Quý Hựu Ngôn không qua đào tạo chính quy, ước nguyện ban sơ lúc gia nhập giới giải trí là vì ca hát. Cảnh Tú nhớ cô từng nói với mình rằng cô hy vọng sẽ có một ngày dùng lời ca để tỏ tình, dùng tiếng hát để kể chuyện, giấc mộng của cô nằm ở phía trên sân khấu nơi cô có thể hát bài hát do chính mình sáng tác và khán đài sẽ có người yêu thích thấu hiểu ngôn ngữ diễn đạt của cô, cùng cô hợp xướng. Nhưng ma đưa lối, quỷ dẫn đường, kết cục cô lại ngày càng lạc đi phương xa xăm giữa sự nghiệp diễn xuất.
Trên sân khấu, Quý Hựu Ngôn đã biểu diễn một phân đoạn cắt từ bộ phim đầu tiên cô tham gia sau hơn một năm show kết thúc. Năm ấy, tuy Cảnh Tú tiếc nuối trước quyết định từ bỏ giấc mơ với âm nhạc của Quý Hựu Ngôn, song vẫn hết mình ủng hộ sự lựa chọn của cô. Mặc dù Cảnh Tú không hề đánh giá cao bộ phim khi đó cô lựa chọn, nhưng vì Quý Hựu Ngôn, cô vẫn dốc hết sức để cùng Quý Hựu Ngôn trao đổi tập luyện từng chi tiết nhỏ trong kịch bản. Có lẽ thời bấy giờ nguyên nhân vướng mắc nằm ở phía kinh nghiệm nên Quý Hựu Ngôn diễn rất cứng nhắc, đối chiếu với tiêu chuẩn hay yêu cầu của Cảnh Tú dành cho chính bản thân mình thì không tài nào đạt nổi, tuy nhiên bởi vì đó là Quý Hựu Ngôn, Cảnh Tú chủ quan nhận xét lần đầu đã làm được vậy đã là vô cùng tuyệt vời rồi. Chỉ cần có thêm thời gian, nhất định cậu ấy có thể tỏa sáng hơn nữa.
Hiện tại, Cảnh Tú nhìn Quý Hựu Ngôn diễn trên sân khấu, nhìn mỗi cái trừng mắt, mỗi lần cười lạnh của cô với Dương An Nhiên, tất cả đều vừa vặn, đều nhạo báng, tất cả đều xứng đáng được tán thưởng.
Cô biết Quý Hựu Ngôn là một người tài năng, còn chăm chỉ vô cùng nên từ đầu chí cuối cô luôn lựa chọn tin tưởng, chỉ cần Quý Hựu Ngôn hạ quyết tâm thì nhất định không có chuyện gì không làm được.
Sự thật chứng minh Quý Hựu Ngôn không hề phụ niềm chờ mong của cô.
Cũng bao gồm cả chuyện yêu đương giữa hai người bọn họ, không phải Quý Hựu Ngôn không tốt, mà do cô ấy dao động.
Trên sân khấu, Dương An Nhiên đóng vai nữ phụ có tình cảm với nam thứ chính, có điều nam thứ chính lại chung tình với vai nữ chính của Quý Hựu Ngôn. Nữ chủ là tân binh ôm hy vọng mong manh đang chuẩn bị đi thử vai trong một dự án lớn, đúng lúc gặp nữ phụ cũng nhắm vào vai diễn này, cô ta nắm chắc phần thắng nên hung hăng tìm nữ chính thương lượng.
Dương An Nhiên vênh váo xem thường Quý Hựu Ngôn, đắc ý nói, "Cô chẳng tự ước lượng được xem mình nặng nhẹ cỡ nào ư, phim của đạo diễn Trương nằm ở độ cao cô với nổi à?"
Quý Hựu Ngôn bình tĩnh ứng phó, "Với được hay không, phải thử mới biết." Cô đáp trả hết sức đơn giản, cả dáng đứng lẫn khí chất đều phân cao thấp với Dương An Nhiên.
Dương An Nhiên không thể giữ thái độ bình thản được như cô nên lộ vẻ độc ác, "Á à, nói vậy tức là cô đã có sẵn phương thức quyến rũ rồi đấy nhỉ, lại định một chiêu xài lại với đạo diễn Trương ư? Đạo diễn Trương cũng không dễ bị rơi vào bẫy như vậy..." Cô ta chưa dứt lời đã bị Quý Hựu Ngôn cắt ngang, "Tiểu thư Trương, xin tiểu thư giữ mồm giữ miệng. Tôi rất nhát gan, trong phòng còn có camera, cô mà ăn nói hàm hồ thì tôi không biết sẽ phải làm gì với đoạn băng ghi hình đâu." Quý Hựu Ngôn đè tay lên bàn đỡ lấy cơ thể, vô cùng nhẫn nhịn để không bùng phát cơn giận dữ.
