Edit: V.O
Các ngươi muốn đầu nhập vào ta? Ánh mắt Bạch Vũ hoài nghi nhìn bọn họ.
Bọn họ lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: Đúng, đúng, ngươi cũng biết người dẫn đầu của chúng ta đã bị xoá tên, dù sao chúng ta cũng sẽ phải tìm một vị thủ tịch đệ tử để đầu nhập vào, càng nghĩ chỉ có ngươi là thích hợp nhất, có khả năng nhất. Ngươi là nhân trung long phượng (rồng, phượng trong loài người), là thiên tài nhất đẳng trên Vân Vũ Trần Châu, phong thái đánh bại chúng ta ở trên đài quyết đấu của ngươi vẫn còn in thật sâu trong đầu của chúng ta......
Tuy rằng nói như vậy có vẻ vô sỉ, nhưng thật tình bọn họ không muốn bị loại bỏ.
Nếu như nói sau cùng Tòng Nguyệt Cầm có thể có được thứ nhất, cho dù bọn họ bị loại bỏ cũng có thể đạt được phần thưởng dày, sau khi Đại hội kết thúc, Đỉnh Chủ và Bách Lý trưởng lão sẽ không bạc đãi bọn họ.
Nhưng dám chắc hiện tại không còn hi vọng, bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp ở lại đến cuối cùng.
Lúc Đại hội kết thúc, người không bị loại sẽ nhận được phần lớn phần thưởng của Vô Trần Cung, nếu đi theo thủ tịch đệ tử đạt được thứ nhất, phần thưởng còn có thể được gấp bội phần.
Vì để có thể ở lại, bọn họ có thể thao thao bất tuyệt đội cái mũ cao(*) cho Bạch Vũ, nịnh hót, thổi nàng lên trời mới thôi.
(*)Đội cái mũ cao: Nguyên văn: ‘đái cao mạo’ – tục ngữ, ý nói nịnh hót ở trước mặt, nói lời làm cho người ta vui vẻ
Đám người Nhạc Kỳ Nhân nghe được chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cả người nổi cả da gà.
Khóe miệng Bạch Vũ cực lực run rẩy vài cái, dứt khoát ngắt lời bọn họ: Được rồi! Ta nghe rõ rồi, các ngươi muốn gia nhập đội ngũ của ta cũng không phải là không thể.Nhưng, ta không cần nhiều người như vậy.
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh thấu xương đảo qua bọn họ.
Đỉnh Kinh Lôi còn gần ba mươi người, hầu như cũng không chênh lệch lắm với số người trong đội ngũ của nàng, đây không phải là một số lượng nhỏ, nếu nhận lấy toàn bộ, lúc mấu chốt đâm một đao ở sau lưng nàng, nàng có thể mất nhiều hơn được.
Ta chỉ giữ lại một nửa, chỉ cần mạnh nhất. Bạch Vũ lạnh lùng chỉ vào bọn họ, ánh mắt thâm thúy lãnh khốc không hợp tình người: Hẳn là các ngươi nghe hiểu được ý tứ của ta.
Mọi người ở đỉnh Kinh Lôi hai mặt nhìn nhau, chần chờ một lúc, cắn răng một cái, bổ nhào lên người đồng đội ở bên cạnh, nhất thời hơn ba mươi người cùng nhau đối địch, đánh nhau thành một đoàn.
Giữ lại một nửa số người, ý nghĩa mỗi người chỉ có thể loại bỏ một đồng đội của mình, mới có thể ở lại. Dù sao bọn họ cũng không có nhiều tình cảm lắm đối với đồng đội của mình, trong khoảng thời gian đó đệ tử cạnh tranh vô cùng kịch liệt, không kết thù cũng coi như là quan hệ không tệ.
Mặt Bạch Vũ không chút thay đổi đứng nhìn xem, sau một lúc chiến đấu, đỉnh Kinh Lôi chỉ còn lại mười ba người.
