Hai người đối mặt với gương, nằm nghiêng trên tấm thảm trong phòng thay đồ.
Chu Phù Thế ôm Lục Viện từ phía sau, trên người cả hai phủ một cái khăn quàng rộng, côn th*t của anh vẫn cắm trong mật huyệt của cô.
Lục Viện gối đầu lên cánh tay cường tráng của Chu Phù Thế, lưng tựa vào ngực anh, hai chân co lại.
Anh dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, tựa cằm lên vai cô, "A Viện."
Cô lơ đãng trả lời, "Ưm."
Thấy cô từ từ nhắm mắt lại, anh thúc mạnh hạ thân: "Không được ngủ."
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa: "Em buồn ngủ quá."
Anh bế cô lên, nhấc chân cô lên khuỷu tay mình, bàn tay xoa bóp ngực cô, hông cũng nhẹ nhàng đưa đẩy: "Hôm nay em uống bao nhiêu rượu?"
Cô bị anh làm cho rên rỉ liên tục, lời nói ra cũng trở nên ngắt quãng, "Không... ừm... không nhiều lắm..."
Đầu lưỡi của anh cuốn lấy vành tai cô, ngậm vào trong miệng, "Sau này đừng uống nhiều vậy nữa."
Cô cười khẽ, "Anh quản nhiều quá."
Anh dùng ngón tay nghiền ép nhũ hoa của cô, miệng cắn mạnh cổ cô, côn th*t ra vào hung mãnh: "Xem ra em vẫn chưa khóc đủ."
Anh khiến cả hai nơi đều đau nhức, cô vặn eo né tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt không thể cử động, chỉ có thể hét lên: "A... đau... đau quá... ừm..."
Anh thả miệng ra, dùng lưỡi liếm nhẹ vết răng nông: "Nghe rõ chưa?"
Bị anh liếm có chút ngứa ngáy, cô không ngừng cười khúc khích: "Chưa."
Anh buông chân cô ra, lật người đè cô xuống dưới, cúi đầu cắn môi cô, đôi tay ôm lấy hai chân cô gập lên tạo thành hình chữ M, dùng sức đâm vào: "Chưa ư?"
"A..." Cơ thể đang căng lên của cô lập tức thả lỏng, mềm nhũn, xụi lơ trên thảm, nhưng vẫn cứng miệng, "Chưa."
Anh cắn nhẹ vào cổ cô, cuối cùng cắn vào nhũ hoa, đưa lưỡi qua lại dọc theo quầng vú, ngậm nhũ hoa giữa môi và răng.
Chẳng mấy chốc cô đã bị anh hôn đến ý thức mơ hồ, anh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Đừng uống nhiều như vậy, được không?"
Rõ ràng cô là người ăn mềm không ăn cứng, chủ động ôm cổ anh, nũng nịu đáp lại: "Ừm... Được... A..."
Lục Viện hé miệng, cái lưỡi lớn của Chu Phù Thế tiến quân thần tốc, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ nhớp nháp trong miệng cô.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt, eo và hông đè lên háng cô, côn th*t thô dài chậm rãi rút ra, rồi dùng sức đâm vào trong âm đ*o mềm mại, âm môi hồng hào bị căng ra rồi khép lại, bị anh làm cho hơi sưng lên.
Bụng dưới và đùi cô vừa đau vừa sưng, âm đ*o không ngừng trào ra mật dịch, thân thể va chạm vang lên những tiếng bạch bạch bạch. Dần dần mọi nhận thức của cô đều bị thay thế bởi khoái cảm mạnh mẽ mà anh mang lại, nhưng trái tim cô lại khao khát nhiều hơn nữa. "Ưm...... Anh trai...... Mạnh hơn...... A...... Nhanh lên một chút......"
"Nhanh lên một chút?" Anh lại thả chậm tốc độ, di chuyển chậm rãi, "Như thế này à?"
Cô bị anh hành đến hai mắt rưng rưng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên mặt, lắc đầu, "Không... Anh mạnh một chút.... mạnh hơn chút nữa....."
Anh cười thỏa mãn, cúi người hôn lên viên ngọc nhỏ trên mặt cô, "Em xin anh đi."
Cô mở đôi mắt mờ mịt, ngửa đầu há miệng ngậm hầu kết của anh, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm nó như muốn lấy lòng: "Anh trai, xin anh..."
Đột nhiên anh rút ra toàn bộ rồi đẩy mạnh vào, cắn nhẹ đầu lưỡi cô: "Như thế này à?"
