Tân Thanh Hà cũng biết ông vẫn đang ôm một bụng đầy nộ khí nên nhẹ nhàng bước lên nói, “Cậu à, hiện giờ Lạc Tranh đã là vợ của Thương Nghiêu, hơn nữa còn mang trong mình cốt nhục của Thương Nghiêu rồi. Con bé và Thương Nghiêu giờ đã là người một nhà…”
“Hừ, nếu không phải vì thằng ranh Thương Nghiêu này thì đứa học trò bảo bối của tôi sao có thể rút khỏi luật giới chứ? Cứ nghĩ tới đó là tôi lại thấy đau lòng.” Thái độ của Tân lão vẫn rất cứng rắn nhưng giọng nói cũng đã dịu lại đôi chút. Khẽ điều chỉnh hơi thở của mình, ông có chút không vui lên tiếng, “Thanh Hà, tôi hỏi cô, chuyện về thân thế của Lạc Tranh cô biết được bao nhiêu?”
Tân Thanh Hà vội vàng trả lời, “Chuyện này gần đây cháu mới được biết, cũng không hiểu được lý do của cha Thương Nghiêu năm xưa.”
Tân lão khẽ trừng mắt nhìn bà một cái rồi nói tiếp, “Tôi không ngại nói cho mọi người biết, cả đời cha của Thương Nghiêu đều chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp, không chỉ hại cô phải cô đơn cả đời mà còn khiến con trai mình trở thành một kẻ tàn bạo. Người Trung Quốc có câu “Con không được dạy dỗ là lỗi của người làm cha” thật không sai chút nào. Lần này, nếu không có Lạc Tranh liệu Thương Nghiêu có thể được phán vô tội hay không? Nếu không phải vì nó và mấy lão già trong gia tộc Louis kia tay dính đầy máu thì cũng đâu có ra nông nỗi như ngày hôm nay.” Nói xong câu đó, Tân lão nhìn Louis Thương Nghiêu bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, biểu thị sự tức giận rõ ràng.
“Cha của anh cả đời này chỉ làm đúng mỗi một chuyện là sai người đem Lạc Tranh tới chỗ tôi mặc dù cho tới giờ tôi vẫn không rõ vì sao anh ta lại phải làm như vậy.”
Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, cung kính nghe ông trách mắng.
“Có tìm được người thần bí kia hay không?” Ánh mắt sắc bén của Tân lão khẽ quét qua Louis Thương Nghiêu cùng Tân Thanh Hà.
Sắc mặt Tân Thanh Hà có chút khó xử, nhẹ nhàng lắc đầu.
Louis Thương Nghiêu cũng khẽ chau mày, lắc đầu tỏ ý không tìm được.
Tân lão thấy tình hình trì trệ như vậy, tâm trạng càng trở nên nặng nề và không hài lòng hơn…
“Thương Nghiêu, nếu như anh có thời gian giết người vậy sao không dành thêm ít tâm tư đó cho việc tìm người chứ? Người đó khó tìm lắm sao? Lúc còn nhỏ Lạc Tranh đã xảy ra chuyện gì anh chắc đã phải biết rất rõ ràng. Nhưng tôi vẫn cho rằng thân thế Lạc Tranh không có đơn giản như vậy. Trước khi mẹ Lạc Tranh theo bà ngoại con bé tới Hongkong, họ là người thế nào? Vì sao hai người phụ nữ lại vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Hongkong, những chuyện đó chắc hẳn người thần bí kia và cha anh đều biết rất rõ ràng. Hiện giờ cha anh đã không còn, vậy anh càng phải nhanh chóng tra ra chuyện này.”
“Cậu, trước hết xin cậu đừng nổi giận. Thương Nghiêu vẫn luôn không ngừng tìm kiếm ông ta. Tân Thanh Hà thấy mắt ông tràn ngập sự giận dữ vội vàng nhẹ nhàng lên tiếng khuyên giải.”
“Ông, xin hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng.” Có thể nhận thấy Louis Thương Nghiêu đối với Tân lão vẫn rất mực kính trọng. Đổi lại người khác, còn lâu mới dám mắng hắn như vậy.”
Tân lão nghe mấy lời của hắn xong, sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi lại nghiêm túc cất tiếng…
“Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là chăm sóc cho Lạc Tranh cùng đứa bé. Lần này trên tòa, con bé tỉnh táo cùng bình tĩnh như vậy là chuyện mọi người đều thấy rõ ràng. Có điều, sự tỉnh táo của con bé dường như quá mức bình thường cho nên nó lại trở thành sự khác thường. Anh phải chú ý một chút.”
“Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Louis Thương Nghiêu đương nhiên cũng phát hiện ra điều này. Đây cũng là vấn đề khiến hắn lo lắng nhất.
Tân lão cũng không nói gì với hắn nữa mà chỉ nhìn qua phía Tân Thanh Hà, “Cô thật sự định cả đời này sống như vậy sao?”
Tân Thanh Hà đương nhiên hiểu được ý tứ của ông. Sự cố chấp của bà hiển nhiên đã khiến ông đau lòng cùng không vui. Lúc này đây, bà vẫn dùng ánh mắt kiên trì hệt năm xưa nhìn ông cười nhẹ, “Trái tim cháu đã trao hết cho cha Thương Nghiêu rồi nên không cách nào tiếp nhận được người khác nữa.”
“Cô thật cố chấp!” Tân lão lại lần nữa không vui lên tiếng, “Nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ cô còn muốn thủ tiết vì người đàn ông đó hay sao? Đừng quên con trai cô cũng đã kết hôn rồi. Người cô đơn rốt cuộc cũng chỉ còn mình cô mà thôi!”
“Cậu, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Tân Thanh Hà cũng biết rõ tính tình cậu mình. Nhiều năm nay, tuy rằng ông vẫn rất không hài lòng về bà nhưng xét cho cùng cũng là vì quan tâm đến bà mà thôi.”
Tân lão bất giác lại khẽ nhíu mày…
“Ông, xin hãy yên tâm, cháu sẽ tôn trọng quyết định của mẹ. Cháu cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ, không để mẹ phải cô đơn.” Louis Thương Nghiêu cũng hiểu được tâm tư của Tân lão. Thật ra có nhiều lúc hắn cũng hy vọng mẹ mình có thể tìm được tình yêu mới cho riêng bà nhưng mỗi lần hắn chứng kiến mẹ cầm ảnh của cha mình rồi mỉm cười, hắn biết trong lòng bà đã không còn chỗ dành cho người đàn ông khác.
Có một số người, trong đời mình sẽ yêu rất nhiều lần nhưng cũng có người, cả đời chỉ yêu duy nhất một người mà thôi.
Tân lão biết rõ có nói gì cũng vô ích nên chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Tân Thanh Hà nhìn theo bóng Tân lão khuất dần rồi khẽ thở dài, “Nỗi khúc mắc trong lòng cậu với cha con xem ra vẫn không dứt bỏ được!”
Louis Thương Nghiêu cười cười ôm lấy Tân Thanh Hà, “Nhà Louis quả thực đã nợ Tân gia rất nhiều.”
