"Thần có chuyện bẩm tấu."
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tịch Tích Chi.
Nàng thò cái đầu nhỏ ra từ trong lòng An Hoằng Hàn nhìn ngó, lập tức nhìn thấy Nguyên Húy đứng bước ra cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Có chuyện gì bẩm tấu?" An Hoằng Hàn thấy tiểu nhân nhi trong lòng nhìn phía dưới chằm chằm không chớp mắt, giơ tay lên nhéo vào đùi nàng.
Chỉ dùng ba phần sức lực nhưng sự đau đớn rất nhỏ này đủ để cảnh cáo một tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng.
Tịch Tích Chi thò tay định đập bàn tay to của An Hoằng Hàn nhưng đối phương đã nhận ra ý của nàng từ lâu, tay kia nắm chặt hai tay nàng không cho nàng có chút sức chống lại nào.
Động tác nhỏ của hai người trên long ỷ không bị những người khác nhìn thấy. Người nhìn thấy duy nhất chính là đại tổng quản Lâm Ân. Có điều với tính tình cẩn thận của Lâm Ân, cho dù có người cầm đao đặt trên cổ hắn chắc hắn cũng không dám mở miệng nói ra.
Hai tay Nguyên Húy chắp vào nhau, "Bẩm bệ hạ, chưa đầy hai ngày nữa chính là lễ đi săn ba năm một lần. Có triệu tập đại thần tam phẩm trở lên núi Du Vân săn không?"
Mắt thấy ngày cũng sắp tới mà quần thần không có chút động tĩnh nào cho nên lúc này Nguyên Húy mới nói ra vấn đề này.
Rất nhiều đại thần cũng phụ họa, "Đây chính là quy củ tổ tiên đã định, đương nhiên không thể quên."
"Đúng vậy. Ba năm trước là Ngô tướng quân giành thắng lợi đó. Hình như lần đó đánh được một con mãnh hổ."
"Lễ đi săn cũng là lúc giải trí, cũng có thể cho chúng ta biết một chút về võ nghệ của võ quan, đương nhiên là chuyện tốt."
Rất nhiều đại thần lập tức bắt đầu bàn bạc về vấn đề Nguyên Húy đưa ra.
Tịch Tích Chi lắng tai nghe, một hồi thì ngó ngó bên này, một lát lại ngó ngó bên kia. Tóm lại nghe thấy tiếng bàn tán hết sức phấn chấn của mọi người, có thế nào nàng cũng không cao hứng nổi. Đi săn với loài người mà nói là vô cùng bình thường. Bởi vì vốn các loại thịt bọn họ ăn đều là cắt từ trên người động vật ra. Nàng cũng thích ăn thịt nhưng phải tự tay giết một con vật thì nàng lại không làm được.
Cá...Là một trường hợp ngoại lệ. Bởi vì nàng thích ăn nhất là thịt cá. Bây giờ lại càng thêm không thể quên được mùi vị cá Phượng Kim Lân.
"Thần khẩn cầu giao chuyện đi săn ở Du Vân Sơn cho vi thần, nhất định vi thần sẽ làm thỏa đáng." Nguyên Húy nói vô cùng tự tin, vẻ mặt hào hứng.
An Hoằng Hàn suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nói: "Trẫm tin năng lực làm việc của Nguyên ái khanh. Tuy lễ đi săn mỗi ba năm đều có nhưng trẫm vẫn hy vọng ngươi có thể làm vài trò mới, thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì cũng ngán. Nguyên ái khanh, ngươi hiểu chứ?"
Dường như trong lời An Hoằng Hàn có ý gì đó, mỗi một câu đều nhắc nhở Nguyên Húy.
Nhưng góc độ suy nghĩ của mỗi người khác nhau, lực chú ý của Tịch Tích Chi tập trung hết ở nửa câu sau. Thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì cũng sẽ ngán? Ý là không chừng ngày nào đó An HOằng Hàn sẽ chán ghét nàng?
Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo như nước, nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm như muốn nhìn ra nguyên nhân.
