Trương Đại Tổng quản đem hai người hỗ động đều xem ở trong mắt, vừa nghe thấy Hoàng thượng sảng khoái muốn lập tức viết thánh chỉ cho tiểu yêu tinh, không khỏi than nhẹ dưới đáy lòng.
Nhìn xem, tên Hoàng thượng này ngay cả điểm mấu chốt cũng không còn nữa rồi, ban đầu lúc tiểu yêu tinh chưa mang thai, cũng đã cưỡi lên trên đầu của hắn rồi, hiện tại lại càng là như thế.
Việc gì không hài lòng chỉ cần nói một câu, Hoàng thượng liền hứa hẹn với nàng.
Đã ai thấy dùng thánh chỉ làm giấy cam đoan chưa? Hắn xem như được thêm kiến thức rồi, Cẩu Hoàng đế đúng là trò giỏi hơn thầy, so với tiên hoàng còn chỉ hơn chứ không kém.
Hắn chuẩn bị bút mực xong rất nhanh, ngay cả hoàng bảng viết thánh chỉ cũng chuẩn bị tốt rồi.
Đương nhiên lần này Trương Đại Tổng quản trở nên thông minh hơn rất nhiều, không cần Hoàng thượng đuổi đi, tự mình liền đi tới đi lui mà đi ra ngoại điện.
Hắn không muốn xem bọn họ khoe ân ái, lại càng không thèm biết trên thánh chỉ Hoàng thượng viết cái gì, dù sao cũng không liên quan với hắn.
Cung nhân Thưởng Đào các giỏi nhất là xem ánh mắt mà làm việc, hiện giờ thái giám tổng quản của Thưởng Đào các còn không có tác dụng bằng Trương Hiển Năng, đi theo Đại Tổng quản có thịt ăn.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vì thế thấy Trương Hiển Năng đi ra, những người khác liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đều cảm nhận được nguy cơ xưa nay chưa từng có, cả đám đều lặng yên không một tiếng động mà hành lễ, rồi lui ra bên ngoài.
Trương Đại Tổng quản cũng rời đi, cũng không có ai gánh vác lửa đạn của các chủ tử thay bọn họ, ai cũng không muốn làm bia đỡ đạn, cho nên cách tốt nhất chính là cùng nhau lui lại.
Ngay cả Liễu Âm cũng lén lút lui từng bước nhỏ một, lúc trước chủ tử còn chưa mang long chủng, hai vị này đều song tiện kết hợp, lăn lộn hành hạ bọn nô tài các nàng muốn chết.
Hiện giờ chủ tử đang mang tiểu chủ tử, đừng khinh nó còn đang ở trong bụng, kia con mẹ nó là Na Tra đấy, ba người liên thủ vậy thủ đoạn tuyệt đối không thể khinh thường, ai chen lên trước người đấy là đồ ngu.
Đợi chút, ngươi đi đâu vậy?
Tiêu Nghiêu đang dùng bút lông chấm mực nước, nâng bút chuẩn bị viết, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy bộ dáng thật cẩn thận kia của Liễu Âm.
Các ngươi đúng là có gan tày trời, trẫm cho các ngươi đi rồi sao? Cả đám lập tức lăn trở về cho trẫm! Hắn chậc một tiếng, bất mãn nói.
Hắn vừa nói xong, những cung nhân đang muốn rời đi, đều xám xịt quay trở lại.
Ngay cả Trương Hiển Năng cũng nhanh chóng bước vào, chẳng qua hắn chọn chỗ cách Hoàng thượng xa nhất, đỡ cho bị túm lấy.
Được rồi, các ngươi đều đứng xa ra một chút, trẫm muốn viết giấy cam đoan. Vốn cũng không muốn để các ngươi ở lại, nhưng mà Phiên Phiên đang có thai, một mình trẫm nhìn nàng, chỉ sợ không chú ý được hết, nhiều thêm mấy đôi mắt như vậy sẽ không ra sai lầm gì nữa.
Hôm nay tâm tình Hoàng thượng tốt, còn chủ động giải thích cho bọn hắn một chút.
