Long Tuyền quý giá nhất Đông Nhạc Quận quốc ở ngay tại dưới nền đất phía sau ngọn núi, cái này đại khái cũng vì vậy mà doanh địa Tiềm Long Vệ mới được an bài ở trong này, cũng là nguyên nhân Đông Nhạc Vương đình được xây dựng bên cạnh nơi thâm sơn hẻo lánh này.
Bạch Vũ đi theo Sa Hoằng thông qua thôn đạo doanh chủ, đi vào cổng ngầm Long Tuyền dưới mặt đất, trước mắt xuất hiện một thiếu niên phúc hậu toàn thân cao thấp đều phục trang đẹp đẽ: Yêu, đây không phải là Sa Hoằng thống lĩnh của chúng ta đây sao? Như thế nào nửa đêm lại rảnh rỗi đến Long Tuyền?
Đừng dài dòng, Chu Tam Thiểu, mau đem cửa Long Tuyền mở ra, Bạch Vũ muốn đi vào.
Hơn nửa đêm lại đến Long Tuyền, là muốn chết sao? Chu Tam Thiểu cười nhạo một tiếng.
Là Đông thúc cho phép. Sa Hoằng ném qua một cái gì đó giống như chìa khóa.
Chu Tam Thiểu ngạc nhiên suy nghĩ nhìn một chút vào cái chìa khóa, ánh mắt không tốt nhìn về phía Bạch Vũ: Ngươi chính là Bạch Vũ đã đánh bại Tố Âm? Còn đội cái khăn che mặt, không phải xấu đến mức không có mắt mũi gặp người đó chứ? Ta Chu Tam Thiểu nếu phụ trách bảo hộ Long Tuyền, cũng sẽ không tùy tiện để cho người ta đi vào.
Bá -----
Thanh âm giảm xuống, Chu Tam Thiểu đột nhiên ra quyền, thiết chùy nắm trong tay mang theo tiếng rít thẳng đánh đến mai má Bạch Vũ.
Bạch Vũ đồng tử đột nhiên co lại. Tốc độ thật nhanh, lực lượng cùng sức bật cường đại kinh người, tuyệt đối là Triệu hoán sĩ cảnh giới cao giai. Nếu nàng nhớ không lầm, Chu Tam Thiểu này hình như ở trên bia đá xếp vị trí thứ 8, so với Hoàn Tố Âm còn cao hơn.
Bạch Vũ lập tức lui về phía sau né tránh, quyền phong nguy hiểm xẹt qua hai má của nàng. Chu Tam Thiểu phát hiện sức lực còn chưa đủ, nắm tay đột nhiên giơ lên, hai chiếc nhẫn trên ngón tay bắn ra hai cái độc châm, đâm thẳng vào hai tròng mắt Bạch Vũ.
Chiêm chiếp -----
Tiểu Thanh đột nhiên xuất hiện đỡ hai cái độc châm, hai móng vuốt sắc bén hung hăng cào lên tay Chu Tam Thiểu vài vết máu.
Chu Tam Thiểu ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Bạch Vũ nháy mắt gọi ra Triệu hoán thú, nhanh đến mức ngoài dự kiến của hắn.
Hắn lập tức lui về chỗ cũ, mặt lộ vẻ châm chọc: Động tác của ngươi thật đúng là rất nhanh.
So ra kém ngươi. Bạch Vũ lạnh lùng, nhổ độc châm trên người tiểu Thanh, thu hồi vào trong linh mạch để tu dưỡng.
Chu Tam Thiểu, ngươi muốn làm gì? Sa Hoằng nổi trận lôi đình, đứng ở trước người Bạch Vũ. Vừa rồi ở giữa điện quang hỏa thạch giao phong hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Chu Tam Thiểu ra tay không thể không có độc.
Chu Tam Thiểu bĩu môi: Luận bàn một chút mà thôi, muốn vào Long Tuyền thì đi theo ta.