"Cô!" Dương An Nhiên nhìn về phía góc phòng, không thấy máy quay bèn nghĩ Quý Hựu Ngôn đang dọa nạt mình, liền kiêu ngạo phách lối nói, "Cô chột dạ đó hả? Cái loại xuất thân nghèo hèn như cô sao mà biết hai chữ tự ti và an phận viết thế nào. Ôi, chẳng thà hạ cái biển giấc mơ gì đó xuống, đi làm vợ người ta cho yên ổn giống bao người đi, thay vì cứ vọng tưởng trèo lên kim chi ngọc diệp..."
'Chát', Quý Hựu Ngôn không nhịn nổi nữa, thẳng tay tát vào mặt Dương An Nhiên. Cô giận tới mức đỏ bừng mặt, gân trên trán nổi lên, bàn tay đánh người ta xong đã buông xuống, vẫn còn run rẩy.
"Đừng sỉ nhục người khác." Thanh âm của Quý Hựu Ngôn cũng run.
Dương An Nhiên ăn tát thì ngây người mất hai giây, sau đó bất chợt xông đến như lên cơn sẵn sàng đánh chiến, lại bị Quý Hựu Ngôn thô bạo đẩy ngã xuống sàn.
Trong mắt Quý Hựu Ngôn mờ mịt hơi nước, nhưng nước mắt quật cường tới mức không chịu rơi. Cô ngẩng cao đầu nhìn xuống Dương An Nhiên, nói, "Sao tôi lại phải tự ti, dù tôi có xuất thân nghèo túng cỡ nào chăng nữa cũng có thể cạnh tranh chiếm đoạt tài nguyên cùng với những người như cô, vậy không phải người nên tự ti là cô mới đúng ư?"
Cô nhìn về phía ống kính, trông thật mỏng manh nhưng lời thoại vừa kiên cường lại vừa sắc bén, "Những kẻ xấu xa đê tiện không có ước mơ, không hiểu ước mơ là gì mới phải tự ti."
"Tôi có giấc mơ, thế nên tôi kiêu hãnh hơn bất kỳ ai khác!" Khí phách, chấn động. Rõ ràng chỉ vẻn vẹn hai lời thoại nhưng bởi bản lĩnh của Quý Hựu Ngôn kết hợp với gương mặt kiên định xen lẫn tự tin của cô khiến cho phân đoạn thực sự đi vào lòng người.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm từ khán đài.
Bao lâu chưa thấy một Quý Hựu Ngôn kiên cường tự tin như vậy rồi? Cảnh Tú hoài niệm, khóe môi vô thức nở nụ cười dịu dàng, cũng theo mọi người vỗ tay.
Đột nhiên cô quay sang dò xét Lâm Duyệt ngồi bên, bắt quả tang Lâm Duyệt vẫn đang lén lút quan sát mình.
"Không vỗ tay à?" Cảnh Tú hơi nhíu mày, bình thản hỏi.
Lâm Duyệt sợ hết hồn, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, sau đó vỗ tay có tiết tấu trông cứng nhắc như tượng. Ôi, lúng túng quá đi, chị ấy biết nãy giờ mình trộm nhìn hay sao? Lâm Duyệt xấu hổ muốn chết.
Cảnh Tú nhìn động tác hài hước của Lâm Duyệt liền nở nụ cười nhàn nhạt, quay lưng đi xuống.
Chào cảm ơn xong, ánh đèn sân khấu vụt tắt, kết thúc màn trình diễn. Lâm Duyệt đi theo xuống, nhường lại vị trí cho trợ lý của Tô Lập hàng. Cô thấy cách đó không xa Cảnh Tú đã quay lại trò chuyện với Chu Thành như lúc ban đầu, nội tâm trào dâng làn sóng mãnh liệt: Rốt cuộc chuyện giữa cô Cảnh và chị Quý như thế nào vậy?! Bọn họ còn tiếp tục thế này thì sớm muộn cô cũng nhịn không nổi mà tưởng tượng rồi suy đoán linh tinh.
Quý Hựu Ngôn mới rời sân khấu nên đương nhiên chẳng biết gì việc lần này. Cô men theo đường vòng từ sân khấu tiến đến hàng ghế dành cho giáo viên hướng dẫn, tiếp tục chờ đón màn trình diễn của Tô Lập Hàng và Cảnh Tú.
Thời điểm Tô Lập Hàng xuất trận, bầu không khí toàn trường quay nóng thêm một cấp, Quý Hựu Ngôn lắng nghe tiếng bình luận của các nữ học viên hoa si không khỏi cảm thấy buồn cười, mặc cảm tự ti quá đi - đây chính là sức ảnh hưởng của một anh chàng đẹp mã đó.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng Cảnh Tú còn có sức hút hơn cả một soái ca.