Các cung nhân đều cúi đầu, cũng không muốn biết cái này, huống hồ Đào Phi nương nương biểu hiện rất tốt, đâu cần phải cẩn thận như vậy chứ.
Phiên Phiên có thai, lòng trẫm rất vui mừng —— hắn vừa nói vừa đặt bút viết chữ, trên mặt là biểu tình nghiêm túc.
Nhưng mà hắn chỉ nói tám chữ như vậy, liền đột nhiên dừng lại, tầm mắt lướt qua các cung nhân ở trong điện một lượt, giống như có chút do dự.
Trương Hiển Năng cùng Liễu Âm ở lại, còn lại đều lui ra hết đi. Hắn vẫy vẫy tay.
Những cung nhân không bị điểm danh đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ để lại bốn người chủ tớ bọn họ.
Tần Phiên Phiên vẫn luôn lấy tay chống cằm nhìn hắn, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch vui.
Phiên Phiên có thai, lòng trẫm rất vui mừng, ta rốt cuộc được làm cha. Làm một người nam nhân, trẫm sẽ học tập phụ hoàng nhiều hơn. Mỗi ngày đều ở cạnh nàng, không ở cạnh người khác, hơn nữa còn thủ thân như ngọc vì mẫu thân của hài tử. Làm một phụ thân, về sau trẫm kiên quyết không được giống như phụ hoàng, trẫm phải làm một phụ thân tốt, hài tử là nhất, không để hắn cảm thấy mình là kẻ thứ ba xen vào cha mẹ. Buổi tối lúc nghỉ ngơi chỉ cần hài tử sợ, trẫm liền ôm hắn ngủ, nhất quyết sẽ không bị nữ nhân nào quấy rầy. Khâm thử.
Sau khi những cung nhân đó rời khỏi, cả người Tiêu Nghiêu đều trở nên rất thoải mái, lời này cứ bùm bùm nói ra, hạ bút như có thần, rất nhanh liền viết xong một thánh chỉ.
Tần Phiên Phiên nghe được những lời phía trước, Hoàng thượng nói cái gì mà làm một nam nhân tốt, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, nhưng mà lúc nàng nghe được đến chỗ hài tử, tươi cười liền bị cứng đờ ở trên mặt.
Nhị Cẩu Tử, ngươi đúng là làm tốt lắm!
Tiêu Nghiêu không biết là tỏ lòng trung thành với Đào Phi, hay là kích thích nàng nữa, làm Trương Hiển Năng cùng Liễu Âm đều rơi vào trong yên lặng.
Tuy rằng bọn họ không phải là Tần Phiên Phiên, nhưng mà nghĩ đến có lẽ Đào Phi nương nương cũng sẽ không quá vui vẻ.
Toàn bộ bốn người trong điện, cũng cũng chỉ có một mình Tiêu Nghiêu sau khi viết xong, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa, đôi tay nâng thánh chỉ, liên tục đọc hai lần, mới xem như đã ghiền.
Phiên Phiên, trẫm lại viết giấy cam đoan cho ngươi, nam nhân Tiêu gia chúng ta đều là miệng vàng lời ngọc, nói được thì làm được. Tổ tông ở trên, nếu có vi phạm sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Ngươi cất giấy cam đoan kỹ vào.
Tiêu Nghiêu cẩn thận cuộn thánh chỉ lại, rất trịnh trọng giao vào tay Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên nhướng nhướng mày, trên thực tế nàng căn bản không muốn nhận.
Còn muốn ôm hài tử ngủ, vậy nàng đâu? Ngủ trên mặt đất à.
Đương nhiên ghét bỏ thì ghét bỏ, Tần Phiên Phiên vẫn nhận lấy thánh chỉ kia, hơn nữa còn giao cho Liễu Âm mang đi cất cẩn thận.
Nàng sinh hài tử, đương nhiên là do nàng ôm nó ngủ rồi, nàng biết ngay là cẩu tử này luôn luôn có ý đồ xấu xa mà, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, đã bắt đầu kế hoạch muốn cướp người, đồ cẩu tâm cơ.
