Vô Danh từ từ đi tới gần phía Vũ Phong, hắn vừa đi vừa cười nói:
-Thế nào Vũ thành chủ, ông thấy ta nói đúng chứ, không phải là ông giết ta, mà là ta giết cả nhà ông.
-Ngươi.
Vũ Phong bây giờ không còn biết phải nói như thế nào mới đúng. Lúc đầu ông ta thấy Vô Danh nói theo ông ta về phủ thành chủ chịu tội ông ta còn nghĩ rằng Vô Danh là một kẻ ngu ngốc. Nhưng mà bây giờ ông ta mới nhận ra rằng mình là ngu ngốc tới cỡ nào.
Vũ Phong nhìn người đang đứng trước mặt mình mà không khỏi tự giễu chính bản thân mình, giờ ông ta mới biết rằng mình vốn đã bị người ta tóm gọn trong lưới từ lâu rồi.
Vũ Phong cảm giác bất lực mà nằm ở dưới đất, ngay cả chữa trị cánh tay bị gãy ông ta cũng không dám. Vô Danh vừa đi tới gần chỗ Vũ Phong thì liền ngồi xuống. Khuôn mặt Vô Danh cười cười nhìn ánh mắt tuyệt vọng kia của Vũ Phong:
-Vũ thành chủ chắc hẳn đang rất bất ngờ rằng tại sao chuyện này lại xảy ra thành như vậy có phải không. Ta rất tiếc phải nói rằng, từ nãy tới giờ ta đều chỉ là đang diễn kịch cho ông xem mà thôi.
-Tại sao ngươi lại giết con trai của ta, một người có tu vi cao như ngươi tại sao còn phải làm chuyện như vậy.
Vũ Phong hỏi.
-Chẳng phải ta đã nói rất rõ ràng khi còn ở học viện rồi sao, là con trai của ông muốn gây chuyện với ta trước cho nên ta mới giết hắn.
Vô Danh nhàn nhạt nói. Vũ Phong nghe vậy mặc dù rất muốn phản bác nhưng mà ông ta có thể nói gì đây, đến tư cách để nói ông ta cũng không có.
Mà lúc này đột nhiên Vô Danh lại cười nói:
-Vũ thành chủ cũng đừng vội, ta vẫn là còn vài việc muốn nhờ Vũ thành chủ giải đáp thắc mắc đây.
-Chỉ cần ngươi có thể tha cho người nhà của ta cùng với những người sống ở trong phủ này, cái gì ta cũng có thể trả lời cho ngươi. Được không??
Vũ Phong nhìn Vô Danh với ánh mắt khẩn cầu. Mặc dù ông ta bị Vô Danh giết cũng không sao, nhưng còn người nhà của ông ta, đặc biệt là đứa con gái chỉ mới có hơn mười ba tuổi của ông ta nữa.
Vô Danh thấy Vũ Phong nói như vậy thì cũng không quá để ý, hắn chỉ cười nói:
-Chỉ cần ông có thể trả lời đáp án mà ta cần thì ta có thể suy xét tới vấn đề có nên tha cho người nhà của ông hay không. Còn nếu không mà nói thì ta cũng không dám chắc…
Vũ Phong nghe vậy thì ánh mắt hơi cụp xuống giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lúc này Vô Danh lại nói:
-Được rồi, chúng ta có lẽ cũng không nên nói chuyện ở đây như vậy nhỉ. Ta nghĩ có phải là chúng ta nên chuyển tới một chỗ nào đó tốt hơn không. Ta thấy nói chuyện như vậy quả thực không thích hợp cho lắm.
Vô Danh nói xong cũng không đợi Vũ Phong có ý kiến gì, hắn liền đi vào sâu bên trong phủ thành chủ. Vũ Phong thấy vậy thì cũng chẳng thể làm gì ngoài việc đi theo Vô Danh vào bên trong.
Vũ Phong đứng dậy sau đó liền chữa trị cánh tay bị đánh gãy của mình rồi mới đi vào bên trong theo Vô Danh.
