Yến Thu nhìn cô bé hỏi ngược lại: "Mọi người
trong công ty đều biết hết rồi sao?" "...Cũng gần như vậy." Cô bé không chắc lắm
nói. "Vì sao đột nhiên lại biết?" Yến Thu tiếp tục
hỏi.
"Là ngày anh xin nghỉ phép vào tuần trước ấy, Chủ tịch mở cuộc họp hội đồng quản trị, còn
nói sẽ chia một phần cổ phần cho anh." Yến Thu nghe vậy đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cậu còn tưởng rằng mặt trời mọc
lên từ phía Tây.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, Yến Thu biết Phó Kiến Đình đột nhiên làm thế chắc chắn là có mục đích của ông ta. Nhưng bất kể là mục đích gì, dù gì là một doanh nhân kinh doanh thì không thể thoát khỏi chữ - lợi
ích. Cậu không tin Phó Kiến Đình lại đột nhiên đối xử tốt với đứa con mà mình không hề có tình
cảm gì.
Quả nhiên, còn chưa hết nửa buổi sáng, trợ lý của Phó Kiến Đình tự mình tới văn phòng bọn
họ, nói với Yến Thu: "Chủ tịch tìm cậu chủ." Tuy rằng xung quanh không có ai ngẩng đầy lên nhìn về phía bên này, ai nấy đều cúi đầy làm chuyện của mình, nhưng thật ra mọi người
đều âm thầm vếnh tai lên lắng nghe. Nghe thấy chữ "cậu chủ" này, ngay lập tức
càng thêm khẳng định thân phận của Yến Thu. Yến Thu biết Phó Kiến Đình cố ý, nhưng cũng không nói gì, đứng dậy đi theo trợ lý đi tới
phòng làm việc của Phó Kiến Đình. Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Phó Kiến Đình đang ngồi trên ghế sô pha chờ cậu, trước mặt còn
đặt hai chén trà. Yến Thu nhìn vẻ mặt Phó Kiến Đình, cảm thấy lần này chắc hẳn là tiệc Hồng Môn*, nhưng cũng rất tò mò rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nên
cậu cũng ngồi xuống. *Bữa yến tiệc mà đằng sau nó chứa đựng nguy
hiếm và âm mưu ám sát.
Phó Kiến Đình đã không còn thái độ hung dữ với cậu như ở nhà tố của nhà họ Lê ngày đó nữa, đầy tiên là quan tâm hỏi hai câu: "Sức khỏe con thế nào rồi? Mấy nay công ty nhiều
việc, cha vẫn chưa quan tâm được đến con."
"Vẫn khỏe.' Yến Thu lãnh đạm nói. Phó Kiến Đình nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cậu, thở dài, tiếp tục nói: "Chuyện giữa con và anh cả lúc trước... loạn thành như vậy, cha lại nằm viện, cho nên... Nhưng cha cũng thừa nhận, quả thật mọi người không quan tâm đến con, đối với việc này, trong lòng cha và mẹ con
luôn cảm thấy áy náy."
"Những lời khách sáo này không cần nói." Yến Thu ngắt lời ông ta: "Ông trực tiếp vào vấn đề
chính đi." Dù sao Phó Kiến Đình cũng có địa vị, có rất ít người nói chuyện như vậy trước mặt ông ta, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ không vui,
nhưng đồi với đứa con trai này, tình cảm của ông ta luôn luôn phức tạp, bởi vậy đành phải
nhịn xuống.
"Là thế này, trước đây bởi vì con không có kinh nghiệm làm việc, vì Muốn cho con rèn luyện nhiều hơn nên vẫn không công khai thân phận của con trong công ty. Cha nghĩ là làm như vậy con cũng có thể làm việc tới nơi tới chốn, thật sự học hỏi được một vài thứ từ những người khác. Sự thật chứng minh, con không làm cho cha thất vọng, con làm việc rất
tốt, cha đều nhìn thấy trong mắt, thế nên..."
Phó Kiền Đình nói tới đây hơi dùng lại, rồi sau đó nói tiếp: "Trong cuộc họp hội đồng quản trị lần trước, cha đã công khai thân phận của con,
cha nghĩ con cũng nên có một phần cổ đông. Anh cả con hiện nay nắm 5%, một phần vì nó là Tổng giám đốc của công ty, mặt khác vì nó ở cũng ty rất lâu rồi nên sẽ nhiều hơn con một
chút."
