Đợi bên nguyên thực hiện xong phần biện luận của mình, Lạc Tranh liền đứng dậy. Nàng cũng không lập tức lên tiếng mà chỉ dùng đôi mắt đẹp nhìn khắp lượt phòng xử, lướt qua rất nhiều đôi mắt đang dõi theo nàng. Có những đôi mắt mang theo sự mong đợi, có đôi mắt mang theo nét nghi vấn. Những ánh mắt đó có hàm ý gì nàng đều hiểu cả nên đương nhiên có thể bình thản đối mặt…
Một lúc lâu sau...
“Tại phiên tòa lần trước, có rất nhiều người đặt nghi vấn về quan hệ của tôi với bị cáo liệu có làm ảnh hưởng tới vụ án hay không? Cũng có người đặt nghi vấn liệu tôi có làm những việc trái pháp luật, ngụy tạo chứng cứ có lợi cho bị cáo hay không? Trước hết, tôi là một người phụ nữ, và cũng là vợ của bị cáo. Cho dù tôi có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng…đừng nói là trước khi mở phiên tòa, mà ngay giờ khắc này tôi vẫn có tư tâm, đó chính là hy vọng phiên tòa này có thể tuyên bố chồng tôi vô tội. Lúc này đây, tôi càng mong muốn điều đó bởi vì…Tôi không muốn để con của mình vừa ra đời đã không có cha. Cũng không muốn để cho con của mình biết cha nó bởi vì một vụ án oan mà phải ngồi tù.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh băng của Lạc Tranh vang dội khắp phòng xử, nàng cũng không hề có ý định hướng tới việc đưa ra kết luận mà các luật sư bình thường hay làm khi đưa ra lời biện luận cuối cùng mà chỉ bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình…
Tất cả mọi người có mặt trên tòa đều không ngờ rằng nàng lại nói như vậy, nhất là câu nói cuối cùng của nàng.
Trước đây, bọn họ cũng biết quan hệ giữa nàng và bị cáo. Cũng có người phàn nàn về việc tòa án làm việc có chút thiên vị, đặc biệt cho phép vợ làm luật sư biện hộ cho chồng. Nhưng nay, Lạc Tranh lại thản nhiên nói ra những suy nghĩ trong lòng mình như vậy khiến cho những người còn đang có ý nghi ngờ kia chẳng còn lời nào để phản kích lại.
Tại chỗ ngồi dành cho bị cáo, trong lòng Louis Thương Nghiêu là hàng loạt cảm xúc ngổn ngang. Trên môi hắn khẽ nở nụ cười khổ, “Người phụ nữ này vĩnh viễn vẫn cứ như vậy! Mang thai con của hắn nhưng vẫn nhất mực gạt hắn, không chịu nói ra. Không ngờ tới, lần đầu nàng công khai chuyện này lại là ở trên pháp đình.
Nhưng mà hắn cũng rất cảm động bởi hắn vốn còn tưởng rằng nàng không thích trẻ con. Sở dĩ nàng mãi vẫn không nói cho hắn biết một là sợ hắn phân tâm, hai là có lẽ xuất phát từ ý nghĩ của nàng, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận cục cưng. Nhưng hôm nay, nàng có thể công khai thừa nhận như vậy nói lên nàng đã tiếp nhận đứa bé này.
Nghĩ tới đây, nỗi bất an xâm chiếm tâm trạng hắn lâu nay cũng dần dần lắng dịu.
Nói xong những lời này, Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Nhưng bản thân tôi là một luật sư, cho dù quan hệ của tôi với bị cáo có thế nào đi nữa thì vẫn phải chú ý đến điểm căn bản nhất là chứng cứ. Theo những chứng cứ đã đệ trình, mức độ phức tạp của vụ án này đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Chứng cứ được thu thập càng nhiều, tôi lại càng thấy thất vọng và đau khổ. Bởi vì những chứng cứ đó cho tôi biết rõ trong lực lượng cảnh sát mà chúng ta vốn tin cậy lại hắc ám đến cỡ nào. Chứng cứ cũng cho tôi biết được sự cấu kết giữa thương giới cùng cảnh giới đáng sợ đến thế nào. Để đạt được mục đích cùng lòng tham của mình, những kẻ vô sỉ đó không tiếc dùng những thủ đoạn hèn hạ, tỉ mỉ thêu dệt, bịa đặt ra cái gọi là chứng cứ để đổ oan cho đối thủ của mình.
Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, chứng cứ mà các vị đang cầm trong tay có thể chứng minh rõ ràng thân chủ của tôi là người vô tội. Nhân chứng cùng vật chứng đều chỉ rõ thân chủ tôi không hề liên quan gì tới vụ án này, ngược lại anh ấy vẫn luôn hết mực quan tâm tới công chúa bằng sự chân thành. Cho dù bận rộn công việc muộn như vậy vẫn dành thời gian đi thăm cô ấy. Nếu như phải đem một tội trạng nào đó áp đặt lên người thân chủ tôi thì chỉ có thể nói thân chủ tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất chính là sinh ra trong một gia tộc chỉ coi trọng lợi ích.
