- Cái gì?
Thiết Xán nghe xong lời này, liền triệt để choáng váng.
Toàn bộ Bảo Thụ Tông, đừng nói Nguyên Cảnh Tôn Giả, dù là cường giả Thiên Linh cảnh, cũng không cao hơn mười. Nguyên cảnh, chỉ có một, vẫn là tồn tại trong truyền thuyết.
- Ngươi đừng cả kinh, ta nói, có khả năng vẫn là bảo thủ. Đồng dạng Tiên cảnh, Nguyên Cảnh Tôn Giả cũng chia Tiểu Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh cùng Thiên Nguyên cảnh. Những Nguyên Cảnh Tôn Giả của bốn đại tông môn chúng ta, đều là Nguyên cảnh nhất trọng, hoặc là nhị trọng, đều là Tiểu Nguyên Tôn Giả mà thôi. Mà những đại tông môn, thế lực lớn kia, Tiểu Nguyên cảnh căn bản chẳng có gì lạ. Cường giả hạch tâm, đều là Thiên Nguyên cảnh.
Thiết Xán triệt để choáng váng, bỗng nhiên tầm đó, hết thảy cảm giác về sự ưu việt của hắn, giống như bị tước đoạt, cả người ngây ra như phỗng.
Ếch ngồi đáy giếng?
Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.
…
Tin tức Dương Chiêu chết, Long Nha vệ tẩy bài, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ vương đô.
Trước đó, về Dương Chiêu cùng Thái tử Diệp Dung tranh đấu, ân oán giữa Luật Vô Kỵ cùng Giang Trần, ở Vương đều cơ hồ là mọi người đều biết.
Giới quý tộc, những vương công đại thần Vương đô kia, cũng đều ôm tâm tính xem náo nhiệt, nhìn Thái tử cùng Long Nha vệ Phó tổng quản, đến cùng ai chết về tay ai.
Vốn là, tất cả mọi người không quá coi trọng Thái tử Diệp Dung. Dù sao, sau lưng Dương Chiêu chính là trưởng lão Bảo Thụ Tông, liên quan đến Bảo Thụ Tông, ngay cả Thượng Quan Dực cũng phải nhịn Dương Chiêu ba phần. Thái tử Diệp Dung, một Thái tử mới vừa thượng vị, nội tình chưa đủ, căn cơ còn thấp, lấy cái gì cùng Dương Chiêu cứng đối cứng.
Đều nói Giang Trần là phó tướng của Thái tử, đều nói Giang Trần giết Luật Vô Kỵ.
Thế nhưng mà, giới quý tộc vương đô, như cũ nhìn không tốt Thái tử chiếm đa số.
Giang Trần?
Những vương công đại thần kia tán thành Giang Trần có chút bổn sự, nhưng muốn nói một thiếu niên từ bên ngoài đến, dựa vào sức một mình đối kháng Dương Chiêu, đối kháng trưởng lão Bảo Thụ Tông sau lưng hắn, cái kia không tránh khỏi quá khoa trương.
Nhưng mà…
Tình thế phát triển, lại để cho tất cả mọi người khó mà tin được.
Giang Trần, vậy mà đơn thương độc mã giết đến tổng bộ Long Nha vệ, cơ hồ là dùng sức một người, ở trước mặt Thượng Quan Dực cùng Thiết trưởng lão, giết Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên.
Sau đó, ở dưới Thiết trưởng lão áp bách, không hề sợ hãi.
Càng làm cho người giật mình là, Diệp Trọng Lâu lão gia tử gần đây không hỏi thế tục thị phi, vậy mà không tiếc đắc tội phụ tử Thiết gia, công nhiên che chở Giang Trần.
Khiến người ngoài ý muốn nhất là, Dương Chiêu đường đường là Long Nha vệ Phó tổng quản, vậy mà ở trong mật thất, chết không minh bạch.
Một màn tiếp một màn không ngừng phát sinh, có thể nói là ngoài ý muốn thay nhau nổi lên.
