Vì sao đột nhiên công khai thân phận Yến Thu?
Tại sao đột nhiên lại cho nó cổ phần? Ngoại trừ vì nhà họ Lê ra, có phải cũng muốn gõ cho anh ta một hồi chuông cảnh báo hay
không? Nói cho anh ta biết nhà họ Phó không chỉ có mình anh ta là con trai, Yến Thu cũng có khả
năng thừa kế công ty. Ý nghĩ này khiến cho cả người anh ta lạnh lẽo, nhiều năm nay cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta cũng chưa bao giờ nghi ngờ chuyện mình là
người thừa kế công ty. Dù là lúc trước bởi vì Phó Sương Trì mà làm
cha tổn thương, anh ta cũng không cảm thấy Phó Kiến Đình sẽ bởi vì chuyện này mà buông
bỏ mình. Nhưng bây giờ xem ra, dường như thật sự có
khả năng này. Huống chi hôm nay Yến Thu còn có quan hệ
với nhà họ Lê, xưa đâu bằng nay.
Anh ta đột nhiên nhớ tới lúc trước Phó Kiến Đình tái phát bệnh tim nằm viện, lúc ở hành
lang Yến Thu đã từng nói với anh ta. "Còn nữa, anh nhắc tới công ty, vốn dĩ tôi chẳng có hứng nhưng anh đã nói như thế, tôi
đây phải tranh giành một chuyến rồi." Khi đó những lời này của Yến Thu anh ta cũng không thèm để ý, dù sao Yến Thu mới vào công ty được bao lâu chứ, lấy gì để tranh giành
với anh ta, nhưng hôm nay... Nghĩ đến đây, Phó Trầm Trạch nhắm mắt lại,
âm trầm trong mắt dần dần tan biến. Quả nhiên, anh ta phải làm tốt hơn nữa mới
được. Anh ta muốn cho cha biết, không ai có thể thay
thế được anh ta, Yến Thu cũng không. Sau khi Phó Trầm Trạch rời đi, Phó Kiến Đình ngồi một mình trơng phòng làm việc suy nghĩ
về chuyện vừa rồi. Yến Thu đã từ chối, vậy thì có cần cho nó cổ
pHần nữa không?
Thật ra vừa rồi sở dĩ ông ta đưa ra đề nghị chia
ay0. cổ phần cho cậu, bởi vì ông ta hiểu Yến Thu hơn so với Phô Trầm Trạch. Ông ta biết rằng không thể nào chỉ dùng một chút ân huệ nhỏ thì có thể khiến cậu dao động được, phải cho cậu lợi ích thực tế hơn, để cho cậu trở thành
một với bọn họ.
Mặt khác cũng quả thật muốn ép Phó Trầm Trạch một chút, từ sau chuyện của Phó Sương Trì đó, Phó Kiến Đình cuối cùng cũng thấy rõ, nhiều năm nay vẫn luôn nâng đỡ nó, khiến cho
thằng bé có hơi không biết trời cao đất rộng. Đương nhiên công ty cuối cùng vẫn sẽ giao cho nó, nhưng dù sao cũng phải cho nó một ít cảm giác nguy cơ, không thể để cho nó quá thuận
lợi. Vốn chỉ cần Yến Thu đồng ý thì mọi chuyện sẽ
diễn ra suôn sẻ.
Thế nhưng Yến Thu lại từ chối. Yến Thu đã nói thế rồi mà mình lại chủ động cho nó cổ phần nữa, thì có vẻ như ông ta cũng
quá vội vàng.
Bởi vậy Phó Kiến Đình có thể nói là kho" xử. Ngay khi ông ta đang lo không nghĩ ra biện pháp nào tốt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên trong văn
phòng. Phó Kiến Đình điều chỉnh lại cảm xúc, nhận
điện thoại: "Alô!" Chở đến khi nghe rõ đầy bên kia điện thoại là ai, ngay lập tức Phó Kiến Đình thay đổi sắc
mặt, vẻ mặt cung kính nói: "Lê tiên sinh?" *** Yến Thu trở lại vị trí làm việc của mình, nhưng trong đầy vẫn còn nghĩ đến lời Phó
Kiến Đình vừa nói. Kỳ thật đây cũng là một cơ hội không tồi, dù sao cậu chịu đựng buồn nôn ở lại Phó thị chính là vì để cho bọn họ từng bước một phải trả giá
thật lớn. Mục đích của Phó Kiến Đình rất rõ ràng, một mặt sử dụng cậu để hợp tác với nhà họ Lê, mặt khác lại dùng cậu để gây áp lực cho Phó Trầm
Trạch.
