"Ta..." Tịch Tích Chi ấp úng, từ đầu tới cuối nói không nổi câu kia. Ngay cả nàng cũng không rõ vì sao mình không dám nói cho An Hoằng Hàn...Sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi.
Sắc mặt An Hoằng hàn âm trầm tới đáng sợ. Tịch Tích Chi trốn tránh vấn đề đã khiến hắn lờ mờ đoán ra được gì đó.
"Cho nàng cơ hội cuối cùng. Nói mau, nếu không nhất định trẫm sẽ khiến nàng hối hận không kịp." An Hoằng Hàn híp đôi mắt lạnh, vô cùng lạnh giá mà quan sát Tịch Tích Chi. Thứ gì hắn muốn lấy được, từ trước tới nay không có thứ nào có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn. Cho nên Tịch Tích Chi cũng thế. Ví dụ như nàng dám chạy trốn thì chắc chắn hắn sẽ có cách để giữ người nàng lại cạnh mình. Có điều cách thức sẽ khiến tất cả mọi người đều không vui.
Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức lông tơ cả người dựng lên, "Ta...Sẽ không rời đi."
Ít nhất tạm thời ta sẽ không rời đi.
Tịch Tích Chi lặng lẽ thầm thì trong lòng, không dám nói thật cho An Hoằng Hàn biết. Nhìn sắc mặt hắn, nàng dám thề rằng nếu mình nói thật là phải đi thì những ngày sau đó chắc chắn khó sống.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn dịu đi một chút nhưng phần băng hàn này vẫn không xua đi được, "Nhớ kỹ lời nàng đã nói. Khế ước bán thân của nàng vẫn còn ở chỗ trẫm, dù muốn đi cũng phải xem trẫm có đồng ý hay không."
Nghĩ tới khế ước bán thân, đương nhiên Tịch Tích Chi giận tới mức nghiến răng. Nàng thầm nói, chờ về điện Bàn Long, nhất định phải đi tìm khế ước bán thân, lén xé đi, xem sau này An hoằng Hàn uy hiếp nàng thế nào.
Nhìn ra lòng Tịch Tích Chi không hề phục, An Hoằng Hàn nhíu mày nói tiếp: "Có còn nhớ mấy chữ dạy nàng biết bữa trước không?"
Lòng Tịch Tích Chi lộp bộp. An Hoằng Hàn không nói chuyện này thì nàng sắp quên mất. Hai ngày này nàng toàn nghĩ tới chuyện lễ đi săn cho nên căn bản không đặt tâm tư lên chuyện biết đọc biết viết. Bảng chữ mẫu đã sớm bị nàng ném ra sau đầu rồi.
"Xem ra là không." An Hoằng Hàn cố ý kéo dài âm, dọa nàng sợ tới mức trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
So với phu tử của viện Thái phó, cách giáo dục của An Hoằng Hàn vô cùng nghiêm khắc. Dưới mí mắt hắn mà dám lười biếng vậy thì chắc chắn là bị phạt. Lần trước Tịch Tích Chi đã bị phạt đứng một buổi trưa, đứng tới mức hai cái chân nhỏ của nàng run rẩy.
Sợ hắn lại phạt nữa, nàng quyết định đánh đòn phủ đầu, ôm cánh tay hắn đong đưa, cái đuôi giấu trong váy cũng từ từ lộ ra, lung lay kịch liệt giữa không trung. Bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu mềm mại này hơi giống với chó con lắc đầu vẫy đuôi, muốn đòi thứ mình thích từ chủ nhân.
An Hoằng Hàn bất vi sở động, "Mới thế mà đã muốn lấy lòng trẫm? Tự nàng tính đi, nàng bắt đầu biết chữ được mấy ngày hả? Mà mấy ngày này nàng lại chỉ học được 308 chữ cái. Tiến độ như vậy mà không cảm thấy xấu hổ à?"
Mặt Tịch Tích Chi hiện lên hai đóa mây đỏ, trong lòng toát ra chút xấu hổ. Nàng tự nhủ mình cũng dùng tâm tư học, có điều chữ phồn thể quá mức phức tạp. Hơn nữa nét bút trong chữ cũng đặc biệt nhiều. Không chỉ phải biết chữ mà còn phải viết chữ. Lần nào học vài chữ, bình thường cũng lãng phí hết năm sáu tờ giấy Tuyên Thành, tay cầm bút càng đau đớn nhức mỏi tới khó chịu.
