Hứa Tịnh tát vào mặt Trà My một cái rõ đau, xô ngã cô xuống đất, tiếp tục đổ một xô nước lên người cô.
- Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, mày không có tư cách... Nếu muốn yên ổn tốt nhất nên tránh xa đám người Vĩ Khang ra, đừng có giở trò quyến rũ họ, tao không mắc lừa mày đâu.... Đây chỉ là khởi đầu... Có nghe rõ chưa, đồ ti tiện?
Sau khi đám người Hứa Tịnh rời đi, Trà My cũng đứng dậy, cô nắm tay thành quyền cố điều chỉnh lại nhịp thở, không muốn có thêm phiền phức nên cô chỉ đành phải nhẫn nhịn nếu không khi nãy gương mặt xinh đẹp kia của Hứa Tịnh đã tanh bành rồi. Cô đang rửa mặt thì Giao Giao với Bối Bối từ ngoài chạy vào.
- Chị có sao không? Ướt hết rồi. _ Giao Giao lấy khăn giấy lau cho Trà My.
- Chị không sao, chỉ bị dơ người một chút thôi.
- Hứa Tịnh đúng là quá đáng mà, sao lại làm loại chuyện khó coi này chứ? Sao lúc nãy chị không cho cô ta một trận. _ Bối Bối tức tối, hai chân mày nhíu lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.
- Chị không muốn phiền phức.
- Nếu vậy sau này chị cẩn thận một chút, nếu không nhịn được thì cứ đánh trả, em sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu. _ Giao Giao quay lại trên tay cầm theo bộ đồ thể dục đưa cho Trà My.
Trà My gật đầu một cái rồi vào phòng về sinh tắm gội một chút rồi thay đồ. Bối Bối Giao Giao giúp cô canh chừng bên ngoài. Gần hết giờ ra chơi, cả ba người chỉ kịp thời gian xuống căn tin mua đồ ăn đem về lớp, vừa đến cổng Vĩ Khang Tuấn Hạo từ trong bước ra. Chạm mặt nhau, nhanh như chớp Trà My quay đầu bỏ chạy mặc cho Vĩ Khang có kêu thế nào. Anh vội nhét bánh mỳ với sữa vào tay Tuấn hạo rồi đuổi theo. Cả ba đứng sựng nhìn hai người họ.
- Hai cái người này bị gì vậy trời? _ Tuấn Hạo tay cầm không hết thức ăn than vãn.
Giao Giao kéo hai người họ vào trong ngồi nói chuyện, cô kể hết cho hai người nghe. Từ việc Trà My trở nên kì lạ, thấy Vĩ Khang là liền chạy trốn đến việc cô không thể chấp nhận Vĩ Khang được.
- Hay chúng ta giúp hai người họ đi! _ Tuấn Hạo theo thói quen lại nâng tròng kính lên.
- Anh Tuấn Hạo nói đúng đó, mình giúp họ đi.
- Nhưng mà giúp bằng cách nào? _ Giao Giao hỏi ngược lại Tuấn Hạo.
Anh suy nghĩ một lát rồi cả ba tụm lại xù xì to nhỏ: Sắp tới buổi kịch rồi, chúng ta sẽ.... bla bla bla...
Còn về phần Trà My, cô chạy một đoạn quay đầu lại không thấy anh đuổi theo, cô dừng lại, chống hông thở khó nhọc. Vừa dựa lưng vào cửa của một căn phòng trống, cả người cô liền bị ai đó kéo vào trong, không kịp la lên tiếng nào miệng đã bị bịt chặt.
Vĩ Khang vốn sức trai tráng nên tốc độ chạy nhanh hơn, vả lại anh còn đi đường tắt, sớm đã đứng trong căn phòng đó chờ cô đến.
- Tại sao lại tránh mặt anh?
- Tui không có, ông mau tránh ra đi, kéo tui vào đây làm gì? _ Cô cố đẩy anh ra.
- Chúng ta chưa nói xong, em định đi đâu?
Cô vẫn cố vùng vẩy, tay chân đá loạn vào người anh, tuy đau nhưng anh kiên quyết không chịu buông tay cô ra. Anh áp sát người vào cô, cố định cô dưới đôi tay to lớn của mình. Hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lưỡi anh hoành hành trong khoang miệng ấm nóng của cô. Cánh tay đánh vào ngực anh dần hạ xuống, cô nắm chặt lấy áo mình.
- Anh yêu em!
Hơi thở đứt quãng, cô đẩy anh ra, chạy thật nhanh ra khỏi phòng lên sân thượng, cô ngồi co người lại, hai dòng lệ chảy dài trên má. Cô khóc nấc lên.
- Xin lỗi, em không thể chấp nhận anh được...Tại sao anh không hiểu cho em, nếu sau này lỡ gia đình anh cấm cản chúng ta, bắt em phải xa anh... em thật sự không biết sẽ ra sao nữa, thà rằng như bậy giờ, không là gì của nhau sẽ tốt hơn...
- Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại không chấp nhận anh được. _ Anh lom khom ngồi dậy, đập mạnh tay vào tường đến nỗi chảy cả máu.
Mấy ngày sau đó, hai người không ai nói với ai câu nào, tập xong kịch bản ai về nhà nấy. Ba người Bối Bối Tuấn hạo Giao Giao cũng muốn điên đầu với họ. Cuối cùng buổi biểu diễn cũng đến. Hôm nay ai nấy đều trang điểm thật đẹp, ăn mặc lộng lẫy. Nhìn Trà My trong bộ âu phục hoàng tử mà Vĩ Khang há hốc mồm, anh bất động trong ba giây liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Thấy cô căng thẳng, anh tiến đến chọc ghẹo cô như trước kia, nếu chuyện chấp nhận hay không khiến cô khó xử đến thế, khiến anh không còn thấy nụ cười của cô nữa thì anh chấp nhận buông bỏ.
- Nè! Bà làm cái gì mà mặt căng thế?
- Kệ tui, đồ công chúa cũng hợp với ông nhỉ?
Đã bao lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười ấy nhỉ? Như vậy là đủ lắm rồi, tình cảm này anh phải chôn chặt lại thôi, trở về như trước cũng tốt mà. Anh cười phá lên, làm trò chọc ghẹo cả hai rồi đến mọi người xung quanh để giảm bớt căng thẳng. Tiếng cười rom rả vang dội khắp cả hậu trường. Bối Bối nhìn anh hai mình như vậy cảm thấy không đành lòng, anh đang cười sao? Hay là đang khóc bên trong?
- Yên tâm đi, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công mà! _ Tuấn Hạo vỗ vỗ vai cô.
Mặt anh đen như đít nồi, nếu bao thanh thiên chuyển thế chắc cũng có họ hàng với anh. Bối Bối bật cười khanh khách. Có anh ở bên thật tốt.
Lôi Đình n với Hân Lộ cũng đến xem, hai người tay trong tay tình tứ đi về phía khán đài chào hỏi mọi người. Giới thiệu qua lại, biết nhau xong trở thành bạn bè. Hai người có hứng thú nên cũng tham gia vào kế hoạch đáng nể đó luôn. Ngoài sức mong đợi, vở kịch thành công mỹ mãn, khán giả hò reo, có người còn bật cười bật khóc suốt cả vở kịch. Toàn thể khối 11, 12 nhận được lời tán thưởng từ phía nhà trường. Lúc mọi người đang nhận giải thì năm con người kia chuồn ra sau sân khấu bàn bạc cái gì đó.
- Anh mau thay đồ rồi lên sân thượng trước đi! _ Bối Bối lấy quần áo đưa cho Vĩ Khang.
- Cảm ơn mọi người có ý giúp đỡ nhưng tớ nghĩ nên để mọi chuyện quay lại như trước đi, tớ không muốn làm cô ấy khó xử...
Bối Bối, Hân Lộ hai người không hẹn liền nhào đến đánh Vĩ Khang, đồng thanh nói với anh một câu.
- Anh diễn đến điên rồi hả? Nhìn cũng biết chị ấy thích anh rồi, anh đừng có dỡ chứng...
Hai cô lôi anh đi, đến sân thượng không quên dặn dò cẩn thận.
- Anh mà làm hỏng thì đừng có trách.
Phía bên đây, hội diễn sâu ba người đang chuẩn bị kịch bản. Cả ba hít sâu một hơi, đập tay chiến thắng. Giao Giao hớt hải chạy lên sân khấu kéo tay Trà My đi xuống. Cô giả vờ thở mạnh, nói chuyện đứt quãng, không ra hơi. Trà My không hiểu chuyện gì, căng thẳng hẳn lên, thì Tuấn Hạo chạy vào, nắm vai cô thở dốc, tiếng có tiếng không.
- .... Vĩ Khang... thấy....
- Hả?
Cô ngờ nghệch không hiểu chuyện gì thì Đình n chạy vào.
- Mọi người mau lên sân thượng đi, Vĩ Khang định làm trò nguy hiểm gì đó!
Trà My nghe xong ba hồn bảy vía lên mây, cô chạy vội lên sân thượng, nhưng được giữa đường thì…
Đợi khá lâu cũng không thấy cô lên, Vĩ Khang dần mất hi vọng, anh ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn trời đêm đầy sao. Bối Bối nóng ruột lấy điện thoại nhắn tin cho Tuấn Hạo. Nhận được tin nhắn của anh, cô phóng đến chỗ anh hai mình.
- Anh hai chị Trà My gặp chuyện rồi, mau đi tìm chị ấy thôi!