Nhưng anh ấy không có quyền chọn lựa sự tự do cho bản thân mình. Sinh ra trong một gia tộc mà trong lòng nó không ngừng diễn ra sự tranh đấu, anh ấy đã vô tình trở thành vật hy sinh. Anh ấy muốn có tự do cho riêng mình nhưng không cách nào có được. Mặc dù anh ấy có quyền lực trong tay nhưng lại không thể tự quyết định cuộc sống của mình. Thân chủ tôi vì muốn đấu tranh cho cuộc sống riêng cho nên mới chọc đến lợi ích của những thành viên khác trong gia tộc, khiến cho họ âm thầm bày mưu tính kế, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào từ lừa gạt, mưu sát, dối trá…Bi kịch của công chúa cũng theo đó mà diễn ra.
Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, với những nhân chứng và vật chứng đầy đủ như vậy, tôi thỉnh cầu các vị đưa ra phán quyết thân chủ tôi là người vô tội. Kính mong các vị hãy dùng trái tim cùng tinh thần chính nghĩa của mình để đưa ra sự bình phán công tâm nhất. Xin cảm ơn tất cả mọi người!”
Đây là phần biện luận dài nhất mà Lạc Tranh đã thực hiện từ trước tới nay, cũng là những lời biện luận cuối cùng của nàng. Nói xong những lời này, nàng trở về chỗ ngồi của mình, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi dành cho bị cáo, nhìn Louis Thương Nghiêu cong môi cười. Nụ cười của nàng rạng ngời như nụ hoa đào tươi đẹp giữa mùa xuân ấm áp, khiến Louis Thương Nghiêu có cảm giác như trở lại ngày mà hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên ở bên ngoài tòa án.
Sau khi phần biện luận của hai bên kết thúc, chánh án quay sang nhìn về phía bồi thẩm đoàn.
“Các vị bồi thẩm đoàn, hy vọng các vị có thể đưa ra sự bình phán công bằng và chính xác nhất đối với vụ án này. Xin hãy nhớ, các vị cần phải quyết định hết sức thận trọng, cần phải căn cứ vào bằng chứng để ra quyết định. Quyết định cuối cùng của các vị cần phải đạt được sự đồng thuận cao nhất để có thể đạt được hiệu lực thông qua.”
Các thành viên trong bồi thẩm đoàn trịnh trọng gật đầu, lần lượt rời khỏi chỗ ngồi của mình để tiến hành hội ý nhằm đưa ra quyết định.
Quá trình chờ đợi thực sự là một khoảng thời gian cực kỳ buồn chán. Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua trong sự trông ngóng của cả Kỳ Ưng Diêm và Lạc Tranh. Không khí trong phòng xử tĩnh lặng đến nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ từng tích tắc vang lên.
Khoảng thời gian mà bồi thẩm đoàn bàn bạc và đưa ra quyết định càng dài càng chứng tỏ ý kiến của từng thành viên trong đó rất khác nhau. Như vậy cũng có nghĩa là ý kiến của họ khá bất đồng và khó để đưa ra quyết định cuối cùng.
Lạc Tranh nâng ly cà phê lên rồi lại hạ xuống. Suốt thời gian từ khi các thành viên bồi thẩm đoàn rời phòng xử tiến vào phòng nghỉ, nàng cũng không hề nói lấy một lời nào. Các thành viên trong đoàn luật sư cũng đều ngồi yên lặng chờ đợi kết quả.
Vi Như vừa bước lại gần phía Lạc Tranh thì mấy luật sư trong đoàn lập tức bồn chồn đứng bật dậy hỏi vội, “Kết quả sao rồi?”
Vi Như nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Bồi thẩm đoàn vẫn đang thương nghị.” Nói xong câu đó, cô đặt một ly đồ uống nóng hổi trước mặt Lạc Tranh rồi nhẹ nhàng nói, “Sư phụ, cà phê không tốt đối với cục cưng, chị uống cái này đi!”
Lạc Tranh nhận lấy ly sữa, nhẹ nhàng mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Vi Như thực giống như nàng đối với sư phụ trước kia, chuyện gì cũng nghĩ rất chu toàn.
Khẽ nhấp một ngụm sữa, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan khắp toàn thân Lạc Tranh.
Trong đoàn có một vị luật sư khá bồn chồn, không ngừng đi qua đi lại trong phòng xử rồi khẽ than nhẹ một tiếng, “Lạc luật sư, quyết định lần này sao lại cần nhiều thời gian tới vậy chứ?”
“Đúng vậy, nếu trong vòng một giờ đồng hồ mà còn không đưa ra quyết định thì tôi e rằng mấy vị thành viên bồi thẩm đoàn này muốn ở lại tòa án đến mai mất.” Một luật sư khác khẽ lên tiếng có chút ai oán.
“Không thể nào! Tình huống như vậy rất hiếm khi phát sinh!” Vi Như có chút hoảng sợ vội lên tiếng.
Lạc Tranh đem ly sữa nóng đặt xuống, khẽ cất tiếng an ủi, “Mọi người đừng quá khẩn trương. Vụ án này phức tạp đến cỡ nào mọi người đều biết rồi. Bồi thẩm đoàn thận trọng ra quyết định như vậy cũng là chuyện tốt. Mọi người chúng ta cố gắng chờ thêm là được.”