"Sau khi trở về chắc chắn ta sẽ học thật tốt." Tịch Tích Chi cam đoan cực kỳ trịnh trọng.
An Hoằng Hàn nhíu mày bất mãn, "Còn phải đợi sau khi trở về?"
Tịch Tích Chi cắn chặt răng, không biết nên bù đắp lỗi lầm như thế nào.
“Lần này huynh muốn phạt thế nào?” Nàng chớp chớp mắt, “Có thể đừng phạt đứng không? Đấm tay bóp chân được không?”
An Hoằng Hàn từ từ lắc đầu, hình như không hứng thú với chuyện đấm tay bóp chân, dáng vẻ vân đạm phong khinh khiến người ta gấp tới mức phát điên.
“Chúng ta cần phải sửa lại cách trừng phạt.” Hắn thích đòi phúc lợi cho mình nhất. Lần trừng phạt Tịch Tích Chi trước, thấy lúc nàng đi bộ cũng hơi không xong, trong lòng mình cũng không chịu nổi. Cho nên đương nhiên lần này phải đổi một cách khác, “Hễ là lúc nàng không học đọc học viết đạt tiêu chuẩn, nhất định phải hôn trẫm, hiểu không?”
An Hoằng Hàn nắm cằm nhỏ của Tịch Tích Chi, mắt nhìn nàng chằm chằm.
Khuôn mặt nàng tròn trịa mang theo nét trẻ con, có hai cằm, xúc cảm lúc nắm vô cùng tốt. An Hoằng Hàn không nhịn được mà vuốt ve qua lại, vô cùng thích nắn nóp khuôn mặt tiểu hài tử.
Tịch Tích Chi cố gắng coi thường bàn tay coi mặt nàng như bột mì mà tùy tiện nắn bóp kia, lòng oán hận mắng, sao hắn thích dùng cách hôn để trừng phạt như vậy? Trước kia cũng không biết đã hôn bao nhiêu lần, nàng từ từ thành thói quen. Nàng không xấu hổ chút nào, tiến tới trước mặt An Hoằng Hàn, hôn một cái lên mặt hắn.
Đôi môi phấn nộn dán sát vào khuôn mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.
Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười. Xem ra khả năng tiếp thu của hài tử này không tệ. Trước kia mỗi lần kêu nàng hôn mình đều đỏ mặt, mà bây giờ mí mắt cũng không chớp một cái.
“Lần này tạm tha nàng. Sau khi trở về nhất định phải học hết bảng chữ mẫu. Trẫm sẽ kiểm tra bài tập của nàng, đừng nghĩ tới chuyện lười biếng.” Nói ra lời cảnh cáo cuối cùng, An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi, để nàng ngồi trong lòng mình.
Xe ngựa từ từ đi về phía trước, cảnh tượng hai bên rất náo nhiệt.
Cách một lúc Tịch Tích Chi lại vén rèm xe nhìn ra ngoài. Suốt ngày sống trong hoàng cung, ngày nào cũng nhìn thấy tường cao ngói lưu ly, khi ra ngoài nhìn thấy phong cảnh tự nhiên thì tâm trạng nàng cũng dần trở nên thoải mái.
Hít thật sâu mấy hơi, bộ dạng nàng say mê.
Núi Du Vân cách ngoại thành không xa, là chỗ đi săn thuộc về hoàng thất chỉ có hoàng tộc mới được hưởng thụ. Chỗ này chính là nơi tổ chức lễ đi săn của các triều đại, chỉ có hoàng tộc mới được săn giết động vật trong núi. Mỗi khi các loài thú trong núi giảm đi, hoặc là chủng loại giảm đi, hoàng gia cũng sẽ bắt động vật từ chỗ khác tới, sau đó đưa vào.
Cho nên nếu nói ngọn núi nào có nhiều loài động vật nhất thì không phải là núi Du Vân là không đúng.
Hễ là động vật đều có dã tính, đặc biệt là núi Du Vân, khắp nơi tràn đầy nguy hiểm.
Xe ngựa đi thẳng tới chân núi, chạy lên sườn núi. Đi lên nữa thì thuộc về phạm vi săn bắn.
