Đèn tắt, Cảnh Tú rời khỏi sân khấu, Quý Hựu Ngôn cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Có điều trong nháy mắt màn hình đã sáng lên, cảnh trên đó là một đoạn trích ngắn từ bộ phim, Cảnh Tú trong vai Hoa Trường Thanh đứng trên đài cao, nâng tay bắn tên, một mũi trúng ba con chim khiến binh sĩ bên dưới khí thế bừng bừng. Sau đó nàng vung kiếm, cao giọng hỏi mấy vạn binh sĩ, "Chuẩn bị xong cả chưa?"
Chiến ý sục sôi của các chiến binh lập tức hồi đáp nàng, "Đã chuẩn bị xong cả!"
Đồng thanh như một, chấn động đất trời, khúc hành quân vang dội khiến cõi lòng người nghe tỏa nhiệt.
Tiếng tù và ngân lên, hình ảnh lưu chuyển, trên màn hình là những cảnh quay được cắt ghép, biên tập cực kỳ chuyên nghiệp, lướt qua một loạt những gương mặt thí sinh hôm tham gia buổi tuyển chọn của chương trình, họ kiên định, họ tự tin, là những gương mặt tràn ngập hy vọng đi kèm với mong ước, phối hợp cùng những lời bộc bạch khiến người ta nhiệt huyết căng tràn.
Những bóng đèn cùng tụ về một điểm, giáo viên hướng dẫn kiêm MC Lương Trấn chậm rãi bước lên chính giữa sân khấu, anh ta cầm lấy micro, trầm giọng hỏi các thí sinh bên dưới, "Mọi người đã chuẩn bị xong cả chưa?"
Các thí sinh đã trải qua diễn tập từ trước nên đương nhiên biết sẽ có câu hỏi này, tất cả đồng loạt hô hào, "Đã chuẩn bị xong cả!" Tuyên ngôn đinh tai nhức óc vang lên, sau đó toàn bộ đèn đóm bừng sáng trong một tích tắc, khiến toàn cảnh rõ như ban ngày.
"Thầy vẫn chưa nghe thấy tiếng các em, lặp lại lần nữa đi nào, đã chuẩn bị xong hết cả chưa?!" Lương Trấn cố ý nhíu mày, ra chiều khó tính.
"Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ!" Lần này âm thanh còn vang dội hơn nữa!
Lương Trấn hài lòng vỗ tay, bắt đầu giải thích quy tắc tranh đấu.
Đợi Tô Lập Hàng, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú từ cánh gà chỉnh trang quần áo rồi trở về chỗ ngồi dành cho giáo viên hướng dẫn thì coi như chính thức vén màn trận tranh tài.
Một khi trận chiến đã khai màn, bầu không khí trong đây sẽ không còn ung dung thong thả như ban nãy.
Kỳ đầu, mỗi giáo viên hướng dẫn đều cầm trong tay kịch bản, đại để an bài cho mỗi người một hình tượng nhất quán. Theo kế hoạch thì Quý Hựu Ngôn là người dịu dàng, thân thiện, cô không hỏi xem người khác nhận được hình tượng thế nào, nhưng đoán chừng Lương Trấn sẽ thuộc kiểu tiền bối trầm ổn nho nhã, Tô Lập Hàng thì hài hước dí dỏm chuyên gia trêu chọc người khác, còn Cảnh Tú... Quý Hựu Ngôn hoài nghi cực độ rằng Cảnh Tú sẽ trở thành đại ma vương lạnh lùng độc miệng!
Thí sinh trình diễn đầu tiên là Chương Vi Dã, cô gái có những biểu hiện mờ ám trong bữa ăn với các nhà đầu tư. Sở dĩ người đầu tiên xuất trận phải trải qua lựa chọn bởi vì thí sinh đầu tương đối dễ để lại ấn tượng trong lòng khán giả. Cô nàng chọn kịch bản là một đoạn trích ngắn từ một bộ phim nghệ thuật vô cùng thành công mấy năm về trước. Nhân vật của cô là nữ chính - một người mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm, thế mà sau một vụ tai nạn mất đi cả cha mẹ lẫn cánh tay trái, trong một đêm gặp ác mộng tỉnh giấc, ra ngoài phòng khách chơi đàn chỉ với một tay.
Đoạn này được quay từ xa, nữ chính giây trước còn nhẹ nhàng dùng môi hôn lên những phím đàn đen trắng đan xen, sử dụng cánh tay phải còn lành lặn để biểu diễn, giây sau đã bất thình lình bật dậy la toáng, giơ chi giả thô bạo giáng xuống cây đàn dương cầm, nước mắt tuôn xuống như lũ bão cùng những tiếng la hét điên cuồng, rơi xuống phím đàn. Bên trên màn ảnh, trăng sáng treo cao ngoài khung cửa, màn đêm vừa huyền ảo lại vừa tàn ác.
