Thời điểm Tiêu Nghiêu đi vào Thưởng Đào các, trên mặt còn mang theo vài phần hỏa khí, nhưng tại một khắc nhìn thấy Tần Phiên Phiên, biểu tình trên mặt lập tức thu lại.
Những người này thật sự là rắp tâm bất lương, lúc nàng quản lý hậu cung, nếu có chỗ nào khó xử, cứ việc nói cho trẫm, trẫm xử lý thay nàng. Trẫm thật ra muốn xem, cái hậu cung này rốt cuộc ai có mưu đồ toan tính.
Hắn tức giận nói, chỉ là vẫn luôn biểu hiện tư thế xử lý thay nàng.
Tần Phiên Phiên thấy hắn như vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, sai người đi phòng bếp nhỏ bưng canh lại đây.
Thần thiếp sai người làm chè tuyết lê hầm đường phèn, Hoàng thượng uống một chút thanh nhiệt hạ hỏa, chắc là sẽ thoải mái hơn.
Sau khi chè bưng tới, hai người ngồi đối diện, cùng nhau cầm thìa chậm rãi uống, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Chỉ là dường như hôm nay trạng thái của Tần Phiên Phiên có chút không thích hợp, ngày thường nàng thích uống chè tuyết lê nhất, nhưng hôm nay uống được hai ngụm lại cảm thấy cổ họng ngọt phát ngấy.
Hơn nữa bên trong dạ dày nhộn nhạo một trận, chờ khi nàng phản ứng lại, chính mình đã bắt đầu nôn mửa.
May mắn còn chưa uống được mấy ngụm, nếu không còn muốn nôn đến rối tinh rối mù.
Đây là làm sao vậy? Cảm lạnh sao? Tiêu Nghiêu lập tức buông thìa, có chút lo lắng mà nhìn nàng.
Bọn Liễu Âm lập tức đi lên thu dọn, rót nước hầu hạ Tần Phiên Phiên súc miệng, cũng dọn sạch sẽ vật dơ bẩn trên mặt đất.
Tất cả thu thập thỏa đáng, sắc mặt Tần Phiên Phiên mới khá hơn chút, nàng lập tức đối tầm mắt với Hoàng thượng, nam nhân nhìn chằm chằm nàng, vẫn có chút lo lắng.
Không có cảm lạnh, chắc do gần đây nhiều việc xảy ra.
Cách nói này của Tần Phiên Phiên này cũng không làm Tiêu Nghiêu yên tâm, hắn sai người đi mời thái y đến.
Hôm nay vừa lúc là Vương Thái y trực, thời điểm hắn còn chưa tiến vào điện vẫn luôn dùng tay lau mồ hôi, vừa nghe nói đi Thưởng Đào các bắt mạch, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Hắn muốn đổi với người khác cũng không đổi được, chung quy là tránh không thoát.
Lúc Vương Thái y tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoàng thượng ngồi ở giữa, lập tức cảm thấy đầu gối nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, hành đại lễ trước rồi nói.
Tiêu Nghiêu thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, không khỏi hừ lạnh một tiếng bằng mũi.
Vương Thái y càng cảm thấy lạnh giá trong lòng, thậm chí đến cả cổ cũng đông cứng, hắn cảm thấy mạng nhỏ này của mình xong rồi.
Vương Thái y, tới nhìn Đào Phi một cái đi, hôm nay lúc nàng ăn canh bỗng nhiên nôn ra, có phải cảm lạnh hay không? Tiêu Nghiêu cũng chưa từng khó xử hắn, rốt cuộc còn phải trông cậy vào Vương Thái y bắt mạch.
Vương Thái y đặt tay lên cổ tay Tần Phiên Phiên, khám nửa ngày cũng không có kết luận, ngược lại sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, thỉnh thoảng còn cẩn thận mà liếc mắt đánh giá Tần Phiên Phiên, như là bị dọa.
Tiêu Nghiêu đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn nói chuyện, tức khắc liền nhăn chặt mày.
Hừ, ngươi muốn gì đây? Vẫn luôn nhìn lén Phiên Phiên làm gì, chẳng lẽ ngươi bắt mạch không phải phán đoán thông qua mạch tượng, mà là nhìn ra nguyên nhân bệnh từ trên mặt? Hay là ngươi có mưu đồ quấy rối nàng?
Lời này của Tiêu Nghiêu vô cùng không khách khí, ngữ khí cũng rất lạnh lùng.
Lập tức làm Vương Thái y sợ tới mức giật mình, hơn nữa lập tức rút tay lại, như là bị điện giật.
Hiển nhiên một câu cuối cùng của Hoàng thượng hoàn toàn uy hiếp đến hắn, những lời này nghe ra chính là muốn mạng người, ý của Hoàng thượng là hắn thích Đào Phi nương nương?
Điều này hoàn toàn không được, có lòng sinh ái mộ với nữ nhân của Hoàng thượng đều không có kết cục tốt, đặc biệt là những thái y bọn họ.