Ban đầu hắn không hiểu ánh mắt nàng như thế là thể hiện điều gì. Sau này nhớ lại lời của mình thì hiểu ra, xoa xoa trán nàng, “Đừng suy nghĩ nhiều. Không phải trẫm nói với nàng. Người duy nhất không khiến trẫm cảm thấy chán ghét trên thế giới này chính là nàng.”
Lời này của hắn cũng không phải là giả, chỉ đơn giản nói ra từ con tim.
Khi những lời này vừa ra khỏi miệng thì Tịch Tích Chi ngẩn người, hơi không xác định mà nhìn hắn. Hắn cũng không phải người giỏi thể hiện tình cảm của mình nên khi hắn nói ra những lời tuyệt vời này khiến nàng cảm thấy không thể tin được.
Nhưng chỉ cần hắn nói thế thì chắc chắn là sẽ làm được. Theo ý hắn, nhất định sẽ không vứt bỏ mình, để mình làm một con chồn nhỏ không nhà để về.
Bất tri bất giác, Tịch Tích Chi đã coi An Hoằng Hàn như người nhà mình từ lâu, coi hoàng cung như nhà mình. Tuy cái nhà này có rất nhiều thứ khiến người ta đau đầu nhưng chỉ cần người đó ở đâu thì đó chính là nhà.
“Vi thần tuân chỉ.”
Phía dưới tryền tới tiếng Nguyên Húy, gọi hai người hồi thần.
An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn các vị đại thần, nói một câu, còn có chuyện gì bẩm tấu?
Sau đó lại bàn bạc vài chuyện nhưng Tịch Tích Chi không nghe lọt. Bởi vì trong đầu nàng toàn nghĩ tới lễ đi săn. Cũng không phải mong đợi lễ đi săn tới mà là nàng hơi thông cảm cho động vật trong núi Du Vân.
Kể từ khi chuyển kiếp thành động vật, lập trường của Tịch Tích Chi liền chuyển tới chỗ bọn chúng. Nghe có người muốn lùng giết đồng loại của mình thì đương nhiên trong lòng khó chịu.
“Bãi triều…” Tiếng the thé của thái giám quanh quẩn trong đại điện.
An Hoằng Hàn ôm vai tiểu hài tử, đứng lên, rời đi từ con đường nhỏ bên cạnh long ỷ, lúc Tịch Tích Chi còn là chồn cũng lên triều sớm với An Hoằng Hàn nên vô cùng quen thuộc con đường này.
Sau đó hai người tới ngự thư phòng, An Hoằng Hàn chấp bút phê duyệt tấu chương còn Tịch Tích Chi thì ở bên cạnh mài mực cho hắn.
“Sau này ta có thể không đi không?” Không biết qua bao lâu, Tịch Tích Chi bỗng nói một câu.
Đầu tiên là An Hoằng Hàn không phản ứng kịp, sau này nghĩ ra, lập tức nói: “Nàng cảm thấy thế nào? Trẫm sẽ đi.”
Tịch Tích Chi ấp a ấp úng, cắn chặt môi, để nàng nhìn động vật bị săn giết thì chắc chắn không làm được cho nên định không đi thì tốt hơn.
“Ta không muốn đi.” Tịch Tích Chi nói rõ yêu cầu của mình lần nữa.
Bút lông trong tay An Hoằng Hàn dừng lại, chỉ hỏi: “Vì sao?”
Hai chữ này đã lộ ra tâm trạng của hắn. Mắt hắn nhìn nàng chăm chú. Loại cảm giác áp bách cường đại khiến người ta không hít thở được.
Tịch Tích Chi hít sâu, nặn ra một câu: “Chính là không muốn đi.”
“Hôm nay nàng đã nói rất nhiều lần ‘không muốn đi’, nàng cho rằng trẫm sẽ bằng lòng à? Trẫm cũng sẽ đi, bất cứ chuyện gì cũng có trẫm ở đây, nàng đừng lo.” Dường như muốn cho Tịch Tích Chi yên tâm, hắn giơ tay lên vỗ vỗ tiểu hài tử, khiến người ta bớt buồn.