Một tòa thành cung xây ở sườn núi, là điểm dừng chân được xây dựng để hoàng thất tới săn bắn nghỉ lại.
Thái giám vén rèm xe lên. Tịch Tích Chi nhìn thấy cửa cung ở đối diện. Tuy không bì kịp sự xa hoa ở hoàng cũng nhưng có thể xây hành cung lớn như vậy tại ngọn núi cao như thế, là chuyện không hề dễ dàng, không biết hao phí bao nhiêu nhân lực và tài lực.
Vừa ra khỏi xe ngựa, An Hoằng Hàn nói ngay: “Bây giờ sắp tới giữa ngày, chờ ăn trưa xong chúng ta tiếp tục lên núi săn.”
Đây không phải là lần đầu tiên thâm gia săn bắn nên An Hoằng Hàn biểu hiện vô cùng tùy ý, dường như căn bản không coi chuyện này ra gì.
Tịch Tích Chi khác hẳn. Chẳng những đây là lần đầu tiên nàng tham gia lễ săn bắn mà trong lòng còn có một cái gai. Nàng thò đầu nhìn xung quanh, vừa hay thấy được mấy con sóc nhảy nhảy nhót nhót cạnh rừng cây.
Chỉ nhìn vị trí địa lý của núi Du Vân, còn cả phong cảnh xung quanh cũng biết phong thủy chỗ này vô cùng tốt, nếu không thì cũng không thể sinh ra nhiều sinh linh như vậy.
Nghĩ tới mục đích chuyến đi này của bọn họ, Tịch Tích Chi mặc niệm cho các loài động vật.
Nếu nàng đã tới đây thì cũng đừng mong giết hại các sinh linh tiếp. Tịch Tích Chi lén nắm tay. Hôm nay nhất định nàng phải phá hoại lễ săn bắn. Dù sao An Hoằng Hàn đã từng nói bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều có hắn ở đây.
An Hoằng Hàn đã nói như thế thì nàng còn có thể sợ ai?
Nàng bước vào hành cung với An Hoằng Hàn, trăm thái giám cung nữ đã cung kính chờ đợi từ lâu, đứng thẳng hai bên. Thấy An Hoằng Hàn bước vào, tất cả quỳ xuống, hô to: “Cung nghênh bệ há giá lâm.”
Giọng nói vô cùng vang dội, chấn động tới mức Tịch Tích Chi móc móc tai.
Lần lễ săn bắn này không chỉ có đại thần Phong Trạch quốc tới mà cả người ngoài là Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo góp vui.
Cung điện thiết yến mời khách giữa hành cung khá lớn, chỉ riêng chỗ ngồi đã có hơn trăm.
Lâm Ân kêu mọi người đi vào, tận tâm tận trách duy trì trật tự.
An Hoằng Hàn ngồi chỗ cao nhất. Vì không muốn tách ra với Tịch Tích Chi cho nên cố ý phân phó nô tài đặt thêm một cái bàn nhỏ bên cạnh. Vì vậy trong hành cung xuất hiện cảnh tượng như thế này. Trên đài cao, hai cái bàn một lớn một nhỏ đặt song song nhau. Nam tử anh tuấn lãnh khốc, mê đảo rất nhiều nữ tử. Mà tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đặc biệt là mái tóc trắng của Tịch Tích Chi, tựa như tuyết trắng tinh khiết khiến người ta không dời mắt được.
Nàng nào định chú ý tới ánh mắt của người khác? Lực chú ý của hai con mắt to sáng lấp lánh đã bị bánh ngọt trên bàn hấp dẫn từ lâu rồi.
Người khác không biết nàng, chẳng lẽ An Hoằng Hàn còn không hiểu? Thấy ánh mắt như con mèo tham ăn của nàng, cưng chiều nói: “Nàng muốn ăn thì ăn đi.”
Ý là đừng mất tự nhiên.
Tịch Tích Chi chờ câu này đã lâu. Làm gì ăn gì cũng có quy củ, bình thường vua một nước còn không động đũa thì ai dám giành trước một bước?
“Huynh ăn trước một miếng đi.” Đơn giản là nàng chỉ suy nghĩ cho quyền lợi mới nói ra khỏi miệng một câu như vậy. Nhưng người nghe lại không nghĩ thế.