Phó Kiến Đình vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Yến Thu, ông ta vốn tưởng rằng cho dù không biểu hiện quá rõ ràng, ít nhất cũng sẽ có chút kích động, chứ không phải là vẻ mặt bình tĩnh
như vậy.
"Thế nên, con nghĩ sao?" Phó Kiến Đình hỏi.
Yến Thu kiên nhẫn nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười, tiếp the0 ngước mắt lên, như cười như không nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Trên đời này
hẳn là không có bữa ăn nào miễn phí đâu nhỉ?" Phó Kiến Đình nghe vậy, biết Yến Thu đã nhìn thấu rồi, trên mặt ông ta hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng vì tiền đồ của công ty vẫn ho khan một tiếng, kiên trì tiếp tục nói: "Đừng nói kho" nghe như vậy, dù sao con vẫn là con của cha, tương lai gia sản của cái nhà này thế nào đều
sẽ có một phần của con." Yến Thu không nói gì, chỉ tiếp tục lắng nghe
ông ta nói. "Công ty này sớm muộn gì cũng là của con và anh cả con, tất cả những gì cha làm, chẳng phải đều là vì hai đứa các con sao. Cho dù như thế nào, cha đều hy vọng công ty và các con càng
ngày càng tốt."
Nói đến đây, Phó Kiến Đình dừng một chút,
Qy0 rốt cuộc đi vào vấn đề chính: "Thời đại đang phát triển, sự phát triển của công ty không thể nào vẫn đứng yên tại chỗ. Cha sắp xếp cho con đến bộ phận hiện tại cũng là vì mục đích này,
hy vọng con và Trầm Trạch giúp đỡ lẫn nhau. Một đứa gìn giữ cái đã có, một đứa phát triển nó lên, có như vậy công ty mới có thể phát triển không ngừng, sẽ không bị thời đại đào thải mất, đương nhiên... nếu không nói đến đời tư, Trầm Trạch vẫn làm rất tốt. Tuy nhiên, sự phát triển của chúng ta trong lĩnh vực kỹ thuật
cao công nghệ mới còn khá chậm chạp." "Cho nên?" Trên mặt' Yến Thu vẫn mang the0 nụ cười, nhưng nhiệt độ trong mắt lại giảm
xuống từng chút một.
22:01
"Cho nên.." Phó Kiến Đình tính toán chiến
1990
thuật khẽ ho khan: "Con cũng biết đấy, nhà họ Lê đứng đầu trong lĩnh vực thông tin điện từ, sinh học, thuốc mới và vật liệu mới. Nếu như có thể hợp tác được với nhà họ Lê, thắc chắn sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển trong tương
lai của công ty." Yến Thu nghe đến đó, nụ cười trên mặt hOàn toàn tắt hẳn, hỏi ngược lại: "Vậy tại sao ông
cảm thấy tôi có thể hợp tác được với nhà họ
Lê?" Phó Kiến Đình nghe vậy có hơi xấu hổ bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu Lê tiên sinh đã mời con
đến tiệc mừng thọ của ông cụ Lê, chắc hẳn..." "Thế nên ông cũng cảm thấy Phó Trầm Trạch nói đúng, tôi và Lê tiên sinh có quan hệ không
thể để người khác biết?" "Cha không có ý này." Phó Kiến Đình đặt chén
trà xuống: "Là Trầm Trạch quá lời rồi." "Sai rồi, không phải anh cả quá lời." Yến Thu tranh luận: "Anh cả chỉ là nghĩ tới chính mình, tâm tư của anh ta dơ bấn, cho nên cảm thấy người khác cũng dơ bẩn." Phó Kiến Đình bây giờ có chuyện muốn nhờ cậu, cũng không tiện phản bác, chỉ là khô khan
nói: "Cha sẽ nói với nó." "Chỉ nói thôi sao? Tôi nhớ rõ lúc trước ông nhìn thấy vide0 anh ta và Phó Sương Trì ở bên nhau chẳng phải tức tới mức tái phát bệnh tim đó sao. Bây giờ chuyện này ông lại cho qua rồi
à?" Phó Kiến Đình nghe vậy thở dài, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, dường như rất không muốn nhớ lại chuyện này: "Nó cũng ngồi tù rồi, chúng nó sẽ không còn gì nữa, dù sao rồi cũng sẽ qua,
cha đã mất đi..."
Phó Kiến Đình nói tới đây đột nhiên dừng lại, Yến Thu ở chỗ này, trước mặt ông ta, lời nói
tiếp the0 thắc chắn không thích hợp. Yến Thu nghe đến đó cũng không thể không cảm thán Phó Kiến Đình không hổ là một
doanh nhân.