Vi Như thấy ánh mắt của Lạc Tranh vẫn an tĩnh hệt như đã biết kết quả ra sao thì cũng yên tâm lại phần nào. Nếu đổi lại là trước kia thì Vi Như cũng đã sớm hình thành thói quen với sự bình tĩnh của nàng nên sẽ không cảm thấy có gì lạ. Nhưng hôm nay, Lạc Tranh ở trên pháp đình chịu đựng sự đả kích lớn đến như vậy mà vẫn có thể thong dong đối mặt, hơn nữa còn duy trì sự tỉnh táo đến tận bây giờ khiến cho Vi Như rất khâm phục nhưng cũng cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ đang dâng lên trong lòng.
Cảm giác lo lắng này không phải chỉ mình Vi Như mới có. Vừa nãy, khi Vi Như đang chuẩn bị sữa nóng cho Lạc Tranh thì Kỳ Ưng Diêm kéo cô qua một bên, cực kỳ ân cần hỏi thăm tình hình của Lạc Tranh khiến cho Vi Như cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng của mình không phải là dư thừa.
Khẽ liếm môi, Vi Như ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh hỏi nhỏ, “Sư phụ, chị nói phán đoán của bồi thẩm đoàn có thể bị ảnh hưởng bởi tình tiết phức tạp của vụ án này hay không? Dù sao thì phán đoán của họ cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi các bên liên quan.”
“Em nghĩ có khả năng đó không?” Lạc Tranh cũng không nhìn về phía Vi Như mà chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm sữa nóng, “Cho dù thế nào cũng phải trả lại công bằng cho người đã khuất. Đó là đạo đức tối thiểu nhất mà bồi thẩm đoàn phải có. Chị ở trong luật giới nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghi ngờ sự công bằng của pháp luật.”
Vi Như khẽ hít sâu một hơi. Có lẽ cô vĩnh viễn không có được sự kiên cường như sư phụ mình, có thể không quan tâm đến thắng thua, cho dù lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm nhất cũng vẫn giữ được sự tỉnh táo, không hề biến sắc.
Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi đi cho đến khi kim đồng hồ sắp chạy xong một vòng thì phía bồi thẩm đoàn cũng có kết quả.
Không khí trên tòa trở nên nghiêm túc đến mức nặng nề.
Chánh án nhận lấy kết quả từ phía bồi thẩm đoàn gửi lên, mở ra nhìn thoáng qua sau đó gật nhẹ đầu rồi nhìn về phía đại diện của bồi thẩm đoàn lên tiếng, “Xin nhờ các vị tuyên đọc kết quả!”
Vẻ mặt của Lạc Tranh cùng Kỳ Ưng Diêm tràn ngập sự nghiêm túc.
Đại diện bồi thẩm đoàn đứng dậy, trang trọng cất lời, “Các thành viên trong bồi thẩm đoàn đã nhất trí và đưa ra quyết định…
Sau khi thông qua việc xem xét các chứng cứ và tình huống phát sinh một cách nghiêm túc, chúng tôi nhất trí quyết định, tội danh mưu sát của bị cáo Louis Thương Nghiêu…Không thành lập!”
Kỳ Ưng Diêm âm thầm siết chặt nắm tay, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống mà Lạc Tranh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng có chút chấn động.
Khóe môi chánh án cũng mơ hồ cong lên thể hiện sự hài lòng, trịnh trọng lên tiếng, “Tôi tuyên bố, bị cáo Louis Thương Nghiêu với tội danh mưu sát không thành lập, lập tức phóng thích ngay tại tòa. Xét thấy vụ án này có liên quan tới những vụ án khác cho nên những người có liên quan vẫn sẽ phải tiếp nhận sự điều tra từ phía cảnh sát sau khi phiên tòa này kết thúc!”
Tất cả mọi người đều đứng dậy, Lạc Tranh cũng không nói lời nào đi thẳng về phía Louis Thương Nghiêu, trước mắt tất cả mọi người, hai người họ ôm chầm lấy nhau không chút kiêng kỵ.
Vẫn liên tục ngồi nghe phán xử, vương phi Monaco khẽ đưa tay che đi đôi mắt đã mờ lệ. Vừa quay đầu đi thì bà lại nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn hận của Sally. Bởi cô ta ở trên tòa làm chứng giả cho nên đang phải tiếp nhận sự điều tra từ phía cảnh sát.
Thấy gương mặt vương phi đã hoen đầy nước mắt, nét mặt Sally thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, vừa muốn rời đi nhưng lại e ngại phía cảnh sát.
Vương phi cũng đi thẳng về phía cô ta, ánh mắt bà lộ ra sự phức tạp vô hạn.
Khóe miệng Sally khẽ giật giật, còn chưa kịp mở miệng đã bị vương phi giáng cho một bạt tai cực mạnh.
Một tiếng “Bốp” vang lên đanh gọn thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, kể cả Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu. Hai người họ không hẹn mà cùng tiến về phía bà.
Sally đưa tay ôm mặt, nước mắt thi nhau rớt xuống.
Vương phi đánh cô ta một bạt tai này là có đầy đủ lý do của nó, hành vi của Sally thực sự khiến bà quá phẫn nộ.
“Vương phi, làm vậy dưới ánh mắt bao người thực không hay cho lắm!” Lạc Tranh khẽ thở dài nói.
Vương phi nhìn về phía nàng, lại nhìn Louis Thương Nghiêu một hồi. Mặc dù không chính thức nói lên lời xin lỗi nhưng từ ánh mắt của bà có thể nhận ra sự áy náy tột độ. Bà khẽ liếm cánh môi, cất tiếng, “Lạc luật sư, đối với kẻ đã sát hại con gái tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho hắn. Xin cô làm luật sư đại diện cho tôi!”