Cả sáu người chạy đôn chạy đáo tìm cô. Hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc cô đang ở đâu. Anh cứ nghĩ là cô không đến nhưng Tuấn Hạo đã nói khi vừa nghe tin anh nghĩ quẩn cô đã chạy đi tìm anh, rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì.
Lúc Trà My chạy lên sân thượng, giữa đường bị người ta dùng cây đánh ngất, cô được đưa vào kho dụng cụ của trường, tay chân bị trói chặt. Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô khiến cô lờ đờ mở mắt tỉnh dậy.
- Nè! Dậy đi chứ! Mày cứ ngất như vậy quài thì chơi đâu có vui.
- Hứa Tịnh? Sao lại trói tôi hả? Mau thả tôi ra. _ tay chân bị trói chặt đến nổi máu không thể lưu thông khiến cô khó chịu.
- Tại sao tao phả thả mày ra, tao còn chưa tính sổ với mày mà.
Nói rồi, cả đám nhào lên đánh cô, một lúc sau, cô ngất lịm đi, Hứa Tịnh cũng mệt mỏi, vỗ vỗ vào mặt cô, cười nhếch mép.
- Đi, để nó ở đây hưởng thụ đi...
Cả đám bỏ đi, trong căn phòng chỉ còn một mình cô đang run lẩy bẩy vì lạnh, cô giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn xung quanh. Thều thào kêu cứu, dây trói rất chặt, cô càng cố gắng vùng vẩy càng khó thoát ra, chỉ để lại trên tay cô những dấu bầm tím. Lúc cô mất hết hi vọng, từ bỏ thì tiếng anh vẳng vẳng bên tai cô. Anh đang gọi tên cô.
- Trà My, em đang ở đâu... Trà My...
- Em ở đây, ở đây... _ Cô hét lên thật to, dùng toàn bộ sức lực hét lên thật to.
Vĩ Khang nghe được tiếng cô, anh nhanh chân chạy tìm cô. Anh chạy đến, nhìn thấy cô đang ngồi co người người lại, thân thể mệt mỏi, gương mặt nhợt nhạt, run rẩy. Nhìn cô vô cùng thảm thương mà tim anh nhói lên từng cơn. Anh lao đến cởi trói cho cô, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô an ủi.
- Anh xin lỗi vì đã đến trễ, em có sao không? Có đau ở đau không?
Cô khóc nấc lên, ôm chặt lấy anh. Anh yên lặng, tay vuốt nhẹ lưng cô trấn an. Nước mắt cô thấm đẫm áo anh, ướt sủng, nước mắt ấm nóng khiến lòng anh xót xa. Chuyện cô vì anh mà bị ức hiếp khiến anh thật không cam tâm, không thể bảo vệ được người con gái mình yêu thì còn làm được gì nữa chứ.
- Hứa Tịnh cô ta quá đáng lắm rồi, lần này anh nhất định không tha cho cô ta dễ dàng đâu.
Anh bế cô lên, bước ra ngoài, cả cơ thể cô nép vào anh, cô cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh tuy rằng cô không biết có phải là vì cô hay không nhưng cô biết trái tim cô đang loạn nhịp vì anh. Sự ấm áp lẫn cảm giác được bảo vệ, cô đều cảm nhận được từ anh.
- Trà My, anh có chuyện muốn hỏi em, em nhất định phải trả lời thật lòng không được giấu giếm.
Cô đưa mắt lên nhìn anh, gật đầu.
- Em có tình cảm với anh không? Một chút thôi?
- Em... em...
- Xin em, nói thật cho anh biết có được không? _ Anh dừng bước, cúi đầu nhìn cô.
- Yêu anh thì sao chứ? Em căn bản không xứng với anh, chúng ta không thể nào đâu. _ Đôi mắt cô lại ngấn lệ.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô, giọng trầm ấm nói.
- Đừng suy nghĩ như vậy được không? Chuyện đó không quan trọng đâu Trà My, chuyện quan trọng là anh yêu em và em cũng yêu anh, em phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta, ở bên cạnh anh có được không?
Cô gật đầu, hôn lên môi anh, nước mắt hạnh phúc trào ra từ khoé mắt. Cảm giác này anh đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng thành sự thật. Anh hạnh phúc xoay vài vòng, hôn lên má, lên mắt, lên mũi, lên ngũ quan của cô.
- Anh yêu em...
- Ôi trời, phim hay quá! _ Tuấn Hạo chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc bước vào.
Theo sau là Đình n, Bối Bối, Hân Lộ, Giao Giao. Bối Bối che mắt, ngã vào người Tuấn Hạo.
- Em không thấy hay gì hết, chỉ biết mai phải đi khám mắt thôi.
- Giao chị hai em cho anh đó, phải chăm sóc chị ấy nha! _ Hân Lộ ôm lấy cánh tay Đình n.