Chuyện giữa Phó Kiến Đình và Phó Sương Trì trước đó để lại ám ảnh lớn như vậy, hiện tại chỉ vì lợi ích, lại có thể ngầm thừa nhận quan hệ
giữa cậu và Lê tiên sinh.
Quả nhiên, lợi ích mới là ưu tiên hàng đầy. "Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, đừng nhắc tới nữa." Phó Kiến Đình nói: "Chuyện này
con nghĩ thế nào?" Yến Thu nghe vậy bưng chén trà trước mặt lên, nhưng không uống, chỉ lắng lặng nhìn lá trà không ngừng xoay tròn bên trong, lạnh lùng phản đối: "Không phải tất cả mọi chuyện đều
có thể trôi qua được." Nói xong, cậu đặt mạnh chén trà xuống, nhìn
thẳng vào ông ta: "Còn nữa, tôi không đồng ý." Yến Thu rời đi không lâu, Phó Trầm Trạch đã
đây cửa đi vào. Phó Kiến Đình vẫn còn ngồi tại chỗ, trước mặt
đặt hai chén trà đã nguội.
"Cha..." Phó Trầm Trạch nhìn vị trí đã trống đối diện Phó Trầm Trạch, thử hỏi: "Nó... đồng ý
chưa?" Phó Kiến Đình giơ tay lên cầm chén trà đã nguội lạnh của Yến Thu đổ vào trong thùng
rác, chậm rãi lắc đầy, sau đó đứng lên.
"Nó không đồng ý." Phó Trầm Trạch nghe vậy, trơng thoáng chốc cũng không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay
không. Ngày đó khi anh ta đưa ra ý tưởng này, Phó Kiến Đình trầm mặc không phản đối, Phó Trầm
Trạch biết ngay là có hi vọng.
Nhưng anh ta cho rằng nhiêu nhất là sau khi đàm phán hợp tác thành công thì sẽ thưởng chút gì đó cho nó thôi, nhưng không ngờ Phó
Kiến Đình lại trực tiếp công khai thân phận của nó ở trong cuộc họp hội đồng quản trị,
thậm chí còn muốn chia một phần cổ phần cho
nó.
Chuyện này từ đầy tới cuối Phó Kiến Đình đều không tiết lộ một câu nào với anh ta, điều này
làm cho Phó Trầm Trạch sững sờ tại chỗ. Bởi vậy anh ta mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thế này là anh ta tự bê đá đập chân mình
rồi à? Hơn nữa Phó Kiến Đình rõ ràng đã có ý định từ trước rồi, ngay cả phản đối cũng không thể
phản đối. Cho nên mấy ngày nay anh ta vẫn có chút lo
lắng. Nếu là trước đây anh ta có thể mở miệng hỏi thăm không hề kiêng dè chút nào, nhưng từ sau khi trải qua chuyện Phó Sương Trì lần trước, anh ta biết, giữa mình và Phó Kiến Đình đã trở
nên xa cách.
Bởi vậy chỉ có thể thăm dò một chút.
Tuy rằng đúng là lúc đầy anh ta muốn để Yến Thu giúp đỡ, nhưng khi nghe nó không đồng ý
thì vẫn thấy nhẹ nhõm.
"Cha." Phó Trầm Trạch trông thấy dáng vẻ cau
mày của Phó Kiến Đình, chủ động san sẻ nói: "Chuyện này con sẽ nghĩ thêm cách, muốn hợp tác với nhà họ Lê, không nhất thiết phải dựa
vào nó." Thế nhưng Phó Kiến Đình từ chối thẳng thừng nói: "Không cần, con làm tốt chuyện của mình
là được." Phó Trầm Trạch nghe vậy sửng sốt một chút,
nhưng vẫn trả lời: "Vâng." Anh ta vừa nói xong, Phó Kiến Đình đã khoát
tay ra hiệu anh ta đi ra ngoài. Ngay khi Phó Trầm Trạch đi ra khỏi văn phòng, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên
dâng lên cảm giác nguy hiểm. Từ nhỏ anh ta đã biết Phó Kiến Đình bồi dưỡng mình dựa the0 tiêu chuẩn của người thừa kế, bởi vậy từ sau khi anh ta tiến vào công ty, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ trong công ty đều sẽ nói với anh ta, lắng nghe suy nghĩ của
anh ta.