Phía sau bóng tối làm người xao động ở chặng giữa những tiết mục, ánh đèn vừa tắt liền chói sáng, chiếu rọi một Cảnh Tú diện trang phục màu đen, tóc cột cao, tư thế oai hùng cực kỳ nổi bật lập tức khiến trường quay sôi trào.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, pha lẫn còn có cả thán phục, "Ôi ôi aaaa, đúng là Cảnh Tú rồi!"
Không biết cô gái nào còn thừa nước đục gọi một tiếc, "Tú Tú ơi, em yêu chị." Kích động kinh khủng, chắc vì cố gắng quá nên còn ho khù khụ.
Nhất thời khiến trường quay bao phủ bởi tiếng cười vang.
Quý Hựu Ngôn vừa cười vừa nghiến răng, yên lòng kết thù trong lòng, không thể để tình địch can đảm thế kia mò được đến đội của Cảnh Tú.
Vốn dĩ mặt Cảnh Tú không chút biểu cảm, vậy mà nghe tiếng gọi cũng không kìm lòng nổi. Cô nhìn về phía khán đài, nở một nụ cười. Màn hình lớn hai bên phóng to hình ảnh của cô, thành thử tất cả mọi người trên khán đài đều nhìn thấy nụ cười ấy, tựa như cành đào trổ hoa giữa tiết đông lạnh giá, giữa rét buốt mưa phùn lại ngậm chút e thẹn đẹp xinh.
Quần chúng mê muội càng thêm kích động, bầu không khí nhiệt đến mức như thể tất cả đều ở đây vì Cảnh Tú vậy.
Quý Hựu Ngôn vẫn biết độ nổi tiếng của Cảnh Tú rất cao, nhưng không biết trong giới lại có nhiều người mê điện ảnh đến vậy. Song nghĩ lại thì cũng đúng - đối với phần lớn tân binh mới gia nhập, Cảnh Tú là một người trẻ tuổi đạt được nhiều thành tựu, là truyền kỳ mà cũng là tấm gương.
Màn trình diễn sắp sửa bắt đầu, môi mỏng của Cảnh Tú vừa "Suỵt", bên trong trường quay liền dần dà an tĩnh.
Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú cười trên màn ảnh, không tự chủ nuốt nước bọt, liếm môi.
Toàn bộ ánh đèn phát sáng, màn trình diễn chính thức bắt đầu, Cảnh Tú ngồi khoanh chân bên bàn con, nâng quai hàm thưởng thức chén rượu, cười như không cười, dĩ nhiên như một người hoàn toàn khác với người còn cười với khán đài ban nãy.
Trong cô đóng một vai nữ phụ quan trọng ôm chí lớn không thua gì nam nhi, mộng tưởng hóa chim ưng kiêu hùng. Ở phần mở đầu, cô cùng nam phụ nuôi mộng lớn, châu liền bích hợp, xưng bá thiên hạ. Lần theo mạch diễn biến, sau khi cô bị nam chính bắt giữ làm tù binh, mặc dù chịu hết tủi nhục cũng không khuất phục, thậm chí còn kiên nhẫn ghi nhớ cách thức bày binh bố trận của phe địch, thành công trốn thoát. Đáng tiếc, nửa đường cô bị chặn lại rồi giết chết.
Thật trào phúng biết bao, trải qua trăm cay nghìn đắng, không chết dưới nhục hình của phe địch mà lại bị chính người của mình hại chết.
Họ nhân lúc nàng mừng rỡ không phòng bị, bất thình lình hạ thủ, một đòn chí mạng.
Đó là thân tín của chồng nàng. Y quỳ gối khóc bên cạnh, thừa nhận bọn họ có lỗi với nàng. Nhưng cũng biện bạch rằng tất cả đều vì cơ đồ bá nghiệp khổ cực xây dựng bao lâu qua, vạn bất đắc dĩ, mong nàng tha thứ.
Lý do nàng không thể giữ mạng hình như cũng được hợp lý hóa: bởi bọn họ không muốn một kẻ đã bị kẻ địch lăng nhục dưới hông làm tướng soái, càng không chấp nhận tương lai đất nước có một quốc mẫu đánh mất đi trinh tiết. Thời điểm nàng bị bắt làm tù binh, họ đã quyết định tung tin nàng không muốn chịu nhục mà anh dũng hy sinh. Hiện nay các binh sĩ căm uất hừng hực, chiến ý vang dội, thề nguyền phải lấy máu phe địch để tế tự anh linh.
Vì thế nàng không nên còn sống.
Cả đời nàng tranh đấu vì nỗ lực muốn chứng minh nữ nhi cũng có thể khai thiên lập địa. Cuối cùng tất cả chẳng khác nào một câu chuyện cười.
