Vũ Phong nghe Trương Giải Phóng nói như vậy thì nhất thời nghẹn họng:
-Được, được, được.
Vô Danh ở một bên nghe hai người đấu khẩu thì cũng rất là kinh ngạc nhìn về phía Trương Giải Phóng. Vô Danh lúc đầu còn tưởng rằng Trương Giải Phóng kia là tới đây để giúp Vũ Phong bắt hắn, nhưng không ngờ Trương Giải Phóng này lại là một người tốt như vậy.
Lúc đầu khi Vô Danh nói ra mình chính là kẻ đã giết chết Vũ Phi, hắn còn tưởng rằng Trương Giải Phóng sẽ ngay lập tức mắng hắn rồi bắt hắn lại giao cho Vũ Phong. Nhưng cái khiến cho hắn bất ngờ là Trương Giải Phóng không những không làm như vậy mà còn nghe hắn giải thích, sau đó còn bảo vệ hắn. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho Vô Danh rất là khâm phục cùng cảm kích Trương Giải Phóng này.
Vô Danh nghĩ đây quả nhiên là một cái lão sư tốt, mặc dù hắn và ông ta chẳng hề quen biết gì, nhưng ông ta lại có thể vì hai chữ “đạo lý” mà bảo vệ hắn. Vô Danh nghĩ có lẽ một phần là do Trương Giải Phóng này thấy hắn là một cái học viên có tư chất tốt, cho nên mới bảo vệ hắn như vậy. Nhưng mà cũng không thể không khẳng định rằng Trương Giải Phóng này quả thực cũng là một người tốt. Vô Danh giờ mới thấy rõ cái gi là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vô Danh giả vờ kho khan một tiếng, cắt đứt không khí căng thẳng giữa hay người kia sau đó nói:
-Cảm ơn Trương lão sư đã nói giúp đệ tử, nhưng mà đệ tử cũng biết cái gì gọi là giết người đền mạng. Đệ tử cũng không muốn Trương lão sư vì đệ tử mà gây ra chuyện bất hòa giữa học viện và phủ thành chủ. Cho nên đệ tử sẽ theo Vũ thành chủ về chịu tội.
Cả hai người Trương Giải Phóng và Vũ Phong cũng bị lời này của Vô Danh làm cho hết sức bất ngờ. Trương Giải Phóng nghe thế thì không vui nói:
-Ngươi biết bản thân mình là đang nói gì. Còn không mau thu lại lời nói của mình.
Vô Danh nghe vậy thì chỉ lắc đầu nói:
-Đệ tử hiển nhiên biết mình nói gì, nhưng lời nói một khi đã nói ra thì không thể nào thu lại được. Cho nên đệ tử vẫn là quyết định theo Vũ thành chủ về chịu tội.
-Trương lão sư yên tâm, Vũ thành chủ hiển nhiên cũng là một người hiểu lí lẽ, chỉ là vì con trai của mình bị đệ tử giết hại nên mới trở nên tức giận như vậy. Đệ tử đã làm thì nhất định sẽ chịu, cũng không khiến Trương lão sư vì đệ tử mà phải nhọc lòng như vậy.
Vũ Phong ở bên cạnh nghe Vô Danh nói vậy thì liền hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi đừng tưởng rằng nói vài lời tốt đẹp thì có thể khiến ta tha cho người một mạng, nằm mơ đi.
Vô Danh nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ lấy ra một cái túi trữ vật sau đó liền hướng về phía Trương Giải Phóng đi tới rồi nói:
-Trương lão sư, đệ tử những năm qua phiêu bạt ở bên ngoài cũng là gặp một chút cơ duyên, nay lại không thể dùng tới nên chỉ đành đem ra tặng ngài coi như là chút quả nhỏ dùng để cảm ơn. Trương lão sư yên tâm, đệ tử đi chuyến này chắc chắn sẽ không sao cả.