Lần đầu tiên An Hoằng Hàn nghe lời như quan tâm thì ngẩn ra chốc lát, “Trẫm không đói.”
Tịch Tích Chi thầm rống, huynh không đói bụng nhưng ta đói! Bụng đang sôi ùng ục ùng ục đây này. Khuôn mặt nàng lo lắng, nhìn hắn, gần như cầu xin mà nói: “Huynh…. Huynh ăn một miếng, hình như miếng thịt kia không tệ lắm.”
Tịch Tích Chi tùy tiện chỉ vào một món ăn trên bàn, mong dẫn dắt sự thèm ăn của hắn.
Nhưng hắn cũng không thèm nhìn một cái, “Tạm thời trẫm không muốn ăn.”
Lại là câu này. Tịch Tích Chi càng cảm thấy vô lực. Nàng tự nhủ, huynh không muốn ăn cũng đừng liên lụy hơn một trăm người bọn họ không ăn theo. Nhìn An Hoằng Hàn mãi không chịu động đũa, bụng nàng sôi òng ọc, cuối cùng không giữ được thành trì đói bụng, cầm đũa, gặp một miếng thịt trong đĩa, kề sát mặt hắn, sau đó đưa miếng thịt tới trước mặt hắn, “Ăn một miếng đi.”
Bụng lại kêu lên ùng ục, tiếng này vừa hay để An Hoằng Hàn nghe thấy.
Hắn như có điều suy nghĩ, cúi đầu, nhìn bụng nhỏ của Tịch Tích Chi, “Thì ra là vậy. Có điều nàng đã gấp gáp muốn đút cho trẫm ăn như vậy, vậy đương nhiên trẫm không ngại thỏa mãn nàng.”
Mở miệng ngậm lấy miếng thịt, hắn nhai từ từ, chậm rãi nuốt, quý khí toàn thân tản ra.
Thấy cuối cùng hắn cũng ăn một miếng, Tịch Tích Chi vừa định lui về ai ngờ phía sau truyền tới một tiếng… Sau đó…
Hai vai nàng run rẩy rồi run rẩy. Nàng còn chưa ăn được miếng nào đâu.
Sắc mặt An Hoằng hàn âm trầm tới đáng sợ. Tịch Tích Chi trốn tránh vấn đề đã khiến hắn lờ mờ đoán ra được gì đó.
"Cho nàng cơ hội cuối cùng. Nói mau, nếu không nhất định trẫm sẽ khiến nàng hối hận không kịp." An Hoằng Hàn híp đôi mắt lạnh, vô cùng lạnh giá mà quan sát Tịch Tích Chi. Thứ gì hắn muốn lấy được, từ trước tới nay không có thứ nào có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn. Cho nên Tịch Tích Chi cũng thế. Ví dụ như nàng dám chạy trốn thì chắc chắn hắn sẽ có cách để giữ người nàng lại cạnh mình. Có điều cách thức sẽ khiến tất cả mọi người đều không vui.
Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức lông tơ cả người dựng lên, "Ta...Sẽ không rời đi."
Ít nhất tạm thời ta sẽ không rời đi.
Tịch Tích Chi lặng lẽ thầm thì trong lòng, không dám nói thật cho An Hoằng Hàn biết. Nhìn sắc mặt hắn, nàng dám thề rằng nếu mình nói thật là phải đi thì những ngày sau đó chắc chắn khó sống.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn dịu đi một chút nhưng phần băng hàn này vẫn không xua đi được, "Nhớ kỹ lời nàng đã nói. Khế ước bán thân của nàng vẫn còn ở chỗ trẫm, dù muốn đi cũng phải xem trẫm có đồng ý hay không."
Nghĩ tới khế ước bán thân, đương nhiên Tịch Tích Chi giận tới mức nghiến răng. Nàng thầm nói, chờ về điện Bàn Long, nhất định phải đi tìm khế ước bán thân, lén xé đi, xem sau này An hoằng Hàn uy hiếp nàng thế nào.
Nhìn ra lòng Tịch Tích Chi không hề phục, An Hoằng Hàn nhíu mày nói tiếp: "Có còn nhớ mấy chữ dạy nàng biết bữa trước không?"