Hoàn toàn phát triển nghịch hướng mọi người suy nghĩ.
Dương Chiêu quyền nghiêng Long Nha vệ, ngay cả Đại tổng quản Thượng Quan Dực cũng phải kiêng kị ba phần, vậy mà không minh bạch chết rồi.
Những đảng đồ ngang ngược càn rỡ kia của hắn, hoặc là bị giết, hoặc bị giáng chức, hoàn toàn bị quét ra khỏi cao tầng của Long Nha vệ.
Mà Thiết trưởng lão không ai bì nổi, vậy mà ở trước mặt Giang Trần, không chiếm được chỗ tốt gì, đầy bụi đất trở về Bảo Thụ Tông.
Giờ khắc này, mọi người mới phát hiện, trước kia bọn hắn đánh giá thấp Giang Trần, buồn cười đến cỡ nào.
Đương nhiên, cái này cũng khó trách mọi người đánh giá thấp Giang Trần.
Dù sao, Giang Trần đi vào Thiên Quế Vương Quốc, kỳ thật đều thu liễm phong mang, cũng không có gióng trống khua chiêng.
Lần thứ nhất đấu cùng Luật Vô Kỵ, cuối cùng chỉ là ở trong phạm vi nhỏ giải quyết, cũng không có truyền khắp vương đô.
Về sau ở thọ yến Thái Phó, tuy Giang Trần ra danh tiếng, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy hắn là vận khí tốt, hiểu được một ít bàng môn tả đạo, lấy được niềm vui của lão gia tử.
Sau đó thí luyện ở thế giới mê cảnh, mặc dù có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng không có chứng cớ, biểu hiện Giang Trần ngưu bức đến cỡ nào.
Không phải bọn hắn không hoài nghi Giang Trần, mà là với tư cách quyền quý của Thiên Quế Vương Quốc, tất cả mọi người không muốn thừa nhận, tận lực lảng tránh điểm này.
Dù sao, Giang Trần là một tiểu tử từ bên ngoài đến, muốn được Thiên Quế Vương Quốc tán thành, nói dễ vậy sao?
Nhưng mà…
Cho đến ngày nay, dù không nguyện ý thừa nhận, Thiên Quế Vương Quốc từ trên xuống dưới không thừa nhận cũng không được, Giang Trần quật khởi, không thể không thừa nhận, trước kia đánh giá thấp Giang Trần.
Nếu như trước kia mọi người đối với thực lực của Giang Trần còn có hoài nghi, như vậy ba mũi tên bắn chết bọn người Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, liền để cho mọi người minh bạch… thiên phú võ đạo của Giang Trần cực cao.
Toàn bộ Giang phủ, cũng lâm vào trong vui mừng.
Nghe Điền Thiệu kể cho mọi người sự tình lúc đó, đám thân vệ của Giang Trần đều là nghe nhiệt huyết sôi trào, kiêu ngạo không thôi.
Độc xông đầm rồng hang hổ, ở tổng bộ Long Nha vệ, bắn chết cừu địch.
Trưởng lão Bảo Thụ Tông hùng hổ, nhưng lại huyên náo đầy bụi đất.
Ngược lại là Giang Trần, tâm tính lạnh nhạt.
Tân Vô Đạo cũng tốt, Thích Phụng Tiên cũng tốt, chẳng qua là mấy tiểu nhân vật mà thôi, giết thì giết, Giang Trần căn bản không để trong lòng.
Về phần Dương Chiêu, tự nhiên là thủ bút của Phệ Kim Thử Vương.
Trong mật thất, Phệ Kim Thử Vương nằm trước mặt ở Giang Trần, đập bụng ợ một cái.
- Lão Kim, lần này sướng a? Nuốt hai Địa Linh cảnh cường giả, ta nhìn ngươi rất là hưởng thụ a.
Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc, nó phát hiện, từ thế giới mê cảnh đi ra, đã sơ bộ nếm đến ngon ngọt.