Mắt thấy thánh chỉ được nhận xong rồi, vẻ mặt Tiêu Nghiêu thả lỏng hơn rất nhiều.
Hắn đứng lên, duỗi hai tay ra về phía Tần Phiên Phiên, biểu tình trên mặt trở nên đứng đắn hơn.
Tần Phiên Phiên không hiểu hắn có ý tứ gì, nghiêng nghiêng đầu làm ra vẻ nghi hoặc.
Tiêu Nghiêu lại phất phất cánh tay về phía nàng, ho nhẹ một tiếng, giống như là ám chỉ nàng cái gì.
Tần Phiên Phiên đứng dậy, thuận tay liền đi cởi đai lưng của hắn ra: Hoàng thượng muốn thay quần áo sao?
Tiêu Nghiêu túm lấy tay nàng, giữ chặt bảo vệ đai lưng của mình, trên mặt là biểu tình không vui: Đang ban ngày ban mặt, trẫm sao lại muốn thay quần áo? Ngươi hiện tại cũng là người có thai, đừng có để đầu óc đều là loại chuyện ban ngày tuyên dâm này nữa!
Tần Phiên Phiên phát ngốc, đến cùng là ai đầy đầu óc đều là chuyện ban ngày tuyên dâm chứ? Nếu không phải ban ngày tuyên dâm, còn không biết có thể có nó hay không đâu? Tần Phiên Phiên duỗi tay chỉ chỉ bụng nhỏ của mình.
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, không có phản bác, đúng thật là sau khi bọn họ làm hòa, liền thường xuyên dính ở bên nhau, trên thực tế lúc trước trong một đống lý do của Hách cô nương, quan trọng nhất chắc là bọn họ hoan hảo quá thường xuyên, mới đưa đến việc canh tránh thai ba năm cũng không ngăn được hai người gắn bó keo sơn cá nước thân mật.
Trẫm bảo ngươi khao trẫm tốt một chút. Trẫm lại viết giấy cam đoan cho ngươi, ngươi phải biết rằng mấy thánh chỉ đều là có số lượng giới hạn, đến lúc đó trẫm còn phải nhắm một mắt mở một mắt đấy.
Tiêu Nghiêu trừng mắt với nàng.
Tần Phiên Phiên nhìn thẳng hắn một chút, rất nhanh liền đọc ra được nội dung quan trọng từ trong ánh mắt của Hoàng thượng.
Thằng nhãi này chính là muốn ôm ấp hôn hít nâng lên cao, nàng trực tiếp cho hắn một ánh mắt xem thường, cầm thánh chỉ đi vào nội điện, hoàn toàn là dáng vẻ khinh thường nói chuyện với hắn.
Tiêu Nghiêu ngẩn ra, ngay sau đó lập tức hô to lên: Tần Phiên Phiên, trẫm làm những chuyện ngươi muốn, vậy mà ngươi lại xem thường trẫm? Hiện tại lá gan càng ngày càng lớn rồi có phải không?
Hai người lại đi vào nội điện dính lấy nhau, Trương Hiển Năng cùng Liễu Âm đều không vào cùng, chỉ là vẫn ở chỗ cũ, vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ.
Phải biết rằng Hoàng thượng viết thánh chỉ xong, cũng thu dọn xong rồi, Tần Phiên Phiên chỉ đơn giản như vậy mà lấy được vào tay, hiện tại ngay cả cái khen thưởng ôm ấp hôn hít nâng lên cao cũng không cho, đây là việc bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Tuy rằng Trương Hiển Năng biết Hoàng thượng lợi dụng thánh chỉ tới dỗ Tần Phiên Phiên, nhưng mà cũng kiên quyết không đoán được là dỗ kiểu này.
Chờ mọi chuyện trần ai lạc định, hắn mới có một loại cảm xúc chân thật.
Ván quan tài của tổ tông Tiêu gia thật sự là không giữ được nữa, đã nguy ngập nguy cơ rồi [1].