Hỗn Độn Thiên Mục của Vô Danh đã trải khắp phủ thành chủ rồi, hắn có thể dễ dàng tìm một chỗ thích hợp để hai người có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Vô Danh nghĩ có lẽ mình đã biết được đâu là chỗ dành cho việc tiếp khách của phủ thành chủ rồi, hắn chuyển hướng rồi từ từ đi tới phía chỗ đại sảnh đó.
Rất nhanh Vô Danh đã đi tới nơi cần tới, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi đi vào phía bên trong. Vô Danh tự mình thẳng tới phía trước, ở chính giữa căn đại sảnh này có một chiếc bàn cùng với hai chiếc ghế được xếp ngay ngắn, phía sau chính là một tấm bình phong lớn.
Vô Danh nhẹ nhàng ngồi vào một bên, sau đó mới đưa tay chỉ vào vị trí bên cạnh cười nói:
-Vũ thành chủ mời ngồi.
Vũ Phong thấy hành động này của Vô Danh thì cũng biết chửi thầm Vô Danh ở trong lòng. Ông ta chửi Vô Danh đúng là một tên vô sỉ, đây rõ ràng là nhà của ông ta, nhưng ông ta lại giống như là khách còn Vô Danh mới là chủ vậy.
Mặc dù có chút bất mãn nhưng ông ta cũng chẳng thể nào làm được gì, cho nên chỉ có thể gật đầu ngồi vào chỗ còn chống.
Vô Danh thấy Vũ Phong đã ngồi vào ghế rồi thì mới nói:
-Vũ thành chủ, có một chuyện này ta muốn thỉnh giáo thành chủ một chút, không biết thành chủ có thể giải đáp vấn đề này của ta hay không.
-Chỉ cần ta biết thì ta sẽ trả lời cho ngươi, nhưng hy vọng ngươi có thể suy nghĩ điều ta vừa mới nói.
Vũ Phong gật đầu nói.
-Vũ thành chủ yên tâm, ta là người phải trái rõ ràng, những người không liên quan tới chuyện của chúng ta, ta cũng sẽ không động chạm tới họ.
Vũ Phong nghe vậy thì trong lòng liền thở phào một hơi, sau đó nhìn Vô Danh nói:
-Được rồi, ngươi nói như vậy thì ta cũng yên tâm, ngươi có điều gì muốn ta trả lời thì cứ việc hỏi, chỉ cần ta biết ta chắc chắn sẽ nói.
Vô Danh gật đầu, hắn hơi trầm ngâm một chút rồi mới nói:
-Không biết Vũ thành chủ đã nghe nói tới Lôi Dương quả hay chưa??
-Lôi Dương quả??
Vũ Phong miệng lẩm bẩm, nhắc lại cái tên “Lôi Dương quả”, ông ta liền cau mày suy nghĩ về cái tên này. Một lúc sau Vũ Phong mới nhìn Vô Danh hỏi:
-Ngươi là đang muốn nói tới “Lôi Dương quả” của “Lôi Dương thảo” sao??
Vô Danh nghe thấy Vũ Phong nói như vậy thì trên mặt cũng là giãn ra một chủ, quả nhiên giống như Vô Danh nghĩ Vũ Phong này chắc chắn cũng từng nghe nói tới “Lôi Dương quả”. Vô Danh mỉm cười nói:
-Vũ thành chủ quả nhiên kiến thức rộng rãi, ta chính là đang hỏi tới Lôi Dương quả của Lôi Dương thảo.
Nói tới đây Vô Danh hơi dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:
-Ta là đang cần tìm kiếm loại Lôi Dương quả này, chỉ tiếc là ta không biết phải tìm nó ở đâu.
Vũ Phong hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
-Ta nghe nói loại Lôi Dương thảo này chỉ mọc ở những nơi có tia lôi điện tụ tập. Nếu như muốn tìm loại linh thảo này thì quả thực là rất khó.
Vô Danh đương nhiên biết điều này, chính vì như vậy hắn mới tới đây để hỏi Vũ Phong, hi vọng một người đã sống ở tu chân giới nhiều năm như Vũ Phong có thể biết được chút ít thông tin. Vô Danh nhìn Vũ Phong hỏi:
-Vậy không biết Vũ thành chủ có biết nơi nào có Lôi Dương thảo hay không. Ta là đang cần gấp loại quả này.
