Tên khốn kiếp! Cái này làm sao mà là Hắc Tiêu Lê được, rõ ràng là Qủy Hắc Qủa! Sau khi Bạch Vũ nhìn ra, căm tức ở trong lòng mắng to.
Qủa Hắc Qủa cùng Hắc Tiêu Lê có hình dạng rất giống nhau, bề ngoài đều là màu đen, thậm chí hương vị cũng không khác biệt lắm, nhưng hiệu quả lại một trời một vực.
Hắc Tiêu Lê là dược liệu Thủy hệ bảo hộ linh mạch, Qủy Hắc Qủa lại là độc dược! Người khác ăn vào sẽ nóng rực cả người, hôn mê bất tỉnh, nếu nàng ăn vào xong sau đó tiến vào Long Tuyền, tuyệt đối sẽ bị linh khí cực nóng cắn nuốt.
Đây là muốn đem ta độc chết ở trong Long Tuyền! Lúc trước là muốn chọc mù mắt của ta, hiện tại dứt khoát trực tiếp lấy mạng của ta! Chu Tam Thiểu, ta đã làm gì đắc tội ngươi mà ngươi phải nhằm vào ta như vậy?
Khuôn mặt Bạch Vũ dưới khăn che mặt càng ngày càng lạnh băng, một đoàn sát ý không một tiếng động lan tràn.
Nàng chậm rì rì đem Qủy Hắc Qủa thu vào trong nhẫn Bách Vũ, cái gì cũng không dùng, trực tiếp nhảy vào trong Long Tuyền. Linh khi bốn phương tám hướng giống như bị hấp dẫn, lập tức hướng nàng vọt tới. Linh khí lửa nóng nháy mắt bao phủ thân thể của nàng, dần dần tiến vào bên trong linh mạch.
Linh mạch nhỏ bé của nàng ước chừng chứa được 20 giọt linh lực, đã đạt tới mức cao nhất của linh mạch, là do hiệu quả ngày hôm qua uống vài chén Tụ Linh Thần Tửu.
Linh khí chui vào linh mạch không hề ngưng kết thành linh khí, mà là thiêu đốt linh mạch Bạch Vũ. Linh mạch Bạch Vũ điên cuồng hấp thu linh khí nhiệt hỏa, chậm rãi đột phá.
Tiểu Thanh cũng cảm nhận được lực lượng lửa nóng, hóa thành ngọn lửa ở trong linh mạch Bạch Vũ vui mừng nhảy ra, giống như đã lâu không ăn cơm cắn nuốt tất cả nhiệt độ.
Ngoài cửa, Chu Tam Thiểu thản nhiên tựa vào cạnh cửa, xem xét Sa Hoằng đang ngồi nghiêm chỉnh: Ta nói ngươi Sa Hoằng, ngươi tính toán ở chỗ này chờ nàng ta ra sao?
Đúng, có vấn đề gì sao? Sa Hoằng liếc mắt nhìn hắn.
Chu Tam Thiểu lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị: Vậy chỉ sợ ngươi phải đợi lâu rồi.
Sa Hoằng nhăn mặt lại, chẳng lẽ Chu Tam Thiểu cũng cảm thấy Bạch Vũ có năng lực ở trong Long Tuyền ngây ngốc thật lâu?
Sa Hoằng ca, Chu Tam sư huynh. Lúc này, Hoàn Tố Âm đột nhiên xuất hiện trong cung điện dưới mặt đất, mềm mại đoan trang nhịp bước đi đến bên cạnh Chu Tam Thiểu.
Tố Âm! Chu Tam Thiểu nhìn thấy Hoàn Tố Âm, ánh mắt nháy mắt tỏa sáng. Sa Hoằng nâng mi, nghe nói Chu Tam Thiểu phi thường thích Hoàn Tố Âm, xem ra là thật.
Ngươi tới nơi này làm gì? Sa Hoằng hỏi nàng ta.
Nga, nghe nói Bạch Vũ tiến vào Long Tuyền, ta nghĩ đến nhìn xem nàng ta có thể ngốc bao lâu. Hoàn Tố Âm ngạo nghễ nói, trong giọng nói tràn đầy ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Sa Hoằng không nói, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Hoàn Tố Âm lôi kéo Chu Tam Thiểu qua một bên, thấp giọng hỏi: Thế nào?