Trà My ụp mặt vào người Vĩ Khang, mặt đỏ lên. Không dám để lộ ra ngoài dù chỉ một chút.
- Khỏi phải ngại, mọi người thấy hết rồi. _ Giao Giao đắp chăn lên người cho Trà My. _ Mà sao người chị toàn vết thương không vậy? Hứa Tịnh?
- Anh sẽ không để yên chuyện này đâu! _ Vĩ Khang gật đầu.
Tiếng pháo bông bên ngoài vang lên. Cả bọn kéo nhau ra ngoài, pháo bông sáng rực cả một vùng trời. Sau khi vở kịch kết thúc, mọi người tụ tập tại hội trường tổ chức tiệc khiêu vũ. Vĩ Khang nhìn Trà My đang ngủ trong vòng tay mình mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô rồi quay qua nói với mọi người.
- Tớ đưa cô ấy về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha!
- ừm! Đi cẩn thận...
Năm người quay trở lại hội trường, không khí nhộn nhịp khiến cô thấy buồn, cô ra ban công đứng hóng gió. Bối Bối không muốn làm phiền cô nên kéo Tuấn Hạo ra khiêu vũ. Hân Lộ thì xin phép đi nhà vệ sinh nên kêu Đình n đợi cô bên ngoài. Đi ngang qua hành lang, cô nhìn thấy một cô gái cầm ly nước ép đang cho gì vào đó, cảm thấy nghi ngờ, cô lấy điện thoại ra quay lại từ đầu đến cuối.
- Em có mệt lắm không? Mau uống miếng nước đi!
Song Nhi bước vào trong đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bóng dáng thấp thoáng ngoài ban công cô chạy ra, khoác tay lên vai Giao Giao, cười tươi, hai má lúm hiện rõ trên gương mạt đáng yêu vô cùng, cô đưa ly nước ép đến trước mặt Giao Giao. Giao Giao nhận ly nước ép, cô không nghi ngờ thản nhiên uống. Cô muốn đi vào trong nhưng Song Nhi nhất quyết giữ cô lại, nói huyên thuyên một hồi Giao Giao cảm thấy chóng mặt, cô đứng không vững nữa, cả người dựa vào lăng can.
- Em sao vậy? Để chị kêu người đưa em đến phòng nghỉ nha!
Giao Giao gần như mất hết ý thức, cô không còn nghe được những gì Song Nhi nói nữa, hai mắt không tự chủ, lờ đờ. Song Nhi cười rồi dìu Giao Giao ra ngoài, đưa cô vào một căn phòng. Đặt Giao Giao lên giường xong, cô búng tay một cái, từ bên trong nhà tắm, một tên thanh niên lạ mặt bước ra, nghe lệnh cô hắn trút bỏ quần áo trên người xuống, xé toạc áo và váy của Giao Giao ra, leo lên giường. Song Nhi khoanh tay nhìn cảnh tượng đẹp mắt mà cười thầm.
- Là do mày tự chuốt lấy, đừng trách tao.
Nói rồi ả rời khỏi phòng.
Bối Bối khoác tay Tuấn Hạo đi về phía Đình n, cả ba đang thưởng thức thức ăn, từ ngoài bước vào một chàng trai khôi ngô, mặc âu phục bảnh bao thu hút ánh nhìn của mọi người, trong phút chốc liền trở thành tâm điểm. Anh nhìn xung quanh, tao nhã bước đến chỗ Tuấn Hạo.
- Lâu rồi không gặp!
Bối Bối quay qua giật mình, cô đứng hình nhìn anh không chớp mắt. Bình thường đã đẹp nay lại càng đẹp hơn. Tuấn Hạo thấy vẻ mặt của cô thì không nói không rằng đứng chắn trước mặt cô.
- Xong việc rồi?
Anh khẽ gật đầu, quay sang bắt tay với Đình n rồi lại đảo mắt tìm kiếm ai đó.
- Giao Giao đâu?
- Em cũng không biết nữa, tìm xung quanh thử xem.
Đúng lúc Đình n nhận được một cuộc gọi, anh xin phép đi trước. Chia tay nhau xong, Uy Vũ nhanh chân dạo bước khắp bữa tiệc tìm bảo bối của anh. Đang đi, tay anh bất ngờ bị ôm chặt lại, anh khó chịu quay đầu lại nhìn người con gái đó, giọng lạnh.
- Buông ra.
- Anh về khi nào thế? Nhớ anh quá! _ Song Nhi càng siết chặt hơn.
- Anh tìm Giao Giao sao? Em có thấy em ấy đi vào một căn phòng ở cuối hành lang đó, để em dẫn anh đi!
Song Nhi kéo tay anh đi ra ngoài, dẫn đến trước ăn phòng mà cô đã sắp xếp để cho anh xem một màn kịch hay. Cô giương đôi mắt ngây thơ lên chỉ tay về phía cửa phòng.
- Ở đây nè!