Lòng Tịch Tích Chi lộp bộp. An Hoằng Hàn không nói chuyện này thì nàng sắp quên mất. Hai ngày này nàng toàn nghĩ tới chuyện lễ đi săn cho nên căn bản không đặt tâm tư lên chuyện biết đọc biết viết. Bảng chữ mẫu đã sớm bị nàng ném ra sau đầu rồi.
"Xem ra là không." An Hoằng Hàn cố ý kéo dài âm, dọa nàng sợ tới mức trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
So với phu tử của viện Thái phó, cách giáo dục của An Hoằng Hàn vô cùng nghiêm khắc. Dưới mí mắt hắn mà dám lười biếng vậy thì chắc chắn là bị phạt. Lần trước Tịch Tích Chi đã bị phạt đứng một buổi trưa, đứng tới mức hai cái chân nhỏ của nàng run rẩy.
Sợ hắn lại phạt nữa, nàng quyết định đánh đòn phủ đầu, ôm cánh tay hắn đong đưa, cái đuôi giấu trong váy cũng từ từ lộ ra, lung lay kịch liệt giữa không trung. Bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu mềm mại này hơi giống với chó con lắc đầu vẫy đuôi, muốn đòi thứ mình thích từ chủ nhân.
An Hoằng Hàn bất vi sở động, "Mới thế mà đã muốn lấy lòng trẫm? Tự nàng tính đi, nàng bắt đầu biết chữ được mấy ngày hả? Mà mấy ngày này nàng lại chỉ học được 308 chữ cái. Tiến độ như vậy mà không cảm thấy xấu hổ à?"
Mặt Tịch Tích Chi hiện lên hai đóa mây đỏ, trong lòng toát ra chút xấu hổ. Nàng tự nhủ mình cũng dùng tâm tư học, có điều chữ phồn thể quá mức phức tạp. Hơn nữa nét bút trong chữ cũng đặc biệt nhiều. Không chỉ phải biết chữ mà còn phải viết chữ. Lần nào học vài chữ, bình thường cũng lãng phí hết năm sáu tờ giấy Tuyên Thành, tay cầm bút càng đau đớn nhức mỏi tới khó chịu.
"Sau khi trở về chắc chắn ta sẽ học thật tốt." Tịch Tích Chi cam đoan cực kỳ trịnh trọng.
An Hoằng Hàn nhíu mày bất mãn, "Còn phải đợi sau khi trở về?"
Tịch Tích Chi cắn chặt răng, không biết nên bù đắp lỗi lầm như thế nào.
“Lần này huynh muốn phạt thế nào?” Nàng chớp chớp mắt, “Có thể đừng phạt đứng không? Đấm tay bóp chân được không?”
An Hoằng Hàn từ từ lắc đầu, hình như không hứng thú với chuyện đấm tay bóp chân, dáng vẻ vân đạm phong khinh khiến người ta gấp tới mức phát điên.
“Chúng ta cần phải sửa lại cách trừng phạt.” Hắn thích đòi phúc lợi cho mình nhất. Lần trừng phạt Tịch Tích Chi trước, thấy lúc nàng đi bộ cũng hơi không xong, trong lòng mình cũng không chịu nổi. Cho nên đương nhiên lần này phải đổi một cách khác, “Hễ là lúc nàng không học đọc học viết đạt tiêu chuẩn, nhất định phải hôn trẫm, hiểu không?”
An Hoằng Hàn nắm cằm nhỏ của Tịch Tích Chi, mắt nhìn nàng chằm chằm.
Khuôn mặt nàng tròn trịa mang theo nét trẻ con, có hai cằm, xúc cảm lúc nắm vô cùng tốt. An Hoằng Hàn không nhịn được mà vuốt ve qua lại, vô cùng thích nắn nóp khuôn mặt tiểu hài tử.
Tịch Tích Chi cố gắng coi thường bàn tay coi mặt nàng như bột mì mà tùy tiện nắn bóp kia, lòng oán hận mắng, sao hắn thích dùng cách hôn để trừng phạt như vậy? Trước kia cũng không biết đã hôn bao nhiêu lần, nàng từ từ thành thói quen. Nàng không xấu hổ chút nào, tiến tới trước mặt An Hoằng Hàn, hôn một cái lên mặt hắn.