-Ta không biết ngươi cần loại Lôi Dương quả để làm gì, nhưng ta nghĩ nếu như không có chuyện gì quá quan trọng mà nói thì tốt nhất là không nên đi thu thập loại quả này, bởi vì đó là một việc thực sự rất nguy hiểm.
Vũ Phong từ từ nói.
-Ta đương nhiên là có chuyện rất quan trọng cho nên mới cần gấp loại quả này, nếu như Vũ thành chủ biết nơi nào có thể tìm được loại quả này thì hy vọng ông có thể nói cho ta biết.
Vô Danh đáp.
Vũ Phong thấy Vô Danh nói cần loại quả này là có chuyện rất quan trọng, nhưng ông ta cũng không hỏi đó là chuyện gì, bởi vì Vô Danh không nói thì ông ta cũng không tiện hỏi. Vũ Phong nhìn Vô Danh gật đầu nói:
-Ta tất nhiên là biết chỗ nào có Lôi Dương thảo, chỉ là ta nghe nói ở đó rất nguy hiểm.
Vô Danh nghe Vũ Phong nói vậy thì hai mắt liền sáng lên, giọng nói có chút kích động:
-Thật không, Vũ thành chủ thực biết một nơi có Lôi Dương thảo sao. Chỉ cần ông có thể nói cho ta biết là được, còn chỗ đó có nguy hiểm như thế nào thì ta cũng không quan tâm.
Vũ Phong thấy Vô Danh nói như vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu nói:
-Ta quả thực biết chỗ có Lôi Dương thảo, ngày trước ta cũng là có nghe người ta nói qua về vấn đề này. Ta nghe nói ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm có một cái lôi hồ rất lớn, ta nghĩ có thể ở trong đó sẽ có Lôi Dương thảo. Nhưng mà lôi hồ này lại nằm ở sâu bên trong Bình Nghiêu sâm lâm, ta cũng là nghe nhiều người nói qua là bên trong Bình Nghiêu sâm lâm này rất nguy hiểm, dù có là tu vi Trúc Cơ đi vào thì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không mất mạng lúc nào cũng không biết.
-Bình Nghiêu sâm lâm sao??
Vô Danh hỏi lại.
-Đúng vậy, chính là ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Vũ Phong gật đầu đáp. Thấy Vũ Phong khẳng định như vậy Vô Danh liền rơi vào trong suy nghĩ.Nếu như thật sự Bình Nghiêu sâm lâm có Lôi Dương thảo thì hắn nhất định phải đi một chuyến. Dù Bình Nghiêu sâm lâm này có nguy hiểm thế nào, Vô Danh hắn cũng không tin chỉ một cái Bình Nghiêu sâm nhỏ bé có thể lật chết hắn. Vô Danh nhìn sang Vũ Phong hỏi:
-Ta vẫn là còn một cái vấn đề nữa cần nhờ Vũ thành chủ chỉ giáo đây.
-Ngươi cứ nói.
Vũ Phong đáp.
-Vũ thành chủ có biết nơi nào bán lò luyện đan hay không, ta cũng là đang cần một cái lò luyện đan vừa tay đây.
Vô Danh nhìn Vũ Phong hỏi.
-Ồ, ta đoán chắc ngươi cũng là một luyện đan sư đi, cho nên mới cần mua lò luyện đan mới và Lôi Dương thảo.
Vũ Phong thấy Vô Danh nói muốn tìm mua một chiếc lò luyện đan thì liền ngạc nhiên nói.
Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ cười không nói gì, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ trở thành một cái luyện đan sư mà thôi. Vô Danh xua tay nói:
-Chuyện ta có phải luyện đan sư hay không không quan trọng, quan trọng là Vũ thành chủ có biết ở đâu bán lò luyện đan hay không thôi.
Vũ Phong nghe vậy thì liền đáp:
-Theo như ta biết thì ở thành Hóa Châu sắp diễn ra một cái hội đấu giá, mà trong hội đấu giá này có bán đấu giá một cái đan đỉnh cấp bậc thượng phẩm pháp khí. Nếu như ngươi tới đó tham gia hội đấu giá mà nói thì cũng có khả năng lấy được chiếc đan đỉnh này.