Trước khi chết, nàng cất tiếng cười vang, tiếng cười hết sức bi đát, cười hết thảy nam tử bạc tình trên thiên hạ cùng nỗi bất hạnh bất công đối với những nữ nhân.
Lần này phân đoạn của Cảnh Tú là cảnh đầu của phim. Bao gồm cả nam phụ cùng ba bên thế lực tạm thời kết liên minh, Cảnh Tú đóng vai Hoa Trường Thanh, được quân đoàn họ Hoa tiến cử đảm nhiệm chức tướng lĩnh, phía liên minh có người thấy Hoa Trường Thanh là nữ liền tỏ ra không phục. Rượu qua tam tuần, bắt đầu có người phát ngôn bừa bãi nhắm vào Hoa Trường Thanh, sóng ngầm phun trào trong buổi yến tiệc.
"Không phải người ta luôn bảo chinh chiến sa trường là chuyện của cánh đàn ông hay sao, Hoa huynh à, huynh tự dưng kéo một đứa con gái vào sẽ khiến nhiều người khó chịu lắm đấy." Chu Thành đóng vai Khanh Định Nhung tỏ vẻ bất mãn.
Diễn viên nhận vai phụ thân Hoa Trường Thanh vuốt râu ung dung đáp, "Khang đệ nói thế thì không đúng rồi, con gái ta hoàn toàn không tầm thường chút nào."
"Con gái con đứa tay nhỏ vai hẹp, trên chiến trường đao kiếm không có mắt đâu, không tầm thường thì cũng có thể làm gì được chứ?" Khang Định Nhung tiếp tục làm ồn.
Hoa Trường Thanh thấy y chất vấn cũng không giận dữ, chỉ đặt chén rượu xuống khẽ cười, "Nghi hoặc của Khang thế bá ắt hẳn cũng giống với chư vị ở đây, mọi người hẳn vô cùng hoài nghi về thực lực của con."
Nàng nhìn tứ phía, thong dong không vội tiếp tục, "Hay là thế này, chư vị ở đây..." Nàng dừng một chút trước khi buông lời đề nghị, "Bao gồm cả những người đang ở bên ngoài lắng nghe, bất luận thân phận cao thấp thế nào, chỉ cần không phục liền có thể cùng ta tranh đấu. Nếu thắng ta..." Nàng đứng dậy lùi khỏi vị trí của mình, cười bảo, "Thì chỗ này đổi cho người đó."
Mọi người nghe thấy chất giọng mộc mạc của Hoa Trường Thanh kèm theo phong cách trầm ổn bèn suy đoán hẳn nàng cũng có bản lĩnh; lại kiêng kị uy danh phụ thân Hoa Trường Thanh, chưa ai dám ra mặt.
Khang Định Nhung thì bị rượu làm cho hồ đồ, thấy không ai ứng chiến liền cảm thấy mất mặt, quan tâm gì đến bối phận nữa, đích thân đứng lên đáp, "Chư vị khiêm nhường thì để ta thỉnh giáo Hoa điệt nữ đi, chỉ mong cháu gái đừng trách ta lấy lớn ép bé là được."
Hoa Trường Thanh tạo tư thế xin mời, cười nhạt, "Thế bá nói vậy là vinh hạnh của cháu."
Sau đó hai người đi lấy binh khí, ở trên sân bãi bắt đầu màn tỉ thí.
Thời điểm đại đao va chạm với trường thương, cơ thể mềm mại uyển chuyển của Cảnh Tú cùng những bước tiến linh hoạt khiến Chu Thành từng bước nhượng bộ thoái lui, vô lực chống đỡ. Sau mấy chiêu qua lại, Cảnh Tú không chút lưu tình đạp Chu Thành một cước ngã lăn quay, đưa đầu thương sắc nhọn hướng về phía trán Chu Thành.
"Thế bá nhường rồi." Dù nói thế nhưng nửa phân khiêm tốn chân thật đều không có.
Khang Định Nhung mất sạch thể diện, nổi cơn thịnh nộ gạt trường thương của nàng, đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Hoa Trường Thanh còn ra chiều tự trách, "Xem ra do ta thất lễ." Nàng yên lặng chốc lát mới hỏi, "Còn ai muốn thử sức không?"
Bốn bề im ắng, không ai lên tiếng. Mọi người đều chứng kiến nàng nhanh chóng đánh bại Khanh Định Nhung như thế thì còn ai muốn tự rước lấy nhục.
Nàng bèn tiến đến đứng giữa sân, đầu ngón tay vỗ về đầu trường thương, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có lực, "Ai dám bảo chỉ nam nhi mới được quyền tranh chấp thiên hạ này?"
Nàng dùng sức cắm trường thương xuống đất, thân thương ngập đến ba phần nàng liền buông tay trở về chỗ ngồi, trường thương cắm thẳng tắp ngay giữa sân, không hề nhúc nhích, chỉ có sợi hồng anh nơi đầu thương hơi rung động.