Hiển nhiên trình độ diễn xuất của Chương Vi Dã không kham được đoạn trích này. Cảnh cô nàng kéo theo chi giả lết trên đất quá mức cứng nhắc, lúc nâng chi giả lên ném thì dùng quá lực, toàn bộ phân đoạn nếu đem so với nguyên gốc thì còn nhiều thiếu sót lắm.
Nhưng khi cân nhắc đến thế lực chống lưng cô nàng, hơn nữa cô nàng còn là người đầu tiên, không muốn vừa mở màn đã gây áp lực lớn lên các thí sinh, cho nên cả Quý Hựu Ngôn, Lương Trấn và Tô Lập Hàng đều dự định lựa chọn những cách thức đánh giá được xem là ôn hòa.
"Khá ổn, có điều đoạn kéo chi giả ra khỏi cửa phòng, vẻ mặt nên... bi thương, mềm mại hơn một chút." Lương Trấn cân nhắc.
Tô Lập Hàng tiếp lời, "Đúng vậy, thầy cũng cảm thấy chỗ đó không ổn áp lắm. Cảm giác như không phải em đang kéo theo chi giả, mà đang lôi một cái... xác chết vậy."
Toàn bộ trường quay rộ tiếng cười, Chương Vi Dã cũng cười theo.
Quý Hựu Ngôn đợi Tô Lập Hàng nhận xét xong bèn khéo léo bình luận, "Thực ra nếu so sánh với mong đợi của cô với em từ trước thì cô thấy vẫn còn có tiềm năng để phát triển tốt hơn. Hơi lo lắng đúng không?" Điểm then chốt của đoạn trích này chính là cảm giác đau đớn khi bị xé rách ảo tưởng, nhưng cô chẳng cảm nhận được điều đó.
Chương Vi Dã ngại ngùng gật đầu.
Vậy nên Quý Hựu Ngôn quay sang hỏi Cảnh Tú, người mà nãy giờ không lên tiếng, thậm chí còn không thèm cười, "Cô Cảnh, cô thấy thế nào?"
Cảnh Tú gõ chiếc bút cầm trên tay hai lần xuống mặt bàn, hơi nhíu mày, nghiêm túc nhận xét, "Tôi cảm thấy không tốt chút nào."
Nụ cười của Chương Vi Dã nhất thời cứng lại, Quý Hựu Ngôn cùng hai giáo viên hướng dẫn khác cũng ngẩn người, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cảnh Tú.
Cảnh Tú nhìn Chương Vi Dã, bình tĩnh nói, "Tôi cũng tán thành những gì các giáo viên khác nói vừa nãy, tâm trạng em thể hiện ở phân đoạn kéo chi giả sai hoàn toàn, ngay cả động tác cơ thể cũng không chính xác, em dùng quá lực. Hơn nữa..." Cô dường như muốn đâm thẳng vào yếu điểm, "Đoạn phải kéo chi giả, do dùng quá sức nên ma sát phát ra tiếng, chính lúc đó em đã buồn cười đúng không?"
Chương Vi Dã không ngờ cô sẽ soi xét kỹ càng như thế, hơn nữa cũng không ngờ lại dám chỉ thẳng ra, trực tiếp gây khó dễ cho mình. Cô nàng bắt đầu hơi hoảng loạn, giải thích, "Cô Cảnh, em... em không để ý, khi đấy em đã rất căng thẳng."
"Khóe môi em vừa mới cong lên, em đã lập tức cúi đầu xuống hết mức có thể. Có lẽ bản thân em thấy loạt động tác này chỉ là tiểu tiết không đáng kể, nhưng một khi đã để lọt vào ống kính thì chính những thứ nhỏ bé như thế lại phình to ra không còn nơi giấu giếm."
"Cô Cảnh, em cực kỳ hâm mộ cô, em luôn coi cô là tấm gương, em..." Chương Vi Dã nỗ lực thanh minh.
"Bây giờ không phải lúc bàn về việc này." Cảnh Tú không chút thương tiếc cắt đứt lời cô nàng, thẳng thắn nói, "Tôi cảm thấy không ổn không đơn thuần vì em diễn không tốt, mà còn cảm thấy em không dành cho nó đủ sự quan tâm."
"Nếu ngay cả bản thân em còn không để tâm đến chính phần diễn của mình, thậm chí còn chẳng cố gắng động viên mình phấn đấu thì làm sao em có thể thuyết phục khán giả đây?"
Chương Vi Dã á khẩu, gương mặt đỏ bừng, rưng rưng sắp khóc. Nhìn thế nào cũng thấy như một cô nữ sinh mảnh mai yếu ớt đang bị sự nghiêm khắc của Cảnh Tú dọa cho không biết phải xoay sở thế nào.