“Thằng bé ngốc, cái gì mà nợ với không nợ chứ. Chuyện đời trước đã qua rồi thì cũng đừng lo lắng nữa. Mẹ đi xem Lạc Tranh một chút. Đứa nhỏ này mẹ mới gặp vài lần nhưng thật sự rất thích con bé. Có thể công khai thừa nhận mang bầu đứa con của con ngay giữa phiên tòa như vậy thực sự rất đáng trân quý. Có thể thấy rõ con bé yêu con đến mức nào, còn nữa…” Ánh mắt Tân Thanh Hà nhìn về nơi mơ hồ nào đó ở phía xa, lại dặn dò thêm, “Con còn nợ con bé một hôn lễ. Các cô gái mặc dù bề ngoài không nói ra nhưng trong lòng rất quan tâm đến chuyện đó. Lúc trước, mấy chuyện con làm cũng thật quá đáng!”
“Mẹ dạy rất đúng, đợi mọi chuyện lắng dịu con sẽ lập tức làm ngay.” Louis Thương Nghiêu cung kính nói.
Tân Thanh Hà gật gật đầu, lại có chút không kìm lòng được khẽ đưa tay xoa đầu Louis Thương Nghiêu giống như hồi hắn còn bé, khẽ thở dài cất lời từ tận đáy lòng, “Chớp mắt đã nhiều năm như vậy rồi, con cũng đã lấy vợ sinh con, nếu như cha con còn sống…”
“Mẹ, hai ngày nữa chúng ta đi thăm cha.” Louis Thương Nghiêu nhìn bà bằng ánh mặt cực kỳ kiên định khẽ lên tiếng.
Tân Thanh Hà nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, ngay cả cánh môi cũng run rẩy không ngừng. Giọng nói của bà liền trở nên rất kích động, nắm lấy cánh tay hắn hỏi gấp, “Mẹ có thể đi thăm cha con sao?”
Cho tới giờ, Tân Thanh Hà đều bị tước đi tư cách tới thăm mộ của cha Thương Nghiêu. Từ khi Thương Nghiêu còn rất nhỏ, bởi sự ngăn cấm của gia tộc Louis, sau khi cha hắn qua đời, cả thi thể ông cùng Thương Nghiêu đều bị đưa về gia tộc Louis. Lúc đó Tân Thanh Hà như sắp phát điên. Mất đi chồng, con trai lại cũng bị mang đi, chuyện gì bà cũng có thể làm ra được. Cuối cùng gia tộc Louis cũng không muốn làm lớn chuyện cho nên đã hứa cho bà cùng con trai thường xuyên gặp mặt. Nhưng mà bà không được phép tới thăm mộ của cha Thương Nghiêu. Nói cách khác, giữa chồng và con trai, bà chỉ có thể chọn một mà thôi.
Cuối cùng Tân Thanh Hà đã lựa chọn con trai của mình bởi đó là kết tinh tình yêu của bà và người đàn ông mà bà yêu thương. Chồng của bà đã qua đời, bà không thể không nhìn thấy con trai nữa.
Cứ như vậy, bà với người đàn ông mình yêu nhất trên đời chẳng những phải sinh ly tử biệt mà ngay cả cơ hội tới thăm mộ ông cũng không có.
Không biết bao lần, khi giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, bà dường như nhìn thấy hình bóng cao lớn của người đàn ông đó. Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào mùa đông, trên người cha Thương Nghiêu khoác chiếc áo măng tô dài còn vương những bông tuyết trắng xóa. Lúc đó trông ông hệt như thiên sứ giáng trần, khiến bà vừa nhìn đã không thể nào quên.
Cho dù không bao giờ được gặp lại cha của Thương Nghiêu nữa nhưng mỗi lần nhớ tới ông, trong lòng bà đều tràn trề hạnh phúc. Mặc dù ông không còn ở trên đời này nhưng tình yêu của họ vẫn sẽ mãi tiếp tục thông qua Thương Nghiêu, con trai họ.
Dáng vẻ cao lớn nối bật giữa đám đông của Thương Ngiêu thật sự thu hút mọi ánh nhìn. Hắn quả thật rất giống cha mình, từ khí chất cho đến đôi mắt đen sâu thẳm mê người, nụ cười cực kỳ tà mị khiến người ta không cách nào cưỡng lại. Điểm khác biệt nhất giữa hắn và cha mình chính là hắn so với cha mình còn tàn nhẫn hơn nhiều. Có lẽ bởi từ nhỏ đã mất cha cho nên hắn luôn phải dựa vào bản thân mình để giải quyết hết thảy mọi chuyện.
Tân Thanh Hà vốn đã giữ cho trái tim mình bình lặng như mặt nước an tĩnh, nếu đã không thể gặp được cha của Thương Nghiêu thì hãy đem tất cả tình cảm chôn chặt vào đáy lòng, đem dư vị ngọt ngào của nó từng chút từng chút an ủi bà cả đời này. Mặc dù bà biết rõ ông được chôn cất tại đâu nhưng vẫn vô số lần bà phải cố gắng khống chế bản thân mình. Mỗi lần không kìm chế được tâm trạng thì bà lại dùng phương thức duy nhất là lữ hành để xoa dịu tâm hồn…đến những nơi mà bà và cha Thương Nghiêu đã từng hứa hẹn sẽ cùng tới năm xưa…
Chỉ là không ngờ tới hôm nay Thương Nghiêu lại nói ra như vậy, mà ánh mắt của hắn cũng cực kỳ kiên định.
Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Sở dĩ trước giờ hắn không đề cập tới chuyện này là bởi vì không muốn các trưởng bối khác trong gia tộc Louis lại đến làm phiền mẹ hắn. Nhưng hôm nay hắn đã không còn cố kỵ nữa. Bởi hắn đã không ngừng chặt đứt mạch máu kinh tế của bọn họ, hơn nữa sau phiên tòa này, chánh án nhất định sẽ đem những người liên quan đến chuyện buôn lậu vũ khí ra ánh sáng, như vậy sẽ chỉ còn lại ông nội hắn mà thôi. Hắn biết rõ ông nội mình chẳng qua là vì bảo vệ lợi ích gia tộc. Một khi mọi sự uy hiếp từ những người kia không còn, ông cũng sẽ nhanh chóng lui về hưởng thanh nhàn.
“Mẹ yên tâm, con sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Sau này mẹ có thể tự do tới thăm cha.” Louis Thương Nghiêu khẽ cất những lời chân thành từ tận đáy lòng.
Tân Thanh Hà đã sớm kích động đến mức bối rối, tâm nguyện hơn nửa đời bà rốt cục cũng có thể thực hiện…
Louis Thương Nghiêu an ủi mẹ mình thêm một hồi sau đó mới rời đi. Mà Tân Thanh Hà bởi vì có thể gặp được chồng mình nên tâm tình cũng cực kỳ thoải mái, xoay người trở về nhà chuẩn bị mọi thứ.
Lúc bà vừa bước tới bãi đậu xe liền thấy một thân hình cao lớn đứng chắn ngay phía trước, ngẩng đầu nhìn lên bà liền thấy một gương mặt quen thuộc…
“Dennis…”
“Bác gái, gần đây có khỏe không?” Trên môi Dennis tràn ngập nụ cười rạng rỡ.
Tân Thanh Hà gật gật đầu.
Dennis cũng không vòng vo mà trực tiếp nói ngay vào đề, “Bác gái, có một chuyện cháu đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu hiện giờ cháu nói với bác không biết có tiện không?”
Tân Thanh Hà đương nhiên biết câu ngạn ngữ, “Không có chuyện không lên điện tam bảo”. Nếu Dennis đã tới đây tìm bà tức là cậu ta không muốn để Thương Nghiêu trông thấy. Như vậy nhất định cậu ta có chuyện quan trọng cần nói.