Chu Tam Thiểu lộ ra tươi cười âm hiểm, nhỏ giọng nói: Yên tâm đi, dược đã được tráo đổi, nàng ta cũng không ra được!
Ba người ở ngoài cửa im lặng cùng đợi, thời gian trôi qua từng giây, nháy mắt trôi qua ba giờ, nửa đêm, chính là thời khắc linh khí trong Long Tuyền phun trào.
Cách một cánh cửa đại môn màu đồng đen, ba người đều có thể cảm giác được linh khí mãnh liệt.
Sa Hoằng không khỏi có chút nóng vội. Đã đến lúc này rồi, Bạch Vũ thế nhưng còn chưa đi ra! Nếu không phải đại môn Long Tuyền chỉ có một chìa khóa duy nhất, người trở ra chỉ có thể từ bên trong mở ra, hắn thật muốn vọt vào xem.
Chu Tam Thiểu nhìn thấy Sa Hoằng lo lắng, khinh thường cười lạnh: Bạch Vũ quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, thời điểm linh khí phun trào còn dám ở bên trong ngâm nước.
Sa Hoằng lạnh lùng nhìn hắn một cái: Bạch Vũ sẽ không cậy mạnh. Bên trong cho đến bây giờ vẫn không có phát ra bất kỳ thanh âm cầu cứu nào, Bạch Vũ hẳn là vẫn an toàn.
Sa Hoằng ca đối với Bạch Vũ đúng là rất tin tưởng. Hoàn Tố Âm tao nhã mỉm cười, trong tươi cười lộ ra một tia âm lãnh.
Không có phát ra thanh âm không có nghĩa là không có việc gì, nếu là ngất đi rồi thì cũng đồng dạng không có biện pháp cầu cứu. Dược hiệu của Qủy Hắc Qủa bên trong ôn tuyền nóng cháy quả thực rất dễ dàng bị xem nhẹ, đợi cho đến thời điểm phát hiện ra, đã sớm không cứu được nữa.
Chưa từng có Triệu hoán sĩ nào có thể chịu đựng được linh khí ban đêm của Long Tuyền, chờ cho linh khí phun trào chấm dứt, Bạch Vũ phỏng chừng ngay cả thi cốt cũng đều không còn!
Qủa Hắc Qủa cùng Hắc Tiêu Lê có hình dạng rất giống nhau, bề ngoài đều là màu đen, thậm chí hương vị cũng không khác biệt lắm, nhưng hiệu quả lại một trời một vực.
Hắc Tiêu Lê là dược liệu Thủy hệ bảo hộ linh mạch, Qủy Hắc Qủa lại là độc dược! Người khác ăn vào sẽ nóng rực cả người, hôn mê bất tỉnh, nếu nàng ăn vào xong sau đó tiến vào Long Tuyền, tuyệt đối sẽ bị linh khí cực nóng cắn nuốt.
Đây là muốn đem ta độc chết ở trong Long Tuyền! Lúc trước là muốn chọc mù mắt của ta, hiện tại dứt khoát trực tiếp lấy mạng của ta! Chu Tam Thiểu, ta đã làm gì đắc tội ngươi mà ngươi phải nhằm vào ta như vậy?
Khuôn mặt Bạch Vũ dưới khăn che mặt càng ngày càng lạnh băng, một đoàn sát ý không một tiếng động lan tràn.
Nàng chậm rì rì đem Qủy Hắc Qủa thu vào trong nhẫn Bách Vũ, cái gì cũng không dùng, trực tiếp nhảy vào trong Long Tuyền. Linh khi bốn phương tám hướng giống như bị hấp dẫn, lập tức hướng nàng vọt tới. Linh khí lửa nóng nháy mắt bao phủ thân thể của nàng, dần dần tiến vào bên trong linh mạch.
Linh mạch nhỏ bé của nàng ước chừng chứa được 20 giọt linh lực, đã đạt tới mức cao nhất của linh mạch, là do hiệu quả ngày hôm qua uống vài chén Tụ Linh Thần Tửu.
Linh khí chui vào linh mạch không hề ngưng kết thành linh khí, mà là thiêu đốt linh mạch Bạch Vũ. Linh mạch Bạch Vũ điên cuồng hấp thu linh khí nhiệt hỏa, chậm rãi đột phá.