Vi thần không dám, cho phép vi thần hỏi mấy câu. Xin hỏi lần nguyệt sự gần đây nhất của Đào Phi nương nương cách đây bao lâu?
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nỗ lực làm chính mình trở nên trấn định, thấp giọng hỏi một câu.
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, vừa nghe hắn hỏi nguyệt sự, mới bừng tỉnh dường như lâu rồi chưa từng tới.
Loại chuyện này Vọng Lan nhớ rõ nhất, lập tức nói: Hai tháng trước.
Nàng không dám nói khác, là bởi vì nguyệt sự của Tần Phiên Phiên thường không đều, bởi vậy cũng không dám lộ ra, lỡ như lại nghĩ sai, chủ tử các nàng mới vừa hòa hảo với Hoàng thượng không lâu, không thể lại sinh chuyện.
Hiển nhiên Vương Thái y cũng có cái ưu sầu này, cho nên lúc vừa rồi bắt mạch mới lâu như vậy cũng không dám hé răng, hắn sợ chính mình lại lầm.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ hai mươi đại bản, lỡ như lại xảy ra vấn đề, lại thêm hai mươi đại bản, đến lúc đó bốn mươi đại bản cùng đánh xuống, khả năng hắn phải đi Diêm Vương điện tố khổ.
Sau khi Vọng Lan trả lời xong, trong điện lâm vào yên tĩnh, Tiêu Nghiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Thái y, hiển nhiên rất muốn nhanh biết kết quả.
Nào biết Vương Thái y vẫn luôn cúi đầu, môi không ngừng động, nhưng lại một chữ cũng không nghe được, cũng không biết rốt cuộc hắn nói gì.
Lúc này ngươi lẩm ba lẩm bẩm làm cái gì, đọc thần chú à? Tiêu Nghiêu đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói.
Vương Thái y bị hắn làm cho sợ tới mức giật mình, theo bản năng mà buột miệng thốt ra: Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn phù hộ...
Lời này của hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức ngậm miệng, sắc mặt sầu khổ hối hận, còn khó coi hơn khóc.
Sao hắn lại có thể túng quẫn như vậy, những lời này hẳn nên đặt ở đáy lòng, Hoàng thượng mới lớn tiếng hỏi một câu, hắn trực tiếp bị dọa đến mức nói ra, đoán rằng đầu trên cổ này không giữ được rồi.
Tiêu Nghiêu cười như không cười nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: Trẫm không nghĩ tới Vương Thái y được người ta đồn có thể diệu thủ hồi xuân, thế nhưng còn cầu Bồ Tát? Có muốn trẫm chuẩn bị cho ngươi một nén nhang, thành kính mà thăm viếng ngươi không? Như thế nào, rốt cuộc Đào Phi có vấn đề gì, ngươi chẩn bệnh không ra sao?
Vương Thái y lại quỳ xuống dập đầu lần nữa, thân thể run bần bật.
Vi thần chẩn ra kết quả là hỉ mạch, nhưng điều này vi thần không dám khẳng định, có lẽ thể chất Đào Phi nương nương đặc biệt. Hắn quả thực là bất chấp tất cả, sợ chính mình lại bị Tần Phiên Phiên lừa.
Ai biết vị chủ nhân này có thể giả dựng lần thứ hai hay không, hắn chỉ muốn lăn lộn ở Thái Y viện, sau đó dựa vào bản lĩnh của bản thân để được chủ tử thưởng thức, nào biết gặp Đào Phi nương nương, hắn liền cảm thấy ý nghĩ đó đều bị móc mất rồi.
Chung quy nếu không xin từ chức, mạch tượng khó chẩn nhất trên đời này chính là hỉ mạch của Đào Phi nương nương.
Hắn còn gặp, thật là đả kích trầm trọng.
Vốn dĩ lúc nghe được hỉ mạch, Tiêu Nghiêu còn rất cao hứng, nhưng sau đó thái độ quẫn bách vội vã kia của Vương Thái y lại làm Tiêu Nghiêu hận đến ngứa răng.
Trẫm cần loại thái y như ngươi có tác dụng gì? Ngươi bị đánh vẫn chưa đủ phải không? Trẫm khai ân cho ngươi, đánh hai lần, mỗi lần hai mươi đại bản. Tiêu Nghiêu tức giận nói.
Vương Thái y bị đuổi đi ra ngoài, mặt như đưa đám, Tiêu Nghiêu tự mình viết thiếp, sai người đi Hách gia mời người tới.
Người tới là vị cô nương Hách gia, thời điểm nhìn thấy Hoàng thượng, nàng ta một chút cũng không sợ hãi, lá gan còn lớn hơn Vương Thái y, hành lễ có nề nếp.
Chúc mừng Hoàng thượng và Đào Phi nương nương, là hỉ mạch. Hách cô nương rất mau đã chẩn ra kết quả, lại lần nữa cúi người hành lễ với bọn họ.