Tân Thanh Hà gật đầu, cười nhẹ một tiếng rồi cùng Dennis rời khỏi bãi đậu xe…
***
Xe thẳng đường chạy về phía trước, mà Lạc Tranh từ lúc ngồi vào xe cũng không nói năng gì cho nên lúc Louis Thương Nghiêu và Tân lão ở bên ngoài nói gì nàng cũng không hề để ý.
Ánh mắt nàng có chút đờ đẫn, giống như những tán cây tàn úa hai bên đường, yên tĩnh nhìn về phía trước không hề chớp mắt.
Lúc mới lên xe, Louis Thương Nghiêu chỉ nghĩ là nàng mệt mỏi nên mới như vậy. Nhưng càng về sau, hắn càng cảm thấy nàng không ổn liền đưa tay kéo nàng xoay về phía mình, lo lắng hỏi, “Tranh, em đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm thấp đầy ấm áp của hắn nhẹ nhàng vang lên cực kỳ cuốn hút, đủ để mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào nhưng Lạc Tranh vẫn ngồi ngây người ra đó. Một hồi lâu sau nàng mới ngước mắt lên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ xa cách cùng nghi hoặc. Rồi khóe môi nàng khẽ giật giật, nét khác thường trong đáy mắt cũng dần dần lan tỏa…
“A….Thương Nghiêu à…”
Một câu nói này của nàng lại khiến cho một người đã từng trải biết bao sóng to gió lớn như Louis Thương Nghiêu cảm thấy rợn tóc gáy. Ý tứ trong những lời của nàng vừa rồi thực quá rõ ràng… Nguyên văn câu nói của nàng là “Thương Nghiêu à...”
Ý nghĩa của câu nói này đã quá rõ ràng rồi!
Chính là trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng không hề nhận ra hắn.
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện ra trong đầu khiến toàn thân Louis Thương Nghiêu bất giác lạnh cóng lại như vừa rơi vào hầm băng. Lạc Tranh vừa rồi còn ở trên tòa biện hộ cho hắn giờ đây lại nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ xa lạ…
Sao có thể như vậy?
“Tranh…” Trạng thái của Lạc Tranh lúc này thực sự quá kỳ quái khiến Louis Thương Nghiêu băn khoăn không biết có nên mời bác sỹ tâm lý tới hay không nữa.
Ánh mắt Lạc Tranh lại lần nữa chuyển sang mờ mịt, nhìn về phía hắn một hồi rồi sự mơ hồ trong đó mới dần tiêu tán, khôi phục lại chút thần khí…
“Thương Nghiêu, chúng ta thắng kiện rồi phải không?”
Louis Thương Nghiêu nhíu nhíu mày gật đầu, “Nếu như không có em, trận này sẽ không cách nào thắng được.”
“Không đâu, thực ra phải cảm ơn Kỳ Ưng Diêm.” Dường như Lạc Tranh đã khôi phục lại tư duy tỉnh táo thường ngày, “Lúc ở trên tòa cũng như bên ngoài, anh ấy đều hết mực giúp đỡ em. Ở trên tòa, từng hành động cùng lời nói của anh ấy đều thúc đẩy cho việc đưa sự thật ra ánh sáng. Nếu đổi lại là người khác, sự tình có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.”
Louis Thương Nghiêu dứt khoát kéo nàng xoay lại, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, “Tranh, nói cho anh biết rốt cục em đang nghĩ gì thế?”
Lạc Tranh trầm tư một chút, sau đó ánh mắt có chút biến động rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Em nghĩ cục cảnh sát rất nhanh sẽ điều tra ra chân tướng việc người trong gia tộc Louis cùng Ôn Húc Khiên giết người. Chúng ta phải mau chóng trở về công ty vì còn rất nhiều công việc phải xử lý. Còn có ông nội của anh nữa, thật ra ông cũng có nhiều chuyện vạn bất đắc dĩ, chúng ta…”
“Lạc Tranh!” Louis Thương Nghiêu lập tức ngắt lời nàng, nghiêm giọng nói, “Lúc này, anh chỉ để ý đến cảm nhận của em mà thôi. Em muốn hỏi gì, muốn nói gì thì hãy nói hết ra được không? Em cứ như vậy khiến anh thật sự lo lắng.”
Hắn không sợ lúc nàng đối mặt với mọi chuyện mà chỉ sợ nàng sẽ tiếp tục tự lừa dối bản thân mình. Mặc dù đây cũng là cơ chế tự bảo vệ của con người nhưng biểu hiện như nàng lúc này thật sự đã quá mức bình thường rồi.
Lạc Tranh nghe vậy liền bật cười, “Thương Nghiêu, anh sao vậy? Em vừa mới thắng kiện, chúng ta cần phải đi ăn mừng mới đúng chứ? Sao anh lại nghiêm túc như vậy?”
“Tranh…” Louis Thương Nghiêu thực sự không hiểu nổi Lạc Tranh lúc này ra sao nữa đành chăm chú ngó chừng nàng.
“A, đúng rồi! Lúc nãy thấy anh và sư phụ em nói chuyện có vẻ rất thân thiết, hai người biết nhau sao?” Lạc Tranh bất giác nhớ lại tình hình lúc ở bãi đậu xe liền lên tiếng hỏi.
Louis Thương Nghiêu gật nhẹ một cái, “Là ông bên ngoại của anh.” Lúc trả lời, ánh mắt hắn cũng không hề dời khỏi nàng.
“Ông bên ngoại?” Lạc Tranh mỉm cười gật đầu, “Thì ra là vậy, thế giới này thật sự nhỏ quá! Mà anh và sư phụ nói gì vậy?”
Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, hắn biết lúc nàng hỏi mấy lời này thì trong đầu lại đang nghĩ những chuyện hoàn toàn khác. Nói cách khác, trong lòng nàng luôn có những vấn đề mãi không chịu nói ra. Khẽ than nhẹ một tiếng, hắn chậm rãi nói, “Ông vẫn luôn không hài lòng về việc mẹ anh cứ sống độc thân tới tận bây giờ.”
Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, “Em nghĩ bác gái nhất định là không chịu nghe mọi người khuyên nhủ cùng thuyết phục.”
“Phải, bởi mẹ rất yêu cha anh.” Louis Thương Nghiêu chân thành cất lời từ tận đáy lòng.
Lạc Tranh nhìn chằm chằm hắn một hồi, ánh mắt nàng dường như có chút phức tạp, dường như có chút vui vẻ, tóm lại vẻ mặt nàng lúc này rất lạ lùng. Một lúc sau, nàng chậm rãi nói, “Nếu như anh chết đi, em cũng sẽ giống như bác gái, cả đời này không yêu bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.”
Vốn là một câu nói đầy tình ý lại bị nàng biểu đạt sang một ý nghĩa đẫm máu thậm chí còn có chút tàn nhẫn. Louis Thương Nghiêu nghe mà vô thức run lên. Lạc Tranh chưa bao giờ nói chuyện thế này, cho dù có muốn biểu đạt ý như vậy, nàng sẽ nói, “Nếu như anh không còn trên đời này nữa…”
Hít sâu một hơi, Louis Thương Nghiêu đem nàng ôm vào trong ngực. Hắn yêu nàng sâu sắc như vậy nên thấy nàng thế này lại càng thêm đau lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu khẽ nói, “Tranh, cho dù thế nào đi nữa, anh đều cảm ơn em, cảm ơn em đã có thể công khai thừa nhận mang thai con của anh. Lúc anh biết em vẫn một mực giấu anh chuyện đó, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.”