Tô Lập Hàng ghé lại gần Quý Hựu Ngôn, khẽ thở dài, "Cô Cảnh cũng dũng cảm quá." Đắc tội nhà đầu tư khoan hãy bàn tới, để mình trở nên hùng hổ quá mức dọa nạt thế này thì về sau thể nào cũng dễ bị tai bay vạ gió.
Quý Hựu Ngôn không có tâm trạng đáp lời Tô Lập Hàng, cô còn bận âm thầm lau mồ hôi thay Cảnh Tú. Cô biết Cảnh Tú nói vậy xuất phát từ chuyện một người chuyên tâm rèn giũa kỹ năng như Cảnh Tú sẽ không thể chịu đựng được loại ỷ thế hiếp người, làm việc hời hợt như Chương Vi Dã, cô đơn giản chỉ nhìn việc chứ không hề nhìn người.
Quý Hựu Ngôn đột nhiên bật cười thành tiếng, thu hút hết sự chú ý của mọi người, sau đó cô làm như không cố tình quấy nhiễu, dùng giọng điệu hoài niệm để giải thích, "Tôi tự dưng nhớ về thời xưa khi mới bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, cũng chính cô Cảnh hướng dẫn tôi đấy. Kể cả quá khứ hay hiện tại, cô ấy vẫn luôn nghiêm khắc như vậy."
Cảnh Tú liếc mắt nhìn cô, Quý Hựu Ngôn đè nén thấp thỏm, thản nhiên cười lại với Cảnh Tú.
Lương Trấn nhanh chóng tiếp lời, "Chuyện là thế đấy, em cố mà tiêu hóa thật tốt những lời của cô Cảnh, biết đâu sau này lại trở thành thị hậu đời kế tiếp."
Chương Vi Dã nãy giờ đứng như bức tượng, đến giờ mới được ban cho cơ hội để thoát thân. Cô nàng nín khóc, mỉm cười, vừa nấc vừa đáp, "Cảm ơn những lời nhận xét và kỳ vọng của các thầy cô giáo, lần sau nhất định em sẽ chú ý hơn."
Bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn. Thời khắc cho điểm phân loại, Quý Hựu Ngôn hoài nghi Tô Lập Hàng và Lương Trấn không muốn đắc tội người nào nên vốn dĩ cân nhắc cho con B, nhưng tình huống bây giờ thành ra thế này thì chỉ có thể cho con C mà thôi. Ban nãy Cảnh Tú đã đưa ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt đến như vậy thì khả năng cao Chương Vi Dã nắm chắc con D.
Cân nhắc về đánh giá của Cảnh Tú, so đi so lại giữa con C và con D, cô thận trọng lựa chọn con D.
Kết quả Tô Lập Hàng và Lương Trấn đúng như dự liệu của cô là đều chọn C, nhưng ngoài ý muốn chính là Cảnh Tú cũng chọn C!
Thế thành ra chỉ một mình Quý Hựu Ngôn nâng lên bảng điểm D. Quý Hựu Ngôn trợn mắt há hốc mồm, vội vàng mặt dày vờ vịt nhìn lại bảng điểm của bản thân, giả đò hoảng hốt đổi thành con C, vô tội giải thích, "Ôi, tôi nâng sai bảng rồi."
Cảnh Tú lạnh nhạt ném cô một ánh mắt, khóe môi hơi cong lên.
Có lẽ vì thí sinh đầu tiên đã bị Cảnh Tú áp đảo tinh thần cho nên những thí sinh về sau dù diễn vai gì cũng đều rất cẩn thận, bởi thế nên Cảnh Tú cũng không còn đằng đằng sát khí nữa.
Lời bình của Cảnh Tú không nhiều lắm, nhưng đa số đều sắc bén trúng tim đen. Không thể so sánh điện ảnh với phim truyền hình được, đặc biệt là khả năng nắm bắt những chi tiết nhỏ và kỹ xảo kiểm soát cơ thể của các diễn viên. Đời này Quý Hựu Ngôn chưa được tiếp xúc với phim điện ảnh, nhưng đời trước dù sao cô cũng từng là một nhân vật lên được cấp ảnh hậu. Có rất nhiều bộ phim mà đời trước cô xem Cảnh Tú diễn không có quá nhiều cảm xúc, song lần này khi tầm mắt và kinh nghiệm đã được bồi dưỡng bằng tháng năm, nghe được những lời nhận xét của Cảnh Tú khiến Quý Hựu Ngôn không khỏi khâm phục sự chuyên nghiệp cùng độ nhạy cảm của đối phương.
Cô và Cảnh Tú vẫn thay phiên nhau tiếp lời bình luận, mãi cho đến khi Nguyễn Ninh Vi nhập cuộc.