Nhưng Tịch Tích Chi không thả lỏng lòng được, tự nhủ, là huynh muốn ta đi. Tới lúc đó chọc phải tai vạ gì thì huynh nhất định phải gánh!
Thấy mực ở ngòi bút nhạt đi, An Hoằng Hàn chấm một chút trong nghiên, nói: “Qua nhiều ngày như vậy, bản lãnh mài mực của nàng lại tinh tiến rồi.”
Tịch Tích Chi tức tới mức nghiến răng. Còn không phải là bị người nào đó bắt mài mực? Trước kia, đã khi nào nàng làm tên sai vặt, hầu hạ bên cạnh người khác, là người mài mực chứ?
Nàng nhìn về phía đầu sỏ gây tội, còn đối phương lại vô cùng nghiêm túc giải quyết chính vụ.
Chẳng lẽ trời sinh mệnh nàng là bị chèn ép?
Nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi tức giận, cắn cắn đầu ngón tay.
Mà dáng vẻ mềm mại đáng yêu này lập tức khiến cung nữ thái giám trong ngự thư phòng thấy mà tâm thần động đậy, ca thán rằng tiểu cô nương này thật đáng yêu.
Hoạt động trong lễ đi săn chủ yếu là võ quan tham dự, còn đa số quan văn thì đều là vào giúp vui mà thôi. Bởi vì lễ đi săn sắp bắt đầu nên các võ quan đều bày thế trận chờ quân địch. Hai ngày này càng chăm chỉ tập luyện thuật cưỡi ngựa và bắn tên, mong vào ngày lễ đi săn giành được một phần thưởng tốt.
Người thắng cuối cùng trong trận đi săn này vẫn được phần thưởng như cũ. Mà phần thưởng này chính là một lời hứa của bệ hạ. Chỉ cần là không gây hại tới gốc rễ quốc gia thì mọi người có thể tùy ý nói lên yêu cầu.
Một lời hứa của đế vương là quý giá cỡ nào? Đương nhiên mọi người đều nghĩ hết cách để giành giật.
Lần lễ đi săn này gặp được thời tiết tốt hiếm có. Tịch Tích Chi dùng mu bàn tay che ánh nắng mặt trời ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh.
Đại thần và nữ quyền đứng đầy xung quanh. Hàng ngũ bọn họ rất ngay ngắn, chia ra làm hai nhóm đứng bên đường.
Ở giữa là một chiếc xe ngựa màu vàng kim hoa lệ, bề ngoài được chế tạo vô cùng tinh xảo. Một lá cờ thêu Bàn Long đại diện cho thân phận của chủ nhân chiếc xe.
Tịch Tích Chi vừa đi lên tới bên ngoài thì ánh mắt đã bị chiếc xe ngựa này hấp dẫn.
Hai con ngựa trắng đá đá vó, mũi thở phì phò, phun ra từng vòng sương trắng.
Đây chắc là ngựa tốt hạng nhất! Tịch Tích Chi nhìn xe ngựa, lại nhìn ngựa. Lần xuất cung này thật phô trương lãng phí, chênh lệch với hai lần trước khá xa. Từ khía cạnh này cũng có thể nhìn ra sự coi trọng của Phong Trạch quốc với lễ đi săn.
An Hoằng Hàn đi qua đám người, kéo tay Tịch Tích Chi, cùng ngồi lên xe ngựa.
“Xuất phát.” Hắn ra lệnh, xe ngựa từ từ mà đi.
Võ quan cưỡi ngựa đi hai bên, quan văn ngồi xe ngựa theo sau.
Toàn bộ đội ngũ vô cùng có thứ tự. Tịch Tích Chi xốc màn xe lên, luôn nhìn ra phía ngoài.
Bọn họ đi thẳng ra ngoại ô, không dừng lại chút nào trên đường.
Phong cảnh ngoại thành khác xa nội thành Hoàng Đô. Bên ngoài gần như đều là núi liền núi, màu xanh ngắt phủ kín không gian. Tịch Tích Chi nhìn khoảng rừng xanh ngắt, lập tức nhớ tới cuộc sống ẩn cư với sư phụ trước kia….