Nói xong câu đó, thấy người phụ nữ trong ngực mình không có bất kỳ câu trả lời nào, hắn có chút nghi ngờ khẽ đẩy nàng ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt lại lần nữa nổi lên vẻ xa lạ cùng nghi hoặc của nàng…
Mà Lạc Tranh cũng ngây người nhìn hắn, “Em mang thai?”
Một câu nói này của nàng khiến cho trái tim Louis Thương Nghiêu như sắp ngừng đập, hắn kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu cũng không nói năng gì…
***
Bệnh viện tư…
Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi sau khi nàng dùng giọng điệu đầy hoài nghi hỏi hắn “Em mang thai?”. Nhìn người phụ nữ mình yêu nằm trên giường bệnh, Louis Thương Nghiêu vừa đau lòng vừa không ngừng lo lắng.
Bác sỹ Lawrence và Oswald cùng bước vào phòng bệnh, Lawrence đem tất cả báo cáo kiểm tra sức khỏe đưa cho Louis Thương Nghiêu rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Chúc mừng cậu! Cậu thật sự được làm cha rồi!”
Louis Thương Nghiêu thực sự bị kích động, cũng không cầm lấy báo cáo từ tay Lawrence ngay. Ánh mắt hắn sáng lên nhưng vẫn có chút dè dặt hỏi lại, “Thật chứ?”
Lawrence cùng Oswald nhìn nhau bật cười, nhất là Lawrence không nhịn nổi còn khẽ lắc đầu, “Thương Nghiêu à, chuyện như vậy tôi lừa cậu làm gì.” Nói xong, Lawrence liền đưa cho hắn một tấm phim chụp, “Cậu tự xem đi, đây chính là cục cưng của cậu đó.”
“Đưa cho tôi!” Louis Thương Nghiêu vội vàng giành lấy tấm phim từ trong tay Lawrence, nhìn một hồi rồi trừng lớn hai mắt chỉ vào tấm phim, “Sao lại nhỏ thể này? Vậy tay đâu? Đầu ở chỗ nào?”
Lawrence cùng Oswald nghe mấy lời của hắn mà suýt ngã ngửa. Lawrence có chút bất đắc dĩ trợn mắt lên rồi nhẫn nại giải thích, “Lão huynh à, đừng khủng bố tôi như vậy được không. Đứa trẻ còn chưa tới bốn mươi ngày, vẫn còn chưa thành hình mà!”
Người đàn ông này thật là! Một chút kiến thức sinh lý dễ hiểu như vậy mà hắn không biết chút gì là sao?
Louis Thương Nghiêu vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn Lawrence, không phải hắn không hiểu đạo lý này, chỉ là hắn quá khẩn trương sợ đứa bé có chuyện gì mà thôi.
“Thì ra con của tôi khi bé trông như vậy!”
Nghe mấy lời ngốc nghếch của Louis Thương Nghiêu, Lawrence thật muốn kéo hắn ra giảng cho một bài. Khẽ thở dài một tiếng, Lawrence chậm rãi nói, “Thương Nghiêu, lúc mới hình thành trong bụng mẹ, cậu cũng như vậy đó.”
“Ha ha…” Louis Thương Nghiêu nhìn tấm phim chụp rồi cất tiếng cười có chút ngây ngô. Gương mặt cương nghị của hắn cũng nhờ vậy mà trở nên nhu hòa đi rất nhiều, những nét tà mị trên gương mặt hắn từ lúc nhìn thấy đứa bé cũng trở nên dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương của người cha. Giọng nói đầy kiêu hãnh của hắn lại vang lên, “Con của tôi đương nhiên sẽ giống tôi rồi!”
Lawrence thật sự không thể nhịn thêm được nữa lại nói chen vào, “Tất cả mọi đứa trẻ mới hình thành đều trông như vậy!”
“Con của tôi nhất định sẽ xinh đẹp hơn người!” Louis Thương Nghiêu đắc ý nhìn tấm phim trong tay, ngón tay hắn còn có chút run rẩy cùng mê muội khẽ vuốt ve tấm phim. Không khó để nhận ra trong lòng hắn đang kích động cùng hưng phấn đến thế nào.
Lawrence cũng không nói gì thêm bởi anh ta biết rõ hắn vẫn luôn là người tràn đầy kiêu hãnh. Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên Lawrence thấy dáng vẻ này của Louis Thương Nghiêu. Lúc trước anh ta còn nghĩ hắn không thích trẻ con. Thật không ngờ!
Louis Thương Nghiêu quay sang nhìn về phía Lạc Tranh. Nếu như không phải nàng đang chìm trong giấc ngủ thì hắn thật sự muốn ôm nàng chạy ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết bà xã của hắn đã mang thai.
Ngắm nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn say ngủ vẫn còn vương chút mệt mỏi của nàng, Louis Thương Nghiêu khẽ cúi xuống, cũng không chút để ý đến trong phòng vẫn còn hai vị bác sỹ kia, nhẹ nhàng hôn lên bên tai nàng, dịu dàng nói, “Bà xã, cảm ơn em!”
Đúng vậy, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự cảm kích cùng hạnh phúc. Cho tới giờ, hắn cũng không biết tư vị này phải diễn tả thế nào nữa. Loại hạnh phúc này hắn chưa từng được trải nghiệm bao giờ. Trong lòng hắn lúc này là những cảm xúc không ngừng đan xen, cảm kích có, vui mừng có, còn có cả trách nhiệm lớn lao vì bắt đầu từ hôm nay, hắn không chỉ có trách nhiệm làm một người chồng tốt mà còn là một người cha nữa. Hắn rốt cục cũng khiến người phụ nữ mình yêu tình nguyện mang thai đứa con của hắn. Đứa bé này là niềm kiêu hãnh cùng tự hào của hắn và nàng. Từ hôm nay, hắn phải tích cực trở thành một người cha tốt.
Thấy Louis Thương Nghiêu phấn khích như vậy, bác sỹ Oswald vốn im lặng từ nãy giờ khẽ thở dài một hơi, có chút ngập ngừng lên tiếng, “Louis tiên sinh, tôi có chuyện cần nhắc nhở anh một chút.”
Tuy vẫn ở trạng thái hưng phấn nhưng Louis Thương Nghiêu không khó nhận ra giọng nói mang ngữ điệu chần chừ của bác sỹ. Hắn đứng thẳng dậy, đôi mắt đang tràn ngập ý cười dần trở nên nghiêm túc.
“Ông muốn nói gì?”
Bác sỹ Oswald khẽ liếm môi, điều ông muốn nói lúc này thật khó mở miệng nhưng ông vẫn kiên trì nói ra, “Tôi biết rõ anh rất mong đợi đứa bé này, nhưng tình trạng tâm lý hiện giờ của Lạc Tranh không thích hợp cho việc mang thai.”
Louis Thương Nghiêu vừa nghe xong mấy lời này, nụ cười trên môi hắn như đông cứng lại, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, giọng nói cũng thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm hẳn đi…
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Bác sỹ Oswald biết không thể dấu được hắn nên khẽ hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Thật ra về chuyện này cả tôi và bác sỹ Lawrence đều có chung nhận định. Đó chính là….Đứa bé này không thể giữ lại được.”