Trong điện một khoảng yên tĩnh, Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên đều ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ khó có thể tin mà nhìn nhau một cái.
Vẫn là Tần Phiên Phiên phản ứng tương đối mau, lập tức nói: Hách cô nương, ta đã từng uống canh tránh thai ba năm, lúc này mới hơn một năm mà thôi, vì sao có thể có thai? Có thể có ảnh hưởng gì đối với thai nhi hay không?
Hách cô nương lắc đầu: Ba năm chỉ là cái thời gian đại khái, canh tránh thai này là tổ phụ dân nữ kê, hẳn là sẽ không có dược lực lớn như vậy, nếu không sẽ tổn thương thân thể. Cộng thêm số lần hai vị hoan hảo quá nhiều, hoài thai là rất bình thường. Dân nữ kê một phương thuốc, ngài uống trước mấy ngày lại nói.
Nàng ta vừa dứt lời, trong lòng Tần Phiên Phiên liền dâng lên cảm giác vui sướng to lớn, nàng không nghĩ tới chính mình thật sự có thai.
Đương nhiên Hách cô nương không hổ là đại phu vào Nam ra Bắc, lời nào cũng có thể nói ra miệng, đến số lần hoan hảo quá nhiều cũng có thể nói ra không hề kiêng kị.
Tiêu Nghiêu ôm chặt Tần Phiên Phiên, đầu tiên trong lòng hắn không thể tin nổi, lúc sau chính là hoàn toàn vui sướng.
Sức lực hắn rất lớn, lại không dám chạm vào bụng Tần Phiên Phiên, cũng chỉ dám nắm chặt bả vai nàng, không hề coi ai ra gì, hai người ôm nhau cực kỳ thân mật khăng khít.
Bởi vì Hách cô nương còn ở đây, Tiêu Nghiêu liền tự mình đưa nàng ta ra cửa điện, trên đường hắn và vị Hách cô nương nói chuyện với nhau vài câu mới trở về.
Chờ lúc hắn trở về, Tần Phiên Phiên đã an vị ghế trên, đối diện hắn, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Bên trong ánh mắt của nàng đều là tràn đầy vui sướng, Tiêu Nghiêu không khỏi dừng chân, ánh mặt trời chiếu lên ngươi hắn tạo thành một cái bóng.
Tần Phiên Phiên nhìn hắn, nam nhân vẫn mặc long bào màu đen như cũ, ngực thêu kim long ngũ trảo sinh động như thật, tựa như lập tức bay lên.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, mũi chua xót, hốc mắt liền đỏ lên.
Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng thật cảm khái, rốt cuộc nàng cũng có hài tử.
Tiêu Nghiêu thấy hốc mắt nàng đỏ lên, lập tức bước lại, ôm nàng vào trong lồng ngực, duỗi tay lau nước mắt cho nàng.
Đây là làm sao vậy? Người ta nói mang thai cảm xúc sẽ không ổn định, trước đó nàng đều bình thường, mới vừa biết đã trở nên cảm xúc bất ổn, có phải quá nhanh hay không, ít nhất cũng cho trẫm một chút thời gian để chuẩn bị tinh thần chứ.
Hắn vừa nói vừa duỗi tay vỗ phía sau lưng nàng, Tần Phiên Phiên bị hắn chọc cười.
Nước mắt của thần thiếp là nước mắt vui sướng lẫn sợ hãi. Có thể mang long chủng tất nhiên là vui, nhưng Hoàng thượng ra cửa đưa Hách cô nương lâu như vậy, trong lòng thần thiếp liền bắt đầu lo lắng. Người ta thường nói nữ tử mang thai chính là lúc rất nhiều nam nhân ăn chơi đàng điếm, nhất định phải buộc chặt lưng quần, trông chừng kỹ bọn họ. Hoàng thượng sẽ không ngay lập tức sốt ruột tìm kiếm người mới chứ? Ít nhất cũng cho thần thiếp chút thời gian chuẩn bị tinh thần.
Nàng nửa thật nửa giả nói, đối với nữ tử lạnh như băng như Hách cô nương, Tần Phiên Phiên yên tâm, chỉ là nàng không yên tâm với Tiêu Nghiêu.
Phải biết rằng Nhị cẩu tử chính là nam nhân sở hữu toàn bộ hậu cung, trước đó lúc Tần Phiên Phiên không mang thai, trên giường dưới giường nàng đều có thể câu lấy hắn.
Nhưng hiện giờ nàng là người có thai, trên giường là không có khả năng, kể cả dưới giường nàng cũng không dám làm gì, lỡ như câu ra lửa nóng, tình trạng của nàng lúc này không có bản lĩnh dập lửa, đây không phải làm Hoàng thượng đi tìm người khác sao.
Tiêu Nghiêu nghe nàng nói như vậy, sắc mặt biến đổi, dường như muốn nghiêm túc nói gì đó với nàng, nhưng tầm mắt lại bay tới trên bụng Tần Phiên Phiên, hiển nhiên là rất để ý long chủng trong bụng nàng.
