Edit: V.O
Đông Nhạc Quận Vương liếc nhìn nàng ta một cái, không nói chuyện, liền nhìn thấy tin tức Tử Kim Cầu của mười ba đệ tử đỉnh Kinh Lôi kết nối với Tử Kim Cầu của Bạch Vũ.
Nhất thời, khuôn mặt Mạn Thủy Quận Vương cảm thấy nặng nề, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đông Nhạc Quận Vương cười to: Bạch Vũ có lòng tốt, thủ hạ lưu tình. Đều là đồng môn, dù sao vẫn nên cho người ta một cơ hội.
Mạn Thủy Quận Vương đập mạnh lên bàn, ly trà trên bàn bị hất rơi trên mặt đất ‘bịch’ một tiếng: Đông Nhạc Quận Vương, ngươi đừng đắc ý, Thủy Vân Thanh của chúng ta còn chưa bị loại đâu, chỉ cần nàng vẫn còn ở lại đó, cũng sẽ không để cho Bạch Vũ giành được thứ nhất!
Đông Nhạc Quận Vương bĩu môi: Một tên thuộc hạ cũng bị loại còn lớn tiếng nói mà không biết mắc cỡ.
Ngươi......
Thương trưởng lão khổ não xoa mi tâm của mình, mấy vị này tụ tập cùng nhau, không cãi nhau sẽ không thoải mái, đặc biệt là dịp Đại hội cạnh tranh kịch liệt như thế này, cãi nhau rất có thể sẽ diễn tiến thành động thủ.
Hắn cũng lười mở miệng đi khuyên giải, nhìn về phía Tửu trưởng lão: Tìm kiếm Bách Lý và Tòng Nguyệt Cầm đã có kết quả chưa?
Vẫn chưa, nhưng có thể xác định, quả thật bọn họ không còn ở trong Cự Thú Chi Lâm, chúng ta cũng sai người đến kiểm tra những nơi Bách Lý có thể đến, cũng không có một người. Tửu trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.
Thương trưởng lão nhíu mi: Bà ta có thể đi đâu?
Sau khi Bách Lý trưởng lão kéo theo Tòng Nguyệt Cầm chạy ra khỏi Cự Thú Chi Lâm, một đường chạy như bay về biên giới phía Tây, ngoại trừ dừng lại trên đường xử lý một chút thương thế cho Tòng Nguyệt Cầm, vẫn chưa từng ngừng lại, cho đến lúc đến một sơn trại vô cùng bí ẩn.
Sơn trại này là Bách Lý Uy dẫn theo Cấm Vệ Quân còn sót lại của vương thành Bắc La lập ra, vị trí vô cùng bí ẩn, giống như một thôn trang, người ngoài rất khó phát hiện. Nhưng vì Bách Lý Uy muốn giết chết Bạch Vũ, đều dẫn tất cả mọi người rời đi, hiện tại nơi này không có một bóng người.Bách Lý trưởng lão kéo Tòng Nguyệt Cầm đến gần sơn trại, lập tức chữa thương cho nàng ta.
Tòng Nguyệt Cầm gắt gao cắn môi, oán hận nói: Sư phụ, con không cam lòng, con muốn Bạch Vũ chết, cho dù là đồng quy vu tận, con cũng muốn giết chết nàng ta!
Bách Lý trưởng lão lạnh lùng quăng cho nàng ta một cái liếc mắt: Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi không có bản lĩnh, làm sao ta có thể lưu lạc đến tình cảnh này? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cam chịu sao? Muốn giết chết nàng ta, trước phải khôi phục rồi nói sau.
Ta còn tưởng rằng chúng ta tiến vào một cái núi sâu hoang tàn, vắng vẻ, không thể ngờ được còn có thể tình cờ gặp hai người còn sống. Giọng nói tức giận của một tên lưu manh vang lên, không biết hai nam tử cao lớn đã đến đứng trước mặt bọn họ từ khi nào.
Bộ dạng của nam nhân cầm đầu không đứng đắn, khóe miệng chứa một nụ cười nghiền ngẫm, đồng tử màu vàng trong mắt lại tỏa ra sắc bén lạnh lẽo, lãnh huyết vô tình, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, làm cho lòng người dâng lên sợ hãi vô tận.
Người nọ đứng phía sau không lên tiếng, giống như bóng đen không nhìn thấy rõ khuôn mặt, ma quỷ giống như âm hồn không tồn tại.
Trong nháy mắt, Bách Lý trưởng lão và Tòng Nguyệt Cầm sởn tóc gáy, có loại cảm giác bị ma quỷ nhìn chòng chọc, hai người trước mắt kia tuyệt đối là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Các ngươi là ai? Bách Lý trưởng lão cố gắng giữ bình tĩnh.
Nam tử lưu manh tức giận híp mắt mỉm cười: Chỉ bằng ngươi cũng xứng hỏi tên của ta?
Trong nháy mắt, trên tay hắn phóng ra trăm đạo kim quang, xuyên thấu thân thể Bách Lý trưởng lão, ngay cả ‘hừ’ Bách Lý trưởng lão cũng chưa kịp ‘hừ’ một tiếng thì đã bị xé thành máu thịt lẫn lộn, tan xương nát thịt.
Tòng Nguyệt Cầm nhìn thi thể Bách Lý trưởng lão, sợ hãi đến mức muốn cử động cũng không thể cử động được, mở miệng ra lại nói không ra tiếng, cả người đều giống như một cái sàng rây.
Nam tử có đôi mắt màu vàng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh nàng ta, đưa tay lướt nhẹ qua gương mặt trắng bệch của nàng ta: Không cần sợ, vừa rồi hình như ta nghe ngươi nói đến Bạch Vũ? Có phải trên người nàng ta có một vết bớt hình lông chim hay không?