Uy Vũ bước đến mở cửa: Giao Giao?
- Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, mày không có tư cách... Nếu muốn yên ổn tốt nhất nên tránh xa đám người Vĩ Khang ra, đừng có giở trò quyến rũ họ, tao không mắc lừa mày đâu.... Đây chỉ là khởi đầu... Có nghe rõ chưa, đồ ti tiện?
Sau khi đám người Hứa Tịnh rời đi, Trà My cũng đứng dậy, cô nắm tay thành quyền cố điều chỉnh lại nhịp thở, không muốn có thêm phiền phức nên cô chỉ đành phải nhẫn nhịn nếu không khi nãy gương mặt xinh đẹp kia của Hứa Tịnh đã tanh bành rồi. Cô đang rửa mặt thì Giao Giao với Bối Bối từ ngoài chạy vào.
- Chị có sao không? Ướt hết rồi. _ Giao Giao lấy khăn giấy lau cho Trà My.
- Chị không sao, chỉ bị dơ người một chút thôi.
- Hứa Tịnh đúng là quá đáng mà, sao lại làm loại chuyện khó coi này chứ? Sao lúc nãy chị không cho cô ta một trận. _ Bối Bối tức tối, hai chân mày nhíu lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.
- Chị không muốn phiền phức.
- Nếu vậy sau này chị cẩn thận một chút, nếu không nhịn được thì cứ đánh trả, em sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu. _ Giao Giao quay lại trên tay cầm theo bộ đồ thể dục đưa cho Trà My.
Trà My gật đầu một cái rồi vào phòng về sinh tắm gội một chút rồi thay đồ. Bối Bối Giao Giao giúp cô canh chừng bên ngoài. Gần hết giờ ra chơi, cả ba người chỉ kịp thời gian xuống căn tin mua đồ ăn đem về lớp, vừa đến cổng Vĩ Khang Tuấn Hạo từ trong bước ra. Chạm mặt nhau, nhanh như chớp Trà My quay đầu bỏ chạy mặc cho Vĩ Khang có kêu thế nào. Anh vội nhét bánh mỳ với sữa vào tay Tuấn hạo rồi đuổi theo. Cả ba đứng sựng nhìn hai người họ.
- Hai cái người này bị gì vậy trời? _ Tuấn Hạo tay cầm không hết thức ăn than vãn.
Giao Giao kéo hai người họ vào trong ngồi nói chuyện, cô kể hết cho hai người nghe. Từ việc Trà My trở nên kì lạ, thấy Vĩ Khang là liền chạy trốn đến việc cô không thể chấp nhận Vĩ Khang được.
- Hay chúng ta giúp hai người họ đi! _ Tuấn Hạo theo thói quen lại nâng tròng kính lên.
- Anh Tuấn Hạo nói đúng đó, mình giúp họ đi.
- Nhưng mà giúp bằng cách nào? _ Giao Giao hỏi ngược lại Tuấn Hạo.
Anh suy nghĩ một lát rồi cả ba tụm lại xù xì to nhỏ: Sắp tới buổi kịch rồi, chúng ta sẽ.... bla bla bla...
Còn về phần Trà My, cô chạy một đoạn quay đầu lại không thấy anh đuổi theo, cô dừng lại, chống hông thở khó nhọc. Vừa dựa lưng vào cửa của một căn phòng trống, cả người cô liền bị ai đó kéo vào trong, không kịp la lên tiếng nào miệng đã bị bịt chặt.
Vĩ Khang vốn sức trai tráng nên tốc độ chạy nhanh hơn, vả lại anh còn đi đường tắt, sớm đã đứng trong căn phòng đó chờ cô đến.
- Tại sao lại tránh mặt anh?
- Tui không có, ông mau tránh ra đi, kéo tui vào đây làm gì? _ Cô cố đẩy anh ra.
- Chúng ta chưa nói xong, em định đi đâu?
Cô vẫn cố vùng vẩy, tay chân đá loạn vào người anh, tuy đau nhưng anh kiên quyết không chịu buông tay cô ra. Anh áp sát người vào cô, cố định cô dưới đôi tay to lớn của mình. Hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lưỡi anh hoành hành trong khoang miệng ấm nóng của cô. Cánh tay đánh vào ngực anh dần hạ xuống, cô nắm chặt lấy áo mình.
- Anh yêu em!
Hơi thở đứt quãng, cô đẩy anh ra, chạy thật nhanh ra khỏi phòng lên sân thượng, cô ngồi co người lại, hai dòng lệ chảy dài trên má. Cô khóc nấc lên.
- Xin lỗi, em không thể chấp nhận anh được...Tại sao anh không hiểu cho em, nếu sau này lỡ gia đình anh cấm cản chúng ta, bắt em phải xa anh... em thật sự không biết sẽ ra sao nữa, thà rằng như bậy giờ, không là gì của nhau sẽ tốt hơn...
- Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại không chấp nhận anh được. _ Anh lom khom ngồi dậy, đập mạnh tay vào tường đến nỗi chảy cả máu.
Mấy ngày sau đó, hai người không ai nói với ai câu nào, tập xong kịch bản ai về nhà nấy. Ba người Bối Bối Tuấn hạo Giao Giao cũng muốn điên đầu với họ. Cuối cùng buổi biểu diễn cũng đến. Hôm nay ai nấy đều trang điểm thật đẹp, ăn mặc lộng lẫy. Nhìn Trà My trong bộ âu phục hoàng tử mà Vĩ Khang há hốc mồm, anh bất động trong ba giây liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Thấy cô căng thẳng, anh tiến đến chọc ghẹo cô như trước kia, nếu chuyện chấp nhận hay không khiến cô khó xử đến thế, khiến anh không còn thấy nụ cười của cô nữa thì anh chấp nhận buông bỏ.
- Nè! Bà làm cái gì mà mặt căng thế?
- Kệ tui, đồ công chúa cũng hợp với ông nhỉ?
Đã bao lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười ấy nhỉ? Như vậy là đủ lắm rồi, tình cảm này anh phải chôn chặt lại thôi, trở về như trước cũng tốt mà. Anh cười phá lên, làm trò chọc ghẹo cả hai rồi đến mọi người xung quanh để giảm bớt căng thẳng. Tiếng cười rom rả vang dội khắp cả hậu trường. Bối Bối nhìn anh hai mình như vậy cảm thấy không đành lòng, anh đang cười sao? Hay là đang khóc bên trong?
- Yên tâm đi, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công mà! _ Tuấn Hạo vỗ vỗ vai cô.
Mặt anh đen như đít nồi, nếu bao thanh thiên chuyển thế chắc cũng có họ hàng với anh. Bối Bối bật cười khanh khách. Có anh ở bên thật tốt.
Lôi Đình n với Hân Lộ cũng đến xem, hai người tay trong tay tình tứ đi về phía khán đài chào hỏi mọi người. Giới thiệu qua lại, biết nhau xong trở thành bạn bè. Hai người có hứng thú nên cũng tham gia vào kế hoạch đáng nể đó luôn. Ngoài sức mong đợi, vở kịch thành công mỹ mãn, khán giả hò reo, có người còn bật cười bật khóc suốt cả vở kịch. Toàn thể khối 11, 12 nhận được lời tán thưởng từ phía nhà trường. Lúc mọi người đang nhận giải thì năm con người kia chuồn ra sau sân khấu bàn bạc cái gì đó.
- Anh mau thay đồ rồi lên sân thượng trước đi! _ Bối Bối lấy quần áo đưa cho Vĩ Khang.
- Cảm ơn mọi người có ý giúp đỡ nhưng tớ nghĩ nên để mọi chuyện quay lại như trước đi, tớ không muốn làm cô ấy khó xử...
Bối Bối, Hân Lộ hai người không hẹn liền nhào đến đánh Vĩ Khang, đồng thanh nói với anh một câu.
- Anh diễn đến điên rồi hả? Nhìn cũng biết chị ấy thích anh rồi, anh đừng có dỡ chứng...
Hai cô lôi anh đi, đến sân thượng không quên dặn dò cẩn thận.
- Anh mà làm hỏng thì đừng có trách.
Phía bên đây, hội diễn sâu ba người đang chuẩn bị kịch bản. Cả ba hít sâu một hơi, đập tay chiến thắng. Giao Giao hớt hải chạy lên sân khấu kéo tay Trà My đi xuống. Cô giả vờ thở mạnh, nói chuyện đứt quãng, không ra hơi. Trà My không hiểu chuyện gì, căng thẳng hẳn lên, thì Tuấn Hạo chạy vào, nắm vai cô thở dốc, tiếng có tiếng không.
- .... Vĩ Khang... thấy....
- Hả?
Cô ngờ nghệch không hiểu chuyện gì thì Đình n chạy vào.
- Mọi người mau lên sân thượng đi, Vĩ Khang định làm trò nguy hiểm gì đó!
Trà My nghe xong ba hồn bảy vía lên mây, cô chạy vội lên sân thượng, nhưng được giữa đường thì…
Đợi khá lâu cũng không thấy cô lên, Vĩ Khang dần mất hi vọng, anh ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn trời đêm đầy sao. Bối Bối nóng ruột lấy điện thoại nhắn tin cho Tuấn Hạo. Nhận được tin nhắn của anh, cô phóng đến chỗ anh hai mình.
- Anh hai chị Trà My gặp chuyện rồi, mau đi tìm chị ấy thôi!
Cả sáu người chạy đôn chạy đáo tìm cô. Hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc cô đang ở đâu. Anh cứ nghĩ là cô không đến nhưng Tuấn Hạo đã nói khi vừa nghe tin anh nghĩ quẩn cô đã chạy đi tìm anh, rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì.