Thế nên cho dù mình có cố gắng như thế nào,
cuối cùng công ty vẫn sẽ giao vào trong tay
Phó Trầm Trạch. Nhưng Phó Trầm Trạch từ nhỏ đến lớn quá thuận lợi, anh ta chưa bao giờ nghi ngờ về chuyện mình sẽ là người thừa kế, bởi vậy hành động này của Phó Kiến Đình rõ ràng là đang tát
vào trên mặt anh ta. Với cái tính không chịu nổi chút nghi ngờ và áp lực này của anh ta, nói không chừng đầy óc
nóng lên sẽ làm ra chuyện gì đó. Cho nên Yến Thu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó có thể đợi được anh ta mắc
phải sai lầm.
Thế nhưng nếu như cậu thật sự đồng ý với Phó Kiến Đình, thì đương nhiên cậu phải đi cầu tình
với Lê tiên sinh. Yến Thu biết hiện giờ Phó Kiến Đình bọn họ nghĩ mình như thế nào, đó là [Ông bạn đẹp]*
dưới ngòi bút của Maupassant*
Nhân vật chính là Duroy. Một người tầm thường như Duroy, nhờ những lời ngon ngọt và khuôn mặt đầy mê hoặc của mình, đã xóa bỏ lằn ranh giàu nghèo, vượt qua cả giai cấp để gặt hái địa vị và thành công trong cuộc sống.Henri René Albert Guy de Maupassant là nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng người Pháp.Hy sinh cậu để đổi lấy lợi ích của nhà họ Phó, xem ra là một chuyện có lời với bọn họ.
Nhưng Yến Thu tự mình biết rõ, quan hệ giữa cậu và Lê tiên sinh không phải như thế, cậu cũng không muốn biến thành mối quan hệ như vậy.
Lê tiên sinh đã nói, bọn họ là bạn bè.
Giữa bạn bè với nhau, không nên trộn lẫn quá nhiều lợi ích.
Tuy rằng cậu đã từ chối nhận cổ phần, thế nhưng dù sao Phó Kiến Đình đã công khai thân
phận của cậu ở công ty. Chuyện này đối với Phó Trầm Trạch chắc hẳn
cũng đả kích anh ta không nhỏ. Bây giờ anh ta cũng nên có cảm giác nguy hiểm, nói không chừng còn đang (b)ắt đầu lên
kế hoạch gì đó. Bởi vậy Yến Thu quyết định trước tiên yên lặng xem biến, quan sát mọi chuyện có thay đổi
gì không. Nhưng không ngờ rằng chưa được bao lâu, Phó Kiến Đình lại đột nhiên mở cuộc họp cổ đông,
còn để Yến Thu đến tham gia. Yến Thu nhớ tới lần trước ông ta nhắc tới chuyện cổ phần ngay trước mặt mình, khi đó
cậu khá là bất ngờ. Dù sao mình vừa mới từ chối ông ta, loại người sĩ diện như Phó Kiến Đình sao có thể vẫn tiếp
tục chia cổ phần cho cậu được chứ? Thế nhưng không ngờ là, trong cuộc họp cổ đông Phó Kiến Đình lại tuyên bố chuyện này
thật.
Phó Kiến Đình đưa ra quyết định trước mặt tất cả các cổ đông, cũng ký kết thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần với Yến Thu, sau đó làm thủ
tục bàn giao. Tuy rằng không rõ lắm vì sao Phó Kiến Đình đột nhiên đổi tính, nhưng Yến vẫn vô thức
nhìn về phía Phó Trầm Trạch. Quả nhiên, chỉ có mỗi anh ta không vỗ tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, hai bàn tay ở dưới bàn
chậm rãi siết chặt. Sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông, Phó Kiến
Đình lại gọi cậu đến văn phòng. Yến Thu biết chắc chắn ông ta vẫn muốn nói chuyện hợp tác với nhà họ Lê, bởi vậy ý cười
không đạt tới đáy mắt. "Chủ tịch, tôi nhớ lần trước tôi đã từ chối đề
nghị của ông rồi." "Đúng vậy." Phó Kiến Đình ngồi xuống ghế sô
pha, không nhanh không chậm rót hai chén trà. "Thế nhưng lần này là nhà họ Lê chủ động đàm
phán hợp tác với chúng ta."