Lạc Tranh nhìn về phía bà, chậm rãi trả lời, “Thật ra hung thủ cũng đã không còn cơ hội chống án bởi vì chứng cứ đã quá xác thực. Vương phi căn bản không cần mời luật sư làm gì. Xin người hãy yên tâm, Deneuve tuyệt đối sẽ không phải mất mạng một cách oan uổng. Hơn nữa, đây cũng là lần cuối cùng tôi thượng tòa rồi!”
Vương phi cùng Louis Thương Nghiêu và tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả Vi Như ở phía sau lưng cũng không ngoại lệ. Còn Lạc Tranh chỉ cười nhẹ, cũng không nói thêm gì mà chỉ khoác tay Louis Thương Nghiêu cùng rời khỏi tòa án.
Chỉ có bản thân Lạc Tranh mới biết được, nàng đã từng đánh thắng không biết bao nhiêu vụ án nhưng chỉ có vụ án cuối cùng này mới là trận đánh rực rỡ nhất của cuộc đời nàng.
***
Tất cả giới truyền thông đều đang tụ tập ngay trước cửa tòa án. Ngay khi phiên tòa vừa kết thúc, các phóng viên đều xúm lại tranh thủ tìm kiếm những tư liệu mới nhất để viết bài. Đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, Lạc Tranh cũng không nói thêm gì mà Kỳ Ưng Diêm cũng hệt như vậy. Suốt cả quãng đường rời tòa án, Lạc Tranh đều được Louis Thương Nghiêu vây trong vòng tay mạnh mẽ của hắn, phía sau còn có mấy vệ sỹ bao quanh khiến cho các phóng viên không có cơ hội tiến lại gần.
Đưa Lạc Tranh vào trong xe xong, Louis Thương Nghiêu quay đầu trầm giọng nói với một vệ sỹ thân tín bên cạnh, “Tôi không muốn tên Ôn Húc Khiên kia nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, lập tức đi làm đi!”
“Vâng!” Vệ sỹ lập tức tuân lệnh, vừa muốn xoay người dời đi lại nghe thấy thanh âm của một vị nhân sỹ lớn tuổi vang lên…
“Người của gia tộc Louis quả không hổ danh là người của gia tộc Louis, dòng máu chảy trong người vẫn mãi là dòng máu ưa bạo lực.”
Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn sang…Thì ra là Tân lão!
Dưới ánh trời chiều, dáng vẻ tráng kiện cùng tiếng bước chân trầm ổn của ông vang lên đầy mạnh mẽ bất chấp tuổi tác. Ông nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, trong ánh mắt lộ rõ vài phần bất mãn.
Mà lúc này mẹ của Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng thoát ra khỏi chỗ của cánh phóng viên, vừa định tới bên Louis Thương Nghiêu nhưng nhìn thấy Tân lão thì sắc mặt bà hơi ngẩn ra…
“Đã tới đây rồi còn muốn tránh tôi sao?” Tân lão thấy Tân Thanh Hà, sắc mặt cũng có chút không vui…
Tân Thanh Hà hít sâu một hơi, tiến lại gần cũng không nói lời nào…
Tân lão lại nhìn về phía Louis Thương Nghiêu...
“Anh định tước đi mạng sống của người ta, vậy tôi hỏi anh, cha mẹ anh ta sẽ làm sao đây? Anh ta đã vi phạm pháp luật thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Anh không phải chánh án, cũng không phải người đại diện cho công lý, lấy quyền gì để định đoạt sinh mệnh của người khác?” Ngữ khí của Tân lão tỏ rõ sự không vui, bàn tay cũng đưa ra giữ lấy bả vai Louis Thương Nghiêu…
“Sao anh lại không giống cha mình chút nào như vậy? Trước đây, tôi vốn đã không hài lòng với cha anh, giờ tôi lại càng không hài lòng với anh hơn!”
“Ông…” Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng gọi một tiếng, “Cháu biết rõ ông đối với cha cháu và cháu đều không hài lòng, nhưng cho tới giờ mẹ cháu luôn là người vô tội. Cho dù ông có oán hận cỡ nào cũng đừng giận mẹ cháu.”
Tân lão là người thân duy nhất còn lại của Tân Thanh Hà trên đời này. Bởi vì lúc trước Tân Thanh Hà theo cha của Louis Thương Nghiêu rời bỏ gia đình nên ông vẫn luôn cảm thấy bất mãn với hành động của bà. Ông vẫn luôn nghĩ rằng bỏ trốn không phải là cách tốt nhất để giải quyết mọi việc. Đáng tiếc lúc đó cha mẹ Louis Thương Nghiêu đều liều lĩnh đưa ra sự chọn lựa như vậy khiến cho Tân lão trong cơn tức giận đã tuyên bố sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Tân Thanh Hà và gia tộc Louis.
Louis Thương Nghiêu cũng không ngờ lại gặp được ông tại nơi này. Nhiều năm như vậy, hắn thật không nghĩ tới ông lại là sư phụ của cả Lạc Tranh và Kỳ Ưng Diêm. Thế giới này quả thực rất nhỏ bé, vòng đi vòng lại một hồi cuối cùng những người có liên quan lại tụ về một chỗ.