[1] chắc ở đây ý của THN là các vị tổ tông Tiêu gia sắp bật nắp quan tài mà dậy rồi
Nhìn xem, tên Hoàng thượng này ngay cả điểm mấu chốt cũng không còn nữa rồi, ban đầu lúc tiểu yêu tinh chưa mang thai, cũng đã cưỡi lên trên đầu của hắn rồi, hiện tại lại càng là như thế.
Việc gì không hài lòng chỉ cần nói một câu, Hoàng thượng liền hứa hẹn với nàng.
Đã ai thấy dùng thánh chỉ làm giấy cam đoan chưa? Hắn xem như được thêm kiến thức rồi, Cẩu Hoàng đế đúng là trò giỏi hơn thầy, so với tiên hoàng còn chỉ hơn chứ không kém.
Hắn chuẩn bị bút mực xong rất nhanh, ngay cả hoàng bảng viết thánh chỉ cũng chuẩn bị tốt rồi.
Đương nhiên lần này Trương Đại Tổng quản trở nên thông minh hơn rất nhiều, không cần Hoàng thượng đuổi đi, tự mình liền đi tới đi lui mà đi ra ngoại điện.
Hắn không muốn xem bọn họ khoe ân ái, lại càng không thèm biết trên thánh chỉ Hoàng thượng viết cái gì, dù sao cũng không liên quan với hắn.
Cung nhân Thưởng Đào các giỏi nhất là xem ánh mắt mà làm việc, hiện giờ thái giám tổng quản của Thưởng Đào các còn không có tác dụng bằng Trương Hiển Năng, đi theo Đại Tổng quản có thịt ăn.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vì thế thấy Trương Hiển Năng đi ra, những người khác liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đều cảm nhận được nguy cơ xưa nay chưa từng có, cả đám đều lặng yên không một tiếng động mà hành lễ, rồi lui ra bên ngoài.
Trương Đại Tổng quản cũng rời đi, cũng không có ai gánh vác lửa đạn của các chủ tử thay bọn họ, ai cũng không muốn làm bia đỡ đạn, cho nên cách tốt nhất chính là cùng nhau lui lại.
Ngay cả Liễu Âm cũng lén lút lui từng bước nhỏ một, lúc trước chủ tử còn chưa mang long chủng, hai vị này đều song tiện kết hợp, lăn lộn hành hạ bọn nô tài các nàng muốn chết.
Hiện giờ chủ tử đang mang tiểu chủ tử, đừng khinh nó còn đang ở trong bụng, kia con mẹ nó là Na Tra đấy, ba người liên thủ vậy thủ đoạn tuyệt đối không thể khinh thường, ai chen lên trước người đấy là đồ ngu.
Đợi chút, ngươi đi đâu vậy?
Tiêu Nghiêu đang dùng bút lông chấm mực nước, nâng bút chuẩn bị viết, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy bộ dáng thật cẩn thận kia của Liễu Âm.
Các ngươi đúng là có gan tày trời, trẫm cho các ngươi đi rồi sao? Cả đám lập tức lăn trở về cho trẫm! Hắn chậc một tiếng, bất mãn nói.
Hắn vừa nói xong, những cung nhân đang muốn rời đi, đều xám xịt quay trở lại.
Ngay cả Trương Hiển Năng cũng nhanh chóng bước vào, chẳng qua hắn chọn chỗ cách Hoàng thượng xa nhất, đỡ cho bị túm lấy.
Được rồi, các ngươi đều đứng xa ra một chút, trẫm muốn viết giấy cam đoan. Vốn cũng không muốn để các ngươi ở lại, nhưng mà Phiên Phiên đang có thai, một mình trẫm nhìn nàng, chỉ sợ không chú ý được hết, nhiều thêm mấy đôi mắt như vậy sẽ không ra sai lầm gì nữa.
Hôm nay tâm tình Hoàng thượng tốt, còn chủ động giải thích cho bọn hắn một chút.
Các cung nhân đều cúi đầu, cũng không muốn biết cái này, huống hồ Đào Phi nương nương biểu hiện rất tốt, đâu cần phải cẩn thận như vậy chứ.