"Nếu chư vị đã không còn điều dị nghị thì từ nay về sau xin hãy mãi khắc ghi rằng chuyện gì nam nhi làm được, nữ nhi cũng làm được!" Nàng đứng lên, nhìn khắp tứ phía với ánh mắt kiêu ngạo, nhạc nền với nhịp điệu hào hùng hoành tráng vang lên, khí thế vô cùng.
Tài năng không thể che giấu, sáng như sao khiến người khác không thể kìm nổi lòng thán phục.
Quý Hựu Ngôn theo dõi mà tâm trí du đãng, nghe thấy quần chúng đằng sau mê muội kêu vang.
Quý Hựu Ngôn che mặt, đột nhiên đố kị cực kỳ. Cô cũng muốn được giống như bọn họ, cũng muốn gọi tên Cảnh Tú.
Tác giả có lời muốn nói: quạc quạc quạc!
Lòng chị Quý tràn ngập cảm giác bất an: bạn gái ưu tú quá, tình địch nhiều thì phải làm sao đây?
Thật sự thì ngay từ khởi điểm Cảnh Tú đã siêu hơn Quý Hựu Ngôn rất nhiều rồi T﹏T
Trên sân khấu, Quý Hựu Ngôn đã biểu diễn một phân đoạn cắt từ bộ phim đầu tiên cô tham gia sau hơn một năm show
Hiện tại, Cảnh Tú nhìn Quý Hựu Ngôn diễn trên sân khấu, nhìn mỗi cái trừng mắt, mỗi lần cười lạnh của cô với Dương An Nhiên, tất cả đều vừa vặn, đều nhạo báng, tất cả đều xứng đáng được tán thưởng.
Cô biết Quý Hựu Ngôn là một người tài năng, còn chăm chỉ vô cùng nên từ đầu chí cuối cô luôn lựa chọn tin tưởng, chỉ cần Quý Hựu Ngôn hạ quyết tâm thì nhất định không có chuyện gì không làm được.
Sự thật chứng minh Quý Hựu Ngôn không hề phụ niềm chờ mong của cô.
Cũng bao gồm cả chuyện yêu đương giữa hai người bọn họ, không phải Quý Hựu Ngôn không tốt, mà do cô ấy dao động.
Trên sân khấu, Dương An Nhiên đóng vai nữ phụ có tình cảm với nam thứ chính, có điều nam thứ chính lại chung tình với vai nữ chính của Quý Hựu Ngôn. Nữ chủ là tân binh ôm hy vọng mong manh đang chuẩn bị đi thử vai trong một dự án lớn, đúng lúc gặp nữ phụ cũng nhắm vào vai diễn này, cô ta nắm chắc phần thắng nên hung hăng tìm nữ chính thương lượng.
Dương An Nhiên vênh váo xem thường Quý Hựu Ngôn, đắc ý nói, "Cô chẳng tự ước lượng được xem mình nặng nhẹ cỡ nào ư, phim của đạo diễn Trương nằm ở độ cao cô với nổi à?"
Quý Hựu Ngôn bình tĩnh ứng phó, "Với được hay không, phải thử mới biết." Cô đáp trả hết sức đơn giản, cả dáng đứng lẫn khí chất đều phân cao thấp với Dương An Nhiên.
Dương An Nhiên không thể giữ thái độ bình thản được như cô nên lộ vẻ độc ác, "Á à, nói vậy tức là cô đã có sẵn phương thức quyến rũ rồi đấy nhỉ, lại định một chiêu xài lại với đạo diễn Trương ư? Đạo diễn Trương cũng không dễ bị rơi vào bẫy như vậy..." Cô ta chưa dứt lời đã bị Quý Hựu Ngôn cắt ngang, "Tiểu thư Trương, xin tiểu thư giữ mồm giữ miệng. Tôi rất nhát gan, trong phòng còn có camera, cô mà ăn nói hàm hồ thì tôi không biết sẽ phải làm gì với đoạn băng ghi hình đâu." Quý Hựu Ngôn đè tay lên bàn đỡ lấy cơ thể, vô cùng nhẫn nhịn để không bùng phát cơn giận dữ.
"Cô!" Dương An Nhiên nhìn về phía góc phòng, không thấy máy quay bèn nghĩ Quý Hựu Ngôn đang dọa nạt mình, liền kiêu ngạo phách lối nói, "Cô chột dạ đó hả? Cái loại xuất thân nghèo hèn như cô sao mà biết hai chữ tự ti và an phận viết thế nào. Ôi, chẳng thà hạ cái biển giấc mơ gì đó xuống, đi làm vợ người ta cho yên ổn giống bao người đi, thay vì cứ vọng tưởng trèo lên kim chi ngọc diệp..."