Suy nghĩ từ từ bay xa, nàng hơi nhớ nhung lão gia hỏa hành hạ nàng tu luyện mỗi ngày.
Không biết đợi tới ngày nàng lên trời có còn cơ hội có thể gặp sư phụ trên đó không? Có lẽ cơ hội rất mong manh nhỉ?
Nhận ra Tịch Tích Chi thất thần, An Hoằng Hàn xoay mặt nàng, “Nàng đang nghĩ gì?”
Vừa rồi nàng khiến người ta có cảm giác như giữa hắn và nàng có một tầng sa mỏng rõ ràng cách gang tấc lại như thể nàng sắp biến mất…
Điều An Hoằng Hàn không thể chấp nhận nhất là có một ngày nàng sẽ rời hắn mà đi. Thấy vẻ mặt nàng như vậy, chuông báo động trong lòng hắn kêu vang.
“Ta…” Nhớ sư phụ.
Tịch Tích Chi không nói ra, lấy im lặng chống lại An Hoằng Hàn.
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, hiểu chưa?” Lời như thể cảnh cáo được nói ra từ miệng hắn. Giả dụ nàng có can đảm dám rời khỏi hắn thật thì hắn không thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng sửng sốt một hồi, cắn chặt răng, không dám trả lời vấn đề trực tiếp.
Khi tu luyện thành, không chút nghi ngờ nào rằng nàng sẽ chọn lên trời. Bởi vì lên trời là cách duy nhất để có thể trở về thế giới trước kia. Tuy nàng sống ở thế giới này nhiều tháng nhưng nói cho cùng thì vẫn là người từ bên ngoài tới.
Có câu tục ngữ là “là rụng về cội”, vốn Tịch Tích Chi không ở nơi này, sao có thể không rời đi được?
Nàng im lặng lâu như vậy khiến tâm trạng hắn giảm xuống, giọng ghen tỵ lạnh như băng đến thấu xương, “Trả lời trẫm.”
Rất ít khi hắn dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nên khi nàng nghe thấy câu này thì không kìm chế được mà run lên.
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tịch Tích Chi.
Nàng thò cái đầu nhỏ ra từ trong lòng An Hoằng Hàn nhìn ngó, lập tức nhìn thấy Nguyên Húy đứng bước ra cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Có chuyện gì bẩm tấu?" An Hoằng Hàn thấy tiểu nhân nhi trong lòng nhìn phía dưới chằm chằm không chớp mắt, giơ tay lên nhéo vào đùi nàng.
Chỉ dùng ba phần sức lực nhưng sự đau đớn rất nhỏ này đủ để cảnh cáo một tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng.
Tịch Tích Chi thò tay định đập bàn tay to của An Hoằng Hàn nhưng đối phương đã nhận ra ý của nàng từ lâu, tay kia nắm chặt hai tay nàng không cho nàng có chút sức chống lại nào.
Động tác nhỏ của hai người trên long ỷ không bị những người khác nhìn thấy. Người nhìn thấy duy nhất chính là đại tổng quản Lâm Ân. Có điều với tính tình cẩn thận của Lâm Ân, cho dù có người cầm đao đặt trên cổ hắn chắc hắn cũng không dám mở miệng nói ra.
Hai tay Nguyên Húy chắp vào nhau, "Bẩm bệ hạ, chưa đầy hai ngày nữa chính là lễ đi săn ba năm một lần. Có triệu tập đại thần tam phẩm trở lên núi Du Vân săn không?"
Mắt thấy ngày cũng sắp tới mà quần thần không có chút động tĩnh nào cho nên lúc này Nguyên Húy mới nói ra vấn đề này.
Rất nhiều đại thần cũng phụ họa, "Đây chính là quy củ tổ tiên đã định, đương nhiên không thể quên."
"Đúng vậy. Ba năm trước là Ngô tướng quân giành thắng lợi đó. Hình như lần đó đánh được một con mãnh hổ."
"Lễ đi săn cũng là lúc giải trí, cũng có thể cho chúng ta biết một chút về võ nghệ của võ quan, đương nhiên là chuyện tốt."