Độ khó phần trình diễn của Nguyễn Ninh Vi không lớn, chỉ là một phân đoạn ngắn dù không quá đặc sắc nhưng dễ tránh phải mắc lỗi.
Cô nàng đóng vai một nhân vật vì muốn để bạn gái bất ngờ nên cố tình nói dối mình phải đi công tác hai hôm, sau đó định sẽ nhân dịp kỷ niệm một năm kể từ ngày hẹn hò sớm trở về nhà, kết quả vừa về tới sân đã chứng kiến cảnh tượng bạn gái cùng chàng trai trước đây từng thầm mến đứng ôm nhau. Cô không dám lên tiếng, chán nản rời đi, ngồi một mình trên một băng ghế dưới nhà. Cô hỏi cây đại thụ ở bên rằng có nên cho bạn gái biết mình đã trông thấy sự việc ban nãy hay không, rồi lại tự an ủi mình rằng hãy coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh là sẽ ổn, coi như chưa từng có chuyện gì hết. Cô thử diễn tập rằng nếu như mình không hề thấy cảnh tượng đó thì biểu cảm khi về đến nhà của mình sẽ như thế nào. Sau vài lời ngọt ngào tự hỏi tự đáp, nước mắt của cô bắt đầu vượt khỏi khống chế để rơi xuống từng giọt.
Bạn gái trước đây vì bị người con trai kia từ chối mà nản lòng thoái chí, nhờ cô kiên trì làm bạn trong lúc thất tình chán nản mới cảm động, đồng ý làm bạn gái cô. Hiện nay người cô ấy thực sự yêu thương đã đáp lại cô ấy rồi, việc chia tay bỗng trở thành chuyện hiển nhiên.
Sau một hồi khóc lóc, cô lau khô nước mắt, nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Cốc cốc cốc, tớ về rồi đây, bất ngờ không nào?"
Đây là vở kịch một vai, ngoại trừ câu nói cuối cùng yêu cầu phải pha chút rung động mất bình tĩnh, còn lại thì Nguyễn Ninh Vi đều diễn tốt. Từ khởi điểm vô cùng phấn khởi, mặt mày ẩn chứa niềm vui cho đến lúc kinh ngạc, đau đớn, rồi tự an ủi, tự miễn cưỡng mỉm cười, lã chã rơi lệ, chuyển biến tâm trạng vô cùng thỏa đáng, làm người khác hài lòng.
Quý Hựu Ngôn bất ngờ cực độ. Cô sắp xếp Nguyễn Ninh Vi kịch bản này đúng là có mục đích riêng, nhưng không ngờ nó hiệu quả đến vậy.
Lương Trấn cùng Tô Lập Hàng hiển nhiên cũng thấy Nguyễn Ninh Vi diễn tốt, gương mặt lộ vẻ ngợi khen.
Tô Lập Hàng trêu chọc, "Lúc thầy đọc kịch bản còn tưởng Tiểu Nguyễn dự định lười biếng, ai ngờ hóa ra Tiểu Nguyễn chuẩn bị kĩ lưỡng như thế, năng lực chuyên môn tốt lắm."
Lương Trấn đồng tình, "Ngoại trừ cảm xúc trong câu chốt không chuẩn xác lắm, còn lại thì Ninh Vi diễn rất khá, khiến người khác bất ngờ đấy."
Quý Hựu Ngôn gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy diễn tốt, vượt ngoài mong đợi." Cô liếc sang Cảnh Tú theo thói quen, phát hiện Cảnh Tú lại gõ bút hai lần xuống mặt bàn, môi mỏng khẽ nhếch.
Quý Hựu Ngôn liền biết không ổn rồi.
Quả nhiên Cảnh Tú điềm tĩnh lên tiếng, "Tôi lại cảm thấy đối lập với ý kiến của mọi người, tôi nghĩ đoạn diễn này Ninh Vi diễn chưa tới."
"Hôm qua sau khi nhận được kịch bản, tôi để ý thấy hầu như mọi người đều được chọn vào những tác phẩm nguyên gốc do người khác diễn. Nhưng Ninh Vi lại không như thế, chỉ mình em, mình em mà thôi, lại được chọn lựa đúng vào một nhân vật do chính mình từng thủ vai."
Toàn bộ trường quay ồ lên.
Đúng, Nguyễn Ninh Vi xếp vào bộ phim đầu tiên cô nàng diễn sau khi gia nhập giới giải trí, là một nhân vật mang yếu tố đồng tính nữ thuộc đề tài thuở đó phim truyền hình còn hiếm thấy.
Quý Hựu Ngôn siết hai tay vào nhau, nhìn Cảnh Tú rồi lại nhìn Nguyễn Ninh Vi đang lúng túng trên sân khấu, áy náy trong lòng mà chẳng biết phải làm sao.