Nhưng lần này là ngoại lệ.
trong công ty đều biết hết rồi sao?" "...Cũng gần như vậy." Cô bé không chắc lắm
nói. "Vì sao đột nhiên lại biết?" Yến Thu tiếp tục
hỏi.
"Là ngày anh xin nghỉ phép vào tuần trước ấy, Chủ tịch mở cuộc họp hội đồng quản trị, còn
nói sẽ chia một phần cổ phần cho anh." Yến Thu nghe vậy đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cậu còn tưởng rằng mặt trời mọc
lên từ phía Tây.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, Yến Thu biết Phó Kiến Đình đột nhiên làm thế chắc chắn là có mục đích của ông ta. Nhưng bất kể là mục đích gì, dù gì là một doanh nhân kinh doanh thì không thể thoát khỏi chữ - lợi
ích. Cậu không tin Phó Kiến Đình lại đột nhiên đối xử tốt với đứa con mà mình không hề có tình
cảm gì.
Quả nhiên, còn chưa hết nửa buổi sáng, trợ lý của Phó Kiến Đình tự mình tới văn phòng bọn
họ, nói với Yến Thu: "Chủ tịch tìm cậu chủ." Tuy rằng xung quanh không có ai ngẩng đầy lên nhìn về phía bên này, ai nấy đều cúi đầy làm chuyện của mình, nhưng thật ra mọi người
đều âm thầm vếnh tai lên lắng nghe. Nghe thấy chữ "cậu chủ" này, ngay lập tức
càng thêm khẳng định thân phận của Yến Thu. Yến Thu biết Phó Kiến Đình cố ý, nhưng cũng không nói gì, đứng dậy đi theo trợ lý đi tới
phòng làm việc của Phó Kiến Đình. Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Phó Kiến Đình đang ngồi trên ghế sô pha chờ cậu, trước mặt còn
đặt hai chén trà. Yến Thu nhìn vẻ mặt Phó Kiến Đình, cảm thấy lần này chắc hẳn là tiệc Hồng Môn*, nhưng cũng rất tò mò rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nên
cậu cũng ngồi xuống. *Bữa yến tiệc mà đằng sau nó chứa đựng nguy
hiếm và âm mưu ám sát.
Phó Kiến Đình đã không còn thái độ hung dữ với cậu như ở nhà tố của nhà họ Lê ngày đó nữa, đầy tiên là quan tâm hỏi hai câu: "Sức khỏe con thế nào rồi? Mấy nay công ty nhiều
việc, cha vẫn chưa quan tâm được đến con."
"Vẫn khỏe.' Yến Thu lãnh đạm nói. Phó Kiến Đình nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cậu, thở dài, tiếp tục nói: "Chuyện giữa con và anh cả lúc trước... loạn thành như vậy, cha lại nằm viện, cho nên... Nhưng cha cũng thừa nhận, quả thật mọi người không quan tâm đến con, đối với việc này, trong lòng cha và mẹ con
luôn cảm thấy áy náy."
"Những lời khách sáo này không cần nói." Yến Thu ngắt lời ông ta: "Ông trực tiếp vào vấn đề
chính đi." Dù sao Phó Kiến Đình cũng có địa vị, có rất ít người nói chuyện như vậy trước mặt ông ta, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ không vui,
nhưng đồi với đứa con trai này, tình cảm của ông ta luôn luôn phức tạp, bởi vậy đành phải
nhịn xuống.
"Là thế này, trước đây bởi vì con không có kinh nghiệm làm việc, vì Muốn cho con rèn luyện nhiều hơn nên vẫn không công khai thân phận của con trong công ty. Cha nghĩ là làm như vậy con cũng có thể làm việc tới nơi tới chốn, thật sự học hỏi được một vài thứ từ những người khác. Sự thật chứng minh, con không làm cho cha thất vọng, con làm việc rất
tốt, cha đều nhìn thấy trong mắt, thế nên..."
Phó Kiền Đình nói tới đây hơi dùng lại, rồi sau đó nói tiếp: "Trong cuộc họp hội đồng quản trị lần trước, cha đã công khai thân phận của con,
cha nghĩ con cũng nên có một phần cổ đông. Anh cả con hiện nay nắm 5%, một phần vì nó là Tổng giám đốc của công ty, mặt khác vì nó ở cũng ty rất lâu rồi nên sẽ nhiều hơn con một
chút."