Yến Thu nghe vậy ngẩn ra: "Chủ động?" "Đúng." Phó Kiến Đình nói xong, đẩy một chén trà tới trước mặt cậu: "Nhưng Lê tiên
sinh cũng có yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Yến Thu lập tức hỏi. Phó Kiến Đình nghe vậy nâng chén trà lên, ngón tay vuốt ve thành chén, nhưng không có uống, mà là ngước mắt lên nhìn cậu, cảm xúc
trong mắt có hơi phức tạp. "Yêu cầu con tự mình đi đàm phán lần hợp tác này, hơn nữa sau khi lần đàm phán hợp tác này thành công, con sẽ theo sát toàn bộ quá trình tiếp the0, nhà họ Lê sẽ không hợp tác với người
khác." Yến Thu nghe vậy trầm mặc hồi lâu, trong
chốc lát cũng không biết nên nói gì. Phó Kiến Đình đột nhiên ở công ty công khai thân phận của cậu, cậu nhảy lên trở thành con ruột của Chủ tịch, trách nhiệm trên người
đương nhiên cũng khác trước đây.
Hơn nữa Phó Trầm Trạch đã ở công ty nhiều năm như vậy, mọi người đều ngầm thừa nhận thân phận người thừa kế tiếp the0 của anh ta,
đương nhiên nền móng không tầm thường.
Cậu vốn chỉ là một nhân viên nhỏ, trên người Không có trọng mách và ký vọng nào, nhưng hôm nay thân phận của cậu thay đổi, nhất định sẽ bị đưa ra so sánh với Phó Trầm Trạch, nên tất nhiên cậu cũng cần tạo ra một vài thành
tích, gánh vác một số chuyện. Cho nên Lê Chất làm thế này là đang giúp cậu
đứng vững chân ở Phó thị? Đồng thời "Do anh tự mình đàm phán điều kiện này", chắc hẳn cũng là vì tránh miệng lưỡi
người đời. Lê tiên sinh quả thật đã nghĩ hết mọi chuyện
giúp cậu.
Nhưng mà... Tại sao?
Thây Yên Thu vân không lên tiềng, Phó Kiến Đình sợ từ chối lần nữa , vì vậy nói vô cùng mập mờ: "Thật ra theo lý thuyết thì cổ phần của con phải ít hơn Trầm Trạch, nhưng các con dù sao cũng là con của cha, nên cha nghĩ, cho dù là một chén nước vẫn phải công
bằng." Nghe lời nghe lấy ý, nghe chiêng trống nghe
lấy tiếng* *Có nghĩa là nghe lời người ta nói, phải giỏi
nghe ẩn ý, hiểu được ý nghĩa thực sự của lời nói, giống như việc nghe. đến chiêng và trống, bạn phải
nghe thấy nhịp điệu và âm thanh của nó. Đương nhiên Yến Thu hiểu được ý của ông ta, đơn giản chính là ám chỉ mình cũng có cơ hội
thừa kế công ty. Thế nhưng Yến Thu hiểu được, ngay cả họ ông ta cũng không muốn đổi lại cho mình, chẳng
qua là đang vẽ bánh mà thôi.
Nhưng cậu vẫn đồng ý, dù sao cũng là ý tốt của
Lê tiên sinh, cậu không muốn phụ lòng.
Đi ra khỏi văn phòng Phó Kiến Đình, Yến Thu không vội vã trở lại, mà đi tới chỗ cầu thang
vắng người, sau đó lấy điện thoại ra. Nhìn thấy dãy số quen thuộc trên điện thoại di động, Yến Thu xoắn xuýt hồi lâu, nhưng vẫn
GỌ1.
Đầu bên kia nhanh chóng (b)ắt máy. Tiếp the0, truyền đến giọng của Lê Chất: "Tiểu
Thu?"
"Lê tiên sinh." Yến Thu gọi. Đầu bên kia có vẻ như là đang lật xem văn kiện, bởi vậy Yến Thu có thể nghe thấy tiếng khi ngón tay Lê Chất lật trang giấy, phát ra
tiếng "soạt soạt".
Rất nhẹ, nhưng chẳng biết tại sao, trong đầy Yến Thu lại xuất hiện hình ảnh Lê Doanh lật
xem văn kiện.
"Là vì chuyện hợp tác sao?" Giọng nói của Lê Chất truyền đến the0 di động, lúc này Yến Thu mới phục hồi lại tinh thần, đưa ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, định xua hình ảnh vừa rồi trong
đầu đi.