Nàng chờ đó cho trẫm!
Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp vọt vào nội điện Thưởng Đào các, một trận rầm rầm tiếng xê dịch đồ vật.
Vẻ mặt Tần Phiên Phiên phát ngốc, kể cả Hoàng thượng có tức giận cũng nên xoay người mà đi chứ, đi vào nội điện của nàng làm gì.
Nàng ra hiệu với Liễu Âm, Liễu Âm lập tức đi vào, nhẹ giọng hỏi: Hoàng thượng, ngài muốn tìm cái gì vậy? Nô tỳ tìm giúp ngài.
Đầu tiên Tiêu Nghiêu trầm mặc một lát, khuôn mặt vẫn nghiêm túc, quật cường như cũ, muốn tự mình tìm.
Nhưng tìm hồi lâu cũng chưa tìm được, hắn mới từ bỏ, nói: Trẫm muốn tìm thánh chỉ.
A, thánh chỉ đã được nương nương thu vào ngăn tủ cạnh đầu giường rồi. Nàng ấy vừa nói vừa đi qua, rất mau đã lấy ra một cái hộp gỗ, hiển nhiên bên trong chính là thánh chỉ.
Tiêu Nghiêu một mực lấy thánh chỉ màu vàng sáng ra, những cái này đều là thánh chỉ thăng vị hoặc là hàng vị của nàng, mỗi cái hắn đều mở ra xem qua, nhưng trước sau vẫn không tìm được thứ hắn muốn tìm.
Không có, tất cả ở nơi này? Tiêu Nghiêu hỏi.
Liễu Âm ngây ngốc gật đầu: Tất cả ở nơi này, đến thánh chỉ lúc ngài tức giận, hàng phân vị chủ tử chúng ta từ Tiệp dư đến Quý nhân đều ở chỗ này. Chủ tử chúng ta nói, thánh chỉ này nàng muốn đặt ở trên cùng, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng ấy, nàng ấy từng phải chịu ấm ức lớn như vậy, muốn về sau ngài đối xử với nàng tốt một chút.
Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn Liễu Âm, nàng lập tức ngậm miệng.
Không phải nàng cố ý muốn nói như vậy, chủ yếu là hiện giờ Tần Phiên Phiên đang mang thai, lúc này không càn rỡ thì đợi khi nào.
Cho nên nàng nhất định phải tranh thủ phúc lợi cho chủ tử nhà mình.
Hai người bọn họ đối thoại, Tần Phiên Phiên bên ngoài điện vẫn nghe được rõ ràng, đối với hành vi lừa dối chủ tử của nha đầu Liễu Âm này, nàng cười bất đắc dĩ.
Lời này đúng là nàng nói, nhưng lúc ấy cũng là nhất thời giận dỗi.
Liễu Âm, Hoàng thượng là muốn tìm giấy cam đoan. Tần Phiên Phiên dương cao thanh âm hô một câu, nàng đã biết Hoàng thượng đang tìm cái gì.
Liễu Âm vừa nghe, lập tức nói: Thì ra Hoàng thượng ngài muốn tìm giấy cam đoan, cái này trân quý, nương nương đem giấu nó ở dưới gạch.
Nàng ấy vừa nói vừa tách hai khối gạch ra, phía dưới là một hốc rất nhỏ, bên trong để một cái hộp thon dài, sau khi mở ra liền thấy một cuộn thánh chỉ màu vàng sáng bên trong.
Tiêu Nghiêu im lặng không nói, cầm thánh chỉ rồi xông ra ngoài.
Đừng nghĩ giấy cam đoan không phải thánh chỉ, đây cũng là thánh chỉ, trẫm tự tay viết, tự mình đóng dấu thì không có khả năng nuốt lời, nàng muốn đọc lại một lần hay không. Tiêu Nghiêu vừa nói vừa dùng sức mà vỗ thánh chỉ, mang theo vài phần tức giận, hiển nhiên đối với việc Tần Phiên Phiên không tín nhiệm hắn, cảm thấy không vui.
Tần Phiên Phiên nhún vai, không thèm để ý mà tiếp nhận thánh chỉ nhìn một lần, nói: Ngài phải biết rằng, thứ thần thiếp có được quá ít, tất nhiên sẽ không có cảm giác an toàn. Huống hồ ngài vẫn luôn nói thay lòng đổi dạ mới tính, nếu ngài kiên trì nói chính mình không thay lòng, chỉ chơi đùa với tiểu cô nương khác một chút, vậy thần thiếp làm gì được ngài?
Tiêu Nghiêu nhìn chằm chằm vào nàng, sau khi bị Tần Phiên Phiên nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cũng có lý.
Chính hắn có được vạn dặm non sông này, nhưng nàng lại không có bất kỳ cái gì.