Đôi môi phấn nộn dán sát vào khuôn mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.
Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười. Xem ra khả năng tiếp thu của hài tử này không tệ. Trước kia mỗi lần kêu nàng hôn mình đều đỏ mặt, mà bây giờ mí mắt cũng không chớp một cái.
“Lần này tạm tha nàng. Sau khi trở về nhất định phải học hết bảng chữ mẫu. Trẫm sẽ kiểm tra bài tập của nàng, đừng nghĩ tới chuyện lười biếng.” Nói ra lời cảnh cáo cuối cùng, An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi, để nàng ngồi trong lòng mình.
Xe ngựa từ từ đi về phía trước, cảnh tượng hai bên rất náo nhiệt.
Cách một lúc Tịch Tích Chi lại vén rèm xe nhìn ra ngoài. Suốt ngày sống trong hoàng cung, ngày nào cũng nhìn thấy tường cao ngói lưu ly, khi ra ngoài nhìn thấy phong cảnh tự nhiên thì tâm trạng nàng cũng dần trở nên thoải mái.
Hít thật sâu mấy hơi, bộ dạng nàng say mê.
Núi Du Vân cách ngoại thành không xa, là chỗ đi săn thuộc về hoàng thất chỉ có hoàng tộc mới được hưởng thụ. Chỗ này chính là nơi tổ chức lễ đi săn của các triều đại, chỉ có hoàng tộc mới được săn giết động vật trong núi. Mỗi khi các loài thú trong núi giảm đi, hoặc là chủng loại giảm đi, hoàng gia cũng sẽ bắt động vật từ chỗ khác tới, sau đó đưa vào.
Cho nên nếu nói ngọn núi nào có nhiều loài động vật nhất thì không phải là núi Du Vân là không đúng.
Hễ là động vật đều có dã tính, đặc biệt là núi Du Vân, khắp nơi tràn đầy nguy hiểm.
Xe ngựa đi thẳng tới chân núi, chạy lên sườn núi. Đi lên nữa thì thuộc về phạm vi săn bắn.
Một tòa thành cung xây ở sườn núi, là điểm dừng chân được xây dựng để hoàng thất tới săn bắn nghỉ lại.
Thái giám vén rèm xe lên. Tịch Tích Chi nhìn thấy cửa cung ở đối diện. Tuy không bì kịp sự xa hoa ở hoàng cũng nhưng có thể xây hành cung lớn như vậy tại ngọn núi cao như thế, là chuyện không hề dễ dàng, không biết hao phí bao nhiêu nhân lực và tài lực.
Vừa ra khỏi xe ngựa, An Hoằng Hàn nói ngay: “Bây giờ sắp tới giữa ngày, chờ ăn trưa xong chúng ta tiếp tục lên núi săn.”
Đây không phải là lần đầu tiên thâm gia săn bắn nên An Hoằng Hàn biểu hiện vô cùng tùy ý, dường như căn bản không coi chuyện này ra gì.
Tịch Tích Chi khác hẳn. Chẳng những đây là lần đầu tiên nàng tham gia lễ săn bắn mà trong lòng còn có một cái gai. Nàng thò đầu nhìn xung quanh, vừa hay thấy được mấy con sóc nhảy nhảy nhót nhót cạnh rừng cây.
Chỉ nhìn vị trí địa lý của núi Du Vân, còn cả phong cảnh xung quanh cũng biết phong thủy chỗ này vô cùng tốt, nếu không thì cũng không thể sinh ra nhiều sinh linh như vậy.
Nghĩ tới mục đích chuyến đi này của bọn họ, Tịch Tích Chi mặc niệm cho các loài động vật.
Nếu nàng đã tới đây thì cũng đừng mong giết hại các sinh linh tiếp. Tịch Tích Chi lén nắm tay. Hôm nay nhất định nàng phải phá hoại lễ săn bắn. Dù sao An Hoằng Hàn đã từng nói bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều có hắn ở đây.
An Hoằng Hàn đã nói như thế thì nàng còn có thể sợ ai?
Nàng bước vào hành cung với An Hoằng Hàn, trăm thái giám cung nữ đã cung kính chờ đợi từ lâu, đứng thẳng hai bên. Thấy An Hoằng Hàn bước vào, tất cả quỳ xuống, hô to: “Cung nghênh bệ há giá lâm.”