Rất nhiều đại thần lập tức bắt đầu bàn bạc về vấn đề Nguyên Húy đưa ra.
Tịch Tích Chi lắng tai nghe, một hồi thì ngó ngó bên này, một lát lại ngó ngó bên kia. Tóm lại nghe thấy tiếng bàn tán hết sức phấn chấn của mọi người, có thế nào nàng cũng không cao hứng nổi. Đi săn với loài người mà nói là vô cùng bình thường. Bởi vì vốn các loại thịt bọn họ ăn đều là cắt từ trên người động vật ra. Nàng cũng thích ăn thịt nhưng phải tự tay giết một con vật thì nàng lại không làm được.
Cá...Là một trường hợp ngoại lệ. Bởi vì nàng thích ăn nhất là thịt cá. Bây giờ lại càng thêm không thể quên được mùi vị cá Phượng Kim Lân.
"Thần khẩn cầu giao chuyện đi săn ở Du Vân Sơn cho vi thần, nhất định vi thần sẽ làm thỏa đáng." Nguyên Húy nói vô cùng tự tin, vẻ mặt hào hứng.
An Hoằng Hàn suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nói: "Trẫm tin năng lực làm việc của Nguyên ái khanh. Tuy lễ đi săn mỗi ba năm đều có nhưng trẫm vẫn hy vọng ngươi có thể làm vài trò mới, thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì cũng ngán. Nguyên ái khanh, ngươi hiểu chứ?"
Dường như trong lời An Hoằng Hàn có ý gì đó, mỗi một câu đều nhắc nhở Nguyên Húy.
Nhưng góc độ suy nghĩ của mỗi người khác nhau, lực chú ý của Tịch Tích Chi tập trung hết ở nửa câu sau. Thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì cũng sẽ ngán? Ý là không chừng ngày nào đó An HOằng Hàn sẽ chán ghét nàng?
Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo như nước, nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm như muốn nhìn ra nguyên nhân.
Ban đầu hắn không hiểu ánh mắt nàng như thế là thể hiện điều gì. Sau này nhớ lại lời của mình thì hiểu ra, xoa xoa trán nàng, “Đừng suy nghĩ nhiều. Không phải trẫm nói với nàng. Người duy nhất không khiến trẫm cảm thấy chán ghét trên thế giới này chính là nàng.”
Lời này của hắn cũng không phải là giả, chỉ đơn giản nói ra từ con tim.
Khi những lời này vừa ra khỏi miệng thì Tịch Tích Chi ngẩn người, hơi không xác định mà nhìn hắn. Hắn cũng không phải người giỏi thể hiện tình cảm của mình nên khi hắn nói ra những lời tuyệt vời này khiến nàng cảm thấy không thể tin được.
Nhưng chỉ cần hắn nói thế thì chắc chắn là sẽ làm được. Theo ý hắn, nhất định sẽ không vứt bỏ mình, để mình làm một con chồn nhỏ không nhà để về.
Bất tri bất giác, Tịch Tích Chi đã coi An Hoằng Hàn như người nhà mình từ lâu, coi hoàng cung như nhà mình. Tuy cái nhà này có rất nhiều thứ khiến người ta đau đầu nhưng chỉ cần người đó ở đâu thì đó chính là nhà.
“Vi thần tuân chỉ.”
Phía dưới tryền tới tiếng Nguyên Húy, gọi hai người hồi thần.
An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn các vị đại thần, nói một câu, còn có chuyện gì bẩm tấu?
Sau đó lại bàn bạc vài chuyện nhưng Tịch Tích Chi không nghe lọt. Bởi vì trong đầu nàng toàn nghĩ tới lễ đi săn. Cũng không phải mong đợi lễ đi săn tới mà là nàng hơi thông cảm cho động vật trong núi Du Vân.
Kể từ khi chuyển kiếp thành động vật, lập trường của Tịch Tích Chi liền chuyển tới chỗ bọn chúng. Nghe có người muốn lùng giết đồng loại của mình thì đương nhiên trong lòng khó chịu.
“Bãi triều…” Tiếng the thé của thái giám quanh quẩn trong đại điện.