Khỏi cần phải nói, ở trong thế giới mê cảnh, Phệ Kim Thử nhất tộc nó trốn chui trốn nhủi, muốn săn giết Linh thú khác, thật sự rất khó.
Nhưng đến bên ngoài, hắn phát hiện, vậy mà có nhiều Võ Giả có thể thôn phệ như vậy.
Thôn phệ Võ Giả Tiên cảnh, đây chính là đại bổ a.
Nhất là sát thủ Truy Mệnh Ám Môn Huyết Tam, còn có Long Nha vệ Dương Chiêu, thật là cho nó nhận được cơ hội đại bổ.
Thấy vẻ mặt Phệ Kim Thử Vương cười hạ tiện, Giang Trần biết hiện tại thằng này nhất định rất thoải mái.
- Bất quá, thôn phệ Tiên cảnh, loại cơ hội này mặc dù có, nhưng cũng không nhiều. Đối với huyết mạch tiến hóa, tác dụng không lớn.
Lời này, lại nói đến chỗ mấu chốt.
- Trần thiếu, lời này của ngươi xem như nói đúng. Thôn phệ cường giả Tiên cảnh, đối với tu vi có chỗ tốt, nhưng mà đối với huyết mạch tiến hóa, tác dụng thật sự không lớn.
Tuy Phệ Kim Thử Vương rất thoả mãn với lộc ăn gần đây, nhưng mà nó thời khắc chưa quên, mục đích chủ yếu đi theo Giang Trần ra.
Tiến hóa huyết mạch, tăng lên huyết mạch chủng tộc, ngược dòng tìm hiểu bổn nguyên của Thượng Cổ Phệ Kim Vương Thử.
Đây mới là mục đích cuối cùng khi Phệ Kim Thử Vương mang theo tộc đàn xa xứ, đi ra thế giới bên ngoài.
- Lão Kim, tiến hóa huyết mạch, có rất nhiều phương pháp.
- Ngươi nói xem.
Thiết Xán nghe xong lời này, liền triệt để choáng váng.
Toàn bộ Bảo Thụ Tông, đừng nói Nguyên Cảnh Tôn Giả, dù là cường giả Thiên Linh cảnh, cũng không cao hơn mười. Nguyên cảnh, chỉ có một, vẫn là tồn tại trong truyền thuyết.
- Ngươi đừng cả kinh, ta nói, có khả năng vẫn là bảo thủ. Đồng dạng Tiên cảnh, Nguyên Cảnh Tôn Giả cũng chia Tiểu Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh cùng Thiên Nguyên cảnh. Những Nguyên Cảnh Tôn Giả của bốn đại tông môn chúng ta, đều là Nguyên cảnh nhất trọng, hoặc là nhị trọng, đều là Tiểu Nguyên Tôn Giả mà thôi. Mà những đại tông môn, thế lực lớn kia, Tiểu Nguyên cảnh căn bản chẳng có gì lạ. Cường giả hạch tâm, đều là Thiên Nguyên cảnh.
Thiết Xán triệt để choáng váng, bỗng nhiên tầm đó, hết thảy cảm giác về sự ưu việt của hắn, giống như bị tước đoạt, cả người ngây ra như phỗng.
Ếch ngồi đáy giếng?
Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.
…
Tin tức Dương Chiêu chết, Long Nha vệ tẩy bài, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ vương đô.
Trước đó, về Dương Chiêu cùng Thái tử Diệp Dung tranh đấu, ân oán giữa Luật Vô Kỵ cùng Giang Trần, ở Vương đều cơ hồ là mọi người đều biết.
Giới quý tộc, những vương công đại thần Vương đô kia, cũng đều ôm tâm tính xem náo nhiệt, nhìn Thái tử cùng Long Nha vệ Phó tổng quản, đến cùng ai chết về tay ai.