Không phải có giấy cam đoan sao, lại viết một bức nữa là được. Trương Hiển Năng, mài mực! Bàn tay Tiêu Nghiêu vung lên, lập tức có chủ ý.
Những người này thật sự là rắp tâm bất lương, lúc nàng quản lý hậu cung, nếu có chỗ nào khó xử, cứ việc nói cho trẫm, trẫm xử lý thay nàng. Trẫm thật ra muốn xem, cái hậu cung này rốt cuộc ai có mưu đồ toan tính.
Hắn tức giận nói, chỉ là vẫn luôn biểu hiện tư thế xử lý thay nàng.
Tần Phiên Phiên thấy hắn như vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, sai người đi phòng bếp nhỏ bưng canh lại đây.
Thần thiếp sai người làm chè tuyết lê hầm đường phèn, Hoàng thượng uống một chút thanh nhiệt hạ hỏa, chắc là sẽ thoải mái hơn.
Sau khi chè bưng tới, hai người ngồi đối diện, cùng nhau cầm thìa chậm rãi uống, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Chỉ là dường như hôm nay trạng thái của Tần Phiên Phiên có chút không thích hợp, ngày thường nàng thích uống chè tuyết lê nhất, nhưng hôm nay uống được hai ngụm lại cảm thấy cổ họng ngọt phát ngấy.
Hơn nữa bên trong dạ dày nhộn nhạo một trận, chờ khi nàng phản ứng lại, chính mình đã bắt đầu nôn mửa.
May mắn còn chưa uống được mấy ngụm, nếu không còn muốn nôn đến rối tinh rối mù.
Đây là làm sao vậy? Cảm lạnh sao? Tiêu Nghiêu lập tức buông thìa, có chút lo lắng mà nhìn nàng.
Bọn Liễu Âm lập tức đi lên thu dọn, rót nước hầu hạ Tần Phiên Phiên súc miệng, cũng dọn sạch sẽ vật dơ bẩn trên mặt đất.
Tất cả thu thập thỏa đáng, sắc mặt Tần Phiên Phiên mới khá hơn chút, nàng lập tức đối tầm mắt với Hoàng thượng, nam nhân nhìn chằm chằm nàng, vẫn có chút lo lắng.
Không có cảm lạnh, chắc do gần đây nhiều việc xảy ra.
Cách nói này của Tần Phiên Phiên này cũng không làm Tiêu Nghiêu yên tâm, hắn sai người đi mời thái y đến.
Hôm nay vừa lúc là Vương Thái y trực, thời điểm hắn còn chưa tiến vào điện vẫn luôn dùng tay lau mồ hôi, vừa nghe nói đi Thưởng Đào các bắt mạch, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Hắn muốn đổi với người khác cũng không đổi được, chung quy là tránh không thoát.
Lúc Vương Thái y tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoàng thượng ngồi ở giữa, lập tức cảm thấy đầu gối nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, hành đại lễ trước rồi nói.
Tiêu Nghiêu thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, không khỏi hừ lạnh một tiếng bằng mũi.
Vương Thái y càng cảm thấy lạnh giá trong lòng, thậm chí đến cả cổ cũng đông cứng, hắn cảm thấy mạng nhỏ này của mình xong rồi.
Vương Thái y, tới nhìn Đào Phi một cái đi, hôm nay lúc nàng ăn canh bỗng nhiên nôn ra, có phải cảm lạnh hay không? Tiêu Nghiêu cũng chưa từng khó xử hắn, rốt cuộc còn phải trông cậy vào Vương Thái y bắt mạch.
Vương Thái y đặt tay lên cổ tay Tần Phiên Phiên, khám nửa ngày cũng không có kết luận, ngược lại sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, thỉnh thoảng còn cẩn thận mà liếc mắt đánh giá Tần Phiên Phiên, như là bị dọa.
Tiêu Nghiêu đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn nói chuyện, tức khắc liền nhăn chặt mày.
Hừ, ngươi muốn gì đây? Vẫn luôn nhìn lén Phiên Phiên làm gì, chẳng lẽ ngươi bắt mạch không phải phán đoán thông qua mạch tượng, mà là nhìn ra nguyên nhân bệnh từ trên mặt? Hay là ngươi có mưu đồ quấy rối nàng?
Lời này của Tiêu Nghiêu vô cùng không khách khí, ngữ khí cũng rất lạnh lùng.
Lập tức làm Vương Thái y sợ tới mức giật mình, hơn nữa lập tức rút tay lại, như là bị điện giật.
Hiển nhiên một câu cuối cùng của Hoàng thượng hoàn toàn uy hiếp đến hắn, những lời này nghe ra chính là muốn mạng người, ý của Hoàng thượng là hắn thích Đào Phi nương nương?
Điều này hoàn toàn không được, có lòng sinh ái mộ với nữ nhân của Hoàng thượng đều không có kết cục tốt, đặc biệt là những thái y bọn họ.
Vi thần không dám, cho phép vi thần hỏi mấy câu. Xin hỏi lần nguyệt sự gần đây nhất của Đào Phi nương nương cách đây bao lâu?