Do cô... cô đã lợi dụng tình thế để giúp Nguyễn Ninh Vi chọn được kịch bản ấy.
Có điều trong nháy mắt màn hình đã sáng lên, cảnh trên đó là một đoạn trích ngắn từ bộ phim
Chiến ý sục sôi của các chiến binh lập tức hồi đáp nàng, "Đã chuẩn bị xong cả!"
Đồng thanh như một, chấn động đất trời, khúc hành quân vang dội khiến cõi lòng người nghe tỏa nhiệt.
Tiếng tù và ngân lên, hình ảnh lưu chuyển, trên màn hình là những cảnh quay được cắt ghép, biên tập cực kỳ chuyên nghiệp, lướt qua một loạt những gương mặt thí sinh hôm tham gia buổi tuyển chọn của chương trình, họ kiên định, họ tự tin, là những gương mặt tràn ngập hy vọng đi kèm với mong ước, phối hợp cùng những lời bộc bạch khiến người ta nhiệt huyết căng tràn.
Những bóng đèn cùng tụ về một điểm, giáo viên hướng dẫn kiêm MC Lương Trấn chậm rãi bước lên chính giữa sân khấu, anh ta cầm lấy micro, trầm giọng hỏi các thí sinh bên dưới, "Mọi người đã chuẩn bị xong cả chưa?"
Các thí sinh đã trải qua diễn tập từ trước nên đương nhiên biết sẽ có câu hỏi này, tất cả đồng loạt hô hào, "Đã chuẩn bị xong cả!" Tuyên ngôn đinh tai nhức óc vang lên, sau đó toàn bộ đèn đóm bừng sáng trong một tích tắc, khiến toàn cảnh rõ như ban ngày.
"Thầy vẫn chưa nghe thấy tiếng các em, lặp lại lần nữa đi nào, đã chuẩn bị xong hết cả chưa?!" Lương Trấn cố ý nhíu mày, ra chiều khó tính.
"Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ!" Lần này âm thanh còn vang dội hơn nữa!
Lương Trấn hài lòng vỗ tay, bắt đầu giải thích quy tắc tranh đấu.
Đợi Tô Lập Hàng, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú từ cánh gà chỉnh trang quần áo rồi trở về chỗ ngồi dành cho giáo viên hướng dẫn thì coi như chính thức vén màn trận tranh tài.
Một khi trận chiến đã khai màn, bầu không khí trong đây sẽ không còn ung dung thong thả như ban nãy.
Kỳ đầu, mỗi giáo viên hướng dẫn đều cầm trong tay kịch bản, đại để an bài cho mỗi người một hình tượng nhất quán. Theo kế hoạch thì Quý Hựu Ngôn là người dịu dàng, thân thiện, cô không hỏi xem người khác nhận được hình tượng thế nào, nhưng đoán chừng Lương Trấn sẽ thuộc kiểu tiền bối trầm ổn nho nhã, Tô Lập Hàng thì hài hước dí dỏm chuyên gia trêu chọc người khác, còn Cảnh Tú... Quý Hựu Ngôn hoài nghi cực độ rằng Cảnh Tú sẽ trở thành đại ma vương lạnh lùng độc miệng!
Thí sinh trình diễn đầu tiên là Chương Vi Dã, cô gái có những biểu hiện mờ ám trong bữa ăn với các nhà đầu tư. Sở dĩ người đầu tiên xuất trận phải trải qua lựa chọn bởi vì thí sinh đầu tương đối dễ để lại ấn tượng trong lòng khán giả. Cô nàng chọn kịch bản là một đoạn trích ngắn từ một bộ phim nghệ thuật vô cùng thành công mấy năm về trước. Nhân vật của cô là nữ chính - một người mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm, thế mà sau một vụ tai nạn mất đi cả cha mẹ lẫn cánh tay trái, trong một đêm gặp ác mộng tỉnh giấc, ra ngoài phòng khách chơi đàn chỉ với một tay.
Đoạn này được quay từ xa, nữ chính giây trước còn nhẹ nhàng dùng môi hôn lên những phím đàn đen trắng đan xen, sử dụng cánh tay phải còn lành lặn để biểu diễn, giây sau đã bất thình lình bật dậy la toáng, giơ chi giả thô bạo giáng xuống cây đàn dương cầm, nước mắt tuôn xuống như lũ bão cùng những tiếng la hét điên cuồng, rơi xuống phím đàn. Bên trên màn ảnh, trăng sáng treo cao ngoài khung cửa, màn đêm vừa huyền ảo lại vừa tàn ác.