Tại sao đột nhiên lại cho nó cổ phần? Ngoại trừ vì nhà họ Lê ra, có phải cũng muốn gõ cho anh ta một hồi chuông cảnh báo hay
không? Nói cho anh ta biết nhà họ Phó không chỉ có mình anh ta là con trai, Yến Thu cũng có khả
năng thừa kế công ty. Ý nghĩ này khiến cho cả người anh ta lạnh lẽo, nhiều năm nay cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta cũng chưa bao giờ nghi ngờ chuyện mình là
người thừa kế công ty. Dù là lúc trước bởi vì Phó Sương Trì mà làm
cha tổn thương, anh ta cũng không cảm thấy Phó Kiến Đình sẽ bởi vì chuyện này mà buông
bỏ mình. Nhưng bây giờ xem ra, dường như thật sự có
khả năng này. Huống chi hôm nay Yến Thu còn có quan hệ
với nhà họ Lê, xưa đâu bằng nay.
Anh ta đột nhiên nhớ tới lúc trước Phó Kiến Đình tái phát bệnh tim nằm viện, lúc ở hành
lang Yến Thu đã từng nói với anh ta. "Còn nữa, anh nhắc tới công ty, vốn dĩ tôi chẳng có hứng nhưng anh đã nói như thế, tôi
đây phải tranh giành một chuyến rồi." Khi đó những lời này của Yến Thu anh ta cũng không thèm để ý, dù sao Yến Thu mới vào công ty được bao lâu chứ, lấy gì để tranh giành
với anh ta, nhưng hôm nay... Nghĩ đến đây, Phó Trầm Trạch nhắm mắt lại,
âm trầm trong mắt dần dần tan biến. Quả nhiên, anh ta phải làm tốt hơn nữa mới
được. Anh ta muốn cho cha biết, không ai có thể thay
thế được anh ta, Yến Thu cũng không. Sau khi Phó Trầm Trạch rời đi, Phó Kiến Đình ngồi một mình trơng phòng làm việc suy nghĩ
về chuyện vừa rồi. Yến Thu đã từ chối, vậy thì có cần cho nó cổ
pHần nữa không?
Thật ra vừa rồi sở dĩ ông ta đưa ra đề nghị chia
ay0. cổ phần cho cậu, bởi vì ông ta hiểu Yến Thu hơn so với Phô Trầm Trạch. Ông ta biết rằng không thể nào chỉ dùng một chút ân huệ nhỏ thì có thể khiến cậu dao động được, phải cho cậu lợi ích thực tế hơn, để cho cậu trở thành
một với bọn họ.
Mặt khác cũng quả thật muốn ép Phó Trầm Trạch một chút, từ sau chuyện của Phó Sương Trì đó, Phó Kiến Đình cuối cùng cũng thấy rõ, nhiều năm nay vẫn luôn nâng đỡ nó, khiến cho
thằng bé có hơi không biết trời cao đất rộng. Đương nhiên công ty cuối cùng vẫn sẽ giao cho nó, nhưng dù sao cũng phải cho nó một ít cảm giác nguy cơ, không thể để cho nó quá thuận
lợi. Vốn chỉ cần Yến Thu đồng ý thì mọi chuyện sẽ
diễn ra suôn sẻ.
Thế nhưng Yến Thu lại từ chối. Yến Thu đã nói thế rồi mà mình lại chủ động cho nó cổ phần nữa, thì có vẻ như ông ta cũng
quá vội vàng.
Bởi vậy Phó Kiến Đình có thể nói là kho" xử. Ngay khi ông ta đang lo không nghĩ ra biện pháp nào tốt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên trong văn
phòng. Phó Kiến Đình điều chỉnh lại cảm xúc, nhận
điện thoại: "Alô!" Chở đến khi nghe rõ đầy bên kia điện thoại là ai, ngay lập tức Phó Kiến Đình thay đổi sắc
mặt, vẻ mặt cung kính nói: "Lê tiên sinh?" *** Yến Thu trở lại vị trí làm việc của mình, nhưng trong đầy vẫn còn nghĩ đến lời Phó
Kiến Đình vừa nói. Kỳ thật đây cũng là một cơ hội không tồi, dù sao cậu chịu đựng buồn nôn ở lại Phó thị chính là vì để cho bọn họ từng bước một phải trả giá
thật lớn. Mục đích của Phó Kiến Đình rất rõ ràng, một mặt sử dụng cậu để hợp tác với nhà họ Lê, mặt khác lại dùng cậu để gây áp lực cho Phó Trầm
Trạch.