Tân lão nhìn thoáng qua phía Tân Thanh Hà khẽ hừ lạnh một tiếng, “Thanh Hà, cô nuôi được đứa con thật lợi hại, có thể khiến hai đứa học trò yêu của tôi vì nó bán mạng như vậy quả thực không tầm thường!”
Một lúc lâu sau...
“Tại phiên tòa lần trước, có rất nhiều người đặt nghi vấn về quan hệ của tôi với bị cáo liệu có làm ảnh hưởng tới vụ án hay không? Cũng có người đặt nghi vấn liệu tôi có làm những việc trái pháp luật, ngụy tạo chứng cứ có lợi cho bị cáo hay không? Trước hết, tôi là một người phụ nữ, và cũng là vợ của bị cáo. Cho dù tôi có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng…đừng nói là trước khi mở phiên tòa, mà ngay giờ khắc này tôi vẫn có tư tâm, đó chính là hy vọng phiên tòa này có thể tuyên bố chồng tôi vô tội. Lúc này đây, tôi càng mong muốn điều đó bởi vì…Tôi không muốn để con của mình vừa ra đời đã không có cha. Cũng không muốn để cho con của mình biết cha nó bởi vì một vụ án oan mà phải ngồi tù.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh băng của Lạc Tranh vang dội khắp phòng xử, nàng cũng không hề có ý định hướng tới việc đưa ra kết luận mà các luật sư bình thường hay làm khi đưa ra lời biện luận cuối cùng mà chỉ bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình…
Tất cả mọi người có mặt trên tòa đều không ngờ rằng nàng lại nói như vậy, nhất là câu nói cuối cùng của nàng.
Trước đây, bọn họ cũng biết quan hệ giữa nàng và bị cáo. Cũng có người phàn nàn về việc tòa án làm việc có chút thiên vị, đặc biệt cho phép vợ làm luật sư biện hộ cho chồng. Nhưng nay, Lạc Tranh lại thản nhiên nói ra những suy nghĩ trong lòng mình như vậy khiến cho những người còn đang có ý nghi ngờ kia chẳng còn lời nào để phản kích lại.
Tại chỗ ngồi dành cho bị cáo, trong lòng Louis Thương Nghiêu là hàng loạt cảm xúc ngổn ngang. Trên môi hắn khẽ nở nụ cười khổ, “Người phụ nữ này vĩnh viễn vẫn cứ như vậy! Mang thai con của hắn nhưng vẫn nhất mực gạt hắn, không chịu nói ra. Không ngờ tới, lần đầu nàng công khai chuyện này lại là ở trên pháp đình.
Nhưng mà hắn cũng rất cảm động bởi hắn vốn còn tưởng rằng nàng không thích trẻ con. Sở dĩ nàng mãi vẫn không nói cho hắn biết một là sợ hắn phân tâm, hai là có lẽ xuất phát từ ý nghĩ của nàng, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận cục cưng. Nhưng hôm nay, nàng có thể công khai thừa nhận như vậy nói lên nàng đã tiếp nhận đứa bé này.
Nghĩ tới đây, nỗi bất an xâm chiếm tâm trạng hắn lâu nay cũng dần dần lắng dịu.
Nói xong những lời này, Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Nhưng bản thân tôi là một luật sư, cho dù quan hệ của tôi với bị cáo có thế nào đi nữa thì vẫn phải chú ý đến điểm căn bản nhất là chứng cứ. Theo những chứng cứ đã đệ trình, mức độ phức tạp của vụ án này đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Chứng cứ được thu thập càng nhiều, tôi lại càng thấy thất vọng và đau khổ. Bởi vì những chứng cứ đó cho tôi biết rõ trong lực lượng cảnh sát mà chúng ta vốn tin cậy lại hắc ám đến cỡ nào. Chứng cứ cũng cho tôi biết được sự cấu kết giữa thương giới cùng cảnh giới đáng sợ đến thế nào. Để đạt được mục đích cùng lòng tham của mình, những kẻ vô sỉ đó không tiếc dùng những thủ đoạn hèn hạ, tỉ mỉ thêu dệt, bịa đặt ra cái gọi là chứng cứ để đổ oan cho đối thủ của mình.
Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, chứng cứ mà các vị đang cầm trong tay có thể chứng minh rõ ràng thân chủ của tôi là người vô tội. Nhân chứng cùng vật chứng đều chỉ rõ thân chủ tôi không hề liên quan gì tới vụ án này, ngược lại anh ấy vẫn luôn hết mực quan tâm tới công chúa bằng sự chân thành. Cho dù bận rộn công việc muộn như vậy vẫn dành thời gian đi thăm cô ấy. Nếu như phải đem một tội trạng nào đó áp đặt lên người thân chủ tôi thì chỉ có thể nói thân chủ tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất chính là sinh ra trong một gia tộc chỉ coi trọng lợi ích.
Nhưng anh ấy không có quyền chọn lựa sự tự do cho bản thân mình. Sinh ra trong một gia tộc mà trong lòng nó không ngừng diễn ra sự tranh đấu, anh ấy đã vô tình trở thành vật hy sinh. Anh ấy muốn có tự do cho riêng mình nhưng không cách nào có được. Mặc dù anh ấy có quyền lực trong tay nhưng lại không thể tự quyết định cuộc sống của mình. Thân chủ tôi vì muốn đấu tranh cho cuộc sống riêng cho nên mới chọc đến lợi ích của những thành viên khác trong gia tộc, khiến cho họ âm thầm bày mưu tính kế, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào từ lừa gạt, mưu sát, dối trá…Bi kịch của công chúa cũng theo đó mà diễn ra.
Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, với những nhân chứng và vật chứng đầy đủ như vậy, tôi thỉnh cầu các vị đưa ra phán quyết thân chủ tôi là người vô tội. Kính mong các vị hãy dùng trái tim cùng tinh thần chính nghĩa của mình để đưa ra sự bình phán công tâm nhất. Xin cảm ơn tất cả mọi người!”
Đây là phần biện luận dài nhất mà Lạc Tranh đã thực hiện từ trước tới nay, cũng là những lời biện luận cuối cùng của nàng. Nói xong những lời này, nàng trở về chỗ ngồi của mình, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi dành cho bị cáo, nhìn Louis Thương Nghiêu cong môi cười. Nụ cười của nàng rạng ngời như nụ hoa đào tươi đẹp giữa mùa xuân ấm áp, khiến Louis Thương Nghiêu có cảm giác như trở lại ngày mà hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên ở bên ngoài tòa án.
Sau khi phần biện luận của hai bên kết thúc, chánh án quay sang nhìn về phía bồi thẩm đoàn.
“Các vị bồi thẩm đoàn, hy vọng các vị có thể đưa ra sự bình phán công bằng và chính xác nhất đối với vụ án này. Xin hãy nhớ, các vị cần phải quyết định hết sức thận trọng, cần phải căn cứ vào bằng chứng để ra quyết định. Quyết định cuối cùng của các vị cần phải đạt được sự đồng thuận cao nhất để có thể đạt được hiệu lực thông qua.”
Các thành viên trong bồi thẩm đoàn trịnh trọng gật đầu, lần lượt rời khỏi chỗ ngồi của mình để tiến hành hội ý nhằm đưa ra quyết định.
Quá trình chờ đợi thực sự là một khoảng thời gian cực kỳ buồn chán. Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua trong sự trông ngóng của cả Kỳ Ưng Diêm và Lạc Tranh. Không khí trong phòng xử tĩnh lặng đến nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ từng tích tắc vang lên.
Khoảng thời gian mà bồi thẩm đoàn bàn bạc và đưa ra quyết định càng dài càng chứng tỏ ý kiến của từng thành viên trong đó rất khác nhau. Như vậy cũng có nghĩa là ý kiến của họ khá bất đồng và khó để đưa ra quyết định cuối cùng.
Lạc Tranh nâng ly cà phê lên rồi lại hạ xuống. Suốt thời gian từ khi các thành viên bồi thẩm đoàn rời phòng xử tiến vào phòng nghỉ, nàng cũng không hề nói lấy một lời nào. Các thành viên trong đoàn luật sư cũng đều ngồi yên lặng chờ đợi kết quả.
Vi Như vừa bước lại gần phía Lạc Tranh thì mấy luật sư trong đoàn lập tức bồn chồn đứng bật dậy hỏi vội, “Kết quả sao rồi?”
Vi Như nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Bồi thẩm đoàn vẫn đang thương nghị.” Nói xong câu đó, cô đặt một ly đồ uống nóng hổi trước mặt Lạc Tranh rồi nhẹ nhàng nói, “Sư phụ, cà phê không tốt đối với cục cưng, chị uống cái này đi!”
Lạc Tranh nhận lấy ly sữa, nhẹ nhàng mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Vi Như thực giống như nàng đối với sư phụ trước kia, chuyện gì cũng nghĩ rất chu toàn.
Khẽ nhấp một ngụm sữa, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan khắp toàn thân Lạc Tranh.
Trong đoàn có một vị luật sư khá bồn chồn, không ngừng đi qua đi lại trong phòng xử rồi khẽ than nhẹ một tiếng, “Lạc luật sư, quyết định lần này sao lại cần nhiều thời gian tới vậy chứ?”
“Đúng vậy, nếu trong vòng một giờ đồng hồ mà còn không đưa ra quyết định thì tôi e rằng mấy vị thành viên bồi thẩm đoàn này muốn ở lại tòa án đến mai mất.” Một luật sư khác khẽ lên tiếng có chút ai oán.
“Không thể nào! Tình huống như vậy rất hiếm khi phát sinh!” Vi Như có chút hoảng sợ vội lên tiếng.
Lạc Tranh đem ly sữa nóng đặt xuống, khẽ cất tiếng an ủi, “Mọi người đừng quá khẩn trương. Vụ án này phức tạp đến cỡ nào mọi người đều biết rồi. Bồi thẩm đoàn thận trọng ra quyết định như vậy cũng là chuyện tốt. Mọi người chúng ta cố gắng chờ thêm là được.”
Vi Như thấy ánh mắt của Lạc Tranh vẫn an tĩnh hệt như đã biết kết quả ra sao thì cũng yên tâm lại phần nào. Nếu đổi lại là trước kia thì Vi Như cũng đã sớm hình thành thói quen với sự bình tĩnh của nàng nên sẽ không cảm thấy có gì lạ. Nhưng hôm nay, Lạc Tranh ở trên pháp đình chịu đựng sự đả kích lớn đến như vậy mà vẫn có thể thong dong đối mặt, hơn nữa còn duy trì sự tỉnh táo đến tận bây giờ khiến cho Vi Như rất khâm phục nhưng cũng cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ đang dâng lên trong lòng.