Trương Giải Phóng nghe Vô Danh nói như vậy thì trong lòng liền cảm thấy chua xót, cái này học viên rốt cục là có vấn đề gì hay sao mà lại nói những lời như vậy. Đã có ông ta bảo vệ rồi tại sao lại còn phải đi theo Vũ Phong chịu chết làm gì. Nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng của Trương Giải Phóng lại có cảm giác tin tưởng lời nói này của Vô Danh, ông ta tin Vô Danh nhất định sẽ không sao. Trương Giải Phóng bất tri bất giác thu lại túi trữ vật kia mà Vô Danh đưa cho rồi nói:
-Ngươi đã nghĩ kĩ chưa…
-Đệ tử đã nghĩ kĩ rồi…
Vô Danh đáp.
-Vậy ta cũng không giữ lại ngươi nữa…ngươi đi đi…
Trương Giải Phóng lắc đầu thở dài, sau đó liền quay người rời đi.
Vũ Phong ở đằng kia là nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:
-Còn không mau đi theo ta chịu tội..
Vô Danh nghe vậy thì trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn đi thì đi, hắn sợ sao. Vô Danh thấy Vũ Phong đi trước thì bản thân cũng là ngay lập tức đi theo phía sau.
Vô Danh và Vũ Phong rất nhanh cũng đã đi tới phủ thành chủ. Ngay khi vừa mới đi tới cửa ngoài phủ thành chủ, Vô Danh đã thấy có một nhóm người đứng gác ở đó.
Đám người này vừa mới thấy Vũ Phong đi tới thì liền cúi người chào một tiếng. Vũ Phong cũng chỉ gật đầu một cái rồi đi vào bên trong, Vô Danh cũng là theo sau Vũ Phong đi vào bên trong phủ thành chủ.
Đám người đứng gác kia cũng biết được là Vô Danh đi theo thành chủ của bọn họ tới đây cho nên cũng không cản Vô Danh lại. Chính vì thế Vô Danh liền có thể đơn giản đi vào bên trong mà không bị ai ngăn lại.
Vô Danh vừa mới đi vào bên trong phủ thành chủ thì liền liếc mắt một vòng, hắn không thể không công nhận rằng ở đây quả thực rất lớn a. Xung quanh phủ thành chủ này cũng là trồng rất nhiều các loại hoa cùng cây cối, Vô Danh còn thấy cả một hồ sen ở phía bên tay phải nữa.
Vô Danh nghĩ thầm làm thành chủ này quả nhiên cũng giàu có, tí nữa hắn cũng phải ra sức bóc lột một chút mới được. Hắn hiện tại cũng là một cái người nghèo a.
Nếu như Vũ Phong mà biết được Vô Danh nghĩ như vậy trong đầu thì chắc là khóc thét mất thôi. Vô Danh sau khi giết chết Phan Kim Dịch thì liền thu được năm mươi ngàn linh thạch thượng phẩm và năm mươi ngàn linh thạch trung phẩm, chỉ riêng số linh thạch này đã giàu hơn Vũ Phong kia gấp mấy trăm lần rồi, thế mà hắn vẫn còn kêu nghèo đây.
Vũ Phong đang đi đằng trước thì đột nhiên dừng bước sau đó quay lại nhìn Vô Danh. Vô Danh thấy Vũ Phong dừng lại thì hắn cũng dừng cước bộ lại rồi mặt đối mặt nhìn Vũ Phong.
Vũ Phong liếc mắt nhìn Vô Danh một cách mỉa mai:
-Ngươi ngược lại được, không ngờ lại dám theo ta tới tận đây, ngươi có phải là ngại mình sống quá lâu rồi hay không.
-Ta nghĩ Vũ thành chủ là một người biết phân biệt phải trái, sẽ không vô cớ giết ta đâu có phải không.
Vô Danh bình tĩnh nói.