An Hoằng Hàn ôm vai tiểu hài tử, đứng lên, rời đi từ con đường nhỏ bên cạnh long ỷ, lúc Tịch Tích Chi còn là chồn cũng lên triều sớm với An Hoằng Hàn nên vô cùng quen thuộc con đường này.
Sau đó hai người tới ngự thư phòng, An Hoằng Hàn chấp bút phê duyệt tấu chương còn Tịch Tích Chi thì ở bên cạnh mài mực cho hắn.
“Sau này ta có thể không đi không?” Không biết qua bao lâu, Tịch Tích Chi bỗng nói một câu.
Đầu tiên là An Hoằng Hàn không phản ứng kịp, sau này nghĩ ra, lập tức nói: “Nàng cảm thấy thế nào? Trẫm sẽ đi.”
Tịch Tích Chi ấp a ấp úng, cắn chặt môi, để nàng nhìn động vật bị săn giết thì chắc chắn không làm được cho nên định không đi thì tốt hơn.
“Ta không muốn đi.” Tịch Tích Chi nói rõ yêu cầu của mình lần nữa.
Bút lông trong tay An Hoằng Hàn dừng lại, chỉ hỏi: “Vì sao?”
Hai chữ này đã lộ ra tâm trạng của hắn. Mắt hắn nhìn nàng chăm chú. Loại cảm giác áp bách cường đại khiến người ta không hít thở được.
Tịch Tích Chi hít sâu, nặn ra một câu: “Chính là không muốn đi.”
“Hôm nay nàng đã nói rất nhiều lần ‘không muốn đi’, nàng cho rằng trẫm sẽ bằng lòng à? Trẫm cũng sẽ đi, bất cứ chuyện gì cũng có trẫm ở đây, nàng đừng lo.” Dường như muốn cho Tịch Tích Chi yên tâm, hắn giơ tay lên vỗ vỗ tiểu hài tử, khiến người ta bớt buồn.
Nhưng Tịch Tích Chi không thả lỏng lòng được, tự nhủ, là huynh muốn ta đi. Tới lúc đó chọc phải tai vạ gì thì huynh nhất định phải gánh!
Thấy mực ở ngòi bút nhạt đi, An Hoằng Hàn chấm một chút trong nghiên, nói: “Qua nhiều ngày như vậy, bản lãnh mài mực của nàng lại tinh tiến rồi.”
Tịch Tích Chi tức tới mức nghiến răng. Còn không phải là bị người nào đó bắt mài mực? Trước kia, đã khi nào nàng làm tên sai vặt, hầu hạ bên cạnh người khác, là người mài mực chứ?
Nàng nhìn về phía đầu sỏ gây tội, còn đối phương lại vô cùng nghiêm túc giải quyết chính vụ.
Chẳng lẽ trời sinh mệnh nàng là bị chèn ép?
Nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi tức giận, cắn cắn đầu ngón tay.
Mà dáng vẻ mềm mại đáng yêu này lập tức khiến cung nữ thái giám trong ngự thư phòng thấy mà tâm thần động đậy, ca thán rằng tiểu cô nương này thật đáng yêu.
Hoạt động trong lễ đi săn chủ yếu là võ quan tham dự, còn đa số quan văn thì đều là vào giúp vui mà thôi. Bởi vì lễ đi săn sắp bắt đầu nên các võ quan đều bày thế trận chờ quân địch. Hai ngày này càng chăm chỉ tập luyện thuật cưỡi ngựa và bắn tên, mong vào ngày lễ đi săn giành được một phần thưởng tốt.
Người thắng cuối cùng trong trận đi săn này vẫn được phần thưởng như cũ. Mà phần thưởng này chính là một lời hứa của bệ hạ. Chỉ cần là không gây hại tới gốc rễ quốc gia thì mọi người có thể tùy ý nói lên yêu cầu.
Một lời hứa của đế vương là quý giá cỡ nào? Đương nhiên mọi người đều nghĩ hết cách để giành giật.