Phó Kiến Đình vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Yến Thu, ông ta vốn tưởng rằng cho dù không biểu hiện quá rõ ràng, ít nhất cũng sẽ có chút kích động, chứ không phải là vẻ mặt bình tĩnh
như vậy.
"Thế nên, con nghĩ sao?" Phó Kiến Đình hỏi.
Yến Thu kiên nhẫn nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười, tiếp the0 ngước mắt lên, như cười như không nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Trên đời này
hẳn là không có bữa ăn nào miễn phí đâu nhỉ?" Phó Kiến Đình nghe vậy, biết Yến Thu đã nhìn thấu rồi, trên mặt ông ta hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng vì tiền đồ của công ty vẫn ho khan một tiếng, kiên trì tiếp tục nói: "Đừng nói kho" nghe như vậy, dù sao con vẫn là con của cha, tương lai gia sản của cái nhà này thế nào đều
sẽ có một phần của con." Yến Thu không nói gì, chỉ tiếp tục lắng nghe
ông ta nói. "Công ty này sớm muộn gì cũng là của con và anh cả con, tất cả những gì cha làm, chẳng phải đều là vì hai đứa các con sao. Cho dù như thế nào, cha đều hy vọng công ty và các con càng
ngày càng tốt."
Nói đến đây, Phó Kiến Đình dừng một chút,
Qy0 rốt cuộc đi vào vấn đề chính: "Thời đại đang phát triển, sự phát triển của công ty không thể nào vẫn đứng yên tại chỗ. Cha sắp xếp cho con đến bộ phận hiện tại cũng là vì mục đích này,
hy vọng con và Trầm Trạch giúp đỡ lẫn nhau. Một đứa gìn giữ cái đã có, một đứa phát triển nó lên, có như vậy công ty mới có thể phát triển không ngừng, sẽ không bị thời đại đào thải mất, đương nhiên... nếu không nói đến đời tư, Trầm Trạch vẫn làm rất tốt. Tuy nhiên, sự phát triển của chúng ta trong lĩnh vực kỹ thuật
cao công nghệ mới còn khá chậm chạp." "Cho nên?" Trên mặt' Yến Thu vẫn mang the0 nụ cười, nhưng nhiệt độ trong mắt lại giảm
xuống từng chút một.
22:01
"Cho nên.." Phó Kiến Đình tính toán chiến
1990
thuật khẽ ho khan: "Con cũng biết đấy, nhà họ Lê đứng đầu trong lĩnh vực thông tin điện từ, sinh học, thuốc mới và vật liệu mới. Nếu như có thể hợp tác được với nhà họ Lê, thắc chắn sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển trong tương
lai của công ty." Yến Thu nghe đến đó, nụ cười trên mặt hOàn toàn tắt hẳn, hỏi ngược lại: "Vậy tại sao ông
cảm thấy tôi có thể hợp tác được với nhà họ
Lê?" Phó Kiến Đình nghe vậy có hơi xấu hổ bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu Lê tiên sinh đã mời con
đến tiệc mừng thọ của ông cụ Lê, chắc hẳn..." "Thế nên ông cũng cảm thấy Phó Trầm Trạch nói đúng, tôi và Lê tiên sinh có quan hệ không
thể để người khác biết?" "Cha không có ý này." Phó Kiến Đình đặt chén
trà xuống: "Là Trầm Trạch quá lời rồi." "Sai rồi, không phải anh cả quá lời." Yến Thu tranh luận: "Anh cả chỉ là nghĩ tới chính mình, tâm tư của anh ta dơ bấn, cho nên cảm thấy người khác cũng dơ bẩn." Phó Kiến Đình bây giờ có chuyện muốn nhờ cậu, cũng không tiện phản bác, chỉ là khô khan
nói: "Cha sẽ nói với nó." "Chỉ nói thôi sao? Tôi nhớ rõ lúc trước ông nhìn thấy vide0 anh ta và Phó Sương Trì ở bên nhau chẳng phải tức tới mức tái phát bệnh tim đó sao. Bây giờ chuyện này ông lại cho qua rồi
à?" Phó Kiến Đình nghe vậy thở dài, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, dường như rất không muốn nhớ lại chuyện này: "Nó cũng ngồi tù rồi, chúng nó sẽ không còn gì nữa, dù sao rồi cũng sẽ qua,
cha đã mất đi..."
Phó Kiến Đình nói tới đây đột nhiên dừng lại, Yến Thu ở chỗ này, trước mặt ông ta, lời nói
tiếp the0 thắc chắn không thích hợp. Yến Thu nghe đến đó cũng không thể không cảm thán Phó Kiến Đình không hổ là một
doanh nhân.