'Chát', Quý Hựu Ngôn không nhịn nổi nữa, thẳng tay tát vào mặt Dương An Nhiên. Cô giận tới mức đỏ bừng mặt, gân trên trán nổi lên, bàn tay đánh người ta xong đã buông xuống, vẫn còn run rẩy.
"Đừng sỉ nhục người khác." Thanh âm của Quý Hựu Ngôn cũng run.
Dương An Nhiên ăn tát thì ngây người mất hai giây, sau đó bất chợt xông đến như lên cơn sẵn sàng đánh chiến, lại bị Quý Hựu Ngôn thô bạo đẩy ngã xuống sàn.
Trong mắt Quý Hựu Ngôn mờ mịt hơi nước, nhưng nước mắt quật cường tới mức không chịu rơi. Cô ngẩng cao đầu nhìn xuống Dương An Nhiên, nói, "Sao tôi lại phải tự ti, dù tôi có xuất thân nghèo túng cỡ nào chăng nữa cũng có thể cạnh tranh chiếm đoạt tài nguyên cùng với những người như cô, vậy không phải người nên tự ti là cô mới đúng ư?"
Cô nhìn về phía ống kính, trông thật mỏng manh nhưng lời thoại vừa kiên cường lại vừa sắc bén, "Những kẻ xấu xa đê tiện không có ước mơ, không hiểu ước mơ là gì mới phải tự ti."
"Tôi có giấc mơ, thế nên tôi kiêu hãnh hơn bất kỳ ai khác!" Khí phách, chấn động. Rõ ràng chỉ vẻn vẹn hai lời thoại nhưng bởi bản lĩnh của Quý Hựu Ngôn kết hợp với gương mặt kiên định xen lẫn tự tin của cô khiến cho phân đoạn thực sự đi vào lòng người.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm từ khán đài.
Bao lâu chưa thấy một Quý Hựu Ngôn kiên cường tự tin như vậy rồi? Cảnh Tú hoài niệm, khóe môi vô thức nở nụ cười dịu dàng, cũng theo mọi người vỗ tay.
Đột nhiên cô quay sang dò xét Lâm Duyệt ngồi bên, bắt quả tang Lâm Duyệt vẫn đang lén lút quan sát mình.
"Không vỗ tay à?" Cảnh Tú hơi nhíu mày, bình thản hỏi.
Lâm Duyệt sợ hết hồn, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, sau đó vỗ tay có tiết tấu trông cứng nhắc như tượng. Ôi, lúng túng quá đi, chị ấy biết nãy giờ mình trộm nhìn hay sao? Lâm Duyệt xấu hổ muốn chết.
Cảnh Tú nhìn động tác hài hước của Lâm Duyệt liền nở nụ cười nhàn nhạt, quay lưng đi xuống.
Chào cảm ơn xong, ánh đèn sân khấu vụt tắt, kết thúc màn trình diễn. Lâm Duyệt đi theo xuống, nhường lại vị trí cho trợ lý của Tô Lập hàng. Cô thấy cách đó không xa Cảnh Tú đã quay lại trò chuyện với Chu Thành như lúc ban đầu, nội tâm trào dâng làn sóng mãnh liệt: Rốt cuộc chuyện giữa cô Cảnh và chị Quý như thế nào vậy?! Bọn họ còn tiếp tục thế này thì sớm muộn cô cũng nhịn không nổi mà tưởng tượng rồi suy đoán linh tinh.
Quý Hựu Ngôn mới rời sân khấu nên đương nhiên chẳng biết gì việc lần này. Cô men theo đường vòng từ sân khấu tiến đến hàng ghế dành cho giáo viên hướng dẫn, tiếp tục chờ đón màn trình diễn của Tô Lập Hàng và Cảnh Tú.
Thời điểm Tô Lập Hàng xuất trận, bầu không khí toàn trường quay nóng thêm một cấp, Quý Hựu Ngôn lắng nghe tiếng bình luận của các nữ học viên hoa si không khỏi cảm thấy buồn cười, mặc cảm tự ti quá đi - đây chính là sức ảnh hưởng của một anh chàng đẹp mã đó.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng Cảnh Tú còn có sức hút hơn cả một soái ca.
Phía sau bóng tối làm người xao động ở chặng giữa những tiết mục, ánh đèn vừa tắt liền chói sáng, chiếu rọi một Cảnh Tú diện trang phục màu đen, tóc cột cao, tư thế oai hùng cực kỳ nổi bật lập tức khiến trường quay sôi trào.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, pha lẫn còn có cả thán phục, "Ôi ôi aaaa, đúng là Cảnh Tú rồi!"
Không biết cô gái nào còn thừa nước đục gọi một tiếc, "Tú Tú ơi, em yêu chị." Kích động kinh khủng, chắc vì cố gắng quá nên còn ho khù khụ.