Lần lễ đi săn này gặp được thời tiết tốt hiếm có. Tịch Tích Chi dùng mu bàn tay che ánh nắng mặt trời ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh.
Đại thần và nữ quyền đứng đầy xung quanh. Hàng ngũ bọn họ rất ngay ngắn, chia ra làm hai nhóm đứng bên đường.
Ở giữa là một chiếc xe ngựa màu vàng kim hoa lệ, bề ngoài được chế tạo vô cùng tinh xảo. Một lá cờ thêu Bàn Long đại diện cho thân phận của chủ nhân chiếc xe.
Tịch Tích Chi vừa đi lên tới bên ngoài thì ánh mắt đã bị chiếc xe ngựa này hấp dẫn.
Hai con ngựa trắng đá đá vó, mũi thở phì phò, phun ra từng vòng sương trắng.
Đây chắc là ngựa tốt hạng nhất! Tịch Tích Chi nhìn xe ngựa, lại nhìn ngựa. Lần xuất cung này thật phô trương lãng phí, chênh lệch với hai lần trước khá xa. Từ khía cạnh này cũng có thể nhìn ra sự coi trọng của Phong Trạch quốc với lễ đi săn.
An Hoằng Hàn đi qua đám người, kéo tay Tịch Tích Chi, cùng ngồi lên xe ngựa.
“Xuất phát.” Hắn ra lệnh, xe ngựa từ từ mà đi.
Võ quan cưỡi ngựa đi hai bên, quan văn ngồi xe ngựa theo sau.
Toàn bộ đội ngũ vô cùng có thứ tự. Tịch Tích Chi xốc màn xe lên, luôn nhìn ra phía ngoài.
Bọn họ đi thẳng ra ngoại ô, không dừng lại chút nào trên đường.
Phong cảnh ngoại thành khác xa nội thành Hoàng Đô. Bên ngoài gần như đều là núi liền núi, màu xanh ngắt phủ kín không gian. Tịch Tích Chi nhìn khoảng rừng xanh ngắt, lập tức nhớ tới cuộc sống ẩn cư với sư phụ trước kia….
Suy nghĩ từ từ bay xa, nàng hơi nhớ nhung lão gia hỏa hành hạ nàng tu luyện mỗi ngày.
Không biết đợi tới ngày nàng lên trời có còn cơ hội có thể gặp sư phụ trên đó không? Có lẽ cơ hội rất mong manh nhỉ?
Nhận ra Tịch Tích Chi thất thần, An Hoằng Hàn xoay mặt nàng, “Nàng đang nghĩ gì?”
Vừa rồi nàng khiến người ta có cảm giác như giữa hắn và nàng có một tầng sa mỏng rõ ràng cách gang tấc lại như thể nàng sắp biến mất…
Điều An Hoằng Hàn không thể chấp nhận nhất là có một ngày nàng sẽ rời hắn mà đi. Thấy vẻ mặt nàng như vậy, chuông báo động trong lòng hắn kêu vang.
“Ta…” Nhớ sư phụ.
Tịch Tích Chi không nói ra, lấy im lặng chống lại An Hoằng Hàn.
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, hiểu chưa?” Lời như thể cảnh cáo được nói ra từ miệng hắn. Giả dụ nàng có can đảm dám rời khỏi hắn thật thì hắn không thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng sửng sốt một hồi, cắn chặt răng, không dám trả lời vấn đề trực tiếp.
Khi tu luyện thành, không chút nghi ngờ nào rằng nàng sẽ chọn lên trời. Bởi vì lên trời là cách duy nhất để có thể trở về thế giới trước kia. Tuy nàng sống ở thế giới này nhiều tháng nhưng nói cho cùng thì vẫn là người từ bên ngoài tới.
Có câu tục ngữ là “là rụng về cội”, vốn Tịch Tích Chi không ở nơi này, sao có thể không rời đi được?
Nàng im lặng lâu như vậy khiến tâm trạng hắn giảm xuống, giọng ghen tỵ lạnh như băng đến thấu xương, “Trả lời trẫm.”
Rất ít khi hắn dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nên khi nàng nghe thấy câu này thì không kìm chế được mà run lên.
/227
|