Chuyện giữa Phó Kiến Đình và Phó Sương Trì trước đó để lại ám ảnh lớn như vậy, hiện tại chỉ vì lợi ích, lại có thể ngầm thừa nhận quan hệ
giữa cậu và Lê tiên sinh.
Quả nhiên, lợi ích mới là ưu tiên hàng đầy. "Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, đừng nhắc tới nữa." Phó Kiến Đình nói: "Chuyện này
con nghĩ thế nào?" Yến Thu nghe vậy bưng chén trà trước mặt lên, nhưng không uống, chỉ lắng lặng nhìn lá trà không ngừng xoay tròn bên trong, lạnh lùng phản đối: "Không phải tất cả mọi chuyện đều
có thể trôi qua được." Nói xong, cậu đặt mạnh chén trà xuống, nhìn
thẳng vào ông ta: "Còn nữa, tôi không đồng ý." Yến Thu rời đi không lâu, Phó Trầm Trạch đã
đây cửa đi vào. Phó Kiến Đình vẫn còn ngồi tại chỗ, trước mặt
đặt hai chén trà đã nguội.
"Cha..." Phó Trầm Trạch nhìn vị trí đã trống đối diện Phó Trầm Trạch, thử hỏi: "Nó... đồng ý
chưa?" Phó Kiến Đình giơ tay lên cầm chén trà đã nguội lạnh của Yến Thu đổ vào trong thùng
rác, chậm rãi lắc đầy, sau đó đứng lên.
"Nó không đồng ý." Phó Trầm Trạch nghe vậy, trơng thoáng chốc cũng không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay
không. Ngày đó khi anh ta đưa ra ý tưởng này, Phó Kiến Đình trầm mặc không phản đối, Phó Trầm
Trạch biết ngay là có hi vọng.
Nhưng anh ta cho rằng nhiêu nhất là sau khi đàm phán hợp tác thành công thì sẽ thưởng chút gì đó cho nó thôi, nhưng không ngờ Phó
Kiến Đình lại trực tiếp công khai thân phận của nó ở trong cuộc họp hội đồng quản trị,
thậm chí còn muốn chia một phần cổ phần cho
nó.
Chuyện này từ đầy tới cuối Phó Kiến Đình đều không tiết lộ một câu nào với anh ta, điều này
làm cho Phó Trầm Trạch sững sờ tại chỗ. Bởi vậy anh ta mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thế này là anh ta tự bê đá đập chân mình
rồi à? Hơn nữa Phó Kiến Đình rõ ràng đã có ý định từ trước rồi, ngay cả phản đối cũng không thể
phản đối. Cho nên mấy ngày nay anh ta vẫn có chút lo
lắng. Nếu là trước đây anh ta có thể mở miệng hỏi thăm không hề kiêng dè chút nào, nhưng từ sau khi trải qua chuyện Phó Sương Trì lần trước, anh ta biết, giữa mình và Phó Kiến Đình đã trở
nên xa cách.
Bởi vậy chỉ có thể thăm dò một chút.
Tuy rằng đúng là lúc đầy anh ta muốn để Yến Thu giúp đỡ, nhưng khi nghe nó không đồng ý
thì vẫn thấy nhẹ nhõm.
"Cha." Phó Trầm Trạch trông thấy dáng vẻ cau
mày của Phó Kiến Đình, chủ động san sẻ nói: "Chuyện này con sẽ nghĩ thêm cách, muốn hợp tác với nhà họ Lê, không nhất thiết phải dựa
vào nó." Thế nhưng Phó Kiến Đình từ chối thẳng thừng nói: "Không cần, con làm tốt chuyện của mình
là được." Phó Trầm Trạch nghe vậy sửng sốt một chút,
nhưng vẫn trả lời: "Vâng." Anh ta vừa nói xong, Phó Kiến Đình đã khoát
tay ra hiệu anh ta đi ra ngoài. Ngay khi Phó Trầm Trạch đi ra khỏi văn phòng, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên
dâng lên cảm giác nguy hiểm. Từ nhỏ anh ta đã biết Phó Kiến Đình bồi dưỡng mình dựa the0 tiêu chuẩn của người thừa kế, bởi vậy từ sau khi anh ta tiến vào công ty, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ trong công ty đều sẽ nói với anh ta, lắng nghe suy nghĩ của
anh ta.
Nhưng lần này là ngoại lệ.
/94
|