Cảm giác lo lắng này không phải chỉ mình Vi Như mới có. Vừa nãy, khi Vi Như đang chuẩn bị sữa nóng cho Lạc Tranh thì Kỳ Ưng Diêm kéo cô qua một bên, cực kỳ ân cần hỏi thăm tình hình của Lạc Tranh khiến cho Vi Như cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng của mình không phải là dư thừa.
Khẽ liếm môi, Vi Như ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh hỏi nhỏ, “Sư phụ, chị nói phán đoán của bồi thẩm đoàn có thể bị ảnh hưởng bởi tình tiết phức tạp của vụ án này hay không? Dù sao thì phán đoán của họ cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi các bên liên quan.”
“Em nghĩ có khả năng đó không?” Lạc Tranh cũng không nhìn về phía Vi Như mà chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm sữa nóng, “Cho dù thế nào cũng phải trả lại công bằng cho người đã khuất. Đó là đạo đức tối thiểu nhất mà bồi thẩm đoàn phải có. Chị ở trong luật giới nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghi ngờ sự công bằng của pháp luật.”
Vi Như khẽ hít sâu một hơi. Có lẽ cô vĩnh viễn không có được sự kiên cường như sư phụ mình, có thể không quan tâm đến thắng thua, cho dù lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm nhất cũng vẫn giữ được sự tỉnh táo, không hề biến sắc.
Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi đi cho đến khi kim đồng hồ sắp chạy xong một vòng thì phía bồi thẩm đoàn cũng có kết quả.
Không khí trên tòa trở nên nghiêm túc đến mức nặng nề.
Chánh án nhận lấy kết quả từ phía bồi thẩm đoàn gửi lên, mở ra nhìn thoáng qua sau đó gật nhẹ đầu rồi nhìn về phía đại diện của bồi thẩm đoàn lên tiếng, “Xin nhờ các vị tuyên đọc kết quả!”
Vẻ mặt của Lạc Tranh cùng Kỳ Ưng Diêm tràn ngập sự nghiêm túc.
Đại diện bồi thẩm đoàn đứng dậy, trang trọng cất lời, “Các thành viên trong bồi thẩm đoàn đã nhất trí và đưa ra quyết định…
Sau khi thông qua việc xem xét các chứng cứ và tình huống phát sinh một cách nghiêm túc, chúng tôi nhất trí quyết định, tội danh mưu sát của bị cáo Louis Thương Nghiêu…Không thành lập!”
Kỳ Ưng Diêm âm thầm siết chặt nắm tay, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống mà Lạc Tranh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng có chút chấn động.
Khóe môi chánh án cũng mơ hồ cong lên thể hiện sự hài lòng, trịnh trọng lên tiếng, “Tôi tuyên bố, bị cáo Louis Thương Nghiêu với tội danh mưu sát không thành lập, lập tức phóng thích ngay tại tòa. Xét thấy vụ án này có liên quan tới những vụ án khác cho nên những người có liên quan vẫn sẽ phải tiếp nhận sự điều tra từ phía cảnh sát sau khi phiên tòa này kết thúc!”
Tất cả mọi người đều đứng dậy, Lạc Tranh cũng không nói lời nào đi thẳng về phía Louis Thương Nghiêu, trước mắt tất cả mọi người, hai người họ ôm chầm lấy nhau không chút kiêng kỵ.
Vẫn liên tục ngồi nghe phán xử, vương phi Monaco khẽ đưa tay che đi đôi mắt đã mờ lệ. Vừa quay đầu đi thì bà lại nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn hận của Sally. Bởi cô ta ở trên tòa làm chứng giả cho nên đang phải tiếp nhận sự điều tra từ phía cảnh sát.
Thấy gương mặt vương phi đã hoen đầy nước mắt, nét mặt Sally thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, vừa muốn rời đi nhưng lại e ngại phía cảnh sát.
Vương phi cũng đi thẳng về phía cô ta, ánh mắt bà lộ ra sự phức tạp vô hạn.
Khóe miệng Sally khẽ giật giật, còn chưa kịp mở miệng đã bị vương phi giáng cho một bạt tai cực mạnh.
Một tiếng “Bốp” vang lên đanh gọn thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, kể cả Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu. Hai người họ không hẹn mà cùng tiến về phía bà.
Sally đưa tay ôm mặt, nước mắt thi nhau rớt xuống.
Vương phi đánh cô ta một bạt tai này là có đầy đủ lý do của nó, hành vi của Sally thực sự khiến bà quá phẫn nộ.
“Vương phi, làm vậy dưới ánh mắt bao người thực không hay cho lắm!” Lạc Tranh khẽ thở dài nói.
Vương phi nhìn về phía nàng, lại nhìn Louis Thương Nghiêu một hồi. Mặc dù không chính thức nói lên lời xin lỗi nhưng từ ánh mắt của bà có thể nhận ra sự áy náy tột độ. Bà khẽ liếm cánh môi, cất tiếng, “Lạc luật sư, đối với kẻ đã sát hại con gái tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho hắn. Xin cô làm luật sư đại diện cho tôi!”