“Cái gì?” Louis Thương Nghiêu đứng bật dậy, đôi mắt sắc bén của hắn lúc này lóe lên tia nhìn hung dữ tựa dã thú, trông hệt như một con sư tử dũng mãnh sẵn sàng giương móng vuốt bảo vệ vợ và con của mình vậy.
“Hừ, nếu không phải vì thằng ranh Thương Nghiêu này thì đứa học trò bảo bối của tôi sao có thể rút khỏi luật giới chứ? Cứ nghĩ tới đó là tôi lại thấy đau lòng.” Thái độ của Tân lão vẫn rất cứng rắn nhưng giọng nói cũng đã dịu lại đôi chút. Khẽ điều chỉnh hơi thở của mình, ông có chút không vui lên tiếng, “Thanh Hà, tôi hỏi cô, chuyện về thân thế của Lạc Tranh cô biết được bao nhiêu?”
Tân Thanh Hà vội vàng trả lời, “Chuyện này gần đây cháu mới được biết, cũng không hiểu được lý do của cha Thương Nghiêu năm xưa.”
Tân lão khẽ trừng mắt nhìn bà một cái rồi nói tiếp, “Tôi không ngại nói cho mọi người biết, cả đời cha của Thương Nghiêu đều chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp, không chỉ hại cô phải cô đơn cả đời mà còn khiến con trai mình trở thành một kẻ tàn bạo. Người Trung Quốc có câu “Con không được dạy dỗ là lỗi của người làm cha” thật không sai chút nào. Lần này, nếu không có Lạc Tranh liệu Thương Nghiêu có thể được phán vô tội hay không? Nếu không phải vì nó và mấy lão già trong gia tộc Louis kia tay dính đầy máu thì cũng đâu có ra nông nỗi như ngày hôm nay.” Nói xong câu đó, Tân lão nhìn Louis Thương Nghiêu bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, biểu thị sự tức giận rõ ràng.
“Cha của anh cả đời này chỉ làm đúng mỗi một chuyện là sai người đem Lạc Tranh tới chỗ tôi mặc dù cho tới giờ tôi vẫn không rõ vì sao anh ta lại phải làm như vậy.”
Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, cung kính nghe ông trách mắng.
“Có tìm được người thần bí kia hay không?” Ánh mắt sắc bén của Tân lão khẽ quét qua Louis Thương Nghiêu cùng Tân Thanh Hà.
Sắc mặt Tân Thanh Hà có chút khó xử, nhẹ nhàng lắc đầu.
Louis Thương Nghiêu cũng khẽ chau mày, lắc đầu tỏ ý không tìm được.
Tân lão thấy tình hình trì trệ như vậy, tâm trạng càng trở nên nặng nề và không hài lòng hơn…
“Thương Nghiêu, nếu như anh có thời gian giết người vậy sao không dành thêm ít tâm tư đó cho việc tìm người chứ? Người đó khó tìm lắm sao? Lúc còn nhỏ Lạc Tranh đã xảy ra chuyện gì anh chắc đã phải biết rất rõ ràng. Nhưng tôi vẫn cho rằng thân thế Lạc Tranh không có đơn giản như vậy. Trước khi mẹ Lạc Tranh theo bà ngoại con bé tới Hongkong, họ là người thế nào? Vì sao hai người phụ nữ lại vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Hongkong, những chuyện đó chắc hẳn người thần bí kia và cha anh đều biết rất rõ ràng. Hiện giờ cha anh đã không còn, vậy anh càng phải nhanh chóng tra ra chuyện này.”
“Cậu, trước hết xin cậu đừng nổi giận. Thương Nghiêu vẫn luôn không ngừng tìm kiếm ông ta. Tân Thanh Hà thấy mắt ông tràn ngập sự giận dữ vội vàng nhẹ nhàng lên tiếng khuyên giải.”
“Ông, xin hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng.” Có thể nhận thấy Louis Thương Nghiêu đối với Tân lão vẫn rất mực kính trọng. Đổi lại người khác, còn lâu mới dám mắng hắn như vậy.”
Tân lão nghe mấy lời của hắn xong, sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi lại nghiêm túc cất tiếng…
“Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là chăm sóc cho Lạc Tranh cùng đứa bé. Lần này trên tòa, con bé tỉnh táo cùng bình tĩnh như vậy là chuyện mọi người đều thấy rõ ràng. Có điều, sự tỉnh táo của con bé dường như quá mức bình thường cho nên nó lại trở thành sự khác thường. Anh phải chú ý một chút.”
“Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Louis Thương Nghiêu đương nhiên cũng phát hiện ra điều này. Đây cũng là vấn đề khiến hắn lo lắng nhất.
Tân lão cũng không nói gì với hắn nữa mà chỉ nhìn qua phía Tân Thanh Hà, “Cô thật sự định cả đời này sống như vậy sao?”
Tân Thanh Hà đương nhiên hiểu được ý tứ của ông. Sự cố chấp của bà hiển nhiên đã khiến ông đau lòng cùng không vui. Lúc này đây, bà vẫn dùng ánh mắt kiên trì hệt năm xưa nhìn ông cười nhẹ, “Trái tim cháu đã trao hết cho cha Thương Nghiêu rồi nên không cách nào tiếp nhận được người khác nữa.”
“Cô thật cố chấp!” Tân lão lại lần nữa không vui lên tiếng, “Nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ cô còn muốn thủ tiết vì người đàn ông đó hay sao? Đừng quên con trai cô cũng đã kết hôn rồi. Người cô đơn rốt cuộc cũng chỉ còn mình cô mà thôi!”
“Cậu, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Tân Thanh Hà cũng biết rõ tính tình cậu mình. Nhiều năm nay, tuy rằng ông vẫn rất không hài lòng về bà nhưng xét cho cùng cũng là vì quan tâm đến bà mà thôi.”
Tân lão bất giác lại khẽ nhíu mày…
“Ông, xin hãy yên tâm, cháu sẽ tôn trọng quyết định của mẹ. Cháu cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ, không để mẹ phải cô đơn.” Louis Thương Nghiêu cũng hiểu được tâm tư của Tân lão. Thật ra có nhiều lúc hắn cũng hy vọng mẹ mình có thể tìm được tình yêu mới cho riêng bà nhưng mỗi lần hắn chứng kiến mẹ cầm ảnh của cha mình rồi mỉm cười, hắn biết trong lòng bà đã không còn chỗ dành cho người đàn ông khác.
Có một số người, trong đời mình sẽ yêu rất nhiều lần nhưng cũng có người, cả đời chỉ yêu duy nhất một người mà thôi.
Tân lão biết rõ có nói gì cũng vô ích nên chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Tân Thanh Hà nhìn theo bóng Tân lão khuất dần rồi khẽ thở dài, “Nỗi khúc mắc trong lòng cậu với cha con xem ra vẫn không dứt bỏ được!”
Louis Thương Nghiêu cười cười ôm lấy Tân Thanh Hà, “Nhà Louis quả thực đã nợ Tân gia rất nhiều.”
“Thằng bé ngốc, cái gì mà nợ với không nợ chứ. Chuyện đời trước đã qua rồi thì cũng đừng lo lắng nữa. Mẹ đi xem Lạc Tranh một chút. Đứa nhỏ này mẹ mới gặp vài lần nhưng thật sự rất thích con bé. Có thể công khai thừa nhận mang bầu đứa con của con ngay giữa phiên tòa như vậy thực sự rất đáng trân quý. Có thể thấy rõ con bé yêu con đến mức nào, còn nữa…” Ánh mắt Tân Thanh Hà nhìn về nơi mơ hồ nào đó ở phía xa, lại dặn dò thêm, “Con còn nợ con bé một hôn lễ. Các cô gái mặc dù bề ngoài không nói ra nhưng trong lòng rất quan tâm đến chuyện đó. Lúc trước, mấy chuyện con làm cũng thật quá đáng!”