Vũ Phong thấy Vô Danh dám nói với mình như vậy thì cũng rất là bất ngờ, Vũ Phong cười lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi hình như là biết mình sắp chết đến nơi rồi cho nên không còn biết sợ ai rồi nữa nhỉ.
Vũ Phong nói tới đây thì hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
-Ngươi yên tâm ta chắc chắn sẽ không vô cớ giết chết ngươi, ta làm thành chủ bao nhiêu năm nay, cũng là một cái người hiểu quy tắc, ngươi giết con trai ta, ta giết ngươi, như vậy có lẽ cũng là lý do thích đáng rồi phải không.
Vô Danh nghe Vũ Phong nói muốn giết hắn thì trong lòng cười nhạt, muốn giết hắn, ông ta còn chưa đủ tư cách để nói ra câu này.
-Ta sợ Vũ thành chủ nói nhầm rồi, không phải là ông giết ta, mà là ta giết cả nhà ông.
Vũ Phong vừa mới nghe xong lời này của Vô Danh thì liền giận điên lên, hai mắt đỏ bừng, khí thế của Trúc Cơ tầng một phát ra, ép về phía Vô Danh.
-Hỗn láo, ngươi quả nhiên là chết đến nơi rồi nên không biết sợ, lời đó mà cũng dám nói ra trước mặt của ta. Ngươi là chán sống rồi, ta mà không dạy cho ngươi một bài học thì ngươi vẫn còn không biết điều.
-Hừ, muốn dạy dỗ ta ông còn chưa đủ tư cách đâu.
Vô Danh vừa chịu khí thế của Vũ Phong ép tới vừa nói. Vũ Phong sau khi nghe Vô Danh nói ông ta chưa đủ tư cách dạy dỗ hắn thì càng tức giận hơn, ông ta liền đánh một chưởng tới phía Vô Danh.
Vô Danh thấy thế thì cười nhạt một tiếng, hắn ngay lập tức điều động chân nguyên của bản thân phóng ra phá tan đi chân nguyên trối buộc xung quanh của Vũ Phong, sau đó đồng dạng cũng là một chưởng đánh ra.
Vũ Phong vừa mới đánh một chưởng về phía Vô Danh thì đột nhiên thấy chân nguyên của mình đang trói buộc xung quanh cơ thể Vô Danh bị đánh tan ra. Vũ Phong cả kinh, ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Vô Danh cũng đã đánh tới một chưởng.
-Ầm…
Một tiếng ầm lớn vang lên, chân nguyên giữa hai bên va cham với nhau đánh ra từng luồng song xung kích lan sang không gian xung quanh.
Một chưởng vừa nãy Vô Danh đánh tới ngay lập tức liền đánh bay Vũ Phong ra phía sau một trượng.
-Phốc…
Vũ Phong sau khi bị đánh bay ra sau thì liền hộc ra một ngụm máu, cánh tay vừa nãy đánh ra một chưởng ngạnh kháng với Vô Danh cũng đã bị đánh gãy, cánh tay bị gãy không ngừng chảy máu.
-Ngươi.
Vũ Phong vừa nãy bị một chưởng kia của Vô Danh đánh bay thì cũng đã nhận ra, tu vi của ông ta cùng với người trước mặt này vốn không cùng một cấp bậc. Tu vi của người này còn hơn ông ta rất nhiều.
Vũ Phong không hiểu tại sao lại đột nhiên xảy ra một chuyện lạ lung như vậy. Rõ ràng mới lúc nãy người kia chỉ có tu vi Tụ Khí tầng năm, mà sao bây giờ ông ta lại bị người kia đánh bay chỉ bằng một chưởng rồi.
-Thế nào Vũ thành chủ, ông thấy ta nói đúng chứ, không phải là ông giết ta, mà là ta giết cả nhà ông.
Vô Danh từ từ đi tới gần phía Vũ Phong, hắn vừa đi vừa cười nói.
Các đạo hữu đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác với nhé.