Lạc Tranh nhìn về phía bà, chậm rãi trả lời, “Thật ra hung thủ cũng đã không còn cơ hội chống án bởi vì chứng cứ đã quá xác thực. Vương phi căn bản không cần mời luật sư làm gì. Xin người hãy yên tâm, Deneuve tuyệt đối sẽ không phải mất mạng một cách oan uổng. Hơn nữa, đây cũng là lần cuối cùng tôi thượng tòa rồi!”
Vương phi cùng Louis Thương Nghiêu và tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả Vi Như ở phía sau lưng cũng không ngoại lệ. Còn Lạc Tranh chỉ cười nhẹ, cũng không nói thêm gì mà chỉ khoác tay Louis Thương Nghiêu cùng rời khỏi tòa án.
Chỉ có bản thân Lạc Tranh mới biết được, nàng đã từng đánh thắng không biết bao nhiêu vụ án nhưng chỉ có vụ án cuối cùng này mới là trận đánh rực rỡ nhất của cuộc đời nàng.
***
Tất cả giới truyền thông đều đang tụ tập ngay trước cửa tòa án. Ngay khi phiên tòa vừa kết thúc, các phóng viên đều xúm lại tranh thủ tìm kiếm những tư liệu mới nhất để viết bài. Đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, Lạc Tranh cũng không nói thêm gì mà Kỳ Ưng Diêm cũng hệt như vậy. Suốt cả quãng đường rời tòa án, Lạc Tranh đều được Louis Thương Nghiêu vây trong vòng tay mạnh mẽ của hắn, phía sau còn có mấy vệ sỹ bao quanh khiến cho các phóng viên không có cơ hội tiến lại gần.
Đưa Lạc Tranh vào trong xe xong, Louis Thương Nghiêu quay đầu trầm giọng nói với một vệ sỹ thân tín bên cạnh, “Tôi không muốn tên Ôn Húc Khiên kia nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, lập tức đi làm đi!”
“Vâng!” Vệ sỹ lập tức tuân lệnh, vừa muốn xoay người dời đi lại nghe thấy thanh âm của một vị nhân sỹ lớn tuổi vang lên…
“Người của gia tộc Louis quả không hổ danh là người của gia tộc Louis, dòng máu chảy trong người vẫn mãi là dòng máu ưa bạo lực.”
Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn sang…Thì ra là Tân lão!
Dưới ánh trời chiều, dáng vẻ tráng kiện cùng tiếng bước chân trầm ổn của ông vang lên đầy mạnh mẽ bất chấp tuổi tác. Ông nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, trong ánh mắt lộ rõ vài phần bất mãn.
Mà lúc này mẹ của Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng thoát ra khỏi chỗ của cánh phóng viên, vừa định tới bên Louis Thương Nghiêu nhưng nhìn thấy Tân lão thì sắc mặt bà hơi ngẩn ra…
“Đã tới đây rồi còn muốn tránh tôi sao?” Tân lão thấy Tân Thanh Hà, sắc mặt cũng có chút không vui…
Tân Thanh Hà hít sâu một hơi, tiến lại gần cũng không nói lời nào…
Tân lão lại nhìn về phía Louis Thương Nghiêu...
“Anh định tước đi mạng sống của người ta, vậy tôi hỏi anh, cha mẹ anh ta sẽ làm sao đây? Anh ta đã vi phạm pháp luật thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Anh không phải chánh án, cũng không phải người đại diện cho công lý, lấy quyền gì để định đoạt sinh mệnh của người khác?” Ngữ khí của Tân lão tỏ rõ sự không vui, bàn tay cũng đưa ra giữ lấy bả vai Louis Thương Nghiêu…
“Sao anh lại không giống cha mình chút nào như vậy? Trước đây, tôi vốn đã không hài lòng với cha anh, giờ tôi lại càng không hài lòng với anh hơn!”
“Ông…” Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng gọi một tiếng, “Cháu biết rõ ông đối với cha cháu và cháu đều không hài lòng, nhưng cho tới giờ mẹ cháu luôn là người vô tội. Cho dù ông có oán hận cỡ nào cũng đừng giận mẹ cháu.”
Tân lão là người thân duy nhất còn lại của Tân Thanh Hà trên đời này. Bởi vì lúc trước Tân Thanh Hà theo cha của Louis Thương Nghiêu rời bỏ gia đình nên ông vẫn luôn cảm thấy bất mãn với hành động của bà. Ông vẫn luôn nghĩ rằng bỏ trốn không phải là cách tốt nhất để giải quyết mọi việc. Đáng tiếc lúc đó cha mẹ Louis Thương Nghiêu đều liều lĩnh đưa ra sự chọn lựa như vậy khiến cho Tân lão trong cơn tức giận đã tuyên bố sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Tân Thanh Hà và gia tộc Louis.
Louis Thương Nghiêu cũng không ngờ lại gặp được ông tại nơi này. Nhiều năm như vậy, hắn thật không nghĩ tới ông lại là sư phụ của cả Lạc Tranh và Kỳ Ưng Diêm. Thế giới này quả thực rất nhỏ bé, vòng đi vòng lại một hồi cuối cùng những người có liên quan lại tụ về một chỗ.
Tân lão nhìn thoáng qua phía Tân Thanh Hà khẽ hừ lạnh một tiếng, “Thanh Hà, cô nuôi được đứa con thật lợi hại, có thể khiến hai đứa học trò yêu của tôi vì nó bán mạng như vậy quả thực không tầm thường!”
/190
|