“Mẹ dạy rất đúng, đợi mọi chuyện lắng dịu con sẽ lập tức làm ngay.” Louis Thương Nghiêu cung kính nói.
Tân Thanh Hà gật gật đầu, lại có chút không kìm lòng được khẽ đưa tay xoa đầu Louis Thương Nghiêu giống như hồi hắn còn bé, khẽ thở dài cất lời từ tận đáy lòng, “Chớp mắt đã nhiều năm như vậy rồi, con cũng đã lấy vợ sinh con, nếu như cha con còn sống…”
“Mẹ, hai ngày nữa chúng ta đi thăm cha.” Louis Thương Nghiêu nhìn bà bằng ánh mặt cực kỳ kiên định khẽ lên tiếng.
Tân Thanh Hà nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, ngay cả cánh môi cũng run rẩy không ngừng. Giọng nói của bà liền trở nên rất kích động, nắm lấy cánh tay hắn hỏi gấp, “Mẹ có thể đi thăm cha con sao?”
Cho tới giờ, Tân Thanh Hà đều bị tước đi tư cách tới thăm mộ của cha Thương Nghiêu. Từ khi Thương Nghiêu còn rất nhỏ, bởi sự ngăn cấm của gia tộc Louis, sau khi cha hắn qua đời, cả thi thể ông cùng Thương Nghiêu đều bị đưa về gia tộc Louis. Lúc đó Tân Thanh Hà như sắp phát điên. Mất đi chồng, con trai lại cũng bị mang đi, chuyện gì bà cũng có thể làm ra được. Cuối cùng gia tộc Louis cũng không muốn làm lớn chuyện cho nên đã hứa cho bà cùng con trai thường xuyên gặp mặt. Nhưng mà bà không được phép tới thăm mộ của cha Thương Nghiêu. Nói cách khác, giữa chồng và con trai, bà chỉ có thể chọn một mà thôi.
Cuối cùng Tân Thanh Hà đã lựa chọn con trai của mình bởi đó là kết tinh tình yêu của bà và người đàn ông mà bà yêu thương. Chồng của bà đã qua đời, bà không thể không nhìn thấy con trai nữa.
Cứ như vậy, bà với người đàn ông mình yêu nhất trên đời chẳng những phải sinh ly tử biệt mà ngay cả cơ hội tới thăm mộ ông cũng không có.
Không biết bao lần, khi giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, bà dường như nhìn thấy hình bóng cao lớn của người đàn ông đó. Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào mùa đông, trên người cha Thương Nghiêu khoác chiếc áo măng tô dài còn vương những bông tuyết trắng xóa. Lúc đó trông ông hệt như thiên sứ giáng trần, khiến bà vừa nhìn đã không thể nào quên.
Cho dù không bao giờ được gặp lại cha của Thương Nghiêu nữa nhưng mỗi lần nhớ tới ông, trong lòng bà đều tràn trề hạnh phúc. Mặc dù ông không còn ở trên đời này nhưng tình yêu của họ vẫn sẽ mãi tiếp tục thông qua Thương Nghiêu, con trai họ.
Dáng vẻ cao lớn nối bật giữa đám đông của Thương Ngiêu thật sự thu hút mọi ánh nhìn. Hắn quả thật rất giống cha mình, từ khí chất cho đến đôi mắt đen sâu thẳm mê người, nụ cười cực kỳ tà mị khiến người ta không cách nào cưỡng lại. Điểm khác biệt nhất giữa hắn và cha mình chính là hắn so với cha mình còn tàn nhẫn hơn nhiều. Có lẽ bởi từ nhỏ đã mất cha cho nên hắn luôn phải dựa vào bản thân mình để giải quyết hết thảy mọi chuyện.
Tân Thanh Hà vốn đã giữ cho trái tim mình bình lặng như mặt nước an tĩnh, nếu đã không thể gặp được cha của Thương Nghiêu thì hãy đem tất cả tình cảm chôn chặt vào đáy lòng, đem dư vị ngọt ngào của nó từng chút từng chút an ủi bà cả đời này. Mặc dù bà biết rõ ông được chôn cất tại đâu nhưng vẫn vô số lần bà phải cố gắng khống chế bản thân mình. Mỗi lần không kìm chế được tâm trạng thì bà lại dùng phương thức duy nhất là lữ hành để xoa dịu tâm hồn…đến những nơi mà bà và cha Thương Nghiêu đã từng hứa hẹn sẽ cùng tới năm xưa…
Chỉ là không ngờ tới hôm nay Thương Nghiêu lại nói ra như vậy, mà ánh mắt của hắn cũng cực kỳ kiên định.
Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Sở dĩ trước giờ hắn không đề cập tới chuyện này là bởi vì không muốn các trưởng bối khác trong gia tộc Louis lại đến làm phiền mẹ hắn. Nhưng hôm nay hắn đã không còn cố kỵ nữa. Bởi hắn đã không ngừng chặt đứt mạch máu kinh tế của bọn họ, hơn nữa sau phiên tòa này, chánh án nhất định sẽ đem những người liên quan đến chuyện buôn lậu vũ khí ra ánh sáng, như vậy sẽ chỉ còn lại ông nội hắn mà thôi. Hắn biết rõ ông nội mình chẳng qua là vì bảo vệ lợi ích gia tộc. Một khi mọi sự uy hiếp từ những người kia không còn, ông cũng sẽ nhanh chóng lui về hưởng thanh nhàn.
“Mẹ yên tâm, con sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Sau này mẹ có thể tự do tới thăm cha.” Louis Thương Nghiêu khẽ cất những lời chân thành từ tận đáy lòng.
Tân Thanh Hà đã sớm kích động đến mức bối rối, tâm nguyện hơn nửa đời bà rốt cục cũng có thể thực hiện…
Louis Thương Nghiêu an ủi mẹ mình thêm một hồi sau đó mới rời đi. Mà Tân Thanh Hà bởi vì có thể gặp được chồng mình nên tâm tình cũng cực kỳ thoải mái, xoay người trở về nhà chuẩn bị mọi thứ.
Lúc bà vừa bước tới bãi đậu xe liền thấy một thân hình cao lớn đứng chắn ngay phía trước, ngẩng đầu nhìn lên bà liền thấy một gương mặt quen thuộc…
“Dennis…”
“Bác gái, gần đây có khỏe không?” Trên môi Dennis tràn ngập nụ cười rạng rỡ.
Tân Thanh Hà gật gật đầu.
Dennis cũng không vòng vo mà trực tiếp nói ngay vào đề, “Bác gái, có một chuyện cháu đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu hiện giờ cháu nói với bác không biết có tiện không?”
Tân Thanh Hà đương nhiên biết câu ngạn ngữ, “Không có chuyện không lên điện tam bảo”. Nếu Dennis đã tới đây tìm bà tức là cậu ta không muốn để Thương Nghiêu trông thấy. Như vậy nhất định cậu ta có chuyện quan trọng cần nói.