Tốt lắm, từ giờ trở đi, các ngươi sẽ đi theo ta. Ta không thích người không có chủ kiến, nếu để cho ta biết các ngươi hai lòng, muốn phản bội ta, đừng trách ta ra tay vô tình. Bạch Vũ quăng cho mỗi người bọn họ một viên dược hoàn (thuốc viên) Huyết Hoa Tham.
Người được giữ lại nhận được dược hoàn của Bạch Vũ, vui mừng khôn xiết, liên tục cam đoan trước khi Đại hội kết thúc, nhất định nguyện trung thành với Bạch Vũ, còn thiếu chút phát thề.
Những người còn lại cũng chỉ chán nản chờ được đón trở về.
Các vị trưởng lão phải bận rộn mới đưa được đám người của đỉnh Huyết Vũ trở về, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại nhận được mười mấy tín hiệu cầu cứu, buồn bực đến mức hộc máu.
Bạch Vũ có cần phải ác như vậy không, mới diệt đỉnh Huyết Vũ không bao lâu, hiện tại đỉnh Kinh Lôi cũng bị tiêu diệt?
Trên ngọn núi, các vị Quân Chủ cũng là người nhìn thấy được tín hiệu trước tiên, Viêm Vũ Đế nhìn về phía Đông Nhạc Quận Vương: Đông nhạc xuất hiện một vị thiên tài chân chính, ánh mắt của Quận Vương rất tốt.
Đông Nhạc Quận Vương cười đến mức khuôn mặt đều có nếp nhăn, miệng cười toe toét đến sau ót: Đâu có, Bạch Vũ là đồ đệ của Thương trưởng lão, đương nhiên là Thương trưởng lão dạy tốt.
Thương trưởng lão: ......
Sắc mặt Mạn Thủy Quận Vương âm trầm, hết sức khó coi, giống như mây đen phía chân trời, cứng rắn kéo ra một nụ cười lạnh: Không phải lúc trước tiêu diệt hơn ba mươi người của đỉnh Huyết Vũ bọn ta sao, sao lần này chỉ tiêu diệt chưa đến mười mấy người, không còn sức lực sao?
Các ngươi muốn đầu nhập vào ta? Ánh mắt Bạch Vũ hoài nghi nhìn bọn họ.
Bọn họ lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: Đúng, đúng, ngươi cũng biết người dẫn đầu của chúng ta đã bị xoá tên, dù sao chúng ta cũng sẽ phải tìm một vị thủ tịch đệ tử để đầu nhập vào, càng nghĩ chỉ có ngươi là thích hợp nhất, có khả năng nhất. Ngươi là nhân trung long phượng (rồng, phượng trong loài người), là thiên tài nhất đẳng trên Vân Vũ Trần Châu, phong thái đánh bại chúng ta ở trên đài quyết đấu của ngươi vẫn còn in thật sâu trong đầu của chúng ta......
Tuy rằng nói như vậy có vẻ vô sỉ, nhưng thật tình bọn họ không muốn bị loại bỏ.
Nếu như nói sau cùng Tòng Nguyệt Cầm có thể có được thứ nhất, cho dù bọn họ bị loại bỏ cũng có thể đạt được phần thưởng dày, sau khi Đại hội kết thúc, Đỉnh Chủ và Bách Lý trưởng lão sẽ không bạc đãi bọn họ.
Nhưng dám chắc hiện tại không còn hi vọng, bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp ở lại đến cuối cùng.
Lúc Đại hội kết thúc, người không bị loại sẽ nhận được phần lớn phần thưởng của Vô Trần Cung, nếu đi theo thủ tịch đệ tử đạt được thứ nhất, phần thưởng còn có thể được gấp bội phần.
Vì để có thể ở lại, bọn họ có thể thao thao bất tuyệt đội cái mũ cao(*) cho Bạch Vũ, nịnh hót, thổi nàng lên trời mới thôi.
(*)Đội cái mũ cao: Nguyên văn: ‘đái cao mạo’ – tục ngữ, ý nói nịnh hót ở trước mặt, nói lời làm cho người ta vui vẻ
Đám người Nhạc Kỳ Nhân nghe được chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cả người nổi cả da gà.