Các đạo hữu đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác với a
-Thế nào Vũ thành chủ, ông thấy ta nói đúng chứ, không phải là ông giết ta, mà là ta giết cả nhà ông.
-Ngươi.
Vũ Phong bây giờ không còn biết phải nói như thế nào mới đúng. Lúc đầu ông ta thấy Vô Danh nói theo ông ta về phủ thành chủ chịu tội ông ta còn nghĩ rằng Vô Danh là một kẻ ngu ngốc. Nhưng mà bây giờ ông ta mới nhận ra rằng mình là ngu ngốc tới cỡ nào.
Vũ Phong nhìn người đang đứng trước mặt mình mà không khỏi tự giễu chính bản thân mình, giờ ông ta mới biết rằng mình vốn đã bị người ta tóm gọn trong lưới từ lâu rồi.
Vũ Phong cảm giác bất lực mà nằm ở dưới đất, ngay cả chữa trị cánh tay bị gãy ông ta cũng không dám. Vô Danh vừa đi tới gần chỗ Vũ Phong thì liền ngồi xuống. Khuôn mặt Vô Danh cười cười nhìn ánh mắt tuyệt vọng kia của Vũ Phong:
-Vũ thành chủ chắc hẳn đang rất bất ngờ rằng tại sao chuyện này lại xảy ra thành như vậy có phải không. Ta rất tiếc phải nói rằng, từ nãy tới giờ ta đều chỉ là đang diễn kịch cho ông xem mà thôi.
-Tại sao ngươi lại giết con trai của ta, một người có tu vi cao như ngươi tại sao còn phải làm chuyện như vậy.
Vũ Phong hỏi.
-Chẳng phải ta đã nói rất rõ ràng khi còn ở học viện rồi sao, là con trai của ông muốn gây chuyện với ta trước cho nên ta mới giết hắn.
Vô Danh nhàn nhạt nói. Vũ Phong nghe vậy mặc dù rất muốn phản bác nhưng mà ông ta có thể nói gì đây, đến tư cách để nói ông ta cũng không có.
Mà lúc này đột nhiên Vô Danh lại cười nói:
-Vũ thành chủ cũng đừng vội, ta vẫn là còn vài việc muốn nhờ Vũ thành chủ giải đáp thắc mắc đây.
-Chỉ cần ngươi có thể tha cho người nhà của ta cùng với những người sống ở trong phủ này, cái gì ta cũng có thể trả lời cho ngươi. Được không??
Vũ Phong nhìn Vô Danh với ánh mắt khẩn cầu. Mặc dù ông ta bị Vô Danh giết cũng không sao, nhưng còn người nhà của ông ta, đặc biệt là đứa con gái chỉ mới có hơn mười ba tuổi của ông ta nữa.
Vô Danh thấy Vũ Phong nói như vậy thì cũng không quá để ý, hắn chỉ cười nói:
-Chỉ cần ông có thể trả lời đáp án mà ta cần thì ta có thể suy xét tới vấn đề có nên tha cho người nhà của ông hay không. Còn nếu không mà nói thì ta cũng không dám chắc…
Vũ Phong nghe vậy thì ánh mắt hơi cụp xuống giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lúc này Vô Danh lại nói:
-Được rồi, chúng ta có lẽ cũng không nên nói chuyện ở đây như vậy nhỉ. Ta nghĩ có phải là chúng ta nên chuyển tới một chỗ nào đó tốt hơn không. Ta thấy nói chuyện như vậy quả thực không thích hợp cho lắm.
Vô Danh nói xong cũng không đợi Vũ Phong có ý kiến gì, hắn liền đi vào sâu bên trong phủ thành chủ. Vũ Phong thấy vậy thì cũng chẳng thể làm gì ngoài việc đi theo Vô Danh vào bên trong.
Vũ Phong đứng dậy sau đó liền chữa trị cánh tay bị đánh gãy của mình rồi mới đi vào bên trong theo Vô Danh.
Hỗn Độn Thiên Mục của Vô Danh đã trải khắp phủ thành chủ rồi, hắn có thể dễ dàng tìm một chỗ thích hợp để hai người có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Vô Danh nghĩ có lẽ mình đã biết được đâu là chỗ dành cho việc tiếp khách của phủ thành chủ rồi, hắn chuyển hướng rồi từ từ đi tới phía chỗ đại sảnh đó.