Giọng nói vô cùng vang dội, chấn động tới mức Tịch Tích Chi móc móc tai.
Lần lễ săn bắn này không chỉ có đại thần Phong Trạch quốc tới mà cả người ngoài là Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo góp vui.
Cung điện thiết yến mời khách giữa hành cung khá lớn, chỉ riêng chỗ ngồi đã có hơn trăm.
Lâm Ân kêu mọi người đi vào, tận tâm tận trách duy trì trật tự.
An Hoằng Hàn ngồi chỗ cao nhất. Vì không muốn tách ra với Tịch Tích Chi cho nên cố ý phân phó nô tài đặt thêm một cái bàn nhỏ bên cạnh. Vì vậy trong hành cung xuất hiện cảnh tượng như thế này. Trên đài cao, hai cái bàn một lớn một nhỏ đặt song song nhau. Nam tử anh tuấn lãnh khốc, mê đảo rất nhiều nữ tử. Mà tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đặc biệt là mái tóc trắng của Tịch Tích Chi, tựa như tuyết trắng tinh khiết khiến người ta không dời mắt được.
Nàng nào định chú ý tới ánh mắt của người khác? Lực chú ý của hai con mắt to sáng lấp lánh đã bị bánh ngọt trên bàn hấp dẫn từ lâu rồi.
Người khác không biết nàng, chẳng lẽ An Hoằng Hàn còn không hiểu? Thấy ánh mắt như con mèo tham ăn của nàng, cưng chiều nói: “Nàng muốn ăn thì ăn đi.”
Ý là đừng mất tự nhiên.
Tịch Tích Chi chờ câu này đã lâu. Làm gì ăn gì cũng có quy củ, bình thường vua một nước còn không động đũa thì ai dám giành trước một bước?
“Huynh ăn trước một miếng đi.” Đơn giản là nàng chỉ suy nghĩ cho quyền lợi mới nói ra khỏi miệng một câu như vậy. Nhưng người nghe lại không nghĩ thế.
Lần đầu tiên An Hoằng Hàn nghe lời như quan tâm thì ngẩn ra chốc lát, “Trẫm không đói.”
Tịch Tích Chi thầm rống, huynh không đói bụng nhưng ta đói! Bụng đang sôi ùng ục ùng ục đây này. Khuôn mặt nàng lo lắng, nhìn hắn, gần như cầu xin mà nói: “Huynh…. Huynh ăn một miếng, hình như miếng thịt kia không tệ lắm.”
Tịch Tích Chi tùy tiện chỉ vào một món ăn trên bàn, mong dẫn dắt sự thèm ăn của hắn.
Nhưng hắn cũng không thèm nhìn một cái, “Tạm thời trẫm không muốn ăn.”
Lại là câu này. Tịch Tích Chi càng cảm thấy vô lực. Nàng tự nhủ, huynh không muốn ăn cũng đừng liên lụy hơn một trăm người bọn họ không ăn theo. Nhìn An Hoằng Hàn mãi không chịu động đũa, bụng nàng sôi òng ọc, cuối cùng không giữ được thành trì đói bụng, cầm đũa, gặp một miếng thịt trong đĩa, kề sát mặt hắn, sau đó đưa miếng thịt tới trước mặt hắn, “Ăn một miếng đi.”
Bụng lại kêu lên ùng ục, tiếng này vừa hay để An Hoằng Hàn nghe thấy.
Hắn như có điều suy nghĩ, cúi đầu, nhìn bụng nhỏ của Tịch Tích Chi, “Thì ra là vậy. Có điều nàng đã gấp gáp muốn đút cho trẫm ăn như vậy, vậy đương nhiên trẫm không ngại thỏa mãn nàng.”
Mở miệng ngậm lấy miếng thịt, hắn nhai từ từ, chậm rãi nuốt, quý khí toàn thân tản ra.
Thấy cuối cùng hắn cũng ăn một miếng, Tịch Tích Chi vừa định lui về ai ngờ phía sau truyền tới một tiếng… Sau đó…
Hai vai nàng run rẩy rồi run rẩy. Nàng còn chưa ăn được miếng nào đâu.
/227
|