Thế nên cho dù mình có cố gắng như thế nào,
cuối cùng công ty vẫn sẽ giao vào trong tay
Phó Trầm Trạch. Nhưng Phó Trầm Trạch từ nhỏ đến lớn quá thuận lợi, anh ta chưa bao giờ nghi ngờ về chuyện mình sẽ là người thừa kế, bởi vậy hành động này của Phó Kiến Đình rõ ràng là đang tát
vào trên mặt anh ta. Với cái tính không chịu nổi chút nghi ngờ và áp lực này của anh ta, nói không chừng đầy óc
nóng lên sẽ làm ra chuyện gì đó. Cho nên Yến Thu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó có thể đợi được anh ta mắc
phải sai lầm.
Thế nhưng nếu như cậu thật sự đồng ý với Phó Kiến Đình, thì đương nhiên cậu phải đi cầu tình
với Lê tiên sinh. Yến Thu biết hiện giờ Phó Kiến Đình bọn họ nghĩ mình như thế nào, đó là [Ông bạn đẹp]*
dưới ngòi bút của Maupassant*
Nhân vật chính là Duroy. Một người tầm thường như Duroy, nhờ những lời ngon ngọt và khuôn mặt đầy mê hoặc của mình, đã xóa bỏ lằn ranh giàu nghèo, vượt qua cả giai cấp để gặt hái địa vị và thành công trong cuộc sống.Henri René Albert Guy de Maupassant là nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng người Pháp.Hy sinh cậu để đổi lấy lợi ích của nhà họ Phó, xem ra là một chuyện có lời với bọn họ.
Nhưng Yến Thu tự mình biết rõ, quan hệ giữa cậu và Lê tiên sinh không phải như thế, cậu cũng không muốn biến thành mối quan hệ như vậy.
Lê tiên sinh đã nói, bọn họ là bạn bè.
Giữa bạn bè với nhau, không nên trộn lẫn quá nhiều lợi ích.
Tuy rằng cậu đã từ chối nhận cổ phần, thế nhưng dù sao Phó Kiến Đình đã công khai thân
phận của cậu ở công ty. Chuyện này đối với Phó Trầm Trạch chắc hẳn
cũng đả kích anh ta không nhỏ. Bây giờ anh ta cũng nên có cảm giác nguy hiểm, nói không chừng còn đang (b)ắt đầu lên
kế hoạch gì đó. Bởi vậy Yến Thu quyết định trước tiên yên lặng xem biến, quan sát mọi chuyện có thay đổi
gì không. Nhưng không ngờ rằng chưa được bao lâu, Phó Kiến Đình lại đột nhiên mở cuộc họp cổ đông,
còn để Yến Thu đến tham gia. Yến Thu nhớ tới lần trước ông ta nhắc tới chuyện cổ phần ngay trước mặt mình, khi đó
cậu khá là bất ngờ. Dù sao mình vừa mới từ chối ông ta, loại người sĩ diện như Phó Kiến Đình sao có thể vẫn tiếp
tục chia cổ phần cho cậu được chứ? Thế nhưng không ngờ là, trong cuộc họp cổ đông Phó Kiến Đình lại tuyên bố chuyện này
thật.
Phó Kiến Đình đưa ra quyết định trước mặt tất cả các cổ đông, cũng ký kết thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần với Yến Thu, sau đó làm thủ
tục bàn giao. Tuy rằng không rõ lắm vì sao Phó Kiến Đình đột nhiên đổi tính, nhưng Yến vẫn vô thức
nhìn về phía Phó Trầm Trạch. Quả nhiên, chỉ có mỗi anh ta không vỗ tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, hai bàn tay ở dưới bàn
chậm rãi siết chặt. Sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông, Phó Kiến
Đình lại gọi cậu đến văn phòng. Yến Thu biết chắc chắn ông ta vẫn muốn nói chuyện hợp tác với nhà họ Lê, bởi vậy ý cười
không đạt tới đáy mắt. "Chủ tịch, tôi nhớ lần trước tôi đã từ chối đề
nghị của ông rồi." "Đúng vậy." Phó Kiến Đình ngồi xuống ghế sô
pha, không nhanh không chậm rót hai chén trà. "Thế nhưng lần này là nhà họ Lê chủ động đàm
phán hợp tác với chúng ta."