Rất nhanh Vô Danh đã đi tới nơi cần tới, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi đi vào phía bên trong. Vô Danh tự mình thẳng tới phía trước, ở chính giữa căn đại sảnh này có một chiếc bàn cùng với hai chiếc ghế được xếp ngay ngắn, phía sau chính là một tấm bình phong lớn.
Vô Danh nhẹ nhàng ngồi vào một bên, sau đó mới đưa tay chỉ vào vị trí bên cạnh cười nói:
-Vũ thành chủ mời ngồi.
Vũ Phong thấy hành động này của Vô Danh thì cũng biết chửi thầm Vô Danh ở trong lòng. Ông ta chửi Vô Danh đúng là một tên vô sỉ, đây rõ ràng là nhà của ông ta, nhưng ông ta lại giống như là khách còn Vô Danh mới là chủ vậy.
Mặc dù có chút bất mãn nhưng ông ta cũng chẳng thể nào làm được gì, cho nên chỉ có thể gật đầu ngồi vào chỗ còn chống.
Vô Danh thấy Vũ Phong đã ngồi vào ghế rồi thì mới nói:
-Vũ thành chủ, có một chuyện này ta muốn thỉnh giáo thành chủ một chút, không biết thành chủ có thể giải đáp vấn đề này của ta hay không.
-Chỉ cần ta biết thì ta sẽ trả lời cho ngươi, nhưng hy vọng ngươi có thể suy nghĩ điều ta vừa mới nói.
Vũ Phong gật đầu nói.
-Vũ thành chủ yên tâm, ta là người phải trái rõ ràng, những người không liên quan tới chuyện của chúng ta, ta cũng sẽ không động chạm tới họ.
Vũ Phong nghe vậy thì trong lòng liền thở phào một hơi, sau đó nhìn Vô Danh nói:
-Được rồi, ngươi nói như vậy thì ta cũng yên tâm, ngươi có điều gì muốn ta trả lời thì cứ việc hỏi, chỉ cần ta biết ta chắc chắn sẽ nói.
Vô Danh gật đầu, hắn hơi trầm ngâm một chút rồi mới nói:
-Không biết Vũ thành chủ đã nghe nói tới Lôi Dương quả hay chưa??
-Lôi Dương quả??
Vũ Phong miệng lẩm bẩm, nhắc lại cái tên “Lôi Dương quả”, ông ta liền cau mày suy nghĩ về cái tên này. Một lúc sau Vũ Phong mới nhìn Vô Danh hỏi:
-Ngươi là đang muốn nói tới “Lôi Dương quả” của “Lôi Dương thảo” sao??
Vô Danh nghe thấy Vũ Phong nói như vậy thì trên mặt cũng là giãn ra một chủ, quả nhiên giống như Vô Danh nghĩ Vũ Phong này chắc chắn cũng từng nghe nói tới “Lôi Dương quả”. Vô Danh mỉm cười nói:
-Vũ thành chủ quả nhiên kiến thức rộng rãi, ta chính là đang hỏi tới Lôi Dương quả của Lôi Dương thảo.
Nói tới đây Vô Danh hơi dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:
-Ta là đang cần tìm kiếm loại Lôi Dương quả này, chỉ tiếc là ta không biết phải tìm nó ở đâu.
Vũ Phong hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
-Ta nghe nói loại Lôi Dương thảo này chỉ mọc ở những nơi có tia lôi điện tụ tập. Nếu như muốn tìm loại linh thảo này thì quả thực là rất khó.
Vô Danh đương nhiên biết điều này, chính vì như vậy hắn mới tới đây để hỏi Vũ Phong, hi vọng một người đã sống ở tu chân giới nhiều năm như Vũ Phong có thể biết được chút ít thông tin. Vô Danh nhìn Vũ Phong hỏi:
-Vậy không biết Vũ thành chủ có biết nơi nào có Lôi Dương thảo hay không. Ta là đang cần gấp loại quả này.