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nỗ lực làm chính mình trở nên trấn định, thấp giọng hỏi một câu.
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, vừa nghe hắn hỏi nguyệt sự, mới bừng tỉnh dường như lâu rồi chưa từng tới.
Loại chuyện này Vọng Lan nhớ rõ nhất, lập tức nói: Hai tháng trước.
Nàng không dám nói khác, là bởi vì nguyệt sự của Tần Phiên Phiên thường không đều, bởi vậy cũng không dám lộ ra, lỡ như lại nghĩ sai, chủ tử các nàng mới vừa hòa hảo với Hoàng thượng không lâu, không thể lại sinh chuyện.
Hiển nhiên Vương Thái y cũng có cái ưu sầu này, cho nên lúc vừa rồi bắt mạch mới lâu như vậy cũng không dám hé răng, hắn sợ chính mình lại lầm.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ hai mươi đại bản, lỡ như lại xảy ra vấn đề, lại thêm hai mươi đại bản, đến lúc đó bốn mươi đại bản cùng đánh xuống, khả năng hắn phải đi Diêm Vương điện tố khổ.
Sau khi Vọng Lan trả lời xong, trong điện lâm vào yên tĩnh, Tiêu Nghiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Thái y, hiển nhiên rất muốn nhanh biết kết quả.
Nào biết Vương Thái y vẫn luôn cúi đầu, môi không ngừng động, nhưng lại một chữ cũng không nghe được, cũng không biết rốt cuộc hắn nói gì.
Lúc này ngươi lẩm ba lẩm bẩm làm cái gì, đọc thần chú à? Tiêu Nghiêu đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói.
Vương Thái y bị hắn làm cho sợ tới mức giật mình, theo bản năng mà buột miệng thốt ra: Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn phù hộ...
Lời này của hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức ngậm miệng, sắc mặt sầu khổ hối hận, còn khó coi hơn khóc.
Sao hắn lại có thể túng quẫn như vậy, những lời này hẳn nên đặt ở đáy lòng, Hoàng thượng mới lớn tiếng hỏi một câu, hắn trực tiếp bị dọa đến mức nói ra, đoán rằng đầu trên cổ này không giữ được rồi.
Tiêu Nghiêu cười như không cười nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: Trẫm không nghĩ tới Vương Thái y được người ta đồn có thể diệu thủ hồi xuân, thế nhưng còn cầu Bồ Tát? Có muốn trẫm chuẩn bị cho ngươi một nén nhang, thành kính mà thăm viếng ngươi không? Như thế nào, rốt cuộc Đào Phi có vấn đề gì, ngươi chẩn bệnh không ra sao?
Vương Thái y lại quỳ xuống dập đầu lần nữa, thân thể run bần bật.
Vi thần chẩn ra kết quả là hỉ mạch, nhưng điều này vi thần không dám khẳng định, có lẽ thể chất Đào Phi nương nương đặc biệt. Hắn quả thực là bất chấp tất cả, sợ chính mình lại bị Tần Phiên Phiên lừa.
Ai biết vị chủ nhân này có thể giả dựng lần thứ hai hay không, hắn chỉ muốn lăn lộn ở Thái Y viện, sau đó dựa vào bản lĩnh của bản thân để được chủ tử thưởng thức, nào biết gặp Đào Phi nương nương, hắn liền cảm thấy ý nghĩ đó đều bị móc mất rồi.
Chung quy nếu không xin từ chức, mạch tượng khó chẩn nhất trên đời này chính là hỉ mạch của Đào Phi nương nương.
Hắn còn gặp, thật là đả kích trầm trọng.
Vốn dĩ lúc nghe được hỉ mạch, Tiêu Nghiêu còn rất cao hứng, nhưng sau đó thái độ quẫn bách vội vã kia của Vương Thái y lại làm Tiêu Nghiêu hận đến ngứa răng.
Trẫm cần loại thái y như ngươi có tác dụng gì? Ngươi bị đánh vẫn chưa đủ phải không? Trẫm khai ân cho ngươi, đánh hai lần, mỗi lần hai mươi đại bản. Tiêu Nghiêu tức giận nói.
Vương Thái y bị đuổi đi ra ngoài, mặt như đưa đám, Tiêu Nghiêu tự mình viết thiếp, sai người đi Hách gia mời người tới.
Người tới là vị cô nương Hách gia, thời điểm nhìn thấy Hoàng thượng, nàng ta một chút cũng không sợ hãi, lá gan còn lớn hơn Vương Thái y, hành lễ có nề nếp.
Chúc mừng Hoàng thượng và Đào Phi nương nương, là hỉ mạch. Hách cô nương rất mau đã chẩn ra kết quả, lại lần nữa cúi người hành lễ với bọn họ.
Trong điện một khoảng yên tĩnh, Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên đều ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ khó có thể tin mà nhìn nhau một cái.