Khi Lục Viện còn đang thở dốc, côn th*t nóng bỏng đã cắm vào toàn bộ đến tận cổ tử cung của cô. Bụng dưới trướng lên như muốn nổ tung, cô ngẩng cao đầu hét lên: "A..."
Khi anh ra ra vào vào, nước mắt cô không ngừng rơi, tiếng rên rỉ quanh quẩn trong cổ họng, "Hmm...ah...sâu quá...ừm...đủ rồi"..."
Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tiếp tục đẩy vào, lần nào cũng đâm đến tận cùng, "Sâu quá? Cái gì sâu quá?"
Thân trên của cô không ngừng run rẩy, bầu ngực trắng nõn mềm mại đung đưa, "Đừng... A... Sâu quá..."
Anh nhìn đến ngứa ngáy khó nhịn, cúi đầu há miệng cắn nửa bầu ngực cô, "A Viện ngoan, chỗ nào sâu quá?"
Cô bị anh ta cắn đến nỗi phần thân trên run lên, gầm nhẹ nói: "Chu Phù Thế! Ưm... Anh đừng cắn... A..."
Anh hơi thả lỏng miệng, nhưng vẫn hung hãn đâm vào phía dưới. Con quái thú bị áp chế trong anh bộc phát, điên cuồng phi nước đại trong cơ thể cô, như thể cô không trả lời sẽ không dừng lại.
Đêm nay cô đã đạt cực khoái không biết bao nhiêu lần, thật sự không chịu nổi sự mãnh liệt của anh nữa, chỉ có thể kêu lên: "Nhẹ chút...ừm...Anh...làm em sâu quá...Anh...đừng cắn...Đau..."
Lúc này anh mới nhả ra, thật ra anh không dùng quá nhiều sức, nhưng làn da của cô quá mỏng manh, khắp cơ thể đều là dấu đỏ anh để lại, nổi rõ trên làn da trắng ngần.
"A Viện thật ngoan." Anh chạm nhẹ lên khóe môi cô rồi tiếp tục đánh vào điểm nhạy cảm của cô, kích thích âm vật cho đến khi âm đ*o tràn ngập mật dịch, bắn tung tóe nước.
Cuối cùng Lục Viện không kêu nổi nữa, chỉ run rẩy rơi nước mắt. Cô giống như người bị mắc kẹt trong màn sương mù, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng.
Chu Phù Thế ôm Lục Viện từ phía sau, trên người cả hai phủ một cái khăn quàng rộng, côn th*t của anh vẫn cắm trong mật huyệt của cô.
Lục Viện gối đầu lên cánh tay cường tráng của Chu Phù Thế, lưng tựa vào ngực anh, hai chân co lại.
Anh dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, tựa cằm lên vai cô, "A Viện."
Cô lơ đãng trả lời, "Ưm."
Thấy cô từ từ nhắm mắt lại, anh thúc mạnh hạ thân: "Không được ngủ."
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa: "Em buồn ngủ quá."
Anh bế cô lên, nhấc chân cô lên khuỷu tay mình, bàn tay xoa bóp ngực cô, hông cũng nhẹ nhàng đưa đẩy: "Hôm nay em uống bao nhiêu rượu?"
Cô bị anh làm cho rên rỉ liên tục, lời nói ra cũng trở nên ngắt quãng, "Không... ừm... không nhiều lắm..."
Đầu lưỡi của anh cuốn lấy vành tai cô, ngậm vào trong miệng, "Sau này đừng uống nhiều vậy nữa."
Cô cười khẽ, "Anh quản nhiều quá."
Anh dùng ngón tay nghiền ép nhũ hoa của cô, miệng cắn mạnh cổ cô, côn th*t ra vào hung mãnh: "Xem ra em vẫn chưa khóc đủ."
Anh khiến cả hai nơi đều đau nhức, cô vặn eo né tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt không thể cử động, chỉ có thể hét lên: "A... đau... đau quá... ừm..."
Anh thả miệng ra, dùng lưỡi liếm nhẹ vết răng nông: "Nghe rõ chưa?"
Bị anh liếm có chút ngứa ngáy, cô không ngừng cười khúc khích: "Chưa."
Anh buông chân cô ra, lật người đè cô xuống dưới, cúi đầu cắn môi cô, đôi tay ôm lấy hai chân cô gập lên tạo thành hình chữ M, dùng sức đâm vào: "Chưa ư?"
"A..." Cơ thể đang căng lên của cô lập tức thả lỏng, mềm nhũn, xụi lơ trên thảm, nhưng vẫn cứng miệng, "Chưa."