Tiểu Thanh cũng cảm nhận được lực lượng lửa nóng, hóa thành ngọn lửa ở trong linh mạch Bạch Vũ vui mừng nhảy ra, giống như đã lâu không ăn cơm cắn nuốt tất cả nhiệt độ.
Ngoài cửa, Chu Tam Thiểu thản nhiên tựa vào cạnh cửa, xem xét Sa Hoằng đang ngồi nghiêm chỉnh: Ta nói ngươi Sa Hoằng, ngươi tính toán ở chỗ này chờ nàng ta ra sao?
Đúng, có vấn đề gì sao? Sa Hoằng liếc mắt nhìn hắn.
Chu Tam Thiểu lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị: Vậy chỉ sợ ngươi phải đợi lâu rồi.
Sa Hoằng nhăn mặt lại, chẳng lẽ Chu Tam Thiểu cũng cảm thấy Bạch Vũ có năng lực ở trong Long Tuyền ngây ngốc thật lâu?
Sa Hoằng ca, Chu Tam sư huynh. Lúc này, Hoàn Tố Âm đột nhiên xuất hiện trong cung điện dưới mặt đất, mềm mại đoan trang nhịp bước đi đến bên cạnh Chu Tam Thiểu.
Tố Âm! Chu Tam Thiểu nhìn thấy Hoàn Tố Âm, ánh mắt nháy mắt tỏa sáng. Sa Hoằng nâng mi, nghe nói Chu Tam Thiểu phi thường thích Hoàn Tố Âm, xem ra là thật.
Ngươi tới nơi này làm gì? Sa Hoằng hỏi nàng ta.
Nga, nghe nói Bạch Vũ tiến vào Long Tuyền, ta nghĩ đến nhìn xem nàng ta có thể ngốc bao lâu. Hoàn Tố Âm ngạo nghễ nói, trong giọng nói tràn đầy ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Sa Hoằng không nói, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Hoàn Tố Âm lôi kéo Chu Tam Thiểu qua một bên, thấp giọng hỏi: Thế nào?
Chu Tam Thiểu lộ ra tươi cười âm hiểm, nhỏ giọng nói: Yên tâm đi, dược đã được tráo đổi, nàng ta cũng không ra được!
Ba người ở ngoài cửa im lặng cùng đợi, thời gian trôi qua từng giây, nháy mắt trôi qua ba giờ, nửa đêm, chính là thời khắc linh khí trong Long Tuyền phun trào.
Cách một cánh cửa đại môn màu đồng đen, ba người đều có thể cảm giác được linh khí mãnh liệt.
Sa Hoằng không khỏi có chút nóng vội. Đã đến lúc này rồi, Bạch Vũ thế nhưng còn chưa đi ra! Nếu không phải đại môn Long Tuyền chỉ có một chìa khóa duy nhất, người trở ra chỉ có thể từ bên trong mở ra, hắn thật muốn vọt vào xem.
Chu Tam Thiểu nhìn thấy Sa Hoằng lo lắng, khinh thường cười lạnh: Bạch Vũ quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, thời điểm linh khí phun trào còn dám ở bên trong ngâm nước.
Sa Hoằng lạnh lùng nhìn hắn một cái: Bạch Vũ sẽ không cậy mạnh. Bên trong cho đến bây giờ vẫn không có phát ra bất kỳ thanh âm cầu cứu nào, Bạch Vũ hẳn là vẫn an toàn.
Sa Hoằng ca đối với Bạch Vũ đúng là rất tin tưởng. Hoàn Tố Âm tao nhã mỉm cười, trong tươi cười lộ ra một tia âm lãnh.
Không có phát ra thanh âm không có nghĩa là không có việc gì, nếu là ngất đi rồi thì cũng đồng dạng không có biện pháp cầu cứu. Dược hiệu của Qủy Hắc Qủa bên trong ôn tuyền nóng cháy quả thực rất dễ dàng bị xem nhẹ, đợi cho đến thời điểm phát hiện ra, đã sớm không cứu được nữa.
Chưa từng có Triệu hoán sĩ nào có thể chịu đựng được linh khí ban đêm của Long Tuyền, chờ cho linh khí phun trào chấm dứt, Bạch Vũ phỏng chừng ngay cả thi cốt cũng đều không còn!
/731
|