Khóe miệng Bạch Vũ cực lực run rẩy vài cái, dứt khoát ngắt lời bọn họ: Được rồi! Ta nghe rõ rồi, các ngươi muốn gia nhập đội ngũ của ta cũng không phải là không thể.Nhưng, ta không cần nhiều người như vậy.
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh thấu xương đảo qua bọn họ.
Đỉnh Kinh Lôi còn gần ba mươi người, hầu như cũng không chênh lệch lắm với số người trong đội ngũ của nàng, đây không phải là một số lượng nhỏ, nếu nhận lấy toàn bộ, lúc mấu chốt đâm một đao ở sau lưng nàng, nàng có thể mất nhiều hơn được.
Ta chỉ giữ lại một nửa, chỉ cần mạnh nhất. Bạch Vũ lạnh lùng chỉ vào bọn họ, ánh mắt thâm thúy lãnh khốc không hợp tình người: Hẳn là các ngươi nghe hiểu được ý tứ của ta.
Mọi người ở đỉnh Kinh Lôi hai mặt nhìn nhau, chần chờ một lúc, cắn răng một cái, bổ nhào lên người đồng đội ở bên cạnh, nhất thời hơn ba mươi người cùng nhau đối địch, đánh nhau thành một đoàn.
Giữ lại một nửa số người, ý nghĩa mỗi người chỉ có thể loại bỏ một đồng đội của mình, mới có thể ở lại. Dù sao bọn họ cũng không có nhiều tình cảm lắm đối với đồng đội của mình, trong khoảng thời gian đó đệ tử cạnh tranh vô cùng kịch liệt, không kết thù cũng coi như là quan hệ không tệ.
Mặt Bạch Vũ không chút thay đổi đứng nhìn xem, sau một lúc chiến đấu, đỉnh Kinh Lôi chỉ còn lại mười ba người.
Tốt lắm, từ giờ trở đi, các ngươi sẽ đi theo ta. Ta không thích người không có chủ kiến, nếu để cho ta biết các ngươi hai lòng, muốn phản bội ta, đừng trách ta ra tay vô tình. Bạch Vũ quăng cho mỗi người bọn họ một viên dược hoàn (thuốc viên) Huyết Hoa Tham.
Người được giữ lại nhận được dược hoàn của Bạch Vũ, vui mừng khôn xiết, liên tục cam đoan trước khi Đại hội kết thúc, nhất định nguyện trung thành với Bạch Vũ, còn thiếu chút phát thề.
Những người còn lại cũng chỉ chán nản chờ được đón trở về.
Các vị trưởng lão phải bận rộn mới đưa được đám người của đỉnh Huyết Vũ trở về, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại nhận được mười mấy tín hiệu cầu cứu, buồn bực đến mức hộc máu.
Bạch Vũ có cần phải ác như vậy không, mới diệt đỉnh Huyết Vũ không bao lâu, hiện tại đỉnh Kinh Lôi cũng bị tiêu diệt?
Trên ngọn núi, các vị Quân Chủ cũng là người nhìn thấy được tín hiệu trước tiên, Viêm Vũ Đế nhìn về phía Đông Nhạc Quận Vương: Đông nhạc xuất hiện một vị thiên tài chân chính, ánh mắt của Quận Vương rất tốt.
Đông Nhạc Quận Vương cười đến mức khuôn mặt đều có nếp nhăn, miệng cười toe toét đến sau ót: Đâu có, Bạch Vũ là đồ đệ của Thương trưởng lão, đương nhiên là Thương trưởng lão dạy tốt.
Thương trưởng lão: ......
Sắc mặt Mạn Thủy Quận Vương âm trầm, hết sức khó coi, giống như mây đen phía chân trời, cứng rắn kéo ra một nụ cười lạnh: Không phải lúc trước tiêu diệt hơn ba mươi người của đỉnh Huyết Vũ bọn ta sao, sao lần này chỉ tiêu diệt chưa đến mười mấy người, không còn sức lực sao?
/731
|