Tân Thanh Hà gật đầu, cười nhẹ một tiếng rồi cùng Dennis rời khỏi bãi đậu xe…
***
Xe thẳng đường chạy về phía trước, mà Lạc Tranh từ lúc ngồi vào xe cũng không nói năng gì cho nên lúc Louis Thương Nghiêu và Tân lão ở bên ngoài nói gì nàng cũng không hề để ý.
Ánh mắt nàng có chút đờ đẫn, giống như những tán cây tàn úa hai bên đường, yên tĩnh nhìn về phía trước không hề chớp mắt.
Lúc mới lên xe, Louis Thương Nghiêu chỉ nghĩ là nàng mệt mỏi nên mới như vậy. Nhưng càng về sau, hắn càng cảm thấy nàng không ổn liền đưa tay kéo nàng xoay về phía mình, lo lắng hỏi, “Tranh, em đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm thấp đầy ấm áp của hắn nhẹ nhàng vang lên cực kỳ cuốn hút, đủ để mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào nhưng Lạc Tranh vẫn ngồi ngây người ra đó. Một hồi lâu sau nàng mới ngước mắt lên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ xa cách cùng nghi hoặc. Rồi khóe môi nàng khẽ giật giật, nét khác thường trong đáy mắt cũng dần dần lan tỏa…
“A….Thương Nghiêu à…”
Một câu nói này của nàng lại khiến cho một người đã từng trải biết bao sóng to gió lớn như Louis Thương Nghiêu cảm thấy rợn tóc gáy. Ý tứ trong những lời của nàng vừa rồi thực quá rõ ràng… Nguyên văn câu nói của nàng là “Thương Nghiêu à...”
Ý nghĩa của câu nói này đã quá rõ ràng rồi!
Chính là trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng không hề nhận ra hắn.
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện ra trong đầu khiến toàn thân Louis Thương Nghiêu bất giác lạnh cóng lại như vừa rơi vào hầm băng. Lạc Tranh vừa rồi còn ở trên tòa biện hộ cho hắn giờ đây lại nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ xa lạ…
Sao có thể như vậy?
“Tranh…” Trạng thái của Lạc Tranh lúc này thực sự quá kỳ quái khiến Louis Thương Nghiêu băn khoăn không biết có nên mời bác sỹ tâm lý tới hay không nữa.
Ánh mắt Lạc Tranh lại lần nữa chuyển sang mờ mịt, nhìn về phía hắn một hồi rồi sự mơ hồ trong đó mới dần tiêu tán, khôi phục lại chút thần khí…
“Thương Nghiêu, chúng ta thắng kiện rồi phải không?”
Louis Thương Nghiêu nhíu nhíu mày gật đầu, “Nếu như không có em, trận này sẽ không cách nào thắng được.”
“Không đâu, thực ra phải cảm ơn Kỳ Ưng Diêm.” Dường như Lạc Tranh đã khôi phục lại tư duy tỉnh táo thường ngày, “Lúc ở trên tòa cũng như bên ngoài, anh ấy đều hết mực giúp đỡ em. Ở trên tòa, từng hành động cùng lời nói của anh ấy đều thúc đẩy cho việc đưa sự thật ra ánh sáng. Nếu đổi lại là người khác, sự tình có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.”
Louis Thương Nghiêu dứt khoát kéo nàng xoay lại, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, “Tranh, nói cho anh biết rốt cục em đang nghĩ gì thế?”
Lạc Tranh trầm tư một chút, sau đó ánh mắt có chút biến động rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Em nghĩ cục cảnh sát rất nhanh sẽ điều tra ra chân tướng việc người trong gia tộc Louis cùng Ôn Húc Khiên giết người. Chúng ta phải mau chóng trở về công ty vì còn rất nhiều công việc phải xử lý. Còn có ông nội của anh nữa, thật ra ông cũng có nhiều chuyện vạn bất đắc dĩ, chúng ta…”
“Lạc Tranh!” Louis Thương Nghiêu lập tức ngắt lời nàng, nghiêm giọng nói, “Lúc này, anh chỉ để ý đến cảm nhận của em mà thôi. Em muốn hỏi gì, muốn nói gì thì hãy nói hết ra được không? Em cứ như vậy khiến anh thật sự lo lắng.”
Hắn không sợ lúc nàng đối mặt với mọi chuyện mà chỉ sợ nàng sẽ tiếp tục tự lừa dối bản thân mình. Mặc dù đây cũng là cơ chế tự bảo vệ của con người nhưng biểu hiện như nàng lúc này thật sự đã quá mức bình thường rồi.
Lạc Tranh nghe vậy liền bật cười, “Thương Nghiêu, anh sao vậy? Em vừa mới thắng kiện, chúng ta cần phải đi ăn mừng mới đúng chứ? Sao anh lại nghiêm túc như vậy?”
“Tranh…” Louis Thương Nghiêu thực sự không hiểu nổi Lạc Tranh lúc này ra sao nữa đành chăm chú ngó chừng nàng.
“A, đúng rồi! Lúc nãy thấy anh và sư phụ em nói chuyện có vẻ rất thân thiết, hai người biết nhau sao?” Lạc Tranh bất giác nhớ lại tình hình lúc ở bãi đậu xe liền lên tiếng hỏi.
Louis Thương Nghiêu gật nhẹ một cái, “Là ông bên ngoại của anh.” Lúc trả lời, ánh mắt hắn cũng không hề dời khỏi nàng.
“Ông bên ngoại?” Lạc Tranh mỉm cười gật đầu, “Thì ra là vậy, thế giới này thật sự nhỏ quá! Mà anh và sư phụ nói gì vậy?”
Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, hắn biết lúc nàng hỏi mấy lời này thì trong đầu lại đang nghĩ những chuyện hoàn toàn khác. Nói cách khác, trong lòng nàng luôn có những vấn đề mãi không chịu nói ra. Khẽ than nhẹ một tiếng, hắn chậm rãi nói, “Ông vẫn luôn không hài lòng về việc mẹ anh cứ sống độc thân tới tận bây giờ.”
Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, “Em nghĩ bác gái nhất định là không chịu nghe mọi người khuyên nhủ cùng thuyết phục.”
“Phải, bởi mẹ rất yêu cha anh.” Louis Thương Nghiêu chân thành cất lời từ tận đáy lòng.
Lạc Tranh nhìn chằm chằm hắn một hồi, ánh mắt nàng dường như có chút phức tạp, dường như có chút vui vẻ, tóm lại vẻ mặt nàng lúc này rất lạ lùng. Một lúc sau, nàng chậm rãi nói, “Nếu như anh chết đi, em cũng sẽ giống như bác gái, cả đời này không yêu bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.”
Vốn là một câu nói đầy tình ý lại bị nàng biểu đạt sang một ý nghĩa đẫm máu thậm chí còn có chút tàn nhẫn. Louis Thương Nghiêu nghe mà vô thức run lên. Lạc Tranh chưa bao giờ nói chuyện thế này, cho dù có muốn biểu đạt ý như vậy, nàng sẽ nói, “Nếu như anh không còn trên đời này nữa…”
Hít sâu một hơi, Louis Thương Nghiêu đem nàng ôm vào trong ngực. Hắn yêu nàng sâu sắc như vậy nên thấy nàng thế này lại càng thêm đau lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu khẽ nói, “Tranh, cho dù thế nào đi nữa, anh đều cảm ơn em, cảm ơn em đã có thể công khai thừa nhận mang thai con của anh. Lúc anh biết em vẫn một mực giấu anh chuyện đó, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.”