Vốn là, tất cả mọi người không quá coi trọng Thái tử Diệp Dung. Dù sao, sau lưng Dương Chiêu chính là trưởng lão Bảo Thụ Tông, liên quan đến Bảo Thụ Tông, ngay cả Thượng Quan Dực cũng phải nhịn Dương Chiêu ba phần. Thái tử Diệp Dung, một Thái tử mới vừa thượng vị, nội tình chưa đủ, căn cơ còn thấp, lấy cái gì cùng Dương Chiêu cứng đối cứng.
Đều nói Giang Trần là phó tướng của Thái tử, đều nói Giang Trần giết Luật Vô Kỵ.
Thế nhưng mà, giới quý tộc vương đô, như cũ nhìn không tốt Thái tử chiếm đa số.
Giang Trần?
Những vương công đại thần kia tán thành Giang Trần có chút bổn sự, nhưng muốn nói một thiếu niên từ bên ngoài đến, dựa vào sức một mình đối kháng Dương Chiêu, đối kháng trưởng lão Bảo Thụ Tông sau lưng hắn, cái kia không tránh khỏi quá khoa trương.
Nhưng mà…
Tình thế phát triển, lại để cho tất cả mọi người khó mà tin được.
Giang Trần, vậy mà đơn thương độc mã giết đến tổng bộ Long Nha vệ, cơ hồ là dùng sức một người, ở trước mặt Thượng Quan Dực cùng Thiết trưởng lão, giết Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên.
Sau đó, ở dưới Thiết trưởng lão áp bách, không hề sợ hãi.
Càng làm cho người giật mình là, Diệp Trọng Lâu lão gia tử gần đây không hỏi thế tục thị phi, vậy mà không tiếc đắc tội phụ tử Thiết gia, công nhiên che chở Giang Trần.
Khiến người ngoài ý muốn nhất là, Dương Chiêu đường đường là Long Nha vệ Phó tổng quản, vậy mà ở trong mật thất, chết không minh bạch.
Một màn tiếp một màn không ngừng phát sinh, có thể nói là ngoài ý muốn thay nhau nổi lên.
Hoàn toàn phát triển nghịch hướng mọi người suy nghĩ.
Dương Chiêu quyền nghiêng Long Nha vệ, ngay cả Đại tổng quản Thượng Quan Dực cũng phải kiêng kị ba phần, vậy mà không minh bạch chết rồi.
Những đảng đồ ngang ngược càn rỡ kia của hắn, hoặc là bị giết, hoặc bị giáng chức, hoàn toàn bị quét ra khỏi cao tầng của Long Nha vệ.
Mà Thiết trưởng lão không ai bì nổi, vậy mà ở trước mặt Giang Trần, không chiếm được chỗ tốt gì, đầy bụi đất trở về Bảo Thụ Tông.
Giờ khắc này, mọi người mới phát hiện, trước kia bọn hắn đánh giá thấp Giang Trần, buồn cười đến cỡ nào.
Đương nhiên, cái này cũng khó trách mọi người đánh giá thấp Giang Trần.
Dù sao, Giang Trần đi vào Thiên Quế Vương Quốc, kỳ thật đều thu liễm phong mang, cũng không có gióng trống khua chiêng.
Lần thứ nhất đấu cùng Luật Vô Kỵ, cuối cùng chỉ là ở trong phạm vi nhỏ giải quyết, cũng không có truyền khắp vương đô.
Về sau ở thọ yến Thái Phó, tuy Giang Trần ra danh tiếng, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy hắn là vận khí tốt, hiểu được một ít bàng môn tả đạo, lấy được niềm vui của lão gia tử.
Sau đó thí luyện ở thế giới mê cảnh, mặc dù có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng không có chứng cớ, biểu hiện Giang Trần ngưu bức đến cỡ nào.
Không phải bọn hắn không hoài nghi Giang Trần, mà là với tư cách quyền quý của Thiên Quế Vương Quốc, tất cả mọi người không muốn thừa nhận, tận lực lảng tránh điểm này.