Cầu không đọc lướt a.
-Được, được, được.
Vô Danh ở một bên nghe hai người đấu khẩu thì cũng rất là kinh ngạc nhìn về phía Trương Giải Phóng. Vô Danh lúc đầu còn tưởng rằng Trương Giải Phóng kia là tới đây để giúp Vũ Phong bắt hắn, nhưng không ngờ Trương Giải Phóng này lại là một người tốt như vậy.
Lúc đầu khi Vô Danh nói ra mình chính là kẻ đã giết chết Vũ Phi, hắn còn tưởng rằng Trương Giải Phóng sẽ ngay lập tức mắng hắn rồi bắt hắn lại giao cho Vũ Phong. Nhưng cái khiến cho hắn bất ngờ là Trương Giải Phóng không những không làm như vậy mà còn nghe hắn giải thích, sau đó còn bảo vệ hắn. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho Vô Danh rất là khâm phục cùng cảm kích Trương Giải Phóng này.
Vô Danh nghĩ đây quả nhiên là một cái lão sư tốt, mặc dù hắn và ông ta chẳng hề quen biết gì, nhưng ông ta lại có thể vì hai chữ “đạo lý” mà bảo vệ hắn. Vô Danh nghĩ có lẽ một phần là do Trương Giải Phóng này thấy hắn là một cái học viên có tư chất tốt, cho nên mới bảo vệ hắn như vậy. Nhưng mà cũng không thể không khẳng định rằng Trương Giải Phóng này quả thực cũng là một người tốt. Vô Danh giờ mới thấy rõ cái gi là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vô Danh giả vờ kho khan một tiếng, cắt đứt không khí căng thẳng giữa hay người kia sau đó nói:
-Cảm ơn Trương lão sư đã nói giúp đệ tử, nhưng mà đệ tử cũng biết cái gì gọi là giết người đền mạng. Đệ tử cũng không muốn Trương lão sư vì đệ tử mà gây ra chuyện bất hòa giữa học viện và phủ thành chủ. Cho nên đệ tử sẽ theo Vũ thành chủ về chịu tội.
Cả hai người Trương Giải Phóng và Vũ Phong cũng bị lời này của Vô Danh làm cho hết sức bất ngờ. Trương Giải Phóng nghe thế thì không vui nói:
-Ngươi biết bản thân mình là đang nói gì. Còn không mau thu lại lời nói của mình.
Vô Danh nghe vậy thì chỉ lắc đầu nói:
-Đệ tử hiển nhiên biết mình nói gì, nhưng lời nói một khi đã nói ra thì không thể nào thu lại được. Cho nên đệ tử vẫn là quyết định theo Vũ thành chủ về chịu tội.
-Trương lão sư yên tâm, Vũ thành chủ hiển nhiên cũng là một người hiểu lí lẽ, chỉ là vì con trai của mình bị đệ tử giết hại nên mới trở nên tức giận như vậy. Đệ tử đã làm thì nhất định sẽ chịu, cũng không khiến Trương lão sư vì đệ tử mà phải nhọc lòng như vậy.
Vũ Phong ở bên cạnh nghe Vô Danh nói vậy thì liền hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi đừng tưởng rằng nói vài lời tốt đẹp thì có thể khiến ta tha cho người một mạng, nằm mơ đi.
Vô Danh nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ lấy ra một cái túi trữ vật sau đó liền hướng về phía Trương Giải Phóng đi tới rồi nói:
-Trương lão sư, đệ tử những năm qua phiêu bạt ở bên ngoài cũng là gặp một chút cơ duyên, nay lại không thể dùng tới nên chỉ đành đem ra tặng ngài coi như là chút quả nhỏ dùng để cảm ơn. Trương lão sư yên tâm, đệ tử đi chuyến này chắc chắn sẽ không sao cả.
