờ đoàn xe của Phó Dịch Thần bị một nhóm người chặn lại.
Hoàng Dịch Dương quẳng chiếc máy tính sang một bên, xuống xe xem chuyện gì đang xảy ra.
“Dám chặn đầu xe, muốn chết hả?” Hoàng Dịch Dương nhìn đám người kia, mất kiên nhẫn lên tiếng.
Một người trong số họ nhìn thấy Hoàng Dịch Dương cất giọng: “Cậu là Hoàng Dịch Dương, người của Hắc Long đúng không?”
“Phải.”
“Các cậu đang đi tìm Lạc Thiên và Ân Tố Nhi sao?”
“Ông biết bọn chúng đang ở đâu sao?”
“Biết rõ là đằng khác. Bọn chúng khiến chúng tôi trở thành cái bộ dạng này, làm sao có thể không biết.”
“Vậy phiền ông có thể chỉ cho chúng tôi đến đó được không? Chúng tôi có chuyện cần tìm hắn ta.”
Ông ta phóng tầm mắt vào chiếc xe phía sau, nhìn thấy dáng người quen thuộc liền cất giọng hỏi: “Phó lão đại cũng đến sao?”
“Ừ.”
“Chúng tôi sẽ chỉ cho các cậu nơi ở của Lạc Thiên, đổi lại các cậu phải trả lại trật tự trước kia cho nơi này.”
“Được.”
Cất công tìm kiếm cả ngày chẳng có lấy một chút manh mối, vừa hay lại gặp đám người này chỉ đường mà không tốn một chút sức lực nào.
Xác định được vị trí của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi, Phó Dịch Thần cùng mọi người vẽ bản đồ để di chuyển và lên kế hoạch tấn công vào hang ổ của bọn chúng.
Phó Dịch Thần tỉ mỉ vẽ lại bản đồ cho mọi người để dễ quan sát đường đi nước bước của mình, dù sao nơi này cũng khá lạ lẫm với mọi người.
Đường Hinh Duyệt cầm lấy bản đồ lên xem. Quả thật ở đây có rất nhiều con đường thông với nhau, nếu không chuẩn bị kỹ, rất dễ bị bọn chúng mai phục.
“Mọi người xem, ở đây các con đường đều thông với nhau và dẫn đến một địa điểm cuối cùng là hang động ở bìa rừng phía tây, chắc chắn khi trận chiến xảy ra, nếu thất thế Lạc Thiên và Ân Tố Nhi sẽ lui về đây nên chúng ta vẫn nên tập trung vào nơi này, chắc chắn sẽ giải quyết được trọn ổ của đám người Lạc Thiên.”
“Hơn nữa, dù cho tất cả các con đường ở đây đều thông với nhau và dẫn đến hang động này nhưng duy nhất ở đây chỉ có một con đường mòn sát sườn núi này là độc lập. Nếu chúng ta thất thủ, mọi người có thể rút quân theo con đường này.”
Phó Dịch Thần và tất cả mọi người có mặt ở đó đều một phen kinh ngạc trước khả năng phân tích của Đường Hinh Duyệt, quả đúng là nữ chủ nhân của Hắc Long, khả năng của cô đúng là không thể xem thường
“Mọi người cứ như vậy mà làm, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành xử lý bọn chúng.”
“Chuyện này anh không tự ý quyết định được.”
“Ý anh như vậy là sao chứ?”
“Anh sẽ bàn bạc lại chuyện này với ba mẹ.”
Vừa hay lúc đó ông Phó gọi điện thoại đến cho Đường Hinh Duyệt. Cô cầm điện thoại giơ về phía Phó Dịch Thần, giọng lí nhí: “Ba gọi.”
“Em nghe đi.”
Đường Hinh Duyệt nhấn nút nhận cuộc gọi: “Con nghe ạ.”
“Ừ, ba có chuyện muốn nói với con một chút.”