Hiển nhiên trình độ diễn xuất của Chương Vi Dã không kham được đoạn trích này. Cảnh cô nàng kéo theo chi giả lết trên đất quá mức cứng nhắc, lúc nâng chi giả lên ném thì dùng quá lực, toàn bộ phân đoạn nếu đem so với nguyên gốc thì còn nhiều thiếu sót lắm.
Nhưng khi cân nhắc đến thế lực chống lưng cô nàng, hơn nữa cô nàng còn là người đầu tiên, không muốn vừa mở màn đã gây áp lực lớn lên các thí sinh, cho nên cả Quý Hựu Ngôn, Lương Trấn và Tô Lập Hàng đều dự định lựa chọn những cách thức đánh giá được xem là ôn hòa.
"Khá ổn, có điều đoạn kéo chi giả ra khỏi cửa phòng, vẻ mặt nên... bi thương, mềm mại hơn một chút." Lương Trấn cân nhắc.
Tô Lập Hàng tiếp lời, "Đúng vậy, thầy cũng cảm thấy chỗ đó không ổn áp lắm. Cảm giác như không phải em đang kéo theo chi giả, mà đang lôi một cái... xác chết vậy."
Toàn bộ trường quay rộ tiếng cười, Chương Vi Dã cũng cười theo.
Quý Hựu Ngôn đợi Tô Lập Hàng nhận xét xong bèn khéo léo bình luận, "Thực ra nếu so sánh với mong đợi của cô với em từ trước thì cô thấy vẫn còn có tiềm năng để phát triển tốt hơn. Hơi lo lắng đúng không?" Điểm then chốt của đoạn trích này chính là cảm giác đau đớn khi bị xé rách ảo tưởng, nhưng cô chẳng cảm nhận được điều đó.
Chương Vi Dã ngại ngùng gật đầu.
Vậy nên Quý Hựu Ngôn quay sang hỏi Cảnh Tú, người mà nãy giờ không lên tiếng, thậm chí còn không thèm cười, "Cô Cảnh, cô thấy thế nào?"
Cảnh Tú gõ chiếc bút cầm trên tay hai lần xuống mặt bàn, hơi nhíu mày, nghiêm túc nhận xét, "Tôi cảm thấy không tốt chút nào."
Nụ cười của Chương Vi Dã nhất thời cứng lại, Quý Hựu Ngôn cùng hai giáo viên hướng dẫn khác cũng ngẩn người, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cảnh Tú.
Cảnh Tú nhìn Chương Vi Dã, bình tĩnh nói, "Tôi cũng tán thành những gì các giáo viên khác nói vừa nãy, tâm trạng em thể hiện ở phân đoạn kéo chi giả sai hoàn toàn, ngay cả động tác cơ thể cũng không chính xác, em dùng quá lực. Hơn nữa..." Cô dường như muốn đâm thẳng vào yếu điểm, "Đoạn phải kéo chi giả, do dùng quá sức nên ma sát phát ra tiếng, chính lúc đó em đã buồn cười đúng không?"
Chương Vi Dã không ngờ cô sẽ soi xét kỹ càng như thế, hơn nữa cũng không ngờ lại dám chỉ thẳng ra, trực tiếp gây khó dễ cho mình. Cô nàng bắt đầu hơi hoảng loạn, giải thích, "Cô Cảnh, em... em không để ý, khi đấy em đã rất căng thẳng."
"Khóe môi em vừa mới cong lên, em đã lập tức cúi đầu xuống hết mức có thể. Có lẽ bản thân em thấy loạt động tác này chỉ là tiểu tiết không đáng kể, nhưng một khi đã để lọt vào ống kính thì chính những thứ nhỏ bé như thế lại phình to ra không còn nơi giấu giếm."
"Cô Cảnh, em cực kỳ hâm mộ cô, em luôn coi cô là tấm gương, em..." Chương Vi Dã nỗ lực thanh minh.
"Bây giờ không phải lúc bàn về việc này." Cảnh Tú không chút thương tiếc cắt đứt lời cô nàng, thẳng thắn nói, "Tôi cảm thấy không ổn không đơn thuần vì em diễn không tốt, mà còn cảm thấy em không dành cho nó đủ sự quan tâm."
"Nếu ngay cả bản thân em còn không để tâm đến chính phần diễn của mình, thậm chí còn chẳng cố gắng động viên mình phấn đấu thì làm sao em có thể thuyết phục khán giả đây?"
Chương Vi Dã á khẩu, gương mặt đỏ bừng, rưng rưng sắp khóc. Nhìn thế nào cũng thấy như một cô nữ sinh mảnh mai yếu ớt đang bị sự nghiêm khắc của Cảnh Tú dọa cho không biết phải xoay sở thế nào.