Hắn nghênh ngang dẫn Bạch Vũ cùng Sa Hoằng đi đến chỗ sâu trong địa cung, dùng chìa khóa mở ra đại môn Long Tuyền, đem một món trái cây đen tuyền ném cho Bạch Vũ: Đây là Hắc Tiêu Lê hai trăm năm, có thể làm tăng lên mức độ lớn nhất của linh khí làm dịu linh mạch cùng thân thể, tự thân bảo hộ không bị tổn thương.
Sau khi ăn có thể tiến vào Long Tuyền, có thể ngốc bao lâu liền xem bản lĩnh của ngươi.
Nếu chống đỡ không được hãy mau đi ra, hoặc là dùng linh khí đập vào chuông đồng cầu cứu. Sa Hoằng cũng cẩn thận nhắc nhở.
Bạch Vũ gật gật đầu, đi vào, bên trong là một cái ao ôn tuyền thật lớn, cái ao dùng Bạch Ngọc xây thành, mạo hiểm hơi nước nóng hầm hập, còn chưa tới gần đã có thể cam giác được linh khí nồng đậm.
Phía sau, đại môn trùng trùng điệp điệp bị Chu Tam Thiểu đóng lại. Long Tuyền là cấm địa của Đông Nhạc Quận quốc, người không được phép tuyệt đối không thể đi vào, trong Long Tuyền chỉ có một mình nàng.
Bạch Vũ nhìn trong ao ôn tuyền bốc lên linh khí, thủy mâu trong suốt xẹt qua một tia nóng rực, lập tức đến gần bên cạnh ao, lấy ra Hắc Tiêu Lê chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện mùi của trái lê này có chút không đúng.
Bạch Vũ là một Y sư, đối với các loại dược liệu đều rõ như lòng bàn tay. Hắc Tiêu Lê là trái cây hệ Thủy, nghe thấy cũng có hương vị mát lạnh, nhưng quả này đã có mùi gay mũi.
Nàng đối với Chu Tam Thiểu vừa thấy nàng liền ra tay ngoan độc khiến trong lòng nàng còn sợ hãi, không khỏi nhìn lâu một chút, cầm Hắc Tiêu Lê cẩn thận quan sát.
Bạch Vũ đi theo Sa Hoằng thông qua thôn đạo doanh chủ, đi vào cổng ngầm Long Tuyền dưới mặt đất, trước mắt xuất hiện một thiếu niên phúc hậu toàn thân cao thấp đều phục trang đẹp đẽ: Yêu, đây không phải là Sa Hoằng thống lĩnh của chúng ta đây sao? Như thế nào nửa đêm lại rảnh rỗi đến Long Tuyền?
Đừng dài dòng, Chu Tam Thiểu, mau đem cửa Long Tuyền mở ra, Bạch Vũ muốn đi vào.
Hơn nửa đêm lại đến Long Tuyền, là muốn chết sao? Chu Tam Thiểu cười nhạo một tiếng.
Là Đông thúc cho phép. Sa Hoằng ném qua một cái gì đó giống như chìa khóa.
Chu Tam Thiểu ngạc nhiên suy nghĩ nhìn một chút vào cái chìa khóa, ánh mắt không tốt nhìn về phía Bạch Vũ: Ngươi chính là Bạch Vũ đã đánh bại Tố Âm? Còn đội cái khăn che mặt, không phải xấu đến mức không có mắt mũi gặp người đó chứ? Ta Chu Tam Thiểu nếu phụ trách bảo hộ Long Tuyền, cũng sẽ không tùy tiện để cho người ta đi vào.
Bá -----
Thanh âm giảm xuống, Chu Tam Thiểu đột nhiên ra quyền, thiết chùy nắm trong tay mang theo tiếng rít thẳng đánh đến mai má Bạch Vũ.