Phiên Phiên có thai, lòng trẫm rất vui mừng —— hắn vừa nói vừa đặt bút viết chữ, trên mặt là biểu tình nghiêm túc.
Nhưng mà hắn chỉ nói tám chữ như vậy, liền đột nhiên dừng lại, tầm mắt lướt qua các cung nhân ở trong điện một lượt, giống như có chút do dự.
Trương Hiển Năng cùng Liễu Âm ở lại, còn lại đều lui ra hết đi. Hắn vẫy vẫy tay.
Những cung nhân không bị điểm danh đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ để lại bốn người chủ tớ bọn họ.
Tần Phiên Phiên vẫn luôn lấy tay chống cằm nhìn hắn, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch vui.
Phiên Phiên có thai, lòng trẫm rất vui mừng, ta rốt cuộc được làm cha. Làm một người nam nhân, trẫm sẽ học tập phụ hoàng nhiều hơn. Mỗi ngày đều ở cạnh nàng, không ở cạnh người khác, hơn nữa còn thủ thân như ngọc vì mẫu thân của hài tử. Làm một phụ thân, về sau trẫm kiên quyết không được giống như phụ hoàng, trẫm phải làm một phụ thân tốt, hài tử là nhất, không để hắn cảm thấy mình là kẻ thứ ba xen vào cha mẹ. Buổi tối lúc nghỉ ngơi chỉ cần hài tử sợ, trẫm liền ôm hắn ngủ, nhất quyết sẽ không bị nữ nhân nào quấy rầy. Khâm thử.
Sau khi những cung nhân đó rời khỏi, cả người Tiêu Nghiêu đều trở nên rất thoải mái, lời này cứ bùm bùm nói ra, hạ bút như có thần, rất nhanh liền viết xong một thánh chỉ.
Tần Phiên Phiên nghe được những lời phía trước, Hoàng thượng nói cái gì mà làm một nam nhân tốt, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, nhưng mà lúc nàng nghe được đến chỗ hài tử, tươi cười liền bị cứng đờ ở trên mặt.
Nhị Cẩu Tử, ngươi đúng là làm tốt lắm!
Tiêu Nghiêu không biết là tỏ lòng trung thành với Đào Phi, hay là kích thích nàng nữa, làm Trương Hiển Năng cùng Liễu Âm đều rơi vào trong yên lặng.
Tuy rằng bọn họ không phải là Tần Phiên Phiên, nhưng mà nghĩ đến có lẽ Đào Phi nương nương cũng sẽ không quá vui vẻ.
Toàn bộ bốn người trong điện, cũng cũng chỉ có một mình Tiêu Nghiêu sau khi viết xong, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa, đôi tay nâng thánh chỉ, liên tục đọc hai lần, mới xem như đã ghiền.
Phiên Phiên, trẫm lại viết giấy cam đoan cho ngươi, nam nhân Tiêu gia chúng ta đều là miệng vàng lời ngọc, nói được thì làm được. Tổ tông ở trên, nếu có vi phạm sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Ngươi cất giấy cam đoan kỹ vào.
Tiêu Nghiêu cẩn thận cuộn thánh chỉ lại, rất trịnh trọng giao vào tay Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên nhướng nhướng mày, trên thực tế nàng căn bản không muốn nhận.
Còn muốn ôm hài tử ngủ, vậy nàng đâu? Ngủ trên mặt đất à.
Đương nhiên ghét bỏ thì ghét bỏ, Tần Phiên Phiên vẫn nhận lấy thánh chỉ kia, hơn nữa còn giao cho Liễu Âm mang đi cất cẩn thận.
Nàng sinh hài tử, đương nhiên là do nàng ôm nó ngủ rồi, nàng biết ngay là cẩu tử này luôn luôn có ý đồ xấu xa mà, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, đã bắt đầu kế hoạch muốn cướp người, đồ cẩu tâm cơ.