Tô Lập Hàng ghé lại gần Quý Hựu Ngôn, khẽ thở dài, "Cô Cảnh cũng dũng cảm quá." Đắc tội nhà đầu tư khoan hãy bàn tới, để mình trở nên hùng hổ quá mức dọa nạt thế này thì về sau thể nào cũng dễ bị tai bay vạ gió.
Quý Hựu Ngôn không có tâm trạng đáp lời Tô Lập Hàng, cô còn bận âm thầm lau mồ hôi thay Cảnh Tú. Cô biết Cảnh Tú nói vậy xuất phát từ chuyện một người chuyên tâm rèn giũa kỹ năng như Cảnh Tú sẽ không thể chịu đựng được loại ỷ thế hiếp người, làm việc hời hợt như Chương Vi Dã, cô đơn giản chỉ nhìn việc chứ không hề nhìn người.
Quý Hựu Ngôn đột nhiên bật cười thành tiếng, thu hút hết sự chú ý của mọi người, sau đó cô làm như không cố tình quấy nhiễu, dùng giọng điệu hoài niệm để giải thích, "Tôi tự dưng nhớ về thời xưa khi mới bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, cũng chính cô Cảnh hướng dẫn tôi đấy. Kể cả quá khứ hay hiện tại, cô ấy vẫn luôn nghiêm khắc như vậy."
Cảnh Tú liếc mắt nhìn cô, Quý Hựu Ngôn đè nén thấp thỏm, thản nhiên cười lại với Cảnh Tú.
Lương Trấn nhanh chóng tiếp lời, "Chuyện là thế đấy, em cố mà tiêu hóa thật tốt những lời của cô Cảnh, biết đâu sau này lại trở thành thị hậu đời kế tiếp."
Chương Vi Dã nãy giờ đứng như bức tượng, đến giờ mới được ban cho cơ hội để thoát thân. Cô nàng nín khóc, mỉm cười, vừa nấc vừa đáp, "Cảm ơn những lời nhận xét và kỳ vọng của các thầy cô giáo, lần sau nhất định em sẽ chú ý hơn."
Bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn. Thời khắc cho điểm phân loại, Quý Hựu Ngôn hoài nghi Tô Lập Hàng và Lương Trấn không muốn đắc tội người nào nên vốn dĩ cân nhắc cho con B, nhưng tình huống bây giờ thành ra thế này thì chỉ có thể cho con C mà thôi. Ban nãy Cảnh Tú đã đưa ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt đến như vậy thì khả năng cao Chương Vi Dã nắm chắc con D.
Cân nhắc về đánh giá của Cảnh Tú, so đi so lại giữa con C và con D, cô thận trọng lựa chọn con D.
Kết quả Tô Lập Hàng và Lương Trấn đúng như dự liệu của cô là đều chọn C, nhưng ngoài ý muốn chính là Cảnh Tú cũng chọn C!
Thế thành ra chỉ một mình Quý Hựu Ngôn nâng lên bảng điểm D. Quý Hựu Ngôn trợn mắt há hốc mồm, vội vàng mặt dày vờ vịt nhìn lại bảng điểm của bản thân, giả đò hoảng hốt đổi thành con C, vô tội giải thích, "Ôi, tôi nâng sai bảng rồi."
Cảnh Tú lạnh nhạt ném cô một ánh mắt, khóe môi hơi cong lên.
Có lẽ vì thí sinh đầu tiên đã bị Cảnh Tú áp đảo tinh thần cho nên những thí sinh về sau dù diễn vai gì cũng đều rất cẩn thận, bởi thế nên Cảnh Tú cũng không còn đằng đằng sát khí nữa.
Lời bình của Cảnh Tú không nhiều lắm, nhưng đa số đều sắc bén trúng tim đen. Không thể so sánh điện ảnh với phim truyền hình được, đặc biệt là khả năng nắm bắt những chi tiết nhỏ và kỹ xảo kiểm soát cơ thể của các diễn viên. Đời này Quý Hựu Ngôn chưa được tiếp xúc với phim điện ảnh, nhưng đời trước dù sao cô cũng từng là một nhân vật lên được cấp ảnh hậu. Có rất nhiều bộ phim mà đời trước cô xem Cảnh Tú diễn không có quá nhiều cảm xúc, song lần này khi tầm mắt và kinh nghiệm đã được bồi dưỡng bằng tháng năm, nghe được những lời nhận xét của Cảnh Tú khiến Quý Hựu Ngôn không khỏi khâm phục sự chuyên nghiệp cùng độ nhạy cảm của đối phương.
Cô và Cảnh Tú vẫn thay phiên nhau tiếp lời bình luận, mãi cho đến khi Nguyễn Ninh Vi nhập cuộc.
Độ khó phần trình diễn của Nguyễn Ninh Vi không lớn, chỉ là một phân đoạn ngắn dù không quá đặc sắc nhưng dễ tránh phải mắc lỗi.