“Dạ, ba nói đi ạ. Con vẫn đang nghe đây ạ.”
“Chắc Dịch Thần cũng đã nói qua với con về chuyện của Ân Tố Nhi rồi. Thời gian tới Phó Dịch Thần không ở nhà nên tạm thời con về Phó gia ở vài ngày nhé. Có như vậy mọi người mới yên tâm.”
“Dạ con có nghe anh ấy nói qua rồi ạ.”
“Ừ, thế ý của con như nào?”
Phó Dịch Thần nhìn thấy vẻ mặt kia của Đường Hinh Duyệt là anh biết chắc chắn cô sẽ đòi đi theo anh sang biên giới cho bằng được.
“Nếu em muốn thì em hỏi ý kiến của ba đi. Nếu ba đồng ý thì anh cũng sẽ không ngăn cản.” Phó Dịch Thần khẽ lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt ngập ngừng, bởi cô biết chắc ông sẽ không để cô đi cùng Phó Dịch Thần huống hồ gì cô còn đang mang thai, chuyện đó lại càng không thể xảy ra.
Chần chừ hồi lâu, Đường Hinh Duyệt khẽ lên tiếng: “Ba ơi… Con có thể cùng Dịch Thần sang biên giới được không ạ?”
Ông Phó cũng không mấy bất ngờ trước lời đề nghị của Đường Hinh Duyệt, bởi bất kỳ người vợ nào cũng muốn đồng hành cùng người đàn ông của mình vượt qua khó khăn, bà Phó lúc trước cũng vậy.
“Ba biết con rất muốn cùng Dịch Thần sang biên giới nhưng mà nơi đó rất phức tạp. Vì sự an toàn của con, ba không đồng ý để con đi cùng Dịch Thần.”
“Con là bác sĩ, con cũng biết võ. Con có thể tự chăm sóc mình mà ba. Hơn nữa, mọi người cứ bắt ép con ở nhà đợi, con không chịu được.”
Cả ông Phó và Phó Dịch Thần đều trầm ngâm suy nghĩ về những gì Đường Hinh Duyệt nói, đương nhiên mọi người đều hiểu cảm giác chờ đợi nó bí bách và khó chịu đến mức nào.
Phó Dịch Thần cũng không yên lòng khi thấy cô như vậy, anh cầm lấy điện thoại trong tay Đường Hinh Duyệt, mở loa ngoài, khẽ cất giọng hỏi ý kiến của ông Phó: “Hay là ba cho em ấy đi cùng nhé?”
Cả hai đều nghe thấy tiếng thở dài của ông Phó ở đầu dây bên kia: “Nếu hai đứa đã quyết định như vậy thì ba cũng không xen vào nữa. Ba sẽ cử thêm người đi cùng hai đứa.”
“Con cảm ơn ba.”
“Chú ý an toàn.”
“Dạ.”
Đường Hinh Duyệt cùng Phó Dịch Thần trở về Hắc Long cùng mọi người để lên kế hoạch chủ bị sang biên giới. Nếu đánh trực diện thì chắc chắn Phó Dịch Thần sẽ không có gì để lo lắng nhưng Lạc Thiên là một kẻ mưu mô, nếu hắn ta muốn chơi xấu thì thật khó cho anh.
Mọi người cùng bàn bạc kế hoạch và lên đường ngay sau đó. Trên xe, tâm trạng của Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần chia làm hai thái cực khác nhau. Một bên thì căng thẳng một bên thì có vẻ khá bình thản.
“Đã xác định được vị trí của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi chưa?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
Hoàng Dịch Dương nhìn vào màn hình máy tính, các thao tác cũng trở nên gấp gáp hơn ngày thường. Hồi lâu vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Hoàng Dịch Dương khẽ thở dài, lên tiếng: “Vẫn chưa thưa lão đại.”
“Không cần gấp. Tìm nơi để nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta sẽ đến tìm hắn ta.”