Nói xong câu đó, thấy người phụ nữ trong ngực mình không có bất kỳ câu trả lời nào, hắn có chút nghi ngờ khẽ đẩy nàng ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt lại lần nữa nổi lên vẻ xa lạ cùng nghi hoặc của nàng…
Mà Lạc Tranh cũng ngây người nhìn hắn, “Em mang thai?”
Một câu nói này của nàng khiến cho trái tim Louis Thương Nghiêu như sắp ngừng đập, hắn kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu cũng không nói năng gì…
***
Bệnh viện tư…
Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi sau khi nàng dùng giọng điệu đầy hoài nghi hỏi hắn “Em mang thai?”. Nhìn người phụ nữ mình yêu nằm trên giường bệnh, Louis Thương Nghiêu vừa đau lòng vừa không ngừng lo lắng.
Bác sỹ Lawrence và Oswald cùng bước vào phòng bệnh, Lawrence đem tất cả báo cáo kiểm tra sức khỏe đưa cho Louis Thương Nghiêu rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Chúc mừng cậu! Cậu thật sự được làm cha rồi!”
Louis Thương Nghiêu thực sự bị kích động, cũng không cầm lấy báo cáo từ tay Lawrence ngay. Ánh mắt hắn sáng lên nhưng vẫn có chút dè dặt hỏi lại, “Thật chứ?”
Lawrence cùng Oswald nhìn nhau bật cười, nhất là Lawrence không nhịn nổi còn khẽ lắc đầu, “Thương Nghiêu à, chuyện như vậy tôi lừa cậu làm gì.” Nói xong, Lawrence liền đưa cho hắn một tấm phim chụp, “Cậu tự xem đi, đây chính là cục cưng của cậu đó.”
“Đưa cho tôi!” Louis Thương Nghiêu vội vàng giành lấy tấm phim từ trong tay Lawrence, nhìn một hồi rồi trừng lớn hai mắt chỉ vào tấm phim, “Sao lại nhỏ thể này? Vậy tay đâu? Đầu ở chỗ nào?”
Lawrence cùng Oswald nghe mấy lời của hắn mà suýt ngã ngửa. Lawrence có chút bất đắc dĩ trợn mắt lên rồi nhẫn nại giải thích, “Lão huynh à, đừng khủng bố tôi như vậy được không. Đứa trẻ còn chưa tới bốn mươi ngày, vẫn còn chưa thành hình mà!”
Người đàn ông này thật là! Một chút kiến thức sinh lý dễ hiểu như vậy mà hắn không biết chút gì là sao?
Louis Thương Nghiêu vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn Lawrence, không phải hắn không hiểu đạo lý này, chỉ là hắn quá khẩn trương sợ đứa bé có chuyện gì mà thôi.
“Thì ra con của tôi khi bé trông như vậy!”
Nghe mấy lời ngốc nghếch của Louis Thương Nghiêu, Lawrence thật muốn kéo hắn ra giảng cho một bài. Khẽ thở dài một tiếng, Lawrence chậm rãi nói, “Thương Nghiêu, lúc mới hình thành trong bụng mẹ, cậu cũng như vậy đó.”
“Ha ha…” Louis Thương Nghiêu nhìn tấm phim chụp rồi cất tiếng cười có chút ngây ngô. Gương mặt cương nghị của hắn cũng nhờ vậy mà trở nên nhu hòa đi rất nhiều, những nét tà mị trên gương mặt hắn từ lúc nhìn thấy đứa bé cũng trở nên dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương của người cha. Giọng nói đầy kiêu hãnh của hắn lại vang lên, “Con của tôi đương nhiên sẽ giống tôi rồi!”
Lawrence thật sự không thể nhịn thêm được nữa lại nói chen vào, “Tất cả mọi đứa trẻ mới hình thành đều trông như vậy!”
“Con của tôi nhất định sẽ xinh đẹp hơn người!” Louis Thương Nghiêu đắc ý nhìn tấm phim trong tay, ngón tay hắn còn có chút run rẩy cùng mê muội khẽ vuốt ve tấm phim. Không khó để nhận ra trong lòng hắn đang kích động cùng hưng phấn đến thế nào.
Lawrence cũng không nói gì thêm bởi anh ta biết rõ hắn vẫn luôn là người tràn đầy kiêu hãnh. Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên Lawrence thấy dáng vẻ này của Louis Thương Nghiêu. Lúc trước anh ta còn nghĩ hắn không thích trẻ con. Thật không ngờ!
Louis Thương Nghiêu quay sang nhìn về phía Lạc Tranh. Nếu như không phải nàng đang chìm trong giấc ngủ thì hắn thật sự muốn ôm nàng chạy ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết bà xã của hắn đã mang thai.
Ngắm nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn say ngủ vẫn còn vương chút mệt mỏi của nàng, Louis Thương Nghiêu khẽ cúi xuống, cũng không chút để ý đến trong phòng vẫn còn hai vị bác sỹ kia, nhẹ nhàng hôn lên bên tai nàng, dịu dàng nói, “Bà xã, cảm ơn em!”
Đúng vậy, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự cảm kích cùng hạnh phúc. Cho tới giờ, hắn cũng không biết tư vị này phải diễn tả thế nào nữa. Loại hạnh phúc này hắn chưa từng được trải nghiệm bao giờ. Trong lòng hắn lúc này là những cảm xúc không ngừng đan xen, cảm kích có, vui mừng có, còn có cả trách nhiệm lớn lao vì bắt đầu từ hôm nay, hắn không chỉ có trách nhiệm làm một người chồng tốt mà còn là một người cha nữa. Hắn rốt cục cũng khiến người phụ nữ mình yêu tình nguyện mang thai đứa con của hắn. Đứa bé này là niềm kiêu hãnh cùng tự hào của hắn và nàng. Từ hôm nay, hắn phải tích cực trở thành một người cha tốt.
Thấy Louis Thương Nghiêu phấn khích như vậy, bác sỹ Oswald vốn im lặng từ nãy giờ khẽ thở dài một hơi, có chút ngập ngừng lên tiếng, “Louis tiên sinh, tôi có chuyện cần nhắc nhở anh một chút.”
Tuy vẫn ở trạng thái hưng phấn nhưng Louis Thương Nghiêu không khó nhận ra giọng nói mang ngữ điệu chần chừ của bác sỹ. Hắn đứng thẳng dậy, đôi mắt đang tràn ngập ý cười dần trở nên nghiêm túc.
“Ông muốn nói gì?”
Bác sỹ Oswald khẽ liếm môi, điều ông muốn nói lúc này thật khó mở miệng nhưng ông vẫn kiên trì nói ra, “Tôi biết rõ anh rất mong đợi đứa bé này, nhưng tình trạng tâm lý hiện giờ của Lạc Tranh không thích hợp cho việc mang thai.”
Louis Thương Nghiêu vừa nghe xong mấy lời này, nụ cười trên môi hắn như đông cứng lại, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, giọng nói cũng thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm hẳn đi…
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Bác sỹ Oswald biết không thể dấu được hắn nên khẽ hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Thật ra về chuyện này cả tôi và bác sỹ Lawrence đều có chung nhận định. Đó chính là….Đứa bé này không thể giữ lại được.”
“Cái gì?” Louis Thương Nghiêu đứng bật dậy, đôi mắt sắc bén của hắn lúc này lóe lên tia nhìn hung dữ tựa dã thú, trông hệt như một con sư tử dũng mãnh sẵn sàng giương móng vuốt bảo vệ vợ và con của mình vậy.
/190
|