Yến Thu nghe vậy ngẩn ra: "Chủ động?" "Đúng." Phó Kiến Đình nói xong, đẩy một chén trà tới trước mặt cậu: "Nhưng Lê tiên
sinh cũng có yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Yến Thu lập tức hỏi. Phó Kiến Đình nghe vậy nâng chén trà lên, ngón tay vuốt ve thành chén, nhưng không có uống, mà là ngước mắt lên nhìn cậu, cảm xúc
trong mắt có hơi phức tạp. "Yêu cầu con tự mình đi đàm phán lần hợp tác này, hơn nữa sau khi lần đàm phán hợp tác này thành công, con sẽ theo sát toàn bộ quá trình tiếp the0, nhà họ Lê sẽ không hợp tác với người
khác." Yến Thu nghe vậy trầm mặc hồi lâu, trong
chốc lát cũng không biết nên nói gì. Phó Kiến Đình đột nhiên ở công ty công khai thân phận của cậu, cậu nhảy lên trở thành con ruột của Chủ tịch, trách nhiệm trên người
đương nhiên cũng khác trước đây.
Hơn nữa Phó Trầm Trạch đã ở công ty nhiều năm như vậy, mọi người đều ngầm thừa nhận thân phận người thừa kế tiếp the0 của anh ta,
đương nhiên nền móng không tầm thường.
Cậu vốn chỉ là một nhân viên nhỏ, trên người Không có trọng mách và ký vọng nào, nhưng hôm nay thân phận của cậu thay đổi, nhất định sẽ bị đưa ra so sánh với Phó Trầm Trạch, nên tất nhiên cậu cũng cần tạo ra một vài thành
tích, gánh vác một số chuyện. Cho nên Lê Chất làm thế này là đang giúp cậu
đứng vững chân ở Phó thị? Đồng thời "Do anh tự mình đàm phán điều kiện này", chắc hẳn cũng là vì tránh miệng lưỡi
người đời. Lê tiên sinh quả thật đã nghĩ hết mọi chuyện
giúp cậu.
Nhưng mà... Tại sao?
Thây Yên Thu vân không lên tiềng, Phó Kiến Đình sợ từ chối lần nữa , vì vậy nói vô cùng mập mờ: "Thật ra theo lý thuyết thì cổ phần của con phải ít hơn Trầm Trạch, nhưng các con dù sao cũng là con của cha, nên cha nghĩ, cho dù là một chén nước vẫn phải công
bằng." Nghe lời nghe lấy ý, nghe chiêng trống nghe
lấy tiếng* *Có nghĩa là nghe lời người ta nói, phải giỏi
nghe ẩn ý, hiểu được ý nghĩa thực sự của lời nói, giống như việc nghe. đến chiêng và trống, bạn phải
nghe thấy nhịp điệu và âm thanh của nó. Đương nhiên Yến Thu hiểu được ý của ông ta, đơn giản chính là ám chỉ mình cũng có cơ hội
thừa kế công ty. Thế nhưng Yến Thu hiểu được, ngay cả họ ông ta cũng không muốn đổi lại cho mình, chẳng
qua là đang vẽ bánh mà thôi.
Nhưng cậu vẫn đồng ý, dù sao cũng là ý tốt của
Lê tiên sinh, cậu không muốn phụ lòng.
Đi ra khỏi văn phòng Phó Kiến Đình, Yến Thu không vội vã trở lại, mà đi tới chỗ cầu thang
vắng người, sau đó lấy điện thoại ra. Nhìn thấy dãy số quen thuộc trên điện thoại di động, Yến Thu xoắn xuýt hồi lâu, nhưng vẫn
GỌ1.
Đầu bên kia nhanh chóng (b)ắt máy. Tiếp the0, truyền đến giọng của Lê Chất: "Tiểu
Thu?"
"Lê tiên sinh." Yến Thu gọi. Đầu bên kia có vẻ như là đang lật xem văn kiện, bởi vậy Yến Thu có thể nghe thấy tiếng khi ngón tay Lê Chất lật trang giấy, phát ra
tiếng "soạt soạt".
Rất nhẹ, nhưng chẳng biết tại sao, trong đầy Yến Thu lại xuất hiện hình ảnh Lê Doanh lật
xem văn kiện.
"Là vì chuyện hợp tác sao?" Giọng nói của Lê Chất truyền đến the0 di động, lúc này Yến Thu mới phục hồi lại tinh thần, đưa ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, định xua hình ảnh vừa rồi trong
đầu đi.
/94
|