Trương Giải Phóng nghe Vô Danh nói như vậy thì trong lòng liền cảm thấy chua xót, cái này học viên rốt cục là có vấn đề gì hay sao mà lại nói những lời như vậy. Đã có ông ta bảo vệ rồi tại sao lại còn phải đi theo Vũ Phong chịu chết làm gì. Nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng của Trương Giải Phóng lại có cảm giác tin tưởng lời nói này của Vô Danh, ông ta tin Vô Danh nhất định sẽ không sao. Trương Giải Phóng bất tri bất giác thu lại túi trữ vật kia mà Vô Danh đưa cho rồi nói:
-Ngươi đã nghĩ kĩ chưa…
-Đệ tử đã nghĩ kĩ rồi…
Vô Danh đáp.
-Vậy ta cũng không giữ lại ngươi nữa…ngươi đi đi…
Trương Giải Phóng lắc đầu thở dài, sau đó liền quay người rời đi.
Vũ Phong ở đằng kia là nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:
-Còn không mau đi theo ta chịu tội..
Vô Danh nghe vậy thì trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn đi thì đi, hắn sợ sao. Vô Danh thấy Vũ Phong đi trước thì bản thân cũng là ngay lập tức đi theo phía sau.
Vô Danh và Vũ Phong rất nhanh cũng đã đi tới phủ thành chủ. Ngay khi vừa mới đi tới cửa ngoài phủ thành chủ, Vô Danh đã thấy có một nhóm người đứng gác ở đó.
Đám người này vừa mới thấy Vũ Phong đi tới thì liền cúi người chào một tiếng. Vũ Phong cũng chỉ gật đầu một cái rồi đi vào bên trong, Vô Danh cũng là theo sau Vũ Phong đi vào bên trong phủ thành chủ.
Đám người đứng gác kia cũng biết được là Vô Danh đi theo thành chủ của bọn họ tới đây cho nên cũng không cản Vô Danh lại. Chính vì thế Vô Danh liền có thể đơn giản đi vào bên trong mà không bị ai ngăn lại.
Vô Danh vừa mới đi vào bên trong phủ thành chủ thì liền liếc mắt một vòng, hắn không thể không công nhận rằng ở đây quả thực rất lớn a. Xung quanh phủ thành chủ này cũng là trồng rất nhiều các loại hoa cùng cây cối, Vô Danh còn thấy cả một hồ sen ở phía bên tay phải nữa.
Vô Danh nghĩ thầm làm thành chủ này quả nhiên cũng giàu có, tí nữa hắn cũng phải ra sức bóc lột một chút mới được. Hắn hiện tại cũng là một cái người nghèo a.
Nếu như Vũ Phong mà biết được Vô Danh nghĩ như vậy trong đầu thì chắc là khóc thét mất thôi. Vô Danh sau khi giết chết Phan Kim Dịch thì liền thu được năm mươi ngàn linh thạch thượng phẩm và năm mươi ngàn linh thạch trung phẩm, chỉ riêng số linh thạch này đã giàu hơn Vũ Phong kia gấp mấy trăm lần rồi, thế mà hắn vẫn còn kêu nghèo đây.
Vũ Phong đang đi đằng trước thì đột nhiên dừng bước sau đó quay lại nhìn Vô Danh. Vô Danh thấy Vũ Phong dừng lại thì hắn cũng dừng cước bộ lại rồi mặt đối mặt nhìn Vũ Phong.
Vũ Phong liếc mắt nhìn Vô Danh một cách mỉa mai:
-Ngươi ngược lại được, không ngờ lại dám theo ta tới tận đây, ngươi có phải là ngại mình sống quá lâu rồi hay không.
-Ta nghĩ Vũ thành chủ là một người biết phân biệt phải trái, sẽ không vô cớ giết ta đâu có phải không.
Vô Danh bình tĩnh nói.