Lúc Trà My chạy lên sân thượng, giữa đường bị người ta dùng cây đánh ngất, cô được đưa vào kho dụng cụ của trường, tay chân bị trói chặt. Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô khiến cô lờ đờ mở mắt tỉnh dậy.
- Nè! Dậy đi chứ! Mày cứ ngất như vậy quài thì chơi đâu có vui.
- Hứa Tịnh? Sao lại trói tôi hả? Mau thả tôi ra. _ tay chân bị trói chặt đến nổi máu không thể lưu thông khiến cô khó chịu.
- Tại sao tao phả thả mày ra, tao còn chưa tính sổ với mày mà.
Nói rồi, cả đám nhào lên đánh cô, một lúc sau, cô ngất lịm đi, Hứa Tịnh cũng mệt mỏi, vỗ vỗ vào mặt cô, cười nhếch mép.
- Đi, để nó ở đây hưởng thụ đi...
Cả đám bỏ đi, trong căn phòng chỉ còn một mình cô đang run lẩy bẩy vì lạnh, cô giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn xung quanh. Thều thào kêu cứu, dây trói rất chặt, cô càng cố gắng vùng vẩy càng khó thoát ra, chỉ để lại trên tay cô những dấu bầm tím. Lúc cô mất hết hi vọng, từ bỏ thì tiếng anh vẳng vẳng bên tai cô. Anh đang gọi tên cô.
- Trà My, em đang ở đâu... Trà My...
- Em ở đây, ở đây... _ Cô hét lên thật to, dùng toàn bộ sức lực hét lên thật to.
Vĩ Khang nghe được tiếng cô, anh nhanh chân chạy tìm cô. Anh chạy đến, nhìn thấy cô đang ngồi co người người lại, thân thể mệt mỏi, gương mặt nhợt nhạt, run rẩy. Nhìn cô vô cùng thảm thương mà tim anh nhói lên từng cơn. Anh lao đến cởi trói cho cô, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô an ủi.
- Anh xin lỗi vì đã đến trễ, em có sao không? Có đau ở đau không?
Cô khóc nấc lên, ôm chặt lấy anh. Anh yên lặng, tay vuốt nhẹ lưng cô trấn an. Nước mắt cô thấm đẫm áo anh, ướt sủng, nước mắt ấm nóng khiến lòng anh xót xa. Chuyện cô vì anh mà bị ức hiếp khiến anh thật không cam tâm, không thể bảo vệ được người con gái mình yêu thì còn làm được gì nữa chứ.
- Hứa Tịnh cô ta quá đáng lắm rồi, lần này anh nhất định không tha cho cô ta dễ dàng đâu.
Anh bế cô lên, bước ra ngoài, cả cơ thể cô nép vào anh, cô cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh tuy rằng cô không biết có phải là vì cô hay không nhưng cô biết trái tim cô đang loạn nhịp vì anh. Sự ấm áp lẫn cảm giác được bảo vệ, cô đều cảm nhận được từ anh.
- Trà My, anh có chuyện muốn hỏi em, em nhất định phải trả lời thật lòng không được giấu giếm.
Cô đưa mắt lên nhìn anh, gật đầu.
- Em có tình cảm với anh không? Một chút thôi?
- Em... em...
- Xin em, nói thật cho anh biết có được không? _ Anh dừng bước, cúi đầu nhìn cô.
- Yêu anh thì sao chứ? Em căn bản không xứng với anh, chúng ta không thể nào đâu. _ Đôi mắt cô lại ngấn lệ.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô, giọng trầm ấm nói.
- Đừng suy nghĩ như vậy được không? Chuyện đó không quan trọng đâu Trà My, chuyện quan trọng là anh yêu em và em cũng yêu anh, em phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta, ở bên cạnh anh có được không?
Cô gật đầu, hôn lên môi anh, nước mắt hạnh phúc trào ra từ khoé mắt. Cảm giác này anh đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng thành sự thật. Anh hạnh phúc xoay vài vòng, hôn lên má, lên mắt, lên mũi, lên ngũ quan của cô.
- Anh yêu em...
- Ôi trời, phim hay quá! _ Tuấn Hạo chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc bước vào.
Theo sau là Đình n, Bối Bối, Hân Lộ, Giao Giao. Bối Bối che mắt, ngã vào người Tuấn Hạo.
- Em không thấy hay gì hết, chỉ biết mai phải đi khám mắt thôi.
- Giao chị hai em cho anh đó, phải chăm sóc chị ấy nha! _ Hân Lộ ôm lấy cánh tay Đình n.
Trà My ụp mặt vào người Vĩ Khang, mặt đỏ lên. Không dám để lộ ra ngoài dù chỉ một chút.