Nhất thời khiến trường quay bao phủ bởi tiếng cười vang.
Quý Hựu Ngôn vừa cười vừa nghiến răng, yên lòng kết thù trong lòng, không thể để tình địch can đảm thế kia mò được đến đội của Cảnh Tú.
Vốn dĩ mặt Cảnh Tú không chút biểu cảm, vậy mà nghe tiếng gọi cũng không kìm lòng nổi. Cô nhìn về phía khán đài, nở một nụ cười. Màn hình lớn hai bên phóng to hình ảnh của cô, thành thử tất cả mọi người trên khán đài đều nhìn thấy nụ cười ấy, tựa như cành đào trổ hoa giữa tiết đông lạnh giá, giữa rét buốt mưa phùn lại ngậm chút e thẹn đẹp xinh.
Quần chúng mê muội càng thêm kích động, bầu không khí nhiệt đến mức như thể tất cả đều ở đây vì Cảnh Tú vậy.
Quý Hựu Ngôn vẫn biết độ nổi tiếng của Cảnh Tú rất cao, nhưng không biết trong giới lại có nhiều người mê điện ảnh đến vậy. Song nghĩ lại thì cũng đúng - đối với phần lớn tân binh mới gia nhập, Cảnh Tú là một người trẻ tuổi đạt được nhiều thành tựu, là truyền kỳ mà cũng là tấm gương.
Màn trình diễn sắp sửa bắt đầu, môi mỏng của Cảnh Tú vừa "Suỵt", bên trong trường quay liền dần dà an tĩnh.
Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú cười trên màn ảnh, không tự chủ nuốt nước bọt, liếm môi.
Toàn bộ ánh đèn phát sáng, màn trình diễn chính thức bắt đầu, Cảnh Tú ngồi khoanh chân bên bàn con, nâng quai hàm thưởng thức chén rượu, cười như không cười, dĩ nhiên như một người hoàn toàn khác với người còn cười với khán đài ban nãy.
Trong
Thật trào phúng biết bao, trải qua trăm cay nghìn đắng, không chết dưới nhục hình của phe địch mà lại bị chính người của mình hại chết.
Họ nhân lúc nàng mừng rỡ không phòng bị, bất thình lình hạ thủ, một đòn chí mạng.
Đó là thân tín của chồng nàng. Y quỳ gối khóc bên cạnh, thừa nhận bọn họ có lỗi với nàng. Nhưng cũng biện bạch rằng tất cả đều vì cơ đồ bá nghiệp khổ cực xây dựng bao lâu qua, vạn bất đắc dĩ, mong nàng tha thứ.
Lý do nàng không thể giữ mạng hình như cũng được hợp lý hóa: bởi bọn họ không muốn một kẻ đã bị kẻ địch lăng nhục dưới hông làm tướng soái, càng không chấp nhận tương lai đất nước có một quốc mẫu đánh mất đi trinh tiết. Thời điểm nàng bị bắt làm tù binh, họ đã quyết định tung tin nàng không muốn chịu nhục mà anh dũng hy sinh. Hiện nay các binh sĩ căm uất hừng hực, chiến ý vang dội, thề nguyền phải lấy máu phe địch để tế tự anh linh.
Vì thế nàng không nên còn sống.
Cả đời nàng tranh đấu vì nỗ lực muốn chứng minh nữ nhi cũng có thể khai thiên lập địa. Cuối cùng tất cả chẳng khác nào một câu chuyện cười.
Trước khi chết, nàng cất tiếng cười vang, tiếng cười hết sức bi đát, cười hết thảy nam tử bạc tình trên thiên hạ cùng nỗi bất hạnh bất công đối với những nữ nhân.
Lần này phân đoạn của Cảnh Tú là cảnh đầu của phim. Bao gồm cả nam phụ cùng ba bên thế lực tạm thời kết liên minh, Cảnh Tú đóng vai Hoa Trường Thanh, được quân đoàn họ Hoa tiến cử đảm nhiệm chức tướng lĩnh, phía liên minh có người thấy Hoa Trường Thanh là nữ liền tỏ ra không phục. Rượu qua tam tuần, bắt đầu có người phát ngôn bừa bãi nhắm vào Hoa Trường Thanh, sóng ngầm phun trào trong buổi yến tiệc.
"Không phải người ta luôn bảo chinh chiến sa trường là chuyện của cánh đàn ông hay sao, Hoa huynh à, huynh tự dưng kéo một đứa con gái vào sẽ khiến nhiều người khó chịu lắm đấy." Chu Thành đóng vai Khanh Định Nhung tỏ vẻ bất mãn.
Diễn viên nhận vai phụ thân Hoa Trường Thanh vuốt râu ung dung đáp, "Khang đệ nói thế thì không đúng rồi, con gái ta hoàn toàn không tầm thường chút nào."