Vẫn là Tần Phiên Phiên phản ứng tương đối mau, lập tức nói: Hách cô nương, ta đã từng uống canh tránh thai ba năm, lúc này mới hơn một năm mà thôi, vì sao có thể có thai? Có thể có ảnh hưởng gì đối với thai nhi hay không?
Hách cô nương lắc đầu: Ba năm chỉ là cái thời gian đại khái, canh tránh thai này là tổ phụ dân nữ kê, hẳn là sẽ không có dược lực lớn như vậy, nếu không sẽ tổn thương thân thể. Cộng thêm số lần hai vị hoan hảo quá nhiều, hoài thai là rất bình thường. Dân nữ kê một phương thuốc, ngài uống trước mấy ngày lại nói.
Nàng ta vừa dứt lời, trong lòng Tần Phiên Phiên liền dâng lên cảm giác vui sướng to lớn, nàng không nghĩ tới chính mình thật sự có thai.
Đương nhiên Hách cô nương không hổ là đại phu vào Nam ra Bắc, lời nào cũng có thể nói ra miệng, đến số lần hoan hảo quá nhiều cũng có thể nói ra không hề kiêng kị.
Tiêu Nghiêu ôm chặt Tần Phiên Phiên, đầu tiên trong lòng hắn không thể tin nổi, lúc sau chính là hoàn toàn vui sướng.
Sức lực hắn rất lớn, lại không dám chạm vào bụng Tần Phiên Phiên, cũng chỉ dám nắm chặt bả vai nàng, không hề coi ai ra gì, hai người ôm nhau cực kỳ thân mật khăng khít.
Bởi vì Hách cô nương còn ở đây, Tiêu Nghiêu liền tự mình đưa nàng ta ra cửa điện, trên đường hắn và vị Hách cô nương nói chuyện với nhau vài câu mới trở về.
Chờ lúc hắn trở về, Tần Phiên Phiên đã an vị ghế trên, đối diện hắn, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Bên trong ánh mắt của nàng đều là tràn đầy vui sướng, Tiêu Nghiêu không khỏi dừng chân, ánh mặt trời chiếu lên ngươi hắn tạo thành một cái bóng.
Tần Phiên Phiên nhìn hắn, nam nhân vẫn mặc long bào màu đen như cũ, ngực thêu kim long ngũ trảo sinh động như thật, tựa như lập tức bay lên.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, mũi chua xót, hốc mắt liền đỏ lên.
Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng thật cảm khái, rốt cuộc nàng cũng có hài tử.
Tiêu Nghiêu thấy hốc mắt nàng đỏ lên, lập tức bước lại, ôm nàng vào trong lồng ngực, duỗi tay lau nước mắt cho nàng.
Đây là làm sao vậy? Người ta nói mang thai cảm xúc sẽ không ổn định, trước đó nàng đều bình thường, mới vừa biết đã trở nên cảm xúc bất ổn, có phải quá nhanh hay không, ít nhất cũng cho trẫm một chút thời gian để chuẩn bị tinh thần chứ.
Hắn vừa nói vừa duỗi tay vỗ phía sau lưng nàng, Tần Phiên Phiên bị hắn chọc cười.
Nước mắt của thần thiếp là nước mắt vui sướng lẫn sợ hãi. Có thể mang long chủng tất nhiên là vui, nhưng Hoàng thượng ra cửa đưa Hách cô nương lâu như vậy, trong lòng thần thiếp liền bắt đầu lo lắng. Người ta thường nói nữ tử mang thai chính là lúc rất nhiều nam nhân ăn chơi đàng điếm, nhất định phải buộc chặt lưng quần, trông chừng kỹ bọn họ. Hoàng thượng sẽ không ngay lập tức sốt ruột tìm kiếm người mới chứ? Ít nhất cũng cho thần thiếp chút thời gian chuẩn bị tinh thần.
Nàng nửa thật nửa giả nói, đối với nữ tử lạnh như băng như Hách cô nương, Tần Phiên Phiên yên tâm, chỉ là nàng không yên tâm với Tiêu Nghiêu.
Phải biết rằng Nhị cẩu tử chính là nam nhân sở hữu toàn bộ hậu cung, trước đó lúc Tần Phiên Phiên không mang thai, trên giường dưới giường nàng đều có thể câu lấy hắn.
Nhưng hiện giờ nàng là người có thai, trên giường là không có khả năng, kể cả dưới giường nàng cũng không dám làm gì, lỡ như câu ra lửa nóng, tình trạng của nàng lúc này không có bản lĩnh dập lửa, đây không phải làm Hoàng thượng đi tìm người khác sao.
Tiêu Nghiêu nghe nàng nói như vậy, sắc mặt biến đổi, dường như muốn nghiêm túc nói gì đó với nàng, nhưng tầm mắt lại bay tới trên bụng Tần Phiên Phiên, hiển nhiên là rất để ý long chủng trong bụng nàng.