Đông Nhạc Quận Vương liếc nhìn nàng ta một cái, không nói chuyện, liền nhìn thấy tin tức Tử Kim Cầu của mười ba đệ tử đỉnh Kinh Lôi kết nối với Tử Kim Cầu của Bạch Vũ.
Nhất thời, khuôn mặt Mạn Thủy Quận Vương cảm thấy nặng nề, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đông Nhạc Quận Vương cười to: Bạch Vũ có lòng tốt, thủ hạ lưu tình. Đều là đồng môn, dù sao vẫn nên cho người ta một cơ hội.
Mạn Thủy Quận Vương đập mạnh lên bàn, ly trà trên bàn bị hất rơi trên mặt đất ‘bịch’ một tiếng: Đông Nhạc Quận Vương, ngươi đừng đắc ý, Thủy Vân Thanh của chúng ta còn chưa bị loại đâu, chỉ cần nàng vẫn còn ở lại đó, cũng sẽ không để cho Bạch Vũ giành được thứ nhất!
Đông Nhạc Quận Vương bĩu môi: Một tên thuộc hạ cũng bị loại còn lớn tiếng nói mà không biết mắc cỡ.
Ngươi......
Thương trưởng lão khổ não xoa mi tâm của mình, mấy vị này tụ tập cùng nhau, không cãi nhau sẽ không thoải mái, đặc biệt là dịp Đại hội cạnh tranh kịch liệt như thế này, cãi nhau rất có thể sẽ diễn tiến thành động thủ.
Hắn cũng lười mở miệng đi khuyên giải, nhìn về phía Tửu trưởng lão: Tìm kiếm Bách Lý và Tòng Nguyệt Cầm đã có kết quả chưa?
Vẫn chưa, nhưng có thể xác định, quả thật bọn họ không còn ở trong Cự Thú Chi Lâm, chúng ta cũng sai người đến kiểm tra những nơi Bách Lý có thể đến, cũng không có một người. Tửu trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.
Thương trưởng lão nhíu mi: Bà ta có thể đi đâu?
Sau khi Bách Lý trưởng lão kéo theo Tòng Nguyệt Cầm chạy ra khỏi Cự Thú Chi Lâm, một đường chạy như bay về biên giới phía Tây, ngoại trừ dừng lại trên đường xử lý một chút thương thế cho Tòng Nguyệt Cầm, vẫn chưa từng ngừng lại, cho đến lúc đến một sơn trại vô cùng bí ẩn.
Sơn trại này là Bách Lý Uy dẫn theo Cấm Vệ Quân còn sót lại của vương thành Bắc La lập ra, vị trí vô cùng bí ẩn, giống như một thôn trang, người ngoài rất khó phát hiện. Nhưng vì Bách Lý Uy muốn giết chết Bạch Vũ, đều dẫn tất cả mọi người rời đi, hiện tại nơi này không có một bóng người.Bách Lý trưởng lão kéo Tòng Nguyệt Cầm đến gần sơn trại, lập tức chữa thương cho nàng ta.
Tòng Nguyệt Cầm gắt gao cắn môi, oán hận nói: Sư phụ, con không cam lòng, con muốn Bạch Vũ chết, cho dù là đồng quy vu tận, con cũng muốn giết chết nàng ta!
Bách Lý trưởng lão lạnh lùng quăng cho nàng ta một cái liếc mắt: Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi không có bản lĩnh, làm sao ta có thể lưu lạc đến tình cảnh này? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cam chịu sao? Muốn giết chết nàng ta, trước phải khôi phục rồi nói sau.
Ta còn tưởng rằng chúng ta tiến vào một cái núi sâu hoang tàn, vắng vẻ, không thể ngờ được còn có thể tình cờ gặp hai người còn sống. Giọng nói tức giận của một tên lưu manh vang lên, không biết hai nam tử cao lớn đã đến đứng trước mặt bọn họ từ khi nào.
Bộ dạng của nam nhân cầm đầu không đứng đắn, khóe miệng chứa một nụ cười nghiền ngẫm, đồng tử màu vàng trong mắt lại tỏa ra sắc bén lạnh lẽo, lãnh huyết vô tình, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, làm cho lòng người dâng lên sợ hãi vô tận.
Người nọ đứng phía sau không lên tiếng, giống như bóng đen không nhìn thấy rõ khuôn mặt, ma quỷ giống như âm hồn không tồn tại.
Trong nháy mắt, Bách Lý trưởng lão và Tòng Nguyệt Cầm sởn tóc gáy, có loại cảm giác bị ma quỷ nhìn chòng chọc, hai người trước mắt kia tuyệt đối là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Các ngươi là ai? Bách Lý trưởng lão cố gắng giữ bình tĩnh.
Nam tử lưu manh tức giận híp mắt mỉm cười: Chỉ bằng ngươi cũng xứng hỏi tên của ta?
Trong nháy mắt, trên tay hắn phóng ra trăm đạo kim quang, xuyên thấu thân thể Bách Lý trưởng lão, ngay cả ‘hừ’ Bách Lý trưởng lão cũng chưa kịp ‘hừ’ một tiếng thì đã bị xé thành máu thịt lẫn lộn, tan xương nát thịt.
Tòng Nguyệt Cầm nhìn thi thể Bách Lý trưởng lão, sợ hãi đến mức muốn cử động cũng không thể cử động được, mở miệng ra lại nói không ra tiếng, cả người đều giống như một cái sàng rây.
Nam tử có đôi mắt màu vàng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh nàng ta, đưa tay lướt nhẹ qua gương mặt trắng bệch của nàng ta: Không cần sợ, vừa rồi hình như ta nghe ngươi nói đến Bạch Vũ? Có phải trên người nàng ta có một vết bớt hình lông chim hay không?
/731
|