Bạch Vũ đồng tử đột nhiên co lại. Tốc độ thật nhanh, lực lượng cùng sức bật cường đại kinh người, tuyệt đối là Triệu hoán sĩ cảnh giới cao giai. Nếu nàng nhớ không lầm, Chu Tam Thiểu này hình như ở trên bia đá xếp vị trí thứ 8, so với Hoàn Tố Âm còn cao hơn.
Bạch Vũ lập tức lui về phía sau né tránh, quyền phong nguy hiểm xẹt qua hai má của nàng. Chu Tam Thiểu phát hiện sức lực còn chưa đủ, nắm tay đột nhiên giơ lên, hai chiếc nhẫn trên ngón tay bắn ra hai cái độc châm, đâm thẳng vào hai tròng mắt Bạch Vũ.
Chiêm chiếp -----
Tiểu Thanh đột nhiên xuất hiện đỡ hai cái độc châm, hai móng vuốt sắc bén hung hăng cào lên tay Chu Tam Thiểu vài vết máu.
Chu Tam Thiểu ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Bạch Vũ nháy mắt gọi ra Triệu hoán thú, nhanh đến mức ngoài dự kiến của hắn.
Hắn lập tức lui về chỗ cũ, mặt lộ vẻ châm chọc: Động tác của ngươi thật đúng là rất nhanh.
So ra kém ngươi. Bạch Vũ lạnh lùng, nhổ độc châm trên người tiểu Thanh, thu hồi vào trong linh mạch để tu dưỡng.
Chu Tam Thiểu, ngươi muốn làm gì? Sa Hoằng nổi trận lôi đình, đứng ở trước người Bạch Vũ. Vừa rồi ở giữa điện quang hỏa thạch giao phong hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Chu Tam Thiểu ra tay không thể không có độc.
Chu Tam Thiểu bĩu môi: Luận bàn một chút mà thôi, muốn vào Long Tuyền thì đi theo ta.
Hắn nghênh ngang dẫn Bạch Vũ cùng Sa Hoằng đi đến chỗ sâu trong địa cung, dùng chìa khóa mở ra đại môn Long Tuyền, đem một món trái cây đen tuyền ném cho Bạch Vũ: Đây là Hắc Tiêu Lê hai trăm năm, có thể làm tăng lên mức độ lớn nhất của linh khí làm dịu linh mạch cùng thân thể, tự thân bảo hộ không bị tổn thương.
Sau khi ăn có thể tiến vào Long Tuyền, có thể ngốc bao lâu liền xem bản lĩnh của ngươi.
Nếu chống đỡ không được hãy mau đi ra, hoặc là dùng linh khí đập vào chuông đồng cầu cứu. Sa Hoằng cũng cẩn thận nhắc nhở.
Bạch Vũ gật gật đầu, đi vào, bên trong là một cái ao ôn tuyền thật lớn, cái ao dùng Bạch Ngọc xây thành, mạo hiểm hơi nước nóng hầm hập, còn chưa tới gần đã có thể cam giác được linh khí nồng đậm.
Phía sau, đại môn trùng trùng điệp điệp bị Chu Tam Thiểu đóng lại. Long Tuyền là cấm địa của Đông Nhạc Quận quốc, người không được phép tuyệt đối không thể đi vào, trong Long Tuyền chỉ có một mình nàng.
Bạch Vũ nhìn trong ao ôn tuyền bốc lên linh khí, thủy mâu trong suốt xẹt qua một tia nóng rực, lập tức đến gần bên cạnh ao, lấy ra Hắc Tiêu Lê chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện mùi của trái lê này có chút không đúng.
Bạch Vũ là một Y sư, đối với các loại dược liệu đều rõ như lòng bàn tay. Hắc Tiêu Lê là trái cây hệ Thủy, nghe thấy cũng có hương vị mát lạnh, nhưng quả này đã có mùi gay mũi.
Nàng đối với Chu Tam Thiểu vừa thấy nàng liền ra tay ngoan độc khiến trong lòng nàng còn sợ hãi, không khỏi nhìn lâu một chút, cầm Hắc Tiêu Lê cẩn thận quan sát.
/731
|