Nàng chờ đó cho trẫm!
Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp vọt vào nội điện Thưởng Đào các, một trận rầm rầm tiếng xê dịch đồ vật.
Vẻ mặt Tần Phiên Phiên phát ngốc, kể cả Hoàng thượng có tức giận cũng nên xoay người mà đi chứ, đi vào nội điện của nàng làm gì.
Nàng ra hiệu với Liễu Âm, Liễu Âm lập tức đi vào, nhẹ giọng hỏi: Hoàng thượng, ngài muốn tìm cái gì vậy? Nô tỳ tìm giúp ngài.
Đầu tiên Tiêu Nghiêu trầm mặc một lát, khuôn mặt vẫn nghiêm túc, quật cường như cũ, muốn tự mình tìm.
Nhưng tìm hồi lâu cũng chưa tìm được, hắn mới từ bỏ, nói: Trẫm muốn tìm thánh chỉ.
A, thánh chỉ đã được nương nương thu vào ngăn tủ cạnh đầu giường rồi. Nàng ấy vừa nói vừa đi qua, rất mau đã lấy ra một cái hộp gỗ, hiển nhiên bên trong chính là thánh chỉ.
Tiêu Nghiêu một mực lấy thánh chỉ màu vàng sáng ra, những cái này đều là thánh chỉ thăng vị hoặc là hàng vị của nàng, mỗi cái hắn đều mở ra xem qua, nhưng trước sau vẫn không tìm được thứ hắn muốn tìm.
Không có, tất cả ở nơi này? Tiêu Nghiêu hỏi.
Liễu Âm ngây ngốc gật đầu: Tất cả ở nơi này, đến thánh chỉ lúc ngài tức giận, hàng phân vị chủ tử chúng ta từ Tiệp dư đến Quý nhân đều ở chỗ này. Chủ tử chúng ta nói, thánh chỉ này nàng muốn đặt ở trên cùng, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng ấy, nàng ấy từng phải chịu ấm ức lớn như vậy, muốn về sau ngài đối xử với nàng tốt một chút.
Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn Liễu Âm, nàng lập tức ngậm miệng.
Không phải nàng cố ý muốn nói như vậy, chủ yếu là hiện giờ Tần Phiên Phiên đang mang thai, lúc này không càn rỡ thì đợi khi nào.
Cho nên nàng nhất định phải tranh thủ phúc lợi cho chủ tử nhà mình.
Hai người bọn họ đối thoại, Tần Phiên Phiên bên ngoài điện vẫn nghe được rõ ràng, đối với hành vi lừa dối chủ tử của nha đầu Liễu Âm này, nàng cười bất đắc dĩ.
Lời này đúng là nàng nói, nhưng lúc ấy cũng là nhất thời giận dỗi.
Liễu Âm, Hoàng thượng là muốn tìm giấy cam đoan. Tần Phiên Phiên dương cao thanh âm hô một câu, nàng đã biết Hoàng thượng đang tìm cái gì.
Liễu Âm vừa nghe, lập tức nói: Thì ra Hoàng thượng ngài muốn tìm giấy cam đoan, cái này trân quý, nương nương đem giấu nó ở dưới gạch.
Nàng ấy vừa nói vừa tách hai khối gạch ra, phía dưới là một hốc rất nhỏ, bên trong để một cái hộp thon dài, sau khi mở ra liền thấy một cuộn thánh chỉ màu vàng sáng bên trong.
Tiêu Nghiêu im lặng không nói, cầm thánh chỉ rồi xông ra ngoài.
Đừng nghĩ giấy cam đoan không phải thánh chỉ, đây cũng là thánh chỉ, trẫm tự tay viết, tự mình đóng dấu thì không có khả năng nuốt lời, nàng muốn đọc lại một lần hay không. Tiêu Nghiêu vừa nói vừa dùng sức mà vỗ thánh chỉ, mang theo vài phần tức giận, hiển nhiên đối với việc Tần Phiên Phiên không tín nhiệm hắn, cảm thấy không vui.
Tần Phiên Phiên nhún vai, không thèm để ý mà tiếp nhận thánh chỉ nhìn một lần, nói: Ngài phải biết rằng, thứ thần thiếp có được quá ít, tất nhiên sẽ không có cảm giác an toàn. Huống hồ ngài vẫn luôn nói thay lòng đổi dạ mới tính, nếu ngài kiên trì nói chính mình không thay lòng, chỉ chơi đùa với tiểu cô nương khác một chút, vậy thần thiếp làm gì được ngài?
Tiêu Nghiêu nhìn chằm chằm vào nàng, sau khi bị Tần Phiên Phiên nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cũng có lý.
Chính hắn có được vạn dặm non sông này, nhưng nàng lại không có bất kỳ cái gì.
Không phải có giấy cam đoan sao, lại viết một bức nữa là được. Trương Hiển Năng, mài mực! Bàn tay Tiêu Nghiêu vung lên, lập tức có chủ ý.
/176
|