Anh cắn nhẹ vào cổ cô, cuối cùng cắn vào nhũ hoa, đưa lưỡi qua lại dọc theo quầng vú, ngậm nhũ hoa giữa môi và răng.
Chẳng mấy chốc cô đã bị anh hôn đến ý thức mơ hồ, anh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Đừng uống nhiều như vậy, được không?"
Rõ ràng cô là người ăn mềm không ăn cứng, chủ động ôm cổ anh, nũng nịu đáp lại: "Ừm... Được... A..."
Lục Viện hé miệng, cái lưỡi lớn của Chu Phù Thế tiến quân thần tốc, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ nhớp nháp trong miệng cô.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt, eo và hông đè lên háng cô, côn th*t thô dài chậm rãi rút ra, rồi dùng sức đâm vào trong âm đ*o mềm mại, âm môi hồng hào bị căng ra rồi khép lại, bị anh làm cho hơi sưng lên.
Bụng dưới và đùi cô vừa đau vừa sưng, âm đ*o không ngừng trào ra mật dịch, thân thể va chạm vang lên những tiếng bạch bạch bạch. Dần dần mọi nhận thức của cô đều bị thay thế bởi khoái cảm mạnh mẽ mà anh mang lại, nhưng trái tim cô lại khao khát nhiều hơn nữa. "Ưm...... Anh trai...... Mạnh hơn...... A...... Nhanh lên một chút......"
"Nhanh lên một chút?" Anh lại thả chậm tốc độ, di chuyển chậm rãi, "Như thế này à?"
Cô bị anh hành đến hai mắt rưng rưng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên mặt, lắc đầu, "Không... Anh mạnh một chút.... mạnh hơn chút nữa....."
Anh cười thỏa mãn, cúi người hôn lên viên ngọc nhỏ trên mặt cô, "Em xin anh đi."
Cô mở đôi mắt mờ mịt, ngửa đầu há miệng ngậm hầu kết của anh, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm nó như muốn lấy lòng: "Anh trai, xin anh..."
Đột nhiên anh rút ra toàn bộ rồi đẩy mạnh vào, cắn nhẹ đầu lưỡi cô: "Như thế này à?"
Khi Lục Viện còn đang thở dốc, côn th*t nóng bỏng đã cắm vào toàn bộ đến tận cổ tử cung của cô. Bụng dưới trướng lên như muốn nổ tung, cô ngẩng cao đầu hét lên: "A..."
Khi anh ra ra vào vào, nước mắt cô không ngừng rơi, tiếng rên rỉ quanh quẩn trong cổ họng, "Hmm...ah...sâu quá...ừm...đủ rồi"..."
Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tiếp tục đẩy vào, lần nào cũng đâm đến tận cùng, "Sâu quá? Cái gì sâu quá?"
Thân trên của cô không ngừng run rẩy, bầu ngực trắng nõn mềm mại đung đưa, "Đừng... A... Sâu quá..."
Anh nhìn đến ngứa ngáy khó nhịn, cúi đầu há miệng cắn nửa bầu ngực cô, "A Viện ngoan, chỗ nào sâu quá?"
Cô bị anh ta cắn đến nỗi phần thân trên run lên, gầm nhẹ nói: "Chu Phù Thế! Ưm... Anh đừng cắn... A..."
Anh hơi thả lỏng miệng, nhưng vẫn hung hãn đâm vào phía dưới. Con quái thú bị áp chế trong anh bộc phát, điên cuồng phi nước đại trong cơ thể cô, như thể cô không trả lời sẽ không dừng lại.
Đêm nay cô đã đạt cực khoái không biết bao nhiêu lần, thật sự không chịu nổi sự mãnh liệt của anh nữa, chỉ có thể kêu lên: "Nhẹ chút...ừm...Anh...làm em sâu quá...Anh...đừng cắn...Đau..."
Lúc này anh mới nhả ra, thật ra anh không dùng quá nhiều sức, nhưng làn da của cô quá mỏng manh, khắp cơ thể đều là dấu đỏ anh để lại, nổi rõ trên làn da trắng ngần.
"A Viện thật ngoan." Anh chạm nhẹ lên khóe môi cô rồi tiếp tục đánh vào điểm nhạy cảm của cô, kích thích âm vật cho đến khi âm đ*o tràn ngập mật dịch, bắn tung tóe nước.
Cuối cùng Lục Viện không kêu nổi nữa, chỉ run rẩy rơi nước mắt. Cô giống như người bị mắc kẹt trong màn sương mù, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng.
/63
|