Mắt thấy thánh chỉ được nhận xong rồi, vẻ mặt Tiêu Nghiêu thả lỏng hơn rất nhiều.
Hắn đứng lên, duỗi hai tay ra về phía Tần Phiên Phiên, biểu tình trên mặt trở nên đứng đắn hơn.
Tần Phiên Phiên không hiểu hắn có ý tứ gì, nghiêng nghiêng đầu làm ra vẻ nghi hoặc.
Tiêu Nghiêu lại phất phất cánh tay về phía nàng, ho nhẹ một tiếng, giống như là ám chỉ nàng cái gì.
Tần Phiên Phiên đứng dậy, thuận tay liền đi cởi đai lưng của hắn ra: Hoàng thượng muốn thay quần áo sao?
Tiêu Nghiêu túm lấy tay nàng, giữ chặt bảo vệ đai lưng của mình, trên mặt là biểu tình không vui: Đang ban ngày ban mặt, trẫm sao lại muốn thay quần áo? Ngươi hiện tại cũng là người có thai, đừng có để đầu óc đều là loại chuyện ban ngày tuyên dâm này nữa!
Tần Phiên Phiên phát ngốc, đến cùng là ai đầy đầu óc đều là chuyện ban ngày tuyên dâm chứ? Nếu không phải ban ngày tuyên dâm, còn không biết có thể có nó hay không đâu? Tần Phiên Phiên duỗi tay chỉ chỉ bụng nhỏ của mình.
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, không có phản bác, đúng thật là sau khi bọn họ làm hòa, liền thường xuyên dính ở bên nhau, trên thực tế lúc trước trong một đống lý do của Hách cô nương, quan trọng nhất chắc là bọn họ hoan hảo quá thường xuyên, mới đưa đến việc canh tránh thai ba năm cũng không ngăn được hai người gắn bó keo sơn cá nước thân mật.
Trẫm bảo ngươi khao trẫm tốt một chút. Trẫm lại viết giấy cam đoan cho ngươi, ngươi phải biết rằng mấy thánh chỉ đều là có số lượng giới hạn, đến lúc đó trẫm còn phải nhắm một mắt mở một mắt đấy.
Tiêu Nghiêu trừng mắt với nàng.
Tần Phiên Phiên nhìn thẳng hắn một chút, rất nhanh liền đọc ra được nội dung quan trọng từ trong ánh mắt của Hoàng thượng.
Thằng nhãi này chính là muốn ôm ấp hôn hít nâng lên cao, nàng trực tiếp cho hắn một ánh mắt xem thường, cầm thánh chỉ đi vào nội điện, hoàn toàn là dáng vẻ khinh thường nói chuyện với hắn.
Tiêu Nghiêu ngẩn ra, ngay sau đó lập tức hô to lên: Tần Phiên Phiên, trẫm làm những chuyện ngươi muốn, vậy mà ngươi lại xem thường trẫm? Hiện tại lá gan càng ngày càng lớn rồi có phải không?
Hai người lại đi vào nội điện dính lấy nhau, Trương Hiển Năng cùng Liễu Âm đều không vào cùng, chỉ là vẫn ở chỗ cũ, vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ.
Phải biết rằng Hoàng thượng viết thánh chỉ xong, cũng thu dọn xong rồi, Tần Phiên Phiên chỉ đơn giản như vậy mà lấy được vào tay, hiện tại ngay cả cái khen thưởng ôm ấp hôn hít nâng lên cao cũng không cho, đây là việc bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Tuy rằng Trương Hiển Năng biết Hoàng thượng lợi dụng thánh chỉ tới dỗ Tần Phiên Phiên, nhưng mà cũng kiên quyết không đoán được là dỗ kiểu này.
Chờ mọi chuyện trần ai lạc định, hắn mới có một loại cảm xúc chân thật.
Ván quan tài của tổ tông Tiêu gia thật sự là không giữ được nữa, đã nguy ngập nguy cơ rồi [1].
[1] chắc ở đây ý của THN là các vị tổ tông Tiêu gia sắp bật nắp quan tài mà dậy rồi
/176
|