Vũ Phong thấy Vô Danh dám nói với mình như vậy thì cũng rất là bất ngờ, Vũ Phong cười lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi hình như là biết mình sắp chết đến nơi rồi cho nên không còn biết sợ ai rồi nữa nhỉ.
Vũ Phong nói tới đây thì hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
-Ngươi yên tâm ta chắc chắn sẽ không vô cớ giết chết ngươi, ta làm thành chủ bao nhiêu năm nay, cũng là một cái người hiểu quy tắc, ngươi giết con trai ta, ta giết ngươi, như vậy có lẽ cũng là lý do thích đáng rồi phải không.
Vô Danh nghe Vũ Phong nói muốn giết hắn thì trong lòng cười nhạt, muốn giết hắn, ông ta còn chưa đủ tư cách để nói ra câu này.
-Ta sợ Vũ thành chủ nói nhầm rồi, không phải là ông giết ta, mà là ta giết cả nhà ông.
Vũ Phong vừa mới nghe xong lời này của Vô Danh thì liền giận điên lên, hai mắt đỏ bừng, khí thế của Trúc Cơ tầng một phát ra, ép về phía Vô Danh.
-Hỗn láo, ngươi quả nhiên là chết đến nơi rồi nên không biết sợ, lời đó mà cũng dám nói ra trước mặt của ta. Ngươi là chán sống rồi, ta mà không dạy cho ngươi một bài học thì ngươi vẫn còn không biết điều.
-Hừ, muốn dạy dỗ ta ông còn chưa đủ tư cách đâu.
Vô Danh vừa chịu khí thế của Vũ Phong ép tới vừa nói. Vũ Phong sau khi nghe Vô Danh nói ông ta chưa đủ tư cách dạy dỗ hắn thì càng tức giận hơn, ông ta liền đánh một chưởng tới phía Vô Danh.
Vô Danh thấy thế thì cười nhạt một tiếng, hắn ngay lập tức điều động chân nguyên của bản thân phóng ra phá tan đi chân nguyên trối buộc xung quanh của Vũ Phong, sau đó đồng dạng cũng là một chưởng đánh ra.
Vũ Phong vừa mới đánh một chưởng về phía Vô Danh thì đột nhiên thấy chân nguyên của mình đang trói buộc xung quanh cơ thể Vô Danh bị đánh tan ra. Vũ Phong cả kinh, ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Vô Danh cũng đã đánh tới một chưởng.
-Ầm…
Một tiếng ầm lớn vang lên, chân nguyên giữa hai bên va cham với nhau đánh ra từng luồng song xung kích lan sang không gian xung quanh.
Một chưởng vừa nãy Vô Danh đánh tới ngay lập tức liền đánh bay Vũ Phong ra phía sau một trượng.
-Phốc…
Vũ Phong sau khi bị đánh bay ra sau thì liền hộc ra một ngụm máu, cánh tay vừa nãy đánh ra một chưởng ngạnh kháng với Vô Danh cũng đã bị đánh gãy, cánh tay bị gãy không ngừng chảy máu.
-Ngươi.
Vũ Phong vừa nãy bị một chưởng kia của Vô Danh đánh bay thì cũng đã nhận ra, tu vi của ông ta cùng với người trước mặt này vốn không cùng một cấp bậc. Tu vi của người này còn hơn ông ta rất nhiều.
Vũ Phong không hiểu tại sao lại đột nhiên xảy ra một chuyện lạ lung như vậy. Rõ ràng mới lúc nãy người kia chỉ có tu vi Tụ Khí tầng năm, mà sao bây giờ ông ta lại bị người kia đánh bay chỉ bằng một chưởng rồi.
-Thế nào Vũ thành chủ, ông thấy ta nói đúng chứ, không phải là ông giết ta, mà là ta giết cả nhà ông.
Vô Danh từ từ đi tới gần phía Vũ Phong, hắn vừa đi vừa cười nói.
Các đạo hữu đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác với nhé.
Cầu không đọc lướt a.
/306
|