- Khỏi phải ngại, mọi người thấy hết rồi. _ Giao Giao đắp chăn lên người cho Trà My. _ Mà sao người chị toàn vết thương không vậy? Hứa Tịnh?
- Anh sẽ không để yên chuyện này đâu! _ Vĩ Khang gật đầu.
Tiếng pháo bông bên ngoài vang lên. Cả bọn kéo nhau ra ngoài, pháo bông sáng rực cả một vùng trời. Sau khi vở kịch kết thúc, mọi người tụ tập tại hội trường tổ chức tiệc khiêu vũ. Vĩ Khang nhìn Trà My đang ngủ trong vòng tay mình mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô rồi quay qua nói với mọi người.
- Tớ đưa cô ấy về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha!
- ừm! Đi cẩn thận...
Năm người quay trở lại hội trường, không khí nhộn nhịp khiến cô thấy buồn, cô ra ban công đứng hóng gió. Bối Bối không muốn làm phiền cô nên kéo Tuấn Hạo ra khiêu vũ. Hân Lộ thì xin phép đi nhà vệ sinh nên kêu Đình n đợi cô bên ngoài. Đi ngang qua hành lang, cô nhìn thấy một cô gái cầm ly nước ép đang cho gì vào đó, cảm thấy nghi ngờ, cô lấy điện thoại ra quay lại từ đầu đến cuối.
- Em có mệt lắm không? Mau uống miếng nước đi!
Song Nhi bước vào trong đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bóng dáng thấp thoáng ngoài ban công cô chạy ra, khoác tay lên vai Giao Giao, cười tươi, hai má lúm hiện rõ trên gương mạt đáng yêu vô cùng, cô đưa ly nước ép đến trước mặt Giao Giao. Giao Giao nhận ly nước ép, cô không nghi ngờ thản nhiên uống. Cô muốn đi vào trong nhưng Song Nhi nhất quyết giữ cô lại, nói huyên thuyên một hồi Giao Giao cảm thấy chóng mặt, cô đứng không vững nữa, cả người dựa vào lăng can.
- Em sao vậy? Để chị kêu người đưa em đến phòng nghỉ nha!
Giao Giao gần như mất hết ý thức, cô không còn nghe được những gì Song Nhi nói nữa, hai mắt không tự chủ, lờ đờ. Song Nhi cười rồi dìu Giao Giao ra ngoài, đưa cô vào một căn phòng. Đặt Giao Giao lên giường xong, cô búng tay một cái, từ bên trong nhà tắm, một tên thanh niên lạ mặt bước ra, nghe lệnh cô hắn trút bỏ quần áo trên người xuống, xé toạc áo và váy của Giao Giao ra, leo lên giường. Song Nhi khoanh tay nhìn cảnh tượng đẹp mắt mà cười thầm.
- Là do mày tự chuốt lấy, đừng trách tao.
Nói rồi ả rời khỏi phòng.
Bối Bối khoác tay Tuấn Hạo đi về phía Đình n, cả ba đang thưởng thức thức ăn, từ ngoài bước vào một chàng trai khôi ngô, mặc âu phục bảnh bao thu hút ánh nhìn của mọi người, trong phút chốc liền trở thành tâm điểm. Anh nhìn xung quanh, tao nhã bước đến chỗ Tuấn Hạo.
- Lâu rồi không gặp!
Bối Bối quay qua giật mình, cô đứng hình nhìn anh không chớp mắt. Bình thường đã đẹp nay lại càng đẹp hơn. Tuấn Hạo thấy vẻ mặt của cô thì không nói không rằng đứng chắn trước mặt cô.
- Xong việc rồi?
Anh khẽ gật đầu, quay sang bắt tay với Đình n rồi lại đảo mắt tìm kiếm ai đó.
- Giao Giao đâu?
- Em cũng không biết nữa, tìm xung quanh thử xem.
Đúng lúc Đình n nhận được một cuộc gọi, anh xin phép đi trước. Chia tay nhau xong, Uy Vũ nhanh chân dạo bước khắp bữa tiệc tìm bảo bối của anh. Đang đi, tay anh bất ngờ bị ôm chặt lại, anh khó chịu quay đầu lại nhìn người con gái đó, giọng lạnh.
- Buông ra.
- Anh về khi nào thế? Nhớ anh quá! _ Song Nhi càng siết chặt hơn.
- Anh tìm Giao Giao sao? Em có thấy em ấy đi vào một căn phòng ở cuối hành lang đó, để em dẫn anh đi!
Song Nhi kéo tay anh đi ra ngoài, dẫn đến trước ăn phòng mà cô đã sắp xếp để cho anh xem một màn kịch hay. Cô giương đôi mắt ngây thơ lên chỉ tay về phía cửa phòng.
- Ở đây nè!
Uy Vũ bước đến mở cửa: Giao Giao?
/46
|