- Khi nãy em thấy Giao Giao vào căn phòng này, chắc em ấy mệt quá nên vào đây nghỉ ngơi.
- Chệt tiệt.
Uy Vũ mở cánh cửa gỗ đó ra, đập vào mắt anh là hình ảnh một nam một nữ không một mảnh vải che thân đang nằm trên giường. Anh tức giận, tay nắm thành quyền lao đến đạp tên đàn ông đó xuống giường, ngồi lên người hắn ra sức đấm vào mặt tên đó, bao nhiêu sự tức giận anh đều đổ hết lên người hắn, đánh hắn đến nổi hộc máu vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn quá bất ngờ nên không thể phản kháng, chỉ biết đưa tay lên ôm mặt, đỡ đòn, được một lúc, hắn mệt mỏi nằm vật ra bất tỉnh.
- Uy Vũ à! Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó. _ Song Nhi đứng xem nãy giờ thấy cũng khá đủ, cô ả chạy đến ôm lấy anh.
Uy Vũ lạnh lùng, lửa giận trong người không thể kiềm chế được nữa, anh nắm tay cô hất mạnh ra khiến cô đứng không vững trên đôi giày cao gót liền té ngã. nằm trên đất than đau đớn nhưng anh một chút cũng không ngó ngàng, anh đi lại giường lấy chăn quấn lên người Giao Giao, bế cô về nhà. Về đến nhà, anh đạp bung cửa bước vào đi thẳng lên lầu, đặt cô lên giường xong, anh bước qua ghế sofa đối diện ngồi, hai tay dan vào nhau, chăm chú nhìn người con gái đó. Một lúc lâu sau, Giao Giao mơ màng tình lại, cô ôm cái đầu nặng trĩu của mình, chống tay ngồi dậy.
- Nhức đầu quá!
- Nhức đầu sao?
Giọng nói mỉa mai lạnh đến sống lưng khiến cô quay đầu lại. Cô dụi dụi mắt cứ ngỡ là mình đang mơ, người cô mong nhớ, người con trai cô yêu cuối cùng cũng quay về rồi, Mắt cô hiện lên một màng nước mỏng long lanh, giờ phút này cô thực hạnh phúc nhưng sao cô lại có cảm giác hai người thật xa cách. Cô lên tiếng gọi anh.
- Uy Vũ, anh....
- Đừng có gọi tên tôi, cô không xứng.
- Anh nói cái gì?
- n ái với người đàn ông khác sau lưng tôi, cô nhìn lại bản thân mình xem, không biết nhục à?
- Anh vừa nói gì?
Uy Vũ ném chiếc điện thoại vào người cô, biết cô sẽ không thừa nhận nên lúc mở cửa vào phòng anh đã chụp lại một bức ảnh của hai người. Anh bước đến ghì chặt cầm cô, giọng lạnh lùng như không quen biết.
- Cô còn gì để nói nữa không?
Cô lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, nhưng lần này sự lạnh lẽo ấy còn tăng lên gấp bội khiến cô cảm thấy sợ hãi.
- Em không có... không lẽ anh nghĩ em là người như thế? _ Mắt cô tràn lên một tầng nước bi thương.
- Sao lại không thể.
Giao Giao hất tay anh ra, tát anh một bạt tay. Anh nhếch lên một nụ cười lạnh, quay mặt lại nhìn cô, nước mắt cô đã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
- Dùng nước mắt dụ dỗ đàn ông chắc là sở trường của cô nhỉ? Trước đây cô nói cô yêu tôi, bây giờ nghĩ lại, không biết cô yêu tôi thật hay là yêu cái tên người tình của cô nữa?
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. _ Cô bất lực dựa lưng vào thành giường.
Nhìn thấy thái độ đó của cô, anh không kiềm chế được bắt đầu đập nát mọi thứ xung quanh, anh không còn là anh nữa, anh như một người hoàn toàn khác, một con quỷ dữ thì đúng hơn. Hai vợ chồng Thanh Phong vừa về tới nhà, nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ vội chạy lên lầu đập cửa phòng hai người.
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ.