Cô nàng đóng vai một nhân vật vì muốn để bạn gái bất ngờ nên cố tình nói dối mình phải đi công tác hai hôm, sau đó định sẽ nhân dịp kỷ niệm một năm kể từ ngày hẹn hò sớm trở về nhà, kết quả vừa về tới sân đã chứng kiến cảnh tượng bạn gái cùng chàng trai trước đây từng thầm mến đứng ôm nhau. Cô không dám lên tiếng, chán nản rời đi, ngồi một mình trên một băng ghế dưới nhà. Cô hỏi cây đại thụ ở bên rằng có nên cho bạn gái biết mình đã trông thấy sự việc ban nãy hay không, rồi lại tự an ủi mình rằng hãy coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh là sẽ ổn, coi như chưa từng có chuyện gì hết. Cô thử diễn tập rằng nếu như mình không hề thấy cảnh tượng đó thì biểu cảm khi về đến nhà của mình sẽ như thế nào. Sau vài lời ngọt ngào tự hỏi tự đáp, nước mắt của cô bắt đầu vượt khỏi khống chế để rơi xuống từng giọt.
Bạn gái trước đây vì bị người con trai kia từ chối mà nản lòng thoái chí, nhờ cô kiên trì làm bạn trong lúc thất tình chán nản mới cảm động, đồng ý làm bạn gái cô. Hiện nay người cô ấy thực sự yêu thương đã đáp lại cô ấy rồi, việc chia tay bỗng trở thành chuyện hiển nhiên.
Sau một hồi khóc lóc, cô lau khô nước mắt, nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Cốc cốc cốc, tớ về rồi đây, bất ngờ không nào?"
Đây là vở kịch một vai, ngoại trừ câu nói cuối cùng yêu cầu phải pha chút rung động mất bình tĩnh, còn lại thì Nguyễn Ninh Vi đều diễn tốt. Từ khởi điểm vô cùng phấn khởi, mặt mày ẩn chứa niềm vui cho đến lúc kinh ngạc, đau đớn, rồi tự an ủi, tự miễn cưỡng mỉm cười, lã chã rơi lệ, chuyển biến tâm trạng vô cùng thỏa đáng, làm người khác hài lòng.
Quý Hựu Ngôn bất ngờ cực độ. Cô sắp xếp Nguyễn Ninh Vi kịch bản này đúng là có mục đích riêng, nhưng không ngờ nó hiệu quả đến vậy.
Lương Trấn cùng Tô Lập Hàng hiển nhiên cũng thấy Nguyễn Ninh Vi diễn tốt, gương mặt lộ vẻ ngợi khen.
Tô Lập Hàng trêu chọc, "Lúc thầy đọc kịch bản còn tưởng Tiểu Nguyễn dự định lười biếng, ai ngờ hóa ra Tiểu Nguyễn chuẩn bị kĩ lưỡng như thế, năng lực chuyên môn tốt lắm."
Lương Trấn đồng tình, "Ngoại trừ cảm xúc trong câu chốt không chuẩn xác lắm, còn lại thì Ninh Vi diễn rất khá, khiến người khác bất ngờ đấy."
Quý Hựu Ngôn gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy diễn tốt, vượt ngoài mong đợi." Cô liếc sang Cảnh Tú theo thói quen, phát hiện Cảnh Tú lại gõ bút hai lần xuống mặt bàn, môi mỏng khẽ nhếch.
Quý Hựu Ngôn liền biết không ổn rồi.
Quả nhiên Cảnh Tú điềm tĩnh lên tiếng, "Tôi lại cảm thấy đối lập với ý kiến của mọi người, tôi nghĩ đoạn diễn này Ninh Vi diễn chưa tới."
"Hôm qua sau khi nhận được kịch bản, tôi để ý thấy hầu như mọi người đều được chọn vào những tác phẩm nguyên gốc do người khác diễn. Nhưng Ninh Vi lại không như thế, chỉ mình em, mình em mà thôi, lại được chọn lựa đúng vào một nhân vật do chính mình từng thủ vai."
Toàn bộ trường quay ồ lên.
Đúng, Nguyễn Ninh Vi xếp vào bộ phim đầu tiên cô nàng diễn sau khi gia nhập giới giải trí, là một nhân vật mang yếu tố đồng tính nữ thuộc đề tài thuở đó phim truyền hình còn hiếm thấy.
Quý Hựu Ngôn siết hai tay vào nhau, nhìn Cảnh Tú rồi lại nhìn Nguyễn Ninh Vi đang lúng túng trên sân khấu, áy náy trong lòng mà chẳng biết phải làm sao.
Do cô... cô đã lợi dụng tình thế để giúp Nguyễn Ninh Vi chọn được kịch bản ấy.
/142
|