-Ta không biết ngươi cần loại Lôi Dương quả để làm gì, nhưng ta nghĩ nếu như không có chuyện gì quá quan trọng mà nói thì tốt nhất là không nên đi thu thập loại quả này, bởi vì đó là một việc thực sự rất nguy hiểm.
Vũ Phong từ từ nói.
-Ta đương nhiên là có chuyện rất quan trọng cho nên mới cần gấp loại quả này, nếu như Vũ thành chủ biết nơi nào có thể tìm được loại quả này thì hy vọng ông có thể nói cho ta biết.
Vô Danh đáp.
Vũ Phong thấy Vô Danh nói cần loại quả này là có chuyện rất quan trọng, nhưng ông ta cũng không hỏi đó là chuyện gì, bởi vì Vô Danh không nói thì ông ta cũng không tiện hỏi. Vũ Phong nhìn Vô Danh gật đầu nói:
-Ta tất nhiên là biết chỗ nào có Lôi Dương thảo, chỉ là ta nghe nói ở đó rất nguy hiểm.
Vô Danh nghe Vũ Phong nói vậy thì hai mắt liền sáng lên, giọng nói có chút kích động:
-Thật không, Vũ thành chủ thực biết một nơi có Lôi Dương thảo sao. Chỉ cần ông có thể nói cho ta biết là được, còn chỗ đó có nguy hiểm như thế nào thì ta cũng không quan tâm.
Vũ Phong thấy Vô Danh nói như vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu nói:
-Ta quả thực biết chỗ có Lôi Dương thảo, ngày trước ta cũng là có nghe người ta nói qua về vấn đề này. Ta nghe nói ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm có một cái lôi hồ rất lớn, ta nghĩ có thể ở trong đó sẽ có Lôi Dương thảo. Nhưng mà lôi hồ này lại nằm ở sâu bên trong Bình Nghiêu sâm lâm, ta cũng là nghe nhiều người nói qua là bên trong Bình Nghiêu sâm lâm này rất nguy hiểm, dù có là tu vi Trúc Cơ đi vào thì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không mất mạng lúc nào cũng không biết.
-Bình Nghiêu sâm lâm sao??
Vô Danh hỏi lại.
-Đúng vậy, chính là ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Vũ Phong gật đầu đáp. Thấy Vũ Phong khẳng định như vậy Vô Danh liền rơi vào trong suy nghĩ.Nếu như thật sự Bình Nghiêu sâm lâm có Lôi Dương thảo thì hắn nhất định phải đi một chuyến. Dù Bình Nghiêu sâm lâm này có nguy hiểm thế nào, Vô Danh hắn cũng không tin chỉ một cái Bình Nghiêu sâm nhỏ bé có thể lật chết hắn. Vô Danh nhìn sang Vũ Phong hỏi:
-Ta vẫn là còn một cái vấn đề nữa cần nhờ Vũ thành chủ chỉ giáo đây.
-Ngươi cứ nói.
Vũ Phong đáp.
-Vũ thành chủ có biết nơi nào bán lò luyện đan hay không, ta cũng là đang cần một cái lò luyện đan vừa tay đây.
Vô Danh nhìn Vũ Phong hỏi.
-Ồ, ta đoán chắc ngươi cũng là một luyện đan sư đi, cho nên mới cần mua lò luyện đan mới và Lôi Dương thảo.
Vũ Phong thấy Vô Danh nói muốn tìm mua một chiếc lò luyện đan thì liền ngạc nhiên nói.
Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ cười không nói gì, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ trở thành một cái luyện đan sư mà thôi. Vô Danh xua tay nói:
-Chuyện ta có phải luyện đan sư hay không không quan trọng, quan trọng là Vũ thành chủ có biết ở đâu bán lò luyện đan hay không thôi.
Vũ Phong nghe vậy thì liền đáp:
-Theo như ta biết thì ở thành Hóa Châu sắp diễn ra một cái hội đấu giá, mà trong hội đấu giá này có bán đấu giá một cái đan đỉnh cấp bậc thượng phẩm pháp khí. Nếu như ngươi tới đó tham gia hội đấu giá mà nói thì cũng có khả năng lấy được chiếc đan đỉnh này.
Các đạo hữu đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác với a
/306
|