“Rõ.”
Hoàng Dịch Dương suốt dọc đường vẫn đang tìm kiếm tin tức về hang ổ của Lạc Thiên ở biên giới. Muốn triệt phá bang phái của hắn ta thì cách duy nhất là vào tận hang ổ của bọn chúng, tiêu diệt tận gốc.
Nhưng nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Hoàng Dịch Dương vẫn chưa tìm ra chỗ ở của đám người Lạc Thiên.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang đau đầu về việc tìm kiếm Ân Tố Nhi và Lạc Thiên thì bất ngờ đoàn xe của Phó Dịch Thần bị một nhóm người chặn lại.
Hoàng Dịch Dương quẳng chiếc máy tính sang một bên, xuống xe xem chuyện gì đang xảy ra.
“Dám chặn đầu xe, muốn chết hả?” Hoàng Dịch Dương nhìn đám người kia, mất kiên nhẫn lên tiếng.
Một người trong số họ nhìn thấy Hoàng Dịch Dương cất giọng: “Cậu là Hoàng Dịch Dương, người của Hắc Long đúng không?”
“Phải.”
“Các cậu đang đi tìm Lạc Thiên và Ân Tố Nhi sao?”
“Ông biết bọn chúng đang ở đâu sao?”
“Biết rõ là đằng khác. Bọn chúng khiến chúng tôi trở thành cái bộ dạng này, làm sao có thể không biết.”
“Vậy phiền ông có thể chỉ cho chúng tôi đến đó được không? Chúng tôi có chuyện cần tìm hắn ta.”
Ông ta phóng tầm mắt vào chiếc xe phía sau, nhìn thấy dáng người quen thuộc liền cất giọng hỏi: “Phó lão đại cũng đến sao?”
“Ừ.”
“Chúng tôi sẽ chỉ cho các cậu nơi ở của Lạc Thiên, đổi lại các cậu phải trả lại trật tự trước kia cho nơi này.”
“Được.”
Cất công tìm kiếm cả ngày chẳng có lấy một chút manh mối, vừa hay lại gặp đám người này chỉ đường mà không tốn một chút sức lực nào.
Xác định được vị trí của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi, Phó Dịch Thần cùng mọi người vẽ bản đồ để di chuyển và lên kế hoạch tấn công vào hang ổ của bọn chúng.
Phó Dịch Thần tỉ mỉ vẽ lại bản đồ cho mọi người để dễ quan sát đường đi nước bước của mình, dù sao nơi này cũng khá lạ lẫm với mọi người.
Đường Hinh Duyệt cầm lấy bản đồ lên xem. Quả thật ở đây có rất nhiều con đường thông với nhau, nếu không chuẩn bị kỹ, rất dễ bị bọn chúng mai phục.
“Mọi người xem, ở đây các con đường đều thông với nhau và dẫn đến một địa điểm cuối cùng là hang động ở bìa rừng phía tây, chắc chắn khi trận chiến xảy ra, nếu thất thế Lạc Thiên và Ân Tố Nhi sẽ lui về đây nên chúng ta vẫn nên tập trung vào nơi này, chắc chắn sẽ giải quyết được trọn ổ của đám người Lạc Thiên.”
“Hơn nữa, dù cho tất cả các con đường ở đây đều thông với nhau và dẫn đến hang động này nhưng duy nhất ở đây chỉ có một con đường mòn sát sườn núi này là độc lập. Nếu chúng ta thất thủ, mọi người có thể rút quân theo con đường này.”
Phó Dịch Thần và tất cả mọi người có mặt ở đó đều một phen kinh ngạc trước khả năng phân tích của Đường Hinh Duyệt, quả đúng là nữ chủ nhân của Hắc Long, khả năng của cô đúng là không thể xem thường
“Mọi người cứ như vậy mà làm, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành xử lý bọn chúng.”
/64
|