Dù sao, Giang Trần là một tiểu tử từ bên ngoài đến, muốn được Thiên Quế Vương Quốc tán thành, nói dễ vậy sao?
Nhưng mà…
Cho đến ngày nay, dù không nguyện ý thừa nhận, Thiên Quế Vương Quốc từ trên xuống dưới không thừa nhận cũng không được, Giang Trần quật khởi, không thể không thừa nhận, trước kia đánh giá thấp Giang Trần.
Nếu như trước kia mọi người đối với thực lực của Giang Trần còn có hoài nghi, như vậy ba mũi tên bắn chết bọn người Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, liền để cho mọi người minh bạch… thiên phú võ đạo của Giang Trần cực cao.
Toàn bộ Giang phủ, cũng lâm vào trong vui mừng.
Nghe Điền Thiệu kể cho mọi người sự tình lúc đó, đám thân vệ của Giang Trần đều là nghe nhiệt huyết sôi trào, kiêu ngạo không thôi.
Độc xông đầm rồng hang hổ, ở tổng bộ Long Nha vệ, bắn chết cừu địch.
Trưởng lão Bảo Thụ Tông hùng hổ, nhưng lại huyên náo đầy bụi đất.
Ngược lại là Giang Trần, tâm tính lạnh nhạt.
Tân Vô Đạo cũng tốt, Thích Phụng Tiên cũng tốt, chẳng qua là mấy tiểu nhân vật mà thôi, giết thì giết, Giang Trần căn bản không để trong lòng.
Về phần Dương Chiêu, tự nhiên là thủ bút của Phệ Kim Thử Vương.
Trong mật thất, Phệ Kim Thử Vương nằm trước mặt ở Giang Trần, đập bụng ợ một cái.
- Lão Kim, lần này sướng a? Nuốt hai Địa Linh cảnh cường giả, ta nhìn ngươi rất là hưởng thụ a.
Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc, nó phát hiện, từ thế giới mê cảnh đi ra, đã sơ bộ nếm đến ngon ngọt.
Khỏi cần phải nói, ở trong thế giới mê cảnh, Phệ Kim Thử nhất tộc nó trốn chui trốn nhủi, muốn săn giết Linh thú khác, thật sự rất khó.
Nhưng đến bên ngoài, hắn phát hiện, vậy mà có nhiều Võ Giả có thể thôn phệ như vậy.
Thôn phệ Võ Giả Tiên cảnh, đây chính là đại bổ a.
Nhất là sát thủ Truy Mệnh Ám Môn Huyết Tam, còn có Long Nha vệ Dương Chiêu, thật là cho nó nhận được cơ hội đại bổ.
Thấy vẻ mặt Phệ Kim Thử Vương cười hạ tiện, Giang Trần biết hiện tại thằng này nhất định rất thoải mái.
- Bất quá, thôn phệ Tiên cảnh, loại cơ hội này mặc dù có, nhưng cũng không nhiều. Đối với huyết mạch tiến hóa, tác dụng không lớn.
Lời này, lại nói đến chỗ mấu chốt.
- Trần thiếu, lời này của ngươi xem như nói đúng. Thôn phệ cường giả Tiên cảnh, đối với tu vi có chỗ tốt, nhưng mà đối với huyết mạch tiến hóa, tác dụng thật sự không lớn.
Tuy Phệ Kim Thử Vương rất thoả mãn với lộc ăn gần đây, nhưng mà nó thời khắc chưa quên, mục đích chủ yếu đi theo Giang Trần ra.
Tiến hóa huyết mạch, tăng lên huyết mạch chủng tộc, ngược dòng tìm hiểu bổn nguyên của Thượng Cổ Phệ Kim Vương Thử.
Đây mới là mục đích cuối cùng khi Phệ Kim Thử Vương mang theo tộc đàn xa xứ, đi ra thế giới bên ngoài.
- Lão Kim, tiến hóa huyết mạch, có rất nhiều phương pháp.
- Ngươi nói xem.
/3612
|