"Con gái con đứa tay nhỏ vai hẹp, trên chiến trường đao kiếm không có mắt đâu, không tầm thường thì cũng có thể làm gì được chứ?" Khang Định Nhung tiếp tục làm ồn.
Hoa Trường Thanh thấy y chất vấn cũng không giận dữ, chỉ đặt chén rượu xuống khẽ cười, "Nghi hoặc của Khang thế bá ắt hẳn cũng giống với chư vị ở đây, mọi người hẳn vô cùng hoài nghi về thực lực của con."
Nàng nhìn tứ phía, thong dong không vội tiếp tục, "Hay là thế này, chư vị ở đây..." Nàng dừng một chút trước khi buông lời đề nghị, "Bao gồm cả những người đang ở bên ngoài lắng nghe, bất luận thân phận cao thấp thế nào, chỉ cần không phục liền có thể cùng ta tranh đấu. Nếu thắng ta..." Nàng đứng dậy lùi khỏi vị trí của mình, cười bảo, "Thì chỗ này đổi cho người đó."
Mọi người nghe thấy chất giọng mộc mạc của Hoa Trường Thanh kèm theo phong cách trầm ổn bèn suy đoán hẳn nàng cũng có bản lĩnh; lại kiêng kị uy danh phụ thân Hoa Trường Thanh, chưa ai dám ra mặt.
Khang Định Nhung thì bị rượu làm cho hồ đồ, thấy không ai ứng chiến liền cảm thấy mất mặt, quan tâm gì đến bối phận nữa, đích thân đứng lên đáp, "Chư vị khiêm nhường thì để ta thỉnh giáo Hoa điệt nữ đi, chỉ mong cháu gái đừng trách ta lấy lớn ép bé là được."
Hoa Trường Thanh tạo tư thế xin mời, cười nhạt, "Thế bá nói vậy là vinh hạnh của cháu."
Sau đó hai người đi lấy binh khí, ở trên sân bãi bắt đầu màn tỉ thí.
Thời điểm đại đao va chạm với trường thương, cơ thể mềm mại uyển chuyển của Cảnh Tú cùng những bước tiến linh hoạt khiến Chu Thành từng bước nhượng bộ thoái lui, vô lực chống đỡ. Sau mấy chiêu qua lại, Cảnh Tú không chút lưu tình đạp Chu Thành một cước ngã lăn quay, đưa đầu thương sắc nhọn hướng về phía trán Chu Thành.
"Thế bá nhường rồi." Dù nói thế nhưng nửa phân khiêm tốn chân thật đều không có.
Khang Định Nhung mất sạch thể diện, nổi cơn thịnh nộ gạt trường thương của nàng, đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Hoa Trường Thanh còn ra chiều tự trách, "Xem ra do ta thất lễ." Nàng yên lặng chốc lát mới hỏi, "Còn ai muốn thử sức không?"
Bốn bề im ắng, không ai lên tiếng. Mọi người đều chứng kiến nàng nhanh chóng đánh bại Khanh Định Nhung như thế thì còn ai muốn tự rước lấy nhục.
Nàng bèn tiến đến đứng giữa sân, đầu ngón tay vỗ về đầu trường thương, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có lực, "Ai dám bảo chỉ nam nhi mới được quyền tranh chấp thiên hạ này?"
Nàng dùng sức cắm trường thương xuống đất, thân thương ngập đến ba phần nàng liền buông tay trở về chỗ ngồi, trường thương cắm thẳng tắp ngay giữa sân, không hề nhúc nhích, chỉ có sợi hồng anh nơi đầu thương hơi rung động.
"Nếu chư vị đã không còn điều dị nghị thì từ nay về sau xin hãy mãi khắc ghi rằng chuyện gì nam nhi làm được, nữ nhi cũng làm được!" Nàng đứng lên, nhìn khắp tứ phía với ánh mắt kiêu ngạo, nhạc nền với nhịp điệu hào hùng hoành tráng vang lên, khí thế vô cùng.
Tài năng không thể che giấu, sáng như sao khiến người khác không thể kìm nổi lòng thán phục.
Quý Hựu Ngôn theo dõi mà tâm trí du đãng, nghe thấy quần chúng đằng sau mê muội kêu vang.
Quý Hựu Ngôn che mặt, đột nhiên đố kị cực kỳ. Cô cũng muốn được giống như bọn họ, cũng muốn gọi tên Cảnh Tú.
Tác giả có lời muốn nói: quạc quạc quạc!
Lòng chị Quý tràn ngập cảm giác bất an: bạn gái ưu tú quá, tình địch nhiều thì phải làm sao đây?
Thật sự thì ngay từ khởi điểm Cảnh Tú đã siêu hơn Quý Hựu Ngôn rất nhiều rồi T﹏T
/142
|