Nói rồi anh mở cửa bước ra ngoài, lướt qua mặt vợ chồng Thanh Phong, không một câu trả lời mặc cho Thanh Phong có hỏi. Giao Giao gục mặt xuống, cô ôm lấy đầu gối khóc nức nở, tại sao mọi chuyện lại như vậy, cô đã mong được gặp lại anh biết mấy, cô nhớ anh từng giờ từng khắc, cô từng tưởng tượng đến viễn cảnh hạnh phúc của hai người khi anh quay về, cô sẽ kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị nhưng sao không có cái gì diễn ra như cô mong đợi hay đúng như Song Nhi nói, cô không xứng có được hạnh phúc. Cô nào có quen biết người đàn ông đó, cô nào có phản bội anh, anh có biết cô tát anh, anh đau một cô đau đến mười, tại sao lại không tin tưởng cô. Những lời anh nói, ánh mắt anh nhìn cô sao có thể tàn nhẫn đến thế. Suốt mấy tháng bên cạnh nhau không lẽ anh không hiểu cô. Giao Giao khóc một lúc một lớn hơn, cả người run lên. Vy Vy đến bên cạnh cô, lay mạnh người cô. Vy Vy lo lắng hỏi han đủ chuyện nhưng Giao Giao chỉ lắc đầu không trả lời, cô nhìn Vy Vy rồi ôm chầm lấy Vy Vy nấc lên. Vy Vy vỗ lưng cô, yên lặng để cô mặc sức khóc. Thanh Phong nhìn xung quanh phòng, anh thấy điện thoại của Uy Vũ rơi bên cạnh giường, nhặt lên xem, hình ảnh Giao Giao đang trên giường cùng một người đàn ông lạ khiến anh tối sầm mặt lại. Giờ chắc anh cũng đoán được ít nhiều tại sao Uy Vũ lại tức giận như vậy.
- Anh chị có tin em không?
Thanh Phong nhìn về phía Giao Giao, anh đặt tay lên vai đứa em gái bé bỏng của mình mà an ủi.
- Anh chị tin em mà.
- Em không có... thật sự không có... tại sao anh ấy không tin em?
Giao Giao nắm chặt lấy tay Vy Vy, nghẹn ngào không thể tiếp tục nói được nữa. Một lúc sau cô thiếp đi, nhưng giấc ngủ không ngon một chút nào, cô liên tục nói mớ, liên tục gọi tên anh, rồi lại khóc. Hai vợ chồng Thanh Phong tin tưởng cô nhưng bằng chứng quá rõ ràng làm sao thuyết phục được người khác. Dọn dẹp phòng ốc xong, Vy Vy ở lại bên cạnh chăm sóc cho Giao Giao còn Thanh Phong tranh thủ ra ngoài tìm Uy Vũ. Anh lo cho đứa em trai của mình, tính tình vốn nóng nảy không biết có nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột hay không.
Uy Vũ sau khi đi ra khỏi nhà, anh mại bước đi đến những nơi trước đây hai người từng đến cùng nhau. Mỗi nơi anh đến, từng hình ảnh hạnh phúc của anh và cô dần hiện lên. Anh cười mỉa mai, yêu một người nhiều đến thế để cuối cùng nhận lại được gì ngoài sự mất mát và tổn thương. Anh ngồi cạnh bờ sông, dưới chân những lon bia rải rác, anh đã uống rất nhiều, rất nhiều để quên đi nhưng sao càng uống anh lại càng nhớ, càng đau lòng. Anh nhớ đến gương mặt vui mừng của cô khi nhìn thấy anh, anh nhớ gương mặt đầm đài nước mắt của cô, rồi hình ảnh cô ân ái cùng người đàn ông khác bất chợt hiện lên khiến anh tức giận, anh bóp nát lon bia trong tay, móc trong túi áo ra một hộp gấm màu đỏ.
- Tại sao lại phản bội tôi? Tôi yêu em nhiều như vậy mà! _ Anh ném nó đi thật xa.
Tỏm , hộp gấm rơi xuống nước như một dấu chấm hết cho chuyện tình yêu của hai người. Kết thúc thật rồi, anh cười khổ, gục đầu trên ghế rồi thiếp đi.
Thanh Phong chạy hết đường này đến hẻm nọ, anh đến hầu như toàn bộ các quán ăn, quán bar nhưng đều không tìm được. Hơn nửa đêm, anh vừa mệt mỏi vừa lo lắng quay về nhà. Anh nhìn Vy Vy lắc đầu.
- Anh đi nghỉ đi, tối nay em ở lại với Giao Giao.
- Ừm.
Thanh Phong gật đầu, anh hôn nhẹ lên trán cô, ân cần căn dặn những điều cần thiết rồi đi ra ngoài. Vy Vy nằm xuống cạnh Giao Giao, nhìn Giao giao yên giấc cô cũng yên lòng, cô với tay tắt đèn, dần dần cũng chìm vào cõi mộng. Giao Giao mở mắt ra nhìn người bên cạnh, nước mắt lưng tròng, cô cố nén chặt tiếng nấc của mình lại, không muốn làm ảnh hưởng đến Vy Vy, cô vén chăn nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cô leo lên căn gác mái trước đây anh và cô từng đến. Cô tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt không kiểm soát cứ liên tục rơi xuống, long lanh như những viên pha lê, những giọt nước mắt mặn chát chua xót. Khóc suốt một đêm, Giao Giao trông khá tiều tụy, hai mắt sưng húp đỏ hoe, cô quay về phòng yên lặng thay đồ rồi xuống bếp làm điểm tâm. Đang nấu ăn, cô nghe có tiếng mở cửa, vội chạy ra xem.
- Anh về rồi hả? Anh đói không? Em có làm đồ ăn sáng cho anh nè, mau lại ăn đi kẻo nguội.
- Cô ăn đi, tôi không ăn. _ Anh lạnh nhạt trả lời cô, tháo cà vạt quăng lên sofa.
- Nhưng em...
- Nếu không ăn thì đổ bỏ, cô nghĩ tôi sẽ ăn những món cô nấu sao? Một con người dơ bẩn như cô dù có làm bào ngư vi cá cũng sẽ nhơ nhuốc như chính con người cô thôi. _ Anh cầm tất cả thức ăn cô bày trên bàn đổ hết vào sọt rác.
Cô cố gượng cười nhìn anh, rồi chạy lại vào trong đeo tạp dề. Cô cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
- Chắc anh không thích ăn mấy món này, để em làm cái khác cho anh, anh chờ em một chút nha!
- Cô bị điếc hay là giả ngu vậy hả? Dù cô có nấu món gì đi nữa, có là cực phẩm tôi cũng không ăn những thứ dơ bẩn do cô nấu đâu.
Anh siết chặt lấy cánh tay cô, quát lớn. Đúng lúc hai vợ chồng Thanh Phong trên lầu đi xuống, anh vội chạy đến kéo Uy Vũ ra, anh tát Uy Vũ một cái, tức giận lao đến nắm lấy cổ áo Uy Vũ.
- Em làm cái trò gì vậy hả?
- Là do cô ta tự mình chuốc lấy.
Uy Vũ đẩy Thanh Phong ra, anh chỉnh lại quần áo, cười khinh bỉ nhìn Giao Giao rồi bỏ đi lên lầu. Anh vừa khuất bóng, Giao Giao đã trượt khỏi tay Vy Vy ngồi bệt trên nền đất lạnh giá, trái tim cô như có ngàn mũi dao đâm vào, từng nhát từng nhát cứa thật sâu, đau đến tận tâm can.
- Giao Giao, em đừng như vậy mà! _ Vy Vy nhìn cô mà cũng rơi lệ theo.
Giao Giao lau nước mắt trên mặt Vy Vy, cô nhẹ nhàng giương lên một nụ cười mệt mỏi, nắm lấy bàn tay Vy Vy.
- Chị đừng khóc, em không có sao... em không muốn sau này cháu của em có một khuôn mặt buồn bã đâu... Anh chị chắc đói rồi, để em đi nấu mấy món...
Nói rồi cô đứng dậy, làm lại nhưngx món dã bị anh đổ đi. Thanh Phong ôm Vy Vy vào lòng mà dỗ dành. Tình cảnh này, rốt cuộc anh nên làm thế nào mới tốt đây.
Ting... toong
Thanh Phong đi ra mở cửa, một phụ nữ trung niên to béo mập mạp cúi đầu chào anh rồi tự nhiên đẩy hai ba cái vali to tướng vào trong nhà. Thanh Phong cản lại, anh nghiêm túc có chút khó chịu nhìn bà ta.
- Xin hỏi bà là ai? Sao lại tùy tiện...
- Không tùy tiện đâu anh, bà ấy là vú nuôi của em.
Bà ta nhếch mép cười, mắt hướng ra cửa, Thanh Phong cũng quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp hiên ngang bước vào.
- Chệt tiệt.
Uy Vũ mở cánh cửa gỗ đó ra, đập vào mắt anh là hình ảnh một nam một nữ không một mảnh vải che thân đang nằm trên giường. Anh tức giận, tay nắm thành quyền lao đến đạp tên đàn ông đó xuống giường, ngồi lên người hắn ra sức đấm vào mặt tên đó, bao nhiêu sự tức giận anh đều đổ hết lên người hắn, đánh hắn đến nổi hộc máu vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn quá bất ngờ nên không thể phản kháng, chỉ biết đưa tay lên ôm mặt, đỡ đòn, được một lúc, hắn mệt mỏi nằm vật ra bất tỉnh.
- Uy Vũ à! Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó. _ Song Nhi đứng xem nãy giờ thấy cũng khá đủ, cô ả chạy đến ôm lấy anh.
Uy Vũ lạnh lùng, lửa giận trong người không thể kiềm chế được nữa, anh nắm tay cô hất mạnh ra khiến cô đứng không vững trên đôi giày cao gót liền té ngã. nằm trên đất than đau đớn nhưng anh một chút cũng không ngó ngàng, anh đi lại giường lấy chăn quấn lên người Giao Giao, bế cô về nhà. Về đến nhà, anh đạp bung cửa bước vào đi thẳng lên lầu, đặt cô lên giường xong, anh bước qua ghế sofa đối diện ngồi, hai tay dan vào nhau, chăm chú nhìn người con gái đó. Một lúc lâu sau, Giao Giao mơ màng tình lại, cô ôm cái đầu nặng trĩu của mình, chống tay ngồi dậy.
- Nhức đầu quá!
- Nhức đầu sao?
Giọng nói mỉa mai lạnh đến sống lưng khiến cô quay đầu lại. Cô dụi dụi mắt cứ ngỡ là mình đang mơ, người cô mong nhớ, người con trai cô yêu cuối cùng cũng quay về rồi, Mắt cô hiện lên một màng nước mỏng long lanh, giờ phút này cô thực hạnh phúc nhưng sao cô lại có cảm giác hai người thật xa cách. Cô lên tiếng gọi anh.
- Uy Vũ, anh....
- Đừng có gọi tên tôi, cô không xứng.
- Anh nói cái gì?
- n ái với người đàn ông khác sau lưng tôi, cô nhìn lại bản thân mình xem, không biết nhục à?
- Anh vừa nói gì?
Uy Vũ ném chiếc điện thoại vào người cô, biết cô sẽ không thừa nhận nên lúc mở cửa vào phòng anh đã chụp lại một bức ảnh của hai người. Anh bước đến ghì chặt cầm cô, giọng lạnh lùng như không quen biết.
- Cô còn gì để nói nữa không?
Cô lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, nhưng lần này sự lạnh lẽo ấy còn tăng lên gấp bội khiến cô cảm thấy sợ hãi.
- Em không có... không lẽ anh nghĩ em là người như thế? _ Mắt cô tràn lên một tầng nước bi thương.
- Sao lại không thể.
Giao Giao hất tay anh ra, tát anh một bạt tay. Anh nhếch lên một nụ cười lạnh, quay mặt lại nhìn cô, nước mắt cô đã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
- Dùng nước mắt dụ dỗ đàn ông chắc là sở trường của cô nhỉ? Trước đây cô nói cô yêu tôi, bây giờ nghĩ lại, không biết cô yêu tôi thật hay là yêu cái tên người tình của cô nữa?
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. _ Cô bất lực dựa lưng vào thành giường.
Nhìn thấy thái độ đó của cô, anh không kiềm chế được bắt đầu đập nát mọi thứ xung quanh, anh không còn là anh nữa, anh như một người hoàn toàn khác, một con quỷ dữ thì đúng hơn. Hai vợ chồng Thanh Phong vừa về tới nhà, nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ vội chạy lên lầu đập cửa phòng hai người.
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ.
Nói rồi anh mở cửa bước ra ngoài, lướt qua mặt vợ chồng Thanh Phong, không một câu trả lời mặc cho Thanh Phong có hỏi. Giao Giao gục mặt xuống, cô ôm lấy đầu gối khóc nức nở, tại sao mọi chuyện lại như vậy, cô đã mong được gặp lại anh biết mấy, cô nhớ anh từng giờ từng khắc, cô từng tưởng tượng đến viễn cảnh hạnh phúc của hai người khi anh quay về, cô sẽ kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị nhưng sao không có cái gì diễn ra như cô mong đợi hay đúng như Song Nhi nói, cô không xứng có được hạnh phúc. Cô nào có quen biết người đàn ông đó, cô nào có phản bội anh, anh có biết cô tát anh, anh đau một cô đau đến mười, tại sao lại không tin tưởng cô. Những lời anh nói, ánh mắt anh nhìn cô sao có thể tàn nhẫn đến thế. Suốt mấy tháng bên cạnh nhau không lẽ anh không hiểu cô. Giao Giao khóc một lúc một lớn hơn, cả người run lên. Vy Vy đến bên cạnh cô, lay mạnh người cô. Vy Vy lo lắng hỏi han đủ chuyện nhưng Giao Giao chỉ lắc đầu không trả lời, cô nhìn Vy Vy rồi ôm chầm lấy Vy Vy nấc lên. Vy Vy vỗ lưng cô, yên lặng để cô mặc sức khóc. Thanh Phong nhìn xung quanh phòng, anh thấy điện thoại của Uy Vũ rơi bên cạnh giường, nhặt lên xem, hình ảnh Giao Giao đang trên giường cùng một người đàn ông lạ khiến anh tối sầm mặt lại. Giờ chắc anh cũng đoán được ít nhiều tại sao Uy Vũ lại tức giận như vậy.
- Anh chị có tin em không?
Thanh Phong nhìn về phía Giao Giao, anh đặt tay lên vai đứa em gái bé bỏng của mình mà an ủi.
- Anh chị tin em mà.
- Em không có... thật sự không có... tại sao anh ấy không tin em?
Giao Giao nắm chặt lấy tay Vy Vy, nghẹn ngào không thể tiếp tục nói được nữa. Một lúc sau cô thiếp đi, nhưng giấc ngủ không ngon một chút nào, cô liên tục nói mớ, liên tục gọi tên anh, rồi lại khóc. Hai vợ chồng Thanh Phong tin tưởng cô nhưng bằng chứng quá rõ ràng làm sao thuyết phục được người khác. Dọn dẹp phòng ốc xong, Vy Vy ở lại bên cạnh chăm sóc cho Giao Giao còn Thanh Phong tranh thủ ra ngoài tìm Uy Vũ. Anh lo cho đứa em trai của mình, tính tình vốn nóng nảy không biết có nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột hay không.
Uy Vũ sau khi đi ra khỏi nhà, anh mại bước đi đến những nơi trước đây hai người từng đến cùng nhau. Mỗi nơi anh đến, từng hình ảnh hạnh phúc của anh và cô dần hiện lên. Anh cười mỉa mai, yêu một người nhiều đến thế để cuối cùng nhận lại được gì ngoài sự mất mát và tổn thương. Anh ngồi cạnh bờ sông, dưới chân những lon bia rải rác, anh đã uống rất nhiều, rất nhiều để quên đi nhưng sao càng uống anh lại càng nhớ, càng đau lòng. Anh nhớ đến gương mặt vui mừng của cô khi nhìn thấy anh, anh nhớ gương mặt đầm đài nước mắt của cô, rồi hình ảnh cô ân ái cùng người đàn ông khác bất chợt hiện lên khiến anh tức giận, anh bóp nát lon bia trong tay, móc trong túi áo ra một hộp gấm màu đỏ.
- Tại sao lại phản bội tôi? Tôi yêu em nhiều như vậy mà! _ Anh ném nó đi thật xa.
Tỏm , hộp gấm rơi xuống nước như một dấu chấm hết cho chuyện tình yêu của hai người. Kết thúc thật rồi, anh cười khổ, gục đầu trên ghế rồi thiếp đi.
Thanh Phong chạy hết đường này đến hẻm nọ, anh đến hầu như toàn bộ các quán ăn, quán bar nhưng đều không tìm được. Hơn nửa đêm, anh vừa mệt mỏi vừa lo lắng quay về nhà. Anh nhìn Vy Vy lắc đầu.
- Anh đi nghỉ đi, tối nay em ở lại với Giao Giao.
- Ừm.
Thanh Phong gật đầu, anh hôn nhẹ lên trán cô, ân cần căn dặn những điều cần thiết rồi đi ra ngoài. Vy Vy nằm xuống cạnh Giao Giao, nhìn Giao giao yên giấc cô cũng yên lòng, cô với tay tắt đèn, dần dần cũng chìm vào cõi mộng. Giao Giao mở mắt ra nhìn người bên cạnh, nước mắt lưng tròng, cô cố nén chặt tiếng nấc của mình lại, không muốn làm ảnh hưởng đến Vy Vy, cô vén chăn nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cô leo lên căn gác mái trước đây anh và cô từng đến. Cô tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt không kiểm soát cứ liên tục rơi xuống, long lanh như những viên pha lê, những giọt nước mắt mặn chát chua xót. Khóc suốt một đêm, Giao Giao trông khá tiều tụy, hai mắt sưng húp đỏ hoe, cô quay về phòng yên lặng thay đồ rồi xuống bếp làm điểm tâm. Đang nấu ăn, cô nghe có tiếng mở cửa, vội chạy ra xem.
- Anh về rồi hả? Anh đói không? Em có làm đồ ăn sáng cho anh nè, mau lại ăn đi kẻo nguội.
- Cô ăn đi, tôi không ăn. _ Anh lạnh nhạt trả lời cô, tháo cà vạt quăng lên sofa.
- Nhưng em...
- Nếu không ăn thì đổ bỏ, cô nghĩ tôi sẽ ăn những món cô nấu sao? Một con người dơ bẩn như cô dù có làm bào ngư vi cá cũng sẽ nhơ nhuốc như chính con người cô thôi. _ Anh cầm tất cả thức ăn cô bày trên bàn đổ hết vào sọt rác.
Cô cố gượng cười nhìn anh, rồi chạy lại vào trong đeo tạp dề. Cô cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
- Chắc anh không thích ăn mấy món này, để em làm cái khác cho anh, anh chờ em một chút nha!
- Cô bị điếc hay là giả ngu vậy hả? Dù cô có nấu món gì đi nữa, có là cực phẩm tôi cũng không ăn những thứ dơ bẩn do cô nấu đâu.
Anh siết chặt lấy cánh tay cô, quát lớn. Đúng lúc hai vợ chồng Thanh Phong trên lầu đi xuống, anh vội chạy đến kéo Uy Vũ ra, anh tát Uy Vũ một cái, tức giận lao đến nắm lấy cổ áo Uy Vũ.
- Em làm cái trò gì vậy hả?
- Là do cô ta tự mình chuốc lấy.
Uy Vũ đẩy Thanh Phong ra, anh chỉnh lại quần áo, cười khinh bỉ nhìn Giao Giao rồi bỏ đi lên lầu. Anh vừa khuất bóng, Giao Giao đã trượt khỏi tay Vy Vy ngồi bệt trên nền đất lạnh giá, trái tim cô như có ngàn mũi dao đâm vào, từng nhát từng nhát cứa thật sâu, đau đến tận tâm can.
- Giao Giao, em đừng như vậy mà! _ Vy Vy nhìn cô mà cũng rơi lệ theo.
Giao Giao lau nước mắt trên mặt Vy Vy, cô nhẹ nhàng giương lên một nụ cười mệt mỏi, nắm lấy bàn tay Vy Vy.
- Chị đừng khóc, em không có sao... em không muốn sau này cháu của em có một khuôn mặt buồn bã đâu... Anh chị chắc đói rồi, để em đi nấu mấy món...
Nói rồi cô đứng dậy, làm lại nhưngx món dã bị anh đổ đi. Thanh Phong ôm Vy Vy vào lòng mà dỗ dành. Tình cảnh này, rốt cuộc anh nên làm thế nào mới tốt đây.
Ting... toong
Thanh Phong đi ra mở cửa, một phụ nữ trung niên to béo mập mạp cúi đầu chào anh rồi tự nhiên đẩy hai ba cái vali to tướng vào trong nhà. Thanh Phong cản lại, anh nghiêm túc có chút khó chịu nhìn bà ta.
- Xin hỏi bà là ai? Sao lại tùy tiện...
- Không tùy tiện đâu anh, bà ấy là vú nuôi của em.
Bà ta nhếch mép cười, mắt hướng ra cửa, Thanh Phong cũng